Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406
Bởi nó là mùi hương trên người Tinh Hậu, hai mắt ta ươn ướt, những hàng chữ phiêu dật đập vào mắt ta, trong thư đã bộc lộ sự nhớ nhung nồng đậm của nàng với ta.
Nàng không đề lạc khoản, nhưng trên giấy có lưu lại một dấu son môi nhàn nhạt.
Trong nội tâm ta vừa có nhu tình lại vừa có sự ấm áp, thâm tình mân mê dấu son môi, cảm giác như Tinh Hậu có ở bên người ta.
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên, ta cẩn thận cất bức thư, rồi nói:
“Ai vậy?”
“Là muội!”
Thanh âm của A Y Cổ Lệ vang lên ngoài cửa.
“Vào đi!”
Lúc này ta mới nhớ tới, từ khi ta trở về Tuyên Thành còn chưa gặp mặt nàng.
A Y Cổ Lệ mặc một bộ quần áo màu hồng, phong tình quyến rũ, mái tóc màu vàng kim tết thành những bím nhỏ, xinh đẹp khả ái, trên khuôn mặt trắng như ngọc có hai lún đồng tiền, càng làm cho nàng kiều diễm động lòng người hơn.
Trong tay của nàng có bưng một cái khay, đựng trong đó là một chùm nho và dưa lạnh, uyển chuyển đặt lên thư án, ôn nhu nói:
“Muôi hôm nay đi chợ mua được, Long đai ca nếm thử xem sao.”
Ta cười nói:
“Không nghĩ tới ở Tuyên Thành lại có cả hoa quả Tây vực.”
Ta cầm một quả nho đưa vào miệng, chỉ cảm thấy nó vừa chua vừa ngọt, một mùi vị khác lạ thơm ngon lan tỏa trong cuống họng.
A Y Cổ Lệ thản nhiên cười nói:
“Muội cũng không ngờ hàng hóa ở Tuyên Thành lại phong phú như vậy, khi tới chợ muội mới phát hiện, hầu như thứ gì ở đây cũng mua được, thậm chí đặc sản quả Mã Não ở quê nhà cũng có bán.”
Ta cười nói:
“Quả Mã Não ta chưa được ăn, sao không mua về cho ta thử một chút?”
A Y Cổ Lệ cười nói:
“Vương phi thích đồ chua, nên muội đem quả Mã não cho người ăn hết rồi.”
Ta gật đầu cười, đây cũng là một hành động cố tình của nàng, trước kia Sở Nhi hoài nghi nàng bắt cóc Mính Nhi, sau khi biết được sự thực, hiểu lầm giữa hai người đã tiêu tan.
Thấy sắc trời bên ngoài đã tối, ta nhìn A Y Cổ Lệ nói:
“Cơm tối đã làm xong chưa? Ta có chút đói bụng”
Từ khi nàng tới vương phủ, đa số thời gian đều ở trong phòng bếp, cho nên ta đã có thói quen hỏi nàng chuyện cơm nước.
A Y Cổ Lệ nói:
“Hôm nay chắc phải muộn một chút, đầu bếp đang nấu những món ăn mà vương phi thích.”
Ta gật đầu, chợt nhớ tới mình đã lâu rồi không đi dạo trong thành, nên nhìn A Y Cổ Lệ nói:
“Muội bảo Dịch An hầu hạ vương phi là được rồi, chúng ta ra ngoài bảo Đường Muội vào trong thành uống rượu.”
Đôi mắt đẹp của A Y Cổ Lệ sáng ngời, mỉm cười nói:
“Muội biết một tửu quán ở trong thành có phong vị tây vực, không bằng hôm nay chúng ta tới đó nếm thử.”
Ta vui vẻ gật đầu.
Trải qua mấy lần thay đổi, Tuyên Thành đã trở nên hưng thịnh, tuy hiện giờ đã là ban đêm, nhưng đầu đường cuối ngõ vẫn thấy nhiều thương nhân, bách tính buông bán tấp nập.
Đúng như lời A Y Cổ Lệ nói, hàng hóa ở khắp nơi tụ tập về đây, vật tư phong phú đứng hàng bậc nhất ở Đại Khang, từ các phương diện nữa cho thấy, ta cai quản Tuyên Thành đã bước đầu thành công.
Chúng ta đi tới con phố Tây Cổ Lan, đây là một con đường mới xây, có phong cách của tây vực, khách thương ngoại tộc thường tập trung tại đây, ở hai bên đường phố mở không ít tửu quán tràn ngập phong tình của các nơi.
A Y Cổ Lệ mang theo chúng ta đi đến một tửu quán có tên là Lưu Sa Lâu, chủ nhân ở đây đổ đầy cát vàng trong quán, ở ngoài cửa trang trí những chiếc bánh xe cổ xưa, nhìn cảnh tượng này, làm cho ta nhớ tới những chuyện xảy ra trong sa mạc.
Ta và A Y Cổ Lệ nhìn nhau cười.
Ta thấp giọng nói:
“Nơi này có phải do người của Bí Điền quốc mở không?”
A Y Cổ Lệ lắc đầu nói:
“Quán này không phải do người Bí Điền quốc mở, lão bản là một người của Tinh Tuyệt Quốc, phong tục tập quán của họ khác hẳn nơi đây.”
Trong khi nói chuyện, có hai Hồ nữ yểu điệu đi ra, trên mặt các nàng bịt khăn, nhưng mà chỗ lưng lại lộ ra ngoài cái eo lả lướt, làm cho tim ta đập rộn lên, cái rốn cho đeo trang sinh, được làn da trắng tôn lên, tưởng chừng như phát quang, mê người vô cùng.
Đường Muội thấp giọng nói:
“Không nghĩ tới quần ảo của nữ tử Tinh Tuyệt Quốc lại hở nhiều như vậy.”
A Y Cổ Lệ khuôn mặt ửng hồng nói:
“Nữ tử của chúng ta toàn mặc như vậy.”
Ta ha ha cười nói:
“Phong tục bất đồng, đương nhiên là tập quán có khác, ngươi không nên ngạc nhiên như vậy.”
Xa Hạo cười nói:
“Sau này chúng ta tới đó vài lần tự nhiên là sẽ quen mắt với cách ăn mặc của họ.”
Ánh mắt của ta nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của A Y Cổ Lệ, thầm nghĩ trong lòng:
“Hồ nữ này đã mê người như vậy, nếu như là A Y Cổ Lệ mặc bộ quần áo này vào, thì sẽ mê người tới mức nào?”
A Y Cổ Lệ dường như đoán đương suy nghĩ trong lòng của ta, khuôn mặt càng lúc càng đỏ rực.
Chúng ta theo hai nữ tử này vào quán, bên trong toàn bố trí theo phong cách của dân tộc họ, bàn ghế toàn bằng đất nung, vẫn chưa tráng men, ngồi có một cảm giác thô ráp ấm áp.
A Y Cổ Lệ gọi một số đĩa thịt dê, mấy thứ hoa quả, hai Hồ nữ lúc này ra tiếp rượu cho chúng ta.
Thịt dê nướng rất ngon, không còn mùi tanh như bình thường, khi đưa vào miệng mới cảm thấy nó thơm mềm, chúng ta vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
A Y Cổ Lệ nói:
“Thịt dê nướng ở đây là do lão bản đích thân làm, trình tự của nó không hề đơn giản.”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to:
“A Y Cổ Lệ cô nương quá khen, cô nương có thể tới đây là vinh hạnh cho tiểu điếm.”
Ta xoay người nhìn lại, thấy một lão giả người Hồ, râu tóc bạc trắng đang đi tới đây, chắc là lão bản của tửu quán này.
A Y Cổ Lệ cười nói:
“Cách Lặc Nhật bá bá.”
Cách Lặc Nhật cầm một đĩa thịt bò đặt lên bàn:
“Đây là món mông trâuu nhỏ mà ta mới làm, mọi người nếm thử xem sao!”
Trù nghệ của người này quả nhiên là xuất sắc, ta tán dương:
“Cách Lặc Nhật lão bản quả nhiên làm thức ăn rất ngon!”
Nàng không đề lạc khoản, nhưng trên giấy có lưu lại một dấu son môi nhàn nhạt.
Trong nội tâm ta vừa có nhu tình lại vừa có sự ấm áp, thâm tình mân mê dấu son môi, cảm giác như Tinh Hậu có ở bên người ta.
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên, ta cẩn thận cất bức thư, rồi nói:
“Ai vậy?”
“Là muội!”
Thanh âm của A Y Cổ Lệ vang lên ngoài cửa.
“Vào đi!”
Lúc này ta mới nhớ tới, từ khi ta trở về Tuyên Thành còn chưa gặp mặt nàng.
A Y Cổ Lệ mặc một bộ quần áo màu hồng, phong tình quyến rũ, mái tóc màu vàng kim tết thành những bím nhỏ, xinh đẹp khả ái, trên khuôn mặt trắng như ngọc có hai lún đồng tiền, càng làm cho nàng kiều diễm động lòng người hơn.
Trong tay của nàng có bưng một cái khay, đựng trong đó là một chùm nho và dưa lạnh, uyển chuyển đặt lên thư án, ôn nhu nói:
“Muôi hôm nay đi chợ mua được, Long đai ca nếm thử xem sao.”
Ta cười nói:
“Không nghĩ tới ở Tuyên Thành lại có cả hoa quả Tây vực.”
Ta cầm một quả nho đưa vào miệng, chỉ cảm thấy nó vừa chua vừa ngọt, một mùi vị khác lạ thơm ngon lan tỏa trong cuống họng.
A Y Cổ Lệ thản nhiên cười nói:
“Muội cũng không ngờ hàng hóa ở Tuyên Thành lại phong phú như vậy, khi tới chợ muội mới phát hiện, hầu như thứ gì ở đây cũng mua được, thậm chí đặc sản quả Mã Não ở quê nhà cũng có bán.”
Ta cười nói:
“Quả Mã Não ta chưa được ăn, sao không mua về cho ta thử một chút?”
A Y Cổ Lệ cười nói:
“Vương phi thích đồ chua, nên muội đem quả Mã não cho người ăn hết rồi.”
Ta gật đầu cười, đây cũng là một hành động cố tình của nàng, trước kia Sở Nhi hoài nghi nàng bắt cóc Mính Nhi, sau khi biết được sự thực, hiểu lầm giữa hai người đã tiêu tan.
Thấy sắc trời bên ngoài đã tối, ta nhìn A Y Cổ Lệ nói:
“Cơm tối đã làm xong chưa? Ta có chút đói bụng”
Từ khi nàng tới vương phủ, đa số thời gian đều ở trong phòng bếp, cho nên ta đã có thói quen hỏi nàng chuyện cơm nước.
A Y Cổ Lệ nói:
“Hôm nay chắc phải muộn một chút, đầu bếp đang nấu những món ăn mà vương phi thích.”
Ta gật đầu, chợt nhớ tới mình đã lâu rồi không đi dạo trong thành, nên nhìn A Y Cổ Lệ nói:
“Muội bảo Dịch An hầu hạ vương phi là được rồi, chúng ta ra ngoài bảo Đường Muội vào trong thành uống rượu.”
Đôi mắt đẹp của A Y Cổ Lệ sáng ngời, mỉm cười nói:
“Muội biết một tửu quán ở trong thành có phong vị tây vực, không bằng hôm nay chúng ta tới đó nếm thử.”
Ta vui vẻ gật đầu.
Trải qua mấy lần thay đổi, Tuyên Thành đã trở nên hưng thịnh, tuy hiện giờ đã là ban đêm, nhưng đầu đường cuối ngõ vẫn thấy nhiều thương nhân, bách tính buông bán tấp nập.
Đúng như lời A Y Cổ Lệ nói, hàng hóa ở khắp nơi tụ tập về đây, vật tư phong phú đứng hàng bậc nhất ở Đại Khang, từ các phương diện nữa cho thấy, ta cai quản Tuyên Thành đã bước đầu thành công.
Chúng ta đi tới con phố Tây Cổ Lan, đây là một con đường mới xây, có phong cách của tây vực, khách thương ngoại tộc thường tập trung tại đây, ở hai bên đường phố mở không ít tửu quán tràn ngập phong tình của các nơi.
A Y Cổ Lệ mang theo chúng ta đi đến một tửu quán có tên là Lưu Sa Lâu, chủ nhân ở đây đổ đầy cát vàng trong quán, ở ngoài cửa trang trí những chiếc bánh xe cổ xưa, nhìn cảnh tượng này, làm cho ta nhớ tới những chuyện xảy ra trong sa mạc.
Ta và A Y Cổ Lệ nhìn nhau cười.
Ta thấp giọng nói:
“Nơi này có phải do người của Bí Điền quốc mở không?”
A Y Cổ Lệ lắc đầu nói:
“Quán này không phải do người Bí Điền quốc mở, lão bản là một người của Tinh Tuyệt Quốc, phong tục tập quán của họ khác hẳn nơi đây.”
Trong khi nói chuyện, có hai Hồ nữ yểu điệu đi ra, trên mặt các nàng bịt khăn, nhưng mà chỗ lưng lại lộ ra ngoài cái eo lả lướt, làm cho tim ta đập rộn lên, cái rốn cho đeo trang sinh, được làn da trắng tôn lên, tưởng chừng như phát quang, mê người vô cùng.
Đường Muội thấp giọng nói:
“Không nghĩ tới quần ảo của nữ tử Tinh Tuyệt Quốc lại hở nhiều như vậy.”
A Y Cổ Lệ khuôn mặt ửng hồng nói:
“Nữ tử của chúng ta toàn mặc như vậy.”
Ta ha ha cười nói:
“Phong tục bất đồng, đương nhiên là tập quán có khác, ngươi không nên ngạc nhiên như vậy.”
Xa Hạo cười nói:
“Sau này chúng ta tới đó vài lần tự nhiên là sẽ quen mắt với cách ăn mặc của họ.”
Ánh mắt của ta nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của A Y Cổ Lệ, thầm nghĩ trong lòng:
“Hồ nữ này đã mê người như vậy, nếu như là A Y Cổ Lệ mặc bộ quần áo này vào, thì sẽ mê người tới mức nào?”
A Y Cổ Lệ dường như đoán đương suy nghĩ trong lòng của ta, khuôn mặt càng lúc càng đỏ rực.
Chúng ta theo hai nữ tử này vào quán, bên trong toàn bố trí theo phong cách của dân tộc họ, bàn ghế toàn bằng đất nung, vẫn chưa tráng men, ngồi có một cảm giác thô ráp ấm áp.
A Y Cổ Lệ gọi một số đĩa thịt dê, mấy thứ hoa quả, hai Hồ nữ lúc này ra tiếp rượu cho chúng ta.
Thịt dê nướng rất ngon, không còn mùi tanh như bình thường, khi đưa vào miệng mới cảm thấy nó thơm mềm, chúng ta vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
A Y Cổ Lệ nói:
“Thịt dê nướng ở đây là do lão bản đích thân làm, trình tự của nó không hề đơn giản.”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to:
“A Y Cổ Lệ cô nương quá khen, cô nương có thể tới đây là vinh hạnh cho tiểu điếm.”
Ta xoay người nhìn lại, thấy một lão giả người Hồ, râu tóc bạc trắng đang đi tới đây, chắc là lão bản của tửu quán này.
A Y Cổ Lệ cười nói:
“Cách Lặc Nhật bá bá.”
Cách Lặc Nhật cầm một đĩa thịt bò đặt lên bàn:
“Đây là món mông trâuu nhỏ mà ta mới làm, mọi người nếm thử xem sao!”
Trù nghệ của người này quả nhiên là xuất sắc, ta tán dương:
“Cách Lặc Nhật lão bản quả nhiên làm thức ăn rất ngon!”
Bình luận facebook