Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405
“Công tử có phải muốn dùng tiền tài của Yên quốc xây dựng tân cung hay không?”
Ta giảo hoạt cười nói:
“Ta chỉ đồng ý chuyện xây dựng, nhưng không có nói thời gian xây dựng là bao nhiêu lâu, có lẽ phụ hoàng không đợi được ngày tân cung hoàn thành.”
Ta đã sớm tính, cái tân cung này có khi nó sẽ chuyển sang ta, kiếp này Hâm Đức hoàng đế không có phúc để hưởng.
Trần Tử Tô nói:
“Có phải công tử định dụng binh với Yên quốc?”
Ta không dự định, trả lời câu hỏi này, mà mở miệng nói:
“Trần tiên sinh cho rằng hiện giờ ta cần nhất cái gì?”
Trần Tử Tô không do dự chút nào đáp:
“Đất đai!”
Ta nhìn Trần Tử Tô, im lặng đợi hắn nói tiếp.
Trần Tử Tô nói:
“Đất đai có ý nghĩa nhiều hơn dân số, dân số có thể đáp ứng được chuyện chúng ta có nhiều binh sĩ hơn, có đất đai chúng ta sẽ có nhiều tài nguyên hơn. Lương thực và vật tư của chúng ta sẽ tăng nhanh trong một thời gian ngắn, chỉ có chiếm được nhiều đất, chúng ta mới nhanh chóng đề thăng được thực lực.”
Trần Tử Tô nói:
“Hiện tại thế cục trong thiên hạ đang rung chuyển cực độ, thời cơ mở rộng đất đai của công tử đã đến.”
Hắn đi tới chỗ bản đồ, chỉ vào những quốc gia xung quanh Đại Khang, rồi dừng lại trên mảnh đất của Yên quốc, nói:
“Hiện giờ chúng ta sẽ không cùng các cường quốc ganh đua thực lực, muốn bắt đầu khởi binh, Yên quốc là một lựa chọn tốt nhất.”
Ta gật đầu nói:
“Yên quốc hiện giờ đã rời khỏi liên minh Tần - Hàn, nỗi lo mất nước của họ thực sự đang tới.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Kết cục của Yên quốc đã định trước, chỉ xem người kết thúc nó là ai mà thôi.”
Hắn di chuyển ngón tay dọc theo biên giới của Yên quốc:
“Phía bắc của Yên quốc là Bắc Hồ, ở giữa có sa mạc Gobi cản trở, nếu như Bắc Hồ muốn xuôi nam xâm lược, tất phải đi qua biển cát mênh mông, tổn thất sẽ cực kỳ thảm trọng. Đây cũng là nguyên nhân mà cho tới bây giờ Bắc Hồ vẫn chưa xâm lược Yên quốc. Phía tây của Yên quốc là Liệt Diễm Sơn, bắc nam rộng tới ngàn dặm, là một dải chắn thiên nhiên ngăn cản với các tiểu quốc phương tây xã xôi. Phía Nam nước Yến là nước Hàn, bởi vì chuyện tranh đoạt mỏ vàng mà phá hỏng liên minh không gì phá nổi của hai nước, hiện giờ liên minh này không còn tồn tại nữa rồi.”
Trần Tử Tô xoay người lại, nhìn về phía ta nói:
“Phía Đông Yên quốc chính là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, trong lịch sử, Đại Khang nhiều lần xâm lược Yên quốc, nhưng lại bị liên minh ba nước đánh bại. Từ chỗ này mà nói Yên quốc tương đối cừu thị Đại Khang, đây cũng là một trong những trở ngại của việc liên minh lần này.”
Ta mỉm cười nói:
“Có Tần quốc chủ động đưa ra việc kết minh, chúng ta chỉ là người tham gia, có lẽ là tốt hơn nhiều.”
Trần Tử Tô nói:
“Hiện giờ Yên quốc không có lý do cự tuyệt, lấy thực lực của họ không cách nào chống lại được liên minh hai nước Hàn - Tấn, huống chi phía sau hai nước này còn có Hán quốc, Tề quốc ủng hộ.”
Ta mỉm cười nói:
“Hiện giờ điều cần nhất của chúng ta là đợi.”
Trần Tử Tô nói:
“Tử Tô còn có một kiến nghị.”
“Trần tiên sinh cứ nói đừng ngại.”
Trần Tử Tô thấp giọng nói:
“Chiến tranh của Yến, Hàn chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng chúng ta cần làm bây giờ chính tạo mối quan hệ hữu hảo với Bắc Hồ.”
Ta nhíu mày, nhớ tới những hành động mà Thác Bạt Thuần Chiếu làm với ta, lửa giận trong lòng ta lại bùng nên. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không đưa Lục Châu sang đây, rõ ràng là không có ý hối hận và hổ thẹn.
Ta đương nhiên là hiểu dụng ý của Tần Tử Tô, tương lai nếu như ta dụng binh với Yên quốc, tất phải bận tâm tới việc phòng thủ Bắc Hồ, chỉ có giữ vững hậu phương mới có thể tránh cho Thác Bạt Thuần Chiếu không thừa cơ công kích.
Ta thở dài nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu dã tâm bừng bừng, hắn đã nhòm ngó Lục Hải Nguyên từ lâu, muốn cùng hắn khôi phục lại quan hệ bình thường thì cực khó.”
Trần Tử Tô tràn đầy đồng cảm gật đầu:
“Công tử nói không sai, lần trước người đi Bắc Hồ gặp nạn, đã chứng minh Thác Bạt Thuần Chiếu có lòng muốn giết người, đồng thời thu hồi lại Lục Hải Nguyên, dựng lại uy danh của mình ở trong nước. Nhưng khi đó người chỉ là Đại Khang Bình vương, hiện giờ đã là thái tử, là người thừa kế, Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn phải suy nghĩ lại quan hệ với người.”
Ta lạnh lùng lắc đầu nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu không phải người thường, nếu như hắn cảm giác được sự uy hiếp của ta thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta, nếu không thì vì sao cho tới bây giờ hắn còn chưa để Lục Châu trở về.”
Trần Tử Tô nói:
“Theo ta được biết, tình hình trong nước của Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không được tốt cho lắm. Từ khi bắt đầu chiến tranh với Đông Hồ, kinh tế Bắc Hồ xuống dốc không phanh, Thác Bạt Thuần Chiếu nóng lòng muốn xoay chuyển tình thế, đã định ra chính sách cấp tiến, đắc tội với nhiều thương nhân, hơn nữa động chạm tới không ít quyền lợi của vương công quy tộc. Hiện giờ ở Bắc Hồ, đang lưu truyền nghi vấn về chính sách của hắn.”
Trần Tử Tô dừng lại một chút lại nói:
“Thúc phụ của hắn là Lặc Vương Thác Bạt Thọ Hữu dẫn đầu thế lực phản đối chính sách của hắn, thế lực này ngày một lớn, công khai nói lên sự bất mãn với Thác Bạt Thuần Chiếu.”
Ở Bắc Hồ ta đã nghe Xích Lỗ Ôn nói qua chuyện này, cũng từ nghĩ tới chuyện liên hệ với hắn ta thấp giọng nói:
“Ý của Trần tiên sinh là chúng ta bắt tay với Thác Bạt Thọ Hữu?”
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
“Ta đã cho người điều tra qua, Thác Bạt Thọ Hữu trời sinh tính tình tàn bạo, quyết không phải là người thành đại sự. Thác Bạt Thuần Chiếu lại khác hẳn với hắn, ngoại trừ lúc hắn leo lên được chức vị Đại Hãn do nóng lòng củng cố cơ sở thống trị của bản thân mới có chính sách liều lĩnh sai lầm, còn những chuyện khác đều được, phải nói hắn là người có mưu tính sâu xa.”
Hắn cười cười hướng ta nói:
“Lúc trước hắn muốn giết công tử, cũng không phải là một quyết định không chính xác, nếu như hắn có thể thống nhất đại mạc, thì công tử sẽ gặp một đối thủ lớn khi nhất thống Trung Nguyên, nếu như ở vào vị trí của hắn, công tử có làm như vậy không?”
Ta cảm thấy buồn cười, đúng là nếu như ở vị trí của hắn mình cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.
Trần Tử Tô nói:
“Nếu chúng ta và Thác Bạt Thọ Hữu bắt tay, thì quan hệ với Bắc Hồ càng trở nên xấu đi, huống chi hắn cũng chẳng phải là người cầm quyền ở Bắc Hồ.”
Ta gật đầu.
Trần Tử Tô nói:
“Lần trước Thác Bạt Thuần Chiếu không không thể giết công từ, tất phải suy nghĩ lại mối quan hệ, có thể hiện giờ hắn đang hối hận vì hành vi của mình cũng chưa biết chừng.”
Ta thở dài một hơi nói:
“Chỉ sợ hắn không như vậy.”
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
“Cho nên phải cỏ người nhắc nhở hắn mối quan hệ này.”
Ta nhìn về phía Trần Tử Tô, Trần Tử Tô cười nhạt nói:
“Tử Tô bất tài, nguyện ý đến Bắc Hồ đi sứ, thuyết phục Thác Bạt Thuần Chiếu bỏ địch ý với công tử, thả Lục Châu công chúa, một lần nữa khôi phục lại mối quan hệ hữu hảo đã bị phá vỡ.”
Ta có chút lo lắng nói:
“Bắc Hồ chính là quốc gia Hổ Lang, Thác Bạt Thuần Chiếu là người thay đổi thất thường, ta sao có thể yên lòng để tiên sinh lẻ loi nhập hiểm địa?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Hai nước giao binh không chém tới sứ giả, huống chi Tử Tô chỉ là một thư sinh, Thác Bạt Thuần Chiếu dù sao cũng là vua của một nước, hắn có thô bạo tới mấy, cũng sẽ không hạ thủ với ta.”
Ta kích động vạn phần, nắm thật chặt hai tay của Trần Tử Tô nói:
“Chuyến đi này của tiên sinh nguy hiểm vô cùng, nhất định phải vạn lần cẩn thận.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử yên tâm, Tử Tô nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
Ta giảo hoạt cười nói:
“Ta chỉ đồng ý chuyện xây dựng, nhưng không có nói thời gian xây dựng là bao nhiêu lâu, có lẽ phụ hoàng không đợi được ngày tân cung hoàn thành.”
Ta đã sớm tính, cái tân cung này có khi nó sẽ chuyển sang ta, kiếp này Hâm Đức hoàng đế không có phúc để hưởng.
Trần Tử Tô nói:
“Có phải công tử định dụng binh với Yên quốc?”
Ta không dự định, trả lời câu hỏi này, mà mở miệng nói:
“Trần tiên sinh cho rằng hiện giờ ta cần nhất cái gì?”
Trần Tử Tô không do dự chút nào đáp:
“Đất đai!”
Ta nhìn Trần Tử Tô, im lặng đợi hắn nói tiếp.
Trần Tử Tô nói:
“Đất đai có ý nghĩa nhiều hơn dân số, dân số có thể đáp ứng được chuyện chúng ta có nhiều binh sĩ hơn, có đất đai chúng ta sẽ có nhiều tài nguyên hơn. Lương thực và vật tư của chúng ta sẽ tăng nhanh trong một thời gian ngắn, chỉ có chiếm được nhiều đất, chúng ta mới nhanh chóng đề thăng được thực lực.”
Trần Tử Tô nói:
“Hiện tại thế cục trong thiên hạ đang rung chuyển cực độ, thời cơ mở rộng đất đai của công tử đã đến.”
Hắn đi tới chỗ bản đồ, chỉ vào những quốc gia xung quanh Đại Khang, rồi dừng lại trên mảnh đất của Yên quốc, nói:
“Hiện giờ chúng ta sẽ không cùng các cường quốc ganh đua thực lực, muốn bắt đầu khởi binh, Yên quốc là một lựa chọn tốt nhất.”
Ta gật đầu nói:
“Yên quốc hiện giờ đã rời khỏi liên minh Tần - Hàn, nỗi lo mất nước của họ thực sự đang tới.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Kết cục của Yên quốc đã định trước, chỉ xem người kết thúc nó là ai mà thôi.”
Hắn di chuyển ngón tay dọc theo biên giới của Yên quốc:
“Phía bắc của Yên quốc là Bắc Hồ, ở giữa có sa mạc Gobi cản trở, nếu như Bắc Hồ muốn xuôi nam xâm lược, tất phải đi qua biển cát mênh mông, tổn thất sẽ cực kỳ thảm trọng. Đây cũng là nguyên nhân mà cho tới bây giờ Bắc Hồ vẫn chưa xâm lược Yên quốc. Phía tây của Yên quốc là Liệt Diễm Sơn, bắc nam rộng tới ngàn dặm, là một dải chắn thiên nhiên ngăn cản với các tiểu quốc phương tây xã xôi. Phía Nam nước Yến là nước Hàn, bởi vì chuyện tranh đoạt mỏ vàng mà phá hỏng liên minh không gì phá nổi của hai nước, hiện giờ liên minh này không còn tồn tại nữa rồi.”
Trần Tử Tô xoay người lại, nhìn về phía ta nói:
“Phía Đông Yên quốc chính là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, trong lịch sử, Đại Khang nhiều lần xâm lược Yên quốc, nhưng lại bị liên minh ba nước đánh bại. Từ chỗ này mà nói Yên quốc tương đối cừu thị Đại Khang, đây cũng là một trong những trở ngại của việc liên minh lần này.”
Ta mỉm cười nói:
“Có Tần quốc chủ động đưa ra việc kết minh, chúng ta chỉ là người tham gia, có lẽ là tốt hơn nhiều.”
Trần Tử Tô nói:
“Hiện giờ Yên quốc không có lý do cự tuyệt, lấy thực lực của họ không cách nào chống lại được liên minh hai nước Hàn - Tấn, huống chi phía sau hai nước này còn có Hán quốc, Tề quốc ủng hộ.”
Ta mỉm cười nói:
“Hiện giờ điều cần nhất của chúng ta là đợi.”
Trần Tử Tô nói:
“Tử Tô còn có một kiến nghị.”
“Trần tiên sinh cứ nói đừng ngại.”
Trần Tử Tô thấp giọng nói:
“Chiến tranh của Yến, Hàn chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng chúng ta cần làm bây giờ chính tạo mối quan hệ hữu hảo với Bắc Hồ.”
Ta nhíu mày, nhớ tới những hành động mà Thác Bạt Thuần Chiếu làm với ta, lửa giận trong lòng ta lại bùng nên. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không đưa Lục Châu sang đây, rõ ràng là không có ý hối hận và hổ thẹn.
Ta đương nhiên là hiểu dụng ý của Tần Tử Tô, tương lai nếu như ta dụng binh với Yên quốc, tất phải bận tâm tới việc phòng thủ Bắc Hồ, chỉ có giữ vững hậu phương mới có thể tránh cho Thác Bạt Thuần Chiếu không thừa cơ công kích.
Ta thở dài nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu dã tâm bừng bừng, hắn đã nhòm ngó Lục Hải Nguyên từ lâu, muốn cùng hắn khôi phục lại quan hệ bình thường thì cực khó.”
Trần Tử Tô tràn đầy đồng cảm gật đầu:
“Công tử nói không sai, lần trước người đi Bắc Hồ gặp nạn, đã chứng minh Thác Bạt Thuần Chiếu có lòng muốn giết người, đồng thời thu hồi lại Lục Hải Nguyên, dựng lại uy danh của mình ở trong nước. Nhưng khi đó người chỉ là Đại Khang Bình vương, hiện giờ đã là thái tử, là người thừa kế, Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn phải suy nghĩ lại quan hệ với người.”
Ta lạnh lùng lắc đầu nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu không phải người thường, nếu như hắn cảm giác được sự uy hiếp của ta thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta, nếu không thì vì sao cho tới bây giờ hắn còn chưa để Lục Châu trở về.”
Trần Tử Tô nói:
“Theo ta được biết, tình hình trong nước của Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không được tốt cho lắm. Từ khi bắt đầu chiến tranh với Đông Hồ, kinh tế Bắc Hồ xuống dốc không phanh, Thác Bạt Thuần Chiếu nóng lòng muốn xoay chuyển tình thế, đã định ra chính sách cấp tiến, đắc tội với nhiều thương nhân, hơn nữa động chạm tới không ít quyền lợi của vương công quy tộc. Hiện giờ ở Bắc Hồ, đang lưu truyền nghi vấn về chính sách của hắn.”
Trần Tử Tô dừng lại một chút lại nói:
“Thúc phụ của hắn là Lặc Vương Thác Bạt Thọ Hữu dẫn đầu thế lực phản đối chính sách của hắn, thế lực này ngày một lớn, công khai nói lên sự bất mãn với Thác Bạt Thuần Chiếu.”
Ở Bắc Hồ ta đã nghe Xích Lỗ Ôn nói qua chuyện này, cũng từ nghĩ tới chuyện liên hệ với hắn ta thấp giọng nói:
“Ý của Trần tiên sinh là chúng ta bắt tay với Thác Bạt Thọ Hữu?”
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
“Ta đã cho người điều tra qua, Thác Bạt Thọ Hữu trời sinh tính tình tàn bạo, quyết không phải là người thành đại sự. Thác Bạt Thuần Chiếu lại khác hẳn với hắn, ngoại trừ lúc hắn leo lên được chức vị Đại Hãn do nóng lòng củng cố cơ sở thống trị của bản thân mới có chính sách liều lĩnh sai lầm, còn những chuyện khác đều được, phải nói hắn là người có mưu tính sâu xa.”
Hắn cười cười hướng ta nói:
“Lúc trước hắn muốn giết công tử, cũng không phải là một quyết định không chính xác, nếu như hắn có thể thống nhất đại mạc, thì công tử sẽ gặp một đối thủ lớn khi nhất thống Trung Nguyên, nếu như ở vào vị trí của hắn, công tử có làm như vậy không?”
Ta cảm thấy buồn cười, đúng là nếu như ở vị trí của hắn mình cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.
Trần Tử Tô nói:
“Nếu chúng ta và Thác Bạt Thọ Hữu bắt tay, thì quan hệ với Bắc Hồ càng trở nên xấu đi, huống chi hắn cũng chẳng phải là người cầm quyền ở Bắc Hồ.”
Ta gật đầu.
Trần Tử Tô nói:
“Lần trước Thác Bạt Thuần Chiếu không không thể giết công từ, tất phải suy nghĩ lại mối quan hệ, có thể hiện giờ hắn đang hối hận vì hành vi của mình cũng chưa biết chừng.”
Ta thở dài một hơi nói:
“Chỉ sợ hắn không như vậy.”
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
“Cho nên phải cỏ người nhắc nhở hắn mối quan hệ này.”
Ta nhìn về phía Trần Tử Tô, Trần Tử Tô cười nhạt nói:
“Tử Tô bất tài, nguyện ý đến Bắc Hồ đi sứ, thuyết phục Thác Bạt Thuần Chiếu bỏ địch ý với công tử, thả Lục Châu công chúa, một lần nữa khôi phục lại mối quan hệ hữu hảo đã bị phá vỡ.”
Ta có chút lo lắng nói:
“Bắc Hồ chính là quốc gia Hổ Lang, Thác Bạt Thuần Chiếu là người thay đổi thất thường, ta sao có thể yên lòng để tiên sinh lẻ loi nhập hiểm địa?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Hai nước giao binh không chém tới sứ giả, huống chi Tử Tô chỉ là một thư sinh, Thác Bạt Thuần Chiếu dù sao cũng là vua của một nước, hắn có thô bạo tới mấy, cũng sẽ không hạ thủ với ta.”
Ta kích động vạn phần, nắm thật chặt hai tay của Trần Tử Tô nói:
“Chuyến đi này của tiên sinh nguy hiểm vô cùng, nhất định phải vạn lần cẩn thận.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử yên tâm, Tử Tô nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
Bình luận facebook