• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (1 Viewer)

  • Chương 463

A Y Cổ Lệ cầm lấy Trinh tiết vệ, cất vào trong ống chân, dùng đôi mắt đẹp màu lam, nói:
“Nếu như ngày mai thất bại, muội sẽ dùng chùy thủ kết thúc tính mạng của mình.”
Ta ôm lấy nàng vào trong lòng, thấp giọng nói:
“Muội yên tâm, ta sẽ không để cho muội bị bất cứ tổn thương gì!”
Đêm yên tĩnh không tiếng động, ta đứng một mình trong hoa viên của tướng phủ, nhìn vầng trăng lạnh trên không trung, trong lòng ta miên man bất định.
A Y Cổ Lệ không phải là nữ nhân đầu tiên nói với ta những lời này, nhưng ta không thể bên trọng bên khinh trong tình cảm, ta không chỉ đa tình, hơn nữa còn nặng tình, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ta.
Lãnh Cô Huyên chẳng biết xuất hiện ở phía sau ta từ lúc nào, cảm giác của ta càng lúc càng nhạy cảm, cho dù cước bộ của bà ta có nhẹ đi nữa, ta vẫn nhận ra, có lẽ đây chính là tác dụng của việc hấp thu công lực của Khinh Nhan.
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng, nói:
“Chuyện ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?”
Ta gật đầu nói:
“Lãnh giáo chủ yên tâm, tất cả đều ở trong kế hoạch.”
“Đừng quên lời hứa lúc trước của ngươi.”
Ta quay đầu lại, ngưng mắt nhìn Lãnh Cô Huyên, nói:
“Long Dận Không ta đã nói thì chưa bao giờ đổi ý.”
Thấy Lãnh Cô Huyên cười nhạt, ta nói:
“Sau chuyện này, ta cũng muốn Lãnh giáo chủ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem con gái trả lại cho ta.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Lòng tin và danh dự của ta tốt hơn ngươi nhiều.”
Nàng giơ tay phải lên, lúc này ta mới phát hiện trong đó có hai tấm bản đồ, một trong hai bức chính là... bức trước kia ta có, bức còn lại chính là của Điền Tuần.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi có muốn xem không?”
Ta mỉm cười nói:
“Lãnh giáo chủ khổ cực mới có được bản đồ, sao lại cam tâm tình nguyện chia sẻ cho người khác?”
Lãnh Cô Huyên đưa bản đồ cho ta, hai tấm bản đồ mỏng dính bị nàng ném tới, đi nhẹ nhàng như một chiếc lá, chắc là đã quán chú nội lực trong đó.
Ta đưa tay tiếp nhận bản đồ, do không biết dụng ý của bà ta, nên hai mắt vẫn cứ nhìn vào Lãnh Cô Huyên.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, Mâu thị bào tàng một người không nuốt nổi, cho dù ta tìm được bảo tàng cũng phải vận chuyên... chuyện này cũng là một chuyện khó khăn.”
Ta cười nói:
“Nghe ý tứ của Lãnh giáo chủ, hình như muốn chia xẻ với ta?”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Trải qua thời gian ta quan sát ngươi vẫn là một người hợp tác được.”
Ta mở hai bức bản đồ, dựa vào trí nhớ, ta có thể nhớ rõ mọi thứ trong tấm bản đồ của Điền Tuần, sau đó đem trả lại cho Lãnh Cô Huyên nói:
“Điền Tuần là người giả dối gian xảo, bức địa đồ này là giả hay thực rất khó nói.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Không thể giả, hai bức bản đồ này hợp lại, ví trí đúng là ở phía bắc của Yên quốc.”
Trong lòng ta âm thầm lấy làm kỳ quái, tấm bản đồ của Điền Tuần cho dù không giả, nhưng mà tấm bản đồ của ta thì đã được chế lại, hai tấm hợp lại với nhau thì không khó, nhưng mà chẳng nhẽ nó lại không có một chút kẽ hở nào? Trên đời này chẳng nhẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hay là Lãnh Cô Huyên đang giả bộ?
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ta giúp ngươi giết chết Yên Vương, đạt được đất đai phía bắc Yên quốc, ngươi giúp ta tìm Mâu thị bảo tàng, nếu như so sánh hai chuyện này, thì lợi ích của ngươi lớn hơn nhiều.”
Ta cười nói:
“Lãnh giáo chủ nói không sai, kỳ thực chúng ta không nên thành địch nhân, mục tiêu của chúng ta không giống nhau, lợi ích lại chẳng có gì xung đột.”
Lãnh Cô Huyên lần đầu tiên tươi cười:
“Thảo nào Khinh Nhan và U U đều yêu ngươi, ngươi đúng là có chỗ hơn người.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Nếu như ngươi trẻ vài tuổi sợ rằng cũng không thoát khỏi bàn tay của ta.”
Những lời này đương nhiên ta không dám nói ra miệng.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Sau khi giúp ta tìm được bào tàng, ta sẽ gả U U cho ngươi!”
Lão yêu bà này nói không thể nào tin tưởng, nhưng mà như vậy cũng đáng quý, hơn nữa U U cũng chỉ là một đệ tử của bà ta, không bao giờ có vị trí được như Thải Tuyết và Khinh Nhan được, có thể bà ta cũng buông tha cho U U cũng không biết chừng.
Ta thấp giọng nói:
“Ta còn có một việc muốn nhờ Lãnh giáo chủ.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Từ khi hợp tác với ngươi cho tới nay, hình như toàn là ngươi nhờ ta, trong khi ta chưa có được chỗ tốt nào.”
Ta nhịn không được bật cười, nếu như không phải là vì Mâu thị bảo tàng, sao bà ta lại chịu giúp ta cơ chứ?
Ta mỉm cười nói:
“Trên người Lãnh giảo chủ hình như có một chiếc Đoạn Tình Thất Tuyệt Châm, nếu như cho hắn một cái, hắn sẽ nghe theo sự phân phó của chúng ta.”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Ngươi nói câu này đúng là đã nhắc nhở ta, có lẽ ta cũng nên áp dụng cái gì đó với ngươi!”
Ta cười nói:
“Lúc nãy còn coi ta như đồng bạn hợp tác, hiện giờ đã muốn ra tay đối phó ta, chẳng nhẽ Lãnh giáo chủ lại không có chút đáng tín nhiệm nào sao?”
Lãnh Cô Huyên cắn răng nghiến lợi nói:
“Long Dận Không nếu như ngươi dám bán đứng ta, ta sẽ đem Đoạn Tình Thất Tuyệt Châm tặng cho ngươi, để ngươi cảm nhận cái gì mới là thống khổ sống không bằng chết.”
Ta ha hả cười nói:
“Ta đã coi Lãnh giáo chủ như bằng hữu, sao lại bán đứng cơ chứ?”
Ta chợt hạ giọng nói:
“Ngày mai sau khi giết được Yên Vương, Lãnh giáo chủ hãy cắt lấy đầu hắn vứt vào trong phủ của Hữu tướng quốc Vệ Tử Việt, nhiệm vụ của giáo chủ ở Yên đô đã xong, chuyện còn lại sẽ do ta làm!”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ta ở Yên đô còn có một việc muốn làm...”
Từ hai mắt của nàng sát khí bốc ra, trong lòng ta không khỏi rùng mình, không biết Lãnh Cô Huyên còn chuyện gì muốn làm?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom