Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 464
Kế hoạch của Yên vương là bắt giữ ta tại Hoàng cung, nắm giữ tiên cơ chính là điểm mấu chốt quyết định việc biến loạn trong cung thành công hay thất bại.
Yên vương Lý Triệu Cơ tuân thủ lễ nghi, dùng phương thức long trọng đón A Y Cổ Lệ. Đoàn đón dâu gồm có hai ngàn Ngự lâm quân, hai trăm cung nữ, hai trăm thái giám, năm ngàn người của Vệ đội Hoàng thành chia ra hộ vệ ở hai bên. Một đoàn người dồn dập đi đến phủ Tướng quốc.
Không có quá nhiều dân chúng vây xem ở ngã tư đường, dân chúng đã bị chiến tranh Yên - Hàn hành hạ đến mức không có chút hứng thú đối với tất cả mọi việc. Loại đại sự như Yên vương nạp phi này, đối với bọn họ cũng chỉ là việc không liên quan đến mình, cao không thể với tới. Nhớ tới ngày đó ta cưới Sở Nhi ở Đại Khang, tình cảnh muôn người đều đổ xô ra đường, đúng là khác biệt một trời một vực.
Theo như lời Cao Quang Viễn, năm ngàn vệ đội của Hoàng thành đã được hắn nắm trong tay, hơn hai ngàn tên Ngự lâm quân cũng có hơn một nửa là thân tín của hắn.
Tuy nói như vậy, ta cùng Xa Hạo vẫn như cũ hộ vệ ở trước xa giá của A Y Cổ Lệ. Vị trí này cách Yên vương - Lý Triệu Cơ rất gần, nếu như phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, chúng ta có thể bắt giữ Yên vương - Lý Triệu Cơ trong thời gian ngắn nhất.
Đội ngũ đi đến Bàn Long cầu, ta và Xa Hạo liếc mắt nhìn nhau, đây là nơi chúng ta cùng Cao Quang Viễn lúc trước đã ước định hành động. Phía trước bỗng truyền đến một tiếng ngựa hí, một gã kỵ sĩ trong đội truợt chân ngã trên mặt đất, ngựa của hắn sùi bọt mép, cả người co quắp không ngừng. Phía trước đội ngũ đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Cao Hàm thống lĩnh vệ đội Hoàng thành ra dấu ý bảo đội ngũ tạm thời dừng lại.
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu trắng từ xa giá của A Y Cổ Lệ bay ra ngoài như quỷ mị phóng về phía xa giá nơi Yên vương - Lý Triệu Cơ đang ngồi.
Chuyện xảy ra bất ngờ, thị vệ Hoàng cung hộ vệ ở hai bên xa giá của Yên vương - Lý Triệu Cơ căn bản không kịp phản ứng.
Ta đưa ánh mắt về phía Xa Hạo, Xa Hạo bảo vệ xa giá của A Y Cổ Lệ quay đầu lại lui về phía sau.
Trong đội ngũ Ngự lâm quân bắt đầu có người la lớn:
“Đại Vương bị hành thích!”
Những người này chắc chắn là thân tín của Cao Quang Viễn, nhân cơ hội gây ra hỗn loạn.
Năm ngàn tên vệ đội Hoàng thành xúm lại, trong chốc lát tình cảnh trở nên cực kì hỗn loạn.
Tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên xa giá nơi Yên vương ngồi, trái lại quên mất sự tồn tại của ta và A Y cổ Lệ.
Xa Hạo dựa theo ước định lúc trước giữa ta và hắn, thừa dịp hỗn loạn che chở U U và A Y Cổ Lệ rời khỏi đội ngũ.
Xa giá nơi Yên vương ngồi vẫn không có động tĩnh gì, vô số cung nỗ nhắm thẳng vào xa giá, nhưng không người nào dám tiến lên một bước.
Xa Hạo lặng lẽ trở lại bên cạnh ta, thấp giọng nói:
“Đã đi!”
Trên miệng ta bất giác hiện lên nụ cười, ta sắp xếp cho A Y Cổ Lệ rời đi trước cũng không thương lượng qua cùng Cao Quang Viễn. Lãnh Cô Huyên lao ra từ xa giá của A Y Cổ Lệ, rất có khả năng Cao Quang Viễn sẽ đổ chuyện này lên đầu A Y Cổ Lệ, ta quyết không để nữ nhân của mình rơi vào nguy hiểm.
Cao Quang Viễn vốn ở cuối cùng của đội ngũ, lúc này phóng ngựa đến bên cạnh tạ thấp giọng nói:
“Thế nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Nằm trong tầm tay!”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy từ trong xa giá của Yên vương vang lên một tiếng cười dài, mui xe vỡ ra, một thân ảnh màu trắng phóng lên cao.
“Bắn tên!”
Cao Hàm quát lớn.
Tên bắn ra từ Phi Hoàng nỗ nhắm hướng Lãnh Cô Huyên bay tới như mưa, Lãnh Cô Huyên lao ra cực nhanh, thân thể ở giữa không trung đột nhiên đổi hướng, lao như sao băng về phía mọi người.
Thị lực của ta hơn người, đã thấy trên tay của nàng xách theo một cái đầu máu chảy đầm đìa, chính là đầu của Yên vương Lý Triệu Cơ, trong lòng vui sướng đến cực độ, việc lớn hôm nay đã thành công.
Lúc Lãnh Cô Huyên rơi xuống liền ra tay hạ sát hai gã võ sĩ bên cạnh. Hai gã võ sĩ trước mặt nàng căn bản không có lực lực phòng thủ, liên tục kêu thảm, bị mất mạng ngay lập tức.
Không đợi đợt mưa tên bắn tới lần thứ hai, nàng từ trong đám người bay lên một lần nữa. Sau mấy lần lên xuống đã biến mất ờ phía cuối con đường.
Cao Hàm quát lớn:
“Đuổi theo! Bắt hung thủ hành thích Đại Vương!”
Hắn dẫn theo Vệ đội của Hoàng thành lấy tốc độ cao nhất đuổi theo hướng Lãnh Cô Huyên chạy trốn.
Cao Quang Viễn đương nhiên không có thị lực tốt như ta, vẫn không thể xác định được sống chết của Yên vương, thấp giọng hỏi ta:
“Thế nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Đầu của Yên vương đã bị mang đi rồi.”
Cao Quang Viễn lộ rõ nét vui mừng, anh mắt vẫn tập trung về phía xa giá nơi Yên vương ngồi.
Hai gã hộ vệ của Hoàng cung thận trọng mở cửa xe, một thi thể không đầu từ trong xe ầm ầm rơi xuống, mọi người cùng kinh hãi kêu lên, lại thấy thi thể không đầu kia mặc Long bào trên người, trên cổ vẫn không ngừng chảy máu, không phải là Yên vương thì là ai?
Cao Quang Viễn thấp giọng nói:
“Thái tử trở lại phủ Tướng quốc chờ đợi trước, ta phải vào cung ngay lập tức.”
Ta gật đầu cười, Cao Quang Viễn đã sớm thay đổi một khuôn mặt khác, đau buồn khóc lớn:
“Đại vương! Đại vương...”
Ta cùng Xa Hạo trờ lại phủ đệ của Cao Quang Viễn, hai ngàn tên võ sĩ theo chúng ta đến đây lục tục tản ra xung quanh phủ tướng quốc. Yên đô xảy ra biến cố, tất cả đều rất khó nói, Cao Quang Viễn có thể thuận lợi khống chế cục diện hay không, vẫn còn phải chờ đợi.
Tin tức liên tục truyền đến, phủ đệ của Vệ Tử Việt bị bao vây, đầu của Yên vương được tìm thấy trong lúc lục soát Vệ phủ. Tam Hoàng tử, Ngũ Vương tử của Yên quốc ở lại Yên đô cố gắng mưu đồ làm phản, trước sau đều bị bắt. Cả Yên đô rơi vào cảnh phong vân biến hóa.
Xa Hạo lo lắng nói:
“Thái tử, chúng ta hẳn là nên nhân lúc hỗn loạn để rời đi. Nếu như chờ Cao Quang Viễn nắm trong tay thế cục, rất có thể hắn sẽ ra tay đối phó với chúng ta.”
Ta lắc đầu nói:
“Cao Quang Viễn là người thông minh, nắm trong tay thể cục của Yên đô không đông nghĩa với nắm trong tay thế cục của cả Yên quốc. Nếu mất đi sự trợ giúp của chúng ta, hắn sẽ bị đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái nghiền thành phấn vụn rất nhanh.”
Xa Hạo nói:
“Nhưng lòng tham của con người là vô cùng tận, một khi hắn ở địa vị cao, rất khó bảo đảm suy nghĩ sẽ không phát sinh biến hóa.”
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn của Cao Hàm, ta và Xa Hạo nhìn nhau, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Yên vương Lý Triệu Cơ tuân thủ lễ nghi, dùng phương thức long trọng đón A Y Cổ Lệ. Đoàn đón dâu gồm có hai ngàn Ngự lâm quân, hai trăm cung nữ, hai trăm thái giám, năm ngàn người của Vệ đội Hoàng thành chia ra hộ vệ ở hai bên. Một đoàn người dồn dập đi đến phủ Tướng quốc.
Không có quá nhiều dân chúng vây xem ở ngã tư đường, dân chúng đã bị chiến tranh Yên - Hàn hành hạ đến mức không có chút hứng thú đối với tất cả mọi việc. Loại đại sự như Yên vương nạp phi này, đối với bọn họ cũng chỉ là việc không liên quan đến mình, cao không thể với tới. Nhớ tới ngày đó ta cưới Sở Nhi ở Đại Khang, tình cảnh muôn người đều đổ xô ra đường, đúng là khác biệt một trời một vực.
Theo như lời Cao Quang Viễn, năm ngàn vệ đội của Hoàng thành đã được hắn nắm trong tay, hơn hai ngàn tên Ngự lâm quân cũng có hơn một nửa là thân tín của hắn.
Tuy nói như vậy, ta cùng Xa Hạo vẫn như cũ hộ vệ ở trước xa giá của A Y Cổ Lệ. Vị trí này cách Yên vương - Lý Triệu Cơ rất gần, nếu như phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, chúng ta có thể bắt giữ Yên vương - Lý Triệu Cơ trong thời gian ngắn nhất.
Đội ngũ đi đến Bàn Long cầu, ta và Xa Hạo liếc mắt nhìn nhau, đây là nơi chúng ta cùng Cao Quang Viễn lúc trước đã ước định hành động. Phía trước bỗng truyền đến một tiếng ngựa hí, một gã kỵ sĩ trong đội truợt chân ngã trên mặt đất, ngựa của hắn sùi bọt mép, cả người co quắp không ngừng. Phía trước đội ngũ đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Cao Hàm thống lĩnh vệ đội Hoàng thành ra dấu ý bảo đội ngũ tạm thời dừng lại.
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu trắng từ xa giá của A Y Cổ Lệ bay ra ngoài như quỷ mị phóng về phía xa giá nơi Yên vương - Lý Triệu Cơ đang ngồi.
Chuyện xảy ra bất ngờ, thị vệ Hoàng cung hộ vệ ở hai bên xa giá của Yên vương - Lý Triệu Cơ căn bản không kịp phản ứng.
Ta đưa ánh mắt về phía Xa Hạo, Xa Hạo bảo vệ xa giá của A Y Cổ Lệ quay đầu lại lui về phía sau.
Trong đội ngũ Ngự lâm quân bắt đầu có người la lớn:
“Đại Vương bị hành thích!”
Những người này chắc chắn là thân tín của Cao Quang Viễn, nhân cơ hội gây ra hỗn loạn.
Năm ngàn tên vệ đội Hoàng thành xúm lại, trong chốc lát tình cảnh trở nên cực kì hỗn loạn.
Tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên xa giá nơi Yên vương ngồi, trái lại quên mất sự tồn tại của ta và A Y cổ Lệ.
Xa Hạo dựa theo ước định lúc trước giữa ta và hắn, thừa dịp hỗn loạn che chở U U và A Y Cổ Lệ rời khỏi đội ngũ.
Xa giá nơi Yên vương ngồi vẫn không có động tĩnh gì, vô số cung nỗ nhắm thẳng vào xa giá, nhưng không người nào dám tiến lên một bước.
Xa Hạo lặng lẽ trở lại bên cạnh ta, thấp giọng nói:
“Đã đi!”
Trên miệng ta bất giác hiện lên nụ cười, ta sắp xếp cho A Y Cổ Lệ rời đi trước cũng không thương lượng qua cùng Cao Quang Viễn. Lãnh Cô Huyên lao ra từ xa giá của A Y Cổ Lệ, rất có khả năng Cao Quang Viễn sẽ đổ chuyện này lên đầu A Y Cổ Lệ, ta quyết không để nữ nhân của mình rơi vào nguy hiểm.
Cao Quang Viễn vốn ở cuối cùng của đội ngũ, lúc này phóng ngựa đến bên cạnh tạ thấp giọng nói:
“Thế nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Nằm trong tầm tay!”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy từ trong xa giá của Yên vương vang lên một tiếng cười dài, mui xe vỡ ra, một thân ảnh màu trắng phóng lên cao.
“Bắn tên!”
Cao Hàm quát lớn.
Tên bắn ra từ Phi Hoàng nỗ nhắm hướng Lãnh Cô Huyên bay tới như mưa, Lãnh Cô Huyên lao ra cực nhanh, thân thể ở giữa không trung đột nhiên đổi hướng, lao như sao băng về phía mọi người.
Thị lực của ta hơn người, đã thấy trên tay của nàng xách theo một cái đầu máu chảy đầm đìa, chính là đầu của Yên vương Lý Triệu Cơ, trong lòng vui sướng đến cực độ, việc lớn hôm nay đã thành công.
Lúc Lãnh Cô Huyên rơi xuống liền ra tay hạ sát hai gã võ sĩ bên cạnh. Hai gã võ sĩ trước mặt nàng căn bản không có lực lực phòng thủ, liên tục kêu thảm, bị mất mạng ngay lập tức.
Không đợi đợt mưa tên bắn tới lần thứ hai, nàng từ trong đám người bay lên một lần nữa. Sau mấy lần lên xuống đã biến mất ờ phía cuối con đường.
Cao Hàm quát lớn:
“Đuổi theo! Bắt hung thủ hành thích Đại Vương!”
Hắn dẫn theo Vệ đội của Hoàng thành lấy tốc độ cao nhất đuổi theo hướng Lãnh Cô Huyên chạy trốn.
Cao Quang Viễn đương nhiên không có thị lực tốt như ta, vẫn không thể xác định được sống chết của Yên vương, thấp giọng hỏi ta:
“Thế nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Đầu của Yên vương đã bị mang đi rồi.”
Cao Quang Viễn lộ rõ nét vui mừng, anh mắt vẫn tập trung về phía xa giá nơi Yên vương ngồi.
Hai gã hộ vệ của Hoàng cung thận trọng mở cửa xe, một thi thể không đầu từ trong xe ầm ầm rơi xuống, mọi người cùng kinh hãi kêu lên, lại thấy thi thể không đầu kia mặc Long bào trên người, trên cổ vẫn không ngừng chảy máu, không phải là Yên vương thì là ai?
Cao Quang Viễn thấp giọng nói:
“Thái tử trở lại phủ Tướng quốc chờ đợi trước, ta phải vào cung ngay lập tức.”
Ta gật đầu cười, Cao Quang Viễn đã sớm thay đổi một khuôn mặt khác, đau buồn khóc lớn:
“Đại vương! Đại vương...”
Ta cùng Xa Hạo trờ lại phủ đệ của Cao Quang Viễn, hai ngàn tên võ sĩ theo chúng ta đến đây lục tục tản ra xung quanh phủ tướng quốc. Yên đô xảy ra biến cố, tất cả đều rất khó nói, Cao Quang Viễn có thể thuận lợi khống chế cục diện hay không, vẫn còn phải chờ đợi.
Tin tức liên tục truyền đến, phủ đệ của Vệ Tử Việt bị bao vây, đầu của Yên vương được tìm thấy trong lúc lục soát Vệ phủ. Tam Hoàng tử, Ngũ Vương tử của Yên quốc ở lại Yên đô cố gắng mưu đồ làm phản, trước sau đều bị bắt. Cả Yên đô rơi vào cảnh phong vân biến hóa.
Xa Hạo lo lắng nói:
“Thái tử, chúng ta hẳn là nên nhân lúc hỗn loạn để rời đi. Nếu như chờ Cao Quang Viễn nắm trong tay thế cục, rất có thể hắn sẽ ra tay đối phó với chúng ta.”
Ta lắc đầu nói:
“Cao Quang Viễn là người thông minh, nắm trong tay thể cục của Yên đô không đông nghĩa với nắm trong tay thế cục của cả Yên quốc. Nếu mất đi sự trợ giúp của chúng ta, hắn sẽ bị đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái nghiền thành phấn vụn rất nhanh.”
Xa Hạo nói:
“Nhưng lòng tham của con người là vô cùng tận, một khi hắn ở địa vị cao, rất khó bảo đảm suy nghĩ sẽ không phát sinh biến hóa.”
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn của Cao Hàm, ta và Xa Hạo nhìn nhau, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bình luận facebook