Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 493
“Hôm nay đã quá muộn, không nên quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi. Ngày mai ta lại tới thăm bọn họ.”
Trừ Tiêu Tín, ta không dẫn ai khác đi theo. Hai người chúng ta thông qua địa đạo của nông trang đi đến vào trong thành Khang Đô.
Trên đường, Tiêu Tín đem tình hình Khang Đô gần đây kể lại cho ta, hắn đối với tình thế hiện nay có nhận xét rất độc đáo. Tuổi tác tăng lên, sự cơ trí và trầm ổn của hắn đã lộ ra rõ ràng.
Chỉ khi hỏi đến tình hình Yên quốc, Tiêu Tín mới biểu hiện ta sự hưng phấn đặc biệt của người tuổi trẻ:
“Cha thế nào?”
Ta cười nói:
“Nhiệm vụ chủ yếu hiện nay của Tiêu tướng quân là gây dựng lại quân đội Yên quốc để hợp lại cùng đại quân của chúng ta. Một khi việc này hoàn thành, binh lực của chúng ra sẽ tăng lên gấp trăm lần.”
Hai mắt Tiêu Tín tỏa ra ánh sáng kích động:
“Nói cách khác, thực lực của Thái tử điện hạ có thể so vói bất kì một quốc gia nào?”
Ta mỉm cười gật đầu:
“Tiêu Tín, ngươi nghĩ khi đại quân ổn định, ta nên tấn công quốc gia nào trước?”
Tiêu Tín hơi nhíu mày nói:
“Tiêu Tín cho rằng bây giờ chưa phải là thời gian chủ động xuất kích, việc cấp bách hiện nà là loại bỏ Tả Trục Lưu, đem tình hình chính trị nội bộ của Đại Khang hoàn toàn ổn định lại.”
Ta thưởng thức nhìn hắn. Người này đã có phong độ của một đại tướng.
Tiêu Tín nói:
“Nhưng Thái tử điện hạ cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, cho dù lần này thuận lợi loại bỏ Tả Trục Lưu, các nước khác cũng chưa chắc đã ngồi chờ chết. Rất có khả năng bọ họ sẽ thừa dịp Thái tử chưa ổn định bước chân mà không tiếc tất cả công kích Đại Khang. Cho nên việc liên minh giữa Đại Khang, Tần quốc và Bắc Hồ trở nên cực kì quan trọng, nếu là bất kì bên nào bất hòa, đều sẽ rơi vào tình trạng hai mặt đều là địch.”
Ta thở dài nói:
“Mấy ngày này ta vẫn đang lo lắng vấn đề này, lãnh thổ quốc gia càng lơn, chịu áp lực về phòng thủ lại càng lớn. Chỉ có nhanh chóng đem quân đội Yên quốc biến thành một đội quân anh dũng trung thành với ta, chúng ta mới có đủ tinh lực để suy nghĩ đến tình hình của những quốc gia khác.”
Tiêu Tín nói:
“Tả Trục Lưu hẳn là thấy được Thái tử điện hạ vừa chiếm được Yên quốc, muốn dựa thời cơ chúng ta chưa đặt vững chân để khơi dậy mâu thuẫn giữa Bắc Hồ và Khang quốc, làm cho chúng ta mệt mỏi ở cả hai tuyến.”
Ta cười lạnh nói:
“Hắn tính toán không sai, chỉ tiếc ta nhất định sẽ không để cho hắn thực hiện được. “
Tiêu Tín nói:
“Lần này Tả Trục Lưu làm việc này rất có xu hướng đập nồi dìm thuyền. Thuộc hạ điều tra được tướng quân thủ thành của ba quận phía nam Đại Khang là Quý Vân, Sùng Đức, Nhạc Dương đều là thân tin của Tả Trục Lưu, gần đây Tả Trục Lưu tiếp xúc với bọn họ nhiều lần. Giả sử bọn họ đã sớm cấu kết lẫn nhau, lần này rất có khả năng sẽ làm khó dễ từ phía nam.”
Ta thấp giọng nói:
“Binh lực của ba quận có bao nhiêu?”
Tiêu Tín nói:
“Binh lực của ba quận đều có sáu vạn, tuy rằng không tính là cường đại nhưng ba quận này khống chế địa thế Trường Giang cùng Hán quốc chống lại lẫn nhau, chính là cửa ngõ của Đại Khang. Nếu một ngày ba quận này phát sinh phản loạn, Hán quốc sẽ thừa dịp nội loạn mà tiến vào.”
Ta gật đầu nói:
“Cho nên diệt trừ Tả Trục Lưu hẳn là bước cuối cùng, trước tiên phải chặt đứt mấy vây cánh này của hắn.”
Tiêu Tín cười nói:
“Thái tử minh giám, Tiêu Tín chính là muốn nói mấy câu này.”
Nói xong đã đến cuối con đường, Tiêu Tín đỡ ta xuống xe. Trần Tử Tô và Đột Tạ đã đợi ở phía trước từ lâu, ta không nhịn được có chút kì quái, chẳng lẽ bọn họ đã biết ta đến Khang Đô?
Tiêu Tín giải thích với ta:
“Lúc chúng ta khởi hành, võ sĩ đã sớm theo đường đi để báo tin, mỗi cách một đoạn sẽ có người đem kí hiệu tiếp tục kéo dài. Cho nên Trần tiên sinh bọn họ hẳn đã biết tin tức Thái tử giá lâm từ sớm.”
Ta đi nhanh đến chỗ Trần Tử Tô, cười nói:
“Đêm khuya còn quấy rầy giấc ngủ của tiên sinh, xin thứ tội!”
Trần Tử Tô cười ha hả nói:
“Tử Tô biết trong vòng hai ngày Thái tử đến, làm sao có thế ngủ được. Hơn nữa đên nay Tử Tô cũng chưa hề đi nghỉ, tại sao lại nói quấy rầy?”
Ta cười nói:
“Trần tiên sinh đêm khuya vẫn còn vất vả vì quốc gia, trong lòng Dận Không cảm động đến rơi nước mắt.”
Trần Tử Tô cười thần bí nói:
“Cũng không phải do Tử Tô tình nguyện, có điều có một vị lão tiên sinh muốn cùng ta nói chuyện phiếm, ta không thể không bồi tiếp. Thái tử đến rất đúng lúc, vừa vặn có thể cùng hắn uống vài chén, trò chuyện vài câu.”
Ta mỉm cười nói:
“Không biết là vị lão tiên sinh nào có thể làm cho Trần tiên sinh kính trọng như vậy?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Thái tử đi sẽ biết.”
Thực ra ta đã mơ hồ đoán được thân phận của vị lão tiên sinh này, người trong thành Khang Đô có thể làm cho Trần Tử Tô tôn kính như vậy cũng không có mấy, nhất định là nhạc phụ đại nhân của ta, Dực Vương Lâm Bi Phong.
Chúng ta đi đến Yếm Nguyệt các, tất cả đúng như ta đoán trước, đúng là Dực Vương Lâm Bi Phong đang mỉm cười ngồi ở đó, tự rót tự uống một mình chờ ta đến.
Ta vội vàng bước lên phía trước chào:
“Tiểu tế Dận Không tham kiến nhạc phụ đại nhân!”
Dực Vương cười nắm bả vai ta nói:
“Muốn ta tổn thọ sao? Ngươi bây giờ là Thái tử dưới một người trên vạn người, sao có thể quỳ với ta được?”
Ta cung kính nói:
“Cho dù hài nhi leo lên ngôi vị hoàng đế thì vẫn là con rể của ngài, nhìn thấy nhạc phụ đương nhiên phải hành lễ!”
Ta cố ý dập đầu với hắn một cái mới đứng dậy.
Trong mắt Dực Vương ánh lên vẻ kích động, hắn thân thiết kéo tay ta, để cho ta ngồi bên cạnh hắn. Ta nói Trần Tử Tô và Tiêu Tín ngồi xuống, Đột Tạ xuống phòng bếp dặn dò người hầu chuẩn bị rượu và thức ăn.
Ta cười nói:
“Nhạc phụ đại nhân chẳng lẽ cũng biết hôm nay hài nhi trở về nên mới đến nơi này chờ hài nhi?”
Lâm Bi Phong lắc đầu nói:
“Ta chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, một mình ở trong vương phủ cảm thấy càng thêm buồn chán nên có thời gian rảnh rỗi thường đến tìm Trần tiên sinh nói chuyện phiếm.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Tử Tô được Dực Vương để mắt đến, hiện nay hầu như mỗi ngày đều sẽ đến tìm Tử Tô uống rượu chơi cờ.”
Lâm Bi Phong cười nói:
“Hâm Đức hoàng đế không cho ta lên điện, ta ở nhà cũng không có việc gì làm. Đây là chỗ của con rể ta, chẳng lẽ không được đến sao?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Đương nhiên có thể, bây giờ Dực Vương thiên tuế ở phủ Thái tử còn nhiều hon ở Dực Vương Phủ!”
Lâm Bi Phong cười hớn hở nói:
“Tuy chơi cờ ta không bằng ngươi, nhưng ngươi uống rượu kém hơn ta rất nhiều!”
Trần Tử Tô nói:
“Đâu chỉ kém hon rất nhiều, Tử Tô chỉ xem một chút mà thôi. Hôm nay Thái tử điện hạ tới, Dực Vương thiên tuế có thể uống thống khoái một hồi.”
Mọi người cùng nhau nở nụ cười.
Ta mỉm cười nói:
“Nếu nhạc phụ đại nhân thấy ở đây rất buồn chán, vì sao không đi Tuyên Thành thăm Sở nhi?”
Lâm Bi Phong nói:
“Ta sao lại không muốn đến đó, thế nhưng khi tất cả đã chuẩn bị tốt, đang lúc chuẩn bị xuất phát, lão tặc Tả Trục Lưu lại gây ra sự việc lần này. Trần tiên sinh nói ngươi phải tự mình giải quyết việc này, sai Đường Muội và Ung vương đi mời ngươi. Ta chỉ có thế hủy bỏ hành trình, ở lại chỗ này xem có chỗ nào có thể giúp đỡ được cho ngươi không.”
Hắn lập tức lại thở dài một hơi nói:
“Ban đầu ta định vào cung khuyên nhủ phụ hoàng ngươi nhưng người lại không cho ta chút thể diện nào, không hề cho ta vào cung!”
Nắm tay hắn đập mạnh lên bàn, hiển nhiên trong lòng cực kì tức giận.
Trần Tử Tô nói:
“Hiện nay bệ hạ có bệnh nặng, trừ rất ít người, còn lại đều từ chối gặp người ngoài. Dực Vương cần gì phải tức giận vì chuyện đó chứ?”
Trừ Tiêu Tín, ta không dẫn ai khác đi theo. Hai người chúng ta thông qua địa đạo của nông trang đi đến vào trong thành Khang Đô.
Trên đường, Tiêu Tín đem tình hình Khang Đô gần đây kể lại cho ta, hắn đối với tình thế hiện nay có nhận xét rất độc đáo. Tuổi tác tăng lên, sự cơ trí và trầm ổn của hắn đã lộ ra rõ ràng.
Chỉ khi hỏi đến tình hình Yên quốc, Tiêu Tín mới biểu hiện ta sự hưng phấn đặc biệt của người tuổi trẻ:
“Cha thế nào?”
Ta cười nói:
“Nhiệm vụ chủ yếu hiện nay của Tiêu tướng quân là gây dựng lại quân đội Yên quốc để hợp lại cùng đại quân của chúng ta. Một khi việc này hoàn thành, binh lực của chúng ra sẽ tăng lên gấp trăm lần.”
Hai mắt Tiêu Tín tỏa ra ánh sáng kích động:
“Nói cách khác, thực lực của Thái tử điện hạ có thể so vói bất kì một quốc gia nào?”
Ta mỉm cười gật đầu:
“Tiêu Tín, ngươi nghĩ khi đại quân ổn định, ta nên tấn công quốc gia nào trước?”
Tiêu Tín hơi nhíu mày nói:
“Tiêu Tín cho rằng bây giờ chưa phải là thời gian chủ động xuất kích, việc cấp bách hiện nà là loại bỏ Tả Trục Lưu, đem tình hình chính trị nội bộ của Đại Khang hoàn toàn ổn định lại.”
Ta thưởng thức nhìn hắn. Người này đã có phong độ của một đại tướng.
Tiêu Tín nói:
“Nhưng Thái tử điện hạ cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, cho dù lần này thuận lợi loại bỏ Tả Trục Lưu, các nước khác cũng chưa chắc đã ngồi chờ chết. Rất có khả năng bọ họ sẽ thừa dịp Thái tử chưa ổn định bước chân mà không tiếc tất cả công kích Đại Khang. Cho nên việc liên minh giữa Đại Khang, Tần quốc và Bắc Hồ trở nên cực kì quan trọng, nếu là bất kì bên nào bất hòa, đều sẽ rơi vào tình trạng hai mặt đều là địch.”
Ta thở dài nói:
“Mấy ngày này ta vẫn đang lo lắng vấn đề này, lãnh thổ quốc gia càng lơn, chịu áp lực về phòng thủ lại càng lớn. Chỉ có nhanh chóng đem quân đội Yên quốc biến thành một đội quân anh dũng trung thành với ta, chúng ta mới có đủ tinh lực để suy nghĩ đến tình hình của những quốc gia khác.”
Tiêu Tín nói:
“Tả Trục Lưu hẳn là thấy được Thái tử điện hạ vừa chiếm được Yên quốc, muốn dựa thời cơ chúng ta chưa đặt vững chân để khơi dậy mâu thuẫn giữa Bắc Hồ và Khang quốc, làm cho chúng ta mệt mỏi ở cả hai tuyến.”
Ta cười lạnh nói:
“Hắn tính toán không sai, chỉ tiếc ta nhất định sẽ không để cho hắn thực hiện được. “
Tiêu Tín nói:
“Lần này Tả Trục Lưu làm việc này rất có xu hướng đập nồi dìm thuyền. Thuộc hạ điều tra được tướng quân thủ thành của ba quận phía nam Đại Khang là Quý Vân, Sùng Đức, Nhạc Dương đều là thân tin của Tả Trục Lưu, gần đây Tả Trục Lưu tiếp xúc với bọn họ nhiều lần. Giả sử bọn họ đã sớm cấu kết lẫn nhau, lần này rất có khả năng sẽ làm khó dễ từ phía nam.”
Ta thấp giọng nói:
“Binh lực của ba quận có bao nhiêu?”
Tiêu Tín nói:
“Binh lực của ba quận đều có sáu vạn, tuy rằng không tính là cường đại nhưng ba quận này khống chế địa thế Trường Giang cùng Hán quốc chống lại lẫn nhau, chính là cửa ngõ của Đại Khang. Nếu một ngày ba quận này phát sinh phản loạn, Hán quốc sẽ thừa dịp nội loạn mà tiến vào.”
Ta gật đầu nói:
“Cho nên diệt trừ Tả Trục Lưu hẳn là bước cuối cùng, trước tiên phải chặt đứt mấy vây cánh này của hắn.”
Tiêu Tín cười nói:
“Thái tử minh giám, Tiêu Tín chính là muốn nói mấy câu này.”
Nói xong đã đến cuối con đường, Tiêu Tín đỡ ta xuống xe. Trần Tử Tô và Đột Tạ đã đợi ở phía trước từ lâu, ta không nhịn được có chút kì quái, chẳng lẽ bọn họ đã biết ta đến Khang Đô?
Tiêu Tín giải thích với ta:
“Lúc chúng ta khởi hành, võ sĩ đã sớm theo đường đi để báo tin, mỗi cách một đoạn sẽ có người đem kí hiệu tiếp tục kéo dài. Cho nên Trần tiên sinh bọn họ hẳn đã biết tin tức Thái tử giá lâm từ sớm.”
Ta đi nhanh đến chỗ Trần Tử Tô, cười nói:
“Đêm khuya còn quấy rầy giấc ngủ của tiên sinh, xin thứ tội!”
Trần Tử Tô cười ha hả nói:
“Tử Tô biết trong vòng hai ngày Thái tử đến, làm sao có thế ngủ được. Hơn nữa đên nay Tử Tô cũng chưa hề đi nghỉ, tại sao lại nói quấy rầy?”
Ta cười nói:
“Trần tiên sinh đêm khuya vẫn còn vất vả vì quốc gia, trong lòng Dận Không cảm động đến rơi nước mắt.”
Trần Tử Tô cười thần bí nói:
“Cũng không phải do Tử Tô tình nguyện, có điều có một vị lão tiên sinh muốn cùng ta nói chuyện phiếm, ta không thể không bồi tiếp. Thái tử đến rất đúng lúc, vừa vặn có thể cùng hắn uống vài chén, trò chuyện vài câu.”
Ta mỉm cười nói:
“Không biết là vị lão tiên sinh nào có thể làm cho Trần tiên sinh kính trọng như vậy?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Thái tử đi sẽ biết.”
Thực ra ta đã mơ hồ đoán được thân phận của vị lão tiên sinh này, người trong thành Khang Đô có thể làm cho Trần Tử Tô tôn kính như vậy cũng không có mấy, nhất định là nhạc phụ đại nhân của ta, Dực Vương Lâm Bi Phong.
Chúng ta đi đến Yếm Nguyệt các, tất cả đúng như ta đoán trước, đúng là Dực Vương Lâm Bi Phong đang mỉm cười ngồi ở đó, tự rót tự uống một mình chờ ta đến.
Ta vội vàng bước lên phía trước chào:
“Tiểu tế Dận Không tham kiến nhạc phụ đại nhân!”
Dực Vương cười nắm bả vai ta nói:
“Muốn ta tổn thọ sao? Ngươi bây giờ là Thái tử dưới một người trên vạn người, sao có thể quỳ với ta được?”
Ta cung kính nói:
“Cho dù hài nhi leo lên ngôi vị hoàng đế thì vẫn là con rể của ngài, nhìn thấy nhạc phụ đương nhiên phải hành lễ!”
Ta cố ý dập đầu với hắn một cái mới đứng dậy.
Trong mắt Dực Vương ánh lên vẻ kích động, hắn thân thiết kéo tay ta, để cho ta ngồi bên cạnh hắn. Ta nói Trần Tử Tô và Tiêu Tín ngồi xuống, Đột Tạ xuống phòng bếp dặn dò người hầu chuẩn bị rượu và thức ăn.
Ta cười nói:
“Nhạc phụ đại nhân chẳng lẽ cũng biết hôm nay hài nhi trở về nên mới đến nơi này chờ hài nhi?”
Lâm Bi Phong lắc đầu nói:
“Ta chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, một mình ở trong vương phủ cảm thấy càng thêm buồn chán nên có thời gian rảnh rỗi thường đến tìm Trần tiên sinh nói chuyện phiếm.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Tử Tô được Dực Vương để mắt đến, hiện nay hầu như mỗi ngày đều sẽ đến tìm Tử Tô uống rượu chơi cờ.”
Lâm Bi Phong cười nói:
“Hâm Đức hoàng đế không cho ta lên điện, ta ở nhà cũng không có việc gì làm. Đây là chỗ của con rể ta, chẳng lẽ không được đến sao?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Đương nhiên có thể, bây giờ Dực Vương thiên tuế ở phủ Thái tử còn nhiều hon ở Dực Vương Phủ!”
Lâm Bi Phong cười hớn hở nói:
“Tuy chơi cờ ta không bằng ngươi, nhưng ngươi uống rượu kém hơn ta rất nhiều!”
Trần Tử Tô nói:
“Đâu chỉ kém hon rất nhiều, Tử Tô chỉ xem một chút mà thôi. Hôm nay Thái tử điện hạ tới, Dực Vương thiên tuế có thể uống thống khoái một hồi.”
Mọi người cùng nhau nở nụ cười.
Ta mỉm cười nói:
“Nếu nhạc phụ đại nhân thấy ở đây rất buồn chán, vì sao không đi Tuyên Thành thăm Sở nhi?”
Lâm Bi Phong nói:
“Ta sao lại không muốn đến đó, thế nhưng khi tất cả đã chuẩn bị tốt, đang lúc chuẩn bị xuất phát, lão tặc Tả Trục Lưu lại gây ra sự việc lần này. Trần tiên sinh nói ngươi phải tự mình giải quyết việc này, sai Đường Muội và Ung vương đi mời ngươi. Ta chỉ có thế hủy bỏ hành trình, ở lại chỗ này xem có chỗ nào có thể giúp đỡ được cho ngươi không.”
Hắn lập tức lại thở dài một hơi nói:
“Ban đầu ta định vào cung khuyên nhủ phụ hoàng ngươi nhưng người lại không cho ta chút thể diện nào, không hề cho ta vào cung!”
Nắm tay hắn đập mạnh lên bàn, hiển nhiên trong lòng cực kì tức giận.
Trần Tử Tô nói:
“Hiện nay bệ hạ có bệnh nặng, trừ rất ít người, còn lại đều từ chối gặp người ngoài. Dực Vương cần gì phải tức giận vì chuyện đó chứ?”
Bình luận facebook