Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495
“Cuối cung ngài đã trở về!”
Không nghĩ tói ta đã dịch dung mà lần đầu tiên gặp hắn đã bị nhận ra, trong lòng ta khâm phục, gật đầu thấp giọng nói:
“Viên tiên sinh mắt sáng như đuốc, ta không thể không bội phục ngài.”
Viên Thiên Trì cười nhạt một tiếng, ngồi xuống đối diện vói ta, cầm lấy ly trà ra rót cho hắn uống một hớp khen:
“Trà ngon!”
Ta cười nói:
“Có thể được Viên tiên sinh khen ngợi, xem ra trà này hẳn là không tồi.”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Mặt nạ này đúng là rất tinh xảo, tiếc là không che giấu được ánh mắt của một ngài.”
Ta gật đầu cười.
Viên Thiên Trì nói:
“Khi Dực Vương tìm ta, ta liền đoán ra ngài muốn tìm ta. Hon nữa sau khi vào cửa lại thấy ánh mắt của ngài, ta lập tức đoán được thân phận của ngài.”
Ta mỉm cười nói:
“Người trong thiên hạ có được ánh mắt như Viên tiên sinh sợ rằng cũng không có mấy.”
Viên Thiên Trì nói:
“Nhân vật như Thái tử trong thiên hạ cũng không có mấy người.”
Chúng ta nhìn nhau cười ha hả lên.
Ta chậm rãi buông chén trà nói:
“Viên tiên sinh chính là cao nhân đương thời. Mục đích ta đến đây, tiên sinh ngài hẳn là đã đoán được.”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Cổ ngữ có câu, không có việc gì không lên điện tam bảo, Thái tử nếu đã hạ minh tới tìm ta, nhất định là có việc muốn nhờ. Tuy rằng ta không biết Thái từ đi đến Khang Đô bằng cách nào, nhưng nhìn cách ăn mặc của ngài, hiển nhiên là rất sợ người khác biết được hành động của mình...”
Hắn thấp giọng nói:
“Nhất là Ta Trục Lưu...”
Người này thực sự không đơn giản, ta nhìn thẳng đôi mắt sâu xa của hắn, đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Viên Thiên Trì nói:
“Nếu như Thái tử muôn gặp người ấy, ta có thể giúp ngài tạo ra một cơ hội bí mật.”
Ta mỉm cười nói:
“Cảm ơn Viên tiên sinh!”
Viên Thiên Trì cười nhạt nói:
“Chỉ là việc nhỏ, không cần nói cảm ơn. Nhưng mà... Thái tử đã từng nghĩ rằng, lần này người đó bị bệnh cuối cùng là thật hay giả?”
Trong lòng ta ngẩn ra, trong hai mắt tràn đầy nghi ngờ.
Viên Thiên Trì nói:
“Y thuật của ta tuy rằng không cao, nhưng ta có thể nhận ra người đó không phải bị trúng gió. Mỗi lần Thái y sắc thuốc cho hắn xong đều đem bã thuốc đi chôn sâu, nhưng hết lần này tới khác lòng hiếu kì của ta lại rất nặng. Nhân lúc không có người, ta đào lên một chút bã thuốc mới phát hiện những thảo dược này căn bản không phải để trị trúng gió mà chỉ là dược thảo giúp khí huyết lưu thông bình thường mà thôi.”
Ta biết đây không phải chuyện đùa, Viên Thiên Trì nói chuẩn xác, xem ra tất cả đều là sự thật. Thế nhưng Hâm Đức hoàng đế vì sao lại phải giả bộ bị bệnh, lẽ nào hắn và Tả Trục Lưu hợp tác lẫn nhau muốn hại ta?
Dường như Viên Thiên Trì đoán được suy nghĩ trong lòng ta, thấp giọng nói:
“Lần này người đó giả bộ bệnh, theo như ta thấy, khiến ngài trởvề Khang Đô mục đích chân chính là nhằm vào Tả Trục Lưu.”
Trong lòng ta khẽ động:
“Nói thế là thế nào?”
Viên Thiên Trì nói:
“Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với người đó nhiều lần, cũng coi như có hiểu biết nhất định về người đó. Ta phát hiện người đó hơn xa những biểu hiện ngu ngốc của hắn, đối với sự phát triển của mọi việc rất rõ ràng.”
Ta gật đầu nói:
“Ý ngài là... Người đó đã nhận ra uy hiếp từ phía Tả Trục Lưu?”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Từ trong lời nói và cử chi của người đó cũng không khó nhận ra điều này, nhưng ta thấy biến hóa của người đó trước và sau khi giả bộ sinh bệnh khá lớn!”
Ta không nhịn được nhích người đến gần Viên Thiên Trì hơn một chút.
Viên Thiên Trì nói:
“Người đó đột nhiên trở nên lo lắng khác thường, tràn ngập sợ hãi cái chết. Tính khí lại càng tàn bạo hơn so với trước đây, ta tận mắt nhìn thấy hắn bóp chết Ngưng Diệp Phi!”
Ta hít một hơi khí lạnh, tin Ngưng Điệp Phi chết ta cũng nghe nói qua, nhưng trong lời đồn là bị bệnh chết, không nghĩ tới dĩ nhiên là bị Hâm Đức hoàng đế giết chết.
Viên Thiên Trì thấp giọng nói:
“Khi Ngưng Điệp Phi bị giết luôn miệng nói, nghiệt chủng! Nghiệt chủng!”
Trong lòng ta trầm xuống, chẳng lẽ Ngưng Điệp Phi lén lút qua lại với người ngoài? Nhưng cũng không hỏi thêm.
Viên Thiên Trì cười khổ nói:
“Sau khi Ngưng Điệp Phi chết, người đó dĩ nhiên cho người mổ bụng nàng xem bên trong có trẻ con hay không...”
“Cái gì?”
Ta giật mình hỏi.
Viên Thiên Trì gật đầu nói:
“Sau này ta mới biết, người đó nghi ngờ Ngưng Điệp Phi lén lút qua lại với người ngoài, thấy bụng nàng lớn hơn một chút so với trước đây nên cho rằng Ngưng Điệp Phi mang bầu. Đến khi giết chết Ngưng Điệp Phi, mổ bụng ra mới biết, Ngưng Điệp Phi chỉ là mập lên nên mới thế, chứ không phải như người đó tưởng tượng.”
Trong lòng ta có cảm giác cực kì bất an, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế đã cảm thấy được tình cảm của ta và Trân Phi? Nghĩ kĩ một chút lại thấy không phải vậy, nếu hắn biết chuyện của chúng ta, tại sao không xuống tay với Trân Phi mà lại chọn Ngưng Điệp Phi đây?
Viên Thiên Trì nói:
“Tối nay ta đến Dưỡng Tâm Điện giảng đạo cho người đó, Thái tử có thế giả làm người hầu của ta để cùng đi vào.”
Ta gật đầu nói:
“Cứ quyết định như vậy, sau khi ta gặp người đó, mọi việc tự nhiên sẽ rõ ràng.”
Viên Thiên Trì thâm ý nói:
“Người đó tuyệt đối không đơn gian, nếu như ngài cho rằng hắn đã già nua vô dụng, chỉ sợ là phạm phải một sai lầm rất lớn.”
Trước lúc trời tối, ta đeo một hòm thuốc trên lưng đi theo Viên Thiên Trì cùng tới Dưỡng Tâm Điện. Thị vệ trước của kiểm tra toàn thân chúng ta theo quy củ, lại kiểm tra cẩn thận mấy hòm thuốc xong mới cho chúng ta đi vào.
Màn che buông xuống, Hâm Đức hoàng đế nằm trên Long sàng, hai gã thái giám yên lặng đứng thẳng ở một bên.
Thân thể Hâm Đức hoàng đế chậm rãi động đậy, hai gã thái giám cuống quít lại gần. Hâm Đức hoàng đế nói:
“Đỡ ta ngồi dậy...”
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, ta nghe lại có vẻ xa lạ.
Viên Thiên Trì cung kính nói:
“Thảo dân Viên Thiên Trì tham kiến bệ hạ!”
Hâm Đức hoàng đế quay mặt lại, dung mạo của hắn so với lần trước ta gặp cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là ánh mắt có vẻ hỗn loạn khác thường. Có thẻ thấy trong lòng hắn cực kì bất an.
“Hôm nay Viên tiên sinh cứ tiếp tục đem đạo pháp ngày hôm trước giảng cho ta nghe.”
Hâm Đức hoàng đế nói.
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Đêm nay thảo dân còn mang đến một vị đạo huynh, đạo pháp của hắn còn cao thâm hơn cả ta.”
Anh mắt hắn nhìn về phía ta.
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nhìn qua ta, hắn không có ánh mắt như Viên Thiên Trì, cũng không nhận ra thân phận của ta:
“Ngươi nói chính là hắn sao?”
Viên Thiên Trì cười nói:
“Chính là vị đạo huynh này!”
Hâm Đức hoàng đế nhìn ta chăm chú nói:
“Bây giờ trong lòng ta không yên, ngươi có thể làm lòng ta yên tĩnh lại sao?”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Vị đạo huynh này là một kì nhân, trong lúc hắn giảng đạo không thích có người khác ở đây, chỉ bằng ta lui ra ngoài.”
Không nghĩ tói ta đã dịch dung mà lần đầu tiên gặp hắn đã bị nhận ra, trong lòng ta khâm phục, gật đầu thấp giọng nói:
“Viên tiên sinh mắt sáng như đuốc, ta không thể không bội phục ngài.”
Viên Thiên Trì cười nhạt một tiếng, ngồi xuống đối diện vói ta, cầm lấy ly trà ra rót cho hắn uống một hớp khen:
“Trà ngon!”
Ta cười nói:
“Có thể được Viên tiên sinh khen ngợi, xem ra trà này hẳn là không tồi.”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Mặt nạ này đúng là rất tinh xảo, tiếc là không che giấu được ánh mắt của một ngài.”
Ta gật đầu cười.
Viên Thiên Trì nói:
“Khi Dực Vương tìm ta, ta liền đoán ra ngài muốn tìm ta. Hon nữa sau khi vào cửa lại thấy ánh mắt của ngài, ta lập tức đoán được thân phận của ngài.”
Ta mỉm cười nói:
“Người trong thiên hạ có được ánh mắt như Viên tiên sinh sợ rằng cũng không có mấy.”
Viên Thiên Trì nói:
“Nhân vật như Thái tử trong thiên hạ cũng không có mấy người.”
Chúng ta nhìn nhau cười ha hả lên.
Ta chậm rãi buông chén trà nói:
“Viên tiên sinh chính là cao nhân đương thời. Mục đích ta đến đây, tiên sinh ngài hẳn là đã đoán được.”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Cổ ngữ có câu, không có việc gì không lên điện tam bảo, Thái tử nếu đã hạ minh tới tìm ta, nhất định là có việc muốn nhờ. Tuy rằng ta không biết Thái từ đi đến Khang Đô bằng cách nào, nhưng nhìn cách ăn mặc của ngài, hiển nhiên là rất sợ người khác biết được hành động của mình...”
Hắn thấp giọng nói:
“Nhất là Ta Trục Lưu...”
Người này thực sự không đơn giản, ta nhìn thẳng đôi mắt sâu xa của hắn, đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Viên Thiên Trì nói:
“Nếu như Thái tử muôn gặp người ấy, ta có thể giúp ngài tạo ra một cơ hội bí mật.”
Ta mỉm cười nói:
“Cảm ơn Viên tiên sinh!”
Viên Thiên Trì cười nhạt nói:
“Chỉ là việc nhỏ, không cần nói cảm ơn. Nhưng mà... Thái tử đã từng nghĩ rằng, lần này người đó bị bệnh cuối cùng là thật hay giả?”
Trong lòng ta ngẩn ra, trong hai mắt tràn đầy nghi ngờ.
Viên Thiên Trì nói:
“Y thuật của ta tuy rằng không cao, nhưng ta có thể nhận ra người đó không phải bị trúng gió. Mỗi lần Thái y sắc thuốc cho hắn xong đều đem bã thuốc đi chôn sâu, nhưng hết lần này tới khác lòng hiếu kì của ta lại rất nặng. Nhân lúc không có người, ta đào lên một chút bã thuốc mới phát hiện những thảo dược này căn bản không phải để trị trúng gió mà chỉ là dược thảo giúp khí huyết lưu thông bình thường mà thôi.”
Ta biết đây không phải chuyện đùa, Viên Thiên Trì nói chuẩn xác, xem ra tất cả đều là sự thật. Thế nhưng Hâm Đức hoàng đế vì sao lại phải giả bộ bị bệnh, lẽ nào hắn và Tả Trục Lưu hợp tác lẫn nhau muốn hại ta?
Dường như Viên Thiên Trì đoán được suy nghĩ trong lòng ta, thấp giọng nói:
“Lần này người đó giả bộ bệnh, theo như ta thấy, khiến ngài trởvề Khang Đô mục đích chân chính là nhằm vào Tả Trục Lưu.”
Trong lòng ta khẽ động:
“Nói thế là thế nào?”
Viên Thiên Trì nói:
“Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với người đó nhiều lần, cũng coi như có hiểu biết nhất định về người đó. Ta phát hiện người đó hơn xa những biểu hiện ngu ngốc của hắn, đối với sự phát triển của mọi việc rất rõ ràng.”
Ta gật đầu nói:
“Ý ngài là... Người đó đã nhận ra uy hiếp từ phía Tả Trục Lưu?”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Từ trong lời nói và cử chi của người đó cũng không khó nhận ra điều này, nhưng ta thấy biến hóa của người đó trước và sau khi giả bộ sinh bệnh khá lớn!”
Ta không nhịn được nhích người đến gần Viên Thiên Trì hơn một chút.
Viên Thiên Trì nói:
“Người đó đột nhiên trở nên lo lắng khác thường, tràn ngập sợ hãi cái chết. Tính khí lại càng tàn bạo hơn so với trước đây, ta tận mắt nhìn thấy hắn bóp chết Ngưng Diệp Phi!”
Ta hít một hơi khí lạnh, tin Ngưng Điệp Phi chết ta cũng nghe nói qua, nhưng trong lời đồn là bị bệnh chết, không nghĩ tới dĩ nhiên là bị Hâm Đức hoàng đế giết chết.
Viên Thiên Trì thấp giọng nói:
“Khi Ngưng Điệp Phi bị giết luôn miệng nói, nghiệt chủng! Nghiệt chủng!”
Trong lòng ta trầm xuống, chẳng lẽ Ngưng Điệp Phi lén lút qua lại với người ngoài? Nhưng cũng không hỏi thêm.
Viên Thiên Trì cười khổ nói:
“Sau khi Ngưng Điệp Phi chết, người đó dĩ nhiên cho người mổ bụng nàng xem bên trong có trẻ con hay không...”
“Cái gì?”
Ta giật mình hỏi.
Viên Thiên Trì gật đầu nói:
“Sau này ta mới biết, người đó nghi ngờ Ngưng Điệp Phi lén lút qua lại với người ngoài, thấy bụng nàng lớn hơn một chút so với trước đây nên cho rằng Ngưng Điệp Phi mang bầu. Đến khi giết chết Ngưng Điệp Phi, mổ bụng ra mới biết, Ngưng Điệp Phi chỉ là mập lên nên mới thế, chứ không phải như người đó tưởng tượng.”
Trong lòng ta có cảm giác cực kì bất an, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế đã cảm thấy được tình cảm của ta và Trân Phi? Nghĩ kĩ một chút lại thấy không phải vậy, nếu hắn biết chuyện của chúng ta, tại sao không xuống tay với Trân Phi mà lại chọn Ngưng Điệp Phi đây?
Viên Thiên Trì nói:
“Tối nay ta đến Dưỡng Tâm Điện giảng đạo cho người đó, Thái tử có thế giả làm người hầu của ta để cùng đi vào.”
Ta gật đầu nói:
“Cứ quyết định như vậy, sau khi ta gặp người đó, mọi việc tự nhiên sẽ rõ ràng.”
Viên Thiên Trì thâm ý nói:
“Người đó tuyệt đối không đơn gian, nếu như ngài cho rằng hắn đã già nua vô dụng, chỉ sợ là phạm phải một sai lầm rất lớn.”
Trước lúc trời tối, ta đeo một hòm thuốc trên lưng đi theo Viên Thiên Trì cùng tới Dưỡng Tâm Điện. Thị vệ trước của kiểm tra toàn thân chúng ta theo quy củ, lại kiểm tra cẩn thận mấy hòm thuốc xong mới cho chúng ta đi vào.
Màn che buông xuống, Hâm Đức hoàng đế nằm trên Long sàng, hai gã thái giám yên lặng đứng thẳng ở một bên.
Thân thể Hâm Đức hoàng đế chậm rãi động đậy, hai gã thái giám cuống quít lại gần. Hâm Đức hoàng đế nói:
“Đỡ ta ngồi dậy...”
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, ta nghe lại có vẻ xa lạ.
Viên Thiên Trì cung kính nói:
“Thảo dân Viên Thiên Trì tham kiến bệ hạ!”
Hâm Đức hoàng đế quay mặt lại, dung mạo của hắn so với lần trước ta gặp cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là ánh mắt có vẻ hỗn loạn khác thường. Có thẻ thấy trong lòng hắn cực kì bất an.
“Hôm nay Viên tiên sinh cứ tiếp tục đem đạo pháp ngày hôm trước giảng cho ta nghe.”
Hâm Đức hoàng đế nói.
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Đêm nay thảo dân còn mang đến một vị đạo huynh, đạo pháp của hắn còn cao thâm hơn cả ta.”
Anh mắt hắn nhìn về phía ta.
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nhìn qua ta, hắn không có ánh mắt như Viên Thiên Trì, cũng không nhận ra thân phận của ta:
“Ngươi nói chính là hắn sao?”
Viên Thiên Trì cười nói:
“Chính là vị đạo huynh này!”
Hâm Đức hoàng đế nhìn ta chăm chú nói:
“Bây giờ trong lòng ta không yên, ngươi có thể làm lòng ta yên tĩnh lại sao?”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Vị đạo huynh này là một kì nhân, trong lúc hắn giảng đạo không thích có người khác ở đây, chỉ bằng ta lui ra ngoài.”
Bình luận facebook