Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 513
Lúc ta đánh ra một quyền này, trong lòng ta đã có chút hối hận, đối phương chẳng qua là một cái tên thư sinh nhiệt huyết mà thôi, ta không cần nặng tay với hắn như vậy, tuy rằng đã nhanh chóng thu lực lại, chỉ còn 5 phần lực đạo lên người hắn, thế nhưng tên kia cùng không thể nào chịu nổi, hắn mềm như bún nắm trên mặt đất, tay chân không ngừng co rút, dường như sắp mất mạng.
Mọi người thấy vậy, liền vô cùng sợ hãi đứng dậy, có vài người hoảng sợ kêu lên:
“Giết người rồi...”, người nhát gan một chút thì ngồi xuống đất ôm đầu của mình.
Đường Muội và A Đông nhanh chóng bảo vệ hai bên cho ta, chuẩn bị bảo hộ ta rời đi.
Ta vốn định rời đi, thì trước mắt ta xuất hiện một bóng lưng xinh đẹp, thiếu nữ đó mặc một bộ đồ màu trắng đang đi đến gần tên tiên sinh họ Lưu kia, đưa tay sờ vào mạch của hắn, nhẹ giọng nói:
“Không có việc gì, hắn chỉ là nhất thời hô hấp khó khăn mà thôi, chưa có chết.”
Thiếu nữ này này không ngờ là Huyền Anh mà ta gặp được ở Yên quốc, nàng hẳn là truyền nhân của Dao Lâm Tiên Các, không nghĩ tới nàng lại rời khỏi Yên quốc mà đến nơi này.
Huyền anh nhét vào miệng tên thư sinh kia một viên thuốc màu đỏ, một lát sau, tên thư sinh họ Lưu quả nhiên tỉnh lại, tay hắn ôm lấy ngực khuôn mặt nhìn như rất là đau khổ. Thấy ta vẫn đang đứng trước mặt hắn, trong mắt hắn lộ ra sự sợ hãi, nói:
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Huyền anh thở dài nói:
“Ngươi bị gãy hai cái xương sườn, còn không mau rời đi, định ở chỗ này chờ chết hay sao?”
Mấy tên thư sinh khác thấy vậy, trong lòng run sợ hơn vài phần, hơn nữa tên họ Lưu khi này ăn bừa nói bậy ở đây, nếu bị quan phủ bắt được, thì không hề có chút chỗ tốt nào, vì vậy bọn họ trợn mắt nhìn ta một cái sao đó đỡ tên họ Lưu rời đi.
Huyền Anh lúc này mới nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói:
“Công tử cần gì phải cùng những tên thư sinh nho nhỏ này tranh chấp!”
Trong lòng ta cảm thấy hơi xấu hổ, thấp giọng nói:
“Đa tạ Huyền Anh cô nương ra tay giúp đỡ.”
Huyền anh lạnh nhạt nói:
“Phật môn lấy từ bi làm gốc, đây là việc mà ta nên làm.”
Đường Muội đứng một bên nhắc nhở:
“Công tử, chúng ta nên rời khỏi chỗ này tránh bị thêm rắc rối.”
Ta gật đầu, nhìn Huyền Anh, nói:
“Huyền anh cô nương đang ở nơi nào? Không bằng ta đưa ngươi về?”
Ta vốn có cho rằng Huyền Anh sẽ từ chối. Không nghĩ tới nàng lại gật đầu, nói:
“Ta ở trong Mộ Vân Trai trên Giả Lam Sơn.”
Mộ Vân Trai không xa lạ gì với ta, lúc trước ta chính là ở nơi này mà kết bạn được với Thu Nguyệt Hàn, nhưng mà Huyền Anh ở nơi này thì có chút kỳ quái, Thu Nguyệt Hàn là là cao thủ ma môn, mà Huyền Anh lại là truyền nhân của Dao Lâm Tiên Các, sao nàng lại chọn nơi này làm nơi ở tạm.
Đất trong Yên Chi Hồ đã cạn khô, ta và Huyền Anh sóng vai đi lên Giả Lam sơn, Đường Muội và A Đông thì cách chúng ta một đoạn.
Ta bùi ngùi than thở:
“Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật khó có thể tin đây là Hồ Yên Chi nơi mà sóng vỗ mênh mông.”
Huyền anh nói:
“Thương hải tang điền, chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi, những gì mà công tử nhìn thấy chưa chắc đã là thật.”
Ta mỉm cười nói:
“Đạo lý của phật môn huyền ảo, bác đại tinh thâm, Dận Không là một người thường không thể nào hiểu được.”
Huyền anh nói:
“Sát ý của công tử quá nặng, mỗi nơi công tử đến đều toàn là máu tanh.”
Ta cười nói:
“Dường như Huyền Anh sư phụ không hề có hảo cảm với ta?”
Huyền anh cười nhạt nói:
“Chúng sinh trước mặt Phật Tổ đều bình đẳng, tuy rằng Huyền Anh vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó, thế nhưng ở trong mắt ta công tử và những người khác không có gì khác nhau.”
Trên người Huyền Anh tràn đầy thần bí. Nàng mặc dù không có dung mạo xuất chúng, thế nhưng loại khí chất thần bí này lại làm cho người khác rất là tò mò.
Ta chợt nhớ tới Huyền Anh trên phương diện y thuật rất là cao thâm, nói không chừng nàng còn có thể chữa khỏi cho Tinh Hậu, ta thấp giọng nói:
“Huyền Anh sư phụ, Dận Không có một chuyện muốn nhờ.”
Huyền anh nói:
“Ta biết ngươi muốn nhờ ta làm việc gì, thực không dám dấu, lúc trước ta đã từng gặp thái hậu, bệnh của nàng, ta không thể chữa khỏi...”
Trong lòng ta buồn bã một trận, vừa rồi Tào Duệ nói như vậy, hiện tại Huyền Anh cũng nói như thế. Xem ra bệnh tình Tinh Hậu thật sự không thể chữa khỏi rồi.
Huyền anh cảm thấy tâm tình của ta, nhẹ giọng nói:
“Sinh tử có mệnh, công tử cần gì phải để ý như thế?”
Ta gật đầu, nhưng trong lòng ta biết ta không bao giờ đạt được cảnh giới mà nàng đã nói.
Hai người chúng ta đều im lặng cho đến khi đi tới chân núi Giả Lam Sơn, ta mới mở miệng nói:
“Trên vết thương trên người ngươi đã tốt hơn chưa?”
Huyền Anh gật đầu.
Ta thấp giọng nói:
“Lãnh Cô Huyên cũng đã tới Tần đô, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Huyền anh nói:
“Có chuyện ta phải nhắc nhở công tử, Mâu thị bảo tàng liên quan đến an nguy của chúng sinh, ngài tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay của Lãnh Cô Huyên...”
Ta thở dài nói:
“Ta đã không còn hứng thú với Mâu thị bảo tàng, sau đó ta sẽ không hao tâm tổn trí tìm nó nữa.”
Đôi mắt trong như nước mùa thu của Huyền Anh nhìn ta:
“Nếu thật sự như vậy, thì đây thật sự là phúc cho chúng sinh.”
Nàng ngẩng đầu nhìn ngôi chùa trên núi, nhẹ giọng nói:
“Ngài trở về đi, ta muốn một mình lên núi!”
Nếu nàng đã nói vậy, ta cũng không kiên quyết đi lên cùng nàng nữa, ta dừng bước lại từ biệt nàng.
Nhìn hình bóng xinh đẹp của Huyền Anh biến mất trong núi, ta nhịn không được thở dài một hơi, đêm nay liên tục gặp Tào Duệ, Huyền Anh hai vị cao nhân thần bí, ta đây mới biết được có người đang tận lực phát tán tin tức ta và Tinh Hậu có tư tình, chuyện này tám phần mười là do Yến Hưng Khải làm, một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm tràn ngập lòng ta, Yến Hưng Khải chẳng lẽ muốn dùng chuyện này để đả kích Tinh Hậu? Tình thế gấp gáp, ta và Tinh Hậu nếu không thể làm ra phản ứng kịp thời, sợ rằng sẽ sẽ bị tên tiểu nhân này hãm hại.
Đường Muội phía sau ta nhỏ giọng nói:
“Công tử, chúng ta trở về đi!”
Ta bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, nhìn thẳng vào Đường Muội, nói:
“Viêc mà tên họ Lưu kia nói các ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Trên mặt Đường Muội và A Đông xuất hiện một tia hổ thẹn, ta giờ mới hiểu được, kỳ thật những người bên cạnh mình đều nghe được chuyện mình và Tinh Hậu có tư tình, chỉ có mình là không hay biết gì mà thôi.
Ta không khỏi tức giận, hung hăng trừng mắt bọn họ, nói:
“Sau này bất luận nghe được điều gì, đều phải báo lại với ta!”
Nói xong ta không nhìn hai người nữa, leo lên ngựa, phi về phía Phong Lâm Các.
Lúc tỉnh táo, ta tỉ mi suy nghĩ, mình phát hỏa với Đường Muội và A Đông là không hề có lý do gì, chuyện này cho dù là ai thì cùng rất khó mở miệng, việc giữa ta và Tinh Hậu là sự thật. Yến Hưng Khải không có bằng chứng gì, hắn chỉ tận lực phát tán tin đồn nhàm phá hư hình tượng Tinh Hậu trong lòng dân chúng, không nghĩ tới nói bậy nói bạ lại nói trúng sự thật.
Đường Muội yên lặng đi tới bên người ta, thấp giọng nói:
“Công tử...”
Ta gật đầu, chỉ tay về chiếc ghế đá bên cạnh, nói:
“Ngươi ngồi xuống. Ta có chuyện muốn ngươi đi làm!”
Đường Muội ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta vỗ vỗ bả vai hắn:
“Đường Muội, ta muốn ngươi lập tức trở về Khang Đô một chuyến!”
Đường Muội rất kinh hãi, còn tưởng rằng ta vì chuyện vừa rồi mà tức giận, run giọng nói:
“Công tử, Đường Muội không nên giấu diếm người, xin công tử bỏ qua cho ta lần này.”
Ta cười nói:
“Ta cũng không trách các ngươi, lần này ngươi trở về Khang Đô là để làm giúp ta một việc quan trọng.”
Vẻ mặt Đường Muội chăm chú, nói:
“Xin công tử ra lệnh.”
Ta thấp giọng nói:
“Bệnh tình của thái hậu không được tốt cho lắm, Đông Hồ lại đóng quân ở phía Bắc, ngày mà Tần Quốc xảy ra nội loạn, Đông Hồ sẽ bắt đầu tấn công.”
Đường Muội hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói:
“Công tử, đã như vậy thì tại sao lúc này chúng ta không thừa dịp mọi thứ còn chưa nguy hiểm mà thoát ra?”
Ta lắc đầu nói:
“Lúc này không phải là thời điểm để rời khỏi. Ta để ngươi trở về lần này là để thông báo cho Trần tiên sinh và Hứa Tướng quốc, bảo bọn họ chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt.”
Ta đến gần Đường Muội hơn một, thấp giọng nói:
“Ta đã viết xong một lá thư để gửi cho Thác Bạt Thuần Chiếu, ngươi đem lá thư này cho bọn người Trần tiên sinh xem, hỏi ý kiến của họ sau đó lập tức đưa bức thư này đến Bắc Hồ.”
Đường Muội trịnh trọng nói:
“Công tử yên tâm, Đường Muội nhất định không phụ sự tinh cậy của công tử.”
Ta gật đầu, nhìn mặt trăng ở trên cao, ánh trăng rất sáng, ta vẫn không hề nhìn thấy một chút mây đen nào, ta nói:
“Đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”
Ta một mình đi tới vào phòng, vừa khép cửa phòng lại ta liền nghe được một tiếng thở dài, U U châm ánh nến, khuôn mặt dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, trên mặt lộ ra một vẻ vô cùng u oán.
Ta mỉm cười nói:
“Ta còn lo lắng đêm nay một mình khó ngủ, không nghĩ tới sớm từ lâu đã có mỹ nữ trong phòng chờ đợi.”
U U cười nhẹ, nói:
“Mỹ nhân làm cho Long Dận Không ngươi động tâm thật sự không có nhiều lắm.”
Ta nghe ra ý tứ khác trong câu nói của nàng, mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng:
“Không phải là tối nay nàng định ở lại đây đó chứ?”
Nàng nhìn ta một cái, nói:
“Ngươi quả nhiên không phải con người, trong lòng có nhiều tâm sự như vậy, thế mà lại biểu hiện ra mình không có việc gì.”
Ta cười nói:
“Vốn là ta đang có rất nhiều áp lực, nhưng khi ta thấy nàng đến, ta đã khá hơn rất nhiều.”
U U ném cho ta một cái nhìn mê hoặc, nhẹ giọng nói:
“Ta ở trong lòng ngươi quan trọng như vậy ư?”
“Đó là đương nhiên!”
Ta nói.
U U thấp giọng nói:
“Tuy rằng ta biết ngươi đang gạt ta, thế nhưng trong lòng ta vẫn rất vui vẻ.”
Nàng rúc vào trong lòng ta, nói nhỏ:
“Có biết vì sao đêm nay ta tới đây hay không?”
Ta vẫn chưa mở miệng, thế nhưng trong lòng ta đã hiểu, tám chín phần mười là nàng nhận được lệnh của Lãnh Cô Huyên mà đến đây, ta thở dài trong lòng, không biết đến khi nào U U mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của Lãnh Cô Huyên?
Ta ngáp một cái nói:
“Ta có chút mệt nhọc, không bằng chúng ta lên giường nói chuyện.”
Mặt U U đỏ lên, cắn môi dưới, chúng ta ngủ chung giường không phải là lần đầu, nhưng mà chúng ta chưa từng có hành động vượt khỏi giới hạn, việc này đối với ta mà nói không thể ngờ là một kỳ tích.
Ta và U U mặc nguyên quần áo mà ngủ, U U nằm ở ta trong lòng, nhẹ giọng nói:
“Ngươi vì sao lại xúi dục sư phụ ta đi giết Yến Hưng Khải?”
Ta cười lạnh nói:
“Không phải là ta bảo sư phụ nàng đi giết Yến Hưng Khải, xưa nay lòng dạ của nàng vẫn luôn rất hẹp hòi, Yến Hưng Khải lừa nàng như vậy, nàng làm sao có thể bỏ qua?”
U U nếu đã hỏi như vậy thì tất nhiên là Lãnh Cô Huyên đã đi tìm Yến Hưng Khải, không biết kết quả như thế nào nhỉ?
U U nói:
“Sau khi sư phụ biết Yến Hưng Khải lừa gạt người, nàng rất tức giận, ngay lập tức đi tìm Yến Hưng Khải hỏi chuyện, thế nhưng...”
Ta tò mò, hỏi:
“Thế nào?”
U U nói:
“Ta vốn tưởng rằng, lấy tính tình của sư phụ, người chắc chắn sẽ không chút do dự giết chết Yến Hưng Khải, thế nhưng Yến Hưng Khải không hề có chút chuẩn bị nào, khi hai người gặp nhau, nói riêng vài câu, sư phụ với khuôn mặt xám xịt rời đi, không bao giờ... nói tới việc giết Yến Hưng Khải nữa.”
Ta vốn biết Yến Hưng Khải không dễ đối phó, bây giờ xem ra, hắn đã chuẩn bị mọi thứ rất là chu đáo, hắn sở dĩ có can đảm như vậy, chắc là hắn đã nắm được nhược điểm gì đó của Lãnh Cô Huyên.
U U nói:
“Ta chưa từng thấy sư phụ như thế, Yến Hưng Khải rốt cuộc là đã nói gì với người?”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện này chỉ có bọn họ mới biết được.”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng ta thầm nghĩ:
“Lẽ nào Yến Hưng Khải cũng biết đoạn tình cảm oan nghiệt lúc xưa của Hoa Trục Nguyệt và Lãnh Cô Huyên? Sau dó hắn dùng nó để áp chế, ép buộc Lãnh Cô Huyên phải quên đi việc muốn giết hắn?”
Ta thấp giọng nói:
“Sư phụ của nàng hiện đang ở đâu?”
U U nói:
“Ta cũng không biết, lúc rời khỏi phủ của Túc Vương, nàng liền đi một mình, ta nghĩ tới nghĩ lui, rất sợ nàng và Yến Hưng Khải sẽ liên thủ nghĩ kế hại ngươi, cho nên mới tới đây nhắc nhở ngươi.”
Ta hôn lên khuôn mặt của nàng một cái, nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên là nàng vẫn còn quan tâm tới ta.”
U U nói:
“Người mặt dầy như thế trên đời chỉ sợ còn sót lại có một mình ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, chẳng phải là thiếu đi nhiều điều thú vị hay sao.”
Ta cười nói:
“Kỳ thực chỉ cần ngươi muốn thì còn có nhiều thứ còn hơn cả thú vị nữa.”
U U không giải thích được lời nói của ta, đánh mạnh lên người ta một cái, dịu dàng nói:
“Ngươi quả nhiên đủ vô sỉ, sau ngươi lại có cách nghĩ đê tiện như vậy, đừng mơ ta tới tìm ngươi nữa.”
Ta biết nàng tuy rằng luôn biểu hiện vô cùng lẳng lơ mê hoặc lòng người, thế nhưng nhưng trong lòng nàng lại rất rụt rè, vì thế ta đối với nàng không hề có hàng động gì quá phận. Thấp giọng nói:
“Nàng không cần lo lắng, ta sẽ đợi được nàng chủ động.”
Mặt U U đỏ lan tới tận cổ, cười nhẹ, nói:
“Ngươi đừng có nói bậy.”
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thân thể mềm mại thơm mát của nàng đối với ta quả thật là một khảo nghiêm khó khăn. Ta thâm tình nói:
“Ngươi đã làm cho Lãnh Cô Huyên rất nhiều việc rồi, tình cảm mà nàng nợ Lãnh Cô Huyên nàng đã trả hết rồi, vì sao còn ở lại bên cạnh nàng ta?”
U U trầm mặc xuống, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã có chút ướt:
“Nếu ta rời xa sư phụ, thì bên cạnh người không còn ai là người thân, chẳng phải là nàng càng thêm cô đơn hay sao...”
Sáng sớm hôm sau, ta đi Phượng Dương Cung bái kiến Tinh Hậu, ánh sáng mặt trời xuất hiện nơi chân trời, khắp nơi đều lộ ra một màu đỏ rực, trên trời không có chút đấu hiệu nào cho thấy trời sẽ mưa, ta đối với lời nói của Tào Duệ vô cùng tin tưởng, nếu như hắn nói sau giờ ngọ sẽ mưa, vậy nhất định là có mưa.
Khi ta đem chuyên ngày mai trời có mưa nói cho Tinh Hậu, trên khuôn mặt của nàng tràn đầy mê hoặc:
“Dận Không, ta đã nhờ rất nhiều vị cao thủ giỏi xem thiên tượng đến xem, tất cả đều nói sắp tới trời sẽ không có mưa.”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Tào Duệ chính là thế ngoại cao nhân, chắc chắn hắn sẽ không nói sai.”
Tinh Hậu nói:
“Hy vọng có thể giống như lời hắn nói, vậy thì nguy cơ của Tần Quốc có thể hóa giải rồi.”
Ta nhỏ giọng nói:
“Mẫu hậu, Dận Không có một cái ý nghĩ, sao không mượn cơ hội trời mưa lần này trừ đi tên Yến Quang Khải?”
Tinh Hậu ngơ ngác, suy nghĩ một chút mới nói:
“Ngươi định dùng lý do gì?”
“Liệt kê từng tội danh của Yến Quang Khải, đem việc Tần Quốc hạn hán đổ lên đầu hắn, trước khi giờ ngọ đem hắn xử chém, dựa theo lời Tào tiên sinh nói, sau giờ ngọ sẽ có trời mưa lớn, chúng ta có thể dùng trận mưa này để che dấu mục đích thật sự của mình, cho dù là dân chúng Tần Quốc hay là hoàng tộc cùng không thể nói gì được.”
Tinh Hậu có chút do dự nói:
“Giết chết Yến Hưng Khải cũng không phải là việc khó, thế nhưng nếu trời không mưa, chẳng phải là chúng ta rơi vào thế bị động hay sao?”
Ta cắn cắn môi, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, Yến Hưng Khải không thể giữ lại!”
Thân thể mềm mại của Tinh Hậu chấn động, cảm thấy trong lời nói của ta còn có ý khác:
“Dận Không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ta thở dài nói:
“Yến Hưng Khải hiện nay tung tin đồn, nói mẹ con chúng ta có gian tình.”
Biểu hiện của Tinh Hậu rất bình tĩnh. Nàng gật đầu nói:
“Hắn quả nhiên là không từ thủ đoạn!”
Ta bực tức nói:
“Nếu như chúng ta không giết hắn, rất có thể hắn sẽ làm ra việc còn lớn hơn nữa.”
Tinh Hậu cầm lấy cánh tay ta. Nhẹ giọng nói:
“Ngươi có biết không, việc dùng lễ tế thiên để giết chết Yến Hưng Khải chính là gửi gắm số phận của chúng ta vào trận mưa ?”
Ta gật đầu nói:
“Mẫu hậu, xem ra chúng ta phải mạo hiểm một lần!”
Tinh Hậu dịu dàng cười nói:
“Ngươi hôm nay hãy viết ra một bản cáo trạng những tội danh của Yến Hưng Khải, lúc tế thiên ngày mai ta sẽ công bố thiên hạ, làm để cho mọi người biết, tất cả tai nạn ở Tần Quốc chính là do Yến Hưng Khải gây nên.”
Ta lại đem việc chuẩn bị liên minh với Bắc Hồ và cả kế hoạch để cho Bắc Hồ tấn công từ phía sau nói cho Tinh Hậu biết.
Tinh Hậu nói:
“Chuyện này đối với Bắc Hồ quả là trăm lợi mà không có một hại, Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn sẽ đáp ứng.”
Nàng thở dài nói:
“Sợ rằng rất nhanh Đông Hồ sẽ phát binh tấn công.”
Ta an ủi:
“Mẫu hậu không cần phải lo lắng, viện quân của Đại Khang ít ngày nữa sẽ đến.”
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
“Nếu như tất cả thuận lợi, ngươi và Thác Bạc Thuần Chiếu sẽ trở thành hai thế lực lớn nhất thiên hạ.”
Sau khi rời khỏi Phượng Dương Cung, ta đi tới tiệm thuốc, hỏi Tuệ Kiều bệnh tình của Tinh Hậu.
Tuệ Kiều buồn bã lắc đầu, từ trong hộp gấm lấy ra một chiếc khăn lụa đầy vết máu:
“Hai ngày nay thái hậu liên tục ói ra máu, nàng sợ để cho người khác biết nên đã đem tất cả những chiếc khăn lụa này giấu đi, sau khi Hứa công công phát hiện liền trộm một cái đưa cho muội.”
Trong lòng ta đau xót, hai mắt đã ươn ướt:
“Tuệ Kiều, nàng còn có biện pháp nào không?”
Tuệ Kiều thở dài nói:
“Muội chỉ có thể tận lực giảm bớt sự đau khổ cho nàng, về phần nàng còn có thể sống bao lâu thì chỉ còn xem ông trời an bài như thế nào.”
Nàng cho ta rót một chén trà, đưa đến tay ta, ân cần nói:
“Tuy Tần Quốc hiện tại nhìn rất bình tĩnh, thế nhưng sóng ngầm trong nội bộ triều đình đã bắt đầu khởi động, nếu như thái hậu không may bệnh chết. Huynh ở đây sẽ rất nguy hiểm, huynh nên suy nghĩ một chút xem khi nào rời khỏi nơi này.”
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Kiều, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, mặt của nàng chôn chặc trong ngực ta, ta nhỏ giọng nói:
“Ta đã bảo Đường Muội trở về Đại Khang, bảo bọn người Hứa tướng quốc nhanh chóng liên lạc với Bắc Hồ, ngày mà Đông Hồ tấn công, Bắc Hồ sẽ từ phía sau đánh úp.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Huynh đang chờ đợi trận chiến này?”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ có trận chiến tranh này diễn ra, ta mới có lý do phái binh tới Tần Quốc, như vậy mới có thể nắm giữ được lãnh thổ Đại Tần trong tay.”
Tuệ Kiều nói:
“Trận chiến tranh này không biết lại có bao nhiêu người cửa nát nhà ta vợ chồng li tán.”
Lòng của nàng rất lương thiện, việc nàng nghĩ tới đầu tiên chính là số mệnh của những người dân bình thường.
Ta hôn lên khuôn mặt của nàng một cái, nói:
“Nếu muốn cho dân chúng có được cuộc sống bình yên thật sự thì cần phải nhanh chóng kết thúc việc chia năm xẻ bảy hiện nay.”
Trong đôi mắt của Tuệ Kiều đã có chút hơi nước, nàng khẽ gật đầu, ôm lấy thân thể ta, nói:
“Đáp ứng muội, nhất định phải giảm đến mức thấp nhất việc giết chóc.”
“Ta đáp ứng nàng!”
Ta tuy đã đáp ứng nàng, thế nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, mình không thể nào làm được, việc thống nhất thiên hạ lúc nào cùng kèm theo là máu tanh và giết chóc, cầu thang dẫn đến nơi cao nhất của quyền lực phải được xây bằng xương cốt, mà đối thủ mà ta lập tức phải giết chết chính là Yến Hưng Khải.
Thừa dịp không có ai, ta và A Đông đi ra ngôi mộ Bạch Quỹ ngoài thành cung kính quỳ lạy dâng hương. Nhớ tới ngày xưa Bạch Quỹ oai phong lẫm liệt, trong lòng ta không nhịn được xuất hiện một trận buồn vô cớ, cuộc sống thường hay thay đổi, người quen thuộc trong nháy mắt đã hóa thanh mây khói, thời gian của Tinh Hậu đà không còn nhiều, mà cuộc chiến tranh giành quyền lực của ta vẫn phải tiếp tục.
Trong mộ của Bạch Quỹ chỉ chôn quần áo và những vật mà hắn để lại, mới vừa rồi di chuyển đến tận đây. Bởi vì bình thường ít có người xử lý, cho nên xung quanh ngôi mộ cỏ mọc um tùm, ta và A Đông đi đến trước mộ nhổ hết những bụi cỏ hoang đi, lúc này mới rời khỏi, khi ta rời khỏi rừng cây, ta chợt nghe thấy một tiếng khóc, đối với ta giọng của cô gái này có chút quen thuộc.
Ta bỗng nhiên tò mò, dựa theo tiếng khóc đi đến, dưới ánh mặt trời chiều, một bóng người xinh đẹp lộ ra, nàng mặc bố y, nhưng không thể che giấu được dáng người xinh đẹp của nàng. Trong lòng nàng đang ôm một đứa trẻ, trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim kêu to, làm cho đứa trẻ tỉnh lại, sau đó khóc rống lên.
Nàng kia dường như cảm thấy được sự xuất hiện của ta, bỗng nhiên quay đầu lại.
Hai mắt của chúng ta giao nhau, nhất thời ngây người tại chỗ, ta trăm không ngờ được người đứng ở chỗ này chính là Khúc Nặc! Liên Việt đã nói cho ta biết, hai mẹ con của nàng đang ở Thiết Xích thành, không ngờ hai người lại xuất hiện ở Tần đô.
Lòng ta vô cùng kích động, đứa bé mà Khúc Nặc đang bế chính là cốt nhục của ta.
Khúc Nặc hiển nhiên đã nhận ra ta, biểu tình trên khuôn mặt nàng rất là hoảng hốt, muốn chạy trốn, nhưng chân lại vướng phải sợi dây mây, nàng liền kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, ta nhanh chóng xông tới, ôm hai mẹ con nàng vào lòng.
Khúc Nặc đứng vững lại, liền đẩy cánh ta của ta ra, đứa bé vừa này còn đang khóc bỗng nhiên im lặng, sau đó tươi cười nhìn ta.
Khuôn mặt của đứa bế này cực kỳ giống ta, trong lòng ta vô cùng ấm áp, ta hận không thể ngay lập tức đem nó ôm vào trong lòng, hảo hảo hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nhưng ta không thể để cho Khúc Nặc biết được lúc trước ta thay mận đổi đào, đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng, vì thế không thể làm gì khác là cố gắng kiềm chế chính mình.
“Khúc cô nương, ta vẫn luôn lo lắng cho cô nương!”
Khúc Nặc lạnh lùng nhìn ta một cái, ôm lấy hài nhi định rời khỏi. Không ngờ đứa bé lại vươn tay về phía ta kêu lên, trong ánh mắt của nó tràn đầy khát vọng.
“Hài tử này rất dễ thương!”
Mắt nhìn đứa con ruột của mình gần trong gan tất, nhưng không cách nào gần gũi, giọng nói của ta đã trở nên khàn khàn.
“Hãy để ta ôm nó một chút!”
Ta đưa tay ra.
Khúc Nặc do dự một chút, rốt cục vẫn đưa hài tử cho ta ôm.
Hạnh phúc vô cùng làm ta vô cùng choáng váng. Đây là con của ta, máu mủ tình thâm. Nó nhất định cảm giác được ta, bàn tay nhỏ bé xin xắn nắm lấy vạt áo của ta, trên khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên nở ra nụ cười dễ thương.
Ánh mắt ta dời sang mộ bia, phía trên có khắc hai chữ Trầm Trì, một loại cảm giác đố kỵ đang cắn lấy lòng ta. Khúc Nặc không để ý an nguy để tới đây bái tế Trầm Trì! Trong lòng của nàng vẫn không có quên được hắn.
Khúc Nặc đưa tay ôm lấy đứa bé trên tay ta, đứa bé vẫn nắm chặc lấy vạt áo của ta không chịu buôn, Khúc Nặc cố gắng kéo tay đứa bé ra, nó liền khóc òa lên, nó khôgn muốn xa ta.
Ta nói gần như cầu khẩn:
“Khúc cô nương, hài tử này có duyên với ta, cô nương hãy để cho ta ôm nó thêm một lát đi.”
Có lẽ là thấy con mình khóc quá mức đáng thương, Khúc Nặc cùng không tiếp tục nữa.
Ta ôm con trai ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Khúc cô nương. Tần đô lúc này rất nguy hiểm, cô nương cần gì phải mạo hiểm đi vào như vậy?”
Khúc Nặc thở dài một hơi:
“Ta vốn không muốn sống tiếp trên đời...”
Ta kinh hãi trong lòng, không nghĩ tới Khúc Nặc vẫn còn ý tưởng này trong đầu.
Khúc Nặc thâm tình nhìn một hài nhi một chút, chán nản nói:
“Như không phải là vì đứa bé này, ta đã rời khỏi thế giới này từ lâu rồi.”
Ta thấp giọng nói:
“Lúc trước nàng biến mất ở Lục Hải Nguyên, ta phái người đi khắp nơi tìm tin tức của mẹ con nàng, cho tới hai tháng trước ta mới từ miệng Liên Việt biết được, các ngươi trốn thoát khỏi tay Lãnh Cô Huyên, hiện nay đang sống ở Thiết Xích thành, vốn định chờ mọi chuyên qua đi ta sẽ phái người đến đón hai mẹ con, không ngờ ta lại gặp được hai người ở đây.”
Khúc Nặc nói:
“Ta là một nữ nhân không may mắn, ngươi cần gì phải hao tổn tâm trí vì ta?”
Ta áy náy nói:
“Mẹ con hai người bị bắt là do ta làm hại.”
Ta chợt nhớ tới một việc, Lãnh Cô Huyên bắt cóc Khúc Nặc lâu như vậy, nàng có thể đoán ra được ta là cha ruột của đứa bé hay không?
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Khúc Nặc, hình như là nàng vẫn không biết về việc này. Ta khuyên nàng:
“Khúc cô nương, Tần đô không phải là nơi mà nàng có thể dừng chân, hay là để ta tìm một chỗ cho hay người ở tạm, chờ mấy ngày nữa, mọi việc làm xong ta sẽ đưa hai mẹ con cô nương trở về Đại Khang?”
Mắt Khúc Nặc đỏ lên.
Ta đoán được là nàng lần này đến đây không phải chỉ là để bái tế Trầm Trì, ta hỏi:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyên gì?”
Khúc Nặc nói:
“Mẹ của ta đã chết, cha lại bị bệnh... nhưng... nhưng... ta không thể đến thăm người...”
Ta lúc này mới biết tại sao nàng lại mạo hiểm đi đến Tần Đô.
Khúc Nặc khóc thúc thít nói:
“Ta tìm người hỏi thăm tin tức của cha ta một chút, không ngờ lại nghe được tin mẹ ta đã qua đời...”
Ta nhẹ giọng an ủi nàng:
“Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ an bài cho hai cha con cô nương được gặp mặt, nhưng mà cô nương không thể xuất hiện trong Tần Đô được.”
Trải qua nhiều lần lo lắng, ta quyết định cho hai mẹ con nàng tạm thời sống trong Mộ Vân Trai, nơi này cách xa thành thị, nên có rất ít người biết, hơn nữa ở đây còn có Huyền Anh có võ công cao thâm, tuy rằng giao tình giữa ta và nàng không sâu, thế nhưng việc nhỏ này nàng nhất định nể mặt ta.
An bài cho Khúc Nặc xong ta lập tức tới Khúc phủ, Khúc Tĩnh không ngờ là ta lại tới phủ của hắn, vì thế hắn vội vàng chạy ra nghênh đón, nhìn hắn đã già đi rất nhiều, con gái, thê tử trước sau bỏ hắn mà đi, chịu liên tục đả kích như vậy làm cho hắn tâm tàn ý lạnh.
“Khúc Tĩnh không biết thái tử điện hạ đại giá quang lâm, không có nghênh đón từ xa, xin thái tử tha tội!”
Khúc Tĩnh vái ta một cái thật sâu. Hắn chính là nhạc phụ của ta, ta không nhận nổi một lễ này vì vậy ta nhanh chóng đỡ hắn dậy:
“Khúc Phụng Thường không cần khách khí như thế, ta đến đây là để thăm ngươi mà.”
Trong hai mắt của Khúc Tĩnh tràn đầy mê hoặc, hắn không ngờ là ta lại lấy lý do đó, ta và hắn chỉ có duyên gặp mặt, giao tình giữa hai người cũng không sâu.
Xuất phát từ lễ phép, Khúc Tĩnh vẫn cung kính dẫn ta vào phòng khách, cho ngươi hầu dâng trà lên.
Ta cố ý thở dài một hơi nói:
“Nghe nói Khúc phu nhân đã qua đời?”
Khúc Tĩnh gật đầu, chán nản nói:
“Đây là việc hai tháng trước, mọi việc ta đã làm xong, cảm tạ thái tử quan tâm.”
Ta thấp giọng nói:
“Khúc Phụng Thường bây giờ còn có người thân nào khác không?”
Những lời này của ta đánh trúng vào điểm yếu trong lòng hắn, hắn hai mắt đã có chút ươn ướt, hắn cắn cắn môi, nói:
“Trên đời này... Khúc mỗ không còn người thân nào nữa...”
Ta từ tay áo lấy ra chiếc vòng ngọc mà Khúc Nặc giao cho ta làm tín vật, chậm rãi đặt lên bàn, Ánh mắt của Khúc Tĩnh rơi trên chiếc vòng ngọc, trong ánh mắt của hắn ngay lập tức tràn đầy sự kinh hãi, hai tay run run cầm lấy chiếc vòng ngọc, run giọng nói:
“Chiếc vòng ngọc này... ngươi... ngươi từ đâu mà có được?”
Hắn nóng lòng ngay cả thái tử cũng không xưng hô.
Ta bình tĩnh nói:
“Chiếc vòng ngọc này đương nhiên chính là do chủ nhân của nó đưa cho ta!”
Khúc Tĩnh suýt nữa hôn mê bất tỉnh, hắn liều mạng lắc đầu nói:
“Không có khả năng, không có khả năng... Nặc nhi... Nặc nhi đã chết... nó đã được chôn cùng với đại vương...”
Hai hàng nước mặt chảy dọc theo khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, hiển nhiên trong lòng hắn đang rất kích động.
Ta thấp giọng nói:
“Tối nay ta đến đây chính là để nói cho Khúc Phụng Thường việc này, không biết Khúc Phụng Thường có tin ta hay không?”
Khúc Tĩnh liên tục gật đầu, với hắn mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn tin tức con gái hắn còn sống.
Mọi người thấy vậy, liền vô cùng sợ hãi đứng dậy, có vài người hoảng sợ kêu lên:
“Giết người rồi...”, người nhát gan một chút thì ngồi xuống đất ôm đầu của mình.
Đường Muội và A Đông nhanh chóng bảo vệ hai bên cho ta, chuẩn bị bảo hộ ta rời đi.
Ta vốn định rời đi, thì trước mắt ta xuất hiện một bóng lưng xinh đẹp, thiếu nữ đó mặc một bộ đồ màu trắng đang đi đến gần tên tiên sinh họ Lưu kia, đưa tay sờ vào mạch của hắn, nhẹ giọng nói:
“Không có việc gì, hắn chỉ là nhất thời hô hấp khó khăn mà thôi, chưa có chết.”
Thiếu nữ này này không ngờ là Huyền Anh mà ta gặp được ở Yên quốc, nàng hẳn là truyền nhân của Dao Lâm Tiên Các, không nghĩ tới nàng lại rời khỏi Yên quốc mà đến nơi này.
Huyền anh nhét vào miệng tên thư sinh kia một viên thuốc màu đỏ, một lát sau, tên thư sinh họ Lưu quả nhiên tỉnh lại, tay hắn ôm lấy ngực khuôn mặt nhìn như rất là đau khổ. Thấy ta vẫn đang đứng trước mặt hắn, trong mắt hắn lộ ra sự sợ hãi, nói:
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Huyền anh thở dài nói:
“Ngươi bị gãy hai cái xương sườn, còn không mau rời đi, định ở chỗ này chờ chết hay sao?”
Mấy tên thư sinh khác thấy vậy, trong lòng run sợ hơn vài phần, hơn nữa tên họ Lưu khi này ăn bừa nói bậy ở đây, nếu bị quan phủ bắt được, thì không hề có chút chỗ tốt nào, vì vậy bọn họ trợn mắt nhìn ta một cái sao đó đỡ tên họ Lưu rời đi.
Huyền Anh lúc này mới nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói:
“Công tử cần gì phải cùng những tên thư sinh nho nhỏ này tranh chấp!”
Trong lòng ta cảm thấy hơi xấu hổ, thấp giọng nói:
“Đa tạ Huyền Anh cô nương ra tay giúp đỡ.”
Huyền anh lạnh nhạt nói:
“Phật môn lấy từ bi làm gốc, đây là việc mà ta nên làm.”
Đường Muội đứng một bên nhắc nhở:
“Công tử, chúng ta nên rời khỏi chỗ này tránh bị thêm rắc rối.”
Ta gật đầu, nhìn Huyền Anh, nói:
“Huyền anh cô nương đang ở nơi nào? Không bằng ta đưa ngươi về?”
Ta vốn có cho rằng Huyền Anh sẽ từ chối. Không nghĩ tới nàng lại gật đầu, nói:
“Ta ở trong Mộ Vân Trai trên Giả Lam Sơn.”
Mộ Vân Trai không xa lạ gì với ta, lúc trước ta chính là ở nơi này mà kết bạn được với Thu Nguyệt Hàn, nhưng mà Huyền Anh ở nơi này thì có chút kỳ quái, Thu Nguyệt Hàn là là cao thủ ma môn, mà Huyền Anh lại là truyền nhân của Dao Lâm Tiên Các, sao nàng lại chọn nơi này làm nơi ở tạm.
Đất trong Yên Chi Hồ đã cạn khô, ta và Huyền Anh sóng vai đi lên Giả Lam sơn, Đường Muội và A Đông thì cách chúng ta một đoạn.
Ta bùi ngùi than thở:
“Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật khó có thể tin đây là Hồ Yên Chi nơi mà sóng vỗ mênh mông.”
Huyền anh nói:
“Thương hải tang điền, chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi, những gì mà công tử nhìn thấy chưa chắc đã là thật.”
Ta mỉm cười nói:
“Đạo lý của phật môn huyền ảo, bác đại tinh thâm, Dận Không là một người thường không thể nào hiểu được.”
Huyền anh nói:
“Sát ý của công tử quá nặng, mỗi nơi công tử đến đều toàn là máu tanh.”
Ta cười nói:
“Dường như Huyền Anh sư phụ không hề có hảo cảm với ta?”
Huyền anh cười nhạt nói:
“Chúng sinh trước mặt Phật Tổ đều bình đẳng, tuy rằng Huyền Anh vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó, thế nhưng ở trong mắt ta công tử và những người khác không có gì khác nhau.”
Trên người Huyền Anh tràn đầy thần bí. Nàng mặc dù không có dung mạo xuất chúng, thế nhưng loại khí chất thần bí này lại làm cho người khác rất là tò mò.
Ta chợt nhớ tới Huyền Anh trên phương diện y thuật rất là cao thâm, nói không chừng nàng còn có thể chữa khỏi cho Tinh Hậu, ta thấp giọng nói:
“Huyền Anh sư phụ, Dận Không có một chuyện muốn nhờ.”
Huyền anh nói:
“Ta biết ngươi muốn nhờ ta làm việc gì, thực không dám dấu, lúc trước ta đã từng gặp thái hậu, bệnh của nàng, ta không thể chữa khỏi...”
Trong lòng ta buồn bã một trận, vừa rồi Tào Duệ nói như vậy, hiện tại Huyền Anh cũng nói như thế. Xem ra bệnh tình Tinh Hậu thật sự không thể chữa khỏi rồi.
Huyền anh cảm thấy tâm tình của ta, nhẹ giọng nói:
“Sinh tử có mệnh, công tử cần gì phải để ý như thế?”
Ta gật đầu, nhưng trong lòng ta biết ta không bao giờ đạt được cảnh giới mà nàng đã nói.
Hai người chúng ta đều im lặng cho đến khi đi tới chân núi Giả Lam Sơn, ta mới mở miệng nói:
“Trên vết thương trên người ngươi đã tốt hơn chưa?”
Huyền Anh gật đầu.
Ta thấp giọng nói:
“Lãnh Cô Huyên cũng đã tới Tần đô, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Huyền anh nói:
“Có chuyện ta phải nhắc nhở công tử, Mâu thị bảo tàng liên quan đến an nguy của chúng sinh, ngài tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay của Lãnh Cô Huyên...”
Ta thở dài nói:
“Ta đã không còn hứng thú với Mâu thị bảo tàng, sau đó ta sẽ không hao tâm tổn trí tìm nó nữa.”
Đôi mắt trong như nước mùa thu của Huyền Anh nhìn ta:
“Nếu thật sự như vậy, thì đây thật sự là phúc cho chúng sinh.”
Nàng ngẩng đầu nhìn ngôi chùa trên núi, nhẹ giọng nói:
“Ngài trở về đi, ta muốn một mình lên núi!”
Nếu nàng đã nói vậy, ta cũng không kiên quyết đi lên cùng nàng nữa, ta dừng bước lại từ biệt nàng.
Nhìn hình bóng xinh đẹp của Huyền Anh biến mất trong núi, ta nhịn không được thở dài một hơi, đêm nay liên tục gặp Tào Duệ, Huyền Anh hai vị cao nhân thần bí, ta đây mới biết được có người đang tận lực phát tán tin tức ta và Tinh Hậu có tư tình, chuyện này tám phần mười là do Yến Hưng Khải làm, một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm tràn ngập lòng ta, Yến Hưng Khải chẳng lẽ muốn dùng chuyện này để đả kích Tinh Hậu? Tình thế gấp gáp, ta và Tinh Hậu nếu không thể làm ra phản ứng kịp thời, sợ rằng sẽ sẽ bị tên tiểu nhân này hãm hại.
Đường Muội phía sau ta nhỏ giọng nói:
“Công tử, chúng ta trở về đi!”
Ta bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, nhìn thẳng vào Đường Muội, nói:
“Viêc mà tên họ Lưu kia nói các ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Trên mặt Đường Muội và A Đông xuất hiện một tia hổ thẹn, ta giờ mới hiểu được, kỳ thật những người bên cạnh mình đều nghe được chuyện mình và Tinh Hậu có tư tình, chỉ có mình là không hay biết gì mà thôi.
Ta không khỏi tức giận, hung hăng trừng mắt bọn họ, nói:
“Sau này bất luận nghe được điều gì, đều phải báo lại với ta!”
Nói xong ta không nhìn hai người nữa, leo lên ngựa, phi về phía Phong Lâm Các.
Lúc tỉnh táo, ta tỉ mi suy nghĩ, mình phát hỏa với Đường Muội và A Đông là không hề có lý do gì, chuyện này cho dù là ai thì cùng rất khó mở miệng, việc giữa ta và Tinh Hậu là sự thật. Yến Hưng Khải không có bằng chứng gì, hắn chỉ tận lực phát tán tin đồn nhàm phá hư hình tượng Tinh Hậu trong lòng dân chúng, không nghĩ tới nói bậy nói bạ lại nói trúng sự thật.
Đường Muội yên lặng đi tới bên người ta, thấp giọng nói:
“Công tử...”
Ta gật đầu, chỉ tay về chiếc ghế đá bên cạnh, nói:
“Ngươi ngồi xuống. Ta có chuyện muốn ngươi đi làm!”
Đường Muội ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta vỗ vỗ bả vai hắn:
“Đường Muội, ta muốn ngươi lập tức trở về Khang Đô một chuyến!”
Đường Muội rất kinh hãi, còn tưởng rằng ta vì chuyện vừa rồi mà tức giận, run giọng nói:
“Công tử, Đường Muội không nên giấu diếm người, xin công tử bỏ qua cho ta lần này.”
Ta cười nói:
“Ta cũng không trách các ngươi, lần này ngươi trở về Khang Đô là để làm giúp ta một việc quan trọng.”
Vẻ mặt Đường Muội chăm chú, nói:
“Xin công tử ra lệnh.”
Ta thấp giọng nói:
“Bệnh tình của thái hậu không được tốt cho lắm, Đông Hồ lại đóng quân ở phía Bắc, ngày mà Tần Quốc xảy ra nội loạn, Đông Hồ sẽ bắt đầu tấn công.”
Đường Muội hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói:
“Công tử, đã như vậy thì tại sao lúc này chúng ta không thừa dịp mọi thứ còn chưa nguy hiểm mà thoát ra?”
Ta lắc đầu nói:
“Lúc này không phải là thời điểm để rời khỏi. Ta để ngươi trở về lần này là để thông báo cho Trần tiên sinh và Hứa Tướng quốc, bảo bọn họ chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt.”
Ta đến gần Đường Muội hơn một, thấp giọng nói:
“Ta đã viết xong một lá thư để gửi cho Thác Bạt Thuần Chiếu, ngươi đem lá thư này cho bọn người Trần tiên sinh xem, hỏi ý kiến của họ sau đó lập tức đưa bức thư này đến Bắc Hồ.”
Đường Muội trịnh trọng nói:
“Công tử yên tâm, Đường Muội nhất định không phụ sự tinh cậy của công tử.”
Ta gật đầu, nhìn mặt trăng ở trên cao, ánh trăng rất sáng, ta vẫn không hề nhìn thấy một chút mây đen nào, ta nói:
“Đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”
Ta một mình đi tới vào phòng, vừa khép cửa phòng lại ta liền nghe được một tiếng thở dài, U U châm ánh nến, khuôn mặt dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, trên mặt lộ ra một vẻ vô cùng u oán.
Ta mỉm cười nói:
“Ta còn lo lắng đêm nay một mình khó ngủ, không nghĩ tới sớm từ lâu đã có mỹ nữ trong phòng chờ đợi.”
U U cười nhẹ, nói:
“Mỹ nhân làm cho Long Dận Không ngươi động tâm thật sự không có nhiều lắm.”
Ta nghe ra ý tứ khác trong câu nói của nàng, mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng:
“Không phải là tối nay nàng định ở lại đây đó chứ?”
Nàng nhìn ta một cái, nói:
“Ngươi quả nhiên không phải con người, trong lòng có nhiều tâm sự như vậy, thế mà lại biểu hiện ra mình không có việc gì.”
Ta cười nói:
“Vốn là ta đang có rất nhiều áp lực, nhưng khi ta thấy nàng đến, ta đã khá hơn rất nhiều.”
U U ném cho ta một cái nhìn mê hoặc, nhẹ giọng nói:
“Ta ở trong lòng ngươi quan trọng như vậy ư?”
“Đó là đương nhiên!”
Ta nói.
U U thấp giọng nói:
“Tuy rằng ta biết ngươi đang gạt ta, thế nhưng trong lòng ta vẫn rất vui vẻ.”
Nàng rúc vào trong lòng ta, nói nhỏ:
“Có biết vì sao đêm nay ta tới đây hay không?”
Ta vẫn chưa mở miệng, thế nhưng trong lòng ta đã hiểu, tám chín phần mười là nàng nhận được lệnh của Lãnh Cô Huyên mà đến đây, ta thở dài trong lòng, không biết đến khi nào U U mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của Lãnh Cô Huyên?
Ta ngáp một cái nói:
“Ta có chút mệt nhọc, không bằng chúng ta lên giường nói chuyện.”
Mặt U U đỏ lên, cắn môi dưới, chúng ta ngủ chung giường không phải là lần đầu, nhưng mà chúng ta chưa từng có hành động vượt khỏi giới hạn, việc này đối với ta mà nói không thể ngờ là một kỳ tích.
Ta và U U mặc nguyên quần áo mà ngủ, U U nằm ở ta trong lòng, nhẹ giọng nói:
“Ngươi vì sao lại xúi dục sư phụ ta đi giết Yến Hưng Khải?”
Ta cười lạnh nói:
“Không phải là ta bảo sư phụ nàng đi giết Yến Hưng Khải, xưa nay lòng dạ của nàng vẫn luôn rất hẹp hòi, Yến Hưng Khải lừa nàng như vậy, nàng làm sao có thể bỏ qua?”
U U nếu đã hỏi như vậy thì tất nhiên là Lãnh Cô Huyên đã đi tìm Yến Hưng Khải, không biết kết quả như thế nào nhỉ?
U U nói:
“Sau khi sư phụ biết Yến Hưng Khải lừa gạt người, nàng rất tức giận, ngay lập tức đi tìm Yến Hưng Khải hỏi chuyện, thế nhưng...”
Ta tò mò, hỏi:
“Thế nào?”
U U nói:
“Ta vốn tưởng rằng, lấy tính tình của sư phụ, người chắc chắn sẽ không chút do dự giết chết Yến Hưng Khải, thế nhưng Yến Hưng Khải không hề có chút chuẩn bị nào, khi hai người gặp nhau, nói riêng vài câu, sư phụ với khuôn mặt xám xịt rời đi, không bao giờ... nói tới việc giết Yến Hưng Khải nữa.”
Ta vốn biết Yến Hưng Khải không dễ đối phó, bây giờ xem ra, hắn đã chuẩn bị mọi thứ rất là chu đáo, hắn sở dĩ có can đảm như vậy, chắc là hắn đã nắm được nhược điểm gì đó của Lãnh Cô Huyên.
U U nói:
“Ta chưa từng thấy sư phụ như thế, Yến Hưng Khải rốt cuộc là đã nói gì với người?”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện này chỉ có bọn họ mới biết được.”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng ta thầm nghĩ:
“Lẽ nào Yến Hưng Khải cũng biết đoạn tình cảm oan nghiệt lúc xưa của Hoa Trục Nguyệt và Lãnh Cô Huyên? Sau dó hắn dùng nó để áp chế, ép buộc Lãnh Cô Huyên phải quên đi việc muốn giết hắn?”
Ta thấp giọng nói:
“Sư phụ của nàng hiện đang ở đâu?”
U U nói:
“Ta cũng không biết, lúc rời khỏi phủ của Túc Vương, nàng liền đi một mình, ta nghĩ tới nghĩ lui, rất sợ nàng và Yến Hưng Khải sẽ liên thủ nghĩ kế hại ngươi, cho nên mới tới đây nhắc nhở ngươi.”
Ta hôn lên khuôn mặt của nàng một cái, nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên là nàng vẫn còn quan tâm tới ta.”
U U nói:
“Người mặt dầy như thế trên đời chỉ sợ còn sót lại có một mình ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, chẳng phải là thiếu đi nhiều điều thú vị hay sao.”
Ta cười nói:
“Kỳ thực chỉ cần ngươi muốn thì còn có nhiều thứ còn hơn cả thú vị nữa.”
U U không giải thích được lời nói của ta, đánh mạnh lên người ta một cái, dịu dàng nói:
“Ngươi quả nhiên đủ vô sỉ, sau ngươi lại có cách nghĩ đê tiện như vậy, đừng mơ ta tới tìm ngươi nữa.”
Ta biết nàng tuy rằng luôn biểu hiện vô cùng lẳng lơ mê hoặc lòng người, thế nhưng nhưng trong lòng nàng lại rất rụt rè, vì thế ta đối với nàng không hề có hàng động gì quá phận. Thấp giọng nói:
“Nàng không cần lo lắng, ta sẽ đợi được nàng chủ động.”
Mặt U U đỏ lan tới tận cổ, cười nhẹ, nói:
“Ngươi đừng có nói bậy.”
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thân thể mềm mại thơm mát của nàng đối với ta quả thật là một khảo nghiêm khó khăn. Ta thâm tình nói:
“Ngươi đã làm cho Lãnh Cô Huyên rất nhiều việc rồi, tình cảm mà nàng nợ Lãnh Cô Huyên nàng đã trả hết rồi, vì sao còn ở lại bên cạnh nàng ta?”
U U trầm mặc xuống, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã có chút ướt:
“Nếu ta rời xa sư phụ, thì bên cạnh người không còn ai là người thân, chẳng phải là nàng càng thêm cô đơn hay sao...”
Sáng sớm hôm sau, ta đi Phượng Dương Cung bái kiến Tinh Hậu, ánh sáng mặt trời xuất hiện nơi chân trời, khắp nơi đều lộ ra một màu đỏ rực, trên trời không có chút đấu hiệu nào cho thấy trời sẽ mưa, ta đối với lời nói của Tào Duệ vô cùng tin tưởng, nếu như hắn nói sau giờ ngọ sẽ mưa, vậy nhất định là có mưa.
Khi ta đem chuyên ngày mai trời có mưa nói cho Tinh Hậu, trên khuôn mặt của nàng tràn đầy mê hoặc:
“Dận Không, ta đã nhờ rất nhiều vị cao thủ giỏi xem thiên tượng đến xem, tất cả đều nói sắp tới trời sẽ không có mưa.”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Tào Duệ chính là thế ngoại cao nhân, chắc chắn hắn sẽ không nói sai.”
Tinh Hậu nói:
“Hy vọng có thể giống như lời hắn nói, vậy thì nguy cơ của Tần Quốc có thể hóa giải rồi.”
Ta nhỏ giọng nói:
“Mẫu hậu, Dận Không có một cái ý nghĩ, sao không mượn cơ hội trời mưa lần này trừ đi tên Yến Quang Khải?”
Tinh Hậu ngơ ngác, suy nghĩ một chút mới nói:
“Ngươi định dùng lý do gì?”
“Liệt kê từng tội danh của Yến Quang Khải, đem việc Tần Quốc hạn hán đổ lên đầu hắn, trước khi giờ ngọ đem hắn xử chém, dựa theo lời Tào tiên sinh nói, sau giờ ngọ sẽ có trời mưa lớn, chúng ta có thể dùng trận mưa này để che dấu mục đích thật sự của mình, cho dù là dân chúng Tần Quốc hay là hoàng tộc cùng không thể nói gì được.”
Tinh Hậu có chút do dự nói:
“Giết chết Yến Hưng Khải cũng không phải là việc khó, thế nhưng nếu trời không mưa, chẳng phải là chúng ta rơi vào thế bị động hay sao?”
Ta cắn cắn môi, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, Yến Hưng Khải không thể giữ lại!”
Thân thể mềm mại của Tinh Hậu chấn động, cảm thấy trong lời nói của ta còn có ý khác:
“Dận Không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ta thở dài nói:
“Yến Hưng Khải hiện nay tung tin đồn, nói mẹ con chúng ta có gian tình.”
Biểu hiện của Tinh Hậu rất bình tĩnh. Nàng gật đầu nói:
“Hắn quả nhiên là không từ thủ đoạn!”
Ta bực tức nói:
“Nếu như chúng ta không giết hắn, rất có thể hắn sẽ làm ra việc còn lớn hơn nữa.”
Tinh Hậu cầm lấy cánh tay ta. Nhẹ giọng nói:
“Ngươi có biết không, việc dùng lễ tế thiên để giết chết Yến Hưng Khải chính là gửi gắm số phận của chúng ta vào trận mưa ?”
Ta gật đầu nói:
“Mẫu hậu, xem ra chúng ta phải mạo hiểm một lần!”
Tinh Hậu dịu dàng cười nói:
“Ngươi hôm nay hãy viết ra một bản cáo trạng những tội danh của Yến Hưng Khải, lúc tế thiên ngày mai ta sẽ công bố thiên hạ, làm để cho mọi người biết, tất cả tai nạn ở Tần Quốc chính là do Yến Hưng Khải gây nên.”
Ta lại đem việc chuẩn bị liên minh với Bắc Hồ và cả kế hoạch để cho Bắc Hồ tấn công từ phía sau nói cho Tinh Hậu biết.
Tinh Hậu nói:
“Chuyện này đối với Bắc Hồ quả là trăm lợi mà không có một hại, Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn sẽ đáp ứng.”
Nàng thở dài nói:
“Sợ rằng rất nhanh Đông Hồ sẽ phát binh tấn công.”
Ta an ủi:
“Mẫu hậu không cần phải lo lắng, viện quân của Đại Khang ít ngày nữa sẽ đến.”
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
“Nếu như tất cả thuận lợi, ngươi và Thác Bạc Thuần Chiếu sẽ trở thành hai thế lực lớn nhất thiên hạ.”
Sau khi rời khỏi Phượng Dương Cung, ta đi tới tiệm thuốc, hỏi Tuệ Kiều bệnh tình của Tinh Hậu.
Tuệ Kiều buồn bã lắc đầu, từ trong hộp gấm lấy ra một chiếc khăn lụa đầy vết máu:
“Hai ngày nay thái hậu liên tục ói ra máu, nàng sợ để cho người khác biết nên đã đem tất cả những chiếc khăn lụa này giấu đi, sau khi Hứa công công phát hiện liền trộm một cái đưa cho muội.”
Trong lòng ta đau xót, hai mắt đã ươn ướt:
“Tuệ Kiều, nàng còn có biện pháp nào không?”
Tuệ Kiều thở dài nói:
“Muội chỉ có thể tận lực giảm bớt sự đau khổ cho nàng, về phần nàng còn có thể sống bao lâu thì chỉ còn xem ông trời an bài như thế nào.”
Nàng cho ta rót một chén trà, đưa đến tay ta, ân cần nói:
“Tuy Tần Quốc hiện tại nhìn rất bình tĩnh, thế nhưng sóng ngầm trong nội bộ triều đình đã bắt đầu khởi động, nếu như thái hậu không may bệnh chết. Huynh ở đây sẽ rất nguy hiểm, huynh nên suy nghĩ một chút xem khi nào rời khỏi nơi này.”
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Kiều, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, mặt của nàng chôn chặc trong ngực ta, ta nhỏ giọng nói:
“Ta đã bảo Đường Muội trở về Đại Khang, bảo bọn người Hứa tướng quốc nhanh chóng liên lạc với Bắc Hồ, ngày mà Đông Hồ tấn công, Bắc Hồ sẽ từ phía sau đánh úp.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Huynh đang chờ đợi trận chiến này?”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ có trận chiến tranh này diễn ra, ta mới có lý do phái binh tới Tần Quốc, như vậy mới có thể nắm giữ được lãnh thổ Đại Tần trong tay.”
Tuệ Kiều nói:
“Trận chiến tranh này không biết lại có bao nhiêu người cửa nát nhà ta vợ chồng li tán.”
Lòng của nàng rất lương thiện, việc nàng nghĩ tới đầu tiên chính là số mệnh của những người dân bình thường.
Ta hôn lên khuôn mặt của nàng một cái, nói:
“Nếu muốn cho dân chúng có được cuộc sống bình yên thật sự thì cần phải nhanh chóng kết thúc việc chia năm xẻ bảy hiện nay.”
Trong đôi mắt của Tuệ Kiều đã có chút hơi nước, nàng khẽ gật đầu, ôm lấy thân thể ta, nói:
“Đáp ứng muội, nhất định phải giảm đến mức thấp nhất việc giết chóc.”
“Ta đáp ứng nàng!”
Ta tuy đã đáp ứng nàng, thế nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, mình không thể nào làm được, việc thống nhất thiên hạ lúc nào cùng kèm theo là máu tanh và giết chóc, cầu thang dẫn đến nơi cao nhất của quyền lực phải được xây bằng xương cốt, mà đối thủ mà ta lập tức phải giết chết chính là Yến Hưng Khải.
Thừa dịp không có ai, ta và A Đông đi ra ngôi mộ Bạch Quỹ ngoài thành cung kính quỳ lạy dâng hương. Nhớ tới ngày xưa Bạch Quỹ oai phong lẫm liệt, trong lòng ta không nhịn được xuất hiện một trận buồn vô cớ, cuộc sống thường hay thay đổi, người quen thuộc trong nháy mắt đã hóa thanh mây khói, thời gian của Tinh Hậu đà không còn nhiều, mà cuộc chiến tranh giành quyền lực của ta vẫn phải tiếp tục.
Trong mộ của Bạch Quỹ chỉ chôn quần áo và những vật mà hắn để lại, mới vừa rồi di chuyển đến tận đây. Bởi vì bình thường ít có người xử lý, cho nên xung quanh ngôi mộ cỏ mọc um tùm, ta và A Đông đi đến trước mộ nhổ hết những bụi cỏ hoang đi, lúc này mới rời khỏi, khi ta rời khỏi rừng cây, ta chợt nghe thấy một tiếng khóc, đối với ta giọng của cô gái này có chút quen thuộc.
Ta bỗng nhiên tò mò, dựa theo tiếng khóc đi đến, dưới ánh mặt trời chiều, một bóng người xinh đẹp lộ ra, nàng mặc bố y, nhưng không thể che giấu được dáng người xinh đẹp của nàng. Trong lòng nàng đang ôm một đứa trẻ, trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim kêu to, làm cho đứa trẻ tỉnh lại, sau đó khóc rống lên.
Nàng kia dường như cảm thấy được sự xuất hiện của ta, bỗng nhiên quay đầu lại.
Hai mắt của chúng ta giao nhau, nhất thời ngây người tại chỗ, ta trăm không ngờ được người đứng ở chỗ này chính là Khúc Nặc! Liên Việt đã nói cho ta biết, hai mẹ con của nàng đang ở Thiết Xích thành, không ngờ hai người lại xuất hiện ở Tần đô.
Lòng ta vô cùng kích động, đứa bé mà Khúc Nặc đang bế chính là cốt nhục của ta.
Khúc Nặc hiển nhiên đã nhận ra ta, biểu tình trên khuôn mặt nàng rất là hoảng hốt, muốn chạy trốn, nhưng chân lại vướng phải sợi dây mây, nàng liền kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, ta nhanh chóng xông tới, ôm hai mẹ con nàng vào lòng.
Khúc Nặc đứng vững lại, liền đẩy cánh ta của ta ra, đứa bé vừa này còn đang khóc bỗng nhiên im lặng, sau đó tươi cười nhìn ta.
Khuôn mặt của đứa bế này cực kỳ giống ta, trong lòng ta vô cùng ấm áp, ta hận không thể ngay lập tức đem nó ôm vào trong lòng, hảo hảo hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nhưng ta không thể để cho Khúc Nặc biết được lúc trước ta thay mận đổi đào, đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng, vì thế không thể làm gì khác là cố gắng kiềm chế chính mình.
“Khúc cô nương, ta vẫn luôn lo lắng cho cô nương!”
Khúc Nặc lạnh lùng nhìn ta một cái, ôm lấy hài nhi định rời khỏi. Không ngờ đứa bé lại vươn tay về phía ta kêu lên, trong ánh mắt của nó tràn đầy khát vọng.
“Hài tử này rất dễ thương!”
Mắt nhìn đứa con ruột của mình gần trong gan tất, nhưng không cách nào gần gũi, giọng nói của ta đã trở nên khàn khàn.
“Hãy để ta ôm nó một chút!”
Ta đưa tay ra.
Khúc Nặc do dự một chút, rốt cục vẫn đưa hài tử cho ta ôm.
Hạnh phúc vô cùng làm ta vô cùng choáng váng. Đây là con của ta, máu mủ tình thâm. Nó nhất định cảm giác được ta, bàn tay nhỏ bé xin xắn nắm lấy vạt áo của ta, trên khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên nở ra nụ cười dễ thương.
Ánh mắt ta dời sang mộ bia, phía trên có khắc hai chữ Trầm Trì, một loại cảm giác đố kỵ đang cắn lấy lòng ta. Khúc Nặc không để ý an nguy để tới đây bái tế Trầm Trì! Trong lòng của nàng vẫn không có quên được hắn.
Khúc Nặc đưa tay ôm lấy đứa bé trên tay ta, đứa bé vẫn nắm chặc lấy vạt áo của ta không chịu buôn, Khúc Nặc cố gắng kéo tay đứa bé ra, nó liền khóc òa lên, nó khôgn muốn xa ta.
Ta nói gần như cầu khẩn:
“Khúc cô nương, hài tử này có duyên với ta, cô nương hãy để cho ta ôm nó thêm một lát đi.”
Có lẽ là thấy con mình khóc quá mức đáng thương, Khúc Nặc cùng không tiếp tục nữa.
Ta ôm con trai ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Khúc cô nương. Tần đô lúc này rất nguy hiểm, cô nương cần gì phải mạo hiểm đi vào như vậy?”
Khúc Nặc thở dài một hơi:
“Ta vốn không muốn sống tiếp trên đời...”
Ta kinh hãi trong lòng, không nghĩ tới Khúc Nặc vẫn còn ý tưởng này trong đầu.
Khúc Nặc thâm tình nhìn một hài nhi một chút, chán nản nói:
“Như không phải là vì đứa bé này, ta đã rời khỏi thế giới này từ lâu rồi.”
Ta thấp giọng nói:
“Lúc trước nàng biến mất ở Lục Hải Nguyên, ta phái người đi khắp nơi tìm tin tức của mẹ con nàng, cho tới hai tháng trước ta mới từ miệng Liên Việt biết được, các ngươi trốn thoát khỏi tay Lãnh Cô Huyên, hiện nay đang sống ở Thiết Xích thành, vốn định chờ mọi chuyên qua đi ta sẽ phái người đến đón hai mẹ con, không ngờ ta lại gặp được hai người ở đây.”
Khúc Nặc nói:
“Ta là một nữ nhân không may mắn, ngươi cần gì phải hao tổn tâm trí vì ta?”
Ta áy náy nói:
“Mẹ con hai người bị bắt là do ta làm hại.”
Ta chợt nhớ tới một việc, Lãnh Cô Huyên bắt cóc Khúc Nặc lâu như vậy, nàng có thể đoán ra được ta là cha ruột của đứa bé hay không?
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Khúc Nặc, hình như là nàng vẫn không biết về việc này. Ta khuyên nàng:
“Khúc cô nương, Tần đô không phải là nơi mà nàng có thể dừng chân, hay là để ta tìm một chỗ cho hay người ở tạm, chờ mấy ngày nữa, mọi việc làm xong ta sẽ đưa hai mẹ con cô nương trở về Đại Khang?”
Mắt Khúc Nặc đỏ lên.
Ta đoán được là nàng lần này đến đây không phải chỉ là để bái tế Trầm Trì, ta hỏi:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyên gì?”
Khúc Nặc nói:
“Mẹ của ta đã chết, cha lại bị bệnh... nhưng... nhưng... ta không thể đến thăm người...”
Ta lúc này mới biết tại sao nàng lại mạo hiểm đi đến Tần Đô.
Khúc Nặc khóc thúc thít nói:
“Ta tìm người hỏi thăm tin tức của cha ta một chút, không ngờ lại nghe được tin mẹ ta đã qua đời...”
Ta nhẹ giọng an ủi nàng:
“Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ an bài cho hai cha con cô nương được gặp mặt, nhưng mà cô nương không thể xuất hiện trong Tần Đô được.”
Trải qua nhiều lần lo lắng, ta quyết định cho hai mẹ con nàng tạm thời sống trong Mộ Vân Trai, nơi này cách xa thành thị, nên có rất ít người biết, hơn nữa ở đây còn có Huyền Anh có võ công cao thâm, tuy rằng giao tình giữa ta và nàng không sâu, thế nhưng việc nhỏ này nàng nhất định nể mặt ta.
An bài cho Khúc Nặc xong ta lập tức tới Khúc phủ, Khúc Tĩnh không ngờ là ta lại tới phủ của hắn, vì thế hắn vội vàng chạy ra nghênh đón, nhìn hắn đã già đi rất nhiều, con gái, thê tử trước sau bỏ hắn mà đi, chịu liên tục đả kích như vậy làm cho hắn tâm tàn ý lạnh.
“Khúc Tĩnh không biết thái tử điện hạ đại giá quang lâm, không có nghênh đón từ xa, xin thái tử tha tội!”
Khúc Tĩnh vái ta một cái thật sâu. Hắn chính là nhạc phụ của ta, ta không nhận nổi một lễ này vì vậy ta nhanh chóng đỡ hắn dậy:
“Khúc Phụng Thường không cần khách khí như thế, ta đến đây là để thăm ngươi mà.”
Trong hai mắt của Khúc Tĩnh tràn đầy mê hoặc, hắn không ngờ là ta lại lấy lý do đó, ta và hắn chỉ có duyên gặp mặt, giao tình giữa hai người cũng không sâu.
Xuất phát từ lễ phép, Khúc Tĩnh vẫn cung kính dẫn ta vào phòng khách, cho ngươi hầu dâng trà lên.
Ta cố ý thở dài một hơi nói:
“Nghe nói Khúc phu nhân đã qua đời?”
Khúc Tĩnh gật đầu, chán nản nói:
“Đây là việc hai tháng trước, mọi việc ta đã làm xong, cảm tạ thái tử quan tâm.”
Ta thấp giọng nói:
“Khúc Phụng Thường bây giờ còn có người thân nào khác không?”
Những lời này của ta đánh trúng vào điểm yếu trong lòng hắn, hắn hai mắt đã có chút ươn ướt, hắn cắn cắn môi, nói:
“Trên đời này... Khúc mỗ không còn người thân nào nữa...”
Ta từ tay áo lấy ra chiếc vòng ngọc mà Khúc Nặc giao cho ta làm tín vật, chậm rãi đặt lên bàn, Ánh mắt của Khúc Tĩnh rơi trên chiếc vòng ngọc, trong ánh mắt của hắn ngay lập tức tràn đầy sự kinh hãi, hai tay run run cầm lấy chiếc vòng ngọc, run giọng nói:
“Chiếc vòng ngọc này... ngươi... ngươi từ đâu mà có được?”
Hắn nóng lòng ngay cả thái tử cũng không xưng hô.
Ta bình tĩnh nói:
“Chiếc vòng ngọc này đương nhiên chính là do chủ nhân của nó đưa cho ta!”
Khúc Tĩnh suýt nữa hôn mê bất tỉnh, hắn liều mạng lắc đầu nói:
“Không có khả năng, không có khả năng... Nặc nhi... Nặc nhi đã chết... nó đã được chôn cùng với đại vương...”
Hai hàng nước mặt chảy dọc theo khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, hiển nhiên trong lòng hắn đang rất kích động.
Ta thấp giọng nói:
“Tối nay ta đến đây chính là để nói cho Khúc Phụng Thường việc này, không biết Khúc Phụng Thường có tin ta hay không?”
Khúc Tĩnh liên tục gật đầu, với hắn mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn tin tức con gái hắn còn sống.
Bình luận facebook