Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 516
"Chi cần nàng tha thứ cho ta, ta đồng ý chết ngay trước mặt nàng."
Thanh kiếm trong tay Khúc Nặc rơi xuống đất, nàng che mặt lại chạy đi.
"Nặc nhi!" Khúc Tĩnh rất sợ con gái của mình làm ra chuyên điên rồ gì liền ôm cháu ngoại của nàng chạy theo.
Trên trời lại đổ cơn mưa, ta chậm rãi đứng dậy, bên cạnh ta chi còn lạ một mì Huyền Anh.
Một kiếm này của Khúc Nặc đâm cùng không sâu, thế nhưng vẫn làm rách da thịt, máu đang không ngừng chảy ra.
Huyền Anh thờ dài một hơi, dẫn ta đi vào trong tẩy rửa băng bó lại vết thương cho ta.
Đôi mắt xinh đẹp cơ trí của nàng nhìn chàm chàm vào ta, dường như có thể nhìn thấu nội tâm ta, ta cố gắn tránh nẻ ánh mắt của nàng, sợ nàng xem thấu bí mật trong lòng ta.
Huyền Anh nói:
"Tuy ràng ngươi có thể lừa gạt được phụ tử Khúc thị nhưng không thể lừa được ta." Ta miễn cường cười nói:
"Nhừng lời này của Huyền Anh sư phụ, Dận Không nghe không hiểu."
Huyền anh nói:
"Tên Hắc Y nhân kia căn bản không định làm hại Khúc Nặc, nếu như hắn thật sự muốn ra tay thì Khúc Nặc không thể nào may mắn mà thoát được
Ta lặng lè không nói, trước mặt Huyền Anh ta rất khó giấu diếm cái gì.
Huyền anh nói:
"Ta bây giờ mới biết tại sao ngươi lại muốn ở lại đánh đàn cho ta nghe, mục đích thật sự của ngươi chính là dời đi sự chú ý của ta, để cho Hắc Y nhân có thời gian lẻn vào Mộ Vân Trai."
Kế hoạch bị Huyền Anh nhìn thấu, ta không khỏi xấu hổ cười.Huyền anh nói:
"Người phụ nừ tên Khúc Nặc căn bản không có một chút lực công kích nào, thân pháp mà Hắc Y nhân vừa rồi rời đi cho thấy hắn tuyệt đối là một cao thủ nhất lưu. Nếu hắn thật sự muốn giết họ thì chi sợ ràng chúng ta đà tới chậm. Mọi chuêện chi là một kế hoạch của ngươi, ngươi muốn nàng biết được sự thật nhưng lại sợ nàng không thể nào chịu nổi nên ngươi mới sử dụng tới khổ nhục kế."
Lúc này ta cùng không cần phải giấu diếm cái gì nữa, thở dài nói:
"Ta đối với bọn họ không có một chút ác ý nào."
Huyền anh nói:
"Nếu ngươi là người bất lương thì ta đà sớm phá hỏng lời nói dối của ngươi rồi."
Ánh mãt của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhẹ giọng nói: "Đêm đã về khuya, thái tử điện hạ nên trở về rồi."
Ta yên lặng đứng dậy, mặc thêm áo choàng, đi ra ngoài tìm Khúc Tĩnh, Khúc Tĩnh thấy thương thế của ta không nặng nên mới yên lòng, áy náy nói:
"Tiểu nữ đâm thái tử bị thương, mong thái tử tha lỗi."
Ta thở dài nói:
"Khúc bá phụ không cần nói như thế, lúc đầu là ta có lỗi với nàng, cho dù Khúc Nặc làm gì ta, ta cũng không một câu oán trách."Khúc Tĩnh nói: "Nặc nhi đà bình tinh hơn rồi, chúng ta nên trở về thôi, có lè một thời gian sau nó sẽ tha thứ cho lỗi lầm ngày xưa của ngài."
Ta nói:
"Ta cũng không cần Khúc Nặc phải tha thứ cho ta, ta chi mong là mẹ con nàng sống tốt là được rồi.”
Khúc Tĩnh chán nản nói:
"Nặc nhi sở dĩ chịu nhiều đau khổ như vậy, người làm phụ thân như ta cùng có một phần trách nhiệm, mong ràng nó có thể tha thứ cho ngươi."
Ta yên lặng gật đâu.
Ta bảo Lang Thứ hộ tống Khúc Nặc trở về, còn ta một mình đi về Phong Lâm Các.
A Đông ra đón, thấp giọng nói:
"Công tử!"
Hắn đà đổi lại một bộ vò sĩ bình thường, nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn có chút tái nhợt.
Ta gật đầu:
"Trên đường ngươi đến đây có bị ai theo dồi hay không?"
A Đông lắc đầu, thở hổn hển, nói:
"Không ngờ vò công của Huyền Anh lại cao như vậy!"
Ta thấp giọng nói:
"Vò công của nàng và Lành Cô Huyên sàn sàn nhau, hơn xa ta cho nên ta mới dùng kế dụ nàng đi."
A Đông vẫn còn sợ hài, nói:
"May mà nàng hạ thủ lưu tình nếu không thì thuộc hạ đã bỏ lại cái mạng này ở chỗ đó rồi." Hắn vẻn áo lên, trên người có một vết thương lớn như đồng tiền.
Ta nhíu mày, vừa rồi rò ràng là thấy Huyền Anh chi dùng kim thoa đánh bay trường kiếm của A Đông, vết thương này từ đâu ra?
A Đông giải thích:
"Trên đầu nàng có hai cây kim thoa, nàng dùng một cái đánh vào xương sườn non của thuộc hạ, nhưng mà thuộc hạ có chút kỳ quái, rò ràng là nàng có đủ năng lực để bắt được thuộc hạ, thế nhưng nàng lại thả thuộc hạ đi?"
Ta thở dài nói:
"Huyền Anh đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, nàng đoán được ngươi là thủ hạ của ta. Cho nên mới thả cho ngươi đi."A Đông sợ hài nói:
"Một nữ nhân bí hiểm, công tử nên cẩn thận với nàng ta thì hơn."
Ta lăc đau nói:
"Huyền Anh đối với chúng ta không có ác ý, nếu không thì nàng đã vạch trần chúng ta rồi."
Lúc này Lang Thứ đà trở về, đi cùng hắn là một tướng lĩnh trẻ tuổi, người này hóa ra là Dực Hổ.
Ta không khỏi ngơ ngác, tiểu tử này không phải theo Tiêu Tín đi Nam Cương ư, sao hắn lại đến nơi này.
Dực Hổ ha hả cười nói:
"Tỷ phu! Dực Hổ khấu đầu với huynh!" Hắn quỳ gối xuống dập đầu ba cái.
Ta cười cười kẻo hắn:
"Mau đứng lên, không phải tiểu tử ngươi đi theo Tiêu Tín làm việc ư, sao lại chạy tới đây?"
Dực Hổ nói:
"Tên tiểu tử Tiêu Tín kia thật là một tên buồn chán. Hắn vô tình vô nghĩa dùng quân pháp xử lý đệ, trong cơn tức giận ta liền trở lại Tần Đô."
Ta cười thầm trong lòng, tên tiểu tử Dực Hổ này từ trước tới nay không hề câu nệ tiểu tiết, làm việc tùy tiện, Tiêu Tín tâm tư kín đáo, vừa thống lĩnh đại quân Nam Cương vừa tạo uy tín trong quân, tám phần mười là tìm cách đuổi tên tiểu tử Dực Hổ này đi, tránh khỏi việc hắn lại sinh sự.
Dực Hổ nói:
"Tỷ phu biết tại sao đệ tới đây tìm huynh không?"
Ta lắc đầu.
Dực Hổ mất kiên nhẫn, thấy ta không đoán, liền mở miệng nói:
"Là Trần tiên sinh bảo đệ tới, tiên sinh nói trận chiến với Đông Hồ này là cơ hội kiếm công lập nghiệp tốt nhất!"
Ta cười nói:
"Nếu ngươi muốn đánh với Đông Hồ, sao không đi theo đại quân, chạy đến Tần đô tìm ta làm gì?"
Dực Hổ lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình liền cười nói: "Tỷ phu, nói cho ngươi biết một tin tức tốt..."
Hắn kề sát lại tai ta, nói nhỏ:
"Lão hoàng đế sắp chết rồi, ngươi chính là tân hoàng đế!"
"Cái gì?" Ta kinh hài trong lòng, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Dực Hổ sợ ta nghe không rò liền nói lại một lần:
"Lào hoàng đế sắp chết, ha ha!"
"Đồ hỗn trướng! Ngươi cười cái gì?" Ta lớn tiếng giận dừ hé
Dực Hổ bị ta rống lên làm cho sợ hài đứng yên tại chỗ, hắn vốn cho là tin tức này vô cùng tốt. Không ngờ ta lại có phản ứng như thế.
Lang Thứ thấy thế, vội và kẻo Dực Hổ sang một bên.
Ta tức giận nói:
"Trần tiên sinh nói cái gì?"
Dực Hổ lúc này mới cảm thấy việc này rất quan trọng, thấp giọng nói: "Trần tiên sinh bảo tỷ phu lập tức trở về!"
Nếu thật sự Khâm Đức hoàng đế sắp chết, đối với ta chưa hẳn là một chuyên tốt, hắn mặc dù chi là một con rối, thế nhưng đối với việc ổn định nội bộ Đại Khang của ta có y nghĩa rât quan trọng, lúc này không phải là thời điểm tốt nhất, nếu làm không tốt thì Đại Khang vừa mới ổn định rất có thể sẽ hỗn loạn một lần nừa.
Nếu thật sự Khâm Đức hoàng đế sắp chết, đối với ta chưa hẳn là một chuyên tốt, hắn mặc dù chi là một con rối, thế nhưng đối với việc ổn định nội bộ Đại Khang của ta có y nghĩa rât quan trọng, lúc này không phải là thời điểm tốt nhất, nếu làm không tốt thì Đại Khang vừa mới ổn định rất có thể sẽ hỗn loạn một lần nữa.
Cho dù là ta không muốn, nhưng chắc chắn ta phải rời khỏi Tần Quốc trở về Đại Khang, nếu như tiếp tục ở đây thì cho dù là ta hay là Đại Khang cùng không có chỗ tốt nào.Nhớ tới tính mạng của Tinh Hậu không còn nhiều, lòng ta càng ngày càng trầm trọng, ta không muốn rời khỏi nàng nhưng ta không thể không đi.
Ngay trong đêm ta liền vào Tần cung hỏi ý kiến của Tinh Hậu.
Từ ngày tế thiên tới nay, Tinh Hậu bị nhiễm phong hàn vẩn chưa khôi, cơ thể vẫn còn đang bị sốt rất cao.
Ta đêm khuya vào cung, cùng có chút đường đột.
Tuy ràng đã đã khuya, nhưng Tuệ Kiều và Hứa công công vẫn đang ở trong chiếu cố nàng.
Tinh Hậu vừa mới ngủ không lâu, Hứa công công bảo ta đừng làm phiền Tinh Hậu ngủ, lúc này mới đem cùng Tuệ Kiều và ta đi ra ngoài điện.
Hứa công công khàn giọng nói:
"Thái hậu vừa đi vào giấc ngủ, thái tử điện hạ có việc quan trọng ư?"
Ta gật đâu, nhìn Tuệ Kiêu nói:
"Hai ngày nay mẫu hậu sao rồi?"
Tuệ Kiều lắc đầu, xem ra tình huống của Tinh Hậu không tốt cho lắm.
Ta thấp giọng nói:
"Ở Khang Đô xảy ra việc lớn, đêm nay ta phải trở về."
Hứa công công ngơ ngác. Trên mặt toát ra vẽ ngơ ngác, chán nản nói: "Thế nhưng... Thái hậu nàng..."
Lúc này vang lên giọng nói của Tinh Hậu từ phía sau màng che:
"Là Dạn Khong ư?"
Ta nhẹ nhàng như vậy mà vẫn quấy rầy giấc ngủ của nàng, ta và Tuệ Kiều liếc mắt nhìn nhau, ta nói:
"Mầu hậu, là hài nhi!"
Tinh Hậu nói:
"Dận Không, ngươi tới đây, ai gia có chuyên muốn nói với ngươi."
Hứa công công cho ta một ánh mắt cổ vũ, sau đó yên lặng cùng Tuệ Kiều lui ra ngoài.
Ta chậm rãi đi tới trước giường của Tinh Hậu, yên lặng quỳ gối ở đầu giường, nắm lấy tay Tinh Hậu dặt lên mặt mình."Ta còn tưởng ràng, ngươi không dám đến đây gặp ta!" Giọng nói của Tinh Hậu tràn đầy u oán.
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Hôn nhẹ đầu ngón tay, thấp giọng nói:
"Hài nhi không giờ nào phút nào không nhớ tới mầu hậu."
Tinh Hậu gật đầu, thở dài một hơi, nói:
"Ta mệt mỏi quá, từ sau ngày tế thiên, ta đột nhiên cảm giác được cả người mệt mỏi, ta chưa từng cảm thấy uể oải như thế bao giờ..."
Mắt ta đà có chút ươn ướt.
Tinh Hậu ôn nhu nói:
"Sợ ràng sau này ta không thể giúp ngươi được nữa..."
Nước mắt ta đã tràn ra, thấm ướt cánh ta của Tinh Hậu, nàng ôn nhu nở nụ cười, đưa tay lau nước mắt của ta:
"Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì? Long Dận Không trong lòng ta là một nam tử hán đinh thiên lập địa, là một ngườTanh hùng chưa bao giờ biết sợ!"
Ta bỗng nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của Tinh Hậu, khóc nức nở, nước mắt ta tận tình phát tiết ra, thân thể ta không ngừng rung rẫy.
Biểu hiện của ta không phải là mềm yếu, mà là bởi vì bi thương, chi có ở trước mặt Tinh Hậu ta mới không kiêng kỵ gì tận tình bộc lộ tình cảm của mình.
Tinh Hậu ôn nhu vuốt ve ta đinh đầu của ta, giống như là đang an ủi một tiểu hài tử đang bi thương.
Ta run giọng nói:
"Mầu hậu... Khang Đô xảy ra việc, Dận Không không thể không về ..."
Tinh Hậu gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Việc quốc sự mới quan trọng, ngươi không thể vì ta mà làm ảnh hưởng tới đại nghiệp sau này của ngươi."
Ta nặng nề gật đầu, nước mắt giống như lù lụt vờ đê tuôn trào ra. Ta hiểu chuyến đi này có ỷ nghĩa như thế nào, tình trạng của Tinh Hậu hiện nay tuyệt đối không thể chờ tới ngày mà ta một lần nừa trở lại Tần Đô, sự chia tay của chúng ta lần này chính là vĩnh biệt.
Ta nức nở nói:
"Dận Không không muốn đi..."
Tinh Hậu ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn môi ta:
"Trong đời này ta đau lòng nhất có hai việc, một là hại chết Nguyên Tông, hai là ra tay giết chết hài nhi của chúng ta..."
Ta hôn môi nàng, ngăn nàng nói tiếp.
Tinh Hậu nhẹ nhang wot ve gò má của ta, lúc sắp chia tay mà nàng vẫn còn bình tĩnh như vậy, thế nhưng ta biết trong lòng nàng lúc này đang đau như bị dao cắt.
Nàng ti mi chạm từng phần da thịt của ta, dường như muốn đem hình dạng của ta khắc thật sâu trong lòng.
"Dận Không! Sau khi ta chết, ngươi còn nhớ tới ta không?"
Ta yên lặng gật đầu, cổ họng nghẹn ngào làm ta không thể nào nói gì được. Một lúc sau ta mới run giọng nói:
"Cho dù là kiếp này hay kiếp sau ta cũng sẽ không bao giờ quên mẫu hậu."
Tinh Hậu nắm chặc tay ta:
"Lại đây chảy đầu cho ta thêm một lần nừa đi!"Ta ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Tinh Hậu, để nàng ngồi xuống trước kính, cởi búi tóc nàng ra, mái tóc dài của Tinh Hậu như một con sông mượt mà chảy xuống, ta khè hôn một cái lên đinh đầu nàng, bàn tay run rẫy cầm lấy chiếc lượt bàng ngọc, cẩn thận chảy từng sợi tóc của Tinh Hậu.
Tinh Hậu trong kính vô cùng thánh khiết và mỹ lệ, tất cả nhừng hình ảnh này hiện lên trong đầu ta, ta không dám nghĩ tượng, Tinh Hậu mất đi thì thế giới này sẽ trở nên như thế nào, một giọt nước mắt trong suốt từ khuôn mặt của Tinh Hậu chảy xuống, viên này nước mắt làm lộ ra sự bất lực, ưu thương ở phía sau sự kiên cường của nàng.
Nàng bỗng nhiên nắm lấy tay ta, xoay người chui vào lòng ta, bắt đầu khóc nức nở.
Nếu lúc này ta có thể đổi tính mạng cho Tinh Hậu, ta nguyên ý từ bỏ giang sơn, ta nguyên ý từ bỏ hùng tâm tranh bá. Nhưng mà ta biết rò, việc này không thể nào xảy
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
"Ta sẽ xây trong Hoàng lăng một tòa Băng cung, ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi... Bất luận là bao lâu ta cùng sẽ ở đó chờ ngươi đến gặp ta."
Nước mắt làm ta bắt đầu mơ hồ, Tinh Hậu đà biết rò lúc này ta đi nàng sẽ không bao giờ gặp lại ta nừa.
"Kiếp này ta chưa bao giờ ở trước mặt người khác thổ lộ tâm sự của mình, chi có đối với ngươi..."
Tinh Hậu đem đầu mình dựa vào bộ ngực kiên cố của ta.
"Tần quốc sau khi trải qua trận chiến này, chắc chắn trở thành năm bè bảy mảng, muốn chinh phục phần lãnh thổ này chắc chắn sẽ hao phí không ít khí lực, đối với hoàng tộc Tần Quốc, ngươi không được có chút tình cảm nào, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Tuy ràng lần này ngươi thành công mượn lực lượng của Bắc Hồ, thế nhưng ở trong trận chiến này, Bắc Hồ thu được lợi ít không thua ngươi chút nào, Thác Bạt Thuần Chiếu chính là đối thủ nguy hiểm nhất của ngươi sau này."
Mặc dù là trong giờ phút này, Tinh Hậu vẫn không quên lo lắng cho đại nghiệp của ta.
Ta thâm tình vuốt ve khuôn mặt của Tinh Hậu:
"Mầu hậu... Ta nhất định sẽ trở lại gặp ngươi..."
Đi ra bên ngoài Phượng Dương Cung, ta không kìm lòng được quy đầu nhìn lại, thấy ở bên trong vẫn có ánh sáng, có lè là Tinh Hậu vẫn đang ngồi dưới ánh nến buồn bã tâất thần.
Ta nhìn Tuệ Kiều nói vài câu, sau đó mới cùng Hứa công công rời khỏi.
Bước đi của Hứa công công cũng đã bắt đầu chậm chạp, trước khi chia tay thấp giọng nói với ta:
"Thái tử điện hạ, lần này từ biệt, sợ ràng không thể nào gặp lại."
Ta hiểu hắn muốn nói gì, yên lặng gật đầu, nói:
"Hứa công công ngươi tuổi tác đã cao, ngươi nên chăm sóc kỹ thân thể của mình." Hứa công công nói:
"Trên đời này lào nô không còn bất cứ lo làng gì, nếu thái hậu xảy ra chuyên gì thì lão nô sẽ đi theo người."
Ta cảm động vỗ bờ vai gầy của Hứa côn công, thấp giọng nói:
"Thay ta chiếu cố mẫu hậu, ta xử lý xong việc ở Khang Đô sẽ lập tức trở lại..."
Kỳ thực trong lòng ta biết rất rò, lần ra đi này sẽ là lần vĩnh biệt, từ nay về sau ta và Tinh Hậu âm dương cách biệt, không thể nào gặp lại.
Hứa công công nói:
"Thái tử yên tâm, cho dù là bao lâu thì nô tài cùng đợi ngài trở về..."
Ta bảo Lang Thứ và 50 vò sĩ ở lại Tần Đô, thứ nhất để giúp đờ cho Tuệ Kiều, thứ hai là đưa tinh của ta cho Khúc Tĩnh và Huyền Anh, để cho bọn họ chiếu cố mẹ con Khúc Nặc.
Màn đêm buông xuống ta liền dẫn A Đông và nhừng người còn lại đi suốt đêm về Đại Khang.
Trên đường đi ta gặp phải viện quân đang đến Đại Khang, ý đồ thật sự của bên ta chính là nhân cơ hội quân Tần gao chiến mà chiếm lấy hậu phương của Tần Quốc, mười vạn viện binh này sẽ trong một ngày tiến vào bên trong Đại Tần, kế hoạch của ta đà hoàn thành hơn một nừa.
•
Chi huy quân tiếp viện lần này chính là Vân Na, nàng xuất lĩnh bốn vạn đại quân xuất phát từ Lục Hải Nguyên, từ phương Bắc của Tần Quốc tiến vào, ta vốn định gặp nàng ở trong Đại Tần, hiện tại xem ra chúng ta không thể làm gì khác hơn là gặp thoáng qua.
Chúng ta ngày đêm lên đường trở về Khang Đô, bảy ngày sau, Khang Đô nguy nga hiện ra trong tầm mắt của chúng ta.
Hứa Vũ Thần biết được tin ta đã về tới Khang Đô liền bảo Triệu Khiếu Dương suất lĩnh một nghìn Long Tương Quân ra ngoài thành nghênh tiếp. Tin tức Hâm Đức hoàng đế đang bệnh nặng chi có mấy người biết. Cho nên Khang Đô lúc này vẫn đang rất bình tĩnh.
Ta không thèm nghi ngơi mà đi thẳng vào hoàng cung thăm Hâm Đức hoàng đế.
Hứa Vũ Thần biết được tin ta đã về tới Khang Đô liền bảo Triệu Khiếu Dương suất lĩnh một nghìn Long Tương Quân ra ngoài thành nghênh tiếp. Tin tức Hâm Đức hoàng đế đang bệnh nặng chi có mấy người biết. Cho nên Khang Đô lúc này vẫn đang rất bình tĩnh.
Ta không thèm nghi ngơi mà đi thẳng vào hoàng cung thăm Hâm Đức hoàng đế.
Trần Tử Tô và Xa Hạo đều ở trong cung chờ ta, từ nẻt mặt của hai người cho thấy tình huống của Hâm Đức hoàng đế không tốt cho lắm.
"Phụ hoàng ra sao?" Ta nhìn vào bên trong tấm màn che.
nr A HR 9 HH A 4-
Trân Tử Tô đạo:
"Đã hôn mê hơn nừa tháng, Chu thái y đang ờ bên giường chăm sóc hắn, xem ra..."Hắn chậm rãi lắc đầu.
Ta nhíu mày, vốn tưởng ràng Hâm Đức hoàng đế còn có thể chống đờ thêm một thời gian, không nghĩ tới hắn lại sắp ra đi, trong lòng ta không nhịn được sinh ra một cảm giác chán ghét, lúc hán sắp chết mà vẫn còn muốn làm phiền ta, hại ta không thể nào ở lại bên cạnh Tinh Hậu.
Xa Hạo nói:
"Công tử không vào xem ư?"
Ta lăc đâu nói:
"Có Chu thái y ở đây, ta đi vào cũng không có tác dụng gì."
Lúc này Chu Độ Hàn từ bên trong đi ra. Khuôn mặt đầy vẻ bi thương, thấy ta, không khỏi lệ rơi đầy mặt, run giọng nói:
"Thái tử điện hạ, bệ hạ người... Người... không được nừa rồi..."
Ta gật đâu nói:
"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, hày đi xuống nghi ngơi đi."Chu Độ Hàn buồn bã lui ra, ta nhìn Xa Hạo nhỏ giọng nói:
"Chuyên này tuyệt đối không thể để cho nàng truyền đi, nếu phụ hoàng đà không thể cứu chữa..."
Trong hai mắt ta xẹt qua một tia sát khí.
Xa Hạo lập tức hiểu ta ý tứ, xoay người đi ra ngoài.
Trân Tử Tô thâp giọng nói:
"Lẽ nào công tử muốn giấu giếm tin tức Hâm Đức hoàng đế bệnh nặng sắp chết?"
Ta cười lạnh nói:
"Trong lúc này, chẳng lè thích họp công bố thiên hạ tin tức hắn băng hà hay sao?"
Trân Tử Tô nói:
"Công tử lo lắng rất đúng, bây giờ cùng chi còn cách lo lắng chuẩn bị việc đãng cơ mà thôi."
Ta chậm rãi lắc đầu, chẳng hiểu tại sao, trong tiềm thức của ta bổng nhiên sinh ra sự chống cự với việc lên ngôi hoàng đế, ta sợ ột ngày mình lên ngôi vị đó, mình sẽ đánh mất bản thân mình.
Trần Tử Tô lo lắng lo lắng nhìn ta, nói:
"Công tử ở Đại Tần rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì?"
Ta không trả lời hắn mà nhanh chóng đi đến phía sau tấm màn.
Hâm Đức hoàng đế đang yên lặng nàm trên giường. Tóc của hắn do trong thời gian dài không có chảy chuốt nên rất là rối loạn. Hai mắt hán nhắm chặt, đôi môi khô nứt có chút rung động, nhờ vào đó mới có thể làm cho người ta biết được hắn còn sống trên còi đời này.
Dường như cảm nhận được ta đi đến, cánh tay khô gầy hơi giật giật, muốn mở hai mắt ra, nhưng không thể nào làm được.
Ta yên lặng nhìn vẽ mặt hốc hác già nua của Hâm Đức hoàng đế , hắn đã từng là một đế vương không ai bì nổi, hôm nay đã trở thành một người già đang hấp hối.
Hâm Đức hoàng đế dường như hồi quang phản chiếu đột nhiên mở mắt ra, hai chúng ta nhìn chàm chàm vào nhau, trong ánh mắt của hắn nói cho ta biết, hắn đang mim cười, nụ cười nào không chứa bất cứ thù hận nào.Tay của hắn chậm rãi vương về phía ta, nhưng đươc nừa đường thì hắn khôn còn sức lực nữa, ta giơ tay ra, cầm lấy bàn tay khô gầy của hán, dường như Hâm Đức hoàng đế muốn nói gì đó, hăn mở miệng thật lớn, cổ nổi lên cả gân xanh, đôi mắt của hán bổng nhiên sáng lên rồi dần dần phai nhạt, cái đầu đầy tóc bạc nghiêng sang một bên.
•
Ta tự cho mình sẽ không vì cái chết của Hâm Đức hoàng đế mà cảm thấy đau buồn, nhưng khi ta gặp hán, vành mắt ta vẫn không tự chủ đượcỏ lên, ta rốt cục cùng biết hắn tại sao lại muốn tìm đan dược giúp trương sinh bất tử, cho dù là hắn hay là ta thì một ngày náo đó cũng sẽ đối mặt với cái chết, đây là sự thật mà ta khôn cách nào trốn tránh được.
Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ta ngồi một mình ờ bên bờ đầm Du Long, ngắm nhìn hồ nước đang tối đen như mực, tâm sự trong lòng ta cùng dày đặc như bóng đêm lúc này vậy.
Từ đêm nay, ta đà trở thành người nắm quyền lực tối cao ở Đại Khang, nhưng khi ta lên cao như vậy, ta mới phát hiện mình thật sự rất cô độc. Sự phiền muộn trong lòng ta không ai có thể hiểu hết. Ta không khỏi nhớ lại đoạn thời gian ở Lục Hải Nguyên, Lệ Cơ, Yến Lâm các nàng lúc này hẳn là đang ngủ, ban đêm ở đó bình yên và an lành hơn ở Khang Đô này rất nhiều.
Phía sau ta vang lên tiếng bước chân, ta xoay người sang chỗ khác, thấy Đa Long đang cầm đèn lồng đi tới đây, cung kính nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ đi tìm ngài khắp nơi, không ngờ ngài lại ở đây ngắm cảnh đêm."
Ta cười khổ lắc đầu, ta nào có tâm tình mà ở đây ngắm cảnh đêm?
Đa Long thấy tâm trạng của ta không tốt, đem đèn lồng để qua một bên, thấp giọng nói:
"Chủ nhân hình như không biết, trên đinh Cửu Đinh sơn hình như vẫn còn tiếng tụng kinh."
Ta ngơ ngác, thấy trên mặt Đa Long nổi lên một nụ cười đầy thâm ý.
Trên núi Cửu Đinh quả nhiên có chút ánh sáng, trong lòng ta không khỏi có chút ấm áp, thấp giọng nói:
"Nàng... đã tới đó?"
Đa Long gật đầu nói:
"Nàng cả ngày lẫn đêm đều ở trong Mộc Ân am tụng kinh, cầu khẩn cho tương lai của Đại Tần."Ta chậm rãi đứng dậy, Đa Long cầm đèn lồng lên đi trước dẫn dường.
Cửu Đinh sơn tuy ràng không cao, thế nhưng cũng là nơi cao nhất của Đại Khang, Mộc Ân am lại được xây ở nơi cao nhất trong này, từ trên đó nhìn xuống chân núi, sẽ thấy tất cả nhừng thứ ở phía dưới. Đêm nay trong hoàng thành có rất ít nơi còn có đèn sáng, cả hoàng thành toát ra một vẽ cô đơn lạnh lèo.
Đa Long theo ta tới trước cửa Mộc Ân am, đem đèn lồng và một cái chìa khóa giao và tay ta, mim cười nói:
"Nô tài tuổi già sức yếu, không chịu đựng nổi nữa, xin phép được trở về nghi ngơi." Khi nào hán nên tránh mặt, hán hiểu rất rò.
Ta mở cánh cửa của Mộc Ân am ra, thấy mọi thứ đà được sửa chừa lại, khu viện này không lớn nhưng sau khi sửa chừa lại nhìn rất là lịch sự tao nhà, khung cảnh xung quanh rất là yên tĩnh thanh nhà.
Trước hành lang gấp khúc xuất hiện một tiểu ni cô mặc bộ tăng bào màu xám đang cung kính cúi người hành lễ, kế bên còn có cung nừ Ngọc Tỏa người theo hầu Trân Phi.
Một loại cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng ta, ta nhanh chân bước vào trong.
Ta thấy Trân Phi mặc một bô tăng bào mầu trắng, lẳng lặng đứng ở dưới ánh nến, đôi mắt đẹp rưng rưng đang mong mỏi chờ ta tới.
Hai chúng ta cùng nhau vọt tới, ôm chặt lấy nhau, thân thể mềm mại ấm áp của Trân Phi dán chặt vào người ta, làm cho ta cảm giác được một tia an ủi mà đã lâu ta không thể cảm nhân được.
"Dận Không..." Nàng nhẹ nhàng gọi tên ta, nhưng ngay lập tức bị ta chiếm lấy đôi môTanh đào của nàng, ta gần như thô bạo xé đi tăng y, toàn lực tiến tiến vào thân thể xinh đẹp của nàng.
Trân Phi yên lặng phối họp với động tác của ta, dùng thân thể của nàng để vuốt ve an ủi sự đau khổ trong lòng ta...
Ánh trăng êm ả, ánh nến chập chờn, thân thể trắng noàn của Trân Phi dán chặt vào người ta.
Ta ngắm nhìn trăng non bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
"Phụ hoàng đã băng hà..."
Thân thể mềm mại của Trân Phi hơi run lên một chút, sau đó nàng ôm chặc lấy ta.
Khóe môi của ta hiên ra môt nu cười khổ, nói:
0 • • J
"Ta vốn cho là mình sẽ vô cùng vui vẻ thế nhưng lúc này ta đang rất đau khổ."
Trân Phi ôn nhu nói:
"Máu mủ tình thâm, huynh và hắn không thể nào vứt bỏ được."
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng hôn cái trán của Trân Phi, nói:
"Ta là vì nhừng người bên cạnh ta, vì mình mà cảm thấy khổ sở, có lè sẽ có một ngày ta giống như hắn vậy..."
Ta đau khổ nhắm hai mắt lại, nếu như nhừng người mà mình yêu thương ra đi, mình sẽ đau khổ như thế nào, nếu như ngày đó thật sự sẽ tới, vậy mình có thể đối điện được không?
Trân Phi ôn nhu nói:
"Dận Không, muội chưa từng thấy tâm trạng của huynh lại xấu như vậy, huynh bây giờ đà trở thành vương giả chân chính của Đại Khang, rốt cuộc là việc gì mà lại làm cho huynh như thế này?"
Ta không trả lời, nhưng trong lòng ta biết rò là tại sao, đó là vì việc của Tinh Hậu.
Ta không trả lời, nhưng trong lòng ta biết rò là tại sao, đó là vì việc của Tinh Hậu. Ta ôm Trân Phi nói:
"Đáp ứng ta, vĩnh viễn làm bạn bên người ta, cho dù là như thế nào cùng không được rời khỏi ta."
Trân Phi gật đầu, đầu rút vào ngực ta, nhẹ giọng nói:
"Ngọc Oánh cho dù là kiếp này hay là kiếp sau đều ở bên cạnh huynh..."
Thanh kiếm trong tay Khúc Nặc rơi xuống đất, nàng che mặt lại chạy đi.
"Nặc nhi!" Khúc Tĩnh rất sợ con gái của mình làm ra chuyên điên rồ gì liền ôm cháu ngoại của nàng chạy theo.
Trên trời lại đổ cơn mưa, ta chậm rãi đứng dậy, bên cạnh ta chi còn lạ một mì Huyền Anh.
Một kiếm này của Khúc Nặc đâm cùng không sâu, thế nhưng vẫn làm rách da thịt, máu đang không ngừng chảy ra.
Huyền Anh thờ dài một hơi, dẫn ta đi vào trong tẩy rửa băng bó lại vết thương cho ta.
Đôi mắt xinh đẹp cơ trí của nàng nhìn chàm chàm vào ta, dường như có thể nhìn thấu nội tâm ta, ta cố gắn tránh nẻ ánh mắt của nàng, sợ nàng xem thấu bí mật trong lòng ta.
Huyền Anh nói:
"Tuy ràng ngươi có thể lừa gạt được phụ tử Khúc thị nhưng không thể lừa được ta." Ta miễn cường cười nói:
"Nhừng lời này của Huyền Anh sư phụ, Dận Không nghe không hiểu."
Huyền anh nói:
"Tên Hắc Y nhân kia căn bản không định làm hại Khúc Nặc, nếu như hắn thật sự muốn ra tay thì Khúc Nặc không thể nào may mắn mà thoát được
Ta lặng lè không nói, trước mặt Huyền Anh ta rất khó giấu diếm cái gì.
Huyền anh nói:
"Ta bây giờ mới biết tại sao ngươi lại muốn ở lại đánh đàn cho ta nghe, mục đích thật sự của ngươi chính là dời đi sự chú ý của ta, để cho Hắc Y nhân có thời gian lẻn vào Mộ Vân Trai."
Kế hoạch bị Huyền Anh nhìn thấu, ta không khỏi xấu hổ cười.Huyền anh nói:
"Người phụ nừ tên Khúc Nặc căn bản không có một chút lực công kích nào, thân pháp mà Hắc Y nhân vừa rồi rời đi cho thấy hắn tuyệt đối là một cao thủ nhất lưu. Nếu hắn thật sự muốn giết họ thì chi sợ ràng chúng ta đà tới chậm. Mọi chuêện chi là một kế hoạch của ngươi, ngươi muốn nàng biết được sự thật nhưng lại sợ nàng không thể nào chịu nổi nên ngươi mới sử dụng tới khổ nhục kế."
Lúc này ta cùng không cần phải giấu diếm cái gì nữa, thở dài nói:
"Ta đối với bọn họ không có một chút ác ý nào."
Huyền anh nói:
"Nếu ngươi là người bất lương thì ta đà sớm phá hỏng lời nói dối của ngươi rồi."
Ánh mãt của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhẹ giọng nói: "Đêm đã về khuya, thái tử điện hạ nên trở về rồi."
Ta yên lặng đứng dậy, mặc thêm áo choàng, đi ra ngoài tìm Khúc Tĩnh, Khúc Tĩnh thấy thương thế của ta không nặng nên mới yên lòng, áy náy nói:
"Tiểu nữ đâm thái tử bị thương, mong thái tử tha lỗi."
Ta thở dài nói:
"Khúc bá phụ không cần nói như thế, lúc đầu là ta có lỗi với nàng, cho dù Khúc Nặc làm gì ta, ta cũng không một câu oán trách."Khúc Tĩnh nói: "Nặc nhi đà bình tinh hơn rồi, chúng ta nên trở về thôi, có lè một thời gian sau nó sẽ tha thứ cho lỗi lầm ngày xưa của ngài."
Ta nói:
"Ta cũng không cần Khúc Nặc phải tha thứ cho ta, ta chi mong là mẹ con nàng sống tốt là được rồi.”
Khúc Tĩnh chán nản nói:
"Nặc nhi sở dĩ chịu nhiều đau khổ như vậy, người làm phụ thân như ta cùng có một phần trách nhiệm, mong ràng nó có thể tha thứ cho ngươi."
Ta yên lặng gật đâu.
Ta bảo Lang Thứ hộ tống Khúc Nặc trở về, còn ta một mình đi về Phong Lâm Các.
A Đông ra đón, thấp giọng nói:
"Công tử!"
Hắn đà đổi lại một bộ vò sĩ bình thường, nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn có chút tái nhợt.
Ta gật đầu:
"Trên đường ngươi đến đây có bị ai theo dồi hay không?"
A Đông lắc đầu, thở hổn hển, nói:
"Không ngờ vò công của Huyền Anh lại cao như vậy!"
Ta thấp giọng nói:
"Vò công của nàng và Lành Cô Huyên sàn sàn nhau, hơn xa ta cho nên ta mới dùng kế dụ nàng đi."
A Đông vẫn còn sợ hài, nói:
"May mà nàng hạ thủ lưu tình nếu không thì thuộc hạ đã bỏ lại cái mạng này ở chỗ đó rồi." Hắn vẻn áo lên, trên người có một vết thương lớn như đồng tiền.
Ta nhíu mày, vừa rồi rò ràng là thấy Huyền Anh chi dùng kim thoa đánh bay trường kiếm của A Đông, vết thương này từ đâu ra?
A Đông giải thích:
"Trên đầu nàng có hai cây kim thoa, nàng dùng một cái đánh vào xương sườn non của thuộc hạ, nhưng mà thuộc hạ có chút kỳ quái, rò ràng là nàng có đủ năng lực để bắt được thuộc hạ, thế nhưng nàng lại thả thuộc hạ đi?"
Ta thở dài nói:
"Huyền Anh đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, nàng đoán được ngươi là thủ hạ của ta. Cho nên mới thả cho ngươi đi."A Đông sợ hài nói:
"Một nữ nhân bí hiểm, công tử nên cẩn thận với nàng ta thì hơn."
Ta lăc đau nói:
"Huyền Anh đối với chúng ta không có ác ý, nếu không thì nàng đã vạch trần chúng ta rồi."
Lúc này Lang Thứ đà trở về, đi cùng hắn là một tướng lĩnh trẻ tuổi, người này hóa ra là Dực Hổ.
Ta không khỏi ngơ ngác, tiểu tử này không phải theo Tiêu Tín đi Nam Cương ư, sao hắn lại đến nơi này.
Dực Hổ ha hả cười nói:
"Tỷ phu! Dực Hổ khấu đầu với huynh!" Hắn quỳ gối xuống dập đầu ba cái.
Ta cười cười kẻo hắn:
"Mau đứng lên, không phải tiểu tử ngươi đi theo Tiêu Tín làm việc ư, sao lại chạy tới đây?"
Dực Hổ nói:
"Tên tiểu tử Tiêu Tín kia thật là một tên buồn chán. Hắn vô tình vô nghĩa dùng quân pháp xử lý đệ, trong cơn tức giận ta liền trở lại Tần Đô."
Ta cười thầm trong lòng, tên tiểu tử Dực Hổ này từ trước tới nay không hề câu nệ tiểu tiết, làm việc tùy tiện, Tiêu Tín tâm tư kín đáo, vừa thống lĩnh đại quân Nam Cương vừa tạo uy tín trong quân, tám phần mười là tìm cách đuổi tên tiểu tử Dực Hổ này đi, tránh khỏi việc hắn lại sinh sự.
Dực Hổ nói:
"Tỷ phu biết tại sao đệ tới đây tìm huynh không?"
Ta lắc đầu.
Dực Hổ mất kiên nhẫn, thấy ta không đoán, liền mở miệng nói:
"Là Trần tiên sinh bảo đệ tới, tiên sinh nói trận chiến với Đông Hồ này là cơ hội kiếm công lập nghiệp tốt nhất!"
Ta cười nói:
"Nếu ngươi muốn đánh với Đông Hồ, sao không đi theo đại quân, chạy đến Tần đô tìm ta làm gì?"
Dực Hổ lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình liền cười nói: "Tỷ phu, nói cho ngươi biết một tin tức tốt..."
Hắn kề sát lại tai ta, nói nhỏ:
"Lão hoàng đế sắp chết rồi, ngươi chính là tân hoàng đế!"
"Cái gì?" Ta kinh hài trong lòng, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Dực Hổ sợ ta nghe không rò liền nói lại một lần:
"Lào hoàng đế sắp chết, ha ha!"
"Đồ hỗn trướng! Ngươi cười cái gì?" Ta lớn tiếng giận dừ hé
Dực Hổ bị ta rống lên làm cho sợ hài đứng yên tại chỗ, hắn vốn cho là tin tức này vô cùng tốt. Không ngờ ta lại có phản ứng như thế.
Lang Thứ thấy thế, vội và kẻo Dực Hổ sang một bên.
Ta tức giận nói:
"Trần tiên sinh nói cái gì?"
Dực Hổ lúc này mới cảm thấy việc này rất quan trọng, thấp giọng nói: "Trần tiên sinh bảo tỷ phu lập tức trở về!"
Nếu thật sự Khâm Đức hoàng đế sắp chết, đối với ta chưa hẳn là một chuyên tốt, hắn mặc dù chi là một con rối, thế nhưng đối với việc ổn định nội bộ Đại Khang của ta có y nghĩa rât quan trọng, lúc này không phải là thời điểm tốt nhất, nếu làm không tốt thì Đại Khang vừa mới ổn định rất có thể sẽ hỗn loạn một lần nừa.
Nếu thật sự Khâm Đức hoàng đế sắp chết, đối với ta chưa hẳn là một chuyên tốt, hắn mặc dù chi là một con rối, thế nhưng đối với việc ổn định nội bộ Đại Khang của ta có y nghĩa rât quan trọng, lúc này không phải là thời điểm tốt nhất, nếu làm không tốt thì Đại Khang vừa mới ổn định rất có thể sẽ hỗn loạn một lần nữa.
Cho dù là ta không muốn, nhưng chắc chắn ta phải rời khỏi Tần Quốc trở về Đại Khang, nếu như tiếp tục ở đây thì cho dù là ta hay là Đại Khang cùng không có chỗ tốt nào.Nhớ tới tính mạng của Tinh Hậu không còn nhiều, lòng ta càng ngày càng trầm trọng, ta không muốn rời khỏi nàng nhưng ta không thể không đi.
Ngay trong đêm ta liền vào Tần cung hỏi ý kiến của Tinh Hậu.
Từ ngày tế thiên tới nay, Tinh Hậu bị nhiễm phong hàn vẩn chưa khôi, cơ thể vẫn còn đang bị sốt rất cao.
Ta đêm khuya vào cung, cùng có chút đường đột.
Tuy ràng đã đã khuya, nhưng Tuệ Kiều và Hứa công công vẫn đang ở trong chiếu cố nàng.
Tinh Hậu vừa mới ngủ không lâu, Hứa công công bảo ta đừng làm phiền Tinh Hậu ngủ, lúc này mới đem cùng Tuệ Kiều và ta đi ra ngoài điện.
Hứa công công khàn giọng nói:
"Thái hậu vừa đi vào giấc ngủ, thái tử điện hạ có việc quan trọng ư?"
Ta gật đâu, nhìn Tuệ Kiêu nói:
"Hai ngày nay mẫu hậu sao rồi?"
Tuệ Kiều lắc đầu, xem ra tình huống của Tinh Hậu không tốt cho lắm.
Ta thấp giọng nói:
"Ở Khang Đô xảy ra việc lớn, đêm nay ta phải trở về."
Hứa công công ngơ ngác. Trên mặt toát ra vẽ ngơ ngác, chán nản nói: "Thế nhưng... Thái hậu nàng..."
Lúc này vang lên giọng nói của Tinh Hậu từ phía sau màng che:
"Là Dạn Khong ư?"
Ta nhẹ nhàng như vậy mà vẫn quấy rầy giấc ngủ của nàng, ta và Tuệ Kiều liếc mắt nhìn nhau, ta nói:
"Mầu hậu, là hài nhi!"
Tinh Hậu nói:
"Dận Không, ngươi tới đây, ai gia có chuyên muốn nói với ngươi."
Hứa công công cho ta một ánh mắt cổ vũ, sau đó yên lặng cùng Tuệ Kiều lui ra ngoài.
Ta chậm rãi đi tới trước giường của Tinh Hậu, yên lặng quỳ gối ở đầu giường, nắm lấy tay Tinh Hậu dặt lên mặt mình."Ta còn tưởng ràng, ngươi không dám đến đây gặp ta!" Giọng nói của Tinh Hậu tràn đầy u oán.
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Hôn nhẹ đầu ngón tay, thấp giọng nói:
"Hài nhi không giờ nào phút nào không nhớ tới mầu hậu."
Tinh Hậu gật đầu, thở dài một hơi, nói:
"Ta mệt mỏi quá, từ sau ngày tế thiên, ta đột nhiên cảm giác được cả người mệt mỏi, ta chưa từng cảm thấy uể oải như thế bao giờ..."
Mắt ta đà có chút ươn ướt.
Tinh Hậu ôn nhu nói:
"Sợ ràng sau này ta không thể giúp ngươi được nữa..."
Nước mắt ta đã tràn ra, thấm ướt cánh ta của Tinh Hậu, nàng ôn nhu nở nụ cười, đưa tay lau nước mắt của ta:
"Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì? Long Dận Không trong lòng ta là một nam tử hán đinh thiên lập địa, là một ngườTanh hùng chưa bao giờ biết sợ!"
Ta bỗng nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của Tinh Hậu, khóc nức nở, nước mắt ta tận tình phát tiết ra, thân thể ta không ngừng rung rẫy.
Biểu hiện của ta không phải là mềm yếu, mà là bởi vì bi thương, chi có ở trước mặt Tinh Hậu ta mới không kiêng kỵ gì tận tình bộc lộ tình cảm của mình.
Tinh Hậu ôn nhu vuốt ve ta đinh đầu của ta, giống như là đang an ủi một tiểu hài tử đang bi thương.
Ta run giọng nói:
"Mầu hậu... Khang Đô xảy ra việc, Dận Không không thể không về ..."
Tinh Hậu gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Việc quốc sự mới quan trọng, ngươi không thể vì ta mà làm ảnh hưởng tới đại nghiệp sau này của ngươi."
Ta nặng nề gật đầu, nước mắt giống như lù lụt vờ đê tuôn trào ra. Ta hiểu chuyến đi này có ỷ nghĩa như thế nào, tình trạng của Tinh Hậu hiện nay tuyệt đối không thể chờ tới ngày mà ta một lần nừa trở lại Tần Đô, sự chia tay của chúng ta lần này chính là vĩnh biệt.
Ta nức nở nói:
"Dận Không không muốn đi..."
Tinh Hậu ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn môi ta:
"Trong đời này ta đau lòng nhất có hai việc, một là hại chết Nguyên Tông, hai là ra tay giết chết hài nhi của chúng ta..."
Ta hôn môi nàng, ngăn nàng nói tiếp.
Tinh Hậu nhẹ nhang wot ve gò má của ta, lúc sắp chia tay mà nàng vẫn còn bình tĩnh như vậy, thế nhưng ta biết trong lòng nàng lúc này đang đau như bị dao cắt.
Nàng ti mi chạm từng phần da thịt của ta, dường như muốn đem hình dạng của ta khắc thật sâu trong lòng.
"Dận Không! Sau khi ta chết, ngươi còn nhớ tới ta không?"
Ta yên lặng gật đầu, cổ họng nghẹn ngào làm ta không thể nào nói gì được. Một lúc sau ta mới run giọng nói:
"Cho dù là kiếp này hay kiếp sau ta cũng sẽ không bao giờ quên mẫu hậu."
Tinh Hậu nắm chặc tay ta:
"Lại đây chảy đầu cho ta thêm một lần nừa đi!"Ta ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Tinh Hậu, để nàng ngồi xuống trước kính, cởi búi tóc nàng ra, mái tóc dài của Tinh Hậu như một con sông mượt mà chảy xuống, ta khè hôn một cái lên đinh đầu nàng, bàn tay run rẫy cầm lấy chiếc lượt bàng ngọc, cẩn thận chảy từng sợi tóc của Tinh Hậu.
Tinh Hậu trong kính vô cùng thánh khiết và mỹ lệ, tất cả nhừng hình ảnh này hiện lên trong đầu ta, ta không dám nghĩ tượng, Tinh Hậu mất đi thì thế giới này sẽ trở nên như thế nào, một giọt nước mắt trong suốt từ khuôn mặt của Tinh Hậu chảy xuống, viên này nước mắt làm lộ ra sự bất lực, ưu thương ở phía sau sự kiên cường của nàng.
Nàng bỗng nhiên nắm lấy tay ta, xoay người chui vào lòng ta, bắt đầu khóc nức nở.
Nếu lúc này ta có thể đổi tính mạng cho Tinh Hậu, ta nguyên ý từ bỏ giang sơn, ta nguyên ý từ bỏ hùng tâm tranh bá. Nhưng mà ta biết rò, việc này không thể nào xảy
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
"Ta sẽ xây trong Hoàng lăng một tòa Băng cung, ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi... Bất luận là bao lâu ta cùng sẽ ở đó chờ ngươi đến gặp ta."
Nước mắt làm ta bắt đầu mơ hồ, Tinh Hậu đà biết rò lúc này ta đi nàng sẽ không bao giờ gặp lại ta nừa.
"Kiếp này ta chưa bao giờ ở trước mặt người khác thổ lộ tâm sự của mình, chi có đối với ngươi..."
Tinh Hậu đem đầu mình dựa vào bộ ngực kiên cố của ta.
"Tần quốc sau khi trải qua trận chiến này, chắc chắn trở thành năm bè bảy mảng, muốn chinh phục phần lãnh thổ này chắc chắn sẽ hao phí không ít khí lực, đối với hoàng tộc Tần Quốc, ngươi không được có chút tình cảm nào, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Tuy ràng lần này ngươi thành công mượn lực lượng của Bắc Hồ, thế nhưng ở trong trận chiến này, Bắc Hồ thu được lợi ít không thua ngươi chút nào, Thác Bạt Thuần Chiếu chính là đối thủ nguy hiểm nhất của ngươi sau này."
Mặc dù là trong giờ phút này, Tinh Hậu vẫn không quên lo lắng cho đại nghiệp của ta.
Ta thâm tình vuốt ve khuôn mặt của Tinh Hậu:
"Mầu hậu... Ta nhất định sẽ trở lại gặp ngươi..."
Đi ra bên ngoài Phượng Dương Cung, ta không kìm lòng được quy đầu nhìn lại, thấy ở bên trong vẫn có ánh sáng, có lè là Tinh Hậu vẫn đang ngồi dưới ánh nến buồn bã tâất thần.
Ta nhìn Tuệ Kiều nói vài câu, sau đó mới cùng Hứa công công rời khỏi.
Bước đi của Hứa công công cũng đã bắt đầu chậm chạp, trước khi chia tay thấp giọng nói với ta:
"Thái tử điện hạ, lần này từ biệt, sợ ràng không thể nào gặp lại."
Ta hiểu hắn muốn nói gì, yên lặng gật đầu, nói:
"Hứa công công ngươi tuổi tác đã cao, ngươi nên chăm sóc kỹ thân thể của mình." Hứa công công nói:
"Trên đời này lào nô không còn bất cứ lo làng gì, nếu thái hậu xảy ra chuyên gì thì lão nô sẽ đi theo người."
Ta cảm động vỗ bờ vai gầy của Hứa côn công, thấp giọng nói:
"Thay ta chiếu cố mẫu hậu, ta xử lý xong việc ở Khang Đô sẽ lập tức trở lại..."
Kỳ thực trong lòng ta biết rất rò, lần ra đi này sẽ là lần vĩnh biệt, từ nay về sau ta và Tinh Hậu âm dương cách biệt, không thể nào gặp lại.
Hứa công công nói:
"Thái tử yên tâm, cho dù là bao lâu thì nô tài cùng đợi ngài trở về..."
Ta bảo Lang Thứ và 50 vò sĩ ở lại Tần Đô, thứ nhất để giúp đờ cho Tuệ Kiều, thứ hai là đưa tinh của ta cho Khúc Tĩnh và Huyền Anh, để cho bọn họ chiếu cố mẹ con Khúc Nặc.
Màn đêm buông xuống ta liền dẫn A Đông và nhừng người còn lại đi suốt đêm về Đại Khang.
Trên đường đi ta gặp phải viện quân đang đến Đại Khang, ý đồ thật sự của bên ta chính là nhân cơ hội quân Tần gao chiến mà chiếm lấy hậu phương của Tần Quốc, mười vạn viện binh này sẽ trong một ngày tiến vào bên trong Đại Tần, kế hoạch của ta đà hoàn thành hơn một nừa.
•
Chi huy quân tiếp viện lần này chính là Vân Na, nàng xuất lĩnh bốn vạn đại quân xuất phát từ Lục Hải Nguyên, từ phương Bắc của Tần Quốc tiến vào, ta vốn định gặp nàng ở trong Đại Tần, hiện tại xem ra chúng ta không thể làm gì khác hơn là gặp thoáng qua.
Chúng ta ngày đêm lên đường trở về Khang Đô, bảy ngày sau, Khang Đô nguy nga hiện ra trong tầm mắt của chúng ta.
Hứa Vũ Thần biết được tin ta đã về tới Khang Đô liền bảo Triệu Khiếu Dương suất lĩnh một nghìn Long Tương Quân ra ngoài thành nghênh tiếp. Tin tức Hâm Đức hoàng đế đang bệnh nặng chi có mấy người biết. Cho nên Khang Đô lúc này vẫn đang rất bình tĩnh.
Ta không thèm nghi ngơi mà đi thẳng vào hoàng cung thăm Hâm Đức hoàng đế.
Hứa Vũ Thần biết được tin ta đã về tới Khang Đô liền bảo Triệu Khiếu Dương suất lĩnh một nghìn Long Tương Quân ra ngoài thành nghênh tiếp. Tin tức Hâm Đức hoàng đế đang bệnh nặng chi có mấy người biết. Cho nên Khang Đô lúc này vẫn đang rất bình tĩnh.
Ta không thèm nghi ngơi mà đi thẳng vào hoàng cung thăm Hâm Đức hoàng đế.
Trần Tử Tô và Xa Hạo đều ở trong cung chờ ta, từ nẻt mặt của hai người cho thấy tình huống của Hâm Đức hoàng đế không tốt cho lắm.
"Phụ hoàng ra sao?" Ta nhìn vào bên trong tấm màn che.
nr A HR 9 HH A 4-
Trân Tử Tô đạo:
"Đã hôn mê hơn nừa tháng, Chu thái y đang ờ bên giường chăm sóc hắn, xem ra..."Hắn chậm rãi lắc đầu.
Ta nhíu mày, vốn tưởng ràng Hâm Đức hoàng đế còn có thể chống đờ thêm một thời gian, không nghĩ tới hắn lại sắp ra đi, trong lòng ta không nhịn được sinh ra một cảm giác chán ghét, lúc hán sắp chết mà vẫn còn muốn làm phiền ta, hại ta không thể nào ở lại bên cạnh Tinh Hậu.
Xa Hạo nói:
"Công tử không vào xem ư?"
Ta lăc đâu nói:
"Có Chu thái y ở đây, ta đi vào cũng không có tác dụng gì."
Lúc này Chu Độ Hàn từ bên trong đi ra. Khuôn mặt đầy vẻ bi thương, thấy ta, không khỏi lệ rơi đầy mặt, run giọng nói:
"Thái tử điện hạ, bệ hạ người... Người... không được nừa rồi..."
Ta gật đâu nói:
"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, hày đi xuống nghi ngơi đi."Chu Độ Hàn buồn bã lui ra, ta nhìn Xa Hạo nhỏ giọng nói:
"Chuyên này tuyệt đối không thể để cho nàng truyền đi, nếu phụ hoàng đà không thể cứu chữa..."
Trong hai mắt ta xẹt qua một tia sát khí.
Xa Hạo lập tức hiểu ta ý tứ, xoay người đi ra ngoài.
Trân Tử Tô thâp giọng nói:
"Lẽ nào công tử muốn giấu giếm tin tức Hâm Đức hoàng đế bệnh nặng sắp chết?"
Ta cười lạnh nói:
"Trong lúc này, chẳng lè thích họp công bố thiên hạ tin tức hắn băng hà hay sao?"
Trân Tử Tô nói:
"Công tử lo lắng rất đúng, bây giờ cùng chi còn cách lo lắng chuẩn bị việc đãng cơ mà thôi."
Ta chậm rãi lắc đầu, chẳng hiểu tại sao, trong tiềm thức của ta bổng nhiên sinh ra sự chống cự với việc lên ngôi hoàng đế, ta sợ ột ngày mình lên ngôi vị đó, mình sẽ đánh mất bản thân mình.
Trần Tử Tô lo lắng lo lắng nhìn ta, nói:
"Công tử ở Đại Tần rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì?"
Ta không trả lời hắn mà nhanh chóng đi đến phía sau tấm màn.
Hâm Đức hoàng đế đang yên lặng nàm trên giường. Tóc của hắn do trong thời gian dài không có chảy chuốt nên rất là rối loạn. Hai mắt hán nhắm chặt, đôi môi khô nứt có chút rung động, nhờ vào đó mới có thể làm cho người ta biết được hắn còn sống trên còi đời này.
Dường như cảm nhận được ta đi đến, cánh tay khô gầy hơi giật giật, muốn mở hai mắt ra, nhưng không thể nào làm được.
Ta yên lặng nhìn vẽ mặt hốc hác già nua của Hâm Đức hoàng đế , hắn đã từng là một đế vương không ai bì nổi, hôm nay đã trở thành một người già đang hấp hối.
Hâm Đức hoàng đế dường như hồi quang phản chiếu đột nhiên mở mắt ra, hai chúng ta nhìn chàm chàm vào nhau, trong ánh mắt của hắn nói cho ta biết, hắn đang mim cười, nụ cười nào không chứa bất cứ thù hận nào.Tay của hắn chậm rãi vương về phía ta, nhưng đươc nừa đường thì hắn khôn còn sức lực nữa, ta giơ tay ra, cầm lấy bàn tay khô gầy của hán, dường như Hâm Đức hoàng đế muốn nói gì đó, hăn mở miệng thật lớn, cổ nổi lên cả gân xanh, đôi mắt của hán bổng nhiên sáng lên rồi dần dần phai nhạt, cái đầu đầy tóc bạc nghiêng sang một bên.
•
Ta tự cho mình sẽ không vì cái chết của Hâm Đức hoàng đế mà cảm thấy đau buồn, nhưng khi ta gặp hán, vành mắt ta vẫn không tự chủ đượcỏ lên, ta rốt cục cùng biết hắn tại sao lại muốn tìm đan dược giúp trương sinh bất tử, cho dù là hắn hay là ta thì một ngày náo đó cũng sẽ đối mặt với cái chết, đây là sự thật mà ta khôn cách nào trốn tránh được.
Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ta ngồi một mình ờ bên bờ đầm Du Long, ngắm nhìn hồ nước đang tối đen như mực, tâm sự trong lòng ta cùng dày đặc như bóng đêm lúc này vậy.
Từ đêm nay, ta đà trở thành người nắm quyền lực tối cao ở Đại Khang, nhưng khi ta lên cao như vậy, ta mới phát hiện mình thật sự rất cô độc. Sự phiền muộn trong lòng ta không ai có thể hiểu hết. Ta không khỏi nhớ lại đoạn thời gian ở Lục Hải Nguyên, Lệ Cơ, Yến Lâm các nàng lúc này hẳn là đang ngủ, ban đêm ở đó bình yên và an lành hơn ở Khang Đô này rất nhiều.
Phía sau ta vang lên tiếng bước chân, ta xoay người sang chỗ khác, thấy Đa Long đang cầm đèn lồng đi tới đây, cung kính nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ đi tìm ngài khắp nơi, không ngờ ngài lại ở đây ngắm cảnh đêm."
Ta cười khổ lắc đầu, ta nào có tâm tình mà ở đây ngắm cảnh đêm?
Đa Long thấy tâm trạng của ta không tốt, đem đèn lồng để qua một bên, thấp giọng nói:
"Chủ nhân hình như không biết, trên đinh Cửu Đinh sơn hình như vẫn còn tiếng tụng kinh."
Ta ngơ ngác, thấy trên mặt Đa Long nổi lên một nụ cười đầy thâm ý.
Trên núi Cửu Đinh quả nhiên có chút ánh sáng, trong lòng ta không khỏi có chút ấm áp, thấp giọng nói:
"Nàng... đã tới đó?"
Đa Long gật đầu nói:
"Nàng cả ngày lẫn đêm đều ở trong Mộc Ân am tụng kinh, cầu khẩn cho tương lai của Đại Tần."Ta chậm rãi đứng dậy, Đa Long cầm đèn lồng lên đi trước dẫn dường.
Cửu Đinh sơn tuy ràng không cao, thế nhưng cũng là nơi cao nhất của Đại Khang, Mộc Ân am lại được xây ở nơi cao nhất trong này, từ trên đó nhìn xuống chân núi, sẽ thấy tất cả nhừng thứ ở phía dưới. Đêm nay trong hoàng thành có rất ít nơi còn có đèn sáng, cả hoàng thành toát ra một vẽ cô đơn lạnh lèo.
Đa Long theo ta tới trước cửa Mộc Ân am, đem đèn lồng và một cái chìa khóa giao và tay ta, mim cười nói:
"Nô tài tuổi già sức yếu, không chịu đựng nổi nữa, xin phép được trở về nghi ngơi." Khi nào hán nên tránh mặt, hán hiểu rất rò.
Ta mở cánh cửa của Mộc Ân am ra, thấy mọi thứ đà được sửa chừa lại, khu viện này không lớn nhưng sau khi sửa chừa lại nhìn rất là lịch sự tao nhà, khung cảnh xung quanh rất là yên tĩnh thanh nhà.
Trước hành lang gấp khúc xuất hiện một tiểu ni cô mặc bộ tăng bào màu xám đang cung kính cúi người hành lễ, kế bên còn có cung nừ Ngọc Tỏa người theo hầu Trân Phi.
Một loại cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng ta, ta nhanh chân bước vào trong.
Ta thấy Trân Phi mặc một bô tăng bào mầu trắng, lẳng lặng đứng ở dưới ánh nến, đôi mắt đẹp rưng rưng đang mong mỏi chờ ta tới.
Hai chúng ta cùng nhau vọt tới, ôm chặt lấy nhau, thân thể mềm mại ấm áp của Trân Phi dán chặt vào người ta, làm cho ta cảm giác được một tia an ủi mà đã lâu ta không thể cảm nhân được.
"Dận Không..." Nàng nhẹ nhàng gọi tên ta, nhưng ngay lập tức bị ta chiếm lấy đôi môTanh đào của nàng, ta gần như thô bạo xé đi tăng y, toàn lực tiến tiến vào thân thể xinh đẹp của nàng.
Trân Phi yên lặng phối họp với động tác của ta, dùng thân thể của nàng để vuốt ve an ủi sự đau khổ trong lòng ta...
Ánh trăng êm ả, ánh nến chập chờn, thân thể trắng noàn của Trân Phi dán chặt vào người ta.
Ta ngắm nhìn trăng non bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
"Phụ hoàng đã băng hà..."
Thân thể mềm mại của Trân Phi hơi run lên một chút, sau đó nàng ôm chặc lấy ta.
Khóe môi của ta hiên ra môt nu cười khổ, nói:
0 • • J
"Ta vốn cho là mình sẽ vô cùng vui vẻ thế nhưng lúc này ta đang rất đau khổ."
Trân Phi ôn nhu nói:
"Máu mủ tình thâm, huynh và hắn không thể nào vứt bỏ được."
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng hôn cái trán của Trân Phi, nói:
"Ta là vì nhừng người bên cạnh ta, vì mình mà cảm thấy khổ sở, có lè sẽ có một ngày ta giống như hắn vậy..."
Ta đau khổ nhắm hai mắt lại, nếu như nhừng người mà mình yêu thương ra đi, mình sẽ đau khổ như thế nào, nếu như ngày đó thật sự sẽ tới, vậy mình có thể đối điện được không?
Trân Phi ôn nhu nói:
"Dận Không, muội chưa từng thấy tâm trạng của huynh lại xấu như vậy, huynh bây giờ đà trở thành vương giả chân chính của Đại Khang, rốt cuộc là việc gì mà lại làm cho huynh như thế này?"
Ta không trả lời, nhưng trong lòng ta biết rò là tại sao, đó là vì việc của Tinh Hậu.
Ta không trả lời, nhưng trong lòng ta biết rò là tại sao, đó là vì việc của Tinh Hậu. Ta ôm Trân Phi nói:
"Đáp ứng ta, vĩnh viễn làm bạn bên người ta, cho dù là như thế nào cùng không được rời khỏi ta."
Trân Phi gật đầu, đầu rút vào ngực ta, nhẹ giọng nói:
"Ngọc Oánh cho dù là kiếp này hay là kiếp sau đều ở bên cạnh huynh..."
Bình luận facebook