• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (1 Viewer)

  • Chương 51

Cuộc sống thường là như vậy, những chuyện mà người ta mong muốn đừng xảy ra thì nó lại phát sinh.
Trận quyết đấu cuối cùng của ta, đối thủ lại là A Đông, có nghĩa la, trong chúng ta bắt buộc phải có một người chết.
Đợt mưa xuân đầu tiên của Đông Hồ rốt cuộc cũng phủ xuống, A Đông và ta đứng đối mặt ở trong mưa lạnh, tóc tai hắn toán loạn phủ cả lên mặt.
Trên mặt đất khắp nơi đều là máu loãng, hiển nhiên trước trận quyết đấu của chúng ta, đã có người chết đi, máu của người đó vẫn chưa bị nước mưa xóa sạch.
Hai mươi tên võ sĩ cầm kính nỏ trong tay đứng ở bên ngoài sân đấu, chỉ cần chúng ta có bất kì dị động gì, thì nỏ tiễn sẽ không do dự tước đi tính mạng của chúng ta.
Ta và A Đông đồng thời rút trường đao, ánh đao tỏa ra mang lại sự thê lương, trong tầm mắt chúng ta, thân đao cũng trở nên mơ hồ.
Ô Kỳ Thái nhàn nhã ngồi trên đài cao, hắn nhẹ nhàng phất phất tay, tuyên bố trận quyết đấu bắt đầu.
Trong ánh mắt của A Đông chợt tỏa ra sát khí, trường đao vung lên chém tới đầu vai của ta.
Ta đồng thời ra chiêu với hắn nhưng tốc độ lại nhanh hơn hắn, đao khí bá đạo xé tan làn mưa bụi, đâm thẳng vào ngực hắn.
A Đông kinh ngạc, đấu pháp không phòng thủ của ta là một việc làm cho hắn ngoài dự liệu.
Bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác phải thu hồi trường đao, dùng sống đao chặn một đao của ta.
Song đao chạm vào nhau, nước mắt bắn tung ra bốn phía. Ta từ trong nguy hiểm thắng được một đao, chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Trong lúc quyết đấu bình thường ta đã biết, thực lực của A Đông mạnh hơn ta một chút, do vậy ta phải chiếm cứ lấy chủ động, dùng tốc độ bù đắp sự vào sự thiếu hụt về lực lượng.
Ta chợt nhớ tới nguyên nhân mà ta rơi vào trong khốn cảnh ngày hôm nay, tuy rằng ta có thể nhìn thấu cục diện chính trị, tìm kiếm địch nhân yếu hơn mình, nhưng lại không thể nào nắm bắt được kì ngộ, để phát triển lực lượng của riêng mình.
Mà trong lúc quyết đấu với A Đông, ta đã phát hiện được nhược điểm của đối phương, nên phải lấy ngắn nuôi dài, chủ đông giao phong với đối phương.
Nếu như đứng chờ một cơ hội tốt, chi băng chủ động tạo ra cho mình một cơ hội tốt.
Khi ở Tần đô, ta thủy chung chỉ là một người đứng giữa hai cỗ lực lượng chính trị, đó là Tinh Hậu và Bạch Quỹ.
Khi đó ta nỗ lực tìm kiếm một kẽ hở để phát triển, nhưng lại quên mất một điều trọng yếu, cơ hội không tự thân mang tới mà phải do mình tự nắm giữ
Trong lòng ta gầm lên một tiếng, thanh đao vang lên những tiếng ông ông trong mưa, sát khí âm lãnh từ trên thân của ta tỏa ra.
Con ngươi của A Đông chợt co rút lại, ta cảm nhận được trong đó có một sự hoảng hốt.
Trường đao của ta gào thét, chém tới đỉnh đầu của hắn, A Đông hoàn toàn bị uy thế của ta làm cho kinh sợ, nhanh chóng chuyển sang cầm đao bằng hai tay, chặn ngang trường đao của ta.
Một đao vừa chém xuống, đao thứ hai của ta đã xuất ra, dùng tốc độ cao nhất để chém xuống. Dưới thế công của ta, A Đông liên tiếp phải lui về phía sau, cuối cùng là chạm vào hàng rào.
Đường đao đang chém tới của ta đột nhiên chuyển biến, hướng bụng dưới của hắn đâm tới.
Ánh mắt của hắn trở nên thất thần, ta phát hiện, dường như hắn đã để cho hồn phách rời khỏi thân thể.
Đao phong của ta xé rách trường bào của hắn, làm rơi trên mặt đất, đao khí sắc bén đã xé rách làn da hắn, máu tươi tung bay ra ngoài.
Một cây trường mâu gào thét phá không bay tới, nện vào thân đao của ta trước khi đao phong của ta chém và thân hình của A Đông, thân đao kịch liệt xoay tròn, việc này đã cứu được một mạng cho A Đông.
"Dừng tay!" Phía sau truyền đến tiếng la lớn của Ô Kỳ Thái.
Đao phong dừng lại cách A Đông không tới một tấc, một giọt nước chảy ở trên mặt của A Đông, hai mắt hắn nhắm lại, bàn tay cắm sâu vào trong đất.
Ô Kỳ Thái chậm rãi từ trên đài cao đi xuống, thì ra trường mâu là do hắn phóng tới. Khi đi tới bên cạnh, hắn đoạt lấy trường đao trên tay của ta.
Lúc này lồng ngực của A Đông mới phập phồng, ta có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn.
"Hai người các ngươi đều được giữ lại!" Ô Kỳ Thái nói xong câu đó rồi xoay ngươi đi.
Ta nhìn A Đông đang nằm trên mặt đất, chìa tay cho hắn, đây là lần đầu tiên ta chủ động bày tỏ tình cảm.
Trong mắt A Đông hiện lên sự không thể tin, rất lâu mới đua tay ra nắm lấy tay ta, ta đỡ hắn đứng dậy.
Có thể ra khỏi cái trấn nhỏ này, thì sẽ thành thủ hạ đấu sĩ của Ô Kỳ Thái, cũng đồng nghĩa với chuyện ...... ta và A Đông sẽ không bao giờ phải đọ sức sinh tử nữa.
Chúng ta sánh vai đứng trong mưa, trên trán vẫn còn mồ hôi nhễ nhại, dưới áp lực cưc độ mới làm xuất hiện chúng .
Nước nóng làm cho da của ta đỏ lên, ta yên lặng nằm trong bể ngâm mình, đây là lần đầu tiên ta thả lỏng thân hình ở trong cái trấn này.
Ô Kỳ Thái đúng là một lão bản biết điều, hắn biết lúc nào cần phải cho thủ hạ đấu sĩ của mình thả lỏng
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, một mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi của ta, ba tháng huấn luyện này đã lam cho ta trở nên vô cùng nhạy cảm, không cần nhìn cũng biết, người tới là hồ nữ kia.
bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của ta, bản năng trên cơ thể của ta lâp tức khẩn trương, nàng cười duyên một tiếng :
" Thả lỏng đi, dã thú..."
Bàn tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa bóp người cho ta, ta thoải mái ngửa đầu gối lên vai ngọc cua nàng.
Nàng nhẹ giọng thở dài nói: " Có rất ít Đấu Sĩ có bề ngoài văn nhã như ngươi ."
Ta mỉm cười, tóm lấy hai tay của nàng kéo nàng vào bên trong
Nàng thét lên một tiếng chói tai, thân hình mềm mại nhẹ nhàng trượt vào trong nước, mái tóc màu vàng óng ánh, khuôn mặt thì như hoa Hải Đường, phiêu phù trong làn nước.
Ta cầm tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, đặt nàng nằm trên thân hình ta.
Hồ nữ thản nhiên cười, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của ta lên, đầu ngón tay dọc theo cổ của ta xuống ngực, rồi chậm rãi xuống phía dưới
Nàng cắn môi dưới, cả người trầm mình vào trong nước
Một cảm giác sảng khoái từ hạ thân truyền tới, ta mở hai tay, thoải mái hưởng thụ sụ sung sướng do nàng mang lại.....
Sau khi Hồ nữ hầu hạ ta buộc tóc, ta thay nội y và bì giáp mới tinh, cả người nhu có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Đôi mắt màu lam của nàng si ngốc nhìn ta, bỗng nhiên ôm chặt lấy ta, dùng sức hôn lên môi ta, đầu lưỡi quấn vào nhau, sau một lúc lâu mới buông ra.
Nàng sâu xa nói: "Ngươi không giống người khác, chua từng hỏi tên của ta."
Ta nâng khuôn mặt nàng lên, trông như một đóa lục bình trong mưa gió, thỉnh thoảng dựa sát vào nhau, tìm kiếm sự an ủi.
Số phận không phải do mình nắm giữ, ta còn biết nói gì với nàng?
Nàng lắc đầu, dường như hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của ta, nở nụ cười cay đắng:
"Ngươi sẽ trở lại đây, cũng không bao giờ cần nhớ tới ta..."
Ta nhìn chăm chú vào nàng, Hồ nữ nhẹ giọng nói:
"Có vô số đấu sĩ đi ra từ nơi này, nhưng mà không có ai..."
Không cần nàng nói hết, ta đã biết kết cục của những người đó
Mưa phùn chẳng biết từ lúc nào đã tạnh, để lộ một vầng trăng cong cong trên bầu trời, trăng ở đây chẳng khác gì với Trung Nguyên, nhưng lại mang cho ta một cảm giác cô đơn, tịch mịch.
Ô Kỳ Thái chắp tay đứng trước cửa phòng ta, hai tay dựa vào lan can, ngắm nhìn trấn nhỏ, ta chậm rãi đi qua bên người của hắn, hắn bỗng nhiên gọi ta lại: " Tới đây, ta có lời hỏi ngươi."
Ta đi tới bên người hắn, cũng dựa vào lan can, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Ô Kỳ Thái đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau đó cười thoải mái:
"Ta là chủ nhân của ngươi, tại sao ngươi không sợ ta."
" Ngươi cho ta tính mạng, ta mang lại cho ngươi tiền tài, việc gì phải sợ ngươi ?"
Ô Kỳ Thái thưởng thức gật đầu, thấp giọng nói: " Lấy ánh mắt nhìn người của ta, ta biết ngươi không giống người khác, trong mắt ngươi tràn đầy dã tâm."
Ta chỉ cười, không cho ý kiến.
Ô Kỳ Thái nghiêm mặt nói: "Ta bình sinh đã duyệt qua vô số người, quyết không thể nhìn nhầm."
Ánh mắt của hắn chuyển hướng lên bầu trời hư vô, nói:
"Ngươi chắc chắn không phải là tù binh phổ thông của Tần quốc, huyết thống của ngươi cao quý hơn bọn chúng, đây là nguyên nhân mà ta không lưu lại ấn kí cho ngươi."
Ánh mắt ta cũng hiện lên sự thưởng thức, không nghĩ tới lão bản tàn khốc này cũng có ánh mắt đánh giá người khác.
Ô Kỳ Thái bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lấp lánh có thần, nhìn thẳng vào ta, nói: " Nói cho ta biết, ngươi muốn thứ gì?"
Ta cũng không trả lời vấn đề này, mà xoay người sánh vai đứng cùng hắn
Quyển 1 : Tiềm Long
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom