• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (3 Viewers)

  • Chương 60

"Thanh Thanh tiểu thư chỉ muốn giúp ta cắt chỉ nên mới tới nơi này..."
Hoàn Nhan Vân Na lạnh lùng cắt ngang lời nói của ta:
"Chuyện nhà của ta không cần ngươi hỏi tới."
Ta nhất thòi nghẹn lời, thầm nghĩ:
"Hoàn Nhan Vân Na phẫn nộ như vậy, có khả năng là nàng cố kỵ thân phận nô lệ của chúng ta."
Cho nên ta nhìn Dực Hổ nói:
"Tiểu công tử tốt hơn hết là theo Hoàn Nhan tướng quân đi thôi."
Không nghĩ tới Dực Hổ tuổi còn nhỏ, nhưng tính khí lại vô cùng quật cường, hắn đi tới bên cạnh ta, ôm lấy cánh tay của ta, nói:
"Ta sẽ không đi theo Mặc lão nhân kia học cái gì mà chi, hồ, giả, dã, (i i, a, a) ta muốn cùng Băng Báo thúc thúc học Cách Đấu thuật."
Khuôn mặt của Hoàn Nhan Vân Na tức giận đến đỏ bừng, nàng cả giận nói:
"Loại kỹ thuật vật lộn này chỉ có thể giải trí cho người khác, sao có thể dùng ở nơi lịch sự cơ chứ."
Ta khẽ cau mày, những lời này của nàng có chút quá mức, mặc dù là muốn dạy dỗ đệ đệ, nhưng cũng không cần hạ thấp tất cả những người khác như vậy chứ.
Ta trả lời một cách mỉa mai nói:
"Hoàn Nhan tướng quân xuất thân cao quý, đương nhiên là khinh thường những Đấu Sĩ làm công việc giải trí cho người khác như chúng ta, nhưng không biết ở trong mắt tướng quân, cái gì mới được coi là lịch sự đây?"
Câu này của ta quả thực đã chạm tới nỗi lòng thầm kín của Hoàn Nhan Vân Na, nàng tuy có thân phận hoàng thất, thế nhưng mẫu thân lại mà một nữ tử ngoại tộc.
Hoàn Nhan Vân Na cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong lòng, hung hăng nhìn chằm chăm vào ta, kéo cánh tay của Dực Hổ, quát:
"Trở về cho ta!"
Dực Hổ gắt gao ôm lấy bắp đùi của ta nói:
"Đệ nhất định không đi, bình thường tỷ có quan tâm đệ đâu, đệ làm bất cứ chuyện gì, tỷ cũng để mắt tới, nếu như cha và mẫu thân còn trên đời, nhất định sẽ không làm như tỷ đang làm với đệ."
Hoàn Nhan Vân Na mi mắt mà đỏ lên, bỗng nhiên buông cánh tay của Dực Hổ, thương tâm tới cực điểm, nói:
"Đệ... có thể nghĩ về ta như vậy...”
Dực Hổ nói:
"Lẽ nào đệ nói sai ư? Xem ra những người khác nói là thật, tỷ không phải là thân sinh tỷ tỷ của đệ..."
“Dực Hổ!”
Tuệ Kiều cuống quít ngăn cản hắn nói.
Hoàn Nhan Vân Na cố sức cắn cắn môi dưới, trong đôi mắt màu xanh đã ngấn lệ, nàng là tướng quân xuất lĩnh trăm vạn đại quân rong ruổi sa trường, nhưng không cách nào chịu đựng nỗi, khi đệ đệ của mình nói những câu này.
Nàng bỗng nhiên giương tay, tát Dực Hổ một cái. Ta vốn lưu ý tới phản ứng của nàng, nên cuống quít kéo Dực Hổ về phía sau.
Một chưởng này của Hoàn Nhan Vân Na đánh lên vết thương của ta, ta trọng thương mới khỏi, đâu chịu được một kích nàng của nàng, cho lên lùi lại phía sau hai bước, ngã bệt xuống đất.
Dực Hổ cũng bị ta xô ngã, nhưng tính cách của hắn quật cường, lại càng phẫn nộ, bò dậy đi tới trước mặt của Hoàn Nhan Vân Na, ngẩng đẩu lên nói:
"Tỷ đánh chết đệ đi, dù sao đệ sống ở trên đời này cũng không có ai thương yêu, nếu như chết, đệ có thể gặp mẫu thân...” Nói tới đây, thì hai hàng lệ đã chảy ra.
Hoàn Nhan Vân Na lần thứ hai vung lên tay, nhưng không cách nào hạ thủ được, nàng đột nhiên che mặt, xoay người chạy ra cửa.
Ngoài cửa truyền tới tiếng tuấn mã hí dài, chắc là Hoàn Nhan Vân Na đem lửa giận trút lên người con ngựa.
Dực Hổ thấy tỷ tỷ của mình tức giận bỏ đi, thì ngẩn ngơ, đứng ở giữa sân.
Tuệ Kiều u oán thở dài một hơi nói:
"Dực Hổ, đệ sao có thể vô lễ với tỷ tỷ của mình như vậy."
Khuôn mặt nhỏ của Dực Hổ tỏ vẻ xấu hổ:
"Đệ... đệ chỉ là nhất thời giận dữ, cho nên nói ra mà không nghĩ..."
Tuệ Kiều nói:
"Theo tỷ trở về đi, xin lỗi tỷ tỷ của đệ."
"Không!"
Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Nam tử hán đã nói là nói, giống như mũi tên đã bắn ra, há có thể thu hồi?"
Ta âm thầm buồn cười, không nghĩ tới hài tử này tính cách lại quật cường như vậy.
Cho dù Toàn Tuệ Kiều khuyên bảo như thế nào, nhưng Dực Hổ cũng nhất định không theo nàng trở về, rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn, là nhìn ta nói:
"Làm phiền công tử thay ta chăm sóc Dực Hổ, ta phải đi về xem tỷ tỷ thế nào rồi."
Ta gật đầu nói:
"Tiểu thư mau đi đi, nhất định không đẻ Hoàn Nhan tướng quân làm ra chuyện gì cả."
Sau khi Toàn Tuệ Kiều đi rồi, Sát Cáp Thai tới tìm ta, nói là ta nên tới Sư Tâm đấu trường nhận thưởng, tiền thưởng thì sau khi thi đấu, Ô Kỳ Thái đã nhận, nhưng mà có vật phẩm cá nhân, phải đích thân ta đi lấy mới được.
Bởi vì mấy hôm trước, ta trọng thương không đi được, cho nên phải hoãn lại.
Ta đem Dực Hổ phó thác cho Lang Thứ chiếu cố, cùng Sát Cáp Thai ngồi xe ngựa, đi tới đấu trường Sư Tâm.
Hiệu suất làm việc của người Đông Hồ cực cao, ở Sư Tâm đấu trường không tới nửa giờ, thì toàn bộ công việc đã làm xong.
Ta nhận được một bộ khôi giáp được chế tạo công phu, một thanh trường đao có khắc hai chữ Băng Báo, đao này dùng ô kim chế tạo, đúng là trân phẩm trong trân phẩm.
Lúc trở về, Sát Cáp Thai bảo xa phu đi chậm lại, giới thiệu cho ta những cảnh vật ở hai bên đường đi, đây là lần đầu tiên, ta có tâm tình thưởng thức phong cảnh khi tới Hắc sa thành.
Dân chúng ở Đông Hồ khỏe mạnh, lại đông đảo, cho nên thường đeo bội đao đi lại trên đường, tửu quán ven đường rất nhiều, nhưng lại khác xa với phong cách Trung nguyên.
Hiện giờ đã là cuối xuân, cho nên các tấm màn che bên ngoài đã được vén lên, có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Đôi mắt của ta dừng lại ở một tửu quán tên là ‘Vãn Phong cư’, trong đó chỉ có một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi điên cuồng uống rượu, ta có thể nhận ra, nàng chính là Hoàn Nhan Vân Na.
Bên người nàng đã có hai vò rượu, xem ra là đã uống ở đây không ít thời gian rồi.
Sát Cáp Thai cũng nhận ra nàng, thất thanh nói:
"Đấy không phải là Hoàn Nhan tướng quân sao?"
Ta gật đâu, nhịn không được cười nói:
"Lòng phụ nữ dù sao cũng rất hẹp hòi, cãi nhau hai câu với đệ đệ, thì đã chạy tới đây uống rượu giải sầu rồi."
Sát Cáp Thai thở dài nói:
"Băng Báo huynh có điều không biến, thân thế của Hoàn Nhan tướng quân không được bình thường, mẫu thân nàng là một người ngoại quốc, năm đó cha nàng là Cạnh Sơn vương Hoàn Nhan Liệt Phong cướp được mẫu thân nàng từ Nga La Tư trở về, lúc về thì nghi ngờ là đã có thai. Sau khi Hoàn Nhan Vân Na được sinh ra, lại khác với những nữ tử Đông Hồ khác, cho nên hoàng thất Đông Hồ không thừa nhận thân phận của nàng. Sau khi cha mẹ nàng chết đi, thì lại càng bị hoàng thất xa lánh, nếu không đã sớm nhận được danh hiệu quận chúa rồi."
Ta ngạc nhiên nói:
"Lại còn có chuyện như vậy sao? Vậy thì địa vị hiện tại của nàng làm sao mà có?"
Sát Cáp Thai trên mặt lộ vẻ sùng kính vẻ, thấp giọng nói:
"Địa vị của Hoàn Nhan Vân Na hiện nay, toàn là do nàng một thân đạt được, mười lăm tuổi tòng quân, mười sáu tuổi suất lĩnh hai vạn đại quân Đông Hô, đánh tan tám vạn đại quán Triều Tiên, chỉ một trận đã đạt được hòa ước với Triều Tiên. Cho nên từ đó về sau, nàng được mệnh danh là một trong tứ đại dũng tướng của Đông Hô. Hơn nữa người kế nhiệm quốc chủ, chính là thúc thúc của nàng Hoàn Nhan Liệt Thái, vô cùng coi trọng nàng, cho nên địa vị mới dần được đề cao."
Ta giờ mới hiểu được vì sao Hoàn Nhan Vân Na lại chú ý tới Dực Hổ như vậy, những lời nói của hài tử này đúng là đã đả thương người khác, cho dù là ai, cũng không thể chịu được.
Chắc chắn đây là thời gian mà Hoàn Nhan Vân Na yếu ớt nhất, đồng thời cũng là một cơ hội cho chính ta, trong lòng ta không khỏi xuất hiện một ý nghĩ, hướng Sát Cáp Thai nói:
"Dừng xe, ta muốn qua đó xem."
Sát Cáp Thai không hiểu, ta mỉm cười nói:
"Việc này ít nhiều cũng có quan hệ với ta, để ta đi khuyên nhủ nàng."
Sát Cáp Thai có chút ít lo lắng nói:
"Hoàn Nhan tướng quân dù sao cũng là thân phận hoàng tộc, nàng chưa chắc sẽ..."
Nhưng ta đã đẩy cửa xe đi xuống.
Khi ta vừa vào cửa, Hoàn Nhan Vân Na đã nhận ra ta, lạnh lùng nhìn, rồi lập tức nhớ tới bát rượu trên bàn.
Ta thản nhiên gọi chủ quán mang một vò rượu tới, ta ngồi đối diện với bàn của Hoàn Nhan Vân Na, nàng uống một chén, ta cũng uống một chén, nàng uống hết một vò, ta cũng uống hết một vò.
Nếu là lúc bình thường thì tửu lượng của ta có thể liều mạng với nàng, thế nhưng sau khi bị trọng thương, tửu lượng của ta đại giảm, hơn thế nữa trong bụng trống trơn.
Khi uống hết một vò rượu, thì đã có chút mơ màng, trong lòng thẩm kêu không ổn, nếu như tiếp tục uống với Hoàn Nhan Vân Na như vậy nữa, thì chẳng bao lâu sẽ say chết mất.
Mang theo cảm giác say, ta đi tới bàn của Hoàn Nhan Vân Na, ngồi đối diện với nàng.
Hoàn Nhan Vân Na mày liễu dựng lên, lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:
"Tránh ra!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom