Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
"Cái bàn này hình như là không phải của Hoàn Nhan tướng quân, là khách nhân, thì ai cũng có thể ngồi."
Hoàn Nhan Vân Na cả giận nói:
"Ta đã ngồi cái bàn này từ lâu rồi, ngươi tốt nhất đừng có dây dua, bằng không..."
Ta nghe vậy thì tấm tắc nói:
"Không hổ là Hoàn Nhan tướng quân, quả nhiên uy phong, quả nhiên sát khí."
Hoàn Nhan Vân Na sao không nhận ra ý châm chọc của ta, đứng lên nói:
"Nếu ngươi ở nơi này, ta đi!"
Ta mỉm cười nói:
"Tại hạ có chuyện thủy chung không rõ, địa vị của Dực Hổ có phải cũng giống như cái bàn này, tướng quân cũng coi nó là đồ trong túi có phải không?"
Hoàn Nhan Vân Na bỗng nhiên xoay người lại, từ trong đôi mắt đẹp toát ra quang hoa phẫn nộ vô cùng:
"Băng Báo, từ khi ngươi xuất hiện, thì luôn đối nghịch với ta, người đã xúi giục nó những gì?"
"Hoàn Nhan tướng quân chẳng lẽ chưa nghĩ tới cái chuyện mà Dực Hổ tôn trọng chính là vũ lực, là một anh hùng chân chính..."
Hoàn Nhan Vân Na cười lạnh nói:
"Ngươi tự cho mình là anh hùng?"
Ta dõng dạc hồi đáp:
"Trong lòng tướng quân, ta chỉ là một tên nô lệ ti tiện, thế nhưng ở trong lòng Dực Hổ, ta là một anh hùng đỉnh thiên lập địa."
Hoàn Nhan Vân Na lặng lẽ không nói gì.
Trong lòng ta biết, nàng đã rung động, cho nên ngữ khí trở nên chậm chạp, nói: "Nếu như ngươi thực sự quan tâm tới Dực Hổ, thì ngồi xuống, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút."
Hoàn Nhan Vân Na do dự một chút, rốt cục một lần nữa ngồi xuống.
Ta rót cho nàng một bát rượu đầy, rồi cũng tự rót cho mình, làm như thấm thìa nói: "Hoàn Nhan tướng quân, tại hạ có gì mạo phạm thì xin thứ lỗi, hài tử Dực Hổ này tính tình quật cường, trong lòng rất coi trọng anh hùng, giấc mộng của hắn là trở thành tướng quân rong ruổi sa trường, là một dũng tướng chỉ nói vạn quân, nếu như tướng quân chỉ ép nó học những binh pháp máy móc, khô khan, thì sẽ làm cho tâm tình của nó trở nên mâu thuẫn."
Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi nói:
"Muốn trở thành một dũng tướng, thì chỉ dùng võ lực là được sao."
"Dực Hổ tuổi còn quá nhỏ, nó chưa chắc đã hiểu sự khổ tâm của tướng quân, mọi việc đều phải tiến hành từ từ, nóng vội chỉ nhận được sự phản tác dụng."
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na sáng ngời, nàng vạn lần không ngờ, một kiến giải như vậy, lại có thể xuất hiện trên người một đầy tớ.
Ta bưng bát rượu lên, chạm bát với nàng, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, Hoàn Nhan Vân Na đặt bát rượu không xuống bàn. Trong lòng ta mừng thầm, biết là sự đề phòng của nàng đối với ta không còn nghiêm trọng như trước.
Ta hỏi dò:
"Hoàn Nhan tướng quân và Dực Hổ hình như là gặp nhau không được nhiều lắm..."
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, chán nản nói:
"Ta nhiều năm ở bên ngoài chinh chiến, sự chiếu cố đối với nó đương nhiên là có thiếu sót, nhưng không nghĩ tới, Dực Hổ lại nghĩ ta... lại hận ta tới mức này..."
Nói đến chỗ thương tâm, đôi mắt nàng đỏ lên, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, ta thấy nàng đau khổ như vậy, hiển nhiên là câu nói lúc nãy đã tác động cực mạnh tới nàng.
Ta khuyên nhủ nói:
"Dực Hổ chẳng qua chỉ là một đứa bé, nó nói những câu này, chỉ là do tức giận nhất thời, lúc tướng quân đi thì nó đã bắt đầu hối hận, Hoàn Nhan tướng quân có muốn đến Ô thị hành quán, đón nó trở về?"
Hoàn Nhan Vân Na lắc đầu nói:
"Ta không đi!"
Ta đương nhiên biết là nàng vẫn còn tức giận bởi những câu nói của Dực Hổ, nên mỉm cười nói:
"Chẳng nhẽ cả đời này, tỷ đệ hai người không định gặp lại nhau?"
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nếu như ta đi đón nó, thì nó lại càng không biết đất rộng trời cao, sau này ta đứng trước mặt nó, làm gì còn tôn nghiêm nữa chứ?"
Ta mỉm cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân, lẽ nào người thực lòng muốn giao Dực Hổ cho những đấu sĩ như ta chiếu cố hay sao?"
Hoàn Nhan Vân Na mặt cười ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
"Cũng được! Ta đi đón nó với ngươi."
Đi tới Ô thị hành quán, Hoàn Nhan Vân Na nói thế nào cũng không tình nguyện vào cùng với ta, ta chỉ còn cách đi tìm Dực Hổ, không nghĩ tới nó đang ngồi ở trong phòng của ta ngẩn người.
Nghe được tiếng bước chân, nó quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy ta, lại vô tình cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
"Băng Báo thúc thúc."
Ta vỗ vỗ đầu hắn:
"Tại sao không đi tìm Lang Thứ chơi đùa?"
Dực Hổ nói:
"Ta thấy có chút mệt mỏi, cho nên mới trở về nghỉ ngơi."
"Có phải là nhớ tới tỷ tỷ đúng không?"
Dực Hổ nhìn ta một cái, rốt cục gật đầu nói:
"Dực Hổ hôm nay đúng là không phải, đã nói những lời không nên nói đúng không?"
Ta hỏi ngược lại:
"Vậy thì ngươi cảm thấy sao?"
Dực Hổ chán nản nói:
"Sợ rằng tỷ tỷ sẽ không bao giờ ... tha thứ cho ta nữa."
Ta cười nói:
"Vì sao không quay về xin lỗi trước mặt tỷ tỷ của ngươi."
Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, đã nói ra là như tên đã bắn, sao..."
Ta cắt ngang lời của nó:
"Thế nhưng ngươi có hiểu hàm nghĩ chân chính của những câu này?"
Dực Hổ yên lặng nhìn về phía ta.
Ta lớn tiếng nói:
"Đại trượng phu chân chính, có những việc nên làm, có những việc không nên làm, nếu như mình đã làm mà sai, thì phải có dũng khí thừa nhận, phải đối mặt, vậy còn ngươi thì sao? Thương tổn tỷ tỷ của mình, lại muốn trốn tránh, không dám đi đối mặt, vậy còn muốn trở thành anh hùng hảo hán sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dực Hổ đỏ bừng, đột nhiên cất bước đi ra ngoài cửa.
"Ngươi muốn đi đâu đấy?"
"Ta đi nhận tội với tỷ tỷ!"
Khi Dực Hổ đi ra ngoài cửa, đã nhìn thấy Hoàn Nhan Vân Na rưng rưng lệ đứng ở ngoài, đoạn đối thoại của chúng ta, đương nhiên là lọt vào trong tai của nàng.
"Tỷ tỷ!"
Dực Hổ khóc ô ô chạy tới, hai tỷ đệ ôm châm lấy nhau, những khúc mắc đã sớm tiêu tan thành mây khói.
Tỷ đệ hai người lau khô nước mắt, Hoàn Nhan Vân Na dắt Dực Hổ đi tới trước mặt của ta nói:
"Đa tạ ngươi!”
Ta cười nói:
"Chỉ là việc nhỏ, không nên nhắc tới."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nghe nói ngươi đã được tự do?"
Ta gật đầu nói:
"Trước khi chết, chủ nhân Ô Kỳ Thái đã thiêu hủy khế ước."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi có muốn tới phủ của ta, chỉ điểm võ công cho Dực Hổ không?"
Ta vốn đợi nàng chủ động đưa ra lời mời này, nhưng biểu hiện lại chẳng có gì là mừng rỡ, trái lại ta còn làm ra bộ dáng khó khăn, nói:
"Băng Báo thân phận thấp, nếu như tới quý phủ, có mang lại phiền phúc cho Hoàn Nhan tướng quân không?"
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng nói:
"Từ trước tói nay, ta chưa từng chú ý tới ai nói gì cả."
Ngụ ý của nàng là ta có thể tới.
Dực Hổ mừng rỡ cầm tay ta nói:
"Băng Báo thúc thúc, thúc đồng ý đi!"
Hoàn Nhan Vân Na đã nói như vậy, thì ta đâu thể tiếp tục từ chổi, mỉm cười nói:
"Đã được Hoàn Nhan tướng quân để mặt, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Ta và Hoàn Nhan Vân Na ước định, ba ngày sau sẽ tới phủ đệ của nàng dạy học.
Khi tỷ đệ Hoàn Nhan Vân Na rời đi, Sát Cáp Thai hoang mang, khẩn trương chạy tới tìm ra, sau khi đóng cửa phòng lại, hắn run giọng nói:
"Nghe nói Băng Báo huynh đã đáp ứng đến Cạnh Sơn Vương Phủ dạy học?"
Ta mỉm cười nói:
"Tin tức của ngươi thực linh thông."
Trong lòng ta hiểu rõ, khi ta và Hoàn Nhan Vân Na thương lượng những chuyện này, Sát Cáp Thai nhất định ở một bên nghe trộm.
Sát Cáp Thai lo lắng, lo lắng nói:
"Băng Báo huynh lẽ nào muốn bỏ đi, để mặc chúng ta tự sinh, tự diệt có đúng không?"
Hoàn Nhan Vân Na cả giận nói:
"Ta đã ngồi cái bàn này từ lâu rồi, ngươi tốt nhất đừng có dây dua, bằng không..."
Ta nghe vậy thì tấm tắc nói:
"Không hổ là Hoàn Nhan tướng quân, quả nhiên uy phong, quả nhiên sát khí."
Hoàn Nhan Vân Na sao không nhận ra ý châm chọc của ta, đứng lên nói:
"Nếu ngươi ở nơi này, ta đi!"
Ta mỉm cười nói:
"Tại hạ có chuyện thủy chung không rõ, địa vị của Dực Hổ có phải cũng giống như cái bàn này, tướng quân cũng coi nó là đồ trong túi có phải không?"
Hoàn Nhan Vân Na bỗng nhiên xoay người lại, từ trong đôi mắt đẹp toát ra quang hoa phẫn nộ vô cùng:
"Băng Báo, từ khi ngươi xuất hiện, thì luôn đối nghịch với ta, người đã xúi giục nó những gì?"
"Hoàn Nhan tướng quân chẳng lẽ chưa nghĩ tới cái chuyện mà Dực Hổ tôn trọng chính là vũ lực, là một anh hùng chân chính..."
Hoàn Nhan Vân Na cười lạnh nói:
"Ngươi tự cho mình là anh hùng?"
Ta dõng dạc hồi đáp:
"Trong lòng tướng quân, ta chỉ là một tên nô lệ ti tiện, thế nhưng ở trong lòng Dực Hổ, ta là một anh hùng đỉnh thiên lập địa."
Hoàn Nhan Vân Na lặng lẽ không nói gì.
Trong lòng ta biết, nàng đã rung động, cho nên ngữ khí trở nên chậm chạp, nói: "Nếu như ngươi thực sự quan tâm tới Dực Hổ, thì ngồi xuống, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút."
Hoàn Nhan Vân Na do dự một chút, rốt cục một lần nữa ngồi xuống.
Ta rót cho nàng một bát rượu đầy, rồi cũng tự rót cho mình, làm như thấm thìa nói: "Hoàn Nhan tướng quân, tại hạ có gì mạo phạm thì xin thứ lỗi, hài tử Dực Hổ này tính tình quật cường, trong lòng rất coi trọng anh hùng, giấc mộng của hắn là trở thành tướng quân rong ruổi sa trường, là một dũng tướng chỉ nói vạn quân, nếu như tướng quân chỉ ép nó học những binh pháp máy móc, khô khan, thì sẽ làm cho tâm tình của nó trở nên mâu thuẫn."
Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi nói:
"Muốn trở thành một dũng tướng, thì chỉ dùng võ lực là được sao."
"Dực Hổ tuổi còn quá nhỏ, nó chưa chắc đã hiểu sự khổ tâm của tướng quân, mọi việc đều phải tiến hành từ từ, nóng vội chỉ nhận được sự phản tác dụng."
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na sáng ngời, nàng vạn lần không ngờ, một kiến giải như vậy, lại có thể xuất hiện trên người một đầy tớ.
Ta bưng bát rượu lên, chạm bát với nàng, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, Hoàn Nhan Vân Na đặt bát rượu không xuống bàn. Trong lòng ta mừng thầm, biết là sự đề phòng của nàng đối với ta không còn nghiêm trọng như trước.
Ta hỏi dò:
"Hoàn Nhan tướng quân và Dực Hổ hình như là gặp nhau không được nhiều lắm..."
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, chán nản nói:
"Ta nhiều năm ở bên ngoài chinh chiến, sự chiếu cố đối với nó đương nhiên là có thiếu sót, nhưng không nghĩ tới, Dực Hổ lại nghĩ ta... lại hận ta tới mức này..."
Nói đến chỗ thương tâm, đôi mắt nàng đỏ lên, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, ta thấy nàng đau khổ như vậy, hiển nhiên là câu nói lúc nãy đã tác động cực mạnh tới nàng.
Ta khuyên nhủ nói:
"Dực Hổ chẳng qua chỉ là một đứa bé, nó nói những câu này, chỉ là do tức giận nhất thời, lúc tướng quân đi thì nó đã bắt đầu hối hận, Hoàn Nhan tướng quân có muốn đến Ô thị hành quán, đón nó trở về?"
Hoàn Nhan Vân Na lắc đầu nói:
"Ta không đi!"
Ta đương nhiên biết là nàng vẫn còn tức giận bởi những câu nói của Dực Hổ, nên mỉm cười nói:
"Chẳng nhẽ cả đời này, tỷ đệ hai người không định gặp lại nhau?"
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nếu như ta đi đón nó, thì nó lại càng không biết đất rộng trời cao, sau này ta đứng trước mặt nó, làm gì còn tôn nghiêm nữa chứ?"
Ta mỉm cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân, lẽ nào người thực lòng muốn giao Dực Hổ cho những đấu sĩ như ta chiếu cố hay sao?"
Hoàn Nhan Vân Na mặt cười ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
"Cũng được! Ta đi đón nó với ngươi."
Đi tới Ô thị hành quán, Hoàn Nhan Vân Na nói thế nào cũng không tình nguyện vào cùng với ta, ta chỉ còn cách đi tìm Dực Hổ, không nghĩ tới nó đang ngồi ở trong phòng của ta ngẩn người.
Nghe được tiếng bước chân, nó quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy ta, lại vô tình cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
"Băng Báo thúc thúc."
Ta vỗ vỗ đầu hắn:
"Tại sao không đi tìm Lang Thứ chơi đùa?"
Dực Hổ nói:
"Ta thấy có chút mệt mỏi, cho nên mới trở về nghỉ ngơi."
"Có phải là nhớ tới tỷ tỷ đúng không?"
Dực Hổ nhìn ta một cái, rốt cục gật đầu nói:
"Dực Hổ hôm nay đúng là không phải, đã nói những lời không nên nói đúng không?"
Ta hỏi ngược lại:
"Vậy thì ngươi cảm thấy sao?"
Dực Hổ chán nản nói:
"Sợ rằng tỷ tỷ sẽ không bao giờ ... tha thứ cho ta nữa."
Ta cười nói:
"Vì sao không quay về xin lỗi trước mặt tỷ tỷ của ngươi."
Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, đã nói ra là như tên đã bắn, sao..."
Ta cắt ngang lời của nó:
"Thế nhưng ngươi có hiểu hàm nghĩ chân chính của những câu này?"
Dực Hổ yên lặng nhìn về phía ta.
Ta lớn tiếng nói:
"Đại trượng phu chân chính, có những việc nên làm, có những việc không nên làm, nếu như mình đã làm mà sai, thì phải có dũng khí thừa nhận, phải đối mặt, vậy còn ngươi thì sao? Thương tổn tỷ tỷ của mình, lại muốn trốn tránh, không dám đi đối mặt, vậy còn muốn trở thành anh hùng hảo hán sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dực Hổ đỏ bừng, đột nhiên cất bước đi ra ngoài cửa.
"Ngươi muốn đi đâu đấy?"
"Ta đi nhận tội với tỷ tỷ!"
Khi Dực Hổ đi ra ngoài cửa, đã nhìn thấy Hoàn Nhan Vân Na rưng rưng lệ đứng ở ngoài, đoạn đối thoại của chúng ta, đương nhiên là lọt vào trong tai của nàng.
"Tỷ tỷ!"
Dực Hổ khóc ô ô chạy tới, hai tỷ đệ ôm châm lấy nhau, những khúc mắc đã sớm tiêu tan thành mây khói.
Tỷ đệ hai người lau khô nước mắt, Hoàn Nhan Vân Na dắt Dực Hổ đi tới trước mặt của ta nói:
"Đa tạ ngươi!”
Ta cười nói:
"Chỉ là việc nhỏ, không nên nhắc tới."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nghe nói ngươi đã được tự do?"
Ta gật đầu nói:
"Trước khi chết, chủ nhân Ô Kỳ Thái đã thiêu hủy khế ước."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi có muốn tới phủ của ta, chỉ điểm võ công cho Dực Hổ không?"
Ta vốn đợi nàng chủ động đưa ra lời mời này, nhưng biểu hiện lại chẳng có gì là mừng rỡ, trái lại ta còn làm ra bộ dáng khó khăn, nói:
"Băng Báo thân phận thấp, nếu như tới quý phủ, có mang lại phiền phúc cho Hoàn Nhan tướng quân không?"
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng nói:
"Từ trước tói nay, ta chưa từng chú ý tới ai nói gì cả."
Ngụ ý của nàng là ta có thể tới.
Dực Hổ mừng rỡ cầm tay ta nói:
"Băng Báo thúc thúc, thúc đồng ý đi!"
Hoàn Nhan Vân Na đã nói như vậy, thì ta đâu thể tiếp tục từ chổi, mỉm cười nói:
"Đã được Hoàn Nhan tướng quân để mặt, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Ta và Hoàn Nhan Vân Na ước định, ba ngày sau sẽ tới phủ đệ của nàng dạy học.
Khi tỷ đệ Hoàn Nhan Vân Na rời đi, Sát Cáp Thai hoang mang, khẩn trương chạy tới tìm ra, sau khi đóng cửa phòng lại, hắn run giọng nói:
"Nghe nói Băng Báo huynh đã đáp ứng đến Cạnh Sơn Vương Phủ dạy học?"
Ta mỉm cười nói:
"Tin tức của ngươi thực linh thông."
Trong lòng ta hiểu rõ, khi ta và Hoàn Nhan Vân Na thương lượng những chuyện này, Sát Cáp Thai nhất định ở một bên nghe trộm.
Sát Cáp Thai lo lắng, lo lắng nói:
"Băng Báo huynh lẽ nào muốn bỏ đi, để mặc chúng ta tự sinh, tự diệt có đúng không?"
Bình luận facebook