• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (3 Viewers)

  • Chương 75

"Không nghĩ tới binh quyền và địa vị lại trọng yếu với nàng như vậy. Cứ theo tình thế của Hoàn Nhan Vân Na hiện nay, thì nếu tiếp tục, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, khi đó tình cảnh của chúng ta như thế nào không nói cũng biết, không băng nhân cơ hội này, mau chóng rời khỏi Hắc Sa thành."
Trong đẩu ta bỗng nhiên sinh ra một cái ý nghĩ, lập tức nói:
"Hoàn Nhan tướng quân, Ô thị ở bên ngoài Hắc Sa thành có một cái tiểu trấn, rơi đó cách xa sự ồn ã của trần thế. Đó là một nơi giải sầu rất tốt, nếu như tướng quân muốn, ngày mai chúng ta có thể tới đi chơi hai ngày."
Hoàn Nhan Vân Na trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
"Cũng được, ngày mai chúng ta khởi hành tới nơi đó."
Chính ngọ ngày hôm sau, ta cùng nhóm người của Hoàn Nhan Vân Na rời khỏi Hắc Sa thành, Sát Cáp Thai suất lĩnh hơn 10 võ sĩ, đã chờ trước ở Hạ Mã Kiều.
Hắn phóng ngựa đi tới bên người ta, nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ đã sai Đột Tạ tới Tam Đỉnh Tập trước để chuẩn bị."
Ta thoả mãn gật đầu, Hoàn Nhan Vân Na đột nhiên xuất hiện trong đội ngũ, nàng mặc trang phục bằng lụa, khí vũ hiên ngang, nói:
"Lên đường đi!"
Sau đó nàng quất một roi, con ngựa hí dài một tiếng, phóng ra ngoài cửa thành. Lúc ra khỏi thành, tâm tình của Hoàn Nhan Vân Na lại càng xấu, một mình đi trước đội ngũ. Ta và Sát Cáp Thai đi cuối cùng.
Sát Cáp Thai thấp giọng nói:
"Mọi việc đã an bài thỏa đáng, từ Tam Đỉnh Tập, chúng ta có thể rút lui lên lâm trường ở biên cảnh."
Ta gật đầu nói:
"Gia Luật Xích Mi chắc chắn sẽ không phát hiện, chuyện này chúng ta đừng để lộ ra ngoài.”
Sát Cáp Thai nhìn Hoàn Nhan Vân Na ở phía trước, nói:
"Hoàn Nhan tướng quân có nhận ra mục đích thực sự của chúng ta khi đi tới Tam Đỉnh Tập?"
Ta mỉm cười nói:
"Nàng thông tuệ hơn người, đương nhiên là có thể đoán ra mục đích của chúng ta. Nhưng mà ta cũng tin tưởng, lần này nàng đã đồng ý đi Tam Đỉnh Tập giải sầu, cũng là vì muốn thành toàn cho chúng ta."
Sát Cáp Thai có chút cảm khái nói:
"Chuyện lần này nhất định sẽ ảnh hưởng tới Hoàn Nhan tướng quân, sau này nàng và Gia Luật Xích Mi lại càng như nước lửa khó dung."
Trời chiều đã ngả về tây, hoàng hôn bao phủ lên toàn bộ Tam Đỉnh Tập, khiến nó đỏ như máu. Đại môn của tòa thành đã mở từ lâu, hai mươi kỵ sĩ chia làm hai hàng đứng chờ trước cửa. Xem ra Đột Tạ đã sớm thông báo cho bọn họ phải chuẩn bị chu đáo.
Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói:
"Có thể nhận ra, ngươi đã tốn không ít công phu."
Ta ha hả cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân đại giá quang lâm, sao lại không long trọng được, mời!"
Ta và Hoàn Nhan VânNa dẫn đầu đi vào trong đại môn, toàn bộ tiểu trấn đã được quét dọn vô cùng ngăn nắp, con đường bằng đá xanh cũng đã dội nước rửa qua, có vẻ trong suốt như ngọc, khi móng ngựa đạp lên nó, thì vang lên những âm hưởng dễ nghe.
Lần này trở lại tiểu trấn, tâm tình của ta khác hẳn lần trước, từ nô lệ đến chủ nhân, điều này đã làm cho ta có biến hóa long trời lở đất.
Sát Cáp Thai dẫn Hoàn Nhan Vân Na đi nghi ngơi, Lang Thứ đi tới bên cạnh ta thấp giọng nói:
"A Đông không biết đi đâu rồi."
Ta nhíu mày:
"Hồ nữ Ô Linh kia an táng ở đâu?"
Lang Thứ chỉ về phía Bắc của tiểu trấn, nói:
"Nơi đó có một mộ địa."
Mộ địa là một nơi hoang vu, nằm ở lưng chừng núi, ở đây mai táng rất nhiều đấu sĩ, nô lệ. Trên những nấm mồ này toàn cỏ hoang, không có bia, nên chẳng biết là mộ nào mai táng ai.
A Đông lặng lẽ đứng trước ba ngôi mộ, hai hàng lệ cứ chảy ra, Ô Linh chắc chắn được mai táng một trong những ngôi mộ này, thế nhưng hắn lại khôn có cách nào nhận ra được.
Ta không muốn quấy rầy hắn, xoay người đi xuống dưới chân núi.
Ở chân núi ta gặp Sát Cáp Thai, sau đó đem những chuyện ta an bài, nói lại với hắn một lần.
Ta chỉ mộ địa trên núi, nói:
"Ngươi hỏi thăm một chút, xem ra nữ đầy tớ Ô Linh được mai táng ở đâu, thuận tiện sửa sang lại ngôi mộ cho nàng."
Sát Cáp Thai nói:
"Ba ngày trước, ở mục trường vận chuyển tới hơn 200 con tuấn mã, chủ nhân có thể tới mã trường một chút, xem có tọa kỵ nào hợp với mình hay không."
Ta gật đầu, căn cứ theo con đường mà Sát Cáp Thai chỉ, đi tới mã trường, khi tới nơi thì phát hiện Hoàn Nhan Vân Na và Tuệ Kiều cũng ở đây, Dực Hổ đang thuần phục một con ngựa đen.
Hoàn Nhan Vân Na tâm tình xem ra tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng cười nói:
"Dực Hổ! Giữ chắc cái cổ của nó, ngàn vạn lần đừng có buông tay."
Dực Hổ ôm chặt lấy cổ ngựa, mặc cho nó tung, nhảy thế nào, vẫn vững vàng cưỡi trên lưng. Nó từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, cưỡi ngựa đã thuần thục, con ngựa kia nhảy một lúc thì mệt, rốt cục cũng bỏ qua, bắt đầu chạy chậm lại.
Ta nhìn Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Hoàn Nhan tướng quân có nhìn trúng con nào không."
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
"Vừa rồi ta chỉ để ý Dực Hổ thuần phục ngựa, chứ không chú ý tới con nào cả."
Ba người chúng ta đi tới bên cạnh hàng rào chắn, bên trong có khoảng hon 200 con ngựa, có một con lông trắng, thân thể béo tốt.
Ta nhịn không được khen ngựa:
"Ngựa tốt!"
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
"Nhìn con này tinh thần uy mãnh, thế nhưng lại không phải lương câu có thể rong ruổi ngàn dặm."
Thuật xem tướng ngựa ta biết rất ít, nếu như có Tiêu Trấn Kỳ ở đây, thì có thể thông thạo vài phần.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Bí quyết chọn ngựa là phải nhìn xương của nó, những con ngựa người to, bốn chân ngắn, móng ngựa lớn thì chỉ là loại chạy chậm, cho đi kéo xe."
Ta chỉ vào con ngựa nói:
"Con ngựa kia thân thể cao to, tứ chi thon dài, có phải là lương câu hay không?"
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
"Ngươi bảo người dắt tới để ta nhìn mới biết được.”
Có một gã võ sĩ đứng bên cạnh gọi lớn:
"Tứ lão đầu nhi! Đem con ngựa kia dắt tới đây."
Từ trong mã trường có một lão giả gầy nhô xương đứng đậy, vốn lão đang ngồi xổm tắm cho ngựa, nên chúng ta không lưu ý tới sự hiện diện của lão.
Lão giả kia run rẩy đi tới chuồng ngựa, kéo con ngựa đó tới trước mặt chúng ta.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Con ngựa này tuy rằng tứ chi thon dài, thế nhưng bắp đùi rắn chắc, chân nhỏ. hiển nhiên không tốt cho việc chạy nhanh."
Ta cười cười, ánh mắt nhìn vào lão giả kia, hắn rõ ràng là người Trung Nguyên, râu tóc hoa râm, trong một thời gian dài không vệ sinh khiến hắn có vẻ tiều tụy.
Thế nhưng đôi mắt lại thường lóe sáng, khí chất tuyệt không giống bách tính tầm thường.
Lão giả kia thật không ngờ ta cũng là người Trung Nguyên, không khỏi giật mình, lập tức cúi đầu xuống.
"Lão là người nước nào?"
Ta mở miệng hỏi.
Lão giả kia cung kính đáp:
"Lão nô là người Tần quốc."
Ta ngơ ngác, khẩu âm của lão giả này là vùng Tế Châu, cho nên ta không khỏi đánh giá lão kỹ hơn.
Ta nhớ phụ thân của Dao Như là Điền Tuần và Điền Ngọc Lân đều bị sung quân ở bắc cương. Do Điền Ngọc Lân giết Vệ Triển là con trai của Vệ Đông Lâm, nên hai người phải bở chạy về Đại Tần.
Trong khi chạy trốn thì Điền Tuần không biết thất lạc ở đâu, lẽ nào lão giả này lại là hắn?
Lão giả kia thấp giọng nói:
"Nếu như chủ nhân không có gì phân phó nữa, lão xin đi tắm cho ngựa."
Ta gật đầu nhìn theo lão giả này đi xa.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng nói:
"Ngươi quen hắn?"
Ta mỉm cười nói:
"Không nhận ra, chẳng qua chỉ cảm thấy hiếu kỳ vì hắn là người Đại Tần mà thôi."
Màn đêm buông xuống, Sát Cáp Thai ở 'Bắc Vọng Lâu' thiết yến, chiêu đãi nhóm người của Hoàn Nhan Vân Na, rượu và thức ăn tuy rằng phong phú thế nhưng ăn cơm chỉ có ta, Hoàn Nhan Vân Na, Toàn Tuệ Kiều ba người. Dực Hổ vì mệt mỏi, cho nên ăn một chút, rồi đi về ngủ.
Rượu tới nửa chừng, Tuệ Kiều đứng dậy cáo từ, chỉ còn lại ta với Hoàn Nhan Vân Na hai người ngồi đối diện.
Ta cầm chén rượu nói:
"Hoàn Nhan tướng quân có còn nhớ lần chúng ta uống rượu ở Hắc Sa thành hay không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom