Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
"Nhất túy giải thiên sầu, rời khỏi vùng đất thị phi Hắc Sa thành, ngay cả tâm tình uống rượu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều."
Ta cùng nàng uống cạn một chén, Hoàn Nhan Vân Na tự mình rót cho ta một chén rượu đầy, đôi mặt đẹp màu xanh nhìn thẳng vào ta nói:
"Ngươi định rời đi đúng không?"
Ta cầm chén rượu lên, đưa mắt nhìn vào những giọt nước đang dao động, chậm rãi gật đầu:
"Hoàn Nhan tướng quân có thể trách ta quá mức ích kỷ không?"
Hoàn Nhan Vân Na lại uống một chén, nhìn ra vầng trăng cao xa kia, u oán thở dài một hơi:
"Quốc quân tước bỏ binh quyền của ta, hơn nữa..."
Nàng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại thôi. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy chén rượu, yên lặng uống một mình.
Ta nhìn khuôn mặt đẹp của nàng trở nên mơ hồ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc vô cùng, nàng tuy rằng thông minh, thế nhưng xuất thân lại bị giới hạn, cho nên không cách nào ổn định được thế lực của mình trong triều đình Đông Hồ.
Hơn nữa lại có Hoàn Nhan Liệt Thái dòm ngó nàng, hoàn cảnh của nàng trong thời gian tới càng thêm nguy hiểm.
Ta áy náy nói:
"Nếu như không phải vì Ô thị, Hoàn Nhan tướng quân cũng sẽ không đắc tội với tên tiểu nhân Gia Luật Xích Mi."
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng:
"Ngươi chắc là không biết, thúc phụ và phụ thân của ta lúc còn sống không vừa mắt nhau, lúc trước, nếu không phải như hắn xúi giục tiên vương phái phụ thân ta xuất chính bắc Hồ... thì phụ thân của ta cũng sẽ không chết trận..."
Nàng nói tới chuyện thương tâm này, đôi mắt đẹp đỏ lên, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên bàn.
Nàng nhanh chóng lau nước mắt, nhìn ta cố cười một cái:
"Ta chưa từng khóc trước mặt người nào, ngươi đừng thấy vậy mà cười ta."
"Mấy năm nay tướng quân nhất định chịu không ít khổ cực."
Ta dùng ngân đao, cắt một miếng thịt dê, đặt ở trong đĩa của Hoàn Nhan VânNa.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Sau khi phụ thân của ta mất, ta và đệ đệ sống nương tựa vào nhau, tiên vương kiên quyết không thừa nhận huyết thống của ta, cho ta ở lại Cạnh Sơn vương phủ đã là một ân huệ lớn lao rồi..."
Ta và Hoàn Nhan Vân Na nâng cốc dạ đàm, chẳng mấy chốc mà đêm đã khuya. Chúng ta cảm thấy như nỗi buồn vơi đi, rượu ngon đã cạn năm vò, nhưng tinh thần của ta lại chợt tỉnh táo, nhưng người trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến.
Hoàn Nhan Vân Na có chút men say, cười nói:
"Ngươi nghe ta nói nhiều như vậy, có thấy phiền hay không?"
Ta lắc đầu nói:
"Được nghe tướng quân nói chuyện cả đời, Tắc Linh cũng không phiền."
Hoàn Nhan Vân Na ha hả nở nụ cười, bưng chén rượu lên nói:
"Ngươi nếu như muốn bỏ trốn, thì mai thu thập một chút, rồi rời khỏi đây, ta sẽ thay ngươi ứng phó..."
Trong lòng ta vô cùng cảm kích, mục đích của Hoàn Nhan Vân Na khi hẹn ta tới đây uống rượu, thực chất là muốn trợ giúp ta, điều đó đã chứng minh, vị trí của ta ở trong lòng nàng cũng không phải là con số không.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Đêm nay chỉ có ta nói chuyện, không phân biệt cái gì cả, ngươi có cái gì... muốn nói không? Hay là ngươi đem chuyện của mình nói cho ta biết."
"Quá khứ của ta, Hoàn Nhan tướng quân đã biết hết rồi..."
Hoàn Nhan Vân Na thở dài:
"Bỏ đi, ta biết, trong lòng ngươi chưa bao giờ coi ta là bằng hữu chân chính."
Nàng ngửa đầu uống cạn một chén rượu cuối cùng, đứng lên nói:
"Đêm đã khuya, ta đi ngủ..."
Mới đi được một bước, chân nàng bỗng nhiên mềm nhũn, thân hình đột nhiên đổ về phía trước.
Ta cuống quít đỡ lấy cánh tay nàng:
"Ta đưa tướng quân về phòng!"
Hoàn Nhan Vân Na đẩy ta, nói:
"Không cần, ta muốn yên lặng một mình."
Nàng chậm rãi đi ra ngoài cửa, ánh trăng chiếu lên thân hình hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, có một sự cô đơn và bất lực không nói nên lời.
Nhưng bề ngoài nàng vẫn kiên cường và che chở cho mọi người, ta nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng thật lâu, cho tới khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Sát Cáp Thai lặng lẽ đi tới bên người của ta, cung kính nói:
"Chủ nhân!"
Ta đưa bàn tay rạ thắp giọng nói:
"Đêm nay ngươi bảo mọi người chuẩn bị, ngày mai chúng ta rời khỏi Tam Đỉnh Tập, chạy thẳng theo hướng Đông, đi tới lâm trường Thương Bạch sơn."
Sát Cáp Thai kinh ngạc nói:
"Chủ nhân đã nói việc này với Hoàn Nhan tướng quân?"
Ta gật đầu:
"Nàng đã sớm nhận ra mục đích của chúng ta, hơn nữa còn đồng ý trợ giúp chúng ta rời đi."
Sát Cáp Thai cảm thán nói:
"Hoàn Nhan tướng quân đối với chủ nhân đúng là tình nghĩa sâu nặng."
Ta nở nụ cười khổ, từ ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Toàn Tuệ Kiều lại đi tới. Ta tiến lên nghênh đón, mỉm cười nói:
"Đã khuya thế này, sao lại còn chưa ngủ?"
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
"Ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
Ta chỉ hướng hồ nước trong trấn, nói:
"Qua bên kia một chút."
Ta và Toàn Tuệ Kiều đi dọc theo con đường đá xanh, gió mát lướt qua, trong sáng lung linh, nước chảy dưới trăng, thỉnh thoảng lại có một làn nước gợn qua, giống như ánh trăng nhả ngọc phun châu, sương khói mịt mờ, hiển nhiên là cảnh đẹp trong u trấn.
Ta vốc một vốc nước rửa mặt, cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều.
Toàn Tuệ Kiều đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình xuống nước, trông rực rỡ như một đóa thủy tiên nở rộ. Trong đôi mắt của nàng có một làn sương mù dày đặc, khi ánh trăng chiếu vào trông lại càng thê lương.
Ta cũng đoán ra là nàng tìm ta có việc, nên nhẹ giọng nói:
"Thanh Thanh cô nương tìm ta có chuyện gì không?"
Tuệ Kiều nói:
"Lúc nãy ta nghe tỷ tỷ nói, người chuẩn bị rời khỏi đây?"
Ta gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tràn ngập thâm tình nhìn về phía nàng nói:
"Thanh Thanh, nàng có bằng lòng rời đi với ta không?"
Ánh mắt của Toàn Tuệ Kiều đột nhiên trở nên lãnh đạm, cố sức rút bàn tay ra, lạnh lùng nói:
"Ta chưa từng nghĩ tới, ngươi lại là người như vậy."
Ta có chút ngạc nhiên nhìn nàng, khôngbiết vì sao nàng lại tức giận.
Trong đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều tràn ngập vẻ thất vọng:
"Tỷ tỷ bị vướng trong khốn cảnh, vậy mà ngươi lại xoay lưng bỏ đi, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi!"
"Cái gì? Nàng có thể nói cho ta biết chuyện gì được không!"
Trong đôi mắt của Toàn Tuệ Kiều đã hiện lên hai dòng lệ trong suốt:
"Ngươi cũng biết, Hoàn Nhan Liệt Thái muốn nạp tỷ ấy làm phi, mấy ngày hôm nay tỷ ấy vô cùng phiền não."
Trong lòng ta chấn động, thảo nào mà mấy ngày hôm nay, tâm tình của Hoàn Nhan Vân Na lại xuống thấp với như vậy. Lại liên tưởng với những lời nàng vừa nói lúc nãy, lẽ nào nàng thực sự đã quyết định gả mình cho tên khốn Hoàn Nhan Liệt Thái?
Ta nắm chặt hai tay, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và mất mác.
Tuệ Kiều nức nở nói:
"Ta biết, tỷ ấy không muốn gả cho tên Hoàn Nhan Liệt Thái, nhưng mà thế cục bây giờ, đã khiến nàng không thể không làm như vậy."
Nàng có chút u oán liếc mắt nhìn ta nói:
"Tỷ tỷ nếu không phải vì ngươi, cũng sẽ không mắc vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy."
Ta áy náy nói:
"Thanh Thanh, việc này ta hoàn toàn không biết."
Tuệ Kiều thở dài nói:
"Ngươi bây giờ đã biết, vậy thì còn muốn rời đi nữa hay không?"
Ta lặng lẽ không nói, với ta mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để ta rời khỏi Đông Hồ. Nếu như ta do dự, thì chẳng những là ta, mà toàn bộ mọi người trong Ô thị cũng khó mà chạy trốn.
Ánh mắt của Toàn Tuệ Kiều từ thất vọng biến thành hoàn toàn thất vọng, nàng xoay người đi về, ta nhìn theo bóng hình của nàng, rồi lại vốc nước đập vào mặt, nước lạnh trong trẻo gột rửa thân hình của ta.
Ta tỉnh táo nhận ra rằng, Toàn Tuệ Kiều và Hoàn Nhan Vân Na đã có vị trí trọng yếu trong lòng của ta.
Đối với tình cảm của ta mà nói, đây chỉ là một loại xa xỉ phẩm, ta cũng không biết có nên vì tình cảm này mà buông bỏ tự do đang tới gần hay không.
Thở dài một hơi, ta cảm thấy mình hít thở cũng khó khăn, trước mắt lại hiện lên hình ảnh, ta cầm cung bắn chết Toàn Tuệ Kiều.
Thân hình mềm mại của nàng ngã xuống nước, máu tươi tự dưng lại bốc ngược lên không trung, hiện lên trước mắt của ta.
Ta thống khổ nhắm mắt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, khó nhọc thở hổn hển, rồi gào lên một tiếng.
Ta cùng nàng uống cạn một chén, Hoàn Nhan Vân Na tự mình rót cho ta một chén rượu đầy, đôi mặt đẹp màu xanh nhìn thẳng vào ta nói:
"Ngươi định rời đi đúng không?"
Ta cầm chén rượu lên, đưa mắt nhìn vào những giọt nước đang dao động, chậm rãi gật đầu:
"Hoàn Nhan tướng quân có thể trách ta quá mức ích kỷ không?"
Hoàn Nhan Vân Na lại uống một chén, nhìn ra vầng trăng cao xa kia, u oán thở dài một hơi:
"Quốc quân tước bỏ binh quyền của ta, hơn nữa..."
Nàng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại thôi. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy chén rượu, yên lặng uống một mình.
Ta nhìn khuôn mặt đẹp của nàng trở nên mơ hồ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc vô cùng, nàng tuy rằng thông minh, thế nhưng xuất thân lại bị giới hạn, cho nên không cách nào ổn định được thế lực của mình trong triều đình Đông Hồ.
Hơn nữa lại có Hoàn Nhan Liệt Thái dòm ngó nàng, hoàn cảnh của nàng trong thời gian tới càng thêm nguy hiểm.
Ta áy náy nói:
"Nếu như không phải vì Ô thị, Hoàn Nhan tướng quân cũng sẽ không đắc tội với tên tiểu nhân Gia Luật Xích Mi."
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng:
"Ngươi chắc là không biết, thúc phụ và phụ thân của ta lúc còn sống không vừa mắt nhau, lúc trước, nếu không phải như hắn xúi giục tiên vương phái phụ thân ta xuất chính bắc Hồ... thì phụ thân của ta cũng sẽ không chết trận..."
Nàng nói tới chuyện thương tâm này, đôi mắt đẹp đỏ lên, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên bàn.
Nàng nhanh chóng lau nước mắt, nhìn ta cố cười một cái:
"Ta chưa từng khóc trước mặt người nào, ngươi đừng thấy vậy mà cười ta."
"Mấy năm nay tướng quân nhất định chịu không ít khổ cực."
Ta dùng ngân đao, cắt một miếng thịt dê, đặt ở trong đĩa của Hoàn Nhan VânNa.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Sau khi phụ thân của ta mất, ta và đệ đệ sống nương tựa vào nhau, tiên vương kiên quyết không thừa nhận huyết thống của ta, cho ta ở lại Cạnh Sơn vương phủ đã là một ân huệ lớn lao rồi..."
Ta và Hoàn Nhan Vân Na nâng cốc dạ đàm, chẳng mấy chốc mà đêm đã khuya. Chúng ta cảm thấy như nỗi buồn vơi đi, rượu ngon đã cạn năm vò, nhưng tinh thần của ta lại chợt tỉnh táo, nhưng người trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến.
Hoàn Nhan Vân Na có chút men say, cười nói:
"Ngươi nghe ta nói nhiều như vậy, có thấy phiền hay không?"
Ta lắc đầu nói:
"Được nghe tướng quân nói chuyện cả đời, Tắc Linh cũng không phiền."
Hoàn Nhan Vân Na ha hả nở nụ cười, bưng chén rượu lên nói:
"Ngươi nếu như muốn bỏ trốn, thì mai thu thập một chút, rồi rời khỏi đây, ta sẽ thay ngươi ứng phó..."
Trong lòng ta vô cùng cảm kích, mục đích của Hoàn Nhan Vân Na khi hẹn ta tới đây uống rượu, thực chất là muốn trợ giúp ta, điều đó đã chứng minh, vị trí của ta ở trong lòng nàng cũng không phải là con số không.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Đêm nay chỉ có ta nói chuyện, không phân biệt cái gì cả, ngươi có cái gì... muốn nói không? Hay là ngươi đem chuyện của mình nói cho ta biết."
"Quá khứ của ta, Hoàn Nhan tướng quân đã biết hết rồi..."
Hoàn Nhan Vân Na thở dài:
"Bỏ đi, ta biết, trong lòng ngươi chưa bao giờ coi ta là bằng hữu chân chính."
Nàng ngửa đầu uống cạn một chén rượu cuối cùng, đứng lên nói:
"Đêm đã khuya, ta đi ngủ..."
Mới đi được một bước, chân nàng bỗng nhiên mềm nhũn, thân hình đột nhiên đổ về phía trước.
Ta cuống quít đỡ lấy cánh tay nàng:
"Ta đưa tướng quân về phòng!"
Hoàn Nhan Vân Na đẩy ta, nói:
"Không cần, ta muốn yên lặng một mình."
Nàng chậm rãi đi ra ngoài cửa, ánh trăng chiếu lên thân hình hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, có một sự cô đơn và bất lực không nói nên lời.
Nhưng bề ngoài nàng vẫn kiên cường và che chở cho mọi người, ta nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng thật lâu, cho tới khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Sát Cáp Thai lặng lẽ đi tới bên người của ta, cung kính nói:
"Chủ nhân!"
Ta đưa bàn tay rạ thắp giọng nói:
"Đêm nay ngươi bảo mọi người chuẩn bị, ngày mai chúng ta rời khỏi Tam Đỉnh Tập, chạy thẳng theo hướng Đông, đi tới lâm trường Thương Bạch sơn."
Sát Cáp Thai kinh ngạc nói:
"Chủ nhân đã nói việc này với Hoàn Nhan tướng quân?"
Ta gật đầu:
"Nàng đã sớm nhận ra mục đích của chúng ta, hơn nữa còn đồng ý trợ giúp chúng ta rời đi."
Sát Cáp Thai cảm thán nói:
"Hoàn Nhan tướng quân đối với chủ nhân đúng là tình nghĩa sâu nặng."
Ta nở nụ cười khổ, từ ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Toàn Tuệ Kiều lại đi tới. Ta tiến lên nghênh đón, mỉm cười nói:
"Đã khuya thế này, sao lại còn chưa ngủ?"
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
"Ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
Ta chỉ hướng hồ nước trong trấn, nói:
"Qua bên kia một chút."
Ta và Toàn Tuệ Kiều đi dọc theo con đường đá xanh, gió mát lướt qua, trong sáng lung linh, nước chảy dưới trăng, thỉnh thoảng lại có một làn nước gợn qua, giống như ánh trăng nhả ngọc phun châu, sương khói mịt mờ, hiển nhiên là cảnh đẹp trong u trấn.
Ta vốc một vốc nước rửa mặt, cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều.
Toàn Tuệ Kiều đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình xuống nước, trông rực rỡ như một đóa thủy tiên nở rộ. Trong đôi mắt của nàng có một làn sương mù dày đặc, khi ánh trăng chiếu vào trông lại càng thê lương.
Ta cũng đoán ra là nàng tìm ta có việc, nên nhẹ giọng nói:
"Thanh Thanh cô nương tìm ta có chuyện gì không?"
Tuệ Kiều nói:
"Lúc nãy ta nghe tỷ tỷ nói, người chuẩn bị rời khỏi đây?"
Ta gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tràn ngập thâm tình nhìn về phía nàng nói:
"Thanh Thanh, nàng có bằng lòng rời đi với ta không?"
Ánh mắt của Toàn Tuệ Kiều đột nhiên trở nên lãnh đạm, cố sức rút bàn tay ra, lạnh lùng nói:
"Ta chưa từng nghĩ tới, ngươi lại là người như vậy."
Ta có chút ngạc nhiên nhìn nàng, khôngbiết vì sao nàng lại tức giận.
Trong đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều tràn ngập vẻ thất vọng:
"Tỷ tỷ bị vướng trong khốn cảnh, vậy mà ngươi lại xoay lưng bỏ đi, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi!"
"Cái gì? Nàng có thể nói cho ta biết chuyện gì được không!"
Trong đôi mắt của Toàn Tuệ Kiều đã hiện lên hai dòng lệ trong suốt:
"Ngươi cũng biết, Hoàn Nhan Liệt Thái muốn nạp tỷ ấy làm phi, mấy ngày hôm nay tỷ ấy vô cùng phiền não."
Trong lòng ta chấn động, thảo nào mà mấy ngày hôm nay, tâm tình của Hoàn Nhan Vân Na lại xuống thấp với như vậy. Lại liên tưởng với những lời nàng vừa nói lúc nãy, lẽ nào nàng thực sự đã quyết định gả mình cho tên khốn Hoàn Nhan Liệt Thái?
Ta nắm chặt hai tay, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và mất mác.
Tuệ Kiều nức nở nói:
"Ta biết, tỷ ấy không muốn gả cho tên Hoàn Nhan Liệt Thái, nhưng mà thế cục bây giờ, đã khiến nàng không thể không làm như vậy."
Nàng có chút u oán liếc mắt nhìn ta nói:
"Tỷ tỷ nếu không phải vì ngươi, cũng sẽ không mắc vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy."
Ta áy náy nói:
"Thanh Thanh, việc này ta hoàn toàn không biết."
Tuệ Kiều thở dài nói:
"Ngươi bây giờ đã biết, vậy thì còn muốn rời đi nữa hay không?"
Ta lặng lẽ không nói, với ta mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để ta rời khỏi Đông Hồ. Nếu như ta do dự, thì chẳng những là ta, mà toàn bộ mọi người trong Ô thị cũng khó mà chạy trốn.
Ánh mắt của Toàn Tuệ Kiều từ thất vọng biến thành hoàn toàn thất vọng, nàng xoay người đi về, ta nhìn theo bóng hình của nàng, rồi lại vốc nước đập vào mặt, nước lạnh trong trẻo gột rửa thân hình của ta.
Ta tỉnh táo nhận ra rằng, Toàn Tuệ Kiều và Hoàn Nhan Vân Na đã có vị trí trọng yếu trong lòng của ta.
Đối với tình cảm của ta mà nói, đây chỉ là một loại xa xỉ phẩm, ta cũng không biết có nên vì tình cảm này mà buông bỏ tự do đang tới gần hay không.
Thở dài một hơi, ta cảm thấy mình hít thở cũng khó khăn, trước mắt lại hiện lên hình ảnh, ta cầm cung bắn chết Toàn Tuệ Kiều.
Thân hình mềm mại của nàng ngã xuống nước, máu tươi tự dưng lại bốc ngược lên không trung, hiện lên trước mắt của ta.
Ta thống khổ nhắm mắt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, khó nhọc thở hổn hển, rồi gào lên một tiếng.
Bình luận facebook