Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Thân thể của Hoàn Nhan Vân Na mềm dần đi, sau đó khóc nức nở, rồi khóc rống lên, ta yên lặng ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.
Sau một lúc, Hoàn Nhan Vân Na đã khôi phục lại sự kiên cường, nàng lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Ta tuy rằng không biết quá khứ của ngươi, nhưng ta hiểu rõ, ngươi giống như thiên mã trên đỉnh núi tuyết Khải Lạp Nhĩ, không thuộc về cánh đồng hoa thổi đầy cát bụi này, cũng không thêt vì ai mà ở lại. Ta cũng giống như vậy, vì Dực Hổ ta quyết không rời đi."
Trong lòng ta dâng lên cảm giác yêu thương và kính trọng nàng.
Hoàn Nhan Vân Na lấy khăn cẩm lau vết máu trên môi của ta giống như là đang chăm sóc tiểu hài tử.
Ta run giọng nói: "Vân Na..."
Nàng nhẹ nhàng che môi của ta lại, nói: "Ta biết, mỗi chuyện ta đều biết rất rõ, phụ thân của ta mặc dù không ban cho ta huyết thống của Hoàn nhan gia tộc, nhưng lại cho ta một dòng họ cao quý."
Ta lại hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, lần này nàng không cự tuyệt. Hai mắt chúng ta nhìn nhau thật lâu, mặc dù chỉ trong giây lát, nhưng mà đã cảm giác như đã sống cùng nhau mấy chục năm dài.
Bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, hiển nhiên là Sát Cáp Thai đã chuẩn bị xong, Hoàn Nhan Vân Na nhẹ nhàng thoát khỏi tay của ta, nhìn bức họa Toàn Tuệ Kiều, nhẹ giọng nói: "Ta thật sự rất hâm mộ Thanh Thanh..."
Hoàn Nhan Vân Na xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên a lên một tiếng thật to, thân hình lập tức đứng lại.
Ta cuống quít xông lên phía trước, thấy Dực Hổ đang dựa vào bức tường, trên mặt chan chứa nước mắt. Chắc là đoạn đối thoại của chúng ta, nó đã nghe hết toàn bộ. Nó dùng sức lắc đầu, hét lớn một tiếng, chạy về phía xa xa.
Hoàn Nhan Vân Na muốn đuổi theo hắn, lại bị ta kéo lại: "Ta đi!"
Dực Hổ gần như phát cuồng phóng lên ngọn núi nhỏ bên ngoài, ta đuổi theo tới tận chân núi, mới có thể cản được hắn lại.
"Ngươi đi đâu vậy?" Ta giận dữ hét.
Dực Hổ lớn tiếng nói: "Ta không biết, ta chỉ biết phải để cho tỷ tỷ rời xa nơi đây, không cho tỷ tỷ hi sinh vì ta, ta cũng không cần sự nghiệp to lớn gì cả, thậm chí ta không cần họ Hoàn Nhan nữa!"
Trong mắt nó toàn là nước mắt.
Ta thở dài, kéo nó ngồi xuống bãi cỏ, một ánh mặt trời phá tan đám sương mù, mặt trời chậm rãi mọc lên từ phía đông, một quang mang màu đỏ bao phủ lên thân hình của chúng ta.
Dực Hổ nhìn phương hướng Hắc Sa thành nói: "Sư phụ! Ta đi với người!"
Trong lòng ta chợt nghĩ, Hoàn Nhan Vân Na lo lắng nhất là cho Dực Hổ, nếu như Dực Hổ theo ta rời đi, vậy thì Hoàn Nhan Vân Na sẽ nhất quyết theo ta rời đi, ta thấp giọng nói: "Dực Hổ, ngươi còn nhỏ, không hiểu được danh lợi trọng yếu thế nào đâu. Khi nào ngươi lớn lên, thì sẽ càng khát vọng nó, có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay."
"Ta sẽ không hối hận!" Dực Hổ lớn tiếng nói, nó dùng sức lắc cánh tay của ta nói: "Sư phụ! Ta biết người thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thích người, đừng cho tỷ tỷ gả cho tên hôn quân kia, ta muốn tỷ tỷ gả cho người!"
Ta vỗ vỗ vai Dực Hổ, đứng dậy, chậm rãi đi tới một gò cao.
Dực Hổ ở phía sau ta kêu lên: "Su phụ! Chẳng phải người thường nói cho ta biết, nam tử hán đại trượng phu dám làm phải dám chịu hay sao? Vậy thì tại sao lại trơ mắt nhìn tỷ tỷ của ta nhảy vào hố lửa?"
Ở phía tây xa xa, thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm giống như một hải dương màu lục, rộng lớn vô biên. Phía Đông là dãy Khải Lạp Nhĩ Sơn nguy nga hùng vĩ, lên Đông sơn thấy mình nhỏ bé, lên Thái sơn thấy thiên hạ nhỏ bé, nếu như leo lên đỉnh tuyết phong Khải Lạp Nhĩ, ta có cảm giác nhớ cố thổ của mình hay không?
Dực Hổ ngơ ngác nhìn ta, nó đang đợi đáp án.
Cửa trại từ từ mở ra, có hơn mười kỵ sĩ phóng vào người dẫn đầu là Hách Liên Chiến, không biết tại sao hắn tìm được nơi này.
Ta hướng Dực Hổ nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định, sẽ không để cho tỷ tỷ của ngươi nhảy vào hố lửa."
Ta và Dực Hổ đi xuống gò núi, Hách Liên Chiến đang ở trong tiểu lâu nói gì đó với Hoàn Nhan Vân Na, ai nấy sắc mặt đều trầm trọng.
Thấy ta trở về, Hách Liên Chiến đứng dậy bắt chuyện với ta.
"Hách Liên huynh sao lại tới nơi này?"
Hoàn Nhan Vân Na vẻ mặt sầu lo vẻ, nhẹ giọng nói: "Hách Liên đại ca có nói cho chúng ta biết, quốc quân đã hạ lệnh, chỉ cần Ô thị có ý đồ rời đi, thì giết không cần hỏi."
Trong lòng ta ngẩn ra, nhưng mà lập tức hiểu ý, Hoàn Nhan Liệt Thái không phải nhắm vào Ô thị ta, mà lại Hoàn Nhan Vân Na hắn sợ Hoàn Nhan Vân Na theo chúng ta cùng nhau rời đi.
Hách Liên Chiến nói: "Từ lúc biết được tin tức từ Ngốc Nhan, thì hiểu Gia Luật Xích Mi muốn mượn cơ hội này quăng một lưới bắt toàn bộ Ô thị các ngươi..."
Hắn nhìn Hoàn Nhan Vân Na một chút nói: "Hắn nói trước mặt quốc quân, là tướng quân muốn theo Ô thị rời đi."
Hoàn Nhan Vân Na khuôn mặt đỏ lên, lập tức cả giận nói: "Ta có bao giờ nói là muốn rời đi đâu?"
Ta mỉm cười nói: "Xem ra hắn hi vọng nhất là Hoàn Nhan tướng quân sẽ theo chúng ta rời đi, như vậy thì hắn có thể thanh trừ một thể."
Hách Liên Chiến gật đầu nói: "Gia Luật Xích Mi bố trí phục binh ở gần Tam Đỉnh Tập, chỉ cần các ngươi đào tẩu, sẽ hạ sát thủ với các ngươi."
Thế cục biến chuyển đột ngột, hi vọng rời đi của ta cũng đã xa với, nhưng mà tâm tình của ta lại thoải mái. Với ta mà nói, con đường duy nhất hiện nay chính là trở lại Hắc Sa thành.
Hoàn Nhan Vân Na và ta liếc mắt nhìn nhau, nàng thở dài nói: "Long công tử không còn cách nào khác, chẳng phải đành quyết định trở về rồi."
Ta gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Tuệ Kiều ở bên cạnh, thâm ý nói: "Bản thân ta cũng không quyết định là sẽ rời đi!"
Nếu như đã quyết định tạm thời lưu lại, ta và Hoàn Nhan Vân Na đều hoàn toàn coi đây là một đợt nghỉ ngơi.
Hoàn Nhan Vân Na tận lực lảng tránh ta, thời gian mà nàng nói chuyện với Hách Liên Chiến còn nhiều hơn ta. Còn Toàn Tuệ Kiều từ đêm đó, thì vô cùng lãnh đạm với ta.
Sát Cáp Thai nói cho chúng ta biết, ở phía Nam Tam Đỉnh Tập có một u cốc, phong cảnh tuyệt hảo, hắn sẽ dẫn chúng ta đi du ngoạn, nhóm sáu người chúng ta lên đường.
Tiến nhập cốc khẩu, đường đi vô cùng hẹp. Sát Cáp Thai và Dực Hổ đi đầu tiên, Hoàn Nhan Vân Na và Hách Liên Chiến đi theo sau, không nghĩ tới Toàn Tuệ Kiều lại giục ngựa, vọt lên trước ta.
Ta không thể tránh được lắc đầu, xem ra nàng vẫn không tha thứ cho ta.
Thế núi ngày càng hiểm trở, Sát Cáp Thai bảo chúng ta xuống ngựa, buộc vào thân cây, rồi đi bộ nhập cốc. Ta nhân cơ hội này đi tới bên người Toàn Tuệ Kiều, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Toàn Tuệ Kiều hung hắng trừng mắt nhìn ta, hạ giọng nói: "Buông tay!"
"Trừ phi nàng đáp ứng ta là không tức giận."
Mấy người kia đã đi vào trong cốc, đương nhiên là không lưu ý tới chuyện của chúng ta.
Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ lên nói: "Ngàn vạn lần đừng để cho tỷ tỷ thấy."
Ta lại càng tiến sát lên, sau đó ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng.
"Ngươi mau buông ra!" Tuệ Kiều liều mạng giãy dụa nói.
Lúc này ở phía trước Dực Hổ quay đầu lại, Toàn Tuệ Kiều cuống quít cạy tay ta ra, nhưng làm sao có thể thoát được chứ.
Sau một lúc, Hoàn Nhan Vân Na đã khôi phục lại sự kiên cường, nàng lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Ta tuy rằng không biết quá khứ của ngươi, nhưng ta hiểu rõ, ngươi giống như thiên mã trên đỉnh núi tuyết Khải Lạp Nhĩ, không thuộc về cánh đồng hoa thổi đầy cát bụi này, cũng không thêt vì ai mà ở lại. Ta cũng giống như vậy, vì Dực Hổ ta quyết không rời đi."
Trong lòng ta dâng lên cảm giác yêu thương và kính trọng nàng.
Hoàn Nhan Vân Na lấy khăn cẩm lau vết máu trên môi của ta giống như là đang chăm sóc tiểu hài tử.
Ta run giọng nói: "Vân Na..."
Nàng nhẹ nhàng che môi của ta lại, nói: "Ta biết, mỗi chuyện ta đều biết rất rõ, phụ thân của ta mặc dù không ban cho ta huyết thống của Hoàn nhan gia tộc, nhưng lại cho ta một dòng họ cao quý."
Ta lại hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, lần này nàng không cự tuyệt. Hai mắt chúng ta nhìn nhau thật lâu, mặc dù chỉ trong giây lát, nhưng mà đã cảm giác như đã sống cùng nhau mấy chục năm dài.
Bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, hiển nhiên là Sát Cáp Thai đã chuẩn bị xong, Hoàn Nhan Vân Na nhẹ nhàng thoát khỏi tay của ta, nhìn bức họa Toàn Tuệ Kiều, nhẹ giọng nói: "Ta thật sự rất hâm mộ Thanh Thanh..."
Hoàn Nhan Vân Na xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên a lên một tiếng thật to, thân hình lập tức đứng lại.
Ta cuống quít xông lên phía trước, thấy Dực Hổ đang dựa vào bức tường, trên mặt chan chứa nước mắt. Chắc là đoạn đối thoại của chúng ta, nó đã nghe hết toàn bộ. Nó dùng sức lắc đầu, hét lớn một tiếng, chạy về phía xa xa.
Hoàn Nhan Vân Na muốn đuổi theo hắn, lại bị ta kéo lại: "Ta đi!"
Dực Hổ gần như phát cuồng phóng lên ngọn núi nhỏ bên ngoài, ta đuổi theo tới tận chân núi, mới có thể cản được hắn lại.
"Ngươi đi đâu vậy?" Ta giận dữ hét.
Dực Hổ lớn tiếng nói: "Ta không biết, ta chỉ biết phải để cho tỷ tỷ rời xa nơi đây, không cho tỷ tỷ hi sinh vì ta, ta cũng không cần sự nghiệp to lớn gì cả, thậm chí ta không cần họ Hoàn Nhan nữa!"
Trong mắt nó toàn là nước mắt.
Ta thở dài, kéo nó ngồi xuống bãi cỏ, một ánh mặt trời phá tan đám sương mù, mặt trời chậm rãi mọc lên từ phía đông, một quang mang màu đỏ bao phủ lên thân hình của chúng ta.
Dực Hổ nhìn phương hướng Hắc Sa thành nói: "Sư phụ! Ta đi với người!"
Trong lòng ta chợt nghĩ, Hoàn Nhan Vân Na lo lắng nhất là cho Dực Hổ, nếu như Dực Hổ theo ta rời đi, vậy thì Hoàn Nhan Vân Na sẽ nhất quyết theo ta rời đi, ta thấp giọng nói: "Dực Hổ, ngươi còn nhỏ, không hiểu được danh lợi trọng yếu thế nào đâu. Khi nào ngươi lớn lên, thì sẽ càng khát vọng nó, có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay."
"Ta sẽ không hối hận!" Dực Hổ lớn tiếng nói, nó dùng sức lắc cánh tay của ta nói: "Sư phụ! Ta biết người thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thích người, đừng cho tỷ tỷ gả cho tên hôn quân kia, ta muốn tỷ tỷ gả cho người!"
Ta vỗ vỗ vai Dực Hổ, đứng dậy, chậm rãi đi tới một gò cao.
Dực Hổ ở phía sau ta kêu lên: "Su phụ! Chẳng phải người thường nói cho ta biết, nam tử hán đại trượng phu dám làm phải dám chịu hay sao? Vậy thì tại sao lại trơ mắt nhìn tỷ tỷ của ta nhảy vào hố lửa?"
Ở phía tây xa xa, thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm giống như một hải dương màu lục, rộng lớn vô biên. Phía Đông là dãy Khải Lạp Nhĩ Sơn nguy nga hùng vĩ, lên Đông sơn thấy mình nhỏ bé, lên Thái sơn thấy thiên hạ nhỏ bé, nếu như leo lên đỉnh tuyết phong Khải Lạp Nhĩ, ta có cảm giác nhớ cố thổ của mình hay không?
Dực Hổ ngơ ngác nhìn ta, nó đang đợi đáp án.
Cửa trại từ từ mở ra, có hơn mười kỵ sĩ phóng vào người dẫn đầu là Hách Liên Chiến, không biết tại sao hắn tìm được nơi này.
Ta hướng Dực Hổ nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định, sẽ không để cho tỷ tỷ của ngươi nhảy vào hố lửa."
Ta và Dực Hổ đi xuống gò núi, Hách Liên Chiến đang ở trong tiểu lâu nói gì đó với Hoàn Nhan Vân Na, ai nấy sắc mặt đều trầm trọng.
Thấy ta trở về, Hách Liên Chiến đứng dậy bắt chuyện với ta.
"Hách Liên huynh sao lại tới nơi này?"
Hoàn Nhan Vân Na vẻ mặt sầu lo vẻ, nhẹ giọng nói: "Hách Liên đại ca có nói cho chúng ta biết, quốc quân đã hạ lệnh, chỉ cần Ô thị có ý đồ rời đi, thì giết không cần hỏi."
Trong lòng ta ngẩn ra, nhưng mà lập tức hiểu ý, Hoàn Nhan Liệt Thái không phải nhắm vào Ô thị ta, mà lại Hoàn Nhan Vân Na hắn sợ Hoàn Nhan Vân Na theo chúng ta cùng nhau rời đi.
Hách Liên Chiến nói: "Từ lúc biết được tin tức từ Ngốc Nhan, thì hiểu Gia Luật Xích Mi muốn mượn cơ hội này quăng một lưới bắt toàn bộ Ô thị các ngươi..."
Hắn nhìn Hoàn Nhan Vân Na một chút nói: "Hắn nói trước mặt quốc quân, là tướng quân muốn theo Ô thị rời đi."
Hoàn Nhan Vân Na khuôn mặt đỏ lên, lập tức cả giận nói: "Ta có bao giờ nói là muốn rời đi đâu?"
Ta mỉm cười nói: "Xem ra hắn hi vọng nhất là Hoàn Nhan tướng quân sẽ theo chúng ta rời đi, như vậy thì hắn có thể thanh trừ một thể."
Hách Liên Chiến gật đầu nói: "Gia Luật Xích Mi bố trí phục binh ở gần Tam Đỉnh Tập, chỉ cần các ngươi đào tẩu, sẽ hạ sát thủ với các ngươi."
Thế cục biến chuyển đột ngột, hi vọng rời đi của ta cũng đã xa với, nhưng mà tâm tình của ta lại thoải mái. Với ta mà nói, con đường duy nhất hiện nay chính là trở lại Hắc Sa thành.
Hoàn Nhan Vân Na và ta liếc mắt nhìn nhau, nàng thở dài nói: "Long công tử không còn cách nào khác, chẳng phải đành quyết định trở về rồi."
Ta gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Tuệ Kiều ở bên cạnh, thâm ý nói: "Bản thân ta cũng không quyết định là sẽ rời đi!"
Nếu như đã quyết định tạm thời lưu lại, ta và Hoàn Nhan Vân Na đều hoàn toàn coi đây là một đợt nghỉ ngơi.
Hoàn Nhan Vân Na tận lực lảng tránh ta, thời gian mà nàng nói chuyện với Hách Liên Chiến còn nhiều hơn ta. Còn Toàn Tuệ Kiều từ đêm đó, thì vô cùng lãnh đạm với ta.
Sát Cáp Thai nói cho chúng ta biết, ở phía Nam Tam Đỉnh Tập có một u cốc, phong cảnh tuyệt hảo, hắn sẽ dẫn chúng ta đi du ngoạn, nhóm sáu người chúng ta lên đường.
Tiến nhập cốc khẩu, đường đi vô cùng hẹp. Sát Cáp Thai và Dực Hổ đi đầu tiên, Hoàn Nhan Vân Na và Hách Liên Chiến đi theo sau, không nghĩ tới Toàn Tuệ Kiều lại giục ngựa, vọt lên trước ta.
Ta không thể tránh được lắc đầu, xem ra nàng vẫn không tha thứ cho ta.
Thế núi ngày càng hiểm trở, Sát Cáp Thai bảo chúng ta xuống ngựa, buộc vào thân cây, rồi đi bộ nhập cốc. Ta nhân cơ hội này đi tới bên người Toàn Tuệ Kiều, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Toàn Tuệ Kiều hung hắng trừng mắt nhìn ta, hạ giọng nói: "Buông tay!"
"Trừ phi nàng đáp ứng ta là không tức giận."
Mấy người kia đã đi vào trong cốc, đương nhiên là không lưu ý tới chuyện của chúng ta.
Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ lên nói: "Ngàn vạn lần đừng để cho tỷ tỷ thấy."
Ta lại càng tiến sát lên, sau đó ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng.
"Ngươi mau buông ra!" Tuệ Kiều liều mạng giãy dụa nói.
Lúc này ở phía trước Dực Hổ quay đầu lại, Toàn Tuệ Kiều cuống quít cạy tay ta ra, nhưng làm sao có thể thoát được chứ.
Bình luận facebook