Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
“Ta như thế này đi ra ngoài cũng không sao nhưng người bên ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung.”
"Nghĩ ngợi lung tung cái gì?"
“Ta đoán bọn họ sẽ nghĩ, Hoàn Nhan đại tướng quân ham mê mỹ sắc của ta, có mưu đồ bất chính…”
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng phì phì nói:
"Loại ý nghĩ xấu xa này chỉ ngươi mới có."
Nàng đưa tay về phía sau lưng, đem một bộ võ sĩ phục ném tới:
"Ngươi thử xem."
Ta cười thay quần áo, Hoàn Nhan Vân Na thu hồi những vật dụng đã nằm ngổn ngang trên mặt đất.
"Vân Na, nàng định gả cho lão ô quy kia hả?"
Ta biết tâm ý của Hoàn Nhan Vân Na, nên cách xưng hô cũng chuyển sang thân thiết.
Hoàn Nhan Vân Na không trực tiếp trả lời vấn đề của ta:
"Kỳ đại hôn của ta là thời cơ tốt nhất cho ngươi rời khỏi Hắc Sa thành. Mọi người ai cũng chú ý tới kỳ đại hội này, đối với ngươi và Ô thị sẽ không còn quan tâm như trước nữa."
Ta kiên quyết lắc đầu nói:
"Ta quyết không rời khỏi đây một mình."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ta sẽ bảo Thanh Thanh cùng đi với ngươi."
Ta nắm lấy bàn tay của nàng, nói:
"Nàng đâu có bất kỳ tình cảm gì với Hoàn Nhan Liệt Thái, cần gì phải nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng? Nếu như nàng thực sự gả cho hắn, thì Dực Hổ sẽ vui sướng hay sao? Lẽ nào nàng muốn hắn mang theo tâm trạng day dứt mà sống?"
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nếu như ta theo ngươi rời đi, Dực Hổ có lẽ sẽ lênh đênh, đâu còn tương lai nữa? Ta đối mặt với phụ mẫu ở suối vàng như thế nào đây?”
Ta lớn tiếng nói:
"Chắc chắn không, ta cùng nàng bồi dưỡng Dực Hổ trưởng thành."
Hoàn Nhan Vân Na chậm rãi lắc đầu nói:
"Có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng tượng, ta chỉ muốn nó có một cuộc sống bình yên."
"Bình yên hay không thì phải nghĩ từ khía cạnh của Dực Hổ, khó khăn và khốn cảnh mới là phương thức tốt nhất cho nó phấn đấu!"
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na bỗng nhiên sáng ngời.
Ta thâm tình nói:
"Cho dù phải dùng phương pháp nào, ta cũng sẽ không để cho nàng gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, bởi vì ta yêu nàng, ta không bao giờ để cho nữ nhân mình thích đi lấy người khác!"
"Ngươi rất bá đạo!"
Thần sắc của Hoàn Nhan Vân Na vẫn như trước, không cảm động vì ta biểu lộ chân tình.
"Nàng tự hỏi lòng mình xem, chẳng nhẽ ta không có vị trí nào trong lòng nàng hay sao?"
Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi, nàng xoay người đi vào trong phòng.
Ta đi theo phía sau của nàng, Hoàn Nhan Vân Na lấy một tấm địa đồ, trải ra bàn, ta cúi đầu nhìn xuống, hóa ra đây là một tấm bản đồ đường đi.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Đây là tấm bản đồ ghi lại kết cấu của hoàng cung, ta đã nghĩ, biện pháp rời khỏi Hắc Sa thành chỉ có một."
Ta thấp giọng nói:
"Nàng muốn trong lúc xuất giá bỏ trốn?"
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, trong lòng ta mừng như điên, Hoàn Nhan Vân Na rốt cục cũng quyết định cùng ta rời khỏi đây.
Nhưng mà ta lại cảm thấy khó hiểu vô cùng, lúc đó ta và người khác thoát thân sẽ dễ, đối với Hoàn Nhan Vân Na thì lại khác.
Nàng là người bị vạn ánh mắt nhìn vào, chẳng nhẽ nàng vẫn ôm quyết tâm thành hôn?
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ta đã từng nghe phụ thân nói qua, Tiên Hoàng có nhờ Mặc Vô Thương xây dựng một địa đạo, kéo dài từ hoàng cung ra ngoài thành."
Trong lòng ta chấn động, lập tức hiểu ý của Hoàn Nhan Vân Na ta nhìn kỹ tấm bản đồ, nhưng không nhìn thấy ký hiệu như lời mà nàng nói.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Điều này chỉ có một mình Mặc Vô Thương biết mà thôi, tiên hoàng trước khi chết, đã hạ lệnh lấp kín cửa vào."
"Muốn tìm được cửa vào, phải lấy được tin tức từ Mặc Vô Thương."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Mặc Vô Thương đã ẩn cư từ năm năm trước, không hỏi bất cứ chuyện triều chính nào, muốn hắn nói ra việc này, chắc là sẽ rất khó."
"Ta đi gặp hắn, cho dù phải trả một cái giá lớn như thế nào, cũng phải tìm được cửa vào."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Phụ thân ta lúc còn sống là bằng hữu tâm đầu ý hợp của Mặc Vô Thương, bảo Dực Hổ dẫn ngươi đi, hắn nhất định sẽ đồng ý gặp mặt."
Ta và Dực Hổ cùng nhau đi tới Lạc Mai sơn trang, Dực Hổ là môn hạ của Mặc Vô Thương, nhưng mà chỉ tiếc nó trời sinh tính tình cố chấp.
Nó không thích Mặc Vô Thương một chút nào, thậm chí nhiều năm rồi cũng chẳng thèm hỏi thăm tới lão.
"Su phụ! Mặc lão đầu nhi tính tình rất kỳ quái, người tìm hắn làm gì?"
Ta không đem mục đích nói cho Dực Hổ, mỉm cười nói:
"Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, Mặc tiên sinh nói như thế nào cũng đã truyền thụ cho ngươi học vấn, tại sao ngươi lại ở sau lưng nói xấu ông ta như vậy được."
Dực Hổ chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
"Lão chẳng bao giờ coi ta là đồ đệ, mấy năm nay hắn có dạy cho ta cái gì đâu."
Sơn trang mặc dù tên là Lạc Mai, nhưng xung quanh chẳng có một gốc mai nào, thay thế mai là một loại cây màu đỏ, từ xa nhìn lại, sơn trang giống như một ngọn lửa.
Đi vào trong rừng, đường đi trở nên rắc rối phức tạp, ở phía trước đều có ba con đường, thông ra ba hướng khác nhau, ẩn chứa vô số cơ quan huyền diệu.
Dực Hổ đi trước dẫn đường, nó tuy rằng chẳng học thành tài môn nào, nhưng mà đoạn đường này cũng không làm khó được nó. Hai người chúng ta đi vòng vèo mấy lượt, mới tới được cửa của Lạc Mai sơn trang.
Cửa lớn đã mở, dường như chủ nhân biết có khách đến.
Đi vào đại môn, thì thấy phía trước toàn là nước, nếu như muốn đi vào trong nội viện, thì nhất định phải dùng đường thủy. Thế nhưng trên mặt nước chỉ có một cái cầu hai nhịp, ở giữa thiếu chừng tám trượng.
Dực Hổ nói:
"Mặc lão đầu nhi thích nhất là làm ra vẻ huyền bí."
Hắn la lớn:
"Mặc tiên sinh, là ta!"
Từ bên tai vang lên thanh âm của cơ quan kẽo kẹt, một đoạn cầu thiếu nổi lên từ dưới mắt nước, vừa khít vào hai đoạn cầu có từ trước, ta thầm nghĩ:
"Mặc Vô Thương quả nhiên có tài cái thế thần thông, thiết kế cơ quan đã tới trình, độ điêu luyện."
Đi tới bờ bên kia, cầu gỗ phía sau lại chìm xuống mặt nước, có một thanh niên chừng hai mươi tư tuổi, ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn chúng ta, nói:
"Dực Hổ! Ngươi cuối cùng cũng tới rồi sao?"
Dực Hổ nói:
"Hôm nay ta tới là dẫn sư phụ đi gặp Mặc tiên sinh."
Thanh niên trước mặt lập tức dùng hai mắt đánh giá ta hồi lâu.
"Nghĩ ngợi lung tung cái gì?"
“Ta đoán bọn họ sẽ nghĩ, Hoàn Nhan đại tướng quân ham mê mỹ sắc của ta, có mưu đồ bất chính…”
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng phì phì nói:
"Loại ý nghĩ xấu xa này chỉ ngươi mới có."
Nàng đưa tay về phía sau lưng, đem một bộ võ sĩ phục ném tới:
"Ngươi thử xem."
Ta cười thay quần áo, Hoàn Nhan Vân Na thu hồi những vật dụng đã nằm ngổn ngang trên mặt đất.
"Vân Na, nàng định gả cho lão ô quy kia hả?"
Ta biết tâm ý của Hoàn Nhan Vân Na, nên cách xưng hô cũng chuyển sang thân thiết.
Hoàn Nhan Vân Na không trực tiếp trả lời vấn đề của ta:
"Kỳ đại hôn của ta là thời cơ tốt nhất cho ngươi rời khỏi Hắc Sa thành. Mọi người ai cũng chú ý tới kỳ đại hội này, đối với ngươi và Ô thị sẽ không còn quan tâm như trước nữa."
Ta kiên quyết lắc đầu nói:
"Ta quyết không rời khỏi đây một mình."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ta sẽ bảo Thanh Thanh cùng đi với ngươi."
Ta nắm lấy bàn tay của nàng, nói:
"Nàng đâu có bất kỳ tình cảm gì với Hoàn Nhan Liệt Thái, cần gì phải nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng? Nếu như nàng thực sự gả cho hắn, thì Dực Hổ sẽ vui sướng hay sao? Lẽ nào nàng muốn hắn mang theo tâm trạng day dứt mà sống?"
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nếu như ta theo ngươi rời đi, Dực Hổ có lẽ sẽ lênh đênh, đâu còn tương lai nữa? Ta đối mặt với phụ mẫu ở suối vàng như thế nào đây?”
Ta lớn tiếng nói:
"Chắc chắn không, ta cùng nàng bồi dưỡng Dực Hổ trưởng thành."
Hoàn Nhan Vân Na chậm rãi lắc đầu nói:
"Có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng tượng, ta chỉ muốn nó có một cuộc sống bình yên."
"Bình yên hay không thì phải nghĩ từ khía cạnh của Dực Hổ, khó khăn và khốn cảnh mới là phương thức tốt nhất cho nó phấn đấu!"
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na bỗng nhiên sáng ngời.
Ta thâm tình nói:
"Cho dù phải dùng phương pháp nào, ta cũng sẽ không để cho nàng gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, bởi vì ta yêu nàng, ta không bao giờ để cho nữ nhân mình thích đi lấy người khác!"
"Ngươi rất bá đạo!"
Thần sắc của Hoàn Nhan Vân Na vẫn như trước, không cảm động vì ta biểu lộ chân tình.
"Nàng tự hỏi lòng mình xem, chẳng nhẽ ta không có vị trí nào trong lòng nàng hay sao?"
Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi, nàng xoay người đi vào trong phòng.
Ta đi theo phía sau của nàng, Hoàn Nhan Vân Na lấy một tấm địa đồ, trải ra bàn, ta cúi đầu nhìn xuống, hóa ra đây là một tấm bản đồ đường đi.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Đây là tấm bản đồ ghi lại kết cấu của hoàng cung, ta đã nghĩ, biện pháp rời khỏi Hắc Sa thành chỉ có một."
Ta thấp giọng nói:
"Nàng muốn trong lúc xuất giá bỏ trốn?"
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, trong lòng ta mừng như điên, Hoàn Nhan Vân Na rốt cục cũng quyết định cùng ta rời khỏi đây.
Nhưng mà ta lại cảm thấy khó hiểu vô cùng, lúc đó ta và người khác thoát thân sẽ dễ, đối với Hoàn Nhan Vân Na thì lại khác.
Nàng là người bị vạn ánh mắt nhìn vào, chẳng nhẽ nàng vẫn ôm quyết tâm thành hôn?
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ta đã từng nghe phụ thân nói qua, Tiên Hoàng có nhờ Mặc Vô Thương xây dựng một địa đạo, kéo dài từ hoàng cung ra ngoài thành."
Trong lòng ta chấn động, lập tức hiểu ý của Hoàn Nhan Vân Na ta nhìn kỹ tấm bản đồ, nhưng không nhìn thấy ký hiệu như lời mà nàng nói.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Điều này chỉ có một mình Mặc Vô Thương biết mà thôi, tiên hoàng trước khi chết, đã hạ lệnh lấp kín cửa vào."
"Muốn tìm được cửa vào, phải lấy được tin tức từ Mặc Vô Thương."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Mặc Vô Thương đã ẩn cư từ năm năm trước, không hỏi bất cứ chuyện triều chính nào, muốn hắn nói ra việc này, chắc là sẽ rất khó."
"Ta đi gặp hắn, cho dù phải trả một cái giá lớn như thế nào, cũng phải tìm được cửa vào."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Phụ thân ta lúc còn sống là bằng hữu tâm đầu ý hợp của Mặc Vô Thương, bảo Dực Hổ dẫn ngươi đi, hắn nhất định sẽ đồng ý gặp mặt."
Ta và Dực Hổ cùng nhau đi tới Lạc Mai sơn trang, Dực Hổ là môn hạ của Mặc Vô Thương, nhưng mà chỉ tiếc nó trời sinh tính tình cố chấp.
Nó không thích Mặc Vô Thương một chút nào, thậm chí nhiều năm rồi cũng chẳng thèm hỏi thăm tới lão.
"Su phụ! Mặc lão đầu nhi tính tình rất kỳ quái, người tìm hắn làm gì?"
Ta không đem mục đích nói cho Dực Hổ, mỉm cười nói:
"Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, Mặc tiên sinh nói như thế nào cũng đã truyền thụ cho ngươi học vấn, tại sao ngươi lại ở sau lưng nói xấu ông ta như vậy được."
Dực Hổ chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
"Lão chẳng bao giờ coi ta là đồ đệ, mấy năm nay hắn có dạy cho ta cái gì đâu."
Sơn trang mặc dù tên là Lạc Mai, nhưng xung quanh chẳng có một gốc mai nào, thay thế mai là một loại cây màu đỏ, từ xa nhìn lại, sơn trang giống như một ngọn lửa.
Đi vào trong rừng, đường đi trở nên rắc rối phức tạp, ở phía trước đều có ba con đường, thông ra ba hướng khác nhau, ẩn chứa vô số cơ quan huyền diệu.
Dực Hổ đi trước dẫn đường, nó tuy rằng chẳng học thành tài môn nào, nhưng mà đoạn đường này cũng không làm khó được nó. Hai người chúng ta đi vòng vèo mấy lượt, mới tới được cửa của Lạc Mai sơn trang.
Cửa lớn đã mở, dường như chủ nhân biết có khách đến.
Đi vào đại môn, thì thấy phía trước toàn là nước, nếu như muốn đi vào trong nội viện, thì nhất định phải dùng đường thủy. Thế nhưng trên mặt nước chỉ có một cái cầu hai nhịp, ở giữa thiếu chừng tám trượng.
Dực Hổ nói:
"Mặc lão đầu nhi thích nhất là làm ra vẻ huyền bí."
Hắn la lớn:
"Mặc tiên sinh, là ta!"
Từ bên tai vang lên thanh âm của cơ quan kẽo kẹt, một đoạn cầu thiếu nổi lên từ dưới mắt nước, vừa khít vào hai đoạn cầu có từ trước, ta thầm nghĩ:
"Mặc Vô Thương quả nhiên có tài cái thế thần thông, thiết kế cơ quan đã tới trình, độ điêu luyện."
Đi tới bờ bên kia, cầu gỗ phía sau lại chìm xuống mặt nước, có một thanh niên chừng hai mươi tư tuổi, ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn chúng ta, nói:
"Dực Hổ! Ngươi cuối cùng cũng tới rồi sao?"
Dực Hổ nói:
"Hôm nay ta tới là dẫn sư phụ đi gặp Mặc tiên sinh."
Thanh niên trước mặt lập tức dùng hai mắt đánh giá ta hồi lâu.
Bình luận facebook