Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Đó là do hắn đã tạo thành sai lầm lớn, đem những thiết kế của mình cho quân đội Đông Hồ, thực lực của Đông Hồ hôm nay, cũng có phần công lao của hắn.
Trên mặt của Mặc Vô Thương hiện lên sự bi ai, nói:
"Ta và Cạnh Sơn vương là bạn tri giao, trước lúc mất hắn đem hai người con phó thác cho ta. Từ xưa tới nay ta ít hỏi tới chuyện của bọn chúng, thế nhưng những chuyện xảy ra ở Cạnh Sơn vương phủ ta đều biết rõ ràng."
Mặc Vô Thương chậm rãi dựa tay vào lan can, cảm khái ngàn vạn lần, nói:
"Vân Na vốn không phải là con thân sinh của Cạnh Sơn vương, nàng có huyết thống Nga La Tư, Dực Hổ mặc dù là con của hắn, nhưng mà phụ thân mất sớm, mẫu thân lại xuất thân ti tiện, ở trong vương thất Đông Hồ chẳng có địa vị gì cả. Vân Na thông tuệ hơn người, võ công mưu kế đều rất giỏi, nhưng tiếc rằng sự xinh đẹp lại là mầm tai họa, Hoàn Nhan Liệt Thái thèm thuồng sắc đẹp của nàng, một lòng muốn nạp nàng vào cung."
Ta tập trung tinh thần nghe từng câu, từng chữ của Mặc Vô Thương.
Mặc Vô Thương nói:
"Ta đã sớm quan sát số tử vi cho tỷ đệ chúng, Hoàn Nhan Vân Na quý khí bức người, chiếm cứ Thiên Phủ Tinh, có số phận mẫu nghi thiên hạ. Ta vốn tưởng rằng, nó chắc chắn sẽ gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, trở thành hoàng hậu Đông Hồ. Thế nhưng từ khi ngươi đột xiên xuất hiện đã cải biến tất cả, vị trí của nàng lại sáng lóe lên bên cạnh ngôi sao mới kia, Hồng Loan tinh của Vân Na hợp với ngươi có số phu thê, lúc này ta mới biết, phu quân trong số mạng của nó là người khác."
Mặc Vô Thương dựa vào lan can vỗ nhẹ nhẹ một cái nói:
"Ngươi xem bên ngôi sao mới kia còn có một ngôi sao màu lam, quang mang nhu hòa, nhưng sâu sắc kéo dài, chiếm cứ vị trí bên cạnh, ngôi sao ấy và ngôi sao của Vân Na gắn bó với nhau. Cả hai đều xúm lại bên ngôi sao mới kia, cùng được ngôi sao mới chiếu rọi, đồng thời sáng lên."
Trong lòng ta âm thầm nghĩ tới, ngôi sao màu lam kia chắc chắn là Toàn Tuệ Kiều.
Mặc Vô Thương nói:
"Thiên mệnh không thể trái, người trần thế đâu có thể ngăn cả ngôi sao xoay vần.”
Hắn ngưng mắt nhìn ta nói:
"Trong kỳ đại hôn của Vân Na, người tính dẫn nàng bỏ trốn."
Ta gật đầu.
Mặc Vô Thương nói:
"Ta đã từng giúp quốc quân tiền nhiệm của Đông Hồ thiết kế một cái địa đạo kéo dài từ trong Hoàng cung ra ngoài thành, việc này ta chỉ nói cho Cạnh Sơn vương Hoàn Nhan Liệt Phong, chắc chắn là ngươi biết việc này từ trong miệng của Vân Na."
Mặc Vô Thương quả nhiên liệu sự như thần, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Ta cung kính quy xuống ở trước mặt của hắn, nói:
"Dận Không xin Mặc tiên sinh thành toàn."
Mặc Vô Thương cười khổ một tiếng:
"Thật là thiên ý trêu người, Long Thiên Việt hại ta thê thảm tới hoàn cảnh này, vậy mà ta lại phải trợ giúp cho con của hắn."
Hắn đưa tay nâng ta dậy, nói:
"Thiên mệnh của ngươi chính là đế vương, quỳ xuống trước mặt ta, chẳng phải là muốn ta giảm tuổi thọ hay sao."
Ta sợ hãi nói:
"Dận Không không có ý này."
Mặc Vô Thương chán nản nói:
"Tất cả đều là thiên ý."
Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, nghe lời hắn nói, thì mạng của hắn không còn dài?
Mặc Vô Thương nói:
"Có mấy chuyện ta phải nhắc nhở ngươi."
Ta cung kính nói:
"Mặc tiên sinh xin chỉ giáo."
"Hoàn Nhan Vân Na đương nhiên là không biết thân phận thực sự của ngươi, nếu như ngươi muốn nàng theo ngươi rời khỏi Đông Hồ, thì nhất định phải thẳng thắn cho nàng biết thân phận thực sự. Bằng không cho dù ta có đưa bí đồ cho ngươi, thì nàng cũng sẽ không mang Dực Hổ ra đánh bạc."
Ta gật đầu nói:
"Dận Không biết."
Mặc Vô Thương lại nói:
"Ta biết là đế vương thì sẽ không từ thủ đoạn, nhưng mà ta thấy sát tâm của ngươi quá nặng, cứ tiếp tục như vậy, thì tuyệt không phải là cái phúc của vạn dân. Trừ khi bất đắc dĩ, ngươi phải thu liễm sát niệm của bản thân, thích giết chóc sẽ chỉ làm mất bản tính con người."
Ta trịnh trọng gật đầu.
Mặc Vô Thương nói:
"Ta còn muốn cầu ngươi ba việc."
"Chỉ cần Dận Không có thể làm được, tất sẽ đốc toàn bộ sức lực để làm.”
"Ta luân lạc tới nông nỗi hôm nay, đều là do Tả Trục Lưu và phụ hoàng ngươi ban tặng, ta cũng không làm khó dễ ngươi giết cha, nhưng chỉ cần cầu ngươi giúp ta diệt trừ Tả Trục Lưu...”
Hắn dừng một chút lại nói:
"Tả Trục Lưu một lòng trợ giúp cần vương lên ngôi đế, đối với chuyện của ngươi sẽ là một trở ngại lớn, việc này chắc đối với ngươi không khó."
"Mặc tiên sinh yên tâm, Dận Không nhất định hoàn thành giúp ngài tâm nguyện này."
Mặc Vô Thương nói:
"Gia Cát Tiểu Liên chính là ta cháu ngoại của ta, lúc trước ta gặp rủi ro. Mặc môn, họ Gia Cát đều bị ta liên lụy. Chỉ có ta và Tiểu Liên tránh được trường kiếp nạn này, thiên ý trêu người. Tiểu Liên lại bị tàn tật nửa người, lần này ngươi trở lại Trung Nguyên, cần mang theo nó."
Ta ngạc nhiên nói:
"Gia Cát huynh có biết chuyện này hay không?"
Mặc Vô Thương cười nhạt nói:
"Tiểu Liên đã được ta chân truyền một thân tài nghệ, có thể nói là trò giỏi hơn thầy, nhiều ngày qua ta ở đây quan sát trăng sao, nó cũng đứng ở bên cạnh, hơn nữa ta cũng nói cho nó tất cả. Huống chi, ngươi tới Lạc Mai sơn trang nó đã tự mình ra tiếp đãi, Tiểu Liên xưa nay không thích xã giao, điều này chứng tỏ, nó đã tìm được Thánh A La trong mệnh của nó, người đó chính là ngươi."
Năng lực của Gia Cát Tiểu Liên ta đã được chứng thực, nếu như có được người này trợ giúp, thì đúng là một đại lực lượng cho con đường đế nghiệp sau này, ta vui vẻ nói:
"Chỉ cần Gia Cát huynh nguyện ý theo ta trở về, thì đương nhiên Dận Không tuân mệnh."
Mặc Vô Thương nói:
"Mối hận nhất thời của ta lại làm hại vô số bách tính vô tội, nghiệp chướng nặng nề, không còn mặt mũi nào quay về Trung Nguyên, lúc ngươi trở về Đại Khang, cần tìm cách rửa oan cho Mặc môn."
Ta cung kính nói:
"Mặc tiên sinh yên tâm, việc này Dận Không nhất định sẽ làm được."
Mặc Vô Thương thở dài một tiếng, đôi mắt thâm thúy lại nhìn lên bầu trời mênh mông vô tận:
"Tâm nguyện của ta đã xong, kiếp này những tội nghiệt đã nợ, Tiểu Liên sẽ thay ta trả nợ..."
Hắn chỉ một quyển trục trên bàn, nói:
"Địa đồ ở chỗ này, ngươi đi đi..."
Trở lại nhà gỗ, Gia Cát Tiểu Liên vẫn ngồi chỗ cũ đợi, hắn bình tĩnh nhìn ta nói: "Long công tử đã đạt được mục đích rồi đúng không?"
Ta gật đầu.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
"Sư phụ ta vẫn luôn đợi huynh."
Ta hiểu hàm nghĩa trong câu nói này, nên thấp giọng nói:
"Gia Cát huynh có muốn theo ta trở về TrungNguyên không?"
Gia Cát Tiểu Liên lạnh nhạt nói:
"Tiểu Liên tin sư phụ không nhìn nhầm."
Ánh mắt của hắn nhìn vào quyển trục trên tay của ta, nói:
"Ngày đại hôn cũng là ngày rời đi, nhưng mà trước khi Long công tử tiến nhập hoàng cung, vẫn còn có quý nhân tương trợ.”
Trên mặt của Mặc Vô Thương hiện lên sự bi ai, nói:
"Ta và Cạnh Sơn vương là bạn tri giao, trước lúc mất hắn đem hai người con phó thác cho ta. Từ xưa tới nay ta ít hỏi tới chuyện của bọn chúng, thế nhưng những chuyện xảy ra ở Cạnh Sơn vương phủ ta đều biết rõ ràng."
Mặc Vô Thương chậm rãi dựa tay vào lan can, cảm khái ngàn vạn lần, nói:
"Vân Na vốn không phải là con thân sinh của Cạnh Sơn vương, nàng có huyết thống Nga La Tư, Dực Hổ mặc dù là con của hắn, nhưng mà phụ thân mất sớm, mẫu thân lại xuất thân ti tiện, ở trong vương thất Đông Hồ chẳng có địa vị gì cả. Vân Na thông tuệ hơn người, võ công mưu kế đều rất giỏi, nhưng tiếc rằng sự xinh đẹp lại là mầm tai họa, Hoàn Nhan Liệt Thái thèm thuồng sắc đẹp của nàng, một lòng muốn nạp nàng vào cung."
Ta tập trung tinh thần nghe từng câu, từng chữ của Mặc Vô Thương.
Mặc Vô Thương nói:
"Ta đã sớm quan sát số tử vi cho tỷ đệ chúng, Hoàn Nhan Vân Na quý khí bức người, chiếm cứ Thiên Phủ Tinh, có số phận mẫu nghi thiên hạ. Ta vốn tưởng rằng, nó chắc chắn sẽ gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, trở thành hoàng hậu Đông Hồ. Thế nhưng từ khi ngươi đột xiên xuất hiện đã cải biến tất cả, vị trí của nàng lại sáng lóe lên bên cạnh ngôi sao mới kia, Hồng Loan tinh của Vân Na hợp với ngươi có số phu thê, lúc này ta mới biết, phu quân trong số mạng của nó là người khác."
Mặc Vô Thương dựa vào lan can vỗ nhẹ nhẹ một cái nói:
"Ngươi xem bên ngôi sao mới kia còn có một ngôi sao màu lam, quang mang nhu hòa, nhưng sâu sắc kéo dài, chiếm cứ vị trí bên cạnh, ngôi sao ấy và ngôi sao của Vân Na gắn bó với nhau. Cả hai đều xúm lại bên ngôi sao mới kia, cùng được ngôi sao mới chiếu rọi, đồng thời sáng lên."
Trong lòng ta âm thầm nghĩ tới, ngôi sao màu lam kia chắc chắn là Toàn Tuệ Kiều.
Mặc Vô Thương nói:
"Thiên mệnh không thể trái, người trần thế đâu có thể ngăn cả ngôi sao xoay vần.”
Hắn ngưng mắt nhìn ta nói:
"Trong kỳ đại hôn của Vân Na, người tính dẫn nàng bỏ trốn."
Ta gật đầu.
Mặc Vô Thương nói:
"Ta đã từng giúp quốc quân tiền nhiệm của Đông Hồ thiết kế một cái địa đạo kéo dài từ trong Hoàng cung ra ngoài thành, việc này ta chỉ nói cho Cạnh Sơn vương Hoàn Nhan Liệt Phong, chắc chắn là ngươi biết việc này từ trong miệng của Vân Na."
Mặc Vô Thương quả nhiên liệu sự như thần, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Ta cung kính quy xuống ở trước mặt của hắn, nói:
"Dận Không xin Mặc tiên sinh thành toàn."
Mặc Vô Thương cười khổ một tiếng:
"Thật là thiên ý trêu người, Long Thiên Việt hại ta thê thảm tới hoàn cảnh này, vậy mà ta lại phải trợ giúp cho con của hắn."
Hắn đưa tay nâng ta dậy, nói:
"Thiên mệnh của ngươi chính là đế vương, quỳ xuống trước mặt ta, chẳng phải là muốn ta giảm tuổi thọ hay sao."
Ta sợ hãi nói:
"Dận Không không có ý này."
Mặc Vô Thương chán nản nói:
"Tất cả đều là thiên ý."
Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, nghe lời hắn nói, thì mạng của hắn không còn dài?
Mặc Vô Thương nói:
"Có mấy chuyện ta phải nhắc nhở ngươi."
Ta cung kính nói:
"Mặc tiên sinh xin chỉ giáo."
"Hoàn Nhan Vân Na đương nhiên là không biết thân phận thực sự của ngươi, nếu như ngươi muốn nàng theo ngươi rời khỏi Đông Hồ, thì nhất định phải thẳng thắn cho nàng biết thân phận thực sự. Bằng không cho dù ta có đưa bí đồ cho ngươi, thì nàng cũng sẽ không mang Dực Hổ ra đánh bạc."
Ta gật đầu nói:
"Dận Không biết."
Mặc Vô Thương lại nói:
"Ta biết là đế vương thì sẽ không từ thủ đoạn, nhưng mà ta thấy sát tâm của ngươi quá nặng, cứ tiếp tục như vậy, thì tuyệt không phải là cái phúc của vạn dân. Trừ khi bất đắc dĩ, ngươi phải thu liễm sát niệm của bản thân, thích giết chóc sẽ chỉ làm mất bản tính con người."
Ta trịnh trọng gật đầu.
Mặc Vô Thương nói:
"Ta còn muốn cầu ngươi ba việc."
"Chỉ cần Dận Không có thể làm được, tất sẽ đốc toàn bộ sức lực để làm.”
"Ta luân lạc tới nông nỗi hôm nay, đều là do Tả Trục Lưu và phụ hoàng ngươi ban tặng, ta cũng không làm khó dễ ngươi giết cha, nhưng chỉ cần cầu ngươi giúp ta diệt trừ Tả Trục Lưu...”
Hắn dừng một chút lại nói:
"Tả Trục Lưu một lòng trợ giúp cần vương lên ngôi đế, đối với chuyện của ngươi sẽ là một trở ngại lớn, việc này chắc đối với ngươi không khó."
"Mặc tiên sinh yên tâm, Dận Không nhất định hoàn thành giúp ngài tâm nguyện này."
Mặc Vô Thương nói:
"Gia Cát Tiểu Liên chính là ta cháu ngoại của ta, lúc trước ta gặp rủi ro. Mặc môn, họ Gia Cát đều bị ta liên lụy. Chỉ có ta và Tiểu Liên tránh được trường kiếp nạn này, thiên ý trêu người. Tiểu Liên lại bị tàn tật nửa người, lần này ngươi trở lại Trung Nguyên, cần mang theo nó."
Ta ngạc nhiên nói:
"Gia Cát huynh có biết chuyện này hay không?"
Mặc Vô Thương cười nhạt nói:
"Tiểu Liên đã được ta chân truyền một thân tài nghệ, có thể nói là trò giỏi hơn thầy, nhiều ngày qua ta ở đây quan sát trăng sao, nó cũng đứng ở bên cạnh, hơn nữa ta cũng nói cho nó tất cả. Huống chi, ngươi tới Lạc Mai sơn trang nó đã tự mình ra tiếp đãi, Tiểu Liên xưa nay không thích xã giao, điều này chứng tỏ, nó đã tìm được Thánh A La trong mệnh của nó, người đó chính là ngươi."
Năng lực của Gia Cát Tiểu Liên ta đã được chứng thực, nếu như có được người này trợ giúp, thì đúng là một đại lực lượng cho con đường đế nghiệp sau này, ta vui vẻ nói:
"Chỉ cần Gia Cát huynh nguyện ý theo ta trở về, thì đương nhiên Dận Không tuân mệnh."
Mặc Vô Thương nói:
"Mối hận nhất thời của ta lại làm hại vô số bách tính vô tội, nghiệp chướng nặng nề, không còn mặt mũi nào quay về Trung Nguyên, lúc ngươi trở về Đại Khang, cần tìm cách rửa oan cho Mặc môn."
Ta cung kính nói:
"Mặc tiên sinh yên tâm, việc này Dận Không nhất định sẽ làm được."
Mặc Vô Thương thở dài một tiếng, đôi mắt thâm thúy lại nhìn lên bầu trời mênh mông vô tận:
"Tâm nguyện của ta đã xong, kiếp này những tội nghiệt đã nợ, Tiểu Liên sẽ thay ta trả nợ..."
Hắn chỉ một quyển trục trên bàn, nói:
"Địa đồ ở chỗ này, ngươi đi đi..."
Trở lại nhà gỗ, Gia Cát Tiểu Liên vẫn ngồi chỗ cũ đợi, hắn bình tĩnh nhìn ta nói: "Long công tử đã đạt được mục đích rồi đúng không?"
Ta gật đầu.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
"Sư phụ ta vẫn luôn đợi huynh."
Ta hiểu hàm nghĩa trong câu nói này, nên thấp giọng nói:
"Gia Cát huynh có muốn theo ta trở về TrungNguyên không?"
Gia Cát Tiểu Liên lạnh nhạt nói:
"Tiểu Liên tin sư phụ không nhìn nhầm."
Ánh mắt của hắn nhìn vào quyển trục trên tay của ta, nói:
"Ngày đại hôn cũng là ngày rời đi, nhưng mà trước khi Long công tử tiến nhập hoàng cung, vẫn còn có quý nhân tương trợ.”
Bình luận facebook