Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
"Vị Mặc tiên sinh này quả nhiên là một kỳ nhân."
Vân Na nói:
"Mặc tiên sinh thiên văn địa lý, y bốc tinh tướng không chỗ nào không thông, tiên hoàng lúc trước thiết kế mật đạo này, cũng là vì phòng ngừa trong lúc chạy trốn."
Ta thầm nghĩ trong lòng:
"Sau khi ra ngoài nhất định phải tạ ơn tiên hoàng Đông Hồ này mới được, nếu như hắn không lưu lại bí đạo này, thì chúng ta sẽ không thể thuận lợi mà rời khỏi Hắc Sa thành phòng thủ nghiêm mật kia."
Địa hình cực kỳ phức tạp, đi được một đoạn lại gặp phải một cửa đá, có lúc rẽ nhánh, cũng may là cơ quan đồ của Mặc Vô Thương vẽ lại vô cùng chi tiết, những chỗ then chốt đều ghi rõ toàn bộ. Chúng ta đi trong bóng tối chừng khoảng hai canh giờ, thì đất dưới chân bắt đầu rắn dần lên.
Cúi đầu nhìn lại, hóa ra đây là con đường được xây thành từ đá xanh, con đường lớn dần lên, hai bên đường có những rãnh nước nhỏ, chắc dùng để thoát nước.
Lại đi về phía trước đi hơn trăm bước, con đường đã dần dần hết. Ta ngửa đẩu nhìn lại, thì thấy một bức tướng đá vuông vắn, trên vách tường có đính vào những chiếc thang cuốn.
Lang Thứ và Tiêu Trấn Kỳ dẫn đầu leo lên, hai người hợp lực dùng sức đẩy phiến đá trên đầu sang một bên, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài xuyên thẳng vào.
Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói:
"Có tiếng nước!"
Dực Hổ vui mừng quá đỗi, dùng cả tay chân bò lên.
Ta nhân cơ hội ôm Vân Na và Tuệ Kiều, hôn lên khuôn mặt của mỗi người một cái. Hai thiếu nữ này đồng thời cười một tiếng, thân thể mềm mại dựa sát vào người ta.
Khi lên tới mặt đất mới biết đây là một sơn động, những luồng gió mát từ bên ngoài thổi tới, làm cho tinh thần của ta trở nên thoải mái. Những thanh âm của thác nước ở bên ngoài truyền tới, ta đoán là nó cũng không ở xa đây.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ, Lang Thứ hợp lực đẩy phiên đá lấp lại, đông thời còn chèn thêm mấy tấm cự thạch.
Chúng ta đồng thời bước thật nhanh ra ngoài chỗ có ánh sáng, đi được chừng nửa dặm, trước mắt bỗng nhiên rộng rãi, thì thấy bên ngoài động khẩu là một cái hồ nước thật to, bao quanh động khẩu, ngoài động hiên nhiên là một cái thác nước.
Trong lòng ta không khỏi âm thẩm than thở, Mặc Vô Thương quả nhiên lợi hại, lại có thể tìm được một nơi bí ẩn như vậy làm lối ra.
Lang Thứ cười tươi một tiếng, dẫn đầu xông vào trong nước, Tiêu Trấn Kỳ bám sát theo Dực Hổ nhảy ra ngoài.
Hoàn Nhan Vân Na bình thường quả cảm, thì bây giờ lại nao núng:
"Ta... không biết bơi..”
Ta cười ha ha lên, một tay ôm lấy thân hình nàng vào trong ngực, nói:
"Vậy thì ta đem nàng ra ngoài."
Tuệ Kiều mỉm cười nói:
"Từ nhỏ muội đã lớn lên ở bên bờ sông Hãn giang, chỉ sợ huynh bơi không nhanh bằng muội đâu."
Nói xong nàng thả mình vào trong dòng nước.
Hoàn Nhan Vân Na kêu to một tiếng, ta ôm nàng nhảy ùm xuống.
Lực đẩy của thác nước cực lớn, thoáng cái đã làm chúng ta chìm xuống, ta nhanh chóng thích ứng với việc chìm trong mặt nước.
Khi mờ mắt nhìn thì thấy Toàn Tuệ Kiều như một mỹ nhân ngư, đang bơi ở trên đỉnh đầu của ta, đôi mắt đẹp nhìn ta đúng là làm mê lòng người. Sau đó nàng bơi về phía trước.
Hai mắt của Hoàn Nhan Vân Na nhắm chặt, nín thở, ôm chặt lấy cổ của ta.
Ta một tay ôm vòng eo, một tay đỡ lấy mông nàng, chậm rãi bơi lên mặt nước.
Chợt nhớ tới hoàn cảnh mới quen của ta và Yến Lâm khi xưa, trong lòng không khỏi rung động, ta nhớ lại cái trò đùa khi trước, đưa tay vào trong ngực nàng nhéo một cái.
Hoàn Nhan Vân Na thân thể mềm mại run lên, mở đôi mắt đẹp, kinh hoàng uống một ngụm nước, ta cuống quít nổi lên.
Hoàn Nhan Vân Na nằm ở trong lòng ta kịch liệt ho khan, sau một lúc mới chậm lại được, bàn tay nhỏ nhắn hung hăng nhéo ta một cái, nói:
"Tên dâm tặc này, muốn hại ta chết phải không?"
Trên bờ truyền truyền đến tiếng gọi của Dực Hổ, Vân Na cười tươi, trên mặt đỏ như mây, ta thấp giọng cười nói:
"Nàng yên tâm, bọn họ không nhìn thấy chuyện của chúng ta ở dưới nước."
Vân Na gắt giọng:
"Ngươi còn dám nói bậy, ta không bao giờ ... để ý tới ngươi nữa.”
Thấy bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ nhi này, ta hận không thể tại chỗ yêu thương nàng một phen.
Ta đỡ Vân Na đi lên trên bờ, đưa mắt nhìn xung quanh, thì thấy trên bãi cỏ cách đó không xa, có một vị bạch y công tử đang mỉm cười nhìn chúng ta.
Đây là cao đồ của Mặc Vô Thương, Gia Cát Tiểu Liên. Bên người hắn còn một vị tráng hán cao to, khí lực chắc là tương đương với Lang Thứ.
Ta chậm rãi đi tới chỗ của Gia Cát Tiểu Liên, cười nói:
"Gia Cát huynh quả nhiên tuân thủ lời hứa."
Gia Cát Tiểu Liên cười nhạt nói:
"Tiểu Liên hôm qua dựng ở đây mấy căn lều tạm, chỉ chờ công tử đến.”
Hắn chỉ hai truớng bồng phía sau, nói:
"Chư vị mời thay y phục, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Gia Cát Tiểu Liên chuẩn bị tương đối chu đáo, vũ khí, quần áo và đồ dùng hàng ngày đều không thiếu thứ gì, có lẽ là chuẩn bị vượt núi, lên hắn mang theo cả những bì giáp bằng lông điêu, cừu, và một số quần áo bông.
Gia Cát Tiểu Liên nhìn đại hán bên người, nói:
"Cự Linh, ngươi hủy chiếc xe ngựa đi, còn ngựa thì thả ra."
Đại hán tên Cự Linh gật đầu, xoay người đi vào trong rừng.
Gia Cát Tiểu Liên hướng ta nói:
"Cự Linh trời sinh câm điếc, mặc dù là tôi tớ, thế nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, tình cảm với ta như là huynh đệ, mong công tử có thể đối xử tử tế với hắn."
Ta gật đầu nói:
"Gia Cát huynh yên tâm, ta sẽ coi hắn như là huynh trưởng của mình."
Nhưng ta kỳ quái hỏi:
"Nếu hắn trời sinh câm điếc, vậy thì tại sao lại nghe hiểu được lời của huynh nói?"
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
"Hắn có thể đọc hiểu thần ngữ."
Trong khi nói chuyện Cự Linh đã trở về, hắn cúi người cõng Gia Cát Tiểu Liên trên lưng.
Gia Cát Tiểu Liên chuẩn bị hành lý tuy nhiều, thế nhưng mọi người chia ra cầm lại không có bao nhiêu.
Nhóm tám người chúng ta đi dọc theo sườn Khải Lạp Nhĩ Sơn để leo lên trên.
Cho tới lúc hoàng hôn, chúng ta mới chỉ tới được sườn núi, nhìn về phương hướng Hắc Sa thành, thì toàn bộ thành trì đã biến thành một cái bàn cờ, tất cả có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Ta có thể tưởng tượng ra, lúc này Hắc Sa thành vô cùng hỗn loạn. Hoàn Nhan Vân Na trốn đi, tất nhiên sẽ làm cho Hoàn Nhan Liệt Thái phẫn nộ dị thường, hắn sẽ lục soát toàn bộ Hắc Sa thành để tìm kiếm Vân Na.
Gia Cát Tiểu Liên nhìn về phía Hắc Sa thành, trong ánh mắt hiện lên sự sầu não và lưu luyến.
Gió núi gào thét, lúc nãy mới cảm nhận được ánh nắng của mùa xuân, còn bây giờ lại cảm nhận được gió rét của màu thu.
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng nói:
"Từ nơi này đi lên, nhiệt độ càng ngày càng thấp, với tốc độ của chúng ta bây giờ, chắc chừng khoảng 2 canh giờ nữa mới tới được nơi có tuyết."
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân nói không sai, nhưng mà chỉ nửa canh giờ nữa bầu trời sẽ tối đen, chúng ta không có khả năng đi trong đêm."
Hoàn Nhan Vân Na chỉ về một chỗ đất cao phía trước, nói:
"Chúng ta tối nay cắm trại ở đấy, hừng đông ngày mai tiếp tục xuất phát."
Vân Na nói:
"Mặc tiên sinh thiên văn địa lý, y bốc tinh tướng không chỗ nào không thông, tiên hoàng lúc trước thiết kế mật đạo này, cũng là vì phòng ngừa trong lúc chạy trốn."
Ta thầm nghĩ trong lòng:
"Sau khi ra ngoài nhất định phải tạ ơn tiên hoàng Đông Hồ này mới được, nếu như hắn không lưu lại bí đạo này, thì chúng ta sẽ không thể thuận lợi mà rời khỏi Hắc Sa thành phòng thủ nghiêm mật kia."
Địa hình cực kỳ phức tạp, đi được một đoạn lại gặp phải một cửa đá, có lúc rẽ nhánh, cũng may là cơ quan đồ của Mặc Vô Thương vẽ lại vô cùng chi tiết, những chỗ then chốt đều ghi rõ toàn bộ. Chúng ta đi trong bóng tối chừng khoảng hai canh giờ, thì đất dưới chân bắt đầu rắn dần lên.
Cúi đầu nhìn lại, hóa ra đây là con đường được xây thành từ đá xanh, con đường lớn dần lên, hai bên đường có những rãnh nước nhỏ, chắc dùng để thoát nước.
Lại đi về phía trước đi hơn trăm bước, con đường đã dần dần hết. Ta ngửa đẩu nhìn lại, thì thấy một bức tướng đá vuông vắn, trên vách tường có đính vào những chiếc thang cuốn.
Lang Thứ và Tiêu Trấn Kỳ dẫn đầu leo lên, hai người hợp lực dùng sức đẩy phiến đá trên đầu sang một bên, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài xuyên thẳng vào.
Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói:
"Có tiếng nước!"
Dực Hổ vui mừng quá đỗi, dùng cả tay chân bò lên.
Ta nhân cơ hội ôm Vân Na và Tuệ Kiều, hôn lên khuôn mặt của mỗi người một cái. Hai thiếu nữ này đồng thời cười một tiếng, thân thể mềm mại dựa sát vào người ta.
Khi lên tới mặt đất mới biết đây là một sơn động, những luồng gió mát từ bên ngoài thổi tới, làm cho tinh thần của ta trở nên thoải mái. Những thanh âm của thác nước ở bên ngoài truyền tới, ta đoán là nó cũng không ở xa đây.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ, Lang Thứ hợp lực đẩy phiên đá lấp lại, đông thời còn chèn thêm mấy tấm cự thạch.
Chúng ta đồng thời bước thật nhanh ra ngoài chỗ có ánh sáng, đi được chừng nửa dặm, trước mắt bỗng nhiên rộng rãi, thì thấy bên ngoài động khẩu là một cái hồ nước thật to, bao quanh động khẩu, ngoài động hiên nhiên là một cái thác nước.
Trong lòng ta không khỏi âm thẩm than thở, Mặc Vô Thương quả nhiên lợi hại, lại có thể tìm được một nơi bí ẩn như vậy làm lối ra.
Lang Thứ cười tươi một tiếng, dẫn đầu xông vào trong nước, Tiêu Trấn Kỳ bám sát theo Dực Hổ nhảy ra ngoài.
Hoàn Nhan Vân Na bình thường quả cảm, thì bây giờ lại nao núng:
"Ta... không biết bơi..”
Ta cười ha ha lên, một tay ôm lấy thân hình nàng vào trong ngực, nói:
"Vậy thì ta đem nàng ra ngoài."
Tuệ Kiều mỉm cười nói:
"Từ nhỏ muội đã lớn lên ở bên bờ sông Hãn giang, chỉ sợ huynh bơi không nhanh bằng muội đâu."
Nói xong nàng thả mình vào trong dòng nước.
Hoàn Nhan Vân Na kêu to một tiếng, ta ôm nàng nhảy ùm xuống.
Lực đẩy của thác nước cực lớn, thoáng cái đã làm chúng ta chìm xuống, ta nhanh chóng thích ứng với việc chìm trong mặt nước.
Khi mờ mắt nhìn thì thấy Toàn Tuệ Kiều như một mỹ nhân ngư, đang bơi ở trên đỉnh đầu của ta, đôi mắt đẹp nhìn ta đúng là làm mê lòng người. Sau đó nàng bơi về phía trước.
Hai mắt của Hoàn Nhan Vân Na nhắm chặt, nín thở, ôm chặt lấy cổ của ta.
Ta một tay ôm vòng eo, một tay đỡ lấy mông nàng, chậm rãi bơi lên mặt nước.
Chợt nhớ tới hoàn cảnh mới quen của ta và Yến Lâm khi xưa, trong lòng không khỏi rung động, ta nhớ lại cái trò đùa khi trước, đưa tay vào trong ngực nàng nhéo một cái.
Hoàn Nhan Vân Na thân thể mềm mại run lên, mở đôi mắt đẹp, kinh hoàng uống một ngụm nước, ta cuống quít nổi lên.
Hoàn Nhan Vân Na nằm ở trong lòng ta kịch liệt ho khan, sau một lúc mới chậm lại được, bàn tay nhỏ nhắn hung hăng nhéo ta một cái, nói:
"Tên dâm tặc này, muốn hại ta chết phải không?"
Trên bờ truyền truyền đến tiếng gọi của Dực Hổ, Vân Na cười tươi, trên mặt đỏ như mây, ta thấp giọng cười nói:
"Nàng yên tâm, bọn họ không nhìn thấy chuyện của chúng ta ở dưới nước."
Vân Na gắt giọng:
"Ngươi còn dám nói bậy, ta không bao giờ ... để ý tới ngươi nữa.”
Thấy bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ nhi này, ta hận không thể tại chỗ yêu thương nàng một phen.
Ta đỡ Vân Na đi lên trên bờ, đưa mắt nhìn xung quanh, thì thấy trên bãi cỏ cách đó không xa, có một vị bạch y công tử đang mỉm cười nhìn chúng ta.
Đây là cao đồ của Mặc Vô Thương, Gia Cát Tiểu Liên. Bên người hắn còn một vị tráng hán cao to, khí lực chắc là tương đương với Lang Thứ.
Ta chậm rãi đi tới chỗ của Gia Cát Tiểu Liên, cười nói:
"Gia Cát huynh quả nhiên tuân thủ lời hứa."
Gia Cát Tiểu Liên cười nhạt nói:
"Tiểu Liên hôm qua dựng ở đây mấy căn lều tạm, chỉ chờ công tử đến.”
Hắn chỉ hai truớng bồng phía sau, nói:
"Chư vị mời thay y phục, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Gia Cát Tiểu Liên chuẩn bị tương đối chu đáo, vũ khí, quần áo và đồ dùng hàng ngày đều không thiếu thứ gì, có lẽ là chuẩn bị vượt núi, lên hắn mang theo cả những bì giáp bằng lông điêu, cừu, và một số quần áo bông.
Gia Cát Tiểu Liên nhìn đại hán bên người, nói:
"Cự Linh, ngươi hủy chiếc xe ngựa đi, còn ngựa thì thả ra."
Đại hán tên Cự Linh gật đầu, xoay người đi vào trong rừng.
Gia Cát Tiểu Liên hướng ta nói:
"Cự Linh trời sinh câm điếc, mặc dù là tôi tớ, thế nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, tình cảm với ta như là huynh đệ, mong công tử có thể đối xử tử tế với hắn."
Ta gật đầu nói:
"Gia Cát huynh yên tâm, ta sẽ coi hắn như là huynh trưởng của mình."
Nhưng ta kỳ quái hỏi:
"Nếu hắn trời sinh câm điếc, vậy thì tại sao lại nghe hiểu được lời của huynh nói?"
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
"Hắn có thể đọc hiểu thần ngữ."
Trong khi nói chuyện Cự Linh đã trở về, hắn cúi người cõng Gia Cát Tiểu Liên trên lưng.
Gia Cát Tiểu Liên chuẩn bị hành lý tuy nhiều, thế nhưng mọi người chia ra cầm lại không có bao nhiêu.
Nhóm tám người chúng ta đi dọc theo sườn Khải Lạp Nhĩ Sơn để leo lên trên.
Cho tới lúc hoàng hôn, chúng ta mới chỉ tới được sườn núi, nhìn về phương hướng Hắc Sa thành, thì toàn bộ thành trì đã biến thành một cái bàn cờ, tất cả có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Ta có thể tưởng tượng ra, lúc này Hắc Sa thành vô cùng hỗn loạn. Hoàn Nhan Vân Na trốn đi, tất nhiên sẽ làm cho Hoàn Nhan Liệt Thái phẫn nộ dị thường, hắn sẽ lục soát toàn bộ Hắc Sa thành để tìm kiếm Vân Na.
Gia Cát Tiểu Liên nhìn về phía Hắc Sa thành, trong ánh mắt hiện lên sự sầu não và lưu luyến.
Gió núi gào thét, lúc nãy mới cảm nhận được ánh nắng của mùa xuân, còn bây giờ lại cảm nhận được gió rét của màu thu.
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng nói:
"Từ nơi này đi lên, nhiệt độ càng ngày càng thấp, với tốc độ của chúng ta bây giờ, chắc chừng khoảng 2 canh giờ nữa mới tới được nơi có tuyết."
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân nói không sai, nhưng mà chỉ nửa canh giờ nữa bầu trời sẽ tối đen, chúng ta không có khả năng đi trong đêm."
Hoàn Nhan Vân Na chỉ về một chỗ đất cao phía trước, nói:
"Chúng ta tối nay cắm trại ở đấy, hừng đông ngày mai tiếp tục xuất phát."
Bình luận facebook