Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Ta lấy địa đồ trong lòng ra chỉ hướng trù phòng, nói:
"A Đông! Ngươi và Lang Thứ đến đây phóng hỏa, càng lớn càng tốt."
A Đông gật đầu, lấy một thanh trường kiếm trong hộp lễ vật cùng Lang Thứ đi ra ngoài.
Tiêu Trấn Kỳ phụ trách canh chừng trước cửa, ta dựa theo bản đồ của Mặc Vô Thương, đi bên cạnh một giá sách, rồi đây nó sang một bên, dùng côn đập nhẹ mà mặt đất.
Quả nhiên là có cảm giác, ta cạy viên gạch ra, bên dưới xuất hiện một lỗ vuông chừng ba thước.
Ta che động khẩu này lại, Tiêu Trấn Kỳ nhìn vào thấp giọng nói:
"Cái động khẩu này toàn là đá, làm sao mở?"
Ta lấy tay phủi phủi mặt đá, lập tức xuất hiện 7 lỗ thủng.
Dựa theo ghi chép trên địa đồ, thì trước kia Mặc Vô Thương dùng đoạn long thạch che cái động khẩu này lại, có chuẩn bị một đường lui phía sau.
Hắn đục ở đây bảy lỗ tròn theo phương vị của sao Bắc Đẩu, chính là chìa khóa để mở đoạn long thạch ra.
Từ ngoài đại điện bỗng nhiên truyền lại những tiếng động lớn, ta và Tiêu Trấn Kỳ đông thời vọt ra ngoài nhìn lại. Thì thấy phương hướng ở Trù phòng khói bốc lên nghi ngút, hiển nhiên là A Đông và Lang Thứ đã đắc thủ.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Không bao lâu, ta thấy Lang Thứ đi tới, chúng ta lập tức kéo hắn vào bên trong đại môn.
"A Đông đâu?"
Ta thấp giọng hỏi.
Lang Thứ nói:
"Hắn sợ mọi người hỗn loạn sẽ tới đây, cho nên tói Dưỡng Tâm Điện phóng hỏa, bảo ta về trước nói cho chủ nhân biết một tiếng, hắn bảo chủ nhân không cần chờ hắn."
Ta cười khổ lắc đầu, lấy bản lĩnh của A Đông, chắc chắn sẽ không thất thủ.
Trải qua một thời gian, có ba gã thị vệ đi tới, ta nhìn lại hóa ra là 3 người Vân Na, Tuệ Kiều và Dực Hổ, các nàng và mấy người chúng ta đều mặc trang phục thái giám.
Ta vô cùng vui mừng tiến lên nghênh đón.
Hoàn Nhan Vân Na liều lĩnh nhào vào trong lòng ta, ta và nàng ôm chặt lấy nhau, Tuệ Kiều ở sau lưng nàng cười khanh khách nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
Tình thế khẩn cấp, không cho phép chần chờ, sáu người chúng ta lập tức vào trong điện.
Dực Hổ vui tươi hớn hờ nói:
"Cái tên ngốc hoàng đế kia còn đang chờ tỷ tỷ tới bái đường."
Vân Na đỏ mặt quát lên:
"Chớ có nói bậy!"
Mọi người cùng nhau cười lên ha há.
Ta chỉ vào động khẩu nói:
"Bảy cái lỗ kia được xếp theo hình Bắc Đẩu thất tinh, chúng ta dựa theo trình tự thực hiện một lượt, đầu tiên là ấn vào lỗ một, ba, sau đó ấn vào lỗ hai, năm, bảy, cuối cùng là hai lỗ bốn và sáu."
Ta và Vân Na, Tiêu Trấn Kỳ ba người phụ trách ấn cơ quan, nhưng sau khi ấn xuống vẫn không thấy phản ứng gì. Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đểu ngẩn ra.
Ta cố sức lắc đầu, căn cứ vào biểu hiện lúc đó của Mặc Vô Thương, thì lão sẽ không gạt ta.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân chúng ta bỗng nhiên chấn động một cái, ta kéo Tuệ Kiều và Vân Na lui về phía sau một bước.
Trong cái động khẩu tràn ngập sương mù, cự thạch kêu lên ầm ầm, chậm rãi chìm xuống phía dưới, cự thạch phát sinh ầm ầm nổ, chậm rãi xuống phía dưới chìm.
Dực Hổ nhìn cái lỗ đen thui, nhịn không được thở dài nói:
"Không biết nó sâu bao nhiêu, chẳng biết nhảy xuống có chết không?"
Tiếng huyên náo bên ngoài vọng lại càng lúc càng lớn.
Hoàn Nhan Vân Na khẩn trương nói:
"Chắc là bọn họ đã phát hiện chuyện ta trốn đi, rất nhanh sẽ lục soát đến đây."
Ta gật đầu nói:
"Đem hai thi thể kia ném xuống trước thử xem."
Lang Thứ ôm lấy hai cỗ thi thể ném xuống phía dưới, nhưng nửa ngày không có hồi âm, xem ra phía dưới chắc là rất sâu, trong đám công cụ của chúng ta không có dây thừng.
Tiêu Trấn Kỳ nhắc nhở:
"Không đi nữa, chỉ sợ là không kịp rồi."
Lang Thứ cắn răng, bỗng nhiên dẫn đầu hướng cái động khẩu phóng đi, ta không kịp ngăn cản lại, không bao lâu sau truyền đến tiếng cười to:
"Chủ nhân! Phía dưới toàn là bùn nhão, thảo nào không có thanh âm.”
Chúng ta vui mừng vô cùng, Dực Hổ trước tiên nhảy xuống, sau đó là Tuệ Kiều và Hoàn Nhan Vân Na, A Đông lúc này vẫn chưa tới, không biết có gặp phiền phức gì trên đường không, tình thế đã gấp gáp, không cho phép đợi thêm nữa.
Ta hướng Tiêu Trấn Kỳ nói:
"Đốt luôn nơi này đi."
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu, cùng ta châm lửa vào mấy cái giá sách, chẳng bao lâu lửa cháy ngập trời.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ nhảy vào trong động, phía dưới quả nhiên giống như lời Lang Thứ nói, toàn là bùn nhão, không khí tanh hôi vô cùng. Do chúng ta lo lắng ở đây nhiều khí mê tan, cho nên không dám châm đuốc, dọc theo đường hầm đi về phía trước.
Trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, hóa ra là một viên dạ minh châu trong tay Vân Na.
Ta cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân quả nhiên là người chuyên bày mưu nghĩ kế, chuyện này cũng có thể nghĩ đến."
Vân Na cười duyên nói:
"Hạt châu này là Gia Luật Xích Mi kính hiến cho nương nương, ta thích nên tìm cách lấy nó."
Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cười.
Có dạ minh châu chiếu sáng, tốc độ của chúng ta nhanh hơn rất nhiều, đi khoảng hai dặm, mới thoát khói đống bùn nhão này. Không khí ở chỗ này đã giảm bớt mùi tanh hôi đi rất nhiều, hay là khứu giác của chúng ta đã thích ứng với không khí nơi đây.
Ta và Vân Na, Tuệ Kiều đi tuốt đằng trước, Dực Hổ ở sau người kể lại cho Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ những chuyện xảy ra vừa qua, trông sinh động như thật.
Vân Na nhẹ giọng nói:
"Hôm nay thoát nạn cũng ít nhiều nhờ vào Đa Đồ Nhĩ công công."
Ta thấp giọng hòi:
" Đa Đô Nhĩ công công đến tột cùng là ai?"
Vân Na đạo:
"Lúc trước phụ vương ta đã từng cứu tính mạng của hắn, người này vẫn luôn giữ trong lòng, nếu như không có hắn giúp đỡ, chúng ta sao có thể chạy ra khỏi cung."
Ta cười nói:
"Ta đúng là sợ lão ô quy kia dây dưa với nàng."
Vân Na thấp giọng nói:
"Ta thoát được lão ô quy, nhưng không thoát được bàn tay của ma đầu chàng."
Trong lòng ta rung động, đồng thời tóm lấy hai cái eo nhỏ nhắn, nói:
"Mặc tiên sinh đã nói, ý trời đã bảo hai nàng ở bén trái phải của ta."
Tuệ Kiều nói:
"Nói bậy, sao Mặc tiên sinh có thể nói loại lời không nghiêm chỉnh như vậy chứ?”
Ta biết các nàng sẽ không tin tưởng cho nên kể lại chuyện hôm đó một chút.
Đường đi phía trước càng lúc càng hẹp, có chỗ chỉ đủ cho một người đi, phía trước hơn mười trượng, có một cánh cửa đá chắn đường. Dựa theo ký hiệu trên bản đồ, đây là cơ quan đầu tiên thông ra ngoài.
Ta dùng dạ minh châu soi sáng, tìm được một cái vòng nắm bằng đồng, xoay ngược theo chiểu kim đồng hồ ba vòng, rồi lại xoay thuận hai vòng, sau đó lại xoay ngược hai vòng, cửa đá chậm rãi mở ra.
Thông qua cửa đá, lối đi phía trước đã rộng lên nhiều, ta lại dùng cái vòng bằng đồng xoay ngược chiều kim đồng hồ năm vòng, xoay thuận một vòng, cửa đá một lần nữa đóng lại, dựa theo lời của địa đô, làm như vậy có thể vĩnh viễn phong bế.
"A Đông! Ngươi và Lang Thứ đến đây phóng hỏa, càng lớn càng tốt."
A Đông gật đầu, lấy một thanh trường kiếm trong hộp lễ vật cùng Lang Thứ đi ra ngoài.
Tiêu Trấn Kỳ phụ trách canh chừng trước cửa, ta dựa theo bản đồ của Mặc Vô Thương, đi bên cạnh một giá sách, rồi đây nó sang một bên, dùng côn đập nhẹ mà mặt đất.
Quả nhiên là có cảm giác, ta cạy viên gạch ra, bên dưới xuất hiện một lỗ vuông chừng ba thước.
Ta che động khẩu này lại, Tiêu Trấn Kỳ nhìn vào thấp giọng nói:
"Cái động khẩu này toàn là đá, làm sao mở?"
Ta lấy tay phủi phủi mặt đá, lập tức xuất hiện 7 lỗ thủng.
Dựa theo ghi chép trên địa đồ, thì trước kia Mặc Vô Thương dùng đoạn long thạch che cái động khẩu này lại, có chuẩn bị một đường lui phía sau.
Hắn đục ở đây bảy lỗ tròn theo phương vị của sao Bắc Đẩu, chính là chìa khóa để mở đoạn long thạch ra.
Từ ngoài đại điện bỗng nhiên truyền lại những tiếng động lớn, ta và Tiêu Trấn Kỳ đông thời vọt ra ngoài nhìn lại. Thì thấy phương hướng ở Trù phòng khói bốc lên nghi ngút, hiển nhiên là A Đông và Lang Thứ đã đắc thủ.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Không bao lâu, ta thấy Lang Thứ đi tới, chúng ta lập tức kéo hắn vào bên trong đại môn.
"A Đông đâu?"
Ta thấp giọng hỏi.
Lang Thứ nói:
"Hắn sợ mọi người hỗn loạn sẽ tới đây, cho nên tói Dưỡng Tâm Điện phóng hỏa, bảo ta về trước nói cho chủ nhân biết một tiếng, hắn bảo chủ nhân không cần chờ hắn."
Ta cười khổ lắc đầu, lấy bản lĩnh của A Đông, chắc chắn sẽ không thất thủ.
Trải qua một thời gian, có ba gã thị vệ đi tới, ta nhìn lại hóa ra là 3 người Vân Na, Tuệ Kiều và Dực Hổ, các nàng và mấy người chúng ta đều mặc trang phục thái giám.
Ta vô cùng vui mừng tiến lên nghênh đón.
Hoàn Nhan Vân Na liều lĩnh nhào vào trong lòng ta, ta và nàng ôm chặt lấy nhau, Tuệ Kiều ở sau lưng nàng cười khanh khách nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
Tình thế khẩn cấp, không cho phép chần chờ, sáu người chúng ta lập tức vào trong điện.
Dực Hổ vui tươi hớn hờ nói:
"Cái tên ngốc hoàng đế kia còn đang chờ tỷ tỷ tới bái đường."
Vân Na đỏ mặt quát lên:
"Chớ có nói bậy!"
Mọi người cùng nhau cười lên ha há.
Ta chỉ vào động khẩu nói:
"Bảy cái lỗ kia được xếp theo hình Bắc Đẩu thất tinh, chúng ta dựa theo trình tự thực hiện một lượt, đầu tiên là ấn vào lỗ một, ba, sau đó ấn vào lỗ hai, năm, bảy, cuối cùng là hai lỗ bốn và sáu."
Ta và Vân Na, Tiêu Trấn Kỳ ba người phụ trách ấn cơ quan, nhưng sau khi ấn xuống vẫn không thấy phản ứng gì. Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đểu ngẩn ra.
Ta cố sức lắc đầu, căn cứ vào biểu hiện lúc đó của Mặc Vô Thương, thì lão sẽ không gạt ta.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân chúng ta bỗng nhiên chấn động một cái, ta kéo Tuệ Kiều và Vân Na lui về phía sau một bước.
Trong cái động khẩu tràn ngập sương mù, cự thạch kêu lên ầm ầm, chậm rãi chìm xuống phía dưới, cự thạch phát sinh ầm ầm nổ, chậm rãi xuống phía dưới chìm.
Dực Hổ nhìn cái lỗ đen thui, nhịn không được thở dài nói:
"Không biết nó sâu bao nhiêu, chẳng biết nhảy xuống có chết không?"
Tiếng huyên náo bên ngoài vọng lại càng lúc càng lớn.
Hoàn Nhan Vân Na khẩn trương nói:
"Chắc là bọn họ đã phát hiện chuyện ta trốn đi, rất nhanh sẽ lục soát đến đây."
Ta gật đầu nói:
"Đem hai thi thể kia ném xuống trước thử xem."
Lang Thứ ôm lấy hai cỗ thi thể ném xuống phía dưới, nhưng nửa ngày không có hồi âm, xem ra phía dưới chắc là rất sâu, trong đám công cụ của chúng ta không có dây thừng.
Tiêu Trấn Kỳ nhắc nhở:
"Không đi nữa, chỉ sợ là không kịp rồi."
Lang Thứ cắn răng, bỗng nhiên dẫn đầu hướng cái động khẩu phóng đi, ta không kịp ngăn cản lại, không bao lâu sau truyền đến tiếng cười to:
"Chủ nhân! Phía dưới toàn là bùn nhão, thảo nào không có thanh âm.”
Chúng ta vui mừng vô cùng, Dực Hổ trước tiên nhảy xuống, sau đó là Tuệ Kiều và Hoàn Nhan Vân Na, A Đông lúc này vẫn chưa tới, không biết có gặp phiền phức gì trên đường không, tình thế đã gấp gáp, không cho phép đợi thêm nữa.
Ta hướng Tiêu Trấn Kỳ nói:
"Đốt luôn nơi này đi."
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu, cùng ta châm lửa vào mấy cái giá sách, chẳng bao lâu lửa cháy ngập trời.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ nhảy vào trong động, phía dưới quả nhiên giống như lời Lang Thứ nói, toàn là bùn nhão, không khí tanh hôi vô cùng. Do chúng ta lo lắng ở đây nhiều khí mê tan, cho nên không dám châm đuốc, dọc theo đường hầm đi về phía trước.
Trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, hóa ra là một viên dạ minh châu trong tay Vân Na.
Ta cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân quả nhiên là người chuyên bày mưu nghĩ kế, chuyện này cũng có thể nghĩ đến."
Vân Na cười duyên nói:
"Hạt châu này là Gia Luật Xích Mi kính hiến cho nương nương, ta thích nên tìm cách lấy nó."
Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cười.
Có dạ minh châu chiếu sáng, tốc độ của chúng ta nhanh hơn rất nhiều, đi khoảng hai dặm, mới thoát khói đống bùn nhão này. Không khí ở chỗ này đã giảm bớt mùi tanh hôi đi rất nhiều, hay là khứu giác của chúng ta đã thích ứng với không khí nơi đây.
Ta và Vân Na, Tuệ Kiều đi tuốt đằng trước, Dực Hổ ở sau người kể lại cho Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ những chuyện xảy ra vừa qua, trông sinh động như thật.
Vân Na nhẹ giọng nói:
"Hôm nay thoát nạn cũng ít nhiều nhờ vào Đa Đồ Nhĩ công công."
Ta thấp giọng hòi:
" Đa Đô Nhĩ công công đến tột cùng là ai?"
Vân Na đạo:
"Lúc trước phụ vương ta đã từng cứu tính mạng của hắn, người này vẫn luôn giữ trong lòng, nếu như không có hắn giúp đỡ, chúng ta sao có thể chạy ra khỏi cung."
Ta cười nói:
"Ta đúng là sợ lão ô quy kia dây dưa với nàng."
Vân Na thấp giọng nói:
"Ta thoát được lão ô quy, nhưng không thoát được bàn tay của ma đầu chàng."
Trong lòng ta rung động, đồng thời tóm lấy hai cái eo nhỏ nhắn, nói:
"Mặc tiên sinh đã nói, ý trời đã bảo hai nàng ở bén trái phải của ta."
Tuệ Kiều nói:
"Nói bậy, sao Mặc tiên sinh có thể nói loại lời không nghiêm chỉnh như vậy chứ?”
Ta biết các nàng sẽ không tin tưởng cho nên kể lại chuyện hôm đó một chút.
Đường đi phía trước càng lúc càng hẹp, có chỗ chỉ đủ cho một người đi, phía trước hơn mười trượng, có một cánh cửa đá chắn đường. Dựa theo ký hiệu trên bản đồ, đây là cơ quan đầu tiên thông ra ngoài.
Ta dùng dạ minh châu soi sáng, tìm được một cái vòng nắm bằng đồng, xoay ngược theo chiểu kim đồng hồ ba vòng, rồi lại xoay thuận hai vòng, sau đó lại xoay ngược hai vòng, cửa đá chậm rãi mở ra.
Thông qua cửa đá, lối đi phía trước đã rộng lên nhiều, ta lại dùng cái vòng bằng đồng xoay ngược chiều kim đồng hồ năm vòng, xoay thuận một vòng, cửa đá một lần nữa đóng lại, dựa theo lời của địa đô, làm như vậy có thể vĩnh viễn phong bế.
Bình luận facebook