Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 876
Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Dáng vẻ của cô Quan làm cho người ta đồng cảm.
“Cổ họng đau nên tôi không nói được nhiều.” Hướng Thu Vân tìm một lý do, nếu cô mở miệng, đến lúc đó chị dâu nhất định có thể nhận ra, mọi chuyện không dễ xử lý.
Hộ lý cũng thấy hợp tình hợp lý, không nói thêm nữa, cô ta kéo chăn lông trên đùi để tránh cô bị cảm lạnh.
Hướng Thu Vân nhìn tang lễ, đáng tiếc quá nhiều người, cô lại đứng quá xa, không nhìn thấy người muốn gặp.
Ngược lại có một người cô không muốn gặp thì đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Bùi Tung bị Hạ Vũ Hào đánh một trận, tâm trạng vốn không tốt, nhìn thấy người tàn tật ngồi xe lăn nhìn anh ta chằm chằm, anh ta lập tức nổi giận.
“Nhìn cái gì? ! Chó chết, có tin tôi móc mắt cô ra không? !”
Hướng Thu Vân chỉ nhìn anh ta một cái mà thôi cũng không có làm những chuyện khác, còn tưởng rằng anh ta đang mắng người khác nên không để ý đến.
Thái độ của cô làm cho Bùi Tung càng tức giận: “Cô có ý gì? Cô nghĩ tôi không đánh người tàn phế tật đúng không? Mẹ nó đồ chó chết!”
Anh ta nghĩ Hướng Thu Vân như người tàn phế, chân gãy còn không biết điều, anh ta nhìn thấy mà tức giận!
Anh ta vừa mắng vừa đi tới, đưa tay muốn đánh người.
Hộ lý vội vàng đứng trước mặt Hướng Thu Vân: “Anh. . . Anh này, có phải anh hiểu lầm gì không?”
Bọn họ ở đây đợi cũng không có làm gì, sao người này đột nhiên xông tới muốn đánh người như tên điên vậy?
“Cút đi!”
Bùi Tung đẩy hộ lý ra, giơ tay muốn đánh Hướng Thu Vân, nhưng bị người ta nắm lấy.
“Bùi Tung, đây là tang lễ của em gái tôi, cậu đừng không cần mặt mũi mà gây chuyện khắp nơi!” Hướng Quân u ám nhìn Bùi Tung, bỗng nhiên hất tay anh ta ra.
Bùi Tung không kịp đề phòng nên lảo đảo mấy bước mới đứng vững, sắc mặt càng khó coi.
Anh ta chỉ nói Hướng Thu Vân một câu thì bị Hạ Vũ Hào đánh cho một trận, hiện tại anh ta muốn xử lý một người xa lạ, Hướng Quân cũng phải xen vào. . . Bọn họ khinh người quá đáng!
“Cô Quan, cô không sao chứ?” Lâm Quỳnh Chi cũng đi tới hỏi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân lắc đầu.
“Hai người cậu và Thiếu xảy ra chuyện gì?” Lâm Quỳnh Chi thấy cô không sao thì thở phào một hơi.
Hộ lý tức giận nói: “Lúc đầu chúng tôi định đi nhưng cô Quan muốn đợi tang lễ của cô Hướng kết thúc. Chúng tôi đứng ở chỗ này, không ngờ anh này đi ra đã bắt đầu mắng cô Quan, còn muốn đánh cô ấy.”
“Tôi nói Hướng Thu Vân thì các người xen vào, được thôi, tôi không còn gì để nói.” Bùi Tung nói ra: “Hiện tại người tàn tật này xúc phạm tôi, tôi muốn tính sổ với cô ta, các người lại nhúng tay vào thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Dáng vẻ của cô Quan làm cho người ta đồng cảm.
“Cổ họng đau nên tôi không nói được nhiều.” Hướng Thu Vân tìm một lý do, nếu cô mở miệng, đến lúc đó chị dâu nhất định có thể nhận ra, mọi chuyện không dễ xử lý.
Hộ lý cũng thấy hợp tình hợp lý, không nói thêm nữa, cô ta kéo chăn lông trên đùi để tránh cô bị cảm lạnh.
Hướng Thu Vân nhìn tang lễ, đáng tiếc quá nhiều người, cô lại đứng quá xa, không nhìn thấy người muốn gặp.
Ngược lại có một người cô không muốn gặp thì đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Bùi Tung bị Hạ Vũ Hào đánh một trận, tâm trạng vốn không tốt, nhìn thấy người tàn tật ngồi xe lăn nhìn anh ta chằm chằm, anh ta lập tức nổi giận.
“Nhìn cái gì? ! Chó chết, có tin tôi móc mắt cô ra không? !”
Hướng Thu Vân chỉ nhìn anh ta một cái mà thôi cũng không có làm những chuyện khác, còn tưởng rằng anh ta đang mắng người khác nên không để ý đến.
Thái độ của cô làm cho Bùi Tung càng tức giận: “Cô có ý gì? Cô nghĩ tôi không đánh người tàn phế tật đúng không? Mẹ nó đồ chó chết!”
Anh ta nghĩ Hướng Thu Vân như người tàn phế, chân gãy còn không biết điều, anh ta nhìn thấy mà tức giận!
Anh ta vừa mắng vừa đi tới, đưa tay muốn đánh người.
Hộ lý vội vàng đứng trước mặt Hướng Thu Vân: “Anh. . . Anh này, có phải anh hiểu lầm gì không?”
Bọn họ ở đây đợi cũng không có làm gì, sao người này đột nhiên xông tới muốn đánh người như tên điên vậy?
“Cút đi!”
Bùi Tung đẩy hộ lý ra, giơ tay muốn đánh Hướng Thu Vân, nhưng bị người ta nắm lấy.
“Bùi Tung, đây là tang lễ của em gái tôi, cậu đừng không cần mặt mũi mà gây chuyện khắp nơi!” Hướng Quân u ám nhìn Bùi Tung, bỗng nhiên hất tay anh ta ra.
Bùi Tung không kịp đề phòng nên lảo đảo mấy bước mới đứng vững, sắc mặt càng khó coi.
Anh ta chỉ nói Hướng Thu Vân một câu thì bị Hạ Vũ Hào đánh cho một trận, hiện tại anh ta muốn xử lý một người xa lạ, Hướng Quân cũng phải xen vào. . . Bọn họ khinh người quá đáng!
“Cô Quan, cô không sao chứ?” Lâm Quỳnh Chi cũng đi tới hỏi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân lắc đầu.
“Hai người cậu và Thiếu xảy ra chuyện gì?” Lâm Quỳnh Chi thấy cô không sao thì thở phào một hơi.
Hộ lý tức giận nói: “Lúc đầu chúng tôi định đi nhưng cô Quan muốn đợi tang lễ của cô Hướng kết thúc. Chúng tôi đứng ở chỗ này, không ngờ anh này đi ra đã bắt đầu mắng cô Quan, còn muốn đánh cô ấy.”
“Tôi nói Hướng Thu Vân thì các người xen vào, được thôi, tôi không còn gì để nói.” Bùi Tung nói ra: “Hiện tại người tàn tật này xúc phạm tôi, tôi muốn tính sổ với cô ta, các người lại nhúng tay vào thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Bình luận facebook