Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 877
Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Hướng Quân hừ một tiếng, nắm cà vạt của anh ta: “Cậu ở chỗ khác muốn làm gì cũng được! Nếu cậu gây chuyện ở tang lễ của em gái tôi thì đừng trách ông đây không khách sáo!”
“Buông tay!” Bùi Tung giãy giụa, châm chọc nói: “Tôi gây chuyện trong tang lễ của em gái anh thì anh không khách sáo, hay là chỉ cần tôi mắng những người tàn tật thì anh mới không khách sáo? Trong nhà anh có hai người tàn tật nên không cho người khác mắng tàn tật, có phải là . . .”
Ầm!
Sắc mặt Hướng Quân xanh xám, đấm vào mũi anh ta.
Bùi Tung lùi lại hai bước rồi lau mặt, sắc mặt dữ tợn nói: “Máu! Hướng Quân, mẹ nó anh đúng là mạnh tay!”
Anh ta không dám trêu họ Hạ, chẳng lẽ anh ta còn không thể trêu Hướng Quân?
Hai người đánh nhau.
Bình thường Bùi Tung không phải là người yên phận, không ít lần đánh nhau gây chuyện, hai người đánh ngang nhau, không ai chiếm ưu thế hơn.
Lâm Quỳnh Chi đi qua ngăn cản nhưng không được, ngược lại Bùi Tung đá cô ta ngã xuống đất.
Hướng Quân thấy vậy thì trong lòng càng tức giận, đá vào người Bùi Tung. Nhưng anh ta cũng không tốt hơn, Bùi Tung đấm vào mặt anh ta.
Hướng Thu Vân nhìn khuôn mặt Hướng Quân sưng lên thì vô thức muốn đi tới ngăn cản, nhưng hộ lý kéo cô lại khuyên nhủ: “Cô Quan, trên người cô bị thương nặng, nếu bọn họ đánh trúng cô thì xong đời. Chúng tôi nên quay về thôi, trên người cô có nhiều vết thương vỡ ra rồi!”
Cũng không phải hộ lý sợ phiền phức, chủ yếu là vết thương của Hướng Thu Vân quá nghiêm trọng.
Trước khi bọn họ ra ngoài, Lục Ngôn Sâm và bác sĩ điều trị của Hướng Thu Vân liên tục căn dặn không thể ở bên ngoài quá lâu, nếu nhiễm trùng nhẹ thì nằm nghỉ một thời gian, nặng thì sẽ nguy hiểm tính mạng.
Hướng Thu Vân cũng hối hận, nếu cô đi sớm một chút, anh trai cũng không đánh nhau với Bùi Tung vì cô.
Hộ lý thấy cô không trả lời cũng không hỏi ý kiến cô nữa mà đi đến nói với Lâm Quỳnh Chi: “Mợ Hướng, lần này liên lụy đến cô và cậu Hướng, hôm nào chúng tôi nhất định đến nhà nói lời cảm ơn. Nhưng vết thương của cô Quan đã vỡ, nguy cơ nhiễm trùng cao, tôi nhất định phải lập tức đưa cô ấy về bệnh viện.”
“Hai người quá khách sáo rồi, cô Quan bảo vệ mặt ngọc của Thu Vân mới bị tạt axit, lần này chúng tôi giúp cô ấy là điều nên làm. Nếu vậy thì cô mau đưa cô Quan trở về đi.”
Lâm Quỳnh Chi nói rất nhanh, sau khi nói xong còn cười với Hướng Thu Vân rồi vội vàng đi gọi vệ sĩ.
Hộ lý không dừng lại mà đẩy Hướng Thu Vân đến xe van. Mấy người xuống xe giúp cô ta đưa Hướng Thu Vân lên xe rồi rời đi.
Đám vệ sĩ tới cố gắng hết sức mới kéo Bùi Tung và Hướng Quân ra.
Hai người vô cùng chật vật, nhưng bởi vì trước đó Bùi Tung bị Hạ Vũ Hào đánh một trận nên thảm hại hơn Hướng Quân.
Ba Bùi vội vàng chạy tới nhìn thấy con trai như vậy thì đau lòng: “Hướng Quân, chúng tôi có lòng đến tham gia tang lễ của Hướng Thu Vân, các người lại bắt nạt con trai tôi nhiều lần như thế, khinh người quá đáng nhỉ? !”
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Hướng Quân hừ một tiếng, nắm cà vạt của anh ta: “Cậu ở chỗ khác muốn làm gì cũng được! Nếu cậu gây chuyện ở tang lễ của em gái tôi thì đừng trách ông đây không khách sáo!”
“Buông tay!” Bùi Tung giãy giụa, châm chọc nói: “Tôi gây chuyện trong tang lễ của em gái anh thì anh không khách sáo, hay là chỉ cần tôi mắng những người tàn tật thì anh mới không khách sáo? Trong nhà anh có hai người tàn tật nên không cho người khác mắng tàn tật, có phải là . . .”
Ầm!
Sắc mặt Hướng Quân xanh xám, đấm vào mũi anh ta.
Bùi Tung lùi lại hai bước rồi lau mặt, sắc mặt dữ tợn nói: “Máu! Hướng Quân, mẹ nó anh đúng là mạnh tay!”
Anh ta không dám trêu họ Hạ, chẳng lẽ anh ta còn không thể trêu Hướng Quân?
Hai người đánh nhau.
Bình thường Bùi Tung không phải là người yên phận, không ít lần đánh nhau gây chuyện, hai người đánh ngang nhau, không ai chiếm ưu thế hơn.
Lâm Quỳnh Chi đi qua ngăn cản nhưng không được, ngược lại Bùi Tung đá cô ta ngã xuống đất.
Hướng Quân thấy vậy thì trong lòng càng tức giận, đá vào người Bùi Tung. Nhưng anh ta cũng không tốt hơn, Bùi Tung đấm vào mặt anh ta.
Hướng Thu Vân nhìn khuôn mặt Hướng Quân sưng lên thì vô thức muốn đi tới ngăn cản, nhưng hộ lý kéo cô lại khuyên nhủ: “Cô Quan, trên người cô bị thương nặng, nếu bọn họ đánh trúng cô thì xong đời. Chúng tôi nên quay về thôi, trên người cô có nhiều vết thương vỡ ra rồi!”
Cũng không phải hộ lý sợ phiền phức, chủ yếu là vết thương của Hướng Thu Vân quá nghiêm trọng.
Trước khi bọn họ ra ngoài, Lục Ngôn Sâm và bác sĩ điều trị của Hướng Thu Vân liên tục căn dặn không thể ở bên ngoài quá lâu, nếu nhiễm trùng nhẹ thì nằm nghỉ một thời gian, nặng thì sẽ nguy hiểm tính mạng.
Hướng Thu Vân cũng hối hận, nếu cô đi sớm một chút, anh trai cũng không đánh nhau với Bùi Tung vì cô.
Hộ lý thấy cô không trả lời cũng không hỏi ý kiến cô nữa mà đi đến nói với Lâm Quỳnh Chi: “Mợ Hướng, lần này liên lụy đến cô và cậu Hướng, hôm nào chúng tôi nhất định đến nhà nói lời cảm ơn. Nhưng vết thương của cô Quan đã vỡ, nguy cơ nhiễm trùng cao, tôi nhất định phải lập tức đưa cô ấy về bệnh viện.”
“Hai người quá khách sáo rồi, cô Quan bảo vệ mặt ngọc của Thu Vân mới bị tạt axit, lần này chúng tôi giúp cô ấy là điều nên làm. Nếu vậy thì cô mau đưa cô Quan trở về đi.”
Lâm Quỳnh Chi nói rất nhanh, sau khi nói xong còn cười với Hướng Thu Vân rồi vội vàng đi gọi vệ sĩ.
Hộ lý không dừng lại mà đẩy Hướng Thu Vân đến xe van. Mấy người xuống xe giúp cô ta đưa Hướng Thu Vân lên xe rồi rời đi.
Đám vệ sĩ tới cố gắng hết sức mới kéo Bùi Tung và Hướng Quân ra.
Hai người vô cùng chật vật, nhưng bởi vì trước đó Bùi Tung bị Hạ Vũ Hào đánh một trận nên thảm hại hơn Hướng Quân.
Ba Bùi vội vàng chạy tới nhìn thấy con trai như vậy thì đau lòng: “Hướng Quân, chúng tôi có lòng đến tham gia tang lễ của Hướng Thu Vân, các người lại bắt nạt con trai tôi nhiều lần như thế, khinh người quá đáng nhỉ? !”
Bình luận facebook