Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-509
CHƯƠNG 509: ĐỀU LÀ PHỤ NỮ, NGẠI CÁI GÌ
CHƯƠNG 509: ĐỀU LÀ PHỤ NỮ, NGẠI CÁI GÌ
Ngủ đàng hoàng một lần à? Thế người giày vò làm thắt lưng tôi cũng sắp gãy là ai thế?
Tôi bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ đi xem Lệ Húc thôi, anh hoàn toàn không lo lắng gì cho con sao? Sau khi con dính mưa đỏ, nói không chừng sẽ nhớ ra chúng ta thì sao?"
Tên chết tiệt vùi vào trong cổ tôi và hít sâu một hơi, liếm vành tai tôi nói: "Số do trời định rồi, em có lo lắng cũng không được đâu."
Tôi vô thức vỗ vào mặt của tên chết tiệt, mơ mơ màng màng nói: "Tôi cảm thấy quan hệ giữa Lệ Húc và Bạch Linh không đơn giản, anh nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Tên chết tiệt cầm tay tôi đặt ở bên môi và hôn nhẹ. "Chỉ cần không phải là người mắt mù thì đều nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ không trong sáng rồi. Trong lòng ta cũng biết."
Anh đã biết mà vẫn bình tĩnh như vậy, anh làm sao làm được vậy?
"Tôi lo lắng Lệ Húc thích Bạch Linh, nhưng cô gái kia có cơ thể Thuần Dương nên hai người không có cách nào đến với nhau. Cho dù ở cùng một chỗ, cô gái kia cũng không sống được. Chúng ta không thể vì vậy mà tự nhiên hại cả đời của một cô gái được! Hơn nữa, dường như hồn phách của cô ấy đến Quỷ giới không thể lập tức chuyển thế thì sẽ hồn bay phách lạc. Tôi nghĩ lại đã thấy bi kịch rồi. Tôi không muốn Lệ Húc và Thiên Hựu bị tổn thương vì tình yêu! Hai thằng nhóc này quá giống anh, ai nấy đều thuộc dạng si tình."
Tôi cố ý tránh tên Chung Nhược Hi, để tránh anh với tôi lại không vui.
Tên chết tiệt ho khan tiếng nói: "Chưa chắc đã là bi kịch đâu! Cuộc đời này, thân thể của Bạch Linh là thuần dương, hai người không có cách nào ở cùng một chỗ. Nhưng nếu cô ta chuyển thế thì sao? Nói không chừng cô ta lại là con gái của người nhà bình thường. Ngược lại, nếu hai người thật sự yêu nhau thì vẫn có thể ở cùng một chỗ! Đời này không được, lại chờ tới kiếp sau! Chỉ cần Bạch Linh muốn ở cùng với Lệ Húc, những chuyện khác đều không phải là vấn đề."
Hình như rất đúng. Chỉ cần Bạch Linh có lòng, cô ấy và Lệ Húc sẽ không phải là có duyên không phận.
"Bây giờ không phải là thời điểm để lo lắng về chuyện này, mà là có thể giữ Lệ Húc ở lại không? Nếu sau thời hạn ba tháng mà vẫn không giữ được con ở lại thì nói gì cũng vô nghĩa thôi."
Tôi trừng mắt nhìn anh và mắng: "Anh còn nói nữa, thời hạn ba tháng là do anh nói đấy. Nếu anh đã không nắm chắc như vậy, sao không nói thêm vài ngày chứ! Nếu chẳng may cuối cùng Lệ Húc vẫn không nhớ lại, anh để cho con đi thật à? Anh để cho con đi nhận giặc làm cha sao?"
Tên chết tiệt mở mắt ra và chọc chọc vào đầu tôi nói: "Nếu thật như vậy, đó cũng là số mạng của conn! Con không nghĩ ra, chúng ta có làm nhiều hơn nữa cũng chỉ vô nghĩa. Không chừng cố giữ con ở lại đây, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của con mất. Em muốn nhốt con cả đời hay là tự tay giết chết con?"
Tôi nghĩ tới lại thấy bực bội liền ngồi dậy. "Tôi còn tưởng anh nắm chắc tới mức nào, hóa ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi! Trí nhớ của con đã bị rút ra, chỉ cần không bị xóa bỏ thì sẽ tìm lại được. Sao anh không nói thời gian nhiều một chút, ba tháng chớp mắt đã trôi qua! Thời gian ngắn như vậy, anh bảo tôi đi đâu tìm đây? Sao lúc nào gặp chuyện anh cũng tùy tiện như vậy? Anh không thể bỏ chút công sức tâm tư trên người con trai được sao?"
Tôi mắng tên chết tiệt, anh cúi đầu với vẻ đã chấp nhận số mệnh làm tôi tức tới phát khóc. Anh lặng lẽ lau nước mắt cho tôi. Đối với chuyện của Lệ Húc, tôi không thể thản nhiên thoải mái, không thể tùy ý như anh được.
Trước kia có tranh cãi nhỏ chúng tôi còn chưa từng tính toán triệt để. Nhưng chuyện xảy ra trên người Lệ Húc, tôi chờ ba năm mới mới chờ con trở về, muốn tôi buông tay thì tôi thật sự không làm được.
Vì chuyện này, tôi và tên chết tiệt đã ầm ĩ rạn nứt, tôi chuyển tới viện khác ở. Bây giờ tôi không có cách nào gặp anh, vừa nhìn thấy thì tức giận, sẽ gây sự!
Tôi biết anh vẫn luôn tìm người áo đen, cũng đang tìm ký ức bị hút ra của Lệ Húc, nhưng có thể tìm được hay không thì chẳng ai dám nói trước cả.
Tên chết tiệt biết tôi gây chiến vì quyết định của anh, cho nên không tới tìm tôi giải thích, hoặc cầu xin tôi tha thứ gì cả. Anh vội vàng lo chuyện Lệ Húc, chúng tôi lại tránh không gặp mặt nhau như thế.
Nhưng như vậy cũng tốt, không có anh ở bên cạnh, tôi lại có thêm nhiều thời gian, muốn làm gì lại làm gì, không ai quản được tôi.
Đêm đó, sau khi Bạch Linh dính mưa đỏ thì bị mắc bệnh, bây giờ đang ngâm người trong hồ Hoa Thanh. Sau khi tôi biết chuyện này liền chạy tới thăm. Nếu vì chuyện của Lệ Húc mà xảy ra sơ xuất gì ở đây, tôi sẽ áy náy cả đời.
Khi tôi di tới gần hồ Hoa Thanh lại nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện.
"Lệ Húc, bất kể anh có nhớ ra điều gì hay không n, cũng đừng rời khỏi đây được không? Bọn họ là người thân của anh. Cho dù người áo đen kia có ơn nuôi dưỡng anh, nhưng nếu đúng như lời bọn họ nói thì người áo đen kia bồi dưỡng anh chính là vì âm mưu khác! Bây giờ, bọn họ thật vất vả mới tìm được anh về, anh rời đi như thế, bọn họ sẽ khó chịu tới mức nào? Lệ Húc, em xin anh đừng đi. Em không muốn ép anh phải làm bất kỳ chuyện gì anh không muốn."
Tôi cố giấu hơi thở và đứng ở bên ngoài hồ Hoa Thanh, chờ một lát mới nghe Lệ Húc nói: "Em tin bọn họ nhưng tôi không thể tin được! Tôi không tin người nuôi tôi là kẻ thù, ông ấy nói với tôi, chỉ người mạnh mới xứng nắm giữ những gì mình có, mới có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn làm! Trước khi tôi trở nên mạnh mẽ lại chịu chút uất ức thì thế nào? Ông ấy thật sự bảo tôi làm chuyện tôi không muốn làm, nhưng đó cũng là do tôi tự nguyện, tôi chưa từng hối hận! Sau ba tháng, tôi sẽ rời khỏi đây. Em muốn ở thì ở muốn đi thì đi! Tôi không ở đây quá ba tháng đâu! Ban đầu những chuyện này không liên quan gì đến em, là tôi kéo em vào. Tùy em nghĩ thế nào về tôi cũng được, từ giờ trở đi, em được tự do."
Tôi cảm giác Lệ Húc sắp rời khỏi nên lập tức nấp vào nơi bí mật, tôi nghe có tiếng nước, nghe Bạch Linh sốt ruột kêu lên: "Không phải như vậy, Lệ Húc, anh chờ một lát, em không nghĩ như vậy, em chỉ muốn tốt cho anh thôi."
"Em dựa vào đâu mà muốn tốt cho tôi? Tôi ở lại đây chính là con trai của Quỷ đế, rời đi đây, tôi chẳng là gì cả. Cho nên em cứ đi theo thằng nhóc Thanh Bạch kia đi. Em không phải là vợ chưa cưới của nó sao? Nó là người có thân phận, mạnh hơn tôi gấp trăm lần. Hơn nữa tôi cũng không phải là con trai Quỷ đế, em dựa vào đâu mà tốt với tôi?"
Lời nói này thật quá đáng. Chỉ có điều tôi cảm thấy có chút không thể tin nổi. Bạch Linh sao có thể là người của Thanh Bạch được?
Sau đó, tôi không nghe được tiếng bọn họ nói nữa. Chắc hẳn Lệ Húc đã rời đi rồi. Tôi chờ một lát mới đi vào hồ Hoa Thanh. Bạch Linh ngồi thất thần ở đó, nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu đầy tâm sự.
Tôi đi tới bên cạnh cô ấy nói: "Nghe nói cô bị bệnh, đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Bạch Linh mờ mịt ngẩng đầu, sửng sốt một lúc mới lên tiếng: "Quỷ Hậu! Sao ngài lại tới đây? Tôi không sao!"
Cô ta che đi cảnh xuân trước ngực mình. Tôi thở dài nói: "Đều là phụ nữ, không sao đâu! Lệ Húc vừa ở đây à?"
Bạch Linh đỏ mặt đứng lên, gật đầu và nói: "Vâng, anh ấy vừa mới đi thôi!"
CHƯƠNG 509: ĐỀU LÀ PHỤ NỮ, NGẠI CÁI GÌ
Ngủ đàng hoàng một lần à? Thế người giày vò làm thắt lưng tôi cũng sắp gãy là ai thế?
Tôi bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ đi xem Lệ Húc thôi, anh hoàn toàn không lo lắng gì cho con sao? Sau khi con dính mưa đỏ, nói không chừng sẽ nhớ ra chúng ta thì sao?"
Tên chết tiệt vùi vào trong cổ tôi và hít sâu một hơi, liếm vành tai tôi nói: "Số do trời định rồi, em có lo lắng cũng không được đâu."
Tôi vô thức vỗ vào mặt của tên chết tiệt, mơ mơ màng màng nói: "Tôi cảm thấy quan hệ giữa Lệ Húc và Bạch Linh không đơn giản, anh nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Tên chết tiệt cầm tay tôi đặt ở bên môi và hôn nhẹ. "Chỉ cần không phải là người mắt mù thì đều nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ không trong sáng rồi. Trong lòng ta cũng biết."
Anh đã biết mà vẫn bình tĩnh như vậy, anh làm sao làm được vậy?
"Tôi lo lắng Lệ Húc thích Bạch Linh, nhưng cô gái kia có cơ thể Thuần Dương nên hai người không có cách nào đến với nhau. Cho dù ở cùng một chỗ, cô gái kia cũng không sống được. Chúng ta không thể vì vậy mà tự nhiên hại cả đời của một cô gái được! Hơn nữa, dường như hồn phách của cô ấy đến Quỷ giới không thể lập tức chuyển thế thì sẽ hồn bay phách lạc. Tôi nghĩ lại đã thấy bi kịch rồi. Tôi không muốn Lệ Húc và Thiên Hựu bị tổn thương vì tình yêu! Hai thằng nhóc này quá giống anh, ai nấy đều thuộc dạng si tình."
Tôi cố ý tránh tên Chung Nhược Hi, để tránh anh với tôi lại không vui.
Tên chết tiệt ho khan tiếng nói: "Chưa chắc đã là bi kịch đâu! Cuộc đời này, thân thể của Bạch Linh là thuần dương, hai người không có cách nào ở cùng một chỗ. Nhưng nếu cô ta chuyển thế thì sao? Nói không chừng cô ta lại là con gái của người nhà bình thường. Ngược lại, nếu hai người thật sự yêu nhau thì vẫn có thể ở cùng một chỗ! Đời này không được, lại chờ tới kiếp sau! Chỉ cần Bạch Linh muốn ở cùng với Lệ Húc, những chuyện khác đều không phải là vấn đề."
Hình như rất đúng. Chỉ cần Bạch Linh có lòng, cô ấy và Lệ Húc sẽ không phải là có duyên không phận.
"Bây giờ không phải là thời điểm để lo lắng về chuyện này, mà là có thể giữ Lệ Húc ở lại không? Nếu sau thời hạn ba tháng mà vẫn không giữ được con ở lại thì nói gì cũng vô nghĩa thôi."
Tôi trừng mắt nhìn anh và mắng: "Anh còn nói nữa, thời hạn ba tháng là do anh nói đấy. Nếu anh đã không nắm chắc như vậy, sao không nói thêm vài ngày chứ! Nếu chẳng may cuối cùng Lệ Húc vẫn không nhớ lại, anh để cho con đi thật à? Anh để cho con đi nhận giặc làm cha sao?"
Tên chết tiệt mở mắt ra và chọc chọc vào đầu tôi nói: "Nếu thật như vậy, đó cũng là số mạng của conn! Con không nghĩ ra, chúng ta có làm nhiều hơn nữa cũng chỉ vô nghĩa. Không chừng cố giữ con ở lại đây, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của con mất. Em muốn nhốt con cả đời hay là tự tay giết chết con?"
Tôi nghĩ tới lại thấy bực bội liền ngồi dậy. "Tôi còn tưởng anh nắm chắc tới mức nào, hóa ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi! Trí nhớ của con đã bị rút ra, chỉ cần không bị xóa bỏ thì sẽ tìm lại được. Sao anh không nói thời gian nhiều một chút, ba tháng chớp mắt đã trôi qua! Thời gian ngắn như vậy, anh bảo tôi đi đâu tìm đây? Sao lúc nào gặp chuyện anh cũng tùy tiện như vậy? Anh không thể bỏ chút công sức tâm tư trên người con trai được sao?"
Tôi mắng tên chết tiệt, anh cúi đầu với vẻ đã chấp nhận số mệnh làm tôi tức tới phát khóc. Anh lặng lẽ lau nước mắt cho tôi. Đối với chuyện của Lệ Húc, tôi không thể thản nhiên thoải mái, không thể tùy ý như anh được.
Trước kia có tranh cãi nhỏ chúng tôi còn chưa từng tính toán triệt để. Nhưng chuyện xảy ra trên người Lệ Húc, tôi chờ ba năm mới mới chờ con trở về, muốn tôi buông tay thì tôi thật sự không làm được.
Vì chuyện này, tôi và tên chết tiệt đã ầm ĩ rạn nứt, tôi chuyển tới viện khác ở. Bây giờ tôi không có cách nào gặp anh, vừa nhìn thấy thì tức giận, sẽ gây sự!
Tôi biết anh vẫn luôn tìm người áo đen, cũng đang tìm ký ức bị hút ra của Lệ Húc, nhưng có thể tìm được hay không thì chẳng ai dám nói trước cả.
Tên chết tiệt biết tôi gây chiến vì quyết định của anh, cho nên không tới tìm tôi giải thích, hoặc cầu xin tôi tha thứ gì cả. Anh vội vàng lo chuyện Lệ Húc, chúng tôi lại tránh không gặp mặt nhau như thế.
Nhưng như vậy cũng tốt, không có anh ở bên cạnh, tôi lại có thêm nhiều thời gian, muốn làm gì lại làm gì, không ai quản được tôi.
Đêm đó, sau khi Bạch Linh dính mưa đỏ thì bị mắc bệnh, bây giờ đang ngâm người trong hồ Hoa Thanh. Sau khi tôi biết chuyện này liền chạy tới thăm. Nếu vì chuyện của Lệ Húc mà xảy ra sơ xuất gì ở đây, tôi sẽ áy náy cả đời.
Khi tôi di tới gần hồ Hoa Thanh lại nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện.
"Lệ Húc, bất kể anh có nhớ ra điều gì hay không n, cũng đừng rời khỏi đây được không? Bọn họ là người thân của anh. Cho dù người áo đen kia có ơn nuôi dưỡng anh, nhưng nếu đúng như lời bọn họ nói thì người áo đen kia bồi dưỡng anh chính là vì âm mưu khác! Bây giờ, bọn họ thật vất vả mới tìm được anh về, anh rời đi như thế, bọn họ sẽ khó chịu tới mức nào? Lệ Húc, em xin anh đừng đi. Em không muốn ép anh phải làm bất kỳ chuyện gì anh không muốn."
Tôi cố giấu hơi thở và đứng ở bên ngoài hồ Hoa Thanh, chờ một lát mới nghe Lệ Húc nói: "Em tin bọn họ nhưng tôi không thể tin được! Tôi không tin người nuôi tôi là kẻ thù, ông ấy nói với tôi, chỉ người mạnh mới xứng nắm giữ những gì mình có, mới có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn làm! Trước khi tôi trở nên mạnh mẽ lại chịu chút uất ức thì thế nào? Ông ấy thật sự bảo tôi làm chuyện tôi không muốn làm, nhưng đó cũng là do tôi tự nguyện, tôi chưa từng hối hận! Sau ba tháng, tôi sẽ rời khỏi đây. Em muốn ở thì ở muốn đi thì đi! Tôi không ở đây quá ba tháng đâu! Ban đầu những chuyện này không liên quan gì đến em, là tôi kéo em vào. Tùy em nghĩ thế nào về tôi cũng được, từ giờ trở đi, em được tự do."
Tôi cảm giác Lệ Húc sắp rời khỏi nên lập tức nấp vào nơi bí mật, tôi nghe có tiếng nước, nghe Bạch Linh sốt ruột kêu lên: "Không phải như vậy, Lệ Húc, anh chờ một lát, em không nghĩ như vậy, em chỉ muốn tốt cho anh thôi."
"Em dựa vào đâu mà muốn tốt cho tôi? Tôi ở lại đây chính là con trai của Quỷ đế, rời đi đây, tôi chẳng là gì cả. Cho nên em cứ đi theo thằng nhóc Thanh Bạch kia đi. Em không phải là vợ chưa cưới của nó sao? Nó là người có thân phận, mạnh hơn tôi gấp trăm lần. Hơn nữa tôi cũng không phải là con trai Quỷ đế, em dựa vào đâu mà tốt với tôi?"
Lời nói này thật quá đáng. Chỉ có điều tôi cảm thấy có chút không thể tin nổi. Bạch Linh sao có thể là người của Thanh Bạch được?
Sau đó, tôi không nghe được tiếng bọn họ nói nữa. Chắc hẳn Lệ Húc đã rời đi rồi. Tôi chờ một lát mới đi vào hồ Hoa Thanh. Bạch Linh ngồi thất thần ở đó, nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu đầy tâm sự.
Tôi đi tới bên cạnh cô ấy nói: "Nghe nói cô bị bệnh, đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Bạch Linh mờ mịt ngẩng đầu, sửng sốt một lúc mới lên tiếng: "Quỷ Hậu! Sao ngài lại tới đây? Tôi không sao!"
Cô ta che đi cảnh xuân trước ngực mình. Tôi thở dài nói: "Đều là phụ nữ, không sao đâu! Lệ Húc vừa ở đây à?"
Bạch Linh đỏ mặt đứng lên, gật đầu và nói: "Vâng, anh ấy vừa mới đi thôi!"
Bình luận facebook