Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-512
CHƯƠNG 512: SỐ TUỔI LÀ BÍ MẬT
CHƯƠNG 512: SỐ TUỔI LÀ BÍ MẬT
Lệ Húc nhướng mày hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa?"
Tôi giả vờ trầm ngâm rồi nói: "Cô ấy nói rất nhiều! Cô ấy cái gì cũng nói, kể cả mục đích người áo đen bắt cô ấy qua nữa! Bây giờ mẹ muốn biết cảm giác của con đối với cô ấy thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một bình chứa cần dùng trong lúc tu luyện thôi sao? Con suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời mẹ!"
Lệ Húc ngoảnh đầu đi, không để cho tôi nhìn thấy vẻ mặt của nó , lạnh lùng nói: "Đối với tôi, cô ta còn chẳng tính là bình chứa, tôi không cần mấy thứ này."
Lúc này, tôi nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện một người, nhìn dáng người dường như là Bạch Linh! Không xong rồi, nếu cô ấy nghe được lời này, có thể ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi không?
Tôi nhìn chằm chằm vào Lệ Húc nghiêm túc nói: "Nếu đúng như con nói, vậy vì sao vừa rồi con lại đi tới hồ Hoa Thanh? Con lo cô ấy sẽ bệnh chết à? Đàn ông mạnh mồng chỉ vô dụng thôi. Trước khi con nói bất kỳ lời nào thì phải suy nghĩ cẩn thận xem trong lòng mình muốn gì! Lời nói dối có thể lừa được người khác nhưng không lừa được chính mình đâu."
Lệ Húc vẫn không chịu dừng: "Tôi nói chính là lời trong lòng mình!"
Được rồi! Tôi thở dài nói: "Trước đây, con không biết nói dối. Bây giờ mẹ không biết con có thay đổi hay không, mẹ vẫn nói câu nói kia, mạnh miệng vô ích! Vừa rồi khi còn nói những lời này, Bạch Linh đều đã nghe được rồi. Lúc đó cô ấy đang ở bên ngoài."
Vẻ mặt Lệ Húc thoáng biến đổi, trong giây lát đã lao đến cửa. Thấy nó như vậy, tôi đã yên tâm rồi! Nó vẫn để ý tới Bạch Linh, nếu không làm sao có thể chạy tới cửa chứ!
Tôi đứng dậy và đi ra ngoài, Lệ Húc đứng đờ đẫn ở ngoài cửa. Bạch Linh đã sớm rời đi, bây giờ nó đuổi ra tới đây, căn bản không thấy người đâu cả.
"Trái tim con đi mất, không còn ở bên người con rồi, đúng là tâm thần không đồng nhất! Mạnh miệng thì sẽ không giúp con nhận được thứ con muốn đâu."
Lệ Húc hít sâu một hơi nói: "Bà đi đi! Bà nói với Bạch Linh, cô ấy không cần ở lại đây vì tôi nữa. Tôi và cô ấy không hề có quan hệ gì, cô ấy là người sống thì không nên ở lại nơi của người chết."
Tôi nhún vai nói với vẻ không để ý: "Trước đây người giữ cô ấy lại là con, thời hạn ba tháng cũng là do con và Quỷ đế quyết định! Tục ngữ có câu vua không thể nói đùa, Bạch Linh có đi hay không đều không do mẹ quyết định được."
Vẻ mặt Lệ Húc thay đổi liên tục, tôi cố nhịn cười rời đi mà không quay đầu lại!
Thằng nhóc thối tha, mẹ con trải qua khó khăn trong tình trường còn nhiều hơn con nhiều. Con muốn giả vờ trước mặt mẹ à, vậy phải học thêm mấy trăm năm nữa đi!
Chỉ riêng dáng vẻ nó lao ra cửa vừa rồi là tôi đã biết trong lòng nó có Bạch Linh, hơn nữa còn rất để ý. Tôi thấy chuyện này thú vị rồi đây!
Bây giờ, quan trọng nhất vẫn là phải đi an ủi cô gái kia. Tôi lười để ý tới Lệ Húc, mặc cho nó thích làm sao thì làm!
Chỗ Bạch Linh ở cách đó không xa. Tôi đi tới trước cửa nơi ở của cô ấy và gõ cửa. Tôi chờ một lát mới thấy cô ấy ra mở cửa.
Sau khi tôi đi vào thì hỏi thẳng: "Người vừa rồi đứng ở cửa chỗ Lệ Húc là cô đi! Cô đã nghe được rồi à?"
Bạch Linh gật đầu. "Tôi không phải cố ý!"
Tôi biết cô ấy không phải là loại người thích nghe trộm, chỉ là vừa vặn đi ngang qua nên vô ý nghe thấy thôi! Ôi, đúng là ông trời thích trêu chọc người khác. Nhưng nghe được lời không muốn nghe, chỉ sợ trong lòng cô nhóc đã phải khó chịu rồi.
"Tôi hiểu! Cô phải biết rằng thằng nhóc Lệ Húc kia luôn thù địch đối với chúng tôi, nó sẽ không nói thật với chúng tôi đâu! Thằng nhóc kia biết cô nghe được lời chúng tôi nói chuyện đã lập tức xông ra cửa, lo lắng muốn chết! Nếu nó thật sự không để ý tới cô thì làm sao có thể có phản ứng như vậy được. Nó chỉ là mạnh miệng thôi, cô yên tâm đi. Chuyện kia vẫn phải nhờ cô rồi."
Bạch Linh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu và nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
"Vậy là tốt rồi. Nó nói gì, cô đừng quá để ý, có một số việc để ý chưa chắc đã là chuyện tốt."
Bạch Linh ngoan ngoãn gật đầu, khẽ nói: "Cảm ơn, Quỷ Hậu, tôi nhớ kỹ."
Lúc này, tôi vỗ vai cô ấy nói: "Cô đấy, đừng cứ gọi tôi là Quỷ Hậu nữa. Nếu không phải tôi từng trải qua những chuyện đó, bây giờ tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi đâu! Nói thật, tôi nhìn thấy cô chẳng khác nào nhìn thấy tôi trước kia. Trước kia, tôi cũng là một người bình thường, nữ thuần âm, cho nên sau khi nhìn thấy cô, tôi lại có cảm giác thân thiết."
Bạch Linh cười nói: "Vâng, tôi có nghe nói qua một chút! Tôi rất muốn biết quá khứ của ngài, chỉ là ngài không cho tôi gọi ngài là Quỷ Hậu, vậy tôi nên gọi ngài thế nào đây?"
Tôi thật sự không biết nên bảo cô ấy gọi mình là gì! Lấy quan hệ giữa cô ấy và Lệ Húc, bảo cô ấy gọi tôi là chị thì không đúng vai vế! Gọi tên tôi lại không phù hợp với thân phận, cho nên cô ấy hỏi làm tôi rất lúng túng.
Bạch Linh hình như nhận thấy được sự ngập ngừng của tôi, cô ấy vừa cười vừa nói: "Tôi cảm thấy vẫn để tôi gọi ngài là Quỷ Hậu đi! Như vậy tương đối thích hợp hơn. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm chuyện đó. Tôi cũng hi vọng Lệ Húc được sống tốt. Anh ấy là người tốt, trước đây anh ấy còn thả cho tôi đi nữa, cho nên tôi sẽ giúp đỡ."
Cô ấy nói vậy thì tôi yên tâm rồi. "Chúng ta cùng cố gắng giữ nó lại! Tôi đã mất quá nhiều nên không muốn lại mất đi bất kỳ một người thân nào nữa."
Nói tới chuyện này, tôi khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng! Hình ảnh sư phụ tự sát vẫn còn lưu lại trong đầu tôi. Bây giờ tôi vẫn nằm mơ thấy chuyện đó. Nếu tôi vẫn là Mạc Thất kia, có lẽ mọi chuyện sẽ khác!
Chờ sau khi tôi trở về thì tên chết tiệt đã đợi ở trong phòng! Anh không đeo mặt nạ, híp mắt nhìn chằm chằm vào tôi và thờ ơ nói: "Ta đã từng nói muốn trở về là nhìn thấy em, nương tử lại mất trí nhớ sao?"
Tôi mím môi nói: "Không phải tôi đã dọn về rồi sao? Chẳng lẽ anh còn không cho người ta ra ngoài à! Buồn cười, ở đây cũng đâu phải là xã hội phong kiến, còn không cho phép người phụ nữ ra khỏi cửa sao? Hơn nữa, tôi cũng không đi ra ngoài, chẳng qua là sân nhà chúng ta lớn, tôi đi dạo ở trong sân một lát cũng không thể được à?"
"Em qua đây!" Diệm Thiên Ngạo vẫy tay với tôi!
Tôi đề phòng nhìn chằm chằm vào anh nói: "Qua làm gì chứ? Anh sẽ không phải lại muốn này nọ đấy chứ? Tôi mới chuyển về nhà không có khả năng muốn này nọ với anh đâu! Anh cũng một đống tuổi rồi, sao vẫn có nhu cầu lớn như vậy được. Anh nói thật đi, anh có cần đón vài người vào cửa không?"
Diệm Thiên Ngạo sờ mặt mình và nghi ngờ hỏi: "Em nói ta già rồi sao? Em nhìn ra được ta rất già à?"
Tôi che miệng cười nói: "À không! Nhìn qua trông anh cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, chỉ có điều tuổi thật của anh rốt cuộc lớn thế nào vậy? Tôi ở với anh đã mấy năm như vậy mà mặt anh dường như không hề thay đổi gì, không có một chút dấu hiệu già nào. Anh còn chưa nói cho tôi biết anh bao nhiêu tuổi đâu đấy!"
Tên chết tiệt nhướng mày hỏi: "Em hỏi chuyện này làm gì?"
Đã là vợ chồng rồi, hỏi tuổi tác thì có làm sao chứ? Trước đây tôi hình như có nghe anh nói qua, đây là quyền riêng tư cá nhân gì đó. Nếu anh đề phòng không muốn cho tôi biết như vậy, chẳng lẽ là lão yêu nghìn năm à!
Anh càng không muốn cho tôi biết thì tôi lại càng tò mò hơn. "Ôi, đàn ông mà cứ dây dưa mãi như vậy làm gì chứ? Anh nói nhanh đi, anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta đã ở với nhau nhiều năm như vậy, anh nói cho tôi biết thì sao chứ?"
Tên chết tiệt kéo tôi vào trong lòng nói: "Em biết em bao nhiêu tuổi không?"
Tôi hơi ngây ra. Không phải anh quên mất tôi bao nhiêu tuổi chứ? Không thể nào! Tôi gập ngón tay mình tính tuổi. Bắt đầu từ khi tôi còn là Tinh Vân người của hoàng tộc đến bây giờ, phải hơn một ngàn năm rồi! Nếu muốn tính từ Phần Thất thì cũng hơn ba trăm tuổi!
"Tôi đương nhiên biết mình bao nhiêu tuổi chứ! Anh cũng không cần úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho tôi biết đi!"
CHƯƠNG 512: SỐ TUỔI LÀ BÍ MẬT
Lệ Húc nhướng mày hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa?"
Tôi giả vờ trầm ngâm rồi nói: "Cô ấy nói rất nhiều! Cô ấy cái gì cũng nói, kể cả mục đích người áo đen bắt cô ấy qua nữa! Bây giờ mẹ muốn biết cảm giác của con đối với cô ấy thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một bình chứa cần dùng trong lúc tu luyện thôi sao? Con suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời mẹ!"
Lệ Húc ngoảnh đầu đi, không để cho tôi nhìn thấy vẻ mặt của nó , lạnh lùng nói: "Đối với tôi, cô ta còn chẳng tính là bình chứa, tôi không cần mấy thứ này."
Lúc này, tôi nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện một người, nhìn dáng người dường như là Bạch Linh! Không xong rồi, nếu cô ấy nghe được lời này, có thể ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi không?
Tôi nhìn chằm chằm vào Lệ Húc nghiêm túc nói: "Nếu đúng như con nói, vậy vì sao vừa rồi con lại đi tới hồ Hoa Thanh? Con lo cô ấy sẽ bệnh chết à? Đàn ông mạnh mồng chỉ vô dụng thôi. Trước khi con nói bất kỳ lời nào thì phải suy nghĩ cẩn thận xem trong lòng mình muốn gì! Lời nói dối có thể lừa được người khác nhưng không lừa được chính mình đâu."
Lệ Húc vẫn không chịu dừng: "Tôi nói chính là lời trong lòng mình!"
Được rồi! Tôi thở dài nói: "Trước đây, con không biết nói dối. Bây giờ mẹ không biết con có thay đổi hay không, mẹ vẫn nói câu nói kia, mạnh miệng vô ích! Vừa rồi khi còn nói những lời này, Bạch Linh đều đã nghe được rồi. Lúc đó cô ấy đang ở bên ngoài."
Vẻ mặt Lệ Húc thoáng biến đổi, trong giây lát đã lao đến cửa. Thấy nó như vậy, tôi đã yên tâm rồi! Nó vẫn để ý tới Bạch Linh, nếu không làm sao có thể chạy tới cửa chứ!
Tôi đứng dậy và đi ra ngoài, Lệ Húc đứng đờ đẫn ở ngoài cửa. Bạch Linh đã sớm rời đi, bây giờ nó đuổi ra tới đây, căn bản không thấy người đâu cả.
"Trái tim con đi mất, không còn ở bên người con rồi, đúng là tâm thần không đồng nhất! Mạnh miệng thì sẽ không giúp con nhận được thứ con muốn đâu."
Lệ Húc hít sâu một hơi nói: "Bà đi đi! Bà nói với Bạch Linh, cô ấy không cần ở lại đây vì tôi nữa. Tôi và cô ấy không hề có quan hệ gì, cô ấy là người sống thì không nên ở lại nơi của người chết."
Tôi nhún vai nói với vẻ không để ý: "Trước đây người giữ cô ấy lại là con, thời hạn ba tháng cũng là do con và Quỷ đế quyết định! Tục ngữ có câu vua không thể nói đùa, Bạch Linh có đi hay không đều không do mẹ quyết định được."
Vẻ mặt Lệ Húc thay đổi liên tục, tôi cố nhịn cười rời đi mà không quay đầu lại!
Thằng nhóc thối tha, mẹ con trải qua khó khăn trong tình trường còn nhiều hơn con nhiều. Con muốn giả vờ trước mặt mẹ à, vậy phải học thêm mấy trăm năm nữa đi!
Chỉ riêng dáng vẻ nó lao ra cửa vừa rồi là tôi đã biết trong lòng nó có Bạch Linh, hơn nữa còn rất để ý. Tôi thấy chuyện này thú vị rồi đây!
Bây giờ, quan trọng nhất vẫn là phải đi an ủi cô gái kia. Tôi lười để ý tới Lệ Húc, mặc cho nó thích làm sao thì làm!
Chỗ Bạch Linh ở cách đó không xa. Tôi đi tới trước cửa nơi ở của cô ấy và gõ cửa. Tôi chờ một lát mới thấy cô ấy ra mở cửa.
Sau khi tôi đi vào thì hỏi thẳng: "Người vừa rồi đứng ở cửa chỗ Lệ Húc là cô đi! Cô đã nghe được rồi à?"
Bạch Linh gật đầu. "Tôi không phải cố ý!"
Tôi biết cô ấy không phải là loại người thích nghe trộm, chỉ là vừa vặn đi ngang qua nên vô ý nghe thấy thôi! Ôi, đúng là ông trời thích trêu chọc người khác. Nhưng nghe được lời không muốn nghe, chỉ sợ trong lòng cô nhóc đã phải khó chịu rồi.
"Tôi hiểu! Cô phải biết rằng thằng nhóc Lệ Húc kia luôn thù địch đối với chúng tôi, nó sẽ không nói thật với chúng tôi đâu! Thằng nhóc kia biết cô nghe được lời chúng tôi nói chuyện đã lập tức xông ra cửa, lo lắng muốn chết! Nếu nó thật sự không để ý tới cô thì làm sao có thể có phản ứng như vậy được. Nó chỉ là mạnh miệng thôi, cô yên tâm đi. Chuyện kia vẫn phải nhờ cô rồi."
Bạch Linh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu và nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
"Vậy là tốt rồi. Nó nói gì, cô đừng quá để ý, có một số việc để ý chưa chắc đã là chuyện tốt."
Bạch Linh ngoan ngoãn gật đầu, khẽ nói: "Cảm ơn, Quỷ Hậu, tôi nhớ kỹ."
Lúc này, tôi vỗ vai cô ấy nói: "Cô đấy, đừng cứ gọi tôi là Quỷ Hậu nữa. Nếu không phải tôi từng trải qua những chuyện đó, bây giờ tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi đâu! Nói thật, tôi nhìn thấy cô chẳng khác nào nhìn thấy tôi trước kia. Trước kia, tôi cũng là một người bình thường, nữ thuần âm, cho nên sau khi nhìn thấy cô, tôi lại có cảm giác thân thiết."
Bạch Linh cười nói: "Vâng, tôi có nghe nói qua một chút! Tôi rất muốn biết quá khứ của ngài, chỉ là ngài không cho tôi gọi ngài là Quỷ Hậu, vậy tôi nên gọi ngài thế nào đây?"
Tôi thật sự không biết nên bảo cô ấy gọi mình là gì! Lấy quan hệ giữa cô ấy và Lệ Húc, bảo cô ấy gọi tôi là chị thì không đúng vai vế! Gọi tên tôi lại không phù hợp với thân phận, cho nên cô ấy hỏi làm tôi rất lúng túng.
Bạch Linh hình như nhận thấy được sự ngập ngừng của tôi, cô ấy vừa cười vừa nói: "Tôi cảm thấy vẫn để tôi gọi ngài là Quỷ Hậu đi! Như vậy tương đối thích hợp hơn. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm chuyện đó. Tôi cũng hi vọng Lệ Húc được sống tốt. Anh ấy là người tốt, trước đây anh ấy còn thả cho tôi đi nữa, cho nên tôi sẽ giúp đỡ."
Cô ấy nói vậy thì tôi yên tâm rồi. "Chúng ta cùng cố gắng giữ nó lại! Tôi đã mất quá nhiều nên không muốn lại mất đi bất kỳ một người thân nào nữa."
Nói tới chuyện này, tôi khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng! Hình ảnh sư phụ tự sát vẫn còn lưu lại trong đầu tôi. Bây giờ tôi vẫn nằm mơ thấy chuyện đó. Nếu tôi vẫn là Mạc Thất kia, có lẽ mọi chuyện sẽ khác!
Chờ sau khi tôi trở về thì tên chết tiệt đã đợi ở trong phòng! Anh không đeo mặt nạ, híp mắt nhìn chằm chằm vào tôi và thờ ơ nói: "Ta đã từng nói muốn trở về là nhìn thấy em, nương tử lại mất trí nhớ sao?"
Tôi mím môi nói: "Không phải tôi đã dọn về rồi sao? Chẳng lẽ anh còn không cho người ta ra ngoài à! Buồn cười, ở đây cũng đâu phải là xã hội phong kiến, còn không cho phép người phụ nữ ra khỏi cửa sao? Hơn nữa, tôi cũng không đi ra ngoài, chẳng qua là sân nhà chúng ta lớn, tôi đi dạo ở trong sân một lát cũng không thể được à?"
"Em qua đây!" Diệm Thiên Ngạo vẫy tay với tôi!
Tôi đề phòng nhìn chằm chằm vào anh nói: "Qua làm gì chứ? Anh sẽ không phải lại muốn này nọ đấy chứ? Tôi mới chuyển về nhà không có khả năng muốn này nọ với anh đâu! Anh cũng một đống tuổi rồi, sao vẫn có nhu cầu lớn như vậy được. Anh nói thật đi, anh có cần đón vài người vào cửa không?"
Diệm Thiên Ngạo sờ mặt mình và nghi ngờ hỏi: "Em nói ta già rồi sao? Em nhìn ra được ta rất già à?"
Tôi che miệng cười nói: "À không! Nhìn qua trông anh cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, chỉ có điều tuổi thật của anh rốt cuộc lớn thế nào vậy? Tôi ở với anh đã mấy năm như vậy mà mặt anh dường như không hề thay đổi gì, không có một chút dấu hiệu già nào. Anh còn chưa nói cho tôi biết anh bao nhiêu tuổi đâu đấy!"
Tên chết tiệt nhướng mày hỏi: "Em hỏi chuyện này làm gì?"
Đã là vợ chồng rồi, hỏi tuổi tác thì có làm sao chứ? Trước đây tôi hình như có nghe anh nói qua, đây là quyền riêng tư cá nhân gì đó. Nếu anh đề phòng không muốn cho tôi biết như vậy, chẳng lẽ là lão yêu nghìn năm à!
Anh càng không muốn cho tôi biết thì tôi lại càng tò mò hơn. "Ôi, đàn ông mà cứ dây dưa mãi như vậy làm gì chứ? Anh nói nhanh đi, anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta đã ở với nhau nhiều năm như vậy, anh nói cho tôi biết thì sao chứ?"
Tên chết tiệt kéo tôi vào trong lòng nói: "Em biết em bao nhiêu tuổi không?"
Tôi hơi ngây ra. Không phải anh quên mất tôi bao nhiêu tuổi chứ? Không thể nào! Tôi gập ngón tay mình tính tuổi. Bắt đầu từ khi tôi còn là Tinh Vân người của hoàng tộc đến bây giờ, phải hơn một ngàn năm rồi! Nếu muốn tính từ Phần Thất thì cũng hơn ba trăm tuổi!
"Tôi đương nhiên biết mình bao nhiêu tuổi chứ! Anh cũng không cần úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho tôi biết đi!"
Bình luận facebook