Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-510
CHƯƠNG 510: THUYẾT PHỤC
CHƯƠNG 510: THUYẾT PHỤC
Lệ Húc cũng thật là… Ở dưới tình huống như vậy, hai người tới đây còn nói chuyện, cho dù bầu không khí không tốt nhưng quần áo không chỉnh tề như thế, dù sao cũng sẽ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung. Thật không biết bọn họ đã tiến triển đến mức nào rồi!
Với cách nói của tên chết tiệt, Bạch Linh chưa chắc đã không thể ở cùng với Lệ Húc, chỉ phải chịu đau khổ, cuối cùng vẫn có khả năng đến được với nhau. Nếu như hai người thích nhau, cho dù Lệ Húc không nhớ ra điều gì, vậy để cho Bạch Linh giữ con lại, không chừng cũng là một cách hay.
Tôi biết lợi dụng người khác là hành vi tiểu nhân, tôi cũng chỉ muốn mượn điều này để thuận nước đẩy thuyền, có đôi khi là do tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ mà thôi, hơn nữa tôi cũng không phải là người tốt lành gì.
Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi vừa cười vừa nói: "Tôi nhìn ra được cô và Lệ Húc có quan hệ không bình thường, không nói chuyện khác, tôi chỉ muốn biết vì sao trước kia người áo đen lại muốn bắt cô? Cô không nên giấu tôi làm gì. Chúng ta đều là phụ nữ, rất nhiều chuyện, tôi nhìn thấy rõ ràng."
Bạch Linh cúi đầu, có vẻ khó mở miệng, dây dưa một lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe bọn họ nói tôi là một bình chứa."
Ở trong những người tu luyện quả thật có cách nói về bình chứa, cho nên cô ấy vừa mở miệng là tôi đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Trước kia đạo sĩ không gần nữ sắc, nhưng nếu muốn có thành tựu nhanh chóng trên phương diện tu luyện thì lại cần dùng đến bình chứa. Nhưng bình chứa này là phụ nữ sẽ đi theo con đường tắt là song tu, giao hoan cùng với cô gái!
Sau đó, Tà Thần giáo lại bắt chước theo cách này, tất nhiên không phải là dùng vào chỗ khác, mà nghiêm túc tìm người song tu, có người trở thành vợ chồng, cũng có người thật sự có quan hệ nhưng không có danh phận.
Tôi tuyệt đối không ngờ được trước kia người áo đen bắt Bạch Linh qua chỉ để cho cô ấy làm bình chứa. Trên người cô ấy có hơi thở của Lệ Húc mà không có của người áo đen, vậy nói rõ cô ấy chỉ bình chứa của riêng Lệ Húc.
Người áo đen này thật sự để tâm tới Lệ Húc, nếu không phải biết hắn ta là một kẻ bại hoại, tôi đã thật sự tin tưởng hắn ta muốn tốt cho Lệ Húc.
Có mối quan hệ này, tôi xem như đã hiểu rõ tại sao Bạch Linh lại thẹn thùng! Chắc cô ấy biết ý nghĩa của bình chứa, tôi đổi đề tài để tránh lúng túng. "Cô thích Lệ Húc sao?"
Đôi mắt đẹp của Bạch Linh chớp chớp, kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu vẫn không trả lời. Tôi an ủi: "Cô đừng sợ, tôi không phải có ý thẩm vấn cô, chỉ muốn biết sự thật thôi. Ở đây, cô cũng chẳng có mấy người có thể tâm sự, cô cứ xem tôi như bạn cô là được rồi!"
Bạch Linh cúi đầu, do dự không quyết nói: "Tôi không biết! Tôi thật sự không nói rõ được là mình có thích anh ấy hay không. Tôi chỉ hi vọng anh ấy có thể sống tốt, có thể sống theo suy nghĩ của mình! Tôi và anh ấy vốn không phải là người trong cùng một thế giới, tôi muốn được sống cuộc sống của người bình thường, tôi muốn đi học, muốn tìm được một công việc yên ổn, cố gắng chăm sóc cho ba mẹ tôi, ngoài ra tôi không dám nghĩ tới chuyện khác."
Tôi nghe cô ta nói mà cảm giác như mình xuyên đến thời kỳ của Mạc Thất. Tôi cũng đã từng có những suy nghĩ này, nhưng cuối cùng, tôi vẫn chọn người tôi yêu mà bỏ lại tất cả.
Tôi còn chưa hiểu rõ về Bạch Linh, cũng không biết tình cảm của cô ấy đối với Lệ Húc rốt cuộc là thế nào. Nếu không có đáp án rõ ràng, ý định ban đầu của tôi lại trở nên rất bị động. Tôi muốn thuyết phục cô ấy ở lại bên cạnh Lệ Húc lại thêm khó khăn.
Tôi không muốn để cho Bạch Linh cảm giác tôi đang tính kế cô ấy nên dứt khoát nói: "Nếu cô thích thằng bé, tôi hi vọng cô có thể thay tôi giữ nó lại! Thời gian ba tháng, tôi thật sự không nắm chắc có thể làm cho nó nhớ ra chúng tôi, nếu nó không tìm lại được trí nhớ của nó, tôi phải để cho nó đi. Đương nhiên, nếu như cô không thích nó thì cứ xem như tôi chưa từng nói gì, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!"
Tôi nói tới đây lại thở dài, dừng lại một lát mới nói tiếp: "Tôi và ba nó từng trải rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, mới có thể sinh ra Thiên Hựu, nuôi nấng thằng bé lớn lên. Trăm cay nghìn đắng trong đó không ai hiểu được. Sau đó chúng tôi lại có Lệ Húc. Nhưng cũng không chờ nó lớn lên đã bị người áo đen bắt đi. Suốt ba năm, tôi thật vất vả mới chờ được nó trở về, kết quả nó lại quên tất cả chúng tôi, nhận giặc làm ba, ở bên ngoài còn làm ra vô số chuyện xấu! Chúng tôi coi người áo đen như kẻ thù, nó lại coi đó là người thân, tôi thật sự khó có thể tiếp nhận được! Trước kia tôi từng nghĩ, nếu nó không tìm lại được trí nhớ của mình, tôi sẽ tự tay giết chết nó, cũng không thể để cho nó đi theo người áo đen gây tai họa cho muôn dân trăm họ! Tôi thà là tay mình dính máu tanh, cũng không thể để cho nó dính đầy tội ác, cô có hiểu được điều này không?"
Bạch Linh không lên tiếng. Tôi thử dò xét hỏi: "Nếu có một ngày nào đó, tất cả mọi người biết nó là con trai thứ hai của Quỷ đế, làm ra vô số chuyện xấu xa, nó có thể thoát khỏi sự chỉ trích của người khác sao? Đến lúc đó tôi cần phải suy xét toàn diện, hay là bảo vệ đứa con bất hiếu này của tôi đây?"
Lông mi của Bạch Linh khẽ động. Có lẽ cô ấy không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, sau khi do dự một lát mới hỏi: "Người áo đen thật sự xấu xa như vậy sao?"
Tôi gật đầu và nói: "Lần trước, người áo đen tính kế Thiên Đế, dồn ông ta vào chỗ chết, còn có trước đó hắn ta đi qua thôn của cô, không phải người ở đó đều chết hết sao? Người tốt sẽ không làm ra chuyện như vậy. Cô bình tĩnh mà xem xét, cô cảm thấy hắn ta là người tốt sao?"
Những lời tôi nói đều là sự thật, không có người áo đen thì Thiên Đế cũng sẽ không chết!
Chuyện tính kế thiên hạ, chính là lót đường cho lợi ích riêng của mình, vạch trần chuyện của hoàng tộc, lại không phải làm cho tất cả mọi người cảm thấy Thiên Đế là một hôn quân, khắp nơi đều có bí ẩn, thật ra cũng là muốn làm cho người khác tưởng nhầm Thiên Đế chính là người áo đen, cuối cùng làm cho ông ta phải tự sát.
Bạch Linh cắn môi, hỏi: "Vậy tôi nên làm gì để giúp ngài? Anh ấy cũng không thích tôi! Quỷ Hậu, tôi chỉ sợ sẽ làm cho ngài phải thất vọng thôi. Lệ Húc muốn tôi rời đi, anh ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi nữa. Tôi không có cách nào giữ anh ấy lại được."
Tôi biết sự bất lực của cô ấy. Nếu thật như vậy, cô ấy đúng là không giữ được Lệ Húc.
"Vừa rồi tôi nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Sao cô lại thành vợ chưa cưới của Thanh Bạch? Cô có thể nói cho tôi biết không? Tôi lại chưa từng nghe Thanh Bạch từng hắc tới chuyện này."
Bạch Linh ngẩn người ra rồi nói: "À, chuyện này à! Vẫn mong Quỷ Hậu bảo Thiếu Quỷ chủ thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra! Trước đó, Thanh Bạch và Thiếu Quỷ chủ chơi cờ đánh cược, kết quả Thiếu Quỷ chủ bị thua, Thanh Bạch bảo Thiếu Quỷ chủ ban tôi làm vợ của cậu ấy, Thiếu Quỷ chủ đã nhận lời. Nhưng tôi cảm thấy đây là một chuyện rất sai lầm."
Tôi ngất. Hóa ra còn có chuyện như vậy! Cái thói xấu thích đánh cược của thằng nhóc này, sao mãi vẫn không sửa, bây giờ thậm chí còn lấy cả người sống ra đánh cược, đúng là muốn ăn đòn rồi!
Sau khi tôi thăm dò được sự thật liền vỗ ngực nói: "Không có việc gì, cái này cứ để tôi tới xử lý cho! Cô cứ xem như bọn họ nói đùa thôi, không cần để ý tới làm gì! Về phần chuyện tôi vừa nói với cô, nói trắng ra một chút là tôi muốn cô giúp tôi chuyện này, bất kể có thể thành công hay không thì cứ thử xem mới biết được! Cho dù cô không nhận lời, tôi cũng sẽ không trách cô. Còn nữa, nếu như bây giờ cô muốn trở về thế gian, tôi sẽ bảo người ta đưa cô đi."
Tôi nói xong thì chuẩn bị đứng dậy rời đi, Bạch Linh gọi tôi lại. "Quỷ Hậu!"
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy dường như hạ quyết tâm nói: "Tôi nhận lời của ngài, nhưng tôi không thể bảo đảm anh ấy nhất định sẽ nghe theo tôi! Tôi hiểu rõ nỗi khổ tâm của ngài. Ngài là mẹ của Lệ Húc, ngài sẽ không hại anh ấy! Ba mẹ tôi cũng không ít lần quan tâm tôi, cho nên tôi hiểu."
Không ngờ cô ấy lại đồng ý dứt khoát như vậy, sau khi nói xong những lời cảm kích, tôi mỉm cười với cô ấy và xoay người rời đi.
Tôi tin cô gái này hiểu rõ mình làm gì, tin tưởng cô ấy sẽ cố gắng. Còn về phần kết quả thì tôi lại không muốn nghĩ tới, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!
Trên đường về, tôi gặp tên chết tiệt, không biết anh và Thanh Minh đang nói gì. Khi đi qua bên cạnh bọn họ, tôi lên tiếng chào Thanh Minh rồi lướt qua tên chết tiệt đi về phía trước.
Cảm giác xem tên chết tiệt là không khí thật tốt. Nhưng tôi mới đi chưa xa, anh đã đuổi theo. "Nương tử, em còn đang giận ta à?"
Tôi cúi đầu không để ý tới anh. "Chẳng lẽ tôi ăn nhiều rửng mỡ nên giận anh sao?"
CHƯƠNG 510: THUYẾT PHỤC
Lệ Húc cũng thật là… Ở dưới tình huống như vậy, hai người tới đây còn nói chuyện, cho dù bầu không khí không tốt nhưng quần áo không chỉnh tề như thế, dù sao cũng sẽ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung. Thật không biết bọn họ đã tiến triển đến mức nào rồi!
Với cách nói của tên chết tiệt, Bạch Linh chưa chắc đã không thể ở cùng với Lệ Húc, chỉ phải chịu đau khổ, cuối cùng vẫn có khả năng đến được với nhau. Nếu như hai người thích nhau, cho dù Lệ Húc không nhớ ra điều gì, vậy để cho Bạch Linh giữ con lại, không chừng cũng là một cách hay.
Tôi biết lợi dụng người khác là hành vi tiểu nhân, tôi cũng chỉ muốn mượn điều này để thuận nước đẩy thuyền, có đôi khi là do tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ mà thôi, hơn nữa tôi cũng không phải là người tốt lành gì.
Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi vừa cười vừa nói: "Tôi nhìn ra được cô và Lệ Húc có quan hệ không bình thường, không nói chuyện khác, tôi chỉ muốn biết vì sao trước kia người áo đen lại muốn bắt cô? Cô không nên giấu tôi làm gì. Chúng ta đều là phụ nữ, rất nhiều chuyện, tôi nhìn thấy rõ ràng."
Bạch Linh cúi đầu, có vẻ khó mở miệng, dây dưa một lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe bọn họ nói tôi là một bình chứa."
Ở trong những người tu luyện quả thật có cách nói về bình chứa, cho nên cô ấy vừa mở miệng là tôi đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Trước kia đạo sĩ không gần nữ sắc, nhưng nếu muốn có thành tựu nhanh chóng trên phương diện tu luyện thì lại cần dùng đến bình chứa. Nhưng bình chứa này là phụ nữ sẽ đi theo con đường tắt là song tu, giao hoan cùng với cô gái!
Sau đó, Tà Thần giáo lại bắt chước theo cách này, tất nhiên không phải là dùng vào chỗ khác, mà nghiêm túc tìm người song tu, có người trở thành vợ chồng, cũng có người thật sự có quan hệ nhưng không có danh phận.
Tôi tuyệt đối không ngờ được trước kia người áo đen bắt Bạch Linh qua chỉ để cho cô ấy làm bình chứa. Trên người cô ấy có hơi thở của Lệ Húc mà không có của người áo đen, vậy nói rõ cô ấy chỉ bình chứa của riêng Lệ Húc.
Người áo đen này thật sự để tâm tới Lệ Húc, nếu không phải biết hắn ta là một kẻ bại hoại, tôi đã thật sự tin tưởng hắn ta muốn tốt cho Lệ Húc.
Có mối quan hệ này, tôi xem như đã hiểu rõ tại sao Bạch Linh lại thẹn thùng! Chắc cô ấy biết ý nghĩa của bình chứa, tôi đổi đề tài để tránh lúng túng. "Cô thích Lệ Húc sao?"
Đôi mắt đẹp của Bạch Linh chớp chớp, kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu vẫn không trả lời. Tôi an ủi: "Cô đừng sợ, tôi không phải có ý thẩm vấn cô, chỉ muốn biết sự thật thôi. Ở đây, cô cũng chẳng có mấy người có thể tâm sự, cô cứ xem tôi như bạn cô là được rồi!"
Bạch Linh cúi đầu, do dự không quyết nói: "Tôi không biết! Tôi thật sự không nói rõ được là mình có thích anh ấy hay không. Tôi chỉ hi vọng anh ấy có thể sống tốt, có thể sống theo suy nghĩ của mình! Tôi và anh ấy vốn không phải là người trong cùng một thế giới, tôi muốn được sống cuộc sống của người bình thường, tôi muốn đi học, muốn tìm được một công việc yên ổn, cố gắng chăm sóc cho ba mẹ tôi, ngoài ra tôi không dám nghĩ tới chuyện khác."
Tôi nghe cô ta nói mà cảm giác như mình xuyên đến thời kỳ của Mạc Thất. Tôi cũng đã từng có những suy nghĩ này, nhưng cuối cùng, tôi vẫn chọn người tôi yêu mà bỏ lại tất cả.
Tôi còn chưa hiểu rõ về Bạch Linh, cũng không biết tình cảm của cô ấy đối với Lệ Húc rốt cuộc là thế nào. Nếu không có đáp án rõ ràng, ý định ban đầu của tôi lại trở nên rất bị động. Tôi muốn thuyết phục cô ấy ở lại bên cạnh Lệ Húc lại thêm khó khăn.
Tôi không muốn để cho Bạch Linh cảm giác tôi đang tính kế cô ấy nên dứt khoát nói: "Nếu cô thích thằng bé, tôi hi vọng cô có thể thay tôi giữ nó lại! Thời gian ba tháng, tôi thật sự không nắm chắc có thể làm cho nó nhớ ra chúng tôi, nếu nó không tìm lại được trí nhớ của nó, tôi phải để cho nó đi. Đương nhiên, nếu như cô không thích nó thì cứ xem như tôi chưa từng nói gì, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!"
Tôi nói tới đây lại thở dài, dừng lại một lát mới nói tiếp: "Tôi và ba nó từng trải rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, mới có thể sinh ra Thiên Hựu, nuôi nấng thằng bé lớn lên. Trăm cay nghìn đắng trong đó không ai hiểu được. Sau đó chúng tôi lại có Lệ Húc. Nhưng cũng không chờ nó lớn lên đã bị người áo đen bắt đi. Suốt ba năm, tôi thật vất vả mới chờ được nó trở về, kết quả nó lại quên tất cả chúng tôi, nhận giặc làm ba, ở bên ngoài còn làm ra vô số chuyện xấu! Chúng tôi coi người áo đen như kẻ thù, nó lại coi đó là người thân, tôi thật sự khó có thể tiếp nhận được! Trước kia tôi từng nghĩ, nếu nó không tìm lại được trí nhớ của mình, tôi sẽ tự tay giết chết nó, cũng không thể để cho nó đi theo người áo đen gây tai họa cho muôn dân trăm họ! Tôi thà là tay mình dính máu tanh, cũng không thể để cho nó dính đầy tội ác, cô có hiểu được điều này không?"
Bạch Linh không lên tiếng. Tôi thử dò xét hỏi: "Nếu có một ngày nào đó, tất cả mọi người biết nó là con trai thứ hai của Quỷ đế, làm ra vô số chuyện xấu xa, nó có thể thoát khỏi sự chỉ trích của người khác sao? Đến lúc đó tôi cần phải suy xét toàn diện, hay là bảo vệ đứa con bất hiếu này của tôi đây?"
Lông mi của Bạch Linh khẽ động. Có lẽ cô ấy không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, sau khi do dự một lát mới hỏi: "Người áo đen thật sự xấu xa như vậy sao?"
Tôi gật đầu và nói: "Lần trước, người áo đen tính kế Thiên Đế, dồn ông ta vào chỗ chết, còn có trước đó hắn ta đi qua thôn của cô, không phải người ở đó đều chết hết sao? Người tốt sẽ không làm ra chuyện như vậy. Cô bình tĩnh mà xem xét, cô cảm thấy hắn ta là người tốt sao?"
Những lời tôi nói đều là sự thật, không có người áo đen thì Thiên Đế cũng sẽ không chết!
Chuyện tính kế thiên hạ, chính là lót đường cho lợi ích riêng của mình, vạch trần chuyện của hoàng tộc, lại không phải làm cho tất cả mọi người cảm thấy Thiên Đế là một hôn quân, khắp nơi đều có bí ẩn, thật ra cũng là muốn làm cho người khác tưởng nhầm Thiên Đế chính là người áo đen, cuối cùng làm cho ông ta phải tự sát.
Bạch Linh cắn môi, hỏi: "Vậy tôi nên làm gì để giúp ngài? Anh ấy cũng không thích tôi! Quỷ Hậu, tôi chỉ sợ sẽ làm cho ngài phải thất vọng thôi. Lệ Húc muốn tôi rời đi, anh ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi nữa. Tôi không có cách nào giữ anh ấy lại được."
Tôi biết sự bất lực của cô ấy. Nếu thật như vậy, cô ấy đúng là không giữ được Lệ Húc.
"Vừa rồi tôi nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Sao cô lại thành vợ chưa cưới của Thanh Bạch? Cô có thể nói cho tôi biết không? Tôi lại chưa từng nghe Thanh Bạch từng hắc tới chuyện này."
Bạch Linh ngẩn người ra rồi nói: "À, chuyện này à! Vẫn mong Quỷ Hậu bảo Thiếu Quỷ chủ thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra! Trước đó, Thanh Bạch và Thiếu Quỷ chủ chơi cờ đánh cược, kết quả Thiếu Quỷ chủ bị thua, Thanh Bạch bảo Thiếu Quỷ chủ ban tôi làm vợ của cậu ấy, Thiếu Quỷ chủ đã nhận lời. Nhưng tôi cảm thấy đây là một chuyện rất sai lầm."
Tôi ngất. Hóa ra còn có chuyện như vậy! Cái thói xấu thích đánh cược của thằng nhóc này, sao mãi vẫn không sửa, bây giờ thậm chí còn lấy cả người sống ra đánh cược, đúng là muốn ăn đòn rồi!
Sau khi tôi thăm dò được sự thật liền vỗ ngực nói: "Không có việc gì, cái này cứ để tôi tới xử lý cho! Cô cứ xem như bọn họ nói đùa thôi, không cần để ý tới làm gì! Về phần chuyện tôi vừa nói với cô, nói trắng ra một chút là tôi muốn cô giúp tôi chuyện này, bất kể có thể thành công hay không thì cứ thử xem mới biết được! Cho dù cô không nhận lời, tôi cũng sẽ không trách cô. Còn nữa, nếu như bây giờ cô muốn trở về thế gian, tôi sẽ bảo người ta đưa cô đi."
Tôi nói xong thì chuẩn bị đứng dậy rời đi, Bạch Linh gọi tôi lại. "Quỷ Hậu!"
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy dường như hạ quyết tâm nói: "Tôi nhận lời của ngài, nhưng tôi không thể bảo đảm anh ấy nhất định sẽ nghe theo tôi! Tôi hiểu rõ nỗi khổ tâm của ngài. Ngài là mẹ của Lệ Húc, ngài sẽ không hại anh ấy! Ba mẹ tôi cũng không ít lần quan tâm tôi, cho nên tôi hiểu."
Không ngờ cô ấy lại đồng ý dứt khoát như vậy, sau khi nói xong những lời cảm kích, tôi mỉm cười với cô ấy và xoay người rời đi.
Tôi tin cô gái này hiểu rõ mình làm gì, tin tưởng cô ấy sẽ cố gắng. Còn về phần kết quả thì tôi lại không muốn nghĩ tới, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!
Trên đường về, tôi gặp tên chết tiệt, không biết anh và Thanh Minh đang nói gì. Khi đi qua bên cạnh bọn họ, tôi lên tiếng chào Thanh Minh rồi lướt qua tên chết tiệt đi về phía trước.
Cảm giác xem tên chết tiệt là không khí thật tốt. Nhưng tôi mới đi chưa xa, anh đã đuổi theo. "Nương tử, em còn đang giận ta à?"
Tôi cúi đầu không để ý tới anh. "Chẳng lẽ tôi ăn nhiều rửng mỡ nên giận anh sao?"
Bình luận facebook