-
Chương 196
Nhờ Tử Hoa dẫn đường, Mai Vũ đã đến được cánh rừng mà Tả Y nói.
Nhảy từ trên ngựa xuống, Mai Vũ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, khu rừng này có đầy trái cây.
Mai Vũ quay đầu, mỉm cười nói với Tử Hoa: “Tử Hoa ở tại Phủ Thành Chủ đã lâu rồi. Tại hạ muốn hỏi một câu, Tử quản gia có biết những trái cây này gọi là gì không?”
Tử Hoa nhìn cánh rừng kia, đáp: “Trái cây này gọi là Hồng Chước.”
Mai Vũ cười tủm tỉm.
Quả nhiên, tìm đúng rồi.
Trước đây rất lâu, nàng đã từng nghe qua tên gọi này.
Nàng thích nhưỡng rượu nên có rất nhiều sách về nhưỡng rượu.
Hồng Chước, loại trái cây này hoàn toàn tương khắc với một loại khác.
Thanh Tương tính dương, kết quả màu lục. Hương thơm nồng nàng, ăn vào ngọt lành, ngon miệng.
Nhưng Hồng Chước tính âm, kết quả màu đỏ, vô vị, không thể ăn trực tiếp, nếu không toàn thân sẽ bị ngứa.
“Công tử, loại quả này không ăn trực tiếp được, đừng nên hái nó thì hơn.” Tử Hoa khuyên nàng.
“Cứ gọi ta là Vãn Vũ đi. Công tử, công tử, nghe thật khó chịu. Ta hái thứ trái cây này không phải dùng để ăn.” Mai Vũ cười cười, nhảy tới nhảy lui để hái trái cây trong rừng.
Tử Hoa đứng phía xa nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Ngài định dùng nó làm gì?”
Mai Vũ quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thấy đối phương không có chỗ nào khác lạ, nàng lại cong môi cười: “Ta muốn dùng nó để nhưỡng rượu.”
Nói rồi Mai Vũ lại xoay người tiếp tục bận rộn.
Ánh mắt hắn sáng lên, lộ ra vẻ mê hoặc chân thực. Hiển nhiên hắn không biết rằng Hồng Chước có thể nhưỡng thành rượu.
Theo lời kể của Bách Bất Duy, đêm đó người cùng y uống rượu đã cho y uống Hồng Chước.
Hồng Chước có thể dùng để nhưỡng rượu, điều này có rất ít người biết. Thật ra loại trái cây này nếu ủ thành rượu cũng không gây hại gì đối với con người.
Chỉ có một số việc hầu như chẳng ai biết cả.
Thanh Tương tính dương và Hồng Chước tính âm tương khắc lẫn nhau, nếu uống chúng cùng lúc, hậu quả sẽ bị mất nội lực tạm thời đến khi nào hoàn toàn tỉnh rượu mới có thể khôi phục.
Người biết được tác dụng của rượu kia, chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa, Bách Bất Duy còn nói, đêm đó người nói chuyện với y không phải là hạng người hời hợt.
Nên Mai Vũ nghĩ rằng rất có khả năng người này đang ở ngay trong Phủ Thành Chủ của Bách Lý Phong Vân Thành. Nàng nhờ Tả Y tìm loại trái cây này chính là vì muốn tìm ra hung thủ chân chính.
Nhưng bây giờ xem ra sự tình càng ngày càng phức tạp hơn.
Sau một phen suy nghĩ, bây giờ đối tượng tình nghi lớn nhất là Tử Hoa và Vô Trần. Mà lúc này, có thể loại Tử Hoa ra khỏi diện tình nghi, vậy chỉ còn lại Vô Trần.
Nam nhân kia, không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể hoàn toàn không tin hắn.
Giờ đây, nàng rất muốn biết vị Thành chủ kia còn sống hay đã chết?
Sau khi hái trái cây xong, Mai Vũ lại cùng Tử Hoa trở về.
Trên đường về, Mai Vũ không khỏi hỏi: “Tử Hoa, sao bên ngoài không hề có thông tin nào về việc Thành chủ có huynh đệ kết nghĩa?”
“À…thật ra thì Thành chủ có rất nhiều bằng hữu và huynh đệ kết nghĩa. Ngài ấy giao thiệp rộng rãi, bằng hữu khắp thiên hạ. Mấy ngày trước đây, sợ là nghe tin ngài ấy bị bệnh nên Vô Trần đại nhân đã vội vàng chạy đến đây.”
Mai Vũ nhíu mày, cố ý nói đùa: “Ha ha, nói vậy ngươi cũng không thể nhận ra tất cả bọn họ rồi. Vạn nhất có người giả trang đi vào ăn nhờ ở đậu, vậy không phải là để người khác được lợi hay sao?”
Tử Hoa nhếch môi cười, ngoái đầu lại nhìn nàng, đáp: “Đó là bí mật, ta chỉ nói cho một mình ngài nghe thôi nha. Mặc dù thành chủ không bao giờ dùng gương mặt thật để gặp người khác nhưng nếu ngài ấy nhận định người đó là bằng hữu thì sẽ nói một câu: Giữa Bách Lý Phong Vân cuồn cuộn này, hãy chờ xem ai là anh hùng. Người tới chỉ cần nhắc lại câu này, ta lập tức có thể phán đoán hắn có phải là bằng hữu của Thành chủ hay không.”
Tử Hoa nói rồi lại tiếp tục giục ngựa đi về phía trước mà Mai Vũ lại lâm vào trầm tư.
Tử Hoa nhìn Mặt Trời đang ngả về Tây, đột nhiên hắn khẽ thì thầm: “Hoàng hôn đẹp quá.”
Mai Vũ ngẩng đầu, tà dương mờ ảo phủ xuống mặt đất, nhuộm lên tất cả cảnh vật một màu vàng của nắng.
“A…đúng là rất đẹp.”
Hoàng hôn mỹ lệ như vậy…nàng
Nhảy từ trên ngựa xuống, Mai Vũ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, khu rừng này có đầy trái cây.
Mai Vũ quay đầu, mỉm cười nói với Tử Hoa: “Tử Hoa ở tại Phủ Thành Chủ đã lâu rồi. Tại hạ muốn hỏi một câu, Tử quản gia có biết những trái cây này gọi là gì không?”
Tử Hoa nhìn cánh rừng kia, đáp: “Trái cây này gọi là Hồng Chước.”
Mai Vũ cười tủm tỉm.
Quả nhiên, tìm đúng rồi.
Trước đây rất lâu, nàng đã từng nghe qua tên gọi này.
Nàng thích nhưỡng rượu nên có rất nhiều sách về nhưỡng rượu.
Hồng Chước, loại trái cây này hoàn toàn tương khắc với một loại khác.
Thanh Tương tính dương, kết quả màu lục. Hương thơm nồng nàng, ăn vào ngọt lành, ngon miệng.
Nhưng Hồng Chước tính âm, kết quả màu đỏ, vô vị, không thể ăn trực tiếp, nếu không toàn thân sẽ bị ngứa.
“Công tử, loại quả này không ăn trực tiếp được, đừng nên hái nó thì hơn.” Tử Hoa khuyên nàng.
“Cứ gọi ta là Vãn Vũ đi. Công tử, công tử, nghe thật khó chịu. Ta hái thứ trái cây này không phải dùng để ăn.” Mai Vũ cười cười, nhảy tới nhảy lui để hái trái cây trong rừng.
Tử Hoa đứng phía xa nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Ngài định dùng nó làm gì?”
Mai Vũ quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thấy đối phương không có chỗ nào khác lạ, nàng lại cong môi cười: “Ta muốn dùng nó để nhưỡng rượu.”
Nói rồi Mai Vũ lại xoay người tiếp tục bận rộn.
Ánh mắt hắn sáng lên, lộ ra vẻ mê hoặc chân thực. Hiển nhiên hắn không biết rằng Hồng Chước có thể nhưỡng thành rượu.
Theo lời kể của Bách Bất Duy, đêm đó người cùng y uống rượu đã cho y uống Hồng Chước.
Hồng Chước có thể dùng để nhưỡng rượu, điều này có rất ít người biết. Thật ra loại trái cây này nếu ủ thành rượu cũng không gây hại gì đối với con người.
Chỉ có một số việc hầu như chẳng ai biết cả.
Thanh Tương tính dương và Hồng Chước tính âm tương khắc lẫn nhau, nếu uống chúng cùng lúc, hậu quả sẽ bị mất nội lực tạm thời đến khi nào hoàn toàn tỉnh rượu mới có thể khôi phục.
Người biết được tác dụng của rượu kia, chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa, Bách Bất Duy còn nói, đêm đó người nói chuyện với y không phải là hạng người hời hợt.
Nên Mai Vũ nghĩ rằng rất có khả năng người này đang ở ngay trong Phủ Thành Chủ của Bách Lý Phong Vân Thành. Nàng nhờ Tả Y tìm loại trái cây này chính là vì muốn tìm ra hung thủ chân chính.
Nhưng bây giờ xem ra sự tình càng ngày càng phức tạp hơn.
Sau một phen suy nghĩ, bây giờ đối tượng tình nghi lớn nhất là Tử Hoa và Vô Trần. Mà lúc này, có thể loại Tử Hoa ra khỏi diện tình nghi, vậy chỉ còn lại Vô Trần.
Nam nhân kia, không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể hoàn toàn không tin hắn.
Giờ đây, nàng rất muốn biết vị Thành chủ kia còn sống hay đã chết?
Sau khi hái trái cây xong, Mai Vũ lại cùng Tử Hoa trở về.
Trên đường về, Mai Vũ không khỏi hỏi: “Tử Hoa, sao bên ngoài không hề có thông tin nào về việc Thành chủ có huynh đệ kết nghĩa?”
“À…thật ra thì Thành chủ có rất nhiều bằng hữu và huynh đệ kết nghĩa. Ngài ấy giao thiệp rộng rãi, bằng hữu khắp thiên hạ. Mấy ngày trước đây, sợ là nghe tin ngài ấy bị bệnh nên Vô Trần đại nhân đã vội vàng chạy đến đây.”
Mai Vũ nhíu mày, cố ý nói đùa: “Ha ha, nói vậy ngươi cũng không thể nhận ra tất cả bọn họ rồi. Vạn nhất có người giả trang đi vào ăn nhờ ở đậu, vậy không phải là để người khác được lợi hay sao?”
Tử Hoa nhếch môi cười, ngoái đầu lại nhìn nàng, đáp: “Đó là bí mật, ta chỉ nói cho một mình ngài nghe thôi nha. Mặc dù thành chủ không bao giờ dùng gương mặt thật để gặp người khác nhưng nếu ngài ấy nhận định người đó là bằng hữu thì sẽ nói một câu: Giữa Bách Lý Phong Vân cuồn cuộn này, hãy chờ xem ai là anh hùng. Người tới chỉ cần nhắc lại câu này, ta lập tức có thể phán đoán hắn có phải là bằng hữu của Thành chủ hay không.”
Tử Hoa nói rồi lại tiếp tục giục ngựa đi về phía trước mà Mai Vũ lại lâm vào trầm tư.
Tử Hoa nhìn Mặt Trời đang ngả về Tây, đột nhiên hắn khẽ thì thầm: “Hoàng hôn đẹp quá.”
Mai Vũ ngẩng đầu, tà dương mờ ảo phủ xuống mặt đất, nhuộm lên tất cả cảnh vật một màu vàng của nắng.
“A…đúng là rất đẹp.”
Hoàng hôn mỹ lệ như vậy…nàng
Bình luận facebook