-
Chương 198
“Đây rõ ràng là một bàn tay thường xuyên cầm binh khí. Hơn nữa còn là cao thủ dùng kiếm và chủy thủ.” Tạ Vãn Phong nhìn bàn tay kia, nói.
Người đời ai cũng biết Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành xuất thân quyền quý. Dù cho không có cái danh thế gia, phàm ai từng gặp y đều nói y là người cao nhã. Một người như vậy không thể nào là người hay dùng kiếm và chủy thủ. Có dùng thì cũng là các loại binh khí phong nhã như tiêu, kiếm.
Mà kiếm và chủy thủ đều là vũ khí thường dùng của sát thủ. Mà bàn tay kia còn có những vết hằn rất sâu. Đó là những dấu vết khắc sâu chỉ có thể do thực chiến lưu lại.
“Này, không phải chúng ta bị qua mặt rồi chớ? Người này nhìn thế nào cũng không thể là Thành chủ gì đó.” Liễu Hành Vân nhíu mày.
Đừng có nói với ông tất cả công sức của ông đều đổ sông đổ biển cả nhé.
Trời đánh đó!
Hoa Tử Nguyệt nhìn bàn tay kia, hắn bỗng nhếch môi cười.
“Không những không bị lừa mà còn có thu hoạch không nhỏ. Xem ra lần này chúng ta thắng chắc.”
Liễu Hành Vân cúi đầu nhìn lại bàn tay kia, bừng tỉnh đại ngộ.
“Nói cách khác, đêm đó người chết không phải Thành chủ mà là Thành chủ giết tên sát thủ đến ám sát y, sau đó tạo ra một vở kịch?” Liễu Hành Vân nói xong, hắn phát hiện bản thân cũng thông minh lắm.
Thật là, làm cho mọi việc phức tạp lên như thế làm gì?
Tạ Vãn Phong vỗ vỗ đầu hắn, khen ngợi: “Cuối cùng ngươi cũng biết dùng đầu óc để suy nghĩ rồi.”
Liễu Hành Vân trừng mắt, đẩy tay Tạ Vãn Phong ra.
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Thế chẳng lẽ trước kia hắn toàn dùng đầu ngón chân để nghĩ chắc?
“Việc này giống như một vở kịch “Treo đầu dê bán thịt chó”. Nhưng hình như cả vị Thành chủ kia và những kẻ muốn giết Thành chủ đều không phải những nhân vật đơn giản. Ta nhận được thư của Mục Vô Ca, hắn nói Đông Thần Hạo đã hành động rồi.” Hoa Tử Nguyệt nghiêm túc nói.
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân nghe thấy cái tên “Đông Thần Hạo” thì đồng thời đen mặt.
Người này….là một phiền phức lớn.
Chỉ cần y kế nhiệm Đông Thần Vương, với sức của mấy người bọn họ thì không thể chống lại y.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, không ai lên tiếng.
“Hình như các ngươi đã biết được khá nhiều thứ rồi.” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nói.
Ba người trong phòng cơ hồ cùng lúc động thủ, rút binh khí ra. Cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Người ngoài cửa nương theo ánh trăng đến gần, ánh trăng như nước chiếu lên người y.
Người đó mặc một bộ hắc
Người đời ai cũng biết Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành xuất thân quyền quý. Dù cho không có cái danh thế gia, phàm ai từng gặp y đều nói y là người cao nhã. Một người như vậy không thể nào là người hay dùng kiếm và chủy thủ. Có dùng thì cũng là các loại binh khí phong nhã như tiêu, kiếm.
Mà kiếm và chủy thủ đều là vũ khí thường dùng của sát thủ. Mà bàn tay kia còn có những vết hằn rất sâu. Đó là những dấu vết khắc sâu chỉ có thể do thực chiến lưu lại.
“Này, không phải chúng ta bị qua mặt rồi chớ? Người này nhìn thế nào cũng không thể là Thành chủ gì đó.” Liễu Hành Vân nhíu mày.
Đừng có nói với ông tất cả công sức của ông đều đổ sông đổ biển cả nhé.
Trời đánh đó!
Hoa Tử Nguyệt nhìn bàn tay kia, hắn bỗng nhếch môi cười.
“Không những không bị lừa mà còn có thu hoạch không nhỏ. Xem ra lần này chúng ta thắng chắc.”
Liễu Hành Vân cúi đầu nhìn lại bàn tay kia, bừng tỉnh đại ngộ.
“Nói cách khác, đêm đó người chết không phải Thành chủ mà là Thành chủ giết tên sát thủ đến ám sát y, sau đó tạo ra một vở kịch?” Liễu Hành Vân nói xong, hắn phát hiện bản thân cũng thông minh lắm.
Thật là, làm cho mọi việc phức tạp lên như thế làm gì?
Tạ Vãn Phong vỗ vỗ đầu hắn, khen ngợi: “Cuối cùng ngươi cũng biết dùng đầu óc để suy nghĩ rồi.”
Liễu Hành Vân trừng mắt, đẩy tay Tạ Vãn Phong ra.
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Thế chẳng lẽ trước kia hắn toàn dùng đầu ngón chân để nghĩ chắc?
“Việc này giống như một vở kịch “Treo đầu dê bán thịt chó”. Nhưng hình như cả vị Thành chủ kia và những kẻ muốn giết Thành chủ đều không phải những nhân vật đơn giản. Ta nhận được thư của Mục Vô Ca, hắn nói Đông Thần Hạo đã hành động rồi.” Hoa Tử Nguyệt nghiêm túc nói.
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân nghe thấy cái tên “Đông Thần Hạo” thì đồng thời đen mặt.
Người này….là một phiền phức lớn.
Chỉ cần y kế nhiệm Đông Thần Vương, với sức của mấy người bọn họ thì không thể chống lại y.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, không ai lên tiếng.
“Hình như các ngươi đã biết được khá nhiều thứ rồi.” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nói.
Ba người trong phòng cơ hồ cùng lúc động thủ, rút binh khí ra. Cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Người ngoài cửa nương theo ánh trăng đến gần, ánh trăng như nước chiếu lên người y.
Người đó mặc một bộ hắc
Bình luận facebook