-
Chương 197
Màn đêm lại buông xuống, Mai Vũ nằm trên giường bất an mở to hai mắt, mãi mà không ngủ được.
Cả ngày hôm nay, đến tận tối vẫn không thấy hai nam nhân kia về.
Nói thật ra thì… Mai Vũ có hơi sốt ruột.
Bọn họ hẳn sẽ không kịch giả tình thật chứ? Không thể nào!
Để họ sử dụng mỹ nam kế thôi mà, đâu cần tận tâm tận lực như vậy chứ!
Sao lúc bổn cô nương giao việc lại không thấy các ngươi để tâm đến vậy hả!
Càng nghĩ càng bực bội, Mai Vũ đứng dậy mặc quần áo vào, sang gõ cửa phòng Liễu Hành Vân.
“Hành Vân, ngươi ngủ chưa?” Mai Vũ áp tai lên cửa, hỏi nhỏ.
Bên trong vô cùng an tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Trừng mắt, Mai Vũ nghĩ, tên này chắc đang ngủ say như chết nên không nghe thấy rồi.
Xung quanh tối đen như mực, cảm giác âm trầm quỷ dị làm Mai Vũ sợ run cả người, nghĩ đi nghĩ lại, nàng định đẩy cửa về phòng.
“Công tử, đêm đã khuya rồi, nên ngủ đi.” Đột nhiên sau lưng nàng có tiếng nói, dọa Mai Vũ giật cả mình.
Mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người, da gà gai ốc nổi hết cả lên, nàng cười khan đáp: “Ha….đúng…đúng. Tại hạ đi ngủ đây.”
Nhanh chóng lủi về phòng mình, Mai Vũ vẫn không thể xua đi cảm giác đó.
Ban ngày nha hoàn ở đây cực kỳ bình thường mà. Sao đêm đến lại âm trầm đáng sợ như vậy chứ.
Mai Vũ đã bị dọa sợ, không dám ra khỏi phòng nữa nên đành quay về giường tiếp tục ngủ.
Vì thế, nàng không hề phát hiện trong phòng Liễu Hành Vân không có ai. Nói đúng hơn, trong Phủ Thành Chủ bây giờ ngoài nhân vật trọng yếu thì cũng chỉ còn mình nàng mà thôi.
Mai Vũ nằm trằn trọc, nàng tựa hồ ngửi được một mùi thơm rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
“Công tử, mơ đẹp nhé.”
Ngoài cửa, nha hoàn mặt không chút thay đổi thổi tắt huân hương trên tay, mỉm cười quay đi.
Bắt cóc! Đây rõ ràng là bắt cóc!
Đang lúc Liễu Hành Vân bị gió lạnh thổi tỉnh, hắn thấy mình bị Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong mỗi người nắm một bên, chân hắn thì đang lướt đi trên một chỗ chẳng biết tên.
Trong đầu hắn chỉ nhảy ra hai từ --- Bắt cóc.
Không phải Mai Vũ kêu hai người đi dùng mỹ nam kế sao? Vì chuyện này hắn còn toát mồ hôi một phen. Rõ ràng chính nàng kêu người ta dùng mỹ nam kế, nào ngờ đến giờ cơm thấy hai người kia vẫn chưa trở lại, nàng tức giận đến mức bẻ chiếc đũa làm đôi. Theo lý mà nói, không phải đêm xuân đáng giá ngàn vàng à, sao vẻ mặt hai người kia như muốn đi đánh nhau vậy?
“Nè, ta tự đi được, cũng có thể tự thi triển khinh công, các ngươi buông ta ra được không?” Trên trán Liễu Hành Vân chảy xuống đầy hắc tuyến, hắn hỏi.
Tư thế này, ai thấy cũng cho là bắt cóc đó.
Tạ Vãn Phong liếc nhìn hắn, hớn hở nói: “Bọn ta vẫn nên giúp ngươi thì hơn, để dành chút thể lực đi.”
Liễu Hành Vân nhìn nụ cười kia, trái tim đập nhanh như sắp rớt ra ngoài.
Tên này chắc chắn là đang tính kế hắn.
------ Khi nào thì Tạ Vãn Phong đáng sợ nhất?
Đó chính là lúc y đối mặt với ngươi, nở nụ cười hớn hở. Hắn cười càng tươi tức là càng muốn nói: Ông đã tính cho ngươi hết rồi.
“Ngươi nói cho ta biết trước chúng ta đi đâu, làm gì được không?” Liễu Hành Vân run rẩy hỏi.
“Ha ha, chúng ta đến nơi ngay đây.” Liễu Hành Vân ở bên cạnh mỉm cười trả lời.
Mấy tên nam nhân dối trá này đều có một cái bệnh chung.
Nở nụ cưởi thật là rực rỡ, trong bụng thì toàn dao găm!!!
Cuối cùng đã đến nơi, nhưng Liễu Hành Vân lại thà rằng không đi thì hơn.
Trời ơi! Trời xanh ơi! Đây là đâu? Hắn không nhìn lầm chứ!
Đây, đây, đây là nơi quỷ tha ma bắt nào mà lại đầy những thi thể không ai thu dọn!
Liễu Hành Vân còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối đáng sợ phảng phất.
“Các ngươi, rốt cuộc là muốn làm gì?” Liễu Hành Vân sợ run người, hỏi.
Đừng nói với hắn đêm hôm khuya khoắt bọn họ
Cả ngày hôm nay, đến tận tối vẫn không thấy hai nam nhân kia về.
Nói thật ra thì… Mai Vũ có hơi sốt ruột.
Bọn họ hẳn sẽ không kịch giả tình thật chứ? Không thể nào!
Để họ sử dụng mỹ nam kế thôi mà, đâu cần tận tâm tận lực như vậy chứ!
Sao lúc bổn cô nương giao việc lại không thấy các ngươi để tâm đến vậy hả!
Càng nghĩ càng bực bội, Mai Vũ đứng dậy mặc quần áo vào, sang gõ cửa phòng Liễu Hành Vân.
“Hành Vân, ngươi ngủ chưa?” Mai Vũ áp tai lên cửa, hỏi nhỏ.
Bên trong vô cùng an tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Trừng mắt, Mai Vũ nghĩ, tên này chắc đang ngủ say như chết nên không nghe thấy rồi.
Xung quanh tối đen như mực, cảm giác âm trầm quỷ dị làm Mai Vũ sợ run cả người, nghĩ đi nghĩ lại, nàng định đẩy cửa về phòng.
“Công tử, đêm đã khuya rồi, nên ngủ đi.” Đột nhiên sau lưng nàng có tiếng nói, dọa Mai Vũ giật cả mình.
Mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người, da gà gai ốc nổi hết cả lên, nàng cười khan đáp: “Ha….đúng…đúng. Tại hạ đi ngủ đây.”
Nhanh chóng lủi về phòng mình, Mai Vũ vẫn không thể xua đi cảm giác đó.
Ban ngày nha hoàn ở đây cực kỳ bình thường mà. Sao đêm đến lại âm trầm đáng sợ như vậy chứ.
Mai Vũ đã bị dọa sợ, không dám ra khỏi phòng nữa nên đành quay về giường tiếp tục ngủ.
Vì thế, nàng không hề phát hiện trong phòng Liễu Hành Vân không có ai. Nói đúng hơn, trong Phủ Thành Chủ bây giờ ngoài nhân vật trọng yếu thì cũng chỉ còn mình nàng mà thôi.
Mai Vũ nằm trằn trọc, nàng tựa hồ ngửi được một mùi thơm rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
“Công tử, mơ đẹp nhé.”
Ngoài cửa, nha hoàn mặt không chút thay đổi thổi tắt huân hương trên tay, mỉm cười quay đi.
Bắt cóc! Đây rõ ràng là bắt cóc!
Đang lúc Liễu Hành Vân bị gió lạnh thổi tỉnh, hắn thấy mình bị Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong mỗi người nắm một bên, chân hắn thì đang lướt đi trên một chỗ chẳng biết tên.
Trong đầu hắn chỉ nhảy ra hai từ --- Bắt cóc.
Không phải Mai Vũ kêu hai người đi dùng mỹ nam kế sao? Vì chuyện này hắn còn toát mồ hôi một phen. Rõ ràng chính nàng kêu người ta dùng mỹ nam kế, nào ngờ đến giờ cơm thấy hai người kia vẫn chưa trở lại, nàng tức giận đến mức bẻ chiếc đũa làm đôi. Theo lý mà nói, không phải đêm xuân đáng giá ngàn vàng à, sao vẻ mặt hai người kia như muốn đi đánh nhau vậy?
“Nè, ta tự đi được, cũng có thể tự thi triển khinh công, các ngươi buông ta ra được không?” Trên trán Liễu Hành Vân chảy xuống đầy hắc tuyến, hắn hỏi.
Tư thế này, ai thấy cũng cho là bắt cóc đó.
Tạ Vãn Phong liếc nhìn hắn, hớn hở nói: “Bọn ta vẫn nên giúp ngươi thì hơn, để dành chút thể lực đi.”
Liễu Hành Vân nhìn nụ cười kia, trái tim đập nhanh như sắp rớt ra ngoài.
Tên này chắc chắn là đang tính kế hắn.
------ Khi nào thì Tạ Vãn Phong đáng sợ nhất?
Đó chính là lúc y đối mặt với ngươi, nở nụ cười hớn hở. Hắn cười càng tươi tức là càng muốn nói: Ông đã tính cho ngươi hết rồi.
“Ngươi nói cho ta biết trước chúng ta đi đâu, làm gì được không?” Liễu Hành Vân run rẩy hỏi.
“Ha ha, chúng ta đến nơi ngay đây.” Liễu Hành Vân ở bên cạnh mỉm cười trả lời.
Mấy tên nam nhân dối trá này đều có một cái bệnh chung.
Nở nụ cưởi thật là rực rỡ, trong bụng thì toàn dao găm!!!
Cuối cùng đã đến nơi, nhưng Liễu Hành Vân lại thà rằng không đi thì hơn.
Trời ơi! Trời xanh ơi! Đây là đâu? Hắn không nhìn lầm chứ!
Đây, đây, đây là nơi quỷ tha ma bắt nào mà lại đầy những thi thể không ai thu dọn!
Liễu Hành Vân còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối đáng sợ phảng phất.
“Các ngươi, rốt cuộc là muốn làm gì?” Liễu Hành Vân sợ run người, hỏi.
Đừng nói với hắn đêm hôm khuya khoắt bọn họ
Bình luận facebook