Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
“Nham, em biết, em cũng không cần gì hết, em chỉ muốn anh mà thôi”, cô tựa vào bờ vai của hắn, “Nham, anh có còn yêu em không, em biết trong quá khứ em thật có lỗi với anh, nhưng là, hiện tại em đã biết lỗi rồi. Em chỉ cần tình yêu của anh, còn anh, anh còn yêu em sao?”
Mục Nham cúi đầu nhìn người phụ nữ, trên người cô ngập mùi nước hoa đặc biệt, cô chỉ sử dụng một nhãn hiệu nước hoa này, nhưng sao lúc này, hắn lại cảm giác thực xa lạ.
Một câu ‘anh yêu em’ như bị mắc kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
“Anh yêu em”, cuối cùng hắn vẫn nói ra những lời này, như là nói cho cô nghe, cũng là nói cho hắn nghe.
Hai người gắt gao ôm nhau, thế nhưng, ngược lại, trong lòng họ lại không biết từ khi nào đã bắt đầu xa cách, có lẽ là ba năm trước đây đã bắt đầu rồi.
Bên trong biệt thự Mục gia, Diệp An An lại một lần nữa đứng bên cửa sổ sát đất. Ngoài kia một mảnh gió thổi lạnh buốt, thỉnh thoảng lại thổi qua, bông tuyết không ngừng bay múa.
Mùa đông này thật dài, cũng rất lạnh.
Từng ngày vẫn như vậy, trái tim Diệp An An cũng càng ngày càng bình tĩnh, có lẽ là đã muốn đau đến chết lặng đi, cô đứng trước cửa phòng mình, nhìn người bên ngoài đem từng món từng món dụng cụ gia đình bê vào nhà, Cố Nghê Y thực hài lòng mà đứng một bên chỉ huy, thỉnh thoảng lại mang theo ánh mắt đắc ý nhìn về phía cô.
Diệp An An cúi đầu, đi vào trong phòng của mình, nơi đó đã không còn là của một mình Mục Nham, cũng không phải cũng không phải thuộc riêng về cô nữa, Mục Nham không thích người khác động vào đồ đạc của mình, xem ra, anh thật sự rất yêu Cố Nghê Y. Cô đi đến trước bàn, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng tay, từ nay về sau, cô phải làm sao bây giờ, thực mênh mông mù mịt.
Nắm chặt chiếc vòng tay ở trong tay, có chút lạnh lẽo như thấm vào tận đáy lòng của cô.
Cố Nghê Y vừa lòng nhìn toàn bộ gian phòng tràn ngập hơi thở của mình, nơi này bây giờ thật đúng là một phòng ngủ rồi, có của cô, còn có Mục Nham, thuộc về Cố Nghê Y cô.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, cô quay đầu đi, nhìn bóng dáng xinh đẹp của mình trong gương, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt xinh đẹp của mình, khuôn mặt này vần giống ba năm trước đây, một chút cũng không thay đổi. Thế nhưng, nếu nhìn kỹ có thể thấy được nếp nhăn thật nhỏ ẩn nơi khóe mắt, tuổi tác của phụ nữ tựa như một điều bí mật, cô vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng là cũng đã bắt đầu mỗi năm một già dần rồi.
Cho nên cô phải nắm lấy tất cả những thứ mình muốn, năm tháng trôi qua thực vội vã, cô hiểu được, chỉ có người đàn ông kia mới có thể cho cô tất cả, cái gọi là lãng mạn lúc này cô cũng chẳng cần nữa. Cô cần chính là tiền tài, thân phận, còn có sự bình yên.
Cô đứng lên, đi đến bên giường, lấy từ trong túi xách của mình ra một mảnh giấy, trên đó có ghi một chuỗi con số, Lăng Huyên, tôi tin tưởng cô một lần này, hy vọng cô đừng làm cho tôi phải thất vọng.
Lấy di động ra, cô bấm dãy số kia, từ lúc bấm gọi xong, cô, từ nay về sau cô và cô ta sẽ cùng đứng trên một chiến tuyến. Có điều, các cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành bạn bè của nhau.
Chẳng qua là tạm thời muốn đạt được mục đính riêng của mình.
Bên kia Lăng Huyên buông di động đỏ thẫm xuống, quay đầu tựa vào trên cửa toilet, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên. Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, cô ta vẫn đồng ý. Mở cửa toilet ra, cô hơi ngưng một chút, nhìn thấy được Giản Tiểu Phương đang đi về phía toilet này, ánh mắt hơi hơi lóe lên một chút.
Giản Tiểu Phương đương nhiên cũng nhìn thấy cô ta, chỉ là thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đi thẳng vào bên trong, cô và cô ta, cũng chẳng có gì để nói.
Đã xong nên con mắt hơi hơi hạ xuống, khóe mắt của cô liếc qua bóng dáng Giản Tiểu Phương, bắt đầu cười khẽ. Trong nụ cười lại có chút ý tứ hàm xúc khó hiểu. Bước chân đi, cô ngẩng đầu đi ra bên ngoài.
Giản Tiểu Phương đột nhiên quay đầu lại, không biết vì sao, cô cảm giác được có gì đó không bình thường, cô xoa xoa mi tâm của mình, gần đây đúng là thực buồn phiền.
An An đáng thương, cô ấy còn phải chịu đựng đến mức nào nữa đây?
Cô kiểu gì cũng đã nói thử, uy hiếp, cứng rắn, mềm mỏng, thậm chí thiếu chút nữa cô đã cùng cô ấy đoạn tuyệt quan hệ bạn bè. Thế nhưng, người phụ nữ kia thật sự là cố chấp đến mức khiến cô muốn trực tiếp bóp chết cô ấy cho xong.
Cố ấy không rời đi, không ly hôn. Cho dù là người đàn bà kia đã quay lại, cho dù là cô ta đã chiếm hết tất cả của cô ấy, cho dù là người đàn ông kia đối với cô ấy thực khinh thường. Cố ấy vẫn yêu anh ta, đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Mục Nham cúi đầu nhìn người phụ nữ, trên người cô ngập mùi nước hoa đặc biệt, cô chỉ sử dụng một nhãn hiệu nước hoa này, nhưng sao lúc này, hắn lại cảm giác thực xa lạ.
Một câu ‘anh yêu em’ như bị mắc kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
“Anh yêu em”, cuối cùng hắn vẫn nói ra những lời này, như là nói cho cô nghe, cũng là nói cho hắn nghe.
Hai người gắt gao ôm nhau, thế nhưng, ngược lại, trong lòng họ lại không biết từ khi nào đã bắt đầu xa cách, có lẽ là ba năm trước đây đã bắt đầu rồi.
Bên trong biệt thự Mục gia, Diệp An An lại một lần nữa đứng bên cửa sổ sát đất. Ngoài kia một mảnh gió thổi lạnh buốt, thỉnh thoảng lại thổi qua, bông tuyết không ngừng bay múa.
Mùa đông này thật dài, cũng rất lạnh.
Từng ngày vẫn như vậy, trái tim Diệp An An cũng càng ngày càng bình tĩnh, có lẽ là đã muốn đau đến chết lặng đi, cô đứng trước cửa phòng mình, nhìn người bên ngoài đem từng món từng món dụng cụ gia đình bê vào nhà, Cố Nghê Y thực hài lòng mà đứng một bên chỉ huy, thỉnh thoảng lại mang theo ánh mắt đắc ý nhìn về phía cô.
Diệp An An cúi đầu, đi vào trong phòng của mình, nơi đó đã không còn là của một mình Mục Nham, cũng không phải cũng không phải thuộc riêng về cô nữa, Mục Nham không thích người khác động vào đồ đạc của mình, xem ra, anh thật sự rất yêu Cố Nghê Y. Cô đi đến trước bàn, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng tay, từ nay về sau, cô phải làm sao bây giờ, thực mênh mông mù mịt.
Nắm chặt chiếc vòng tay ở trong tay, có chút lạnh lẽo như thấm vào tận đáy lòng của cô.
Cố Nghê Y vừa lòng nhìn toàn bộ gian phòng tràn ngập hơi thở của mình, nơi này bây giờ thật đúng là một phòng ngủ rồi, có của cô, còn có Mục Nham, thuộc về Cố Nghê Y cô.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, cô quay đầu đi, nhìn bóng dáng xinh đẹp của mình trong gương, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt xinh đẹp của mình, khuôn mặt này vần giống ba năm trước đây, một chút cũng không thay đổi. Thế nhưng, nếu nhìn kỹ có thể thấy được nếp nhăn thật nhỏ ẩn nơi khóe mắt, tuổi tác của phụ nữ tựa như một điều bí mật, cô vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng là cũng đã bắt đầu mỗi năm một già dần rồi.
Cho nên cô phải nắm lấy tất cả những thứ mình muốn, năm tháng trôi qua thực vội vã, cô hiểu được, chỉ có người đàn ông kia mới có thể cho cô tất cả, cái gọi là lãng mạn lúc này cô cũng chẳng cần nữa. Cô cần chính là tiền tài, thân phận, còn có sự bình yên.
Cô đứng lên, đi đến bên giường, lấy từ trong túi xách của mình ra một mảnh giấy, trên đó có ghi một chuỗi con số, Lăng Huyên, tôi tin tưởng cô một lần này, hy vọng cô đừng làm cho tôi phải thất vọng.
Lấy di động ra, cô bấm dãy số kia, từ lúc bấm gọi xong, cô, từ nay về sau cô và cô ta sẽ cùng đứng trên một chiến tuyến. Có điều, các cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành bạn bè của nhau.
Chẳng qua là tạm thời muốn đạt được mục đính riêng của mình.
Bên kia Lăng Huyên buông di động đỏ thẫm xuống, quay đầu tựa vào trên cửa toilet, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên. Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, cô ta vẫn đồng ý. Mở cửa toilet ra, cô hơi ngưng một chút, nhìn thấy được Giản Tiểu Phương đang đi về phía toilet này, ánh mắt hơi hơi lóe lên một chút.
Giản Tiểu Phương đương nhiên cũng nhìn thấy cô ta, chỉ là thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đi thẳng vào bên trong, cô và cô ta, cũng chẳng có gì để nói.
Đã xong nên con mắt hơi hơi hạ xuống, khóe mắt của cô liếc qua bóng dáng Giản Tiểu Phương, bắt đầu cười khẽ. Trong nụ cười lại có chút ý tứ hàm xúc khó hiểu. Bước chân đi, cô ngẩng đầu đi ra bên ngoài.
Giản Tiểu Phương đột nhiên quay đầu lại, không biết vì sao, cô cảm giác được có gì đó không bình thường, cô xoa xoa mi tâm của mình, gần đây đúng là thực buồn phiền.
An An đáng thương, cô ấy còn phải chịu đựng đến mức nào nữa đây?
Cô kiểu gì cũng đã nói thử, uy hiếp, cứng rắn, mềm mỏng, thậm chí thiếu chút nữa cô đã cùng cô ấy đoạn tuyệt quan hệ bạn bè. Thế nhưng, người phụ nữ kia thật sự là cố chấp đến mức khiến cô muốn trực tiếp bóp chết cô ấy cho xong.
Cố ấy không rời đi, không ly hôn. Cho dù là người đàn bà kia đã quay lại, cho dù là cô ta đã chiếm hết tất cả của cô ấy, cho dù là người đàn ông kia đối với cô ấy thực khinh thường. Cố ấy vẫn yêu anh ta, đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Bình luận facebook