Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107 - Chương 107
Chương 107 MỞ KHÓA KỸ NĂNG MỚI
Thịnh Đường ngủ bù một giấc say sưa, khi tỉnh lại thì đã gần tới trưa rồi.
Trong suốt giấc ngủ ấy, cô đã mơ một giấc, có liên quan đến điệu múa Lục Yêu.
Ở trong giấc mơ, Thịnh Đường cảm thấy mình giống như một Phi Thiên vậy, chân đạp mây, bay ngược dải cầu vồng bảy sắc hướng về phía đường chân trời. Đang cao hứng bay lượn thì nghe thấy có tiếng trống, tiếng nhạc như vọng từ tầng mây xuống. Hé mây ra nhìn, trong thế giới liên hoa có một cô gái mặc trang phục rực rỡ đang nhảy múa, xung quanh có các nhạc sư đang tấu nhạc, bốn phía cũng có mây lành thoắt ẩn thoắt hiện, du ngoạn bên rìa.
Thịnh Đường cảm thấy vũ nữ đó trông rất quen, tới khi bay xuống tầng mây, nhìn kỹ lại mới nhìn rõ. Ôi trời… Thẩm Dao?
Trên đài hoa sen cũng có một người đang ngồi, nhìn lại, cô tiếp tục ngã ngửa. Giang Chấp!
Thẩm Dao biết nhảy múa từ khi nào Thịnh Đường không rõ, nhưng điệu múa của cô ấy vừa giống Lục Yêu lại vừa giống Hồ Toàn, là một kiểu múa hoàn toàn mới. Quá trình chuyển hóa từ Lục Yêu sang Hồ Toàn thật ra chính là quá trình chuyển hóa từ mềm mại sang cứng rắn, mà khoảnh khắc thay đổi ấy Thịnh Đường nhìn rất rõ ràng, tư thế chuyển hóa cực kỳ hoàn hảo và tự nhiên.
Giang Chấp trên đài hoa sen nói to một tiếng rồi vỗ tay tán thưởng.
Thịnh Đường liều mạng ghi nhớ từng bước múa và tư thế, nghĩ thầm trong bụng có gì mà phải hét lên đâu? Chẳng biết cô múa còn đẹp hơn Thẩm Dao bao nhiêu lần nữa, đúng là như tên nhà quê chưa được lên thành phố!
Ngoài cửa sổ mây mù giăng kín, bầu trời rực rỡ của buổi ban trưa đã bị che chặt, u ám, không thể thoát khí.
Thịnh Đường ngồi trên giường, hướng tầm mắt về phía màu chân trời xa xa, chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm nhận được một sự ngột ngạt đến khó thở. Vài năm gần đây, lượng mưa ở Bắc Kinh không quá nhiều, thường toàn là tiếng sấm thì to nhưng cơn mưa thì nhỏ. Có mấy lần sấm chớp kéo tới có vẻ rất ghê gớm, kết quả nhịn một hồi vẫn chỉ là cơn mưa rả rích.
Cô buông một tiếng thở dài.
Bỗng dưng cảm thấy lòng cực kỳ trống trải, hụt hẫng, tựa như mọi điều náo nhiệt trên đời này đều chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Chiếc di động để ở đầu giường chợt rung lên.
Cô lần sờ cầm lên xem, là một tin nhắn thoại Tiêu Dã gửi tới: Kẹo Dẻo, em tỉnh dậy chưa? Thẩm Dao giảm cân nên không ăn cơm trưa, em mà dậy thì tự xuống nhà ăn ăn cơm nhé. Sư huynh có việc ra ngoài một chuyến.
Ngữ khí này nghe có vẻ ủ dột thì phải.
Thịnh Đường gọi luôn một cuộc điện thoại qua, đầu kia bắt cũng rất nhanh. Anh ấy đang ở ngoài, khá ồn.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Cô hỏi thẳng.
“Em dậy rồi đấy à.” Ở đầu kia, Tiêu Dã thở dài: “Cũng chẳng có chuyện gì to tát đâu, chỉ là phiền phức, không sao cả. Em không cần lo cho sư huynh, sư huynh của em đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn rồi, còn thiếu màn cuối cùng này sao? Em ăn cơm chưa? Nghe nói món cá hấp của nhà hàng Trung ở tầng hai cũng khá lắm đấy, em tới đó ăn thử xem…”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Thịnh Đường khó hiểu, Tiêu Dã đi độ kiếp từ khi nào vậy? Còn chín chín tám mươi mốt kiếp nạn nữa? Ngày ngày cô đều thấy anh ấy sống rất vui vẻ, rạng rỡ mà.
Cô lùi lại đọc tin nhắn, phát hiện vẫn còn một tin nhắn thoại khác, tới từ Thẩm Dao.
Cô mở ra, liền nghe thấy giọng Thẩm Dao cực kỳ phấn khích: Đường Đường, cô quả thực chính là ngôi sao may mắn của tôi, quả nhiên đã bị cô nghĩ ra được.
Cảm giác hạnh phúc dồn dập ập tới khiến Thịnh Đường bị kích động tới ngơ ngác. Cô tiếp tục lướt lên trên, bất ngờ phát hiện một tin nhắn với số chữ siêu nhiều, lại còn là do cô gửi cho Thẩm Dao.
Toàn bộ đều có liên quan tới điệu múa Hương Toàn, những tư thế có thể, các bước múa, sự chuyển hóa nhu và cương…
“Ôi chao…”
Chuyện quái gì thế này?
Đoạn văn này là do cô gửi cho Thẩm Dao ư?
Khi nhìn lại thời gian gửi tin nhắn…
“Ôi chao!” Thịnh Đường gần như có thể nhảy bật lên khỏi giường.
Cô nhìn trân trân vào thời gian ghi ở trên đầu, rõ ràng là vào lúc cô đang ngủ!
Rất lâu sau, Thịnh Đường mới gửi lại cho Thẩm Dao một tin nhắn thoại: Cô chắc chắn đây là tin nhắn tôi gửi cho cô chứ?
Ngay sau đó, Thẩm Dao trả lời lại cô bằng một cuộc điện thoại: “Cô ngủ nhiều quá đến ngớ ngẩn rồi à? Cô là người gọi điện thoại cho tôi trước, nói về chuyện điệu múa Hương Toàn, sau đó vì sợ tự hù dọa bản thân nên đã bổ sung thêm cho tôi một đoạn văn bản. Đường Đường, tôi không ngờ cô còn có tài năng này đấy? Đang ngủ dở giấc vẫn có thể chuyển sang trạng thái làm việc ngay được. Cô ngủ đã chưa? Có thời gian thì qua phòng tôi thảo luận một chút đi.”
Thịnh Đường đáp lại một tiếng, sau đó khoanh chân lại, nửa người trên bò rạp ra giường, nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng mới có chút ấn tượng. Khi cô đứng dậy, hai mắt sáng quắc như hai tia laser vậy. Thấy chưa, cô đích thực chính là một thiên tài. Phóng tầm mắt nhìn khắp cả Đôn Hoàng, à không, Bắc Kinh, không không, toàn quốc! Ai có thể giống như cô, có được linh cảm trong giấc mơ, sau đó còn có thể hoàn thành công việc trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Quan trọng hơn cả là, lý trí đến vậy!
Trời ơi, trời ơi, thông minh như mình chứ.
Với lấy di động, cô không cần suy nghĩ, gọi ngay cho Giang Chấp.
Trong lúc chuông đổ, trái tim của Thịnh Đường chợt bị nhấc cao lên. Lỡ như…
“Chuyện gì vậy?”
Còn may, là Giang Chấp đích thân bắt máy.
Thịnh Đường lập tức khoe khoang: “Điệu múa Hương Toàn hình như đã được tôi giải quyết rồi đấy.”
“Đưa ra phương án rồi sao?”
“Cụ thể vẫn cần chi tiết hóa, điều quan trọng là, tôi đã nghĩ ra trong giấc mơ!”
Rõ ràng ở đầu kia, Giang Chấp có phần ngập ngừng: “Trong giấc mơ? Đường Tiểu Thất, đúng là cô vừa quay về phòng đã lăn ra ngủ à?”
Điểm chú ý gì thế không biết?
“Ý tôi muốn nói là…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói ở đầu kia ngắt ngang. Có người đang gọi Giang Chấp, giọng nói dịu dàng, e lệ: Giang Chấp…
Giang Chấp đáp lại một tiếng, ngay sau đó nói với cô: “Tiểu Thất, em nghiêm túc một chút cho tôi, nghe rõ chưa.”
Sau khi ngắt máy, Thịnh Đường gần như muốn nổ tung tại chỗ. Cô không nghiêm túc khi nào chứ?
Chỉ có mỗi Trình Gia Hủy nghiêm túc thôi phải không?
Thịnh Đường cảm thấy tính tích cực của bản thân bị đả kích rồi, trong lòng cảm thấy ấm ức muôn phần. Cô lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho Tiêu Dã. Đầu kia vừa bắt máy, ở bên này cô đã lên tiếng, giọng chán nản: “Em mới mở khóa được một kỹ năng mới…”
Cô kể lại đại khái tình hình cho Tiêu Dã một chút.
Ai ngờ Tiêu Dã ở đầu kia cũng chẳng mấy phấn khích, hoàn toàn không mang thái độ hóng chuyện không sợ ầm ĩ như mọi ngày. Anh ấy nói với cô: “Vậy thì chúc mừng em nhé, Kẹo Dẻo, em trúng tà rồi.”
Khiến Thịnh Đường sợ đến nỗi phải lập tức ngắt điện thoại.
Khi Thẩm Dao gọi điện thoại tới giục, Thịnh Đường mới mệt mỏi, uể oải bò dậy khỏi giường, loạng choạng đi vào phòng vệ sinh, ngắm hình ảnh của mình trong gương một lúc lâu, quyết định… vẫn không rửa mặt thì hơn.
Không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào, dù là với công việc hay với mặt mũi, đối mặt chỉ có duy nhất Thẩm Dao.
Chung một giới tính chung quy vẫn bị bài xích.
Di động lại đổ chuông, như đòi mạng vậy. Thịnh Đường bực dọc, loẹt quẹt đôi dép lê từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, từng bước chân ầm vang mạnh mẽ. Con người Thẩm Dao nói tốt thì cũng tốt đấy, nói không tốt thì quả thật không tốt. Gặp phải chuyện công việc thì liều mạng tới cùng, khiến cho một người vốn dĩ có nghĩa vụ giúp đỡ như cô bỗng có cảm giác mình trở thành rường cột.
Cô có sức mạnh đến vậy sao?
Với lấy điện thoại cầm lên xem, đôi mày nhíu chặt của cô lập tức giãn ra, cô bắt máy rất nhanh.
Giọng nói ở đầu kia như sống dở chết dở, hệt như sắc trời bên ngoài lúc này vậy: “Đường Đường, nếu không bận thì qua tìm mình đi, buôn chuyện một lúc.”
***
Ở thành Bắc Kinh, những con hẻm có tên lên đến ba ngàn sáu, còn không tên thì chẳng thể đếm nổi. Núp sau những tòa nhà bê tông cốt thép, cao tới tận mây xanh, những con ngõ vòng vèo khúc khuỷu, vừa hẹp vừa dài ấy mới chính là tận cùng linh hồn của thành Bắc Kinh.
Ra khỏi khách sạn, Thịnh Đường bắt một chiếc taxi tới thẳng chợ Hà Hoa. Vì nghe giọng của Trình Tần ở trong điện thoại có phần không ổn nên cô cũng không dám tà tà đi bộ mà thuê một chiếc xe đạp, xuyên qua dòng người tấp nập, hướng thẳng về phía con đường Liễu Âm, nằm mạn phía Tây của vườn hoa Cung vương phủ.
Những con hẻm xung quanh khu Thập Sát Hải ngoằn ngoèo như sợi bún, nơi đây cũng là một trong những khu hẻm nhộn nhịp nhất thành Bắc Kinh, nhưng rẽ vào con đường Liễu Âm thì coi như đã né tránh toàn bộ mọi náo nhiệt và phồn hoa. Đã quá trưa, lại là một ngày trời chỉ chực mưa, bên dưới những bóng cây râm mát có cụ ông tay cầm chiếc quạt to phe phẩy đánh cờ, tiếng ve giòn giã kêu.
Bên đường còn có tiệm làm tóc, trước ô cửa sổ cũ kỹ loang lổ dựng đứng một tấm biển màu trắng, bên trên viết hai chữ đơn giản màu đỏ: Làm tóc. Một bộ bàn ghế đã cũ, trên mặt bàn đặt mấy dụng cụ làm tóc, ghế dành cho khách ngồi. Những người tới đây đều là những người dân quen thuộc sống xung quanh, kêu một tiếng, ngồi xuống là lập tức có một tấm vải trắng được khoác lên trước ngực, bắt đầu cắt tóc.
Đối với những con hẻm xưa của thành Bắc Kinh, Thịnh Đường vừa có ấn tượng, vừa có tình cảm. Hồi còn nhỏ, cô thường xuyên theo mẹ tới Bắc Kinh lưu diễn, hoặc đôi lần bố cô tới Bắc Kinh họp hành cũng thích dẫn cô đi xuyên các con hẻm. Những con hẻm thời bấy giờ nồng đậm mùi bếp lửa. Cô còn từng uống những bát trà to tướng bên vệ đường do những ông lão lành nghề bán, nước trà được rót ra từ miệng của những chiếc bình cao ngang ngửa một cánh tay vào những chiếc bát thô bằng sành. Có những người đi bộ đã mệt hoặc nói chuyện mãi đến khát khô cổ, chỉ cần uống ừng ực, ừng ực một bát là sảng khoái ngay.
Dựa theo định vị Trình Tần gửi, Thịnh Đường đạp xe tới một tứ hợp viện. Vietwriter.vn
Trình Tần đã đợi sẵn trước cửa từ lâu, thấy cô tới bèn vẫy tay với cô: “Đây này!”
Phanh xe bằng tay của Thịnh Đường không ăn, bánh xe chồm lên đụng vào ụ đá ngay trước cửa, chiếc xe bị ép phải dừng lại. Ngước mắt lên nhìn thấy cánh cửa lớn được sơn màu trước mặt, cô hỏi Trình Tần: “Chuyện gì thế này? Đây là nhà ai vậy?”
Thịnh Đường ngủ bù một giấc say sưa, khi tỉnh lại thì đã gần tới trưa rồi.
Trong suốt giấc ngủ ấy, cô đã mơ một giấc, có liên quan đến điệu múa Lục Yêu.
Ở trong giấc mơ, Thịnh Đường cảm thấy mình giống như một Phi Thiên vậy, chân đạp mây, bay ngược dải cầu vồng bảy sắc hướng về phía đường chân trời. Đang cao hứng bay lượn thì nghe thấy có tiếng trống, tiếng nhạc như vọng từ tầng mây xuống. Hé mây ra nhìn, trong thế giới liên hoa có một cô gái mặc trang phục rực rỡ đang nhảy múa, xung quanh có các nhạc sư đang tấu nhạc, bốn phía cũng có mây lành thoắt ẩn thoắt hiện, du ngoạn bên rìa.
Thịnh Đường cảm thấy vũ nữ đó trông rất quen, tới khi bay xuống tầng mây, nhìn kỹ lại mới nhìn rõ. Ôi trời… Thẩm Dao?
Trên đài hoa sen cũng có một người đang ngồi, nhìn lại, cô tiếp tục ngã ngửa. Giang Chấp!
Thẩm Dao biết nhảy múa từ khi nào Thịnh Đường không rõ, nhưng điệu múa của cô ấy vừa giống Lục Yêu lại vừa giống Hồ Toàn, là một kiểu múa hoàn toàn mới. Quá trình chuyển hóa từ Lục Yêu sang Hồ Toàn thật ra chính là quá trình chuyển hóa từ mềm mại sang cứng rắn, mà khoảnh khắc thay đổi ấy Thịnh Đường nhìn rất rõ ràng, tư thế chuyển hóa cực kỳ hoàn hảo và tự nhiên.
Giang Chấp trên đài hoa sen nói to một tiếng rồi vỗ tay tán thưởng.
Thịnh Đường liều mạng ghi nhớ từng bước múa và tư thế, nghĩ thầm trong bụng có gì mà phải hét lên đâu? Chẳng biết cô múa còn đẹp hơn Thẩm Dao bao nhiêu lần nữa, đúng là như tên nhà quê chưa được lên thành phố!
Ngoài cửa sổ mây mù giăng kín, bầu trời rực rỡ của buổi ban trưa đã bị che chặt, u ám, không thể thoát khí.
Thịnh Đường ngồi trên giường, hướng tầm mắt về phía màu chân trời xa xa, chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm nhận được một sự ngột ngạt đến khó thở. Vài năm gần đây, lượng mưa ở Bắc Kinh không quá nhiều, thường toàn là tiếng sấm thì to nhưng cơn mưa thì nhỏ. Có mấy lần sấm chớp kéo tới có vẻ rất ghê gớm, kết quả nhịn một hồi vẫn chỉ là cơn mưa rả rích.
Cô buông một tiếng thở dài.
Bỗng dưng cảm thấy lòng cực kỳ trống trải, hụt hẫng, tựa như mọi điều náo nhiệt trên đời này đều chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Chiếc di động để ở đầu giường chợt rung lên.
Cô lần sờ cầm lên xem, là một tin nhắn thoại Tiêu Dã gửi tới: Kẹo Dẻo, em tỉnh dậy chưa? Thẩm Dao giảm cân nên không ăn cơm trưa, em mà dậy thì tự xuống nhà ăn ăn cơm nhé. Sư huynh có việc ra ngoài một chuyến.
Ngữ khí này nghe có vẻ ủ dột thì phải.
Thịnh Đường gọi luôn một cuộc điện thoại qua, đầu kia bắt cũng rất nhanh. Anh ấy đang ở ngoài, khá ồn.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Cô hỏi thẳng.
“Em dậy rồi đấy à.” Ở đầu kia, Tiêu Dã thở dài: “Cũng chẳng có chuyện gì to tát đâu, chỉ là phiền phức, không sao cả. Em không cần lo cho sư huynh, sư huynh của em đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn rồi, còn thiếu màn cuối cùng này sao? Em ăn cơm chưa? Nghe nói món cá hấp của nhà hàng Trung ở tầng hai cũng khá lắm đấy, em tới đó ăn thử xem…”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Thịnh Đường khó hiểu, Tiêu Dã đi độ kiếp từ khi nào vậy? Còn chín chín tám mươi mốt kiếp nạn nữa? Ngày ngày cô đều thấy anh ấy sống rất vui vẻ, rạng rỡ mà.
Cô lùi lại đọc tin nhắn, phát hiện vẫn còn một tin nhắn thoại khác, tới từ Thẩm Dao.
Cô mở ra, liền nghe thấy giọng Thẩm Dao cực kỳ phấn khích: Đường Đường, cô quả thực chính là ngôi sao may mắn của tôi, quả nhiên đã bị cô nghĩ ra được.
Cảm giác hạnh phúc dồn dập ập tới khiến Thịnh Đường bị kích động tới ngơ ngác. Cô tiếp tục lướt lên trên, bất ngờ phát hiện một tin nhắn với số chữ siêu nhiều, lại còn là do cô gửi cho Thẩm Dao.
Toàn bộ đều có liên quan tới điệu múa Hương Toàn, những tư thế có thể, các bước múa, sự chuyển hóa nhu và cương…
“Ôi chao…”
Chuyện quái gì thế này?
Đoạn văn này là do cô gửi cho Thẩm Dao ư?
Khi nhìn lại thời gian gửi tin nhắn…
“Ôi chao!” Thịnh Đường gần như có thể nhảy bật lên khỏi giường.
Cô nhìn trân trân vào thời gian ghi ở trên đầu, rõ ràng là vào lúc cô đang ngủ!
Rất lâu sau, Thịnh Đường mới gửi lại cho Thẩm Dao một tin nhắn thoại: Cô chắc chắn đây là tin nhắn tôi gửi cho cô chứ?
Ngay sau đó, Thẩm Dao trả lời lại cô bằng một cuộc điện thoại: “Cô ngủ nhiều quá đến ngớ ngẩn rồi à? Cô là người gọi điện thoại cho tôi trước, nói về chuyện điệu múa Hương Toàn, sau đó vì sợ tự hù dọa bản thân nên đã bổ sung thêm cho tôi một đoạn văn bản. Đường Đường, tôi không ngờ cô còn có tài năng này đấy? Đang ngủ dở giấc vẫn có thể chuyển sang trạng thái làm việc ngay được. Cô ngủ đã chưa? Có thời gian thì qua phòng tôi thảo luận một chút đi.”
Thịnh Đường đáp lại một tiếng, sau đó khoanh chân lại, nửa người trên bò rạp ra giường, nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng mới có chút ấn tượng. Khi cô đứng dậy, hai mắt sáng quắc như hai tia laser vậy. Thấy chưa, cô đích thực chính là một thiên tài. Phóng tầm mắt nhìn khắp cả Đôn Hoàng, à không, Bắc Kinh, không không, toàn quốc! Ai có thể giống như cô, có được linh cảm trong giấc mơ, sau đó còn có thể hoàn thành công việc trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Quan trọng hơn cả là, lý trí đến vậy!
Trời ơi, trời ơi, thông minh như mình chứ.
Với lấy di động, cô không cần suy nghĩ, gọi ngay cho Giang Chấp.
Trong lúc chuông đổ, trái tim của Thịnh Đường chợt bị nhấc cao lên. Lỡ như…
“Chuyện gì vậy?”
Còn may, là Giang Chấp đích thân bắt máy.
Thịnh Đường lập tức khoe khoang: “Điệu múa Hương Toàn hình như đã được tôi giải quyết rồi đấy.”
“Đưa ra phương án rồi sao?”
“Cụ thể vẫn cần chi tiết hóa, điều quan trọng là, tôi đã nghĩ ra trong giấc mơ!”
Rõ ràng ở đầu kia, Giang Chấp có phần ngập ngừng: “Trong giấc mơ? Đường Tiểu Thất, đúng là cô vừa quay về phòng đã lăn ra ngủ à?”
Điểm chú ý gì thế không biết?
“Ý tôi muốn nói là…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói ở đầu kia ngắt ngang. Có người đang gọi Giang Chấp, giọng nói dịu dàng, e lệ: Giang Chấp…
Giang Chấp đáp lại một tiếng, ngay sau đó nói với cô: “Tiểu Thất, em nghiêm túc một chút cho tôi, nghe rõ chưa.”
Sau khi ngắt máy, Thịnh Đường gần như muốn nổ tung tại chỗ. Cô không nghiêm túc khi nào chứ?
Chỉ có mỗi Trình Gia Hủy nghiêm túc thôi phải không?
Thịnh Đường cảm thấy tính tích cực của bản thân bị đả kích rồi, trong lòng cảm thấy ấm ức muôn phần. Cô lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho Tiêu Dã. Đầu kia vừa bắt máy, ở bên này cô đã lên tiếng, giọng chán nản: “Em mới mở khóa được một kỹ năng mới…”
Cô kể lại đại khái tình hình cho Tiêu Dã một chút.
Ai ngờ Tiêu Dã ở đầu kia cũng chẳng mấy phấn khích, hoàn toàn không mang thái độ hóng chuyện không sợ ầm ĩ như mọi ngày. Anh ấy nói với cô: “Vậy thì chúc mừng em nhé, Kẹo Dẻo, em trúng tà rồi.”
Khiến Thịnh Đường sợ đến nỗi phải lập tức ngắt điện thoại.
Khi Thẩm Dao gọi điện thoại tới giục, Thịnh Đường mới mệt mỏi, uể oải bò dậy khỏi giường, loạng choạng đi vào phòng vệ sinh, ngắm hình ảnh của mình trong gương một lúc lâu, quyết định… vẫn không rửa mặt thì hơn.
Không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào, dù là với công việc hay với mặt mũi, đối mặt chỉ có duy nhất Thẩm Dao.
Chung một giới tính chung quy vẫn bị bài xích.
Di động lại đổ chuông, như đòi mạng vậy. Thịnh Đường bực dọc, loẹt quẹt đôi dép lê từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, từng bước chân ầm vang mạnh mẽ. Con người Thẩm Dao nói tốt thì cũng tốt đấy, nói không tốt thì quả thật không tốt. Gặp phải chuyện công việc thì liều mạng tới cùng, khiến cho một người vốn dĩ có nghĩa vụ giúp đỡ như cô bỗng có cảm giác mình trở thành rường cột.
Cô có sức mạnh đến vậy sao?
Với lấy điện thoại cầm lên xem, đôi mày nhíu chặt của cô lập tức giãn ra, cô bắt máy rất nhanh.
Giọng nói ở đầu kia như sống dở chết dở, hệt như sắc trời bên ngoài lúc này vậy: “Đường Đường, nếu không bận thì qua tìm mình đi, buôn chuyện một lúc.”
***
Ở thành Bắc Kinh, những con hẻm có tên lên đến ba ngàn sáu, còn không tên thì chẳng thể đếm nổi. Núp sau những tòa nhà bê tông cốt thép, cao tới tận mây xanh, những con ngõ vòng vèo khúc khuỷu, vừa hẹp vừa dài ấy mới chính là tận cùng linh hồn của thành Bắc Kinh.
Ra khỏi khách sạn, Thịnh Đường bắt một chiếc taxi tới thẳng chợ Hà Hoa. Vì nghe giọng của Trình Tần ở trong điện thoại có phần không ổn nên cô cũng không dám tà tà đi bộ mà thuê một chiếc xe đạp, xuyên qua dòng người tấp nập, hướng thẳng về phía con đường Liễu Âm, nằm mạn phía Tây của vườn hoa Cung vương phủ.
Những con hẻm xung quanh khu Thập Sát Hải ngoằn ngoèo như sợi bún, nơi đây cũng là một trong những khu hẻm nhộn nhịp nhất thành Bắc Kinh, nhưng rẽ vào con đường Liễu Âm thì coi như đã né tránh toàn bộ mọi náo nhiệt và phồn hoa. Đã quá trưa, lại là một ngày trời chỉ chực mưa, bên dưới những bóng cây râm mát có cụ ông tay cầm chiếc quạt to phe phẩy đánh cờ, tiếng ve giòn giã kêu.
Bên đường còn có tiệm làm tóc, trước ô cửa sổ cũ kỹ loang lổ dựng đứng một tấm biển màu trắng, bên trên viết hai chữ đơn giản màu đỏ: Làm tóc. Một bộ bàn ghế đã cũ, trên mặt bàn đặt mấy dụng cụ làm tóc, ghế dành cho khách ngồi. Những người tới đây đều là những người dân quen thuộc sống xung quanh, kêu một tiếng, ngồi xuống là lập tức có một tấm vải trắng được khoác lên trước ngực, bắt đầu cắt tóc.
Đối với những con hẻm xưa của thành Bắc Kinh, Thịnh Đường vừa có ấn tượng, vừa có tình cảm. Hồi còn nhỏ, cô thường xuyên theo mẹ tới Bắc Kinh lưu diễn, hoặc đôi lần bố cô tới Bắc Kinh họp hành cũng thích dẫn cô đi xuyên các con hẻm. Những con hẻm thời bấy giờ nồng đậm mùi bếp lửa. Cô còn từng uống những bát trà to tướng bên vệ đường do những ông lão lành nghề bán, nước trà được rót ra từ miệng của những chiếc bình cao ngang ngửa một cánh tay vào những chiếc bát thô bằng sành. Có những người đi bộ đã mệt hoặc nói chuyện mãi đến khát khô cổ, chỉ cần uống ừng ực, ừng ực một bát là sảng khoái ngay.
Dựa theo định vị Trình Tần gửi, Thịnh Đường đạp xe tới một tứ hợp viện. Vietwriter.vn
Trình Tần đã đợi sẵn trước cửa từ lâu, thấy cô tới bèn vẫy tay với cô: “Đây này!”
Phanh xe bằng tay của Thịnh Đường không ăn, bánh xe chồm lên đụng vào ụ đá ngay trước cửa, chiếc xe bị ép phải dừng lại. Ngước mắt lên nhìn thấy cánh cửa lớn được sơn màu trước mặt, cô hỏi Trình Tần: “Chuyện gì thế này? Đây là nhà ai vậy?”
Bình luận facebook