• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (10 Viewers)

  • Chương 231 - Chương 231

Chương 231

QUAN TÂM VỚI DANH NGHĨA HỌC TRÒ

Trái tim của Thịnh Đường cứ như đang bị treo lơ lửng mãi, từng hình ảnh cứ thế trôi qua trong đầu, mỗi hình ảnh, mỗi bức tranh đều có nội dung là một cô gái mặc đồ trắng bám theo kẻ đạo mộ. Ai ngờ người kể chuyện lại chuyển chủ đề đột ngột, thẳng thừng kéo mọi người trở lại hiện thực, khiến cô nghe mà không khỏi giật mình hỏi…

“Từng… Từng ở trong nhà khách này sao?”

Người kể chuyện lập tức gật đầu.

Thịnh Đường thầm kêu trời trong lòng, gạn hỏi: “Ở căn phòng nào vậy?”

Câu này có phần làm khó cho đối phương, anh ta lắc đầu: “Cụ thể ở phòng nào thì tôi không rõ, có lẽ là trên tầng ba.”

Tầng ba…

Thịnh Đường nhớ tới chuyện mình cũng ở trên tầng ba.

“Anh bảo cô gái mặc áo trắng đó, liệu có thể là ma không?” Cô vẫn miệt mài tìm hiểu chưa bỏ cuộc.

Người đó rít nốt chỗ rượu còn sót lại, chép miệng: “Chắc chắn rồi, đó là khu vực của lăng mộ nhà Hán, chưa biết chừng bên trong lại có vị phi tần cung nữ nào đó bị chôn cùng, thế thì người ta phải đầy oán khí đấy. Cứ thế bị chôn sống cả ngàn năm, haizz, vừa hay lại có người đào cửa mộ lên, Phật dùng đè nén oán khí ấy cứ thế bị phá vỡ, nên con ma ấy phá động ra ngoài thôi.”

Người đó nói xong, lại bắt đầu trêu đùa…

“Cơ mà kể ra cái tay đạo mộ kia cũng thật là, ha ha, chạy cái quái gì chứ, sợ cái quái gì chứ. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ dẫn nữ quỷ về nhà, coi như tiên gia mà chăm sóc, chưa biết chừng nữ quỷ biết ơn trả ơn còn cho tôi được phát tài gì gì đó ấy chứ.”

“Tôi thấy anh nổi lòng háo sắc thì có, còn phát tài, chắc là muốn ngủ cùng với người ta chứ gì.”

Xung quanh ầm lên hùa theo.

Chủ đề này Thịnh Đường không tiện tiếp tục tham gia nữa, cô không phải là người thích mang chuyện này ra đùa giỡn cho lắm.

Giang Chấp gắp thêm cho cô món cá trích muối hun khói, từ tốn nói: “Em còn không ăn là cơm và thức ăn nguội ngắt cả đấy, ở đây nhiệt độ thấp, đồ ăn nhanh nguội lắm.”

Thịnh Đường chung quy vẫn rất thích mấy món ăn mà bà chủ nhà khách nấu, cô và vội mấy miếng vào miệng, rồi lại nói nhỏ: “Cái gì mà chôn sống phi tần theo, hậu cung nhà Hán làm gì có danh xưng phi tần. Vả lại, bên dưới chùa Long Phúc đâu phải là mộ đế vương, lấy đâu ra chuyện hậu cung chôn theo? Nhưng mà nói về tục chôn sống người…”

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn sang Giang Chấp: “Cũng không phải là không tồn tại đâu.”

“Có chuyện người sống bị chôn hay không, ngày mai xuống mộ là biết thôi.” Giang Chấp nhẹ nhàng nói.

Thịnh Đường hạ thấp giọng hỏi anh: “Em cảm thấy họ miêu tả chân thật cứ như tận mắt chứng kiến rồi ấy. Hơn nữa, lúc trước chính Khương Tấn cũng từng nói lăng mộ ấy hơi ma quái một chút, anh bảo chuyện người đạo mộ gặp phải ma liệu có thật hay không?”

Giang Chấp khẽ thở dài: “Nếu anh ta chịu nghiêm túc kể lại chuyện đạo mộ với chúng ta anh ít nhiều còn có chút đáng tin, kết quả vòng vèo xa xôi như vậy, em cứ coi như nghe một câu chuyện đi.”

Bàn bên cạnh và các bàn xung quanh đó vẫn còn đang nói không ngừng về chuyện người đạo mộ gặp ma, chủ đề bạo dạn nào cũng tung hê hết ra ngoài, có những chuyện thậm chí còn hơi máu me.

Thịnh Đường không muốn nghe, nhưng lại không né tránh được. Nghe mãi nghe mãi, cô lại cảm thấy người Đông Bắc nói chuyện rất thú vị, tự có thêm sự hài hước của riêng họ, cô bèn không nhịn được cười.

Giang Chấp nhắc nhở cô: “Mau ăn đi, đừng nghe nữa.”

“Em học hỏi…”

“Con gái con đứa học hỏi cái gì?” Giang Chấp nạt khẽ.

Thôi được rồi.

Hóa ra trong mắt của Giang Chấp cô là một đóa “bạch liên hoa” thuần khiết ngây thơ à? Có ai biết bao năm qua dưới sự hun đúc của Trình Tần, từ lâu cô đã trở thành một quả xoài to từ đầu tới chân rồi.

Cô quyết định lát nữa trở về phòng sẽ gọi video call cho Trình Tần, nghe mấy người này nói chuyện, cô bỗng dưng thấy nhớ Trình Tần rồi.

Bà chủ sau khi giải quyết xong các việc riêng nghe thấy mấy người này bàn luận về chuyện lăng mộ nhà Hán thì chèn ép chất giọng to vang của mình xuống…

“Này này này, mấy người đừng có ăn nói hàm hồ được không, tuyên truyền linh tinh gì đấy? Đội khảo cổ người ta nói như thế nào thì là như thế ấy, chỉ có đám mấy người là ngứa đòn thôi, sao người nào người nấy đều thích buôn chuyện sau lưng như đám đàn bà thế hả?”

Cũng không biết là vì mọi người đều đã quá hiểu tính khí bà chủ hay người Đông Bắc nói chuyện luôn giữ thái độ ấy, tóm lại sau khi bị mắng, tất cả đều phá lên cười sảng khoái.

Bà chủ chỉ thẳng tay vào người kể chuyện vừa rồi, gào ầm ĩ: “Chắc chắn lại là cậu cầm đầu đúng không? Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu mà còn dọa cho khách nhà tôi chạy đi hết là tôi đánh gãy chân cậu đấy!”

Người đó vội vàng nói: “Tôi chỉ đang làm nóng bầu không khí thôi mà, làm nóng bầu không khí thôi, ha ha…”

Thịnh Đường và Giang Chấp đồng thời đưa mắt nhìn nhau.

***

Hôm sau, trời khá đẹp.

Thịnh Đường đang nằm mơ về cảnh cùng nữ quỷ trong lăng mộ nhà Hán và Thường tiên trong sơn cốc Can Phạn Bồn chơi mạt chược. Cô đi khắp nơi tìm Giang Chấp, hét to: Còn thiếu một chân, thiếu một chân, sư phụ mau tới đây! Khẩn trương gia nhập bù một chân…

Sau đó chính bà chủ của nhà khách ngồi phịch xuống bên cạnh cô, nói hào sảng: Để tôi, để tôi!

Vừa xào bài bà ấy vừa hỏi: Cô gái, có phải cô thích sư phụ của mình không?

Cô trả lời: Đúng vậy, thích cực, thích cực.

Thường tiên hỏi cô: Sư phụ của cô có đẹp trai không?

Cô trả lời: Cực kỳ đẹp trai.

Nữ quỷ trong lăng mộ nhà Hán buồn bã hỏi cô: Vậy sư phụ cô “sống” có tốt không? Vietwriter.vn

Cô trả lời: Cực tốt.

Nữ quỷ trong lăng mộ bèn cười, cũng chẳng đánh mạt chược nữa mà vỗ tay nói: Tốt quá tốt quá, tôi đang thiếu một người đàn ông như vậy.

Cô xô đổ bàn mạt chược bỏ chạy, vừa chạy còn vừa hét: Sư phụ mau đi đi! Có người muốn hút dương bù âm…

Trong phút chốc có một bàn tay xoa đầu cô không chút khách khí.

Thịnh Đường mở choàng mắt ra, vừa hay chạm phải gương mặt của Giang Chấp.

Cô nhất thời không phản ứng lại được, cứ thế ngẩn ngơ nhìn thẳng vào anh rất lâu.

Trên gương mặt anh là ánh nắng sao? Rất trong trẻo, tươi sáng, tôn lên nụ cười nửa đùa nửa thật trong ánh mắt anh, càng khiến anh thêm đẹp trai hơn nữa.

Tựa hồ vẫn còn đang ở trong mơ…

Giang Chấp thấy mặt cô ngơ ngác, cố nhịn cười, ngồi trên bên giường, hỏi dò cô: “Ai cần hút dương bù âm vậy?”

Thịnh Đường lẩm bẩm: “Nữ quỷ trong lăng mộ nhà Hán…”

“Vì sao phải hút dương bù âm?” Giang Chấp lại hỏi.

Thịnh Đường buột miệng: “Vì em nói với cô ta, anh ‘sống’ tốt…”

Giang Chấp sửng sốt, sau đó bật cười: “Anh sống có tốt hay không, làm sao em biết hả?”

Sau khi nói câu này ra, Thịnh Đường mới tỉnh ngộ mình không nằm mơ. Cô quấn chăn ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Giang Chấp không tin vào mắt mình: “Anh? Anh… vào đây bằng cách nào vậy?”

Giang chấp ngồi thẳng dậy: “Anh đã xin bà chủ thẻ dự phòng của phòng này.”

“Hả?”

“Lấy danh nghĩa quan tâm học trò.” Giang Chấp mỉm cười.

Thịnh Đường cảm thấy bà chủ tin mới lạ đó, những người phụ nữ làm kinh doanh đều có ánh mắt rất “độc”.

Giang Chấp giơ tay lên xoa đầu cô: “Được rồi, khẩn trương ngồi dậy đi, ăn sáng xong chúng ta phải xuống mộ rồi.”

Nghe vậy, Thịnh Đường lại quấn chăn nằm xuống, bắt đầu giở trò lười biếng: “Em không muốn ăn sáng đâu, muốn ngủ thêm một lúc, anh ăn xong rồi em mới dậy…”

“Không ăn sáng là không được.”

“Cho em ngủ thêm mười phút.” Quá nửa gương mặt của Thịnh Đường đã vùi vào trong chăn, cô mơ màng lẩm bẩm: “Trong chăn ấm áp, không muốn dậy.”

Giang Chấp lại đổ người xuống, dịu dàng nói: “Nếu chê lạnh thì em đừng có theo xuống mộ, nhưng bữa sáng thì bắt buộc phải ăn, ăn xong em về nghỉ ngơi.”

Thịnh Đường lại chui người vào chăn, lắc đầu: “Lăng mộ nhà Hán em phải đi, chỉ là không muốn ăn cơm, lạnh.”

Giang Chấp ngẫm nghĩ rồi thò tay vào trong chăn, thì thầm: “Không sao, tay anh ấm.”

Thịnh Đường còn chưa kịp hiểu hàm ý đằng sau câu nói này của anh thì đã cảm nhận được bàn tay lớn của người đàn ông trượt vào trong bộ quần áo ngủ của cô, lòng bàn tay ấm áp áp lên đùi cô rồi trượt lên trên. Cô thảng thốt, ngồi bật dậy.

Chiếc chăn tụt xuống quá nửa.

Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ lúc ở Đôn Hoàng, mỏng manh, cổ còn hơi rộng. Từ góc độ của Giang Chấp, muốn nhìn thấy khe rãnh bên trong bộ quần áo ngủ đó dễ như trở bàn tay.

Thế là anh quả thật đã nhìn một cách đường hoàng, công khai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom