Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237 - Chương 237
Chương 237
NẰM NGỦ SAY TRONG VÒNG TAY NAM NHÂN
Câu nói này của Giang Chấp không những khiến Khương Tấn sững sờ mà càng khiến Thịnh Đường cảm thấy kỳ lạ.
Một lần nữa, cô quay qua nhìn lại bức tranh quỷ núi, nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra chỗ nào khác lạ. Ngược lại, thứ lọt vào mắt cô chỉ là hàng loạt những bức tranh người con gái si tình tương tư.
Có các thành viên khác của đội khảo cổ tiến vào trong mộ thất chính, nghe xong lời trình bày của Giang Chấp thì cảm thấy rất tò mò. Họ gọi bạn bè và các đồng nghiệp khác vào theo. Chẳng bao lâu sau đã có không ít người đứng đầy trong mộ thất này. Thịnh Đường nhìn thấy cảnh ấy bèn nghĩ: Hay thật, thế này là ai nấy đều kéo cả tới nghe thuyết giảng chăng? Có người thậm chí còn ôm theo cả sổ tay…
Cô ngước mắt lên quan sát thật nhanh Giang Chấp, thấy anh không để lộ biểu cảm khó chịu. Cô nghĩ chắc là anh cũng không quá phản cảm với mấy chuyện thuyết giảng kiểu này, vậy thì dễ giải quyết rồi.
Sau này kiếm chút thời gian rảnh, dụ dỗ anh thuyết giảng một chút, cô sẽ làm quản lý cho anh, đặt lịch, giá vé và thu tiền học. Tạm thời không nói đến việc những thứ anh giảng liệu có ai hiểu hay không, chỉ riêng gương mặt điển trai này thôi cũng có thể kiếm tiền rồi.
Giang Chấp tuyệt đối không thể ngờ được, cô gái trong lòng mình lúc này đang lên kế hoạch cho việc làm sao để kiếm tiền bằng gương mặt anh.
Anh cũng đã nhìn thấy người xuất hiện trong mộ thất chính rất đông, nhưng hầu như anh coi họ như không tồn tại. Điều anh suy nghĩ là, người khác có biết không không quan trọng, Tiểu Thất hiểu là được rồi.
Thế nên, trong quá trình giảng giải tiếp theo đó, Giang Chấp hầu như không trao đổi ánh mắt với Khương Tấn lần nào, mà toàn chỉ nói với Thịnh Đường.
Tổng thể mà nói chính là, nội dung của bức thứ nhất, thứ hai và thứ ba trong toàn bộ bức tranh quỷ núi rất dễ hiểu, nhìn là đọc được ngay, những gì Thịnh Đường phân tích cũng hoàn toàn chính xác. Chính là câu chuyện về việc quỷ núi gặp một thanh niên tuấn tú, đem lòng yêu và khoảng thời gian họ đầu gối tay ấp, tương thân tương ái.
Nhưng bức thứ tư và thứ năm lại kể về một câu chuyện hoàn toàn khác.
Bức thứ tư…
Người thanh niên chung quy vẫn là người trần mắt thịt, quyết tâm muốn rời khỏi vùng sơn dã, rời khỏi quỷ núi. Quỷ núi níu kéo không thành bèn nảy sinh suy nghĩ giết người. Quỷ núi không ngồi bên bờ sông để khóc lóc mà dụ dỗ tình lang xuống nước, để chàng ta chết ngạt, thứ mà dòng nước mắt tạo thành cũng không phải là hình nhung nhớ tình nhân mà là cảnh quỷ núi vớt trái tim của tình lang từ dưới dòng nước lên, nuốt chửng, mượn hồn phách của tình lang để đạt được mục đích tu luyện của mình.
Thế nên ở trong bức tranh thứ tư không nhìn thấy bóng dáng chàng trai, người ngắm bích họa đều nghĩ rằng chàng trai dứt áo ra đi, thực tế là người ấy đã trở thành bữa ăn vào miệng quỷ núi.
Còn bức cuối cùng, cũng là bức quan trọng nhất.
Quỷ núi quỳ giữa trời đất, ngẩng mặt lên giống như đang cầu cứu.
Là đang cầu nguyện cho người đàn ông mà mình yêu, mong cho chàng trai bình an suôn sẻ ư?
Nói tới đây, Giang Chấp mới nhìn về phía Khương Tấn: “Tôi hỏi anh, bùa tượng đó có tác dụng gì?”
Chuyện này có thể nói là đã hỏi đúng vào chuyên ngành của Khương Tấn. Anh ấy hắng giọng, lên tiếng nói: “Nhắc tới bùa tượng này, thì trước tiên phải nói về cách thức chôn cất thời nhà Hán…”
“Đơn giản ngắn gọn thôi, tác dụng của bùa tượng.” Giang Chấp ngắt ngang bài văn tràng giang đại hải mà anh ấy chuẩn bị nói ra.
Khương Tấn sững người giây lát, nhìn Giang Chấp chằm chằm rất lâu không nói gì.
Người này… không khách khí đến vậy ư?
Dẫu sao cũng đang ở địa bàn của anh ấy, vả lại, ít nhiều gì anh ấy cũng là đội trưởng. Trong mộ thất có biết bao con mắt đang chăm chú theo dõi, quả thật không để cho anh ấy một chút thể diện nào cả.
Nhất thời, sắc mặt của anh ấy có chút khó coi.
Giang Chấp cố tình tảng lờ biểu cảm đó của anh ấy, nhướng mày nhìn.
Khương Tấn cố nén giận, thôi bỏ đi bỏ đi. Một người còn dám sưng mặt với các thầy giáo ở Cố Cung thì anh cũng không thể kỳ vọng người này có thể nể mặt được ai.
Anh ấy bực dọc nói: “Chẳng phải ở đó có hố chôn cùng sao? Trong những cái hố chôn người sống đều có eo hố. Những pho tượng đó dường như có nhiệm vụ trấn giữ linh hồn người chết. Pho tượng mang bùa là thủ lĩnh, có thêm bùa chú trấn yểm, linh hồn của những người bị chôn sống chỉ có thể ở lại trong eo hố, mặc cho chủ nhân ngôi mộ sai khiến, có chút tác dụng giống như sai khiến âm binh âm tướng.”
Giang Chấp gật đầu, nói hờ hững: “Một câu thôi, chính là khống chế vong hồn.” Vietwriter.vn
Ngắn gọn, súc tích.
Mấy người đứng bên cạnh cửa mộ thất không nhịn được cười thành tiếng, bị Khương Tấn quét mắt lườm, lập tức hắng giọng nhịn nụ cười ấy xuống.
Khương Tấn nghĩ cách tìm đường lùi cho bản thân, nói: “Ý tứ đại khái là như vậy, nhưng chủ yếu là ý sai khiến nhiều hơn một chút.”
Thịnh Đường đứng bên cạnh lắng nghe, thật tình không tìm ra được sự khác biệt nào giữa hai từ “sai khiến” và “kiểm soát” trong tình hình hiện tại.
Giang Chấp không để ý tới việc sửa câu sửa chữ của Khương Tấn, tiếp tục trình bày về nội dung của bức thứ năm…
Quỷ núi không những có khả năng mê hoặc lòng người, mà còn có bản lĩnh thao túng linh hồn. Tình lang trong bích họa chỉ là ẩn dụ, không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Còn việc quỷ núi quỳ lạy trời đất, làm động tác tay quả thực là một loại nghi thức, loại nghi thức này có tác dụng đối với việc khống chế linh hồn.
Thịnh Đường rùng mình…
Câu hỏi tiếp theo Giang Chấp dành cho Khương Tấn: “Toàn bộ những người trong hố chôn cùng đều là nam giới phải không?”
Khương Tấn gật đầu.
Việc này rất dễ nhận diện, hài cốt còn đang được bày chỉnh tề ở bên đó, người trong ngành chỉ cần nhìn vị trí của xương chậu một chút là có thể nhận ra giới tính, xương chậu của nữ giới khá rộng, của nam giới thì hẹp hơn.
Nhưng câu hỏi tiếp theo thì đã khiến Khương Tấn giật thót.
Giang Chấp hỏi anh ấy: “Vậy có lẽ người nằm trong quan tài chính là một người phụ nữ phải không?”
Anh vừa dứt lời, mọi người xung quanh cũng vang lên những tiếng á ố xôn xao, còn cả những tiếng sửng sốt.
Khương Tấn ngây ra một lúc lâu, hỏi anh: “Làm… sao anh biết điều này?”
Giang Chấp dùng ánh mắt ra hiệu về phía quan tài chính: “Gỗ kim tơ, khắc mây lành nhụy hoa, đây là điều thứ nhất; Sùng bái quỷ núi, lấy hình ảnh quỷ núi để mong sau khi chết vẫn có nam nhân phục dịch, đây là điều thứ hai. Chất liệu dùng cho hai quan tài phụ cũng rất cao quý, nhưng từ hoa văn khắc trên đó tạo cảm giác cứng rắn hơn rất nhiều, hai người bên trong có lẽ là nam giới. Một câu tổng quát là, gia đình này nữ nhân làm chủ, còn về hai nam giới này… có lẽ là ba người đi chung, hoặc là chồng trước và chồng hiện tại.”
Khương Tấn mím chặt môi không nói gì.
Thịnh Đường nghe xong mà cảm thán vô cùng: “Thời cổ đại mà vẫn còn chuyện này ư? Bắt đầu lạ rồi đây. Đừng nói là lúc trước chủ nhân trong những bích họa hành lang đều là nam giới đấy nhé.”
“Chủ gia đình là đàn ông, nhưng người gánh vác gia đình thật sự có lẽ chính là người phụ nữ này. Ở thời Hán, phụ nữ tái giá không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Thế nên võ tướng của gia đình này ưng ý một người phụ nữ có chồng hoặc từng có chồng không phải chuyện gì quá đáng ngạc nhiên. Có thể người ấy thật sự có điểm hơn người hoặc thật sự nắm được điểm yếu của võ tướng. Tóm lại, việc bà ấy qua lại giữa những người đàn ông cũng không phải bí mật gì.”
Nói rồi, Giang Chấp bật cây đèn pin trong tay, để ánh sáng rọi lên bức tranh tinh vân: “Người phụ nữ này có lẽ thông minh tuyệt đỉnh, ít nhất ở thời cổ đại, quả thật không có nhiều người phụ nữ có hứng thú với các bức thiên văn đồ. Nhưng đồng thời bà ta cũng thật sự mê tín, điều này cũng lý giải được vì sao trên bức thiên văn đồ lại có đến hai vị trí đối ứng.”
Một vị trí đối ứng với quỷ núi trên bức bích họa thứ năm, hòa hợp với động tác của quỷ núi ở trong tranh. Vị trí còn lại hướng đến bức tượng chứa lá bùa, cũng làm động tác nghi thức giống như quỷ núi vậy, lợi dụng khí cực âm của trời đất để khống chế linh hồn các nam nhân chôn cùng.
Thiết kế trong mật thất này đều được quyết định dựa trên thói quen và sở thích của người phụ nữ, vừa hay có thể chứng minh địa vị của bà ta trong gia tộc khi đó.
Nghe tới đây, trong đầu Thịnh Đường chợt hiện lên một cảnh tượng như thế này: Một người phụ nữ kiều diễm nằm trên giường, trái ôm phải ấp. Các “sủng nam” ai nấy đều đẹp như Phan An, có lẽ bà ta còn chưa dứt hẳn mọi chuyện với người chồng cũ, tóm lại là nằm ngủ say trong vòng tay nam nhân…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô liền liên tưởng gương mặt của người phụ nữ ấy thành gương mặt mình, bên phải ôm Giang Chấp, bên trái ôm Tiêu Dã, nói với hai người họ: Nào, hai ngươi biểu diễn màn hôn môi cho bổn phu nhân xem…
NẰM NGỦ SAY TRONG VÒNG TAY NAM NHÂN
Câu nói này của Giang Chấp không những khiến Khương Tấn sững sờ mà càng khiến Thịnh Đường cảm thấy kỳ lạ.
Một lần nữa, cô quay qua nhìn lại bức tranh quỷ núi, nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra chỗ nào khác lạ. Ngược lại, thứ lọt vào mắt cô chỉ là hàng loạt những bức tranh người con gái si tình tương tư.
Có các thành viên khác của đội khảo cổ tiến vào trong mộ thất chính, nghe xong lời trình bày của Giang Chấp thì cảm thấy rất tò mò. Họ gọi bạn bè và các đồng nghiệp khác vào theo. Chẳng bao lâu sau đã có không ít người đứng đầy trong mộ thất này. Thịnh Đường nhìn thấy cảnh ấy bèn nghĩ: Hay thật, thế này là ai nấy đều kéo cả tới nghe thuyết giảng chăng? Có người thậm chí còn ôm theo cả sổ tay…
Cô ngước mắt lên quan sát thật nhanh Giang Chấp, thấy anh không để lộ biểu cảm khó chịu. Cô nghĩ chắc là anh cũng không quá phản cảm với mấy chuyện thuyết giảng kiểu này, vậy thì dễ giải quyết rồi.
Sau này kiếm chút thời gian rảnh, dụ dỗ anh thuyết giảng một chút, cô sẽ làm quản lý cho anh, đặt lịch, giá vé và thu tiền học. Tạm thời không nói đến việc những thứ anh giảng liệu có ai hiểu hay không, chỉ riêng gương mặt điển trai này thôi cũng có thể kiếm tiền rồi.
Giang Chấp tuyệt đối không thể ngờ được, cô gái trong lòng mình lúc này đang lên kế hoạch cho việc làm sao để kiếm tiền bằng gương mặt anh.
Anh cũng đã nhìn thấy người xuất hiện trong mộ thất chính rất đông, nhưng hầu như anh coi họ như không tồn tại. Điều anh suy nghĩ là, người khác có biết không không quan trọng, Tiểu Thất hiểu là được rồi.
Thế nên, trong quá trình giảng giải tiếp theo đó, Giang Chấp hầu như không trao đổi ánh mắt với Khương Tấn lần nào, mà toàn chỉ nói với Thịnh Đường.
Tổng thể mà nói chính là, nội dung của bức thứ nhất, thứ hai và thứ ba trong toàn bộ bức tranh quỷ núi rất dễ hiểu, nhìn là đọc được ngay, những gì Thịnh Đường phân tích cũng hoàn toàn chính xác. Chính là câu chuyện về việc quỷ núi gặp một thanh niên tuấn tú, đem lòng yêu và khoảng thời gian họ đầu gối tay ấp, tương thân tương ái.
Nhưng bức thứ tư và thứ năm lại kể về một câu chuyện hoàn toàn khác.
Bức thứ tư…
Người thanh niên chung quy vẫn là người trần mắt thịt, quyết tâm muốn rời khỏi vùng sơn dã, rời khỏi quỷ núi. Quỷ núi níu kéo không thành bèn nảy sinh suy nghĩ giết người. Quỷ núi không ngồi bên bờ sông để khóc lóc mà dụ dỗ tình lang xuống nước, để chàng ta chết ngạt, thứ mà dòng nước mắt tạo thành cũng không phải là hình nhung nhớ tình nhân mà là cảnh quỷ núi vớt trái tim của tình lang từ dưới dòng nước lên, nuốt chửng, mượn hồn phách của tình lang để đạt được mục đích tu luyện của mình.
Thế nên ở trong bức tranh thứ tư không nhìn thấy bóng dáng chàng trai, người ngắm bích họa đều nghĩ rằng chàng trai dứt áo ra đi, thực tế là người ấy đã trở thành bữa ăn vào miệng quỷ núi.
Còn bức cuối cùng, cũng là bức quan trọng nhất.
Quỷ núi quỳ giữa trời đất, ngẩng mặt lên giống như đang cầu cứu.
Là đang cầu nguyện cho người đàn ông mà mình yêu, mong cho chàng trai bình an suôn sẻ ư?
Nói tới đây, Giang Chấp mới nhìn về phía Khương Tấn: “Tôi hỏi anh, bùa tượng đó có tác dụng gì?”
Chuyện này có thể nói là đã hỏi đúng vào chuyên ngành của Khương Tấn. Anh ấy hắng giọng, lên tiếng nói: “Nhắc tới bùa tượng này, thì trước tiên phải nói về cách thức chôn cất thời nhà Hán…”
“Đơn giản ngắn gọn thôi, tác dụng của bùa tượng.” Giang Chấp ngắt ngang bài văn tràng giang đại hải mà anh ấy chuẩn bị nói ra.
Khương Tấn sững người giây lát, nhìn Giang Chấp chằm chằm rất lâu không nói gì.
Người này… không khách khí đến vậy ư?
Dẫu sao cũng đang ở địa bàn của anh ấy, vả lại, ít nhiều gì anh ấy cũng là đội trưởng. Trong mộ thất có biết bao con mắt đang chăm chú theo dõi, quả thật không để cho anh ấy một chút thể diện nào cả.
Nhất thời, sắc mặt của anh ấy có chút khó coi.
Giang Chấp cố tình tảng lờ biểu cảm đó của anh ấy, nhướng mày nhìn.
Khương Tấn cố nén giận, thôi bỏ đi bỏ đi. Một người còn dám sưng mặt với các thầy giáo ở Cố Cung thì anh cũng không thể kỳ vọng người này có thể nể mặt được ai.
Anh ấy bực dọc nói: “Chẳng phải ở đó có hố chôn cùng sao? Trong những cái hố chôn người sống đều có eo hố. Những pho tượng đó dường như có nhiệm vụ trấn giữ linh hồn người chết. Pho tượng mang bùa là thủ lĩnh, có thêm bùa chú trấn yểm, linh hồn của những người bị chôn sống chỉ có thể ở lại trong eo hố, mặc cho chủ nhân ngôi mộ sai khiến, có chút tác dụng giống như sai khiến âm binh âm tướng.”
Giang Chấp gật đầu, nói hờ hững: “Một câu thôi, chính là khống chế vong hồn.” Vietwriter.vn
Ngắn gọn, súc tích.
Mấy người đứng bên cạnh cửa mộ thất không nhịn được cười thành tiếng, bị Khương Tấn quét mắt lườm, lập tức hắng giọng nhịn nụ cười ấy xuống.
Khương Tấn nghĩ cách tìm đường lùi cho bản thân, nói: “Ý tứ đại khái là như vậy, nhưng chủ yếu là ý sai khiến nhiều hơn một chút.”
Thịnh Đường đứng bên cạnh lắng nghe, thật tình không tìm ra được sự khác biệt nào giữa hai từ “sai khiến” và “kiểm soát” trong tình hình hiện tại.
Giang Chấp không để ý tới việc sửa câu sửa chữ của Khương Tấn, tiếp tục trình bày về nội dung của bức thứ năm…
Quỷ núi không những có khả năng mê hoặc lòng người, mà còn có bản lĩnh thao túng linh hồn. Tình lang trong bích họa chỉ là ẩn dụ, không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Còn việc quỷ núi quỳ lạy trời đất, làm động tác tay quả thực là một loại nghi thức, loại nghi thức này có tác dụng đối với việc khống chế linh hồn.
Thịnh Đường rùng mình…
Câu hỏi tiếp theo Giang Chấp dành cho Khương Tấn: “Toàn bộ những người trong hố chôn cùng đều là nam giới phải không?”
Khương Tấn gật đầu.
Việc này rất dễ nhận diện, hài cốt còn đang được bày chỉnh tề ở bên đó, người trong ngành chỉ cần nhìn vị trí của xương chậu một chút là có thể nhận ra giới tính, xương chậu của nữ giới khá rộng, của nam giới thì hẹp hơn.
Nhưng câu hỏi tiếp theo thì đã khiến Khương Tấn giật thót.
Giang Chấp hỏi anh ấy: “Vậy có lẽ người nằm trong quan tài chính là một người phụ nữ phải không?”
Anh vừa dứt lời, mọi người xung quanh cũng vang lên những tiếng á ố xôn xao, còn cả những tiếng sửng sốt.
Khương Tấn ngây ra một lúc lâu, hỏi anh: “Làm… sao anh biết điều này?”
Giang Chấp dùng ánh mắt ra hiệu về phía quan tài chính: “Gỗ kim tơ, khắc mây lành nhụy hoa, đây là điều thứ nhất; Sùng bái quỷ núi, lấy hình ảnh quỷ núi để mong sau khi chết vẫn có nam nhân phục dịch, đây là điều thứ hai. Chất liệu dùng cho hai quan tài phụ cũng rất cao quý, nhưng từ hoa văn khắc trên đó tạo cảm giác cứng rắn hơn rất nhiều, hai người bên trong có lẽ là nam giới. Một câu tổng quát là, gia đình này nữ nhân làm chủ, còn về hai nam giới này… có lẽ là ba người đi chung, hoặc là chồng trước và chồng hiện tại.”
Khương Tấn mím chặt môi không nói gì.
Thịnh Đường nghe xong mà cảm thán vô cùng: “Thời cổ đại mà vẫn còn chuyện này ư? Bắt đầu lạ rồi đây. Đừng nói là lúc trước chủ nhân trong những bích họa hành lang đều là nam giới đấy nhé.”
“Chủ gia đình là đàn ông, nhưng người gánh vác gia đình thật sự có lẽ chính là người phụ nữ này. Ở thời Hán, phụ nữ tái giá không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Thế nên võ tướng của gia đình này ưng ý một người phụ nữ có chồng hoặc từng có chồng không phải chuyện gì quá đáng ngạc nhiên. Có thể người ấy thật sự có điểm hơn người hoặc thật sự nắm được điểm yếu của võ tướng. Tóm lại, việc bà ấy qua lại giữa những người đàn ông cũng không phải bí mật gì.”
Nói rồi, Giang Chấp bật cây đèn pin trong tay, để ánh sáng rọi lên bức tranh tinh vân: “Người phụ nữ này có lẽ thông minh tuyệt đỉnh, ít nhất ở thời cổ đại, quả thật không có nhiều người phụ nữ có hứng thú với các bức thiên văn đồ. Nhưng đồng thời bà ta cũng thật sự mê tín, điều này cũng lý giải được vì sao trên bức thiên văn đồ lại có đến hai vị trí đối ứng.”
Một vị trí đối ứng với quỷ núi trên bức bích họa thứ năm, hòa hợp với động tác của quỷ núi ở trong tranh. Vị trí còn lại hướng đến bức tượng chứa lá bùa, cũng làm động tác nghi thức giống như quỷ núi vậy, lợi dụng khí cực âm của trời đất để khống chế linh hồn các nam nhân chôn cùng.
Thiết kế trong mật thất này đều được quyết định dựa trên thói quen và sở thích của người phụ nữ, vừa hay có thể chứng minh địa vị của bà ta trong gia tộc khi đó.
Nghe tới đây, trong đầu Thịnh Đường chợt hiện lên một cảnh tượng như thế này: Một người phụ nữ kiều diễm nằm trên giường, trái ôm phải ấp. Các “sủng nam” ai nấy đều đẹp như Phan An, có lẽ bà ta còn chưa dứt hẳn mọi chuyện với người chồng cũ, tóm lại là nằm ngủ say trong vòng tay nam nhân…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô liền liên tưởng gương mặt của người phụ nữ ấy thành gương mặt mình, bên phải ôm Giang Chấp, bên trái ôm Tiêu Dã, nói với hai người họ: Nào, hai ngươi biểu diễn màn hôn môi cho bổn phu nhân xem…
Bình luận facebook