Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115 - Chương 115
Chương 115 HÓA RA CẬU CÒN CÓ SỞ THÍCH NÀY
Cơn mưa dền dứ suốt cả một ngày trời cuối cùng cũng đổ xuống.
Sau khi nhận được điện thoại, Thẩm Dao vẫn chờ suốt ở đại sảnh khách sạn, cuối cùng sau khi cũng nhìn thấy được bóng dáng Giang Chấp bèn vội vã ra đón. Thịnh Đường đã say đến bất tỉnh nhân sự, Giang Chấp cõng cô đi vào trong đại sảnh. Suốt thời gian ấy cô luôn gục đầu xuống, nằm bò lên lưng anh có phần dịu dàng.
Thẩm Dao thấy vậy sửng sốt một phen: “Sao lại uống nhiều đến mức này?”
Giang Chấp cũng rất muốn biết hai con người này bị trúng cơn gió độc nào mà lại uống say đến nông nỗi này. “Tiêu Dã còn đi được, cô không cần đỡ cậu ta, nếu có ngã thì đỡ một chút là được.”
Thẩm Dao cảm thấy sống lưng lạnh ngắt từng cơn, cô ấy nghĩ có lẽ chắc là do cơn gió đêm theo cánh cửa sảnh lớn khách sạn lùa vào trong. Nhưng nhìn thấy gương mặt sa sầm của Giang Chấp, cô ấy chợt nhận ra cảm giác ớn lạnh ấy của mình rất có thể là do câu nói này của anh mà ra.
Xem ra đã đắc tội không hề nhẹ rồi.
Tiêu Dã quả thật vẫn còn đi được, chỉ có điều lảo đảo loạng choạng như vừa cắn thuốc vậy. Anh ấy gạt tay của Thẩm Dao ra, hướng về phía Giang Chấp, áp sát và dính chặt.
Đàn ông sau khi uống say còn phiền phức hơn cả Thịnh Đường. Chí ít Thịnh Đường phát điên một trận ở quán nướng xong là chịu yên lặng rồi, lúc ở trên xe cũng nhắm mắt nằm ngủ rất ngoan ngoãn. Tên Tiêu Dã này đúng là điển hình cho kiểu người uống say thì nói lắm, suốt dọc đường không hề ngơi nghỉ. Trước khi Trình Tần xuống xe, cậu ta còn không ít lời dặn dò con gái nhà người ta, nếu tâm trạng không tốt hoặc muốn tìm người uống rượu cùng thì có thể tìm cậu ta bất cứ lúc nào, cậu ta sẽ tiếp đón tới cùng.
Dáng vẻ đó cứ như muốn kết nghĩa huynh đệ với đối phương vậy.
Giang Chấp cũng nhìn ra được tửu lượng của Trình Tần không hề đơn giản, chí ít vào lúc xuống xe, cô ấy đã gần như tỉnh táo hẳn. Lúc Tiêu Dã giữ chặt cổ tay của cô ấy, anh nhìn thấy rõ ràng sự hoảng loạn của cô ấy. Nhìn thấy chưa, dọa cho con gái nhà người ta tỉnh cả rượu luôn. Lâu nay anh luôn nghi ngờ Tiêu Dã hay tranh thủ có chút men trong người để trêu chọc con gái. Tên lưu manh này, không háo sắc thì thôi, một khi háo sắc thì thật kinh người.
Tiêu Dã vẫn còn đu đưa trên người anh, nói dông dài: “Thầy Giang à, cũng có nghĩa khí anh em lắm…”
Giang Chấp cõng Thịnh Đường đi vào thang máy, trên vai là một Tiêu Dã như dính chặt vào anh vậy, anh tức đến nghiến răng nghiến lợi. Trong thang máy còn khách khác, nhìn thấy cảnh này họ vô cùng thảng thốt, thi thoảng lại liếc nhìn ba người bọn họ. Thẩm Dao thực sự không biết giấu mặt vào đâu. Nói gì thì nói họ cũng là người cùng một team,
cho dù đi tới nơi khác, người ta không biết họ là ai nhưng cũng không thể để người cùng team mất mặt được, phải không.
Thế là cô ấy buộc phải kéo Tiêu Dã về phía mình, rồi nói nhỏ một câu với Giang Chấp: “Lát nữa để tôi chăm sóc Đường Đường. Cô ấy là con gái, thay đồ tắm rửa có mặt anh không tiện lắm.”
Câu nói cực kỳ hợp tình hợp lý, Giang Chấp không có sự lựa chọn nào khác.
Đầu tiên anh cõng Thịnh Đường về phòng, đặt cô lên giường. Giang Chấp đứng lên định rời đi thì vạt áo bỗng bị Thịnh Đường níu chặt. Đôi mắt cô hé mở, lim dim, hỏi anh giọng say mèm: “Anh định đi sao…”
Giang Chấp khẽ thở dài một tiếng, cúi người xuống, chống tay xuống giường: “Em nghe lời, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cũng không biết Thịnh Đường đã nghe thấy câu này của anh hay chưa, tóm lại chỉ thấy cô ầm ĩ kêu gào và quyết không buông tay. Giang Chấp ghé sát lại gần tai cô lắng nghe, quả thật đã nghe thấy cô nói câu gì, thanh âm cực nhỏ cực khẽ: “Không cho anh đi… Không cho anh đi.”
Khoảnh khắc này, Giang Chấp liền thay đổi suy nghĩ ban đầu. Anh nghiêng mặt, áp sát lại gần vành tai cô, dịu dàng thì thầm: “Tôi không đi, tôi đưa Tiêu Dã về phòng trước, rồi lập tức qua với em.”
Thịnh Đường cảm thấy tai ngứa ngáy, giơ tay gãi gãi, sau đó cô buông tay lật người, tiện thể kéo lấy chiếc gối ôm chặt vào lòng, cười ngốc nghếch.
Giang Chấp đứng dậy, thở phào một tiếng, dặn dò Thẩm Dao cho cô uống một ít nước ấm, dù sao thì ngoài trời đang đổ mưa, họ cũng ngấm chút mưa. Thẩm Dao gật đầu, nhìn Giang Chấp muốn nói câu gì đó nhưng về sau vẫn nhịn xuống.
Tiêu Dã nãy giờ vẫn đứng thẳng ngoài hành lang, trán tựa vào tường, thi thoảng còn đập đập nhẹ vào tường. Sau khi đi ra khỏi phòng Thịnh Đường, nhìn thấy cảnh này, Giang Chấp không nói không rằng túm lấy Tiêu Dã, lôi anh ấy về phòng như một con chó chết…
Người ta nói người say nên được đối xử dịu dàng, bằng không sẽ cắn ngược.
Ban đầu Giang Chấp hoàn toàn không tin câu nói này. Hai phút sau, anh bắt đầu hiểu hàm nghĩa thật sự của câu “Tự tạo nghiệt không thể sống”. Cũng không biết chỉ vì Tiêu Dã không muốn để cái miệng của mình được nhàn nhã hay quả thật bị Giang Chấp lôi cả dọc đường lắc lên lắc xuống. Cơ thể vừa dính xuống giường, anh ấy đã ngay lập tức bật lên, lao ngay vào phòng vệ sinh. Tuy rằng bước chân loạng choạng nhưng tìm được một vị trí cực kỳ chuẩn xác… bồn tắm!
Tới khi Giang Chấp kịp phản ứng lại lao vào theo thì…
Anh bỗng cảm thấy sét từ chân trời ầm ầm kéo tới, đánh cho anh ngoài cháy khét trong mềm nhũn. Anh không nhịn được, phát rồ lên chửi một câu: “Shit!”
Tiêu Dã gần như bò rạp nửa người bên cạnh bồn tắm, nôn thốc nôn tháo, một nửa nôn vào trong bồn tắm, một nửa nồn đầy ra quần áo. Cảnh tượng đó… Giang Chấp chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên từng cơn, từng cơn. Anh nghĩ bụng, cũng may cả ngày hôm nay mình không ăn uống gì, nếu không có ăn cũng bằng thừa, suýt nữa thì định cắm đầu ngã vào trong bồn tắm. Giang Chấp nhanh tay nhanh mắt kịp giữ chặt anh ấy lại, rồi vừa lôi vừa kéo đưa anh ấy vào trong phòng tắm. Anh đang định đi ra thì Tiêu Dã lập tức ôm chặt lấy chân anh: “Người anh em, cậu đi đâu vậy?”
Giang Chấp nhắm mắt lại, cố kiềm chế cơn kích động muốn cước đá cho anh ấy bất tỉnh, quát lạnh lùng: “Buông tay!”
Tiêu Dã ngẩng đầu, chỉ vào anh mà cười. Giang Chấp cũng chẳng buồn quan tâm Tiêu Dã cái cười gì. Anh rút chân ra, nhìn thấy dưới đất khắp nơi là đống bừa bãi chỉ cảm thấy ghê tởm. Anh quả thực không thể bỏ mặc Tiêu Dã ở đó, càng không thể muối mặt nửa đêm nửa hôm gọi nhân viên khách sạn tới dọn dẹp, đành bấm bụng mở vòi nước ra xối hết đi.
Khó khăn lắm mới miễn cưỡng nhìn được, khi quay đầu lại nhìn Tiêu Dã thì anh ấy đang ngồi dựa vào tường phòng tắm, mắt lờ đờ lim dim, miệng cứ lẩm bẩm suốt: “Tôi cứ không muốn rời đi… không muốn rời khỏi Đôn Hoàng. Tôi thích… thích mà…”
Vietwriter.vn
Cả một bụng tức của Giang Chấp nguội lạnh đi một nửa. Anh thở dài, bực bội cởi quần áo cho anh ấy, còn phải cẩn thận để không dính phải bãi nôn ghê người kia, thầm mắng: “Tiêu Dã, mẹ kiếp tôi mắc nợ cậu sao?”
Tiêu Dã không nói năng gì nữa, cúi gằm mặt xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Một người đi rồi lại nhét cho tôi một người khác. Tôi hiểu suy nghĩ của họ. Nhưng suy nghĩ của tôi thì sao? Họ có hiểu cho không?” Nói rồi, anh ấy ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn Giang Chấp.
Có vẻ như cuối cùng anh ấy đã nhận ra anh, sau đó lại cúi đầu xuống tự nhìn bản thân. Khi ngước lên, Tiêu Dã cười hì hì, khoác tay lên vai anh: “Cậu… Hóa ra cậu còn có sở thích này nữa…”
Tiêu Dã, cụ nhà cậu!
Một chút lòng đồng cảm Giang Chấp vừa mới ép ra được trong phút chốc hoàn toàn tan biến. Anh đứng lên, tay ấn một cái, nước lạnh từ vòi hoa sen xả thẳng xuống!
***
Khi Giang Chấp trở về phòng của Thịnh Đường, Thẩm Dao đã thay xong cho cô một bộ đồ ngủ, còn chu đáo rửa mặt cho cô. Đầu giường đặt một cốc nước ấm, Thẩm Dao nói lúc uống nước Thịnh Đường cứ chau mày suốt, xem ra không dễ chịu chút nào.
Giang Chấp đổ phần trà giải rượu xin được từ nhà hàng của khách sạn vào trong một chiếc nồi nấu nước, bảo Thẩm Dao về nghỉ ngơi, anh chăm sóc Thịnh Đường được rồi. Thẩm Dao sững sờ một chút rồi nói một câu: “Muộn như vậy rồi, không tiện lắm thì phải.”
“Không có gì không tiện cả.” Giang Chấp đang nghĩ phải nấu cho Thịnh Đường chút trà giải rượu, bằng không sáng sớm mai cô thức dậy chắc chắn sẽ đau đầu. Anh quay lưng về phía Thẩm Dao, thế nên cũng không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy.
Ngược lại, Thẩm Dao nghe xong bèn đắn đo một chút, lên tiếng với vẻ thăm dò: “Anh và Đường Đường…”
“Chuyện gì?” Giang Chấp không nghe rõ bèn quay đầu lại nhìn cô ấy.
Thẩm Dao vội vàng nói không có gì rồi bỏ đi trong trạng thái không vui vẻ cho lắm.
Để nồi nước trà giải rượu ở đó tự sôi, Giang Chấp đi tới bên cạnh giường.
Thịnh Đường ngủ không ngon giấc lắm, liên tục nhíu mày, chốc chốc còn trằn trọc lật người. Giang Chấp ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào trán cô, có chút mồ hôi toát ra. Anh rút tay về định đi lấy một chiếc khăn mặt thì bàn tay bỗng bị Thịnh Đường giữ lại.
Cô mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: “Sư phụ… Là anh sao, sư phụ…”
Cơn mưa dền dứ suốt cả một ngày trời cuối cùng cũng đổ xuống.
Sau khi nhận được điện thoại, Thẩm Dao vẫn chờ suốt ở đại sảnh khách sạn, cuối cùng sau khi cũng nhìn thấy được bóng dáng Giang Chấp bèn vội vã ra đón. Thịnh Đường đã say đến bất tỉnh nhân sự, Giang Chấp cõng cô đi vào trong đại sảnh. Suốt thời gian ấy cô luôn gục đầu xuống, nằm bò lên lưng anh có phần dịu dàng.
Thẩm Dao thấy vậy sửng sốt một phen: “Sao lại uống nhiều đến mức này?”
Giang Chấp cũng rất muốn biết hai con người này bị trúng cơn gió độc nào mà lại uống say đến nông nỗi này. “Tiêu Dã còn đi được, cô không cần đỡ cậu ta, nếu có ngã thì đỡ một chút là được.”
Thẩm Dao cảm thấy sống lưng lạnh ngắt từng cơn, cô ấy nghĩ có lẽ chắc là do cơn gió đêm theo cánh cửa sảnh lớn khách sạn lùa vào trong. Nhưng nhìn thấy gương mặt sa sầm của Giang Chấp, cô ấy chợt nhận ra cảm giác ớn lạnh ấy của mình rất có thể là do câu nói này của anh mà ra.
Xem ra đã đắc tội không hề nhẹ rồi.
Tiêu Dã quả thật vẫn còn đi được, chỉ có điều lảo đảo loạng choạng như vừa cắn thuốc vậy. Anh ấy gạt tay của Thẩm Dao ra, hướng về phía Giang Chấp, áp sát và dính chặt.
Đàn ông sau khi uống say còn phiền phức hơn cả Thịnh Đường. Chí ít Thịnh Đường phát điên một trận ở quán nướng xong là chịu yên lặng rồi, lúc ở trên xe cũng nhắm mắt nằm ngủ rất ngoan ngoãn. Tên Tiêu Dã này đúng là điển hình cho kiểu người uống say thì nói lắm, suốt dọc đường không hề ngơi nghỉ. Trước khi Trình Tần xuống xe, cậu ta còn không ít lời dặn dò con gái nhà người ta, nếu tâm trạng không tốt hoặc muốn tìm người uống rượu cùng thì có thể tìm cậu ta bất cứ lúc nào, cậu ta sẽ tiếp đón tới cùng.
Dáng vẻ đó cứ như muốn kết nghĩa huynh đệ với đối phương vậy.
Giang Chấp cũng nhìn ra được tửu lượng của Trình Tần không hề đơn giản, chí ít vào lúc xuống xe, cô ấy đã gần như tỉnh táo hẳn. Lúc Tiêu Dã giữ chặt cổ tay của cô ấy, anh nhìn thấy rõ ràng sự hoảng loạn của cô ấy. Nhìn thấy chưa, dọa cho con gái nhà người ta tỉnh cả rượu luôn. Lâu nay anh luôn nghi ngờ Tiêu Dã hay tranh thủ có chút men trong người để trêu chọc con gái. Tên lưu manh này, không háo sắc thì thôi, một khi háo sắc thì thật kinh người.
Tiêu Dã vẫn còn đu đưa trên người anh, nói dông dài: “Thầy Giang à, cũng có nghĩa khí anh em lắm…”
Giang Chấp cõng Thịnh Đường đi vào thang máy, trên vai là một Tiêu Dã như dính chặt vào anh vậy, anh tức đến nghiến răng nghiến lợi. Trong thang máy còn khách khác, nhìn thấy cảnh này họ vô cùng thảng thốt, thi thoảng lại liếc nhìn ba người bọn họ. Thẩm Dao thực sự không biết giấu mặt vào đâu. Nói gì thì nói họ cũng là người cùng một team,
cho dù đi tới nơi khác, người ta không biết họ là ai nhưng cũng không thể để người cùng team mất mặt được, phải không.
Thế là cô ấy buộc phải kéo Tiêu Dã về phía mình, rồi nói nhỏ một câu với Giang Chấp: “Lát nữa để tôi chăm sóc Đường Đường. Cô ấy là con gái, thay đồ tắm rửa có mặt anh không tiện lắm.”
Câu nói cực kỳ hợp tình hợp lý, Giang Chấp không có sự lựa chọn nào khác.
Đầu tiên anh cõng Thịnh Đường về phòng, đặt cô lên giường. Giang Chấp đứng lên định rời đi thì vạt áo bỗng bị Thịnh Đường níu chặt. Đôi mắt cô hé mở, lim dim, hỏi anh giọng say mèm: “Anh định đi sao…”
Giang Chấp khẽ thở dài một tiếng, cúi người xuống, chống tay xuống giường: “Em nghe lời, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cũng không biết Thịnh Đường đã nghe thấy câu này của anh hay chưa, tóm lại chỉ thấy cô ầm ĩ kêu gào và quyết không buông tay. Giang Chấp ghé sát lại gần tai cô lắng nghe, quả thật đã nghe thấy cô nói câu gì, thanh âm cực nhỏ cực khẽ: “Không cho anh đi… Không cho anh đi.”
Khoảnh khắc này, Giang Chấp liền thay đổi suy nghĩ ban đầu. Anh nghiêng mặt, áp sát lại gần vành tai cô, dịu dàng thì thầm: “Tôi không đi, tôi đưa Tiêu Dã về phòng trước, rồi lập tức qua với em.”
Thịnh Đường cảm thấy tai ngứa ngáy, giơ tay gãi gãi, sau đó cô buông tay lật người, tiện thể kéo lấy chiếc gối ôm chặt vào lòng, cười ngốc nghếch.
Giang Chấp đứng dậy, thở phào một tiếng, dặn dò Thẩm Dao cho cô uống một ít nước ấm, dù sao thì ngoài trời đang đổ mưa, họ cũng ngấm chút mưa. Thẩm Dao gật đầu, nhìn Giang Chấp muốn nói câu gì đó nhưng về sau vẫn nhịn xuống.
Tiêu Dã nãy giờ vẫn đứng thẳng ngoài hành lang, trán tựa vào tường, thi thoảng còn đập đập nhẹ vào tường. Sau khi đi ra khỏi phòng Thịnh Đường, nhìn thấy cảnh này, Giang Chấp không nói không rằng túm lấy Tiêu Dã, lôi anh ấy về phòng như một con chó chết…
Người ta nói người say nên được đối xử dịu dàng, bằng không sẽ cắn ngược.
Ban đầu Giang Chấp hoàn toàn không tin câu nói này. Hai phút sau, anh bắt đầu hiểu hàm nghĩa thật sự của câu “Tự tạo nghiệt không thể sống”. Cũng không biết chỉ vì Tiêu Dã không muốn để cái miệng của mình được nhàn nhã hay quả thật bị Giang Chấp lôi cả dọc đường lắc lên lắc xuống. Cơ thể vừa dính xuống giường, anh ấy đã ngay lập tức bật lên, lao ngay vào phòng vệ sinh. Tuy rằng bước chân loạng choạng nhưng tìm được một vị trí cực kỳ chuẩn xác… bồn tắm!
Tới khi Giang Chấp kịp phản ứng lại lao vào theo thì…
Anh bỗng cảm thấy sét từ chân trời ầm ầm kéo tới, đánh cho anh ngoài cháy khét trong mềm nhũn. Anh không nhịn được, phát rồ lên chửi một câu: “Shit!”
Tiêu Dã gần như bò rạp nửa người bên cạnh bồn tắm, nôn thốc nôn tháo, một nửa nôn vào trong bồn tắm, một nửa nồn đầy ra quần áo. Cảnh tượng đó… Giang Chấp chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên từng cơn, từng cơn. Anh nghĩ bụng, cũng may cả ngày hôm nay mình không ăn uống gì, nếu không có ăn cũng bằng thừa, suýt nữa thì định cắm đầu ngã vào trong bồn tắm. Giang Chấp nhanh tay nhanh mắt kịp giữ chặt anh ấy lại, rồi vừa lôi vừa kéo đưa anh ấy vào trong phòng tắm. Anh đang định đi ra thì Tiêu Dã lập tức ôm chặt lấy chân anh: “Người anh em, cậu đi đâu vậy?”
Giang Chấp nhắm mắt lại, cố kiềm chế cơn kích động muốn cước đá cho anh ấy bất tỉnh, quát lạnh lùng: “Buông tay!”
Tiêu Dã ngẩng đầu, chỉ vào anh mà cười. Giang Chấp cũng chẳng buồn quan tâm Tiêu Dã cái cười gì. Anh rút chân ra, nhìn thấy dưới đất khắp nơi là đống bừa bãi chỉ cảm thấy ghê tởm. Anh quả thực không thể bỏ mặc Tiêu Dã ở đó, càng không thể muối mặt nửa đêm nửa hôm gọi nhân viên khách sạn tới dọn dẹp, đành bấm bụng mở vòi nước ra xối hết đi.
Khó khăn lắm mới miễn cưỡng nhìn được, khi quay đầu lại nhìn Tiêu Dã thì anh ấy đang ngồi dựa vào tường phòng tắm, mắt lờ đờ lim dim, miệng cứ lẩm bẩm suốt: “Tôi cứ không muốn rời đi… không muốn rời khỏi Đôn Hoàng. Tôi thích… thích mà…”
Vietwriter.vn
Cả một bụng tức của Giang Chấp nguội lạnh đi một nửa. Anh thở dài, bực bội cởi quần áo cho anh ấy, còn phải cẩn thận để không dính phải bãi nôn ghê người kia, thầm mắng: “Tiêu Dã, mẹ kiếp tôi mắc nợ cậu sao?”
Tiêu Dã không nói năng gì nữa, cúi gằm mặt xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Một người đi rồi lại nhét cho tôi một người khác. Tôi hiểu suy nghĩ của họ. Nhưng suy nghĩ của tôi thì sao? Họ có hiểu cho không?” Nói rồi, anh ấy ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn Giang Chấp.
Có vẻ như cuối cùng anh ấy đã nhận ra anh, sau đó lại cúi đầu xuống tự nhìn bản thân. Khi ngước lên, Tiêu Dã cười hì hì, khoác tay lên vai anh: “Cậu… Hóa ra cậu còn có sở thích này nữa…”
Tiêu Dã, cụ nhà cậu!
Một chút lòng đồng cảm Giang Chấp vừa mới ép ra được trong phút chốc hoàn toàn tan biến. Anh đứng lên, tay ấn một cái, nước lạnh từ vòi hoa sen xả thẳng xuống!
***
Khi Giang Chấp trở về phòng của Thịnh Đường, Thẩm Dao đã thay xong cho cô một bộ đồ ngủ, còn chu đáo rửa mặt cho cô. Đầu giường đặt một cốc nước ấm, Thẩm Dao nói lúc uống nước Thịnh Đường cứ chau mày suốt, xem ra không dễ chịu chút nào.
Giang Chấp đổ phần trà giải rượu xin được từ nhà hàng của khách sạn vào trong một chiếc nồi nấu nước, bảo Thẩm Dao về nghỉ ngơi, anh chăm sóc Thịnh Đường được rồi. Thẩm Dao sững sờ một chút rồi nói một câu: “Muộn như vậy rồi, không tiện lắm thì phải.”
“Không có gì không tiện cả.” Giang Chấp đang nghĩ phải nấu cho Thịnh Đường chút trà giải rượu, bằng không sáng sớm mai cô thức dậy chắc chắn sẽ đau đầu. Anh quay lưng về phía Thẩm Dao, thế nên cũng không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy.
Ngược lại, Thẩm Dao nghe xong bèn đắn đo một chút, lên tiếng với vẻ thăm dò: “Anh và Đường Đường…”
“Chuyện gì?” Giang Chấp không nghe rõ bèn quay đầu lại nhìn cô ấy.
Thẩm Dao vội vàng nói không có gì rồi bỏ đi trong trạng thái không vui vẻ cho lắm.
Để nồi nước trà giải rượu ở đó tự sôi, Giang Chấp đi tới bên cạnh giường.
Thịnh Đường ngủ không ngon giấc lắm, liên tục nhíu mày, chốc chốc còn trằn trọc lật người. Giang Chấp ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào trán cô, có chút mồ hôi toát ra. Anh rút tay về định đi lấy một chiếc khăn mặt thì bàn tay bỗng bị Thịnh Đường giữ lại.
Cô mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: “Sư phụ… Là anh sao, sư phụ…”
Bình luận facebook