• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 136 - Chương 136 NGƯỜI CẬU VẼ LÀ GIANG CHẤP

Chương 136 NGƯỜI CẬU VẼ LÀ GIANG CHẤP

Thẩm Dao nhìn tấm vải vẽ tranh rồi khẽ thở dài. Cô ấy nhớ về Đôn Hoàng, nhớ tới những hang đá lưu giữ cả ngàn năm giữa sa mạc bão táp, nhất thời cảm động trong lòng… Chẳng phải chỉ là một buổi kêu gọi bỏ phiếu thôi sao, sao lại khiến người ta muốn khóc thế này.



Nhưng mà, đợi đã.



Cô ấy kéo tuột Thịnh Đường qua: “Chẳng phải cô chưa từng gặp Fan thần sao? Sao có thể vẽ được một cái bóng như vậy chứ?”



Thịnh Đường chăm chú ngắm nhìn tấm vải vẽ một lúc rất lâu. Ban nãy cô mải mê vẽ đến sướng cả người, vấn đề này hoàn toàn không hề suy nghĩ đến. Thẩm Dao càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, bèn vỗ vào vai Thịnh Đường: “Người cô vẽ nào có phải Fan thần, chẳng phải là Giang Chấp sao?”



Thịnh Đường lại đứng ngẩn người tại vị trí đó hồi lâu… Hình như, đúng là Giang Chấp thật.



Cô lắc đầu một cái thật mạnh. Không được, không được, nhập tâm quá rồi, khi còn chưa được xem những tài liệu mà Giáo sư Hồ gửi tới, cô không thể tự tạo ấn tượng trước cho bản thân. Cô hắng giọng, buông một câu: “Dùng tạm đối phó đã, đằng nào thì mọi người cũng chưa ai từng được gặp Fan thần.”



Thẩm Dao sửng sốt, làm cả một buổi hoành tráng rầm rộ như thế này, cuối cùng lại buông một câu như thế, tùy tiện vậy sao?



Tiêu Dã chẳng chịu được sự cô đơn, buồn bã, quạnh vắng, chung quy vẫn bám theo Giang Chấp tới Đại học Z. Họ chẳng cần mất công hỏi han, vì từ xa đã nhìn thấy ở phía sân bóng rổ, đầu người lúc nhúc. Họ hoàn toàn không thể len vào khu vực gần, người còn đông hơn cả những trận thi đấu bóng rổ, bởi vì cũng có không ít sinh viên từ các trường đại học ở quanh đây kéo tới xem trò náo nhiệt.



Giang Chấp không muốn len lên trên nên tìm một gốc cây cổ thụ đứng dựa bên cạnh, từ xa quan sát tình hình trên sân khấu, đúng như câu nói “dưới bóng cây thật mát mẻ”. Sau khi bị đám đông đẩy ra ngoài, Tiêu Dã cũng quyết định nhập nhóm với Giang Chấp, ôm lấy cành cây thô ráp. Hai người họ vai kề vai dựa vào nhau, mặc cho ai tiến tới cũng phải ngó nhìn một chút: Hì, hai anh chàng đẹp trai nhàn nhã hẹn hò.



Tiêu Dã nheo mắt nhìn tấm vải vẽ đó, chép miệng mấy tiếng: “Vẽ tuyệt thật đấy, không hổ danh là tiểu sư muội của tôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy vẽ hình cậu lên đó làm gì chứ? Chẳng phải đang vận động phiếu bầu cho Fan thần ư, chợt hiểu ra vấn đề rồi à? Thông suốt rồi?”



Giang Chấp thì đã sớm nhìn thấy cái bóng được vẽ trên tấm vải từ lâu. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là lấy tôi ra để đối phó cho có.” Muốn cô thông suốt ư? Ha, e là còn khó hơn lên trời. Ở trong mắt cô, mười phần thì tới tám, chín phần anh là một kẻ bịa đặt, lừa đảo.

Tiêu Dã thở dài: “Tôi ngắm mà tự dưng thấy nhớ Đôn Hoàng.”



Giang Chấp đánh mắt liếc anh ấy một cái, õng ẹo.



Tiêu Dã õng ẹo, còn Thịnh Đường ở trên sân khấu thì tuyệt nhiên không õng ẹo chút nào. Từ khoảnh khắc cô đứng lên sân khấu, cô không còn cười cợt đùa giỡn nữa. Tay cô cầm chiếc loa phóng thanh, ngay gần đó dựng một chiếc máy quay phim. Tư Thiệu đích thân làm nhiệm vụ. Trình Tần đứng bên cạnh Tư Thiệu, tay cầm di động, cũng chẳng biết là đang ghi hình hay là…



“Ôi chao, chịu chơi thật đấy, livestream tại chỗ à!” Tiêu Dã đang vào trang bình chọn xem xét, có một đường link dẫn tới app livestream, ấn vào là có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ngay tại đây. Kỹ thuật được đấy, đám thiên tài quỷ sứ này.



Bên dưới cũng có không ít sinh viên cầm di động lên quay, còn có người hét cả tên cô.



Thịnh Đường đã lên tiếng, câu đầu tiên đã mạnh mẽ, âm vang.



“Tôi biết ở dưới kia cũng có những bạn học đã mắng chửi tôi trong khu bình luận. Hôm nay tôi nói xong rồi, ai có ý kiến phản bác hoan nghênh cùng bàn bạc, thảo luận, nhưng nếu không phân biệt rõ người và việc, mở miệng ra là chửi mắng, tôi cũng sẽ không để yên đâu. Vẫn câu nói đó thôi, chúng ta mang theo tinh thần học thuật tới đây bỏ phiếu, những người muốn chủ động tìm ai đó chửi bới tốt nhất hãy tự cân nhắc sức mình trước khi phát ngôn!” Vietwriter.vn



Bên dưới, một loạt những tiếng hoan hô vang lên.



Tiêu Dã có thể xem ngay trên di động, anh ấy cười nói: “Hiếm có dịp thấy Đường Đường nghiêm túc như vậy đấy.”



“Câu nói nhỏ một chút.” Giang Chấp bày ra nét mặt khinh bỉ: “Nếu xem bằng di động thì đứng xa tôi ra.”



Mắc bệnh quái gì thế này?



Tiêu Dã thẳng thừng cất di động đi, đút trở lại vào túi quần, cùng Giang Chấp ngước lên sân khấu theo dõi.



Trong khoảng thời gian tiếp theo, Thịnh Đường giống như đang tiến hành một buổi diễn giảng. Tuy thời gian phát biểu không dài nhưng câu nào câu nấy đều mang đầy sức mạnh.



“Đầu tiên, tôi xin khuyên mấy người hay chửi bới người khác trên mạng xã hội, bớt ra vẻ ta đây thể hiện trước mặt tôi đi, muốn giả vờ cool ngầu thì nhớ tạo dáng trước đã! Có hiểu biết gì về văn hóa bích họa không? Có hiểu thế nào là những nhà khôi phục bích họa chân chính không? Những ai không hiểu, hoặc đang xem thường nghề nghiệp này, phiền mấy người dời gót ngọc đi tìm hiểu cho kỹ trước, được không!”




...



“Đầu tiên, tôi xin khuyên mấy người hay chửi bới người khác trên mạng xã hội, bớt ra vẻ ta đây thể hiện trước mặt tôi đi, muốn giả vờ cool ngầu thì nhớ tạo dáng trước đã! Có hiểu biết gì về văn hóa bích họa không? Có hiểu thế nào là những nhà khôi phục bích họa chân chính không? Những ai không hiểu, hoặc đang xem thường nghề nghiệp này, phiền mấy người dời gót ngọc đi tìm hiểu cho kỹ trước, được không! Không cần nhiều, chỉ cần tới Đôn Hoàng là được. Nhìn hình ảnh Phi Thiên ở sau lưng tôi đây, mọi người đều có thể nghĩ tới văn hóa Đôn Hoàng. Những năm qua, tôi làm công tác sao tác bản gốc tại Đôn Hoàng, bây giờ tôi sẽ kể cho mọi người nghe về Đôn Hoàng. Đôn Hoàng chỉ là tên của một địa danh thôi ư? Không đâu, Đôn Hoàng là một tín ngưỡng. Tín ngưỡng ấy được cất giấu giữa sa mạc Gobi mênh mông vô bờ, được truyền lại cho đời sau qua tiếng lục lạc trên Con đường tơ lụa. Thời gian ở Đôn Hoàng giống như có khái niệm, bởi vì hoàng gia quý tộc, các đội thương nhân buôn bán thời cổ đã không còn nữa; Nhưng thời gian ở Đôn Hoàng cũng lại có vẻ như không có khái niệm, bởi vì đến tận bây giờ chúng ta vẫn có thể cảm nhận được nền văn minh Đôn Hoàng, qua ẩm thực, qua văn kịch, hơn thế nữa là qua các hang đá dưới núi Tam Nguy. Giá trị lịch sử của văn vật sở dĩ có thể được lưu giữ lại chính là dựa vào bàn tay nghệ thuật của đời đời lớp lớp các nhà khôi phục. Họ hy sinh toàn bộ tinh thần và sức lực, thậm chí đánh đổi thời gian cả cuộc đời để khôi phục lại chúng, giữ lại dáng vẻ nguyên dạng nhất của chúng. Giống như các nhà khôi phục mà tôi quen biết, trong số họ, có những người được theo học các thầy, các sư phụ đàng hoàng, cũng có người giữa đường chuyển ngành. Người học hành tử tế có nền tảng vững chắc, người giữa đường chuyển ngành biết sáng tạo cái mới trên cơ sở vận dụng những kiến thức cũ. Mỗi người bọn họ lại có tính cách và sở thích của riêng mình, có suy nghĩ và sự kiên trì của riêng mình. Nhưng khi đã bước chân vào hang đá, đối mặt với bích họa, họ đều trở thành các ‘bác sĩ ngoại khoa’, phải tĩnh tâm lại, dành toàn bộ sự kiên nhẫn của bản thân để tranh đấu với thời gian. Có bao nhiêu nhà khôi phục vật lộn từ khi tuổi xuân phơi phới tới lúc bạc phơ mái đầu thì sẽ có bấy nhiêu bức bích họa nguy nga vạn dặm, được sửa cũ như cũ.”



Nói tới đây, Thịnh Đường hắng giọng. Trình Tần với tư cách là trợ lý đứng bên ngoài đã làm rất trọn vẹn chức trách của mình. Cô ấy lao tới như một mũi tên, đưa nước cho cô, tiện thể vặn mở luôn nắp chai. Những lời nói hùng hồn này khiến Thịnh Đường nói đến khô môi khô miệng, một hơi cô uống hết quá nửa chai nước.



Nhuận giọng rồi, tiếp tục nói…



“Hôm nay bình chọn cho Fan thần. Rất nhiều người có thể sẽ nói, Fan thần này chơi đùa ở nước ngoài, liên quan gì tới Đôn Hoàng đâu? Đúng là không có liên quan gì, một chút quan hệ duy nhất chính là chuyện Fan thần trả lại bích họa Đôn Hoàng. Nhưng điều tôi muốn nói là, trong số những người nổi tiếng tham gia buổi tọa đàm lần này, Fan thần là chuyên gia duy nhất làm về khôi phục bích họa. So với việc nói tôi đang bỏ phiếu cho Fan thần, chi bằng hãy nói tôi muốn dành sự ủng hộ của mình đến tất cả những nhà khôi phục bích họa, những người công tác trong ngành khôi phục văn vật trong và ngoài nước. Nghệ thuật phân ra làm nhiều loại, không ít tác phẩm của những tác gia nổi tiếng dựa vào tài năng, vào sự sáng tạo. Nhưng nhà khôi phục thì khác, họ chỉ có thể men theo bút tích của những người đi trước để tiếp tục tiến lên, không thể tùy tiện phát huy. Đạo đức nghề nghiệp của họ chính là kiểm soát, ngoài điều này ra, phần nhiều chính là thử thách năng lực và kỹ thuật của họ. Trí tuệ của họ dùng vào việc giải quyết đủ loại vấn đề của văn vật. Vì có họ, những văn vật đã tồn tại hàng trăm, hàng ngàn năm mới có thể lưu giữ được tới ngày hôm nay, mới có thể khiến chúng ta biết được sự rực rỡ của nền văn minh Trung Hoa.

Quay trở về với Fan thần, việc trả lại bích họa Đôn Hoàng thể hiện sự hèn nhát ư? Những người phát ngôn câu này có căn cứ gì? Buổi tọa đàm vào chiều hôm qua cũng có không ít sinh viên được chứng kiến, cũng có người hiểu biết về ngành, vì sao ngoài quốc tế, người ta đều nói Fan thần giống như một người bước ra từ trong truyền thuyết? Chỉ đơn thuần vì anh ấy không lộ mặt, không thích rêu rao thôi sao? Tôi hiểu biết về công việc của một nhà khôi phục, họ không phải không muốn lộ mặt. Nghĩ mà xem, ai nấy đều đang ở độ tuổi thanh niên nhiệt huyết, có người nào không hừng hực khí thế? Chỉ là họ không có thời gian dành cho việc đó, cũng không có sức để làm mấy chuyện ấy.



Mấy người vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sự gian nan, cực khổ của nghề nghiệp này. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bốn mùa không phân ngày đêm, ăn uống tùy tiện, chui đại vào trong lều là có thể chợp mắt một giấc. Thứ cầm nhiều nhất trong tay không phải là di động, không phải là máy ảnh mà công cụ làm việc, là bút vẽ. Thế nên tôi nói Fan thần là một người có niềm tin nghề nghiệp, là một người thợ, là sức mạnh cho tinh thần khôi phục. Có người nói anh ấy đã rớt khỏi thần đài. Nơi các vị thần đứng mới gọi là thần đài, điều kiện tiên quyết là người ấy đã trở thành thần thánh, chứ không phải là một người vô danh tiểu tốt, đến mép của thần đài cũng chưa từng rờ tới. Fan thần là thần tượng của tôi, thần tượng là gì? Là sức mạnh, là tín ngưỡng. Thế nên hôm nay, tôi thề sống chết cũng phải giữ gìn vinh quang cho Fan thần và tất cả những nhà khôi phục văn vật đứng sau anh ấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom