• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (9 Viewers)

  • Chương 230 - Chương 230

Chương 230

CŨNG TỪNG TRỌ Ở ĐÂY

Bất ngờ nhắc tới lăng mộ nhà Hán ở chùa Long Phúc đã khiến cho một người vốn dĩ chẳng có hứng thú gì với Ngũ tiên như Giang Chấp cũng phải dừng đũa.

Thịnh Đường đầu tiên có phần sửng sốt, sau đó quay qua đánh mắt nhìn Giang Chấp.

Ngay sau đó cô bèn hỏi người ấy: Sao chùa Long Phúc lại quái đản, có liên quan gì tới Can Phạn Bồn.

Thế là người ấy kể lại một câu chuyện.

Sở dĩ được gọi là câu chuyện là bởi vì có một số tình tiết bên trong câu chuyện này chưa được chứng thực một cách chính thống, hoặc cũng có thể vì chân tướng chưa được tiết lộ với bên ngoài, thế nên rất nhiều lúc lâu dần, nhiều chuyện xen ngang, mọi người rõ ràng đều biết đó chỉ là một câu chuyện, nhưng đều tin tưởng chắc chắn, không nghi ngờ gì.

Nói về lăng mộ nhà Hán thì trước hết phải nói về chùa Long Phúc ở nơi này. Tuổi đời của nó cũng khá lâu rồi, không khác gì những năm tháng mà Can Phạn Bồn bắt đầu tồn tại, ngay cả người bản địa cũng không còn nhớ rõ rốt cuộc Can Phạn Bồn là nơi có trước hay chùa Long Phúc được xây trước.

Trong sử sách cũng không có bất kỳ tài liệu nào ghi chép lại về ngôi chùa cổ này. Nếu nói hương hỏa ở đây rất vượng thì thật ra cũng chỉ có dân bản địa thường xuyên qua lại cúng bái. Tuy rằng tuổi đời đã lâu nhưng quy mô lại nhỏ, lại nằm gọn trong núi, cũng phải mấy năm gần đây, con đường đi vào trong chùa cổ mới được tu sửa lại.

Nhưng con đường ấy cũng chẳng phải được trải lát bằng những công cụ quá hiện đại, nó được đời này qua đời khác các đệ tử của chùa từ từ sửa chữa lại.

Đường không dễ đi, gặp phải những người không có kiên nhẫn dĩ nhiên chẳng muốn đi lại cho vất vả.

Mà ngôi chùa Long Phúc cũng chọn địa điểm quá mức ngặt nghèo, vừa hay đối diện với Can Phạn Bồn, có một khoảng cách đường chim bay ngắn nhất giữa hai điểm. Tương truyền, nếu ông trời không muốn để người phàm bị lạc đường trong Can Phạn Bồn thì những người đi lạc đi mãi, đi mãi đều sẽ tìm ra được một con đường nhỏ hướng thẳng tới chùa Long Phúc.

Về lý mà nói, nếu từ trong Can Phạn Bồn có đường thẳng đi ngay tới chùa Long Phúc, vậy nếu xuất phát trên ngọn núi của Long Phúc, một khi tìm ra được con đường đó thì cũng không thể lạc được nữa.

Nhưng điều quái đản nằm ở chỗ, từ Can Phạn Bồn có đường đi tới chùa Long Phúc nhưng lại không có đường từ chùa Long Phúc hướng về Can Phạn Bồn. Hơn nữa, thậm chí phàm có người trước khi vào trong rừng đã tới chùa bái Phật cầu nguyện thì gần như không thể đi ra khỏi Can Phạn Bồn.

“Lấy nhà khách này làm trung tâm, bên trái là hướng của chùa Long Phúc, bên phải là hướng của Can Phạn Bồn, hai chỗ trông có vẻ độc lập nhưng cũng lại giống như nối kết một cách sát sao.” Người đó miệng nhai lạc, cốc rượu trắng đã uống quá nửa rồi.

“Có người đã nói rồi, thật ra nhất định bên trong chùa Long Phúc ẩn chứa thứ gì. Can Phạn Bồn là nơi dung thân của các tiên gia, có người vào chùa lễ Phật đơn thuần thì không sao, nhưng lại nhất quyết đi vào Can Phạn Bồn ngay sau đó thì không khác gì thị uy với chủ nhà, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Thịnh Đường nghe mà chẳng hiểu chuyện gì: “Nếu thật sự có tiên gia ở đó, vậy thì họ cũng là tu nhân đắc đạo, chùa Long Phúc chẳng phải thờ Phật sao…”

Hỏi xong câu này, cô lại bất ngờ nhớ tới Bạch Nương Tử. Cũng đúng mà, Bạch Nương Tử chẳng phải cũng bái Phật đấy ư?

Nhưng người đó không quan tâm tới trọng điểm mà cô hỏi, đi thẳng vào chuyện chính.

Lăng mộ nhà Hán bên dưới chùa Long Phúc.

Lăng mộ nhà Hán ấy mới là mấu chốt, nơi đó mới là hang ổ cho các vị tiên ở nơi sâu cùng trong Can Phạn Bồn tu hành.

Nói tới đây, người đó hạ thấp giọng xuống.

Trời bên ngoài đã tối hẳn rồi, gió đêm nổi lên, thổi bay cả những viên sỏi trên mặt đất, đập rầm rầm vào lớp kính của nhà khách. Lúc này đây, cộng thêm với âm lượng quá nhỏ của người kia, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên rất quái dị.

“Thật ra, lăng mộ nhà Hán đó được phát hiện không phải khi thi công ngôi chùa. Mọi người nghĩ mà xem, một ngôi chùa cổ như thế, từ xa xưa đã như vậy rồi, chẳng lẽ đến bây giờ lại cần khai phá chỗ này chỗ kia à? Người sống trong đó thậm chí chỉ muốn sống xa lánh thế sự ấy chứ.”

Giang Chấp vẫn im lặng nãy giờ lúc này lên tiếng hỏi: “Ý của anh là… sở dĩ lăng mộ nhà Hán bị phát hiện là vì bị trộm ư?”

Thông thường mà nói, đội khảo cổ bước vào một căn mộ mới tiến hành khai quật mang tính bảo vệ, đều là vì lăng mộ mới được phát hiện. Hoặc là sẽ giống như khu vực chùa Long Phúc, nói với mọi người rằng lăng mộ vô tình được phát hiện trong lúc thi công. Hoặc là trộm động bị phát hiện sau đó báo cảnh sát. Người của đội khảo cổ sẽ không chủ động đi tìm kiếm lăng mộ để khai quật bao giờ.

Người đó gật đầu ngay.

Trên bàn còn những người khác, nghe xong có người cực kỳ ngỡ ngàng, có người phụ họa nói quả thực có chuyện như vậy.

Thịnh Đường nghi hoặc không hiểu bèn hỏi: Lăng mộ vì bị trộm nên mới được phát hiện, đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ, vì sao còn phải giấu bên ngoài chứ?

Thậm chí còn giấu cả cô và Giang Chấp nữa?

Người đó cầm cốc rượu lên rít một ngụm, nói tiếp.

Trước kia vì chùa Long Phúc cực kỳ ít người bên ngoài biết đến, hơn nữa những người bản địa cũng không nghiên cứu về kiến trúc, thế nên kiến trúc của chùa Long Phúc trở thành một điều bí ẩn. Nhưng đối với thắc mắc không biết Can Phạn Bồn có trước hay chùa Long Phúc có trước thì rõ ràng chỉ là một lời đồn đại không có não.

Sự hình thành của một ngọn núi kiểu gì cũng lâu hơn một ngôi chùa, huống hồ người từ trong đó thoát ra ngoài còn nói, Can Phạn Bồn bất kể về diện mạo hay cảnh quan đều cực kỳ giống một di chỉ tồn tại từ thời tiền sử, thế nên niên đại hình thành nhất định sớm hơn chùa Long Phúc.

Sau khi lăng mộ nhà Hán bị phát hiện, cũng có chuyên gia đưa ra đánh giá về kiến trúc của chùa Long Phúc, họ kinh ngạc phát hiện ra ngôi chùa này hóa ra lại có niên đại kiến trúc khá gần với lăng mộ nhà Hán bên dưới. Tuy rằng kiến trúc của chùa có dấu vết sửa chữa rất lớn của các triều đại Đường, Nguyên, Thanh, nhưng cũng phát hiện ra bóng dáng của nhà Hán.

Tiếp tục so sánh, chuyên gia đưa ra kết luận, đầu tiên có lăng mộ, sau khi lăng mộ được phong kín, bên trên mới được xây thêm ngôi chùa.

Vậy thì rất kỳ lạ.

Làm gì có chùa nào lại được xây ngay bên trên cổ mộ?

Trước khi lăng mộ nhà Hán được phát hiện, câu chuyện mà người bản địa lưu truyền đều xoay quanh Can Phạn Bồn và chùa Long Phúc. Nhưng sau khi có lăng mộ rồi, câu chuyện này đã có một phiên bản mới.

Họ nói vì sao lại xây thêm chùa trên đầu lăng mộ? Chính là cần dùng đến chùa miếu và cao tăng Phật pháp để trấn áp thứ bên trong lăng mộ.

Bên trong cụ thể có thứ gì chẳng ai dám nói rõ, nhưng cứ như vậy, nhân gian đã có lời giải thích cho con đường nối giữa Can Phạn Bồn và chùa Long Phúc. Từ Can Phạn Bồn có thể tìm được đường đi tới chùa Long Phúc, là bởi con đường này là đường đi của Thường tiên. Thường tiên tu hành cần sự hỗ trợ Phật pháp để thành chính quả.

Nhưng từ chùa Long Phúc không tìm được đường trở về Can Phạn Bồn, chứng tỏ Thường tiên biết dưới chùa có một thứ rất nguy hiểm, rất quái dị, thế nên không muốn tới gần, mà tiếp tục dùng tiên pháp phong bế con đường đã tới lại.

“Vậy thì có liên quan gì tới đạo mộ?” Thịnh Đường hỏi.

“Cô bé đừng gấp.” Người đó phá lên cười, tiếp tục nói.

Lăng mộ bên dưới chùa Long Phúc vẫn luôn được gìn giữ cẩn thận, chưa từng để ai phát hiện ra, còn về việc các hòa thượng trong chùa Long Phúc có biết hay không thì không rõ. Cho đến một đêm, có người vô tình đào một cái hố dưới chùa Long Phúc, cũng chỉ là một cái động thôi mà đã bị quấn lấy thứ bẩn thỉu bên trong lăng mộ nhà Hán. w●ebtruy●enonlin●e●com

Người ta nói rằng đào hố xong thì người đó xuống núi, nhưng giữa đường thì gặp một cô gái áo trắng, trang phục không giống người hiện đại, đứng ở ngay lối ra. Lúc đó trời đã tối rồi, trông cô gái đó cũng không hề chân thật.

Người Đông Bắc cũng khá mê tín, biết có thể mình đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ, người đó bèn nhặt hai viên đá dưới đất lên, cầm trong tay, nắm chặt, cố tình siết cho nó kêu thành tiếng. Rất nhanh, cô gái đó biến mất, không thấy đâu nữa.

Người đó những tưởng không có chuyện gì nhưng khi trở về nơi ở, mắt lại liếc thấy một cái bóng trắng cứ đi theo mình, chỉ cách khoảng trên dưới hai mét. Anh ta đi cái bóng cũng đi theo, anh ta dừng cái bóng cũng dừng, anh ta sợ đến hết hồn hết vía, nhốt mình lại trong phòng không dám đi ra ngoài nữa.

Nói tới đây, người kể chuyện dùng đũa chỉ lên gác: “Nghe nói người đào mộ đó lúc trước cũng từng sống ở đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom