Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235 - Chương 235
Chương 235
BỨC BÍCH HỌA THỨ NĂM
Câu này Khương Tấn nói không hề sai.
Dọc đường từ lúc xuống mộ tới khi đặt chân vào mộ chính, Giang Chấp quả thực đã nhìn thấy không ít bích họa, tình huống này rất giống với tình huống khi quần thể cổ mộ thời Đông Hán ở Liêu Dương được phát hiện ra.
Trước đây anh đã ít nhiều nghe nói tới quần thể cổ mộ Liêu Dương, nghe nói trong hơn 20 ngôi mộ cổ đã phát hiện tới hơn một trăm bức bích họa, điều này quả thực khác biệt với các bích họa trong các mộ thất khác. Bởi vì trong số các lăng mộ đã được khai quật cho đến thời điểm hiện tại thì chỉ có ở Lạc Dương là phát hiện bích họa trong các mộ thất dưới lòng đất, nhưng số lượng ở Lạc Dương không thể nào so sánh với Liêu Dương được.
Mà giá trị cốt lõi của quần thể mộ Liêu Dương lại nằm ở chính các bức bích họa.
Số lượng bích họa ở đây khoảng hơn mười bức, chỉ xét riêng diện tích và tỷ lệ đã vượt xa Liêu Dương. Giang Chấp quan sát rất tỉ mỉ, các bức bích họa trong mộ thất hầu như đều đã được bảo vệ bằng các phương pháp kỹ thuật, giống với cách xử lý của bức bích họa trên hành lang lúc trước.
Nhưng chắc chắn không thể bị ánh sáng chiếu vào, thế nên kết cục cuối cùng của lăng mộ tại chùa Long Phúc có lẽ cũng sẽ giống với lăng mộ nhà Hán ở Liêu Dương. Sau khi mở mộ sẽ tiến hành chụp ảnh, lấy mẫu vật và khảo sát sau đó tiến hành niêm phong mộ.
“Bức chính diện này mọi người không khôi phục được, là vì phương pháp áp dụng và thuốc màu không đúng. Bức tranh này, nhất định phải được khôi phục trong điều kiện có ánh sáng.” Giang Chấp nói.
Khương Tấn nghe xong sững người: “Trong điều kiện có ánh sáng? Đèn chiếu sáng?”
Giang Chấp câm nín: “Ánh nắng mặt trời.”
“Hả?” Khương Tấn lại sững người lần nữa, lát sau anh ấy lẩm bẩm: “Như vậy sao được? Bích họa gặp ánh sáng thì màu vẽ bên trên sẽ bị oxy hóa ngay lập tức, hơn nữa cũng sẽ vì mất nước nghiêm trọng mà dẫn đến khởi giáp hóa bột.”
Giang Chấp không đoái hoài tới sự lo lắng của Khương Tấn, anh đi thẳng tới trước bức tường đá chính diện để quan sát.
Bức họa quỷ núi.
Chính là bức họa mà trước đó Khương Tấn đã nhắc tới.
Không phải toàn bộ bức bích họa, là một câu chuyện được kết hợp từ vài bức tranh, đều có nội dung xoay xung quanh quỷ núi.
Khương Tấn đứng bên cạnh anh, thấy Giang Chấp không lên tiếng, anh ấy cũng lặng im.
Rất lâu sau, Giang Chấp hỏi một câu: “Trên này có nhiều quỷ núi như vậy, con nào sống dậy rồi?”
Lúc trước Khương Tấn từng nhắc đến chuyện quỷ núi trong bích họa sống dậy.
Khương Tấn buông một tiếng thở dài: “Cũng chẳng thể nói cụ thể là con nào, dù sao thì trong số này cũng chỉ có chung một quỷ núi, nói quỷ núi sống dậy, tôi nghĩ cũng có thể là vì thị giác có sự sai lệch, nhưng khó sửa là sự thật. Ví dụ như, bích họa ở đây hàng trăm, hàng ngàn năm nay đều tồn tại trong môi trường ẩm ướt, một khi gặp gió, gặp ánh sáng sẽ phai màu, bong tróc. Những bích họa khác, chúng tôi xây dựng một lớp bảo vệ đều không vấn đề gì, nhưng bức này, về độ ẩm, nhiệt độ và nguồn sáng đều đạt tới tiêu chuẩn niêm phong mộ. Nó hoàn toàn có thể bay màu và phong hóa nhìn thấy được bằng mắt thường. Quan trọng hơn là, Giáo sư Giang, anh xem…”
Anh ấy chỉ tay về phía bích họa: “Đôi mắt này của quỷ núi tuyệt đối đã được dùng chất liệu gì đặc biệt, dù anh nhìn từ góc độ nào cũng giống như cô ta đang nhìn anh chằm chằm vậy. Đương nhiên, việc này cũng có thể làm được bằng kỹ thuật hội họa. Ý của tôi là, cô ta thật sự đang nhìn chúng ta, ánh mắt cực kỳ có thần. Lần trước trong đội của tôi có một người bị hoảng sợ khi nhìn vào ánh mắt của quỷ núi, ngã từ trên giá đỡ xuống, phải nằm mấy ngày đấy.”
Thịnh Đường nhìn trái ngó phải, nghi vấn: “Em không cảm thấy ánh mắt của quỷ núi có gì đặc biệt cả.”
Còn về việc giống như đang nhìn mình, đúng là có tạo ra hiệu ứng này, nhưng giống như Khương Tấn nói, điều này cũng không có gì kỳ lạ cả.
Khương Tấn nói tiếp: “Đó là bởi vì bây giờ em chưa khôi phục cô ta.”
Thịnh Đường sững người rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Ý của anh là, chỉ cần có người chuẩn bị khôi phục bức tranh quỷ núi này, quỷ núi bên trong sẽ xuất hiện những hiện tượng khác thường?”
“Có thể nói như vậy.” Khương Tấn gật đầu: “Giống như không cho ai động vào vậy…”
Hự…
Giang Chấp chạm tay lên một chút.
“Giáo sư Giang, anh…”
Thịnh Đường thì không đến mức thảng thốt như Khương Tấn, cô ghé sát lại cười hỏi: “Sư phụ, chạm vào cảm giác thế nào?”
Giang Chấp buông tay, vân vê ngón cái và ngón trỏ, rồi lại ngước mắt lên ngắm nghía bên trên, nói một câu: “Ừm, vóc dáng cũng không tệ.”
Khương Tấn ở bên này câm nín.
Thế này… là sao chứ?
Thịnh Đường hướng ánh mắt lên trên theo đúng tầm nhìn của Giang Chấp, rồi bĩu môi. Nhìn theo tỷ lệ, eo không thon bằng cô, ngực không lớn như cô, thẩm mỹ gì không biết.
“Tiểu Thất.” Giang Chấp chậm rãi gọi tên của cô: “Nào, qua đây nhìn tranh, trình bày.”
Nhìn tranh trình bày là thói quen nói của Giang Chấp.
Thật ra có nghĩa là phân tích ý tứ mà một nhóm bích họa muốn biểu đạt.
Bức quỷ núi trước mắt đây tổng cộng gồm năm bức tranh, mỗi bức đều có một khung cảnh riêng, nhìn có vẻ không khó hiểu lắm.
Thịnh Đường chắp tay sau lưng, lùi ra xa hơn một chút để tiện nhìn tổng thể toàn bộ nội dung.
“Đây rõ ràng là câu chuyện quỷ núi yêu một người đàn ông mà.” Cô buông một câu.
Lúc trước thận trọng và dè dặt là vì cô cảm thấy nơi này đều là các chuyên gia, dù là về phương diện nào cũng đều là kiểu có thể chèn ép cô hoàn toàn. Cho đến khi cô đọc vị được suy nghĩ của Khương Tấn, và cho đến khi cô nghe thấy Khương Tấn nói họ phải mất hai ngày mới giải đáp được vị trí đối ứng của chòm sao chính…
Những lời nói sau đó của cô càng trở nên thẳng thắn và ngang nhiên hơn.
Có cảm giác như cô chỉ cần lên tiếng, bản thân cũng có thể trở thành chuyên gia vậy, hơn nữa còn là kiểu có thể hạ gục bọn họ trong khoảnh khắc.
Cô chỉ tay vào bức tranh thứ nhất…
Trên núi có nhiều đám yêu ma quỷ quái, bọn chúng tác oai tác quái, duy chỉ có Phật quang có thể khiến bọn chúng chịu yên lành. Trong số đám yêu quái đó có một nữ nhân tu hành rất giỏi, xinh đẹp ma mị, nửa chính nửa tà, vừa có thể giúp người cũng vừa dụ dỗ người. Đám yêu quái rất tôn kính nàng ta, được gọi là quỷ núi.
Bức tranh thứ hai…
Quỷ núi tôn sùng sự tự do, cho đến ngày nàng gặp một chàng trai trẻ tuấn tú và rơi vào lưới tình. Nàng ta giữ chàng trai ở bên cạnh mình, ngày đêm vui vẻ, cuộc sống cực kỳ thoải mái.
Bức tranh thứ ba…
Nhưng suy cho cùng, chàng trai trẻ cũng không thuộc về miền rừng núi, chàng vẫn quyết tâm rời đi, khiến quỷ núi rất đau lòng.
Bức tranh thứ tư… Vietwriter.vn
Ngày này qua tháng khác, cuối cùng chàng trai trẻ vẫn không tìm lại về với quỷ núi, quỷ núi ngày ngày rơi nước mắt bên dòng suối, từng giọt nước mắt hóa thành hình nhung nhớ người yêu.
Kể tới đây, Thịnh Đường nhìn chăm chú bức tranh cuối cùng rất lâu.
Bức thứ năm là một bức bích họa nằm ngang, nằm trên cùng phía bên trái, quỷ núi ở trong tranh quỳ giữa rừng núi, hai tay giơ lên cao, ngửa mặt lên trời, giống như đang cầu nguyện một điều gì đó, cũng giống như đang làm một nghi thức gì đó vậy. Thịnh Đường phát hiện ra, trong số năm bức tranh, duy chỉ có bức này là nàng ta không nhìn người mà nhìn trời.
Cuối cùng cô nói: “Quỷ núi ngày đêm tương tư, cầu xin trời cao để tình lang của nàng quay trở về.”
Nói xong những điều ấy, Thịnh Đường ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Đây chính là một truyền thuyết quỷ núi bình thường, những câu chuyện tình yêu đẹp mà thê lương của quỷ núi trên mạng đại khái cũng thường là vậy…”
Giang Chấp quay đầu nhìn cô.
“Có thể đơn giản như vậy sao?” Thịnh Đường nhìn anh và hỏi: “Nếu chỉ là một câu chuyện như vậy, vì sao lại phải thể hiện trong lăng mộ? Còn nữa, bức tranh quỷ núi này rõ ràng hoàn toàn không ăn nhập gì với những bức bích họa khác trong lăng mộ, chỉ đơn thuần là sở thích của chủ nhân ngôi mộ thôi ư?”
Giang Chấp đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô, rồi mới dồn sự tập trung vào Khương Tấn, hỏi: “Anh thấy sao?”
Khương Tấn nói: “Trên đầu bức bích họa này là tranh tinh vân. Chúng tôi cho rằng có lẽ là quỷ núi vái trời. Còn về nội dung của những bích họa khác, phân tích của chúng tôi cũng giống như Tiểu Thất vậy.”
“Thịnh Đường.” Giang Chấp lạnh nhạt lên tiếng chữa lại.
Khương Tấn sững người.
Thịnh Đường mỉm cười với Khương Tấn: “Thầy Khương, anh cứ gọi em là Thịnh Đường được rồi.”
Khương Tấn à ồ mấy tiếng, rồi vô tình liếc Giang Chấp thật nhanh.
Là sao hả, chỉ mỗi cái tên mà còn phân người này được gọi, người kia không được nữa à?
BỨC BÍCH HỌA THỨ NĂM
Câu này Khương Tấn nói không hề sai.
Dọc đường từ lúc xuống mộ tới khi đặt chân vào mộ chính, Giang Chấp quả thực đã nhìn thấy không ít bích họa, tình huống này rất giống với tình huống khi quần thể cổ mộ thời Đông Hán ở Liêu Dương được phát hiện ra.
Trước đây anh đã ít nhiều nghe nói tới quần thể cổ mộ Liêu Dương, nghe nói trong hơn 20 ngôi mộ cổ đã phát hiện tới hơn một trăm bức bích họa, điều này quả thực khác biệt với các bích họa trong các mộ thất khác. Bởi vì trong số các lăng mộ đã được khai quật cho đến thời điểm hiện tại thì chỉ có ở Lạc Dương là phát hiện bích họa trong các mộ thất dưới lòng đất, nhưng số lượng ở Lạc Dương không thể nào so sánh với Liêu Dương được.
Mà giá trị cốt lõi của quần thể mộ Liêu Dương lại nằm ở chính các bức bích họa.
Số lượng bích họa ở đây khoảng hơn mười bức, chỉ xét riêng diện tích và tỷ lệ đã vượt xa Liêu Dương. Giang Chấp quan sát rất tỉ mỉ, các bức bích họa trong mộ thất hầu như đều đã được bảo vệ bằng các phương pháp kỹ thuật, giống với cách xử lý của bức bích họa trên hành lang lúc trước.
Nhưng chắc chắn không thể bị ánh sáng chiếu vào, thế nên kết cục cuối cùng của lăng mộ tại chùa Long Phúc có lẽ cũng sẽ giống với lăng mộ nhà Hán ở Liêu Dương. Sau khi mở mộ sẽ tiến hành chụp ảnh, lấy mẫu vật và khảo sát sau đó tiến hành niêm phong mộ.
“Bức chính diện này mọi người không khôi phục được, là vì phương pháp áp dụng và thuốc màu không đúng. Bức tranh này, nhất định phải được khôi phục trong điều kiện có ánh sáng.” Giang Chấp nói.
Khương Tấn nghe xong sững người: “Trong điều kiện có ánh sáng? Đèn chiếu sáng?”
Giang Chấp câm nín: “Ánh nắng mặt trời.”
“Hả?” Khương Tấn lại sững người lần nữa, lát sau anh ấy lẩm bẩm: “Như vậy sao được? Bích họa gặp ánh sáng thì màu vẽ bên trên sẽ bị oxy hóa ngay lập tức, hơn nữa cũng sẽ vì mất nước nghiêm trọng mà dẫn đến khởi giáp hóa bột.”
Giang Chấp không đoái hoài tới sự lo lắng của Khương Tấn, anh đi thẳng tới trước bức tường đá chính diện để quan sát.
Bức họa quỷ núi.
Chính là bức họa mà trước đó Khương Tấn đã nhắc tới.
Không phải toàn bộ bức bích họa, là một câu chuyện được kết hợp từ vài bức tranh, đều có nội dung xoay xung quanh quỷ núi.
Khương Tấn đứng bên cạnh anh, thấy Giang Chấp không lên tiếng, anh ấy cũng lặng im.
Rất lâu sau, Giang Chấp hỏi một câu: “Trên này có nhiều quỷ núi như vậy, con nào sống dậy rồi?”
Lúc trước Khương Tấn từng nhắc đến chuyện quỷ núi trong bích họa sống dậy.
Khương Tấn buông một tiếng thở dài: “Cũng chẳng thể nói cụ thể là con nào, dù sao thì trong số này cũng chỉ có chung một quỷ núi, nói quỷ núi sống dậy, tôi nghĩ cũng có thể là vì thị giác có sự sai lệch, nhưng khó sửa là sự thật. Ví dụ như, bích họa ở đây hàng trăm, hàng ngàn năm nay đều tồn tại trong môi trường ẩm ướt, một khi gặp gió, gặp ánh sáng sẽ phai màu, bong tróc. Những bích họa khác, chúng tôi xây dựng một lớp bảo vệ đều không vấn đề gì, nhưng bức này, về độ ẩm, nhiệt độ và nguồn sáng đều đạt tới tiêu chuẩn niêm phong mộ. Nó hoàn toàn có thể bay màu và phong hóa nhìn thấy được bằng mắt thường. Quan trọng hơn là, Giáo sư Giang, anh xem…”
Anh ấy chỉ tay về phía bích họa: “Đôi mắt này của quỷ núi tuyệt đối đã được dùng chất liệu gì đặc biệt, dù anh nhìn từ góc độ nào cũng giống như cô ta đang nhìn anh chằm chằm vậy. Đương nhiên, việc này cũng có thể làm được bằng kỹ thuật hội họa. Ý của tôi là, cô ta thật sự đang nhìn chúng ta, ánh mắt cực kỳ có thần. Lần trước trong đội của tôi có một người bị hoảng sợ khi nhìn vào ánh mắt của quỷ núi, ngã từ trên giá đỡ xuống, phải nằm mấy ngày đấy.”
Thịnh Đường nhìn trái ngó phải, nghi vấn: “Em không cảm thấy ánh mắt của quỷ núi có gì đặc biệt cả.”
Còn về việc giống như đang nhìn mình, đúng là có tạo ra hiệu ứng này, nhưng giống như Khương Tấn nói, điều này cũng không có gì kỳ lạ cả.
Khương Tấn nói tiếp: “Đó là bởi vì bây giờ em chưa khôi phục cô ta.”
Thịnh Đường sững người rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Ý của anh là, chỉ cần có người chuẩn bị khôi phục bức tranh quỷ núi này, quỷ núi bên trong sẽ xuất hiện những hiện tượng khác thường?”
“Có thể nói như vậy.” Khương Tấn gật đầu: “Giống như không cho ai động vào vậy…”
Hự…
Giang Chấp chạm tay lên một chút.
“Giáo sư Giang, anh…”
Thịnh Đường thì không đến mức thảng thốt như Khương Tấn, cô ghé sát lại cười hỏi: “Sư phụ, chạm vào cảm giác thế nào?”
Giang Chấp buông tay, vân vê ngón cái và ngón trỏ, rồi lại ngước mắt lên ngắm nghía bên trên, nói một câu: “Ừm, vóc dáng cũng không tệ.”
Khương Tấn ở bên này câm nín.
Thế này… là sao chứ?
Thịnh Đường hướng ánh mắt lên trên theo đúng tầm nhìn của Giang Chấp, rồi bĩu môi. Nhìn theo tỷ lệ, eo không thon bằng cô, ngực không lớn như cô, thẩm mỹ gì không biết.
“Tiểu Thất.” Giang Chấp chậm rãi gọi tên của cô: “Nào, qua đây nhìn tranh, trình bày.”
Nhìn tranh trình bày là thói quen nói của Giang Chấp.
Thật ra có nghĩa là phân tích ý tứ mà một nhóm bích họa muốn biểu đạt.
Bức quỷ núi trước mắt đây tổng cộng gồm năm bức tranh, mỗi bức đều có một khung cảnh riêng, nhìn có vẻ không khó hiểu lắm.
Thịnh Đường chắp tay sau lưng, lùi ra xa hơn một chút để tiện nhìn tổng thể toàn bộ nội dung.
“Đây rõ ràng là câu chuyện quỷ núi yêu một người đàn ông mà.” Cô buông một câu.
Lúc trước thận trọng và dè dặt là vì cô cảm thấy nơi này đều là các chuyên gia, dù là về phương diện nào cũng đều là kiểu có thể chèn ép cô hoàn toàn. Cho đến khi cô đọc vị được suy nghĩ của Khương Tấn, và cho đến khi cô nghe thấy Khương Tấn nói họ phải mất hai ngày mới giải đáp được vị trí đối ứng của chòm sao chính…
Những lời nói sau đó của cô càng trở nên thẳng thắn và ngang nhiên hơn.
Có cảm giác như cô chỉ cần lên tiếng, bản thân cũng có thể trở thành chuyên gia vậy, hơn nữa còn là kiểu có thể hạ gục bọn họ trong khoảnh khắc.
Cô chỉ tay vào bức tranh thứ nhất…
Trên núi có nhiều đám yêu ma quỷ quái, bọn chúng tác oai tác quái, duy chỉ có Phật quang có thể khiến bọn chúng chịu yên lành. Trong số đám yêu quái đó có một nữ nhân tu hành rất giỏi, xinh đẹp ma mị, nửa chính nửa tà, vừa có thể giúp người cũng vừa dụ dỗ người. Đám yêu quái rất tôn kính nàng ta, được gọi là quỷ núi.
Bức tranh thứ hai…
Quỷ núi tôn sùng sự tự do, cho đến ngày nàng gặp một chàng trai trẻ tuấn tú và rơi vào lưới tình. Nàng ta giữ chàng trai ở bên cạnh mình, ngày đêm vui vẻ, cuộc sống cực kỳ thoải mái.
Bức tranh thứ ba…
Nhưng suy cho cùng, chàng trai trẻ cũng không thuộc về miền rừng núi, chàng vẫn quyết tâm rời đi, khiến quỷ núi rất đau lòng.
Bức tranh thứ tư… Vietwriter.vn
Ngày này qua tháng khác, cuối cùng chàng trai trẻ vẫn không tìm lại về với quỷ núi, quỷ núi ngày ngày rơi nước mắt bên dòng suối, từng giọt nước mắt hóa thành hình nhung nhớ người yêu.
Kể tới đây, Thịnh Đường nhìn chăm chú bức tranh cuối cùng rất lâu.
Bức thứ năm là một bức bích họa nằm ngang, nằm trên cùng phía bên trái, quỷ núi ở trong tranh quỳ giữa rừng núi, hai tay giơ lên cao, ngửa mặt lên trời, giống như đang cầu nguyện một điều gì đó, cũng giống như đang làm một nghi thức gì đó vậy. Thịnh Đường phát hiện ra, trong số năm bức tranh, duy chỉ có bức này là nàng ta không nhìn người mà nhìn trời.
Cuối cùng cô nói: “Quỷ núi ngày đêm tương tư, cầu xin trời cao để tình lang của nàng quay trở về.”
Nói xong những điều ấy, Thịnh Đường ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Đây chính là một truyền thuyết quỷ núi bình thường, những câu chuyện tình yêu đẹp mà thê lương của quỷ núi trên mạng đại khái cũng thường là vậy…”
Giang Chấp quay đầu nhìn cô.
“Có thể đơn giản như vậy sao?” Thịnh Đường nhìn anh và hỏi: “Nếu chỉ là một câu chuyện như vậy, vì sao lại phải thể hiện trong lăng mộ? Còn nữa, bức tranh quỷ núi này rõ ràng hoàn toàn không ăn nhập gì với những bức bích họa khác trong lăng mộ, chỉ đơn thuần là sở thích của chủ nhân ngôi mộ thôi ư?”
Giang Chấp đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô, rồi mới dồn sự tập trung vào Khương Tấn, hỏi: “Anh thấy sao?”
Khương Tấn nói: “Trên đầu bức bích họa này là tranh tinh vân. Chúng tôi cho rằng có lẽ là quỷ núi vái trời. Còn về nội dung của những bích họa khác, phân tích của chúng tôi cũng giống như Tiểu Thất vậy.”
“Thịnh Đường.” Giang Chấp lạnh nhạt lên tiếng chữa lại.
Khương Tấn sững người.
Thịnh Đường mỉm cười với Khương Tấn: “Thầy Khương, anh cứ gọi em là Thịnh Đường được rồi.”
Khương Tấn à ồ mấy tiếng, rồi vô tình liếc Giang Chấp thật nhanh.
Là sao hả, chỉ mỗi cái tên mà còn phân người này được gọi, người kia không được nữa à?
Bình luận facebook