Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 - Chương 037. Phi Thiên sống dậy
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 037. Phi Thiên sống dậy
--
Giang Chấp ngậm điếu thuốc trong miệng, tranh thủ khoảng trống trong lúc châm thuốc đưa mắt nhìn qua cô, tuy là có đội nón cối che nắng, nhưng hai bên gò má cũng nóng đến mức hơi ửng hồng.
Làn da cô không chỉ rất trắng lại còn rất là mịn màng, dễ bắt nắng. Có nét cười nhẹ giữa mày và mắt, đôi vắt trong veo như nước hồ thu.
"À, lúc nãy ông chủ đó kéo anh qua một bên thì thầm to nhỏ nói những gì vậy?" Cô quay đầu sang nhìn anh.
Giang Chấp ngậm điếu thuốc bên miệng, "nói cô... cũng là một cô gái hiểu chuyện."
Làm việc rất là chỉnh chu.
Kiểu cô gái trong độ tuổi của cô có thể làm việc và suy nghĩ được những điều như vậy thật là đáng kinh ngạc, dù gì thì hiện nay có không ít làm việc gì cũng tìm kiếm hời được bao nhiêu thì kiếm.
Ông chủ đó còn nói, bạn gái nhỏ của cậu... ...
Anh nhả ra một vòng khói thuốc, không ngờ là, trái tim như có chút xao xuyến lâng lâng bay theo vòng khói thuốc.
Thịnh Đường rất là hài lòng với câu nói này của Giang Chấp, lại còn bổ sung thêm những phẩm chất ưu tú của bản thân, "xem như ông ta cũng tinh mắt, nhưng tôi không chỉ biết điều hiểu chuyện, tôi còn rất cần cù, lương thiện, nghiêm túc... ..."
Dứt khoát chuyển từ lời nói qua câu hát cho rồi --
"Tôi là một người làm việc chăm chỉ chịu khó, lại còn là tiểu yêu tinh không thích bám người... ... đại vương bảo ta đi tuần núi... ..."
Đây là vài câu trong bài hát "Đại vương bảo ta đi tuần núi"; là bài hát cuối phim của tác phẩm điện ảnh [Ngàn lần không ngờ tới - bản tây du] do Giã Nãi Lượng và Giã Vân Hinh trình bày.
Giang Chấp vừa có chút lơ là, bị sặc do hít phải khói thuốc ngược vào miệng.
Thấy bóng lưng cô tung tăng đi vào trong đám đông, anh bỗng nhiên cảm thấy... ừ, dù gì cũng là một cô bé, sự nghiêm túc chỉ là biểu hiện ra bên ngoài, vênh váo mới là mãi mãi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chuông điện thoại reo.
Giang Chấp lấy điện thoại ra xem, là Tiêu Dã gọi.
Thịnh Đường đang vui vẻ bước về phía trước, bỗng nhiên nghĩ ra cuộc làm ăn vừa rồi cô đã kiếm được 600 tệ, càng nghĩ càng thấy có lợi, nên tiếp tục xúi giục Giang Chấp tiếp tục mua như vậy. Cô vừa quay đầu qua, mới phát hiện anh ta lại bị bỏ ra xa một đoạn rồi.
Anh không có bước tiếp về phía trước, chỉ đứng yên tại chỗ, đều là bóng lưng người ta đi qua đi lại, có có mình anh là đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Thấy cô đi ngược lại, anh nhìn cô vẫy tay.
Khi Thịnh Đường đi về phía anh, anh vừa nói xong một cuộc điện thoại, hàng lông mày cau lại, "đi qua hang số 0 liền ngay lập tực."
**
"Nói tóm lại thì chính là pho tượng bồ tát cử động, Phi Thiên sống dậy, vừa vào trong hang là nghe tiếng thổi, kéo, đàn, hát của các nhạc kỹ" Tiêu Dã lặp lại một lần nữa.
Anh là người duy nhất trong bốn người có thể nói chuyện được bình thường, còn lại ba người kia đang ngồi ở phía sau xe, Thẩm Dao vẫn còn run lẩy bẩy, La Chiếm đơ mặt ngơ ngác, tình trạng của Kỳ Dư có vẻ nghiêm trọng hơn, cậu ta nhắm mắt nghiên người kề vai dựa vào La Chiếm, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Dã, Giang Chấp liền lái xe đi thẳng đến hang số 0, trong lúc di chuyển đã kể lại ngắn gọn tình hình cho Thịnh Đường nghe.
Nói chung là mấy người nhóm Kỳ Dư sau khi đi vào trong hang thì phát hiện một vài chuyện lạ, và những chuyện lạ này theo như "khẩu cung" hiện giờ thì nó cực kỳ kỳ dị.
Thịnh Đường ngồi bên ghế lái phụ không hề mở miệng lên tiếng, bốn chữ "bồ tát cử động" từ trong miệng Tiêu Dã nói ra, lại khiến cô nghĩ đến lần hoa mắt trước đó.
Nhưng nếu như, không phải là hoa mắt thì sao.
Tiêu Dã không lên xe ngồi, anh đứng ngoài cửa xe châm một điếu thuốc, cũng là muốn tình bĩnh lại. Anh hướng mắt nhìn ra Gobi mênh mông ngoài kia phả một vòng khói, văng vẳng bên tai vẫn là tiếng kêu thét thất thanh của Kỳ Dư, tiếng thét lúc đó làm rung và đau hết cả màng nhĩ.
"Kỳ Dư là người đầu tiên vào trong hàng, anh là người vào sau cùng."
"Vậy anh đã nhìn thấy những gì?" Thịnh Đường hỏi Tiêu Dã
Tiêu Dã phà một ngụm khói, "cái gì cũng không thấy." Hất cằm về phía chiếc xe kia, "chỉ thấy ba người kia bị hù dọa dữ dội đến nỗi khờ khạo vậy đó."
Lúc đó Kỳ Dư té ngã trên mặt đất, ngước đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh hang, kinh hãi tột độ. Thẩm Dao cuộn tròn người ở vị trí vách phía nam, trong ánh mắt cũng đều là sự kinh sợ. La Chiếm chạy liền vào hang sau khi nghe tiếng thét, đứng im như trời trồng cách vị trí cửa hang không xa, giống như bị ai đó điểm huyệt.
--- --- ---
Chương 037. Phi Thiên sống dậy
--
Giang Chấp ngậm điếu thuốc trong miệng, tranh thủ khoảng trống trong lúc châm thuốc đưa mắt nhìn qua cô, tuy là có đội nón cối che nắng, nhưng hai bên gò má cũng nóng đến mức hơi ửng hồng.
Làn da cô không chỉ rất trắng lại còn rất là mịn màng, dễ bắt nắng. Có nét cười nhẹ giữa mày và mắt, đôi vắt trong veo như nước hồ thu.
"À, lúc nãy ông chủ đó kéo anh qua một bên thì thầm to nhỏ nói những gì vậy?" Cô quay đầu sang nhìn anh.
Giang Chấp ngậm điếu thuốc bên miệng, "nói cô... cũng là một cô gái hiểu chuyện."
Làm việc rất là chỉnh chu.
Kiểu cô gái trong độ tuổi của cô có thể làm việc và suy nghĩ được những điều như vậy thật là đáng kinh ngạc, dù gì thì hiện nay có không ít làm việc gì cũng tìm kiếm hời được bao nhiêu thì kiếm.
Ông chủ đó còn nói, bạn gái nhỏ của cậu... ...
Anh nhả ra một vòng khói thuốc, không ngờ là, trái tim như có chút xao xuyến lâng lâng bay theo vòng khói thuốc.
Thịnh Đường rất là hài lòng với câu nói này của Giang Chấp, lại còn bổ sung thêm những phẩm chất ưu tú của bản thân, "xem như ông ta cũng tinh mắt, nhưng tôi không chỉ biết điều hiểu chuyện, tôi còn rất cần cù, lương thiện, nghiêm túc... ..."
Dứt khoát chuyển từ lời nói qua câu hát cho rồi --
"Tôi là một người làm việc chăm chỉ chịu khó, lại còn là tiểu yêu tinh không thích bám người... ... đại vương bảo ta đi tuần núi... ..."
Đây là vài câu trong bài hát "Đại vương bảo ta đi tuần núi"; là bài hát cuối phim của tác phẩm điện ảnh [Ngàn lần không ngờ tới - bản tây du] do Giã Nãi Lượng và Giã Vân Hinh trình bày.
Giang Chấp vừa có chút lơ là, bị sặc do hít phải khói thuốc ngược vào miệng.
Thấy bóng lưng cô tung tăng đi vào trong đám đông, anh bỗng nhiên cảm thấy... ừ, dù gì cũng là một cô bé, sự nghiêm túc chỉ là biểu hiện ra bên ngoài, vênh váo mới là mãi mãi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chuông điện thoại reo.
Giang Chấp lấy điện thoại ra xem, là Tiêu Dã gọi.
Thịnh Đường đang vui vẻ bước về phía trước, bỗng nhiên nghĩ ra cuộc làm ăn vừa rồi cô đã kiếm được 600 tệ, càng nghĩ càng thấy có lợi, nên tiếp tục xúi giục Giang Chấp tiếp tục mua như vậy. Cô vừa quay đầu qua, mới phát hiện anh ta lại bị bỏ ra xa một đoạn rồi.
Anh không có bước tiếp về phía trước, chỉ đứng yên tại chỗ, đều là bóng lưng người ta đi qua đi lại, có có mình anh là đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Thấy cô đi ngược lại, anh nhìn cô vẫy tay.
Khi Thịnh Đường đi về phía anh, anh vừa nói xong một cuộc điện thoại, hàng lông mày cau lại, "đi qua hang số 0 liền ngay lập tực."
**
"Nói tóm lại thì chính là pho tượng bồ tát cử động, Phi Thiên sống dậy, vừa vào trong hang là nghe tiếng thổi, kéo, đàn, hát của các nhạc kỹ" Tiêu Dã lặp lại một lần nữa.
Anh là người duy nhất trong bốn người có thể nói chuyện được bình thường, còn lại ba người kia đang ngồi ở phía sau xe, Thẩm Dao vẫn còn run lẩy bẩy, La Chiếm đơ mặt ngơ ngác, tình trạng của Kỳ Dư có vẻ nghiêm trọng hơn, cậu ta nhắm mắt nghiên người kề vai dựa vào La Chiếm, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Dã, Giang Chấp liền lái xe đi thẳng đến hang số 0, trong lúc di chuyển đã kể lại ngắn gọn tình hình cho Thịnh Đường nghe.
Nói chung là mấy người nhóm Kỳ Dư sau khi đi vào trong hang thì phát hiện một vài chuyện lạ, và những chuyện lạ này theo như "khẩu cung" hiện giờ thì nó cực kỳ kỳ dị.
Thịnh Đường ngồi bên ghế lái phụ không hề mở miệng lên tiếng, bốn chữ "bồ tát cử động" từ trong miệng Tiêu Dã nói ra, lại khiến cô nghĩ đến lần hoa mắt trước đó.
Nhưng nếu như, không phải là hoa mắt thì sao.
Tiêu Dã không lên xe ngồi, anh đứng ngoài cửa xe châm một điếu thuốc, cũng là muốn tình bĩnh lại. Anh hướng mắt nhìn ra Gobi mênh mông ngoài kia phả một vòng khói, văng vẳng bên tai vẫn là tiếng kêu thét thất thanh của Kỳ Dư, tiếng thét lúc đó làm rung và đau hết cả màng nhĩ.
"Kỳ Dư là người đầu tiên vào trong hàng, anh là người vào sau cùng."
"Vậy anh đã nhìn thấy những gì?" Thịnh Đường hỏi Tiêu Dã
Tiêu Dã phà một ngụm khói, "cái gì cũng không thấy." Hất cằm về phía chiếc xe kia, "chỉ thấy ba người kia bị hù dọa dữ dội đến nỗi khờ khạo vậy đó."
Lúc đó Kỳ Dư té ngã trên mặt đất, ngước đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh hang, kinh hãi tột độ. Thẩm Dao cuộn tròn người ở vị trí vách phía nam, trong ánh mắt cũng đều là sự kinh sợ. La Chiếm chạy liền vào hang sau khi nghe tiếng thét, đứng im như trời trồng cách vị trí cửa hang không xa, giống như bị ai đó điểm huyệt.
Bình luận facebook