Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57 - Chương 57
Chương 57 CÔ MUỐN CHUNG GIƯỜNG CHUNG GỐI VỚI TÔI?
“Giáo sư Hồ chưa từng dạy cho cô sao?”
Hồ Tường Thanh là người thuộc lớp trưởng bối, càng là một người kế thừa truyền thống. Về mặt chế tác thuốc màu, Tiêu Dã cũng là người được kế thừa truyền thụ, còn cô dẫu sao cũng là học trò của Hồ Tường Thanh.
Thịnh Đường cười hơi ngượng ngập, xoa xoa tay: “Màu vẽ tôi dùng để vẽ thường ngày ra ngoài mua luôn là được rồi, chẳng phải tôi chưa từng tận tay làm bao giờ sao.” Cũng là vì trước kia cô không phải người khôi phục bích họa, thế nên chỉ biết kỹ thuật truyền thống rất ngầu nhưng vẫn chưa tới học Hồ Tường Thanh một cách cụ thể.
Giang Chấp chỉ cười không nói gì. Anh đeo găng tay vào, đựng cẩn thận phần đằng hoàng màu vàng sẫm đã được ngâm kỹ.
Trong danh sách các màu truyền thống, đằng hoàng thuộc loại thuốc màu có tính chất thực vật, thường có thể mua được ở cả các hiệu thuốc Nam, nhưng loại dùng cho khôi phục bích họa thông thường phải nhập khẩu từ Ấn Độ. Đằng hoàng có độc, thế nên trước khi sử dụng đều phải ngâm nước sau đó thêm chút keo dính.
Thấy anh không tiếp lời, Thịnh Đường có phần sốt ruột, nhưng cô cũng không tiện thể hiện ra ngoài. Ngẫm nghĩ một chút, khi lên tiếng lần nữa, cô đã lái đường vòng: “Ngủ lại chỗ anh thế này thật là ngại quá, có thêm phiền phức gì cho anh không?”
Giang Chấp đi tới bên cạnh bệ thao tác, thắt chặt sợi dây trên khúc trúc, từ tốn đáp: “Phiền phức chắc chắn là sẽ thêm, nhưng cũng may…” Anh ngước mắt lên, liếc nhìn cô một cái rất nhanh: “Quen rồi.”
Tưởng cô không nghe ra chắc, ý anh là thường ngày cô đã gây cho anh không ít phiền phức rồi, người này còn liêm sỉ không? Cô yên phận thủ thường, thận trọng trong từng lời nói, cử chỉ, làm sao có thể gây phiền phức cho anh?
Làm người đừng quá đáng quá, người ta đã cho đường lùi thì phải biết đường mà đi, đừng quyết leo cột.
Hơn nữa, cô bảo vệ quyền riêng tư của anh biết bao nhiêu, còn chưa thẳng thừng hỏi vặn anh chuyện cây đàn violon đấy.
Thịnh Đường tiến sát lại gần anh, ngẩng đầu nhìn lên góc nghiêng của anh, cười nịnh nọt: “À… Thế mới nói, con người anh cực kỳ cực kỳ tốt, một người phiền phức như tôi mà anh cũng không chê là phiền phức, còn chăm sóc tôi như vậy.”
Giang Chấp cầm chày cối trong tay, bên trong đã có một lớp bột được nghiền vụn. Anh tiếp tục nghiền thêm mấy nhát: “Trong lòng thoải mái không?”
“Hả?”
“Nói những lời trái lương tâm như thế, trong lòng thoải mái không?”
Thịnh Đường đảo đảo mắt: “Đâu có dối lòng, câu nào câu nấy đều chân thành.”
Giang Chấp khẽ rướn môi: “Nói đi, cô muốn làm gì?”
“Anh dạy cho tôi đi, mấy thứ như thao tác chế tạo thuốc màu, dán lá thếp vàng gì gì đó.” Tuy rằng công việc thao tác khôi phục lần này nếu không giao cho Kỳ Dư thì cũng giao cho Tiêu Dã nhưng dù sao cô cũng đã tham gia rồi, học thêm được thứ nào hay thứ ấy. Ai dám đảm bảo sau này mình sẽ dựa vào thứ gì để kiếm cơm chứ.
Giang Chấp liếc nhìn cô một cái, không nói gì, vòng sang bên cạnh bàn làm việc đổ hết chỗ bột trong cối ra, cúi đầu bận rộn việc của mình.
“À thì…” Thịnh Đường lại chạy gần tới chỗ anh như một cái đuôi: “Hoặc là anh có thể dùng phương pháp Phi thủy thao tác một lượt, tôi rất thông minh, nhìn qua là biết ngay.”
“Đã để cô ngủ lại ở đây rồi lại còn phải biểu diễn cho cô xem một lần, cô coi tôi là bảo mẫu kiêm tạp kỹ, trêu đùa tôi đấy à?”
Thịnh Đường liều mạng, giơ tay kéo vạt áo của anh, khẽ lắc lắc mấy cái: “Sư phụ…”
Giang Chấp cúi đầu, nhìn nhanh xuống tay cô rồi lại ngước lên nhìn cô, bờ môi hơi mím nhẹ nhàng nhếch lên, trong ánh mắt có một nụ cười khẽ. Thịnh Đường chắc chắn là một cô gái có mắt nhìn, thấy vậy lập tức thủ thỉ nói khẽ: “Anh dạy tôi đi mà.”
Giang Chấp cố nhịn cười: “Tôi sẽ biểu diễn cho cô xem một lượt, cô học được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Được ngay.”
Phi thủy thật ra khi làm lại toàn bộ quá trình thì khá đơn giản, nhưng cái khó lại nằm ở kinh nghiệm. Giang Chấp thẳng thừng hòa chỗ bột vừa đựng cẩn thận ấy vào nước, nhẹ nhàng khuấy, để những hạt bột thô nhất lắng xuống đáy, sau đó anh tiếp tục nghiền rồi đổ vào một ống trúc đã được buộc sẵn.
“Cần phải để ống trúc dựng thẳng một đêm, đợi cho nước thanh men theo khe của ống trúc chảy đi hết, thứ còn lại chính là hồ màu.”
Thịnh Đường vừa nghe xong lập tức thất vọng: “Còn phải đợi cả đêm cơ à…”
Nhìn điệu bộ ấy của cô, Giang Chấp càng muốn cười hơn, nhưng anh không trêu chọc, mà nói: “Tới một độ khô nhất định sẽ phải cởi sợi dây buộc trên thanh trúc, mở thanh trúc ra, cô sẽ thấy lớp hồ màu phân chia thành từng lớp, lớp dưới cùng khá thô, lớp trên cùng khá mảnh.”
Tuy rằng không thể lập tức thao tác nhưng việc dạy học không dừng, Giang Chấp nói rất chi tiết.
“Lớp ở cuối cùng, ở thời cổ đại được gọi là ‘đầu thanh’, cũng có cách gọi khác là ‘đầu lục’, ở trên một chút người ta gọi là ‘nhị thanh’ hoặc ‘nhị lục’. Lớp ở trên cùng sẽ là ‘tứ thanh’, ‘tứ lục’, sau đó mỗi lớp được chia ra sử dụng. Nói trắng ra, Phi thủy pháp rất đơn giản, chính là một quá trình thanh lọc thuốc màu, quan trọng nhất chính là phải kiểm soát tốt mức độ khô ướt của thuốc màu.”
Nói như vậy là Thịnh Đường hiểu rõ ràng ngay: “Trước kia nghe Kỳ Dư nói, khi khôi phục các bức bích họa Tây Tạng hoặc các bức Thangka(*), phát hiện người thời cổ đều dùng phương pháp chế tạo màu cổ xưa nhất này.”
(*) Thangka (còn được viết là Tangka hay Thanka) là loại tranh vẽ treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật tại gia đình. Tranh Thangka được dùng như một công cụ thuyết pháp, thể hiện cuộc đời của Đức Phật, các vị Lạt ma danh tiếng cùng chư Bồ tát, thánh thần.
“Đúng vậy.” Giang Chấp nói: “Tiêu Dã và Kỳ Dư đều là những đồ đệ được Giáo sư Hồ dạy dỗ tận tay. Bây giờ hai người họ đều là những người nắm được phương pháp chế tạo màu truyền thống. Các nhà khôi phục đời trước của Đôn Hoàng vô cùng nghiêm khắc trong
việc sử dụng thuốc màu, nhất là khi sao chép các bức bích họa của Đôn Hoàng, họ đều tận tay chế tạo màu. Các thuốc màu có tính chất khoáng vật không thể điều hòa với nhau, giả sử chỉ có đầu lục nhưng muốn dùng nhị lục cũng không thể tùy ý hợp hai thành một mà điều hòa. Đương nhiên, phần phối màu mang tính chất khoáng vật cô hiểu rõ nhất.”
Thịnh Đường gật đầu, cô từng làm công tác sao chép bản gốc, cũng hiểu rõ các loại thuốc màu đều có một quá trình pha chế nghiêm ngặt.
“Cách chế tạo màu thời cổ hơn ở sự cảm nhận và màu sắc, nghiền màu vẫn còn dùng máng đá, bột được nghiền ra tiếp tục được áp dụng phương pháp Phi thủy, phân chia số màu và sử dụng riêng biệt.” Giang Chấp ra hiệu về phía chiếc máng đá để trong một góc.
Máng đá thường gặp, ở giữa máng đá có một viên đá tròn lăn qua lăn lại, tiện cho việc nghiền khoáng liệu. Một thứ như vậy, được truyền từ cổ chí kim, cho dù kỹ thuật mài đá hiện đại có tiên tiến, nhanh gọn và thuận tiện đến đâu, phương pháp truyền thống tốn công sức như máng đá vẫn là phương pháp được các nhà khôi phục Đôn Hoàng sử dụng nhiều nhất.
Thịnh Đường được nước lấn tới: “Để tôi thực hành một lần đi.”
“Gấp gì chứ, thời gian còn nhiều.” Giang Chấp cười khẽ.
“Đằng nào cũng đang rảnh rỗi mà.” Thịnh Đường nghĩ quý nhất là sự kiên trì.
Giang Chấp đứng dựa vào bệ thao tác, thở dài, nói một câu đầy ý tứ: “Tiểu Thất, cô qua đây.”
Hơi nghiêm nghị một chút đấy.
Thịnh Đường cảm thấy có phần bất an, di chuyển bước nhỏ tới trước mặt anh, trong lòng thầm suy đoán, mình có nói sai câu nào không nhỉ?
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Giang Chấp không nói vội mà quan sát cô. Cô cảm thấy gai ốc trên người sắp dựng đứng hết cả lên rồi, đang định hỏi anh có chuyện gì thì thấy anh đổ người về phía mình, áp sát khuôn mặt lại gần cô: “Có phải cô muốn ngủ chung giường chung gối với tôi không?”
Hả…
“Muộn như vậy rồi mà tôi thấy cô không hề có ý định về nhà gì cả, tôi nghĩ có khả năng cô đang ôm suy nghĩ này.” Giang Chấp cười.
Thịnh Đường chợt hiểu ra.
Vô! Liêm! Sỉ!
“Giáo sư Hồ chưa từng dạy cho cô sao?”
Hồ Tường Thanh là người thuộc lớp trưởng bối, càng là một người kế thừa truyền thống. Về mặt chế tác thuốc màu, Tiêu Dã cũng là người được kế thừa truyền thụ, còn cô dẫu sao cũng là học trò của Hồ Tường Thanh.
Thịnh Đường cười hơi ngượng ngập, xoa xoa tay: “Màu vẽ tôi dùng để vẽ thường ngày ra ngoài mua luôn là được rồi, chẳng phải tôi chưa từng tận tay làm bao giờ sao.” Cũng là vì trước kia cô không phải người khôi phục bích họa, thế nên chỉ biết kỹ thuật truyền thống rất ngầu nhưng vẫn chưa tới học Hồ Tường Thanh một cách cụ thể.
Giang Chấp chỉ cười không nói gì. Anh đeo găng tay vào, đựng cẩn thận phần đằng hoàng màu vàng sẫm đã được ngâm kỹ.
Trong danh sách các màu truyền thống, đằng hoàng thuộc loại thuốc màu có tính chất thực vật, thường có thể mua được ở cả các hiệu thuốc Nam, nhưng loại dùng cho khôi phục bích họa thông thường phải nhập khẩu từ Ấn Độ. Đằng hoàng có độc, thế nên trước khi sử dụng đều phải ngâm nước sau đó thêm chút keo dính.
Thấy anh không tiếp lời, Thịnh Đường có phần sốt ruột, nhưng cô cũng không tiện thể hiện ra ngoài. Ngẫm nghĩ một chút, khi lên tiếng lần nữa, cô đã lái đường vòng: “Ngủ lại chỗ anh thế này thật là ngại quá, có thêm phiền phức gì cho anh không?”
Giang Chấp đi tới bên cạnh bệ thao tác, thắt chặt sợi dây trên khúc trúc, từ tốn đáp: “Phiền phức chắc chắn là sẽ thêm, nhưng cũng may…” Anh ngước mắt lên, liếc nhìn cô một cái rất nhanh: “Quen rồi.”
Tưởng cô không nghe ra chắc, ý anh là thường ngày cô đã gây cho anh không ít phiền phức rồi, người này còn liêm sỉ không? Cô yên phận thủ thường, thận trọng trong từng lời nói, cử chỉ, làm sao có thể gây phiền phức cho anh?
Làm người đừng quá đáng quá, người ta đã cho đường lùi thì phải biết đường mà đi, đừng quyết leo cột.
Hơn nữa, cô bảo vệ quyền riêng tư của anh biết bao nhiêu, còn chưa thẳng thừng hỏi vặn anh chuyện cây đàn violon đấy.
Thịnh Đường tiến sát lại gần anh, ngẩng đầu nhìn lên góc nghiêng của anh, cười nịnh nọt: “À… Thế mới nói, con người anh cực kỳ cực kỳ tốt, một người phiền phức như tôi mà anh cũng không chê là phiền phức, còn chăm sóc tôi như vậy.”
Giang Chấp cầm chày cối trong tay, bên trong đã có một lớp bột được nghiền vụn. Anh tiếp tục nghiền thêm mấy nhát: “Trong lòng thoải mái không?”
“Hả?”
“Nói những lời trái lương tâm như thế, trong lòng thoải mái không?”
Thịnh Đường đảo đảo mắt: “Đâu có dối lòng, câu nào câu nấy đều chân thành.”
Giang Chấp khẽ rướn môi: “Nói đi, cô muốn làm gì?”
“Anh dạy cho tôi đi, mấy thứ như thao tác chế tạo thuốc màu, dán lá thếp vàng gì gì đó.” Tuy rằng công việc thao tác khôi phục lần này nếu không giao cho Kỳ Dư thì cũng giao cho Tiêu Dã nhưng dù sao cô cũng đã tham gia rồi, học thêm được thứ nào hay thứ ấy. Ai dám đảm bảo sau này mình sẽ dựa vào thứ gì để kiếm cơm chứ.
Giang Chấp liếc nhìn cô một cái, không nói gì, vòng sang bên cạnh bàn làm việc đổ hết chỗ bột trong cối ra, cúi đầu bận rộn việc của mình.
“À thì…” Thịnh Đường lại chạy gần tới chỗ anh như một cái đuôi: “Hoặc là anh có thể dùng phương pháp Phi thủy thao tác một lượt, tôi rất thông minh, nhìn qua là biết ngay.”
“Đã để cô ngủ lại ở đây rồi lại còn phải biểu diễn cho cô xem một lần, cô coi tôi là bảo mẫu kiêm tạp kỹ, trêu đùa tôi đấy à?”
Thịnh Đường liều mạng, giơ tay kéo vạt áo của anh, khẽ lắc lắc mấy cái: “Sư phụ…”
Giang Chấp cúi đầu, nhìn nhanh xuống tay cô rồi lại ngước lên nhìn cô, bờ môi hơi mím nhẹ nhàng nhếch lên, trong ánh mắt có một nụ cười khẽ. Thịnh Đường chắc chắn là một cô gái có mắt nhìn, thấy vậy lập tức thủ thỉ nói khẽ: “Anh dạy tôi đi mà.”
Giang Chấp cố nhịn cười: “Tôi sẽ biểu diễn cho cô xem một lượt, cô học được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Được ngay.”
Phi thủy thật ra khi làm lại toàn bộ quá trình thì khá đơn giản, nhưng cái khó lại nằm ở kinh nghiệm. Giang Chấp thẳng thừng hòa chỗ bột vừa đựng cẩn thận ấy vào nước, nhẹ nhàng khuấy, để những hạt bột thô nhất lắng xuống đáy, sau đó anh tiếp tục nghiền rồi đổ vào một ống trúc đã được buộc sẵn.
“Cần phải để ống trúc dựng thẳng một đêm, đợi cho nước thanh men theo khe của ống trúc chảy đi hết, thứ còn lại chính là hồ màu.”
Thịnh Đường vừa nghe xong lập tức thất vọng: “Còn phải đợi cả đêm cơ à…”
Nhìn điệu bộ ấy của cô, Giang Chấp càng muốn cười hơn, nhưng anh không trêu chọc, mà nói: “Tới một độ khô nhất định sẽ phải cởi sợi dây buộc trên thanh trúc, mở thanh trúc ra, cô sẽ thấy lớp hồ màu phân chia thành từng lớp, lớp dưới cùng khá thô, lớp trên cùng khá mảnh.”
Tuy rằng không thể lập tức thao tác nhưng việc dạy học không dừng, Giang Chấp nói rất chi tiết.
“Lớp ở cuối cùng, ở thời cổ đại được gọi là ‘đầu thanh’, cũng có cách gọi khác là ‘đầu lục’, ở trên một chút người ta gọi là ‘nhị thanh’ hoặc ‘nhị lục’. Lớp ở trên cùng sẽ là ‘tứ thanh’, ‘tứ lục’, sau đó mỗi lớp được chia ra sử dụng. Nói trắng ra, Phi thủy pháp rất đơn giản, chính là một quá trình thanh lọc thuốc màu, quan trọng nhất chính là phải kiểm soát tốt mức độ khô ướt của thuốc màu.”
Nói như vậy là Thịnh Đường hiểu rõ ràng ngay: “Trước kia nghe Kỳ Dư nói, khi khôi phục các bức bích họa Tây Tạng hoặc các bức Thangka(*), phát hiện người thời cổ đều dùng phương pháp chế tạo màu cổ xưa nhất này.”
(*) Thangka (còn được viết là Tangka hay Thanka) là loại tranh vẽ treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật tại gia đình. Tranh Thangka được dùng như một công cụ thuyết pháp, thể hiện cuộc đời của Đức Phật, các vị Lạt ma danh tiếng cùng chư Bồ tát, thánh thần.
“Đúng vậy.” Giang Chấp nói: “Tiêu Dã và Kỳ Dư đều là những đồ đệ được Giáo sư Hồ dạy dỗ tận tay. Bây giờ hai người họ đều là những người nắm được phương pháp chế tạo màu truyền thống. Các nhà khôi phục đời trước của Đôn Hoàng vô cùng nghiêm khắc trong
việc sử dụng thuốc màu, nhất là khi sao chép các bức bích họa của Đôn Hoàng, họ đều tận tay chế tạo màu. Các thuốc màu có tính chất khoáng vật không thể điều hòa với nhau, giả sử chỉ có đầu lục nhưng muốn dùng nhị lục cũng không thể tùy ý hợp hai thành một mà điều hòa. Đương nhiên, phần phối màu mang tính chất khoáng vật cô hiểu rõ nhất.”
Thịnh Đường gật đầu, cô từng làm công tác sao chép bản gốc, cũng hiểu rõ các loại thuốc màu đều có một quá trình pha chế nghiêm ngặt.
“Cách chế tạo màu thời cổ hơn ở sự cảm nhận và màu sắc, nghiền màu vẫn còn dùng máng đá, bột được nghiền ra tiếp tục được áp dụng phương pháp Phi thủy, phân chia số màu và sử dụng riêng biệt.” Giang Chấp ra hiệu về phía chiếc máng đá để trong một góc.
Máng đá thường gặp, ở giữa máng đá có một viên đá tròn lăn qua lăn lại, tiện cho việc nghiền khoáng liệu. Một thứ như vậy, được truyền từ cổ chí kim, cho dù kỹ thuật mài đá hiện đại có tiên tiến, nhanh gọn và thuận tiện đến đâu, phương pháp truyền thống tốn công sức như máng đá vẫn là phương pháp được các nhà khôi phục Đôn Hoàng sử dụng nhiều nhất.
Thịnh Đường được nước lấn tới: “Để tôi thực hành một lần đi.”
“Gấp gì chứ, thời gian còn nhiều.” Giang Chấp cười khẽ.
“Đằng nào cũng đang rảnh rỗi mà.” Thịnh Đường nghĩ quý nhất là sự kiên trì.
Giang Chấp đứng dựa vào bệ thao tác, thở dài, nói một câu đầy ý tứ: “Tiểu Thất, cô qua đây.”
Hơi nghiêm nghị một chút đấy.
Thịnh Đường cảm thấy có phần bất an, di chuyển bước nhỏ tới trước mặt anh, trong lòng thầm suy đoán, mình có nói sai câu nào không nhỉ?
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Giang Chấp không nói vội mà quan sát cô. Cô cảm thấy gai ốc trên người sắp dựng đứng hết cả lên rồi, đang định hỏi anh có chuyện gì thì thấy anh đổ người về phía mình, áp sát khuôn mặt lại gần cô: “Có phải cô muốn ngủ chung giường chung gối với tôi không?”
Hả…
“Muộn như vậy rồi mà tôi thấy cô không hề có ý định về nhà gì cả, tôi nghĩ có khả năng cô đang ôm suy nghĩ này.” Giang Chấp cười.
Thịnh Đường chợt hiểu ra.
Vô! Liêm! Sỉ!
Bình luận facebook