Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 - Chương 62
Chương 62 MẦM NON LUÔN BỊ ĂN MẮNG
Thịnh Đường biết được tin Giang Chấp đi Bắc Kinh công tác là từ miệng của Tiêu Dã.
Lúc đó cô đang ở trong hang đối chiếu bản thiết kế phục hồi nguyên dạng với pho tượng thực tế. Đến bước thiết kế hỉnh ảnh phục hồi nguyên dạng, mỗi một chi tiết đều phải cực kỳ tỉ mỉ, tỉ mỉ hơn nữa. Quá trình phục hồi nguyên dạng pho tượng từ đầu tới chân khiến tóc trên đầu rụng đi quá nửa.
Thẩm Dao rất nhiệt tình, trước khi trở về viện nghiên cứu lấy tài liệu còn đưa cho Thịnh Đường một bức ảnh tham khảo, trên đầu là hình tượng một mỹ nữ. Sau khi Thẩm Dao ra khỏi hang, Tiêu Dã, người đang làm khôi phục vách hang phía Bắc, tranh thủ lúc thay quả bóng thổi bụi cũng lững thững ghé sát tới, ngó nhìn bức ảnh trong tay cô.
“Bức Đảo luyện đồ của Trương Huyên đời Đường. Thẩm Dao được đấy, con người cũng quá thật thà.” Tiêu Dã nói một câu.
Thịnh Đường đúng là không phủ nhận điểm này. Từ sau khi cô làm phương án bản vẽ phục hồi nguyên dạng, Thẩm Dao giúp cô không ít việc, phàm là những tài liệu cảm thấy cô có thể cần dùng đến, cô ấy đều để ý và chia sẻ.
Thế nên, thật ra Thịnh Đường không ghét con người cô ấy, chỉ ghét cái điệu bộ của cô ấy, chính là kiểu mong các anh chàng đẹp trai đều vây quanh mình vậy.
Phàm là những người có chút sắc đẹp đều tự luyến, nói chi tới một thời đại mà sắc đẹp lên ngôi như bây giờ. Thịnh Đường thừa nhận mình cũng tự luyến, cũng toàn kết giao với những thành phần tự luyến, giống như Trình Tần và Du Diệp. Nhưng cái kiểu rõ ràng là tự luyến lại che che đậy đậy một cách kín đáo nhưng thi thoảng vẫn muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình trước mặt người ngoài như Thẩm Dao cô quả thật không gặp nhiều.
“Ngũ quan của bức tượng và việc khôi phục nguyên dạng trâm cài tóc đúng là có thể tham khảo mỹ nữ trong bức tranh này. Xem xét từ tỷ lệ và đặc điểm thì thấy khá tương đồng.” Thịnh Đường đối chiếu bức ảnh và bản vẽ phục hồi nguyên dạng trong tay và nói.
Một người không phải nhà khôi phục bích họa như cô, trước mắt vẫn chưa có tư cách trực tiếp thực hiện việc khôi phục như Tiêu Dã và mọi người. Nhưng cho dù có trở thành nhà khôi phục thì không phải ai cũng có cơ hội được khôi phục bích họa ở Đôn Hoàng. Không có vài năm tích lũy kinh nghiệm, e rằng mặt vách của hang đá Đôn Hoàng cũng không thể sờ được vào. Thế nên đối mặt với công việc này, Thịnh Đường cảm thấy ngoài may mắn ra, bản thân cũng phải cẩn trọng trong việc tìm chứng cứ, cho dù chỉ là một diện tích to bằng một cái móng tay cô cũng không dám tùy tiện.
Nói tới diện tích to bằng một cái móng tay…
Thịnh Đường vô thức nhớ tới Giang Chấp.
Tính cách con người Giang Chấp như ma vậy, khó mà suy đoán nổi, một giây trước có thể vẫn còn ăn nói đĩnh đạc, một giây sau bỗng dưng im lặng. Một phút trước còn mỉm cười nhẹ nhàng, một phút sau có thể đã nghiêm nghị hà khắc.
Nhớ lại có một hôm cô mang vấn đề bằng chứng phục hồi màu sắc đài hoa sen của tượng Bồ Tát tới hỏi Tiêu Dã, không cẩn thận dựa vào phần bích họa mà anh đang khôi phục. Phần bích họa đó bị khởi giáp và nứt nẻ nghiêm trọng. Cô thề rằng mình còn chưa hề chạm vào nó, chỉ hơi sát lại gần một chút, mang theo một chút gió mà đã có một lớp nhỏ rụng xuống.
Những bích họa bị tổn hại nghiêm trọng, có lúc còn mong manh hơn cả hoa tuyết.
Giang Chấp mắng mỏ cô một trận thậm tệ, ở ngay trước mặt tất cả mọi người trong đội, thậm chí còn ép cô tìm lại lớp bích họa đó!
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Điểm khác biệt về bản chất giữa một lớp bích họa và một góc bích họa là lớp bích họa chỉ có lớp màu, còn góc bích họa bao gồm cả lớp màu và lớp địa trượng. Tìm một lớp bích họa phí công phí sức hơn nhiều so với tìm một góc bích họa. Chưa nói đến việc nó nhẹ, giòn, mỏng mà không cẩn thận có chút gió sẽ bay đi mất, rơi xuống đất rồi khó mà có thể nhìn thấy được.
Đương nhiên, cuối cùng chắc chắn đã tìm thấy được. Thịnh Đường biết mình cư xử lỗ mãng nên cũng không trách Giang Chấp đã mắng mỏ, chỉ cảm thấy hơi ấm ức trong lòng. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn là một mầm non ưu tú, nói theo lời của các thầy cô thì cô là hình mẫu đã có tài năng mà vẫn nỗ lực, đi tới đâu cũng được người ta khẳng định, đã khi nào bị người khác mắng té tát như vậy đâu? Hơn nữa còn ngay trước mặt Thẩm Dao nữa.
Là phần do Tiêu Dã chịu trách nhiệm, người ta còn chưa nói gì cả, còn biết đường an ủi cô, muốn tìm giúp cô. Ai ngờ Giang Chấp ra vẻ khó chịu, mắng luôn cả Tiêu Dã: “Cô ấy làm mất thì để cô ấy tự tìm lại! Cô ấy không có tay không có chân hay sao?”
Tóm lại Thịnh Đường cảm thấy, chỉ cần có mặt Giang Chấp ở trong hang thì trạng thái của toàn bộ các thành viên trong đội đều rất căng thẳng. Cho dù là những người dày dặn kinh nghiệm như Tiêu Dã hay Kỳ Dư có lúc không chú ý cũng sẽ bị Giang Chấp quát đôi ba câu.
Từ việc khôi phục bích họa tới các thiết bị, dụng cụ sau nữa là tới các đồ nghề phụ trợ như giá đỡ, nguồn sáng… Giang Chấp có thể nói là không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào dù là nhỏ nhất. Thế nên, có lúc một người chuyên nghiệp như La Chiếm lọt vào mắt anh cũng có khiếm khuyết.
E rằng người bị mắng ít nhất chính là Thẩm Dao. Có điều trong công việc, cô ấy quả thật cũng khiến người ta yên tâm. Một nhà khôi phục nữ ngoài việc sức khỏe không bằng cánh đàn ông ra thì những mặt khác như sự tỉ mỉ, kiên nhẫn… đều có ưu thế.
Nhưng cho dù là vậy, có đôi khi Thẩm Dao cũng phải sợ Giang Chấp, tuy rằng cô ấy nói khuôn mặt tuấn tú đó của Giang Chấp sẽ khiến phụ nữ liên tưởng xa xôi.
Vì vậy những vấn đề lặt vặt, bé xíu, Thịnh Đường thà tới tìm Tiêu Dã cho xong.
Thịnh Đường biết được tin Giang Chấp đi Bắc Kinh công tác là từ miệng của Tiêu Dã.
Lúc đó cô đang ở trong hang đối chiếu bản thiết kế phục hồi nguyên dạng với pho tượng thực tế. Đến bước thiết kế hỉnh ảnh phục hồi nguyên dạng, mỗi một chi tiết đều phải cực kỳ tỉ mỉ, tỉ mỉ hơn nữa. Quá trình phục hồi nguyên dạng pho tượng từ đầu tới chân khiến tóc trên đầu rụng đi quá nửa.
Thẩm Dao rất nhiệt tình, trước khi trở về viện nghiên cứu lấy tài liệu còn đưa cho Thịnh Đường một bức ảnh tham khảo, trên đầu là hình tượng một mỹ nữ. Sau khi Thẩm Dao ra khỏi hang, Tiêu Dã, người đang làm khôi phục vách hang phía Bắc, tranh thủ lúc thay quả bóng thổi bụi cũng lững thững ghé sát tới, ngó nhìn bức ảnh trong tay cô.
“Bức Đảo luyện đồ của Trương Huyên đời Đường. Thẩm Dao được đấy, con người cũng quá thật thà.” Tiêu Dã nói một câu.
Thịnh Đường đúng là không phủ nhận điểm này. Từ sau khi cô làm phương án bản vẽ phục hồi nguyên dạng, Thẩm Dao giúp cô không ít việc, phàm là những tài liệu cảm thấy cô có thể cần dùng đến, cô ấy đều để ý và chia sẻ.
Thế nên, thật ra Thịnh Đường không ghét con người cô ấy, chỉ ghét cái điệu bộ của cô ấy, chính là kiểu mong các anh chàng đẹp trai đều vây quanh mình vậy.
Phàm là những người có chút sắc đẹp đều tự luyến, nói chi tới một thời đại mà sắc đẹp lên ngôi như bây giờ. Thịnh Đường thừa nhận mình cũng tự luyến, cũng toàn kết giao với những thành phần tự luyến, giống như Trình Tần và Du Diệp. Nhưng cái kiểu rõ ràng là tự luyến lại che che đậy đậy một cách kín đáo nhưng thi thoảng vẫn muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình trước mặt người ngoài như Thẩm Dao cô quả thật không gặp nhiều.
“Ngũ quan của bức tượng và việc khôi phục nguyên dạng trâm cài tóc đúng là có thể tham khảo mỹ nữ trong bức tranh này. Xem xét từ tỷ lệ và đặc điểm thì thấy khá tương đồng.” Thịnh Đường đối chiếu bức ảnh và bản vẽ phục hồi nguyên dạng trong tay và nói.
Một người không phải nhà khôi phục bích họa như cô, trước mắt vẫn chưa có tư cách trực tiếp thực hiện việc khôi phục như Tiêu Dã và mọi người. Nhưng cho dù có trở thành nhà khôi phục thì không phải ai cũng có cơ hội được khôi phục bích họa ở Đôn Hoàng. Không có vài năm tích lũy kinh nghiệm, e rằng mặt vách của hang đá Đôn Hoàng cũng không thể sờ được vào. Thế nên đối mặt với công việc này, Thịnh Đường cảm thấy ngoài may mắn ra, bản thân cũng phải cẩn trọng trong việc tìm chứng cứ, cho dù chỉ là một diện tích to bằng một cái móng tay cô cũng không dám tùy tiện.
Nói tới diện tích to bằng một cái móng tay…
Thịnh Đường vô thức nhớ tới Giang Chấp.
Tính cách con người Giang Chấp như ma vậy, khó mà suy đoán nổi, một giây trước có thể vẫn còn ăn nói đĩnh đạc, một giây sau bỗng dưng im lặng. Một phút trước còn mỉm cười nhẹ nhàng, một phút sau có thể đã nghiêm nghị hà khắc.
Nhớ lại có một hôm cô mang vấn đề bằng chứng phục hồi màu sắc đài hoa sen của tượng Bồ Tát tới hỏi Tiêu Dã, không cẩn thận dựa vào phần bích họa mà anh đang khôi phục. Phần bích họa đó bị khởi giáp và nứt nẻ nghiêm trọng. Cô thề rằng mình còn chưa hề chạm vào nó, chỉ hơi sát lại gần một chút, mang theo một chút gió mà đã có một lớp nhỏ rụng xuống.
Những bích họa bị tổn hại nghiêm trọng, có lúc còn mong manh hơn cả hoa tuyết.
Giang Chấp mắng mỏ cô một trận thậm tệ, ở ngay trước mặt tất cả mọi người trong đội, thậm chí còn ép cô tìm lại lớp bích họa đó!
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Điểm khác biệt về bản chất giữa một lớp bích họa và một góc bích họa là lớp bích họa chỉ có lớp màu, còn góc bích họa bao gồm cả lớp màu và lớp địa trượng. Tìm một lớp bích họa phí công phí sức hơn nhiều so với tìm một góc bích họa. Chưa nói đến việc nó nhẹ, giòn, mỏng mà không cẩn thận có chút gió sẽ bay đi mất, rơi xuống đất rồi khó mà có thể nhìn thấy được.
Đương nhiên, cuối cùng chắc chắn đã tìm thấy được. Thịnh Đường biết mình cư xử lỗ mãng nên cũng không trách Giang Chấp đã mắng mỏ, chỉ cảm thấy hơi ấm ức trong lòng. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn là một mầm non ưu tú, nói theo lời của các thầy cô thì cô là hình mẫu đã có tài năng mà vẫn nỗ lực, đi tới đâu cũng được người ta khẳng định, đã khi nào bị người khác mắng té tát như vậy đâu? Hơn nữa còn ngay trước mặt Thẩm Dao nữa.
Là phần do Tiêu Dã chịu trách nhiệm, người ta còn chưa nói gì cả, còn biết đường an ủi cô, muốn tìm giúp cô. Ai ngờ Giang Chấp ra vẻ khó chịu, mắng luôn cả Tiêu Dã: “Cô ấy làm mất thì để cô ấy tự tìm lại! Cô ấy không có tay không có chân hay sao?”
Tóm lại Thịnh Đường cảm thấy, chỉ cần có mặt Giang Chấp ở trong hang thì trạng thái của toàn bộ các thành viên trong đội đều rất căng thẳng. Cho dù là những người dày dặn kinh nghiệm như Tiêu Dã hay Kỳ Dư có lúc không chú ý cũng sẽ bị Giang Chấp quát đôi ba câu.
Từ việc khôi phục bích họa tới các thiết bị, dụng cụ sau nữa là tới các đồ nghề phụ trợ như giá đỡ, nguồn sáng… Giang Chấp có thể nói là không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào dù là nhỏ nhất. Thế nên, có lúc một người chuyên nghiệp như La Chiếm lọt vào mắt anh cũng có khiếm khuyết.
E rằng người bị mắng ít nhất chính là Thẩm Dao. Có điều trong công việc, cô ấy quả thật cũng khiến người ta yên tâm. Một nhà khôi phục nữ ngoài việc sức khỏe không bằng cánh đàn ông ra thì những mặt khác như sự tỉ mỉ, kiên nhẫn… đều có ưu thế.
Nhưng cho dù là vậy, có đôi khi Thẩm Dao cũng phải sợ Giang Chấp, tuy rằng cô ấy nói khuôn mặt tuấn tú đó của Giang Chấp sẽ khiến phụ nữ liên tưởng xa xôi.
Vì vậy những vấn đề lặt vặt, bé xíu, Thịnh Đường thà tới tìm Tiêu Dã cho xong.
Bình luận facebook