Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65 - Chương 65
Chương 65 ẢNH HƯỞNG KHÔNG TỐT
Giang Chấp quay về chuyện chính: “Nết xét về mặt kỹ thuật thì bức bích họa này vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của một bức tranh ba chiều. Chỉ khi tìm được một góc nhìn tốt nhất mới có thể quan sát được đôi chút nguyên lý ban đầu. Có thể cũng vì điểm này, cách vẽ này khi đó mới không được thời đại chấp nhận, dẫn đến việc cũng không được tiếp tục phát triển và hoàn thiện. Nói trắng ra chính là trường phái hội họa ảo giác của châu Âu kết hợp với hình thức tranh ghép của Trung Quốc truyền thống sẽ có được trường phái tranh ba chiều.”
Anh lại mở rộng phạm vi chùm sáng ra một sáng: “Nhìn từ diện tích của bích họa, bức ‘Vua Thi Tỳ cắt thịt cứu chim’ này không to được bằng hang số 254. Có lẽ nó chỉ là một sản phẩm vẽ thử của họa sư khi ấy, cũng có thể giống như Tiểu Thất nói: Không hài lòng nhưng vẫn muốn chứng thực một lần xem sao. Tóm lại là có chút đáng tiếc. Nếu lúc ấy kiểu vẽ tranh này tiếp tục được phát triển và đề cử, chưa biết chừng nơi khởi nguồn của nghệ thuật ảo giác đã không phải châu Âu rồi. Thế nên mới nói, một bức bích họa mà kỹ thuật trông có vẻ vẫn chưa hoàn thiện này ngược lại lại trở thành một thông tin lịch sử đáng quý.”
Hội họa ảo giác thật ra là một hình thức hội họa hướng đến mục đích tạo ra ảo ảnh thị giác rất thực tế giữa không gian 3D với vật thể thật. Có thể bắt gặp ở không ít giáo đường tại Italia, một trong những đại diện của nó chính là những hình trang trí ảo giác thời kỳ Baroque.
Sau này nó được các giáo hội mang tới Trung Quốc để phục vụ cho triều đình nhà Thanh, sau đó được kết hợp với hội họa truyền thống Trung Hoa đã trở thành những bức tranh ba chiều mà chúng ta thấy ngày nay.
Kỳ Dư thở vắn than dài, sao lại không kiên trì thêm chứ? Cứ cố gắng kiên trì đi, chưa biết chừng có những tác phẩm đi đầu lịch sử sẽ thay tên đổi họ không chừng.
Nhưng mà không sao!
“Có chết tôi cũng phải khôi phục nó bằng được!” Sau khi thề thốt một câu chắc nịch, sắc mặt Kỳ Dư lại xị xuống: “Nhưng kiểu vẽ này trước đây tôi chưa từng khôi phục...”
Di chuyển tầm nhìn hướng sang phía Thịnh Đường, mắt Kỳ Dư chợt sáng rực lên: “Đường Đường, về mặt nghiên cứu phương pháp hội họa em là người chuyên nghiệp, cùng giúp anh làm phương án khôi phục đi.”
Thịnh Đường trợn tròng trắng: “Không muốn.”
Bản thân cô còn cả đống việc phải giải quyết đây.
“Em cứ nói đi, muốn thứ gì? Chẳng phải em thích uống nước ngọt nhưng lại lười vác lên tầng sao?” Kỳ Dư đẩy thẳng La Chiếm về phía trước với thái độ hào sảng, phóng khoáng: “Đây chẳng phải là sức lao động có sẵn sao!”
La Chiếm thật chỉ muốn tát một cái cho Kỳ Dư chết ngay tại chỗ.
“Chỉ khiêng nước ngọt, vậy mà gọi là thành ý sao?”
“Còn cả quãng đời sau này!” Kỳ Dư nói một câu văn vở rất lãng mạn nhưng lại có thể khiến La Chiếm muốn nôn ra máu.
Thịnh Đường cảm thấy chuyện làm ăn này cũng được, nhưng ra thêm điều kiện: “Sau này phàm là những thứ cần vác lên gác đều do anh ấy vác. Ngoài ra, nếu em lười vận động, muốn nhờ người làm chân sai vặt đi mua đồ cũng phải đến lượt anh ấy!”
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ!” Kỳ Dư vỗ mạnh lên vai La Chiếm.
La Chiếm quay ngoắt đầu sang trừng mắt với Kỳ Dư: “Cậu chán sống rồi phải không?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Kỳ Dư cười với anh ấy, vẻ cực kỳ vô tội: “Chẳng phải chúng ta đều đang cống hiến những báu vật tuyệt vời nhất cho Hoa Hạ hay sao?”
La Chiếm một tay túm lấy cổ áo của Kỳ Dư, nhấc lên, ném anh ấy ra rất xa, hạ thấp giọng xuống, nghiến răng: “Mẹ nó chứ, sai bảo ông đây sao mà thuận mồm thuận miệng thế!”
Kỳ Dư hoàn toàn không sửng sốt vì thái độ này của La Chiếm, vẫn bày ra khuôn mặt cười trừ, mặc cho La Chiếm túm lấy mình: “Người nhà cả mà, nếu tôi không coi cậu là người nhà, làm sao tôi dám sai bảo như vậy, cậu nói đúng không?”
La Chiếm nhìn Kỳ Dư chằm chằm, răng ngứa ngáy.
“Này, em nói này hai vị, bàn bạc sao rồi?” Thịnh Đường nhàn nhã đứng sau lưng họ hỏi to: “Kỳ Dư, anh cũng đừng ép buộc người khác. Người ta không nhận thì anh nhận đi, nếu không chuyện chỉ bảo xin miễn bàn.”
“Shit, La Chiếm!” Kỳ Dư giơ tay ra trước mặt La Chiếm: “Bàn tay của tiểu gia tôi quý giá lắm đấy!”
Thấy La Chiếm vẫn nhìn mình không chịu dời mắt, Kỳ Dư hắng giọng: “Món tủ của con nhóc Thịnh Đường chết tiệt đó là Phật nhảy tường(*), tôi sẽ học lén!”
(*) Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường, là một loại súp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương.
La Chiếm buông tay ra chửi anh ấy một hồi rồi quay đầu nói với Thịnh Đường: “Đồng ý.”
Tiêu Dã đứng bên cạnh xem đã trò vui, nhịn cười: “Tiểu sư muội, chỗ đồ em cần mua anh xin một phần.”
“Cút ra!” La Chiếm hét lên một tiếng.
Tiêu Dã quả thực không nhịn nổi nữa, cười phá lên rất to. Trong hang này nhiều niềm vui thật.
Giang Chấp im ắng nãy giờ cũng từ tốn cất lời, nhìn vào La Chiếm: “Đồ đạc xách cho cô ấy tới trước cửa nhà là được rồi, không cần vào trong.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều không hiểu.
Bấy giờ Giang Chấp mới chuyển ánh mắt trở về phía Thịnh Đường: “Cô nam quả nữ, ảnh hưởng không tốt.”
Giang Chấp quay về chuyện chính: “Nết xét về mặt kỹ thuật thì bức bích họa này vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của một bức tranh ba chiều. Chỉ khi tìm được một góc nhìn tốt nhất mới có thể quan sát được đôi chút nguyên lý ban đầu. Có thể cũng vì điểm này, cách vẽ này khi đó mới không được thời đại chấp nhận, dẫn đến việc cũng không được tiếp tục phát triển và hoàn thiện. Nói trắng ra chính là trường phái hội họa ảo giác của châu Âu kết hợp với hình thức tranh ghép của Trung Quốc truyền thống sẽ có được trường phái tranh ba chiều.”
Anh lại mở rộng phạm vi chùm sáng ra một sáng: “Nhìn từ diện tích của bích họa, bức ‘Vua Thi Tỳ cắt thịt cứu chim’ này không to được bằng hang số 254. Có lẽ nó chỉ là một sản phẩm vẽ thử của họa sư khi ấy, cũng có thể giống như Tiểu Thất nói: Không hài lòng nhưng vẫn muốn chứng thực một lần xem sao. Tóm lại là có chút đáng tiếc. Nếu lúc ấy kiểu vẽ tranh này tiếp tục được phát triển và đề cử, chưa biết chừng nơi khởi nguồn của nghệ thuật ảo giác đã không phải châu Âu rồi. Thế nên mới nói, một bức bích họa mà kỹ thuật trông có vẻ vẫn chưa hoàn thiện này ngược lại lại trở thành một thông tin lịch sử đáng quý.”
Hội họa ảo giác thật ra là một hình thức hội họa hướng đến mục đích tạo ra ảo ảnh thị giác rất thực tế giữa không gian 3D với vật thể thật. Có thể bắt gặp ở không ít giáo đường tại Italia, một trong những đại diện của nó chính là những hình trang trí ảo giác thời kỳ Baroque.
Sau này nó được các giáo hội mang tới Trung Quốc để phục vụ cho triều đình nhà Thanh, sau đó được kết hợp với hội họa truyền thống Trung Hoa đã trở thành những bức tranh ba chiều mà chúng ta thấy ngày nay.
Kỳ Dư thở vắn than dài, sao lại không kiên trì thêm chứ? Cứ cố gắng kiên trì đi, chưa biết chừng có những tác phẩm đi đầu lịch sử sẽ thay tên đổi họ không chừng.
Nhưng mà không sao!
“Có chết tôi cũng phải khôi phục nó bằng được!” Sau khi thề thốt một câu chắc nịch, sắc mặt Kỳ Dư lại xị xuống: “Nhưng kiểu vẽ này trước đây tôi chưa từng khôi phục...”
Di chuyển tầm nhìn hướng sang phía Thịnh Đường, mắt Kỳ Dư chợt sáng rực lên: “Đường Đường, về mặt nghiên cứu phương pháp hội họa em là người chuyên nghiệp, cùng giúp anh làm phương án khôi phục đi.”
Thịnh Đường trợn tròng trắng: “Không muốn.”
Bản thân cô còn cả đống việc phải giải quyết đây.
“Em cứ nói đi, muốn thứ gì? Chẳng phải em thích uống nước ngọt nhưng lại lười vác lên tầng sao?” Kỳ Dư đẩy thẳng La Chiếm về phía trước với thái độ hào sảng, phóng khoáng: “Đây chẳng phải là sức lao động có sẵn sao!”
La Chiếm thật chỉ muốn tát một cái cho Kỳ Dư chết ngay tại chỗ.
“Chỉ khiêng nước ngọt, vậy mà gọi là thành ý sao?”
“Còn cả quãng đời sau này!” Kỳ Dư nói một câu văn vở rất lãng mạn nhưng lại có thể khiến La Chiếm muốn nôn ra máu.
Thịnh Đường cảm thấy chuyện làm ăn này cũng được, nhưng ra thêm điều kiện: “Sau này phàm là những thứ cần vác lên gác đều do anh ấy vác. Ngoài ra, nếu em lười vận động, muốn nhờ người làm chân sai vặt đi mua đồ cũng phải đến lượt anh ấy!”
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ!” Kỳ Dư vỗ mạnh lên vai La Chiếm.
La Chiếm quay ngoắt đầu sang trừng mắt với Kỳ Dư: “Cậu chán sống rồi phải không?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Kỳ Dư cười với anh ấy, vẻ cực kỳ vô tội: “Chẳng phải chúng ta đều đang cống hiến những báu vật tuyệt vời nhất cho Hoa Hạ hay sao?”
La Chiếm một tay túm lấy cổ áo của Kỳ Dư, nhấc lên, ném anh ấy ra rất xa, hạ thấp giọng xuống, nghiến răng: “Mẹ nó chứ, sai bảo ông đây sao mà thuận mồm thuận miệng thế!”
Kỳ Dư hoàn toàn không sửng sốt vì thái độ này của La Chiếm, vẫn bày ra khuôn mặt cười trừ, mặc cho La Chiếm túm lấy mình: “Người nhà cả mà, nếu tôi không coi cậu là người nhà, làm sao tôi dám sai bảo như vậy, cậu nói đúng không?”
La Chiếm nhìn Kỳ Dư chằm chằm, răng ngứa ngáy.
“Này, em nói này hai vị, bàn bạc sao rồi?” Thịnh Đường nhàn nhã đứng sau lưng họ hỏi to: “Kỳ Dư, anh cũng đừng ép buộc người khác. Người ta không nhận thì anh nhận đi, nếu không chuyện chỉ bảo xin miễn bàn.”
“Shit, La Chiếm!” Kỳ Dư giơ tay ra trước mặt La Chiếm: “Bàn tay của tiểu gia tôi quý giá lắm đấy!”
Thấy La Chiếm vẫn nhìn mình không chịu dời mắt, Kỳ Dư hắng giọng: “Món tủ của con nhóc Thịnh Đường chết tiệt đó là Phật nhảy tường(*), tôi sẽ học lén!”
(*) Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường, là một loại súp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương.
La Chiếm buông tay ra chửi anh ấy một hồi rồi quay đầu nói với Thịnh Đường: “Đồng ý.”
Tiêu Dã đứng bên cạnh xem đã trò vui, nhịn cười: “Tiểu sư muội, chỗ đồ em cần mua anh xin một phần.”
“Cút ra!” La Chiếm hét lên một tiếng.
Tiêu Dã quả thực không nhịn nổi nữa, cười phá lên rất to. Trong hang này nhiều niềm vui thật.
Giang Chấp im ắng nãy giờ cũng từ tốn cất lời, nhìn vào La Chiếm: “Đồ đạc xách cho cô ấy tới trước cửa nhà là được rồi, không cần vào trong.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều không hiểu.
Bấy giờ Giang Chấp mới chuyển ánh mắt trở về phía Thịnh Đường: “Cô nam quả nữ, ảnh hưởng không tốt.”
Bình luận facebook