• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thà Đừng Gặp Gỡ <Bất ngộ khuynh thành bất ngộ nhĩ> (1 Viewer)

  • Chương 80

Chương 20 : Cô và Lệ Cảnh Trình đã từng tới khách sạn này


Edit: Rika


-----


Vinh Thiển đứng chờ ở phía trước lễ tân, Hoàng Phủ Tứ Thiếu gọi điện thoại xong liền ngoái đầu nhìn cô.


Vinh Thiển ngẩng đầu, cảm giác không thích hợp, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thật xấu hổ, cô giống như không có việc gì dời mắt đi, Hoàng Phủ Tứ Thiếu một tay gác lên kệ, ánh mắt giống như cây đinh ghim chặt lên người cô.


Dần dần, ngay cả người bên cạnh cũng phát giác ra điểm bất thường.


Trước quầy lễ tân, nhân viên lễ tân nhìn Hoàng Phủ Tứ Thiếu, rồi sau lại nhìn Vinh Thiển, không khỏi nở nụ cười: “Xin chào, đây là phòng tốt nhất.”


Vinh Thiển vội đưa tay tiếp nhận: “Cám ơn.”


Nét mặt cô không vui, cảm thấy người đàn ông đối diện thực không lễ phép, ánh mắt anh ta giống như không kiêng nể gì, Vinh Thiển cảm thấy phản cảm.


Cầm đồ vật này nọ chuẩn bị về phòng, Hoàng Phủ Tứ Thiếu xoay người mở miệng nói: “Khoan đã.”


Vinh Thiển nghe tiếng gọi, cô dừng bước, nghiêng người hỏi: “Có việc gì sao?”


“Trước kia, hình như tôi đã gặp cô.”


Vinh Thiển hơi suy nghĩ, lý do làm quen này, còn không bằng lúc trước Lệ Cảnh Trình, cô nói trắng ra: “Tôi chưa gặp anh bao giờ.”


Khuôn mặt Hoàng Phủ Tứ Thiếu lạnh lùng, ý bảo Vinh Thiển nhìn xung quanh: “Cô thật sự không ấn tượng đối với nơi này?”


“Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, còn có, tôi không có một chút ấn tượng nào về anh cả, cũng chưa gặp anh bao giờ.”


Người đàn ông mở miệng cười: “Cô có thể cẩn thận nhớ lại thật kỹ đi.”


“Chào đón khách không phải giống như anh.” Vinh Thiển nói xong, liền xoay người rời đi.


Trở lại phòng, Lâm Nam và các bạn đem hành lý lấy ra, các cô so sánh, khoe mọi thứ mình có.


Hạ Nhân ngồi ở mép giường, không nhúc nhích


Nhìn thấy Vinh Thiển đi tới, cô vội vàng nói: “Thiển Thiển, tối nay mình và bạn nằm chung một giường nha?”


Lâm Nam buông quần áo trong tay ra: “Hạ Nhân, cô làm sao không biết xấu hổ mà nói ra lời này? Lúc cô nhớ thương vị hôn phu của bạn mình, cô có nghĩ tới Thiển Thiển là bạn không?”


“Mọi người đừng hiểu lầm, mình thực không có .. . . .”


Vinh Thiển nghĩ đến Lệ Cảnh Trình nói lúc trước, nhìn lại Hạ Nhân, trong lòng cô hơi nghi ngờ, lúc trước hai người tiến đến với nhau là vì đồng cảnh ngộ xảy ra chuyện ở X, chuyện này ngay cả Lâm Nam cô cũng chưa nói, cô còn tưởng rằng hai người là “đồng bệnh tương lân”, Hạ Nhân lại thường xuyên có bộ dáng yếu nhược, lại không nghĩ tới, những điều này là đều có mục đích cả.


[ * Cùng chung một hoàn cảnh hoặc có nhiều điểm tương đồng nên thông cảm và yêu thương nhau.]


Vinh Thiển không nói gì, Hạ Nhân càng nóng nảy: “Thiển Thiển, Lệ Cảnh Trình muốn mình cách xa bạn, cho nên mới cố ý năm lần bảy lượt xuất hiện ở trước trường.”


“Vậy tại sao anh ấy lại muốn bạn cách xa mình?”


Hạ Nhân cắn môi dưới. Lâm Nam và Hà Mộ cũng dừng động tác lại, chờ nghe cô ta ‘nói dối’ thế nào.


“Có lẽ, có lẽ sợ mình ảnh hưởng tới bạn, tính tình của mình. . . .” Hạ Nhân không nói rõ, dù sao ở đây cũng còn có người.


Vinh Thiển đi tới hành lý của mình, quỳ gối xuống bắt đầu thu thập, Lâm Nam lần nữa đem quần áo hung hăng hướng tới Hạ Nhân: “Buổi tối, cô ngủ chung với tôi, Thiển Thiển, cậu và Mộc Tử chung một cái giường.”


Vinh Thiển cũng đồng ý với đề nghị này, Lâm Nam đã nói như thế, Hạ Nhân cũng không dám nói gì thêm.


“Leng keng ───”


Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Lâm Nam thuận miệng hỏi: “Ai đó?”


“Nhân viên phục vụ.”


Cô bước tới mở cửa, Lâm Nam rất nhanh vọt đến bên cạnh, nhìn thấy nhân viên đẩy xe thức ăn tiến vào, phía sau còn có thêm một người đẩy xe vào nữa.


Đi vào phòng, nhân viên phục vụ rất nhanh mở bàn ăn ra, mấy người hai mặt nhìn nhau, Vinh Thiển buông động tác trong tay đứng dậy nói: “Xin lỗi, hình như chúng tôi không gọi.”


“Đây là do Hoàng Phủ Tứ Thiếu dặn dò chúng tôi đưa tới, đưa cho cô Vinh.”


Bàn ăn phía sau toàn là hoa quả, những quả tươi ngon mướt mát, rất phong phú. Đồ ăn thì có cả món Trung và món Tây, đây quả thực là bàn ăn xa hoa vượt quá tiêu chuẩn của bốn người, Lâm Nam ngạc nhiên nhưng vẫn không quên hỏi: “Hoàng Phủ Tứ Thiếu là ai?”


“Là cậu chủ của khách sạn chúng tôi.”


Lâm Nam giống như đang nằm mơ: “Thiển Thiển, cậu biết người này à?”


“Không biết.”


“Mời mọi người chậm rãi thưởng thức” . Nói xong, nhân viên phục vụ liền rời đi.


Vinh Thiển vội đuổi theo tới cửa: “Khoan đã, nói với ông chủ các người tôi không biết anh ta, mấy thứ này không thể nhận được.”


“Đúng đó.” Lâm Nam cứ việc mơ hồ, bàn ăn nhìn thật ngon nhưng cũng không dám mơ mộng, ‘ăn thịt người miệng ngắn bắt người mềm tay’* : “Các người mang về đi.”


(*Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người mềm tay, nguyên văn “吃人嘴短拿人手软 - cật nhân chủy đoản nã nhân thủ nhuyễn” : ý nói đã nhận lợi lộc gì của người khác thì phải lịch sự với người, đối xử tốt với người.)


“Cô Vinh, đồ đã đưa rồi lý nào lấy lại được? Huống hồ đây chính là do Hoàng Phủ Tứ Thiếu đích thân dặn dò, nhất định cô phải nhận, cũng đừng làm chúng tôi khó xử.”


Nhân viên phục vụ nói xong, hai tay đặt trước bụng cung kính xoay người, người còn lại cũng chậm rãi rời khỏi phòng.


Lâm Nam nhìn hai bàn ăn được đưa tới: “Thiển Thiển, Hoàng Phủ Tứ Thiếu là người như thế nào mà tặng cậu thứ này thế?”


Vinh Thiển lắc đầu: “Mình không biết.”


“Cậu chưa gặp anh ta sao?”


“Lúc nãy gặp ở lễ tân đó.”


Lâm Nam làm bộ dáng bừng tỉnh, mặt tươi như hoa: “Mình biết rồi.”


Cô đi đến bên cạnh Vinh Thiển, cánh tay đặt lên bả vai cô: “Thiển Thiển của chúng ta gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, khẳng định Hoàng Phủ Tứ Thiếu kia đối với cậu ‘nhất kiến chung tình’*, cậu xem, tặng đồ ăn, tặng hoa, tiểu mỹ nhân, xem ra mị lực của cậu bắn tứ phía nha.”


( * Vừa gặp đã yêu )


“Biến đi.” Vinh Thiển cốc vào đầu Lâm Nam: “Mình có tự kỷ cũng chưa tới mức như cậu.”


“Sự thật thế mà.” Lâm Nam đi tới trước bàn ăn: “Cậu xem, có nhiều món quả thực chưa bao giờ mình được thấy, được ăn, giá trị chắc xa xỉ lắm đây?”


Vinh Thiển không có hứng thú, cô ngồi xổm bên hành lý tiếp tục sắp xếp, Lâm Nam cầm dao nĩa lên: “Thiển Thiển, có thể ăn được không?”


“Không được.”


“Ai u, đừng lãng phí. . . .”


Hạ Nhân ngẩng đầu nhìn, cô ta cũng cật lực nói thêm vào: “Lâm Nam nói đúng đó, khẳng định anh ta coi trọng Thiển Thiển.”


“Hừ.” Lâm Nam bưng đĩa hoa quả, vừa ăn vừa nói: “Cho dù có một trăm người coi trọng Thiển Thiển, đó cũng là việc của cô ấy, không quan hệ tới người khác.”


Hạ Nhân khẽ cắn môi dưới: “Lâm Nam, mình không có ý gì cả.”


“Được rồi, cô đừng có giả vờ.” Lâm Nam đi đến bên cạnh Hà Mộ, ý bảo Hà Mộ nếm thử: “Thật không rõ giáo viên hướng dẫn nữa, tại sao lại sắp xếp chúng ta chung một phòng.”


Hạ Nhân luống cuống, vội đứng dậy ra ngoài, Vinh Thiển cũng không nói gì, Lâm Nam đi đến bàn ăn, lúc này mới nói tiếp: “Thiển Thiển, làm sao mà mới chỉ gặp cậu một lần mà đưa tới nhiều đồ như vậy? Cậu xác định chưa gặp anh ta sao? Có lẽ, anh ta là bạn của Lệ Cảnh Trình sao?”


Nghe Lâm Nam nói như thế, Vinh Thiển cảm thấy cũng có lý.


Suy nghĩ một chút, nhưng dường như không chính xác lắm: “Lệ Cảnh Trình biết mình ở khách sạn này, nếu người nọ thật sự là bạn anh ta, khẳng định đã nhắc tới tên rồi.”


“Nhưng thật ra..” Lâm Nam nghĩ tới những đoạn ngắn trong tiểu thuyết ngôn tình: “Chẳng lẽ thực sự là nhất kiến chung tình sao? Hay là cường thủ hào đoạt sao?*”


(*Cường thủ hào đoạt “强取豪夺”: nghĩa là dùng sức mạnh để cướp lấy, giành lấy thứ mình muốn)


“Tỉnh tỉnh tỉnh” ai làm việc nấy đi...


Hà Mộ cuối cùng cũng sắp xếp đồ xong, đưa mắt nhìn Lâm Nam: “Ai dám cường thủ hào đoạt từ trong tay Lệ Cảnh Trình?”


Vinh Thiển cảm thấy, lời Hà Mộ nói giống như có một điểm gì đó rất quan trọng.


Sau khi Hạ Nhân đi ra ngoài, chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh, trong lớp cô ta cũng chẳng có ai là bạn.


Điện thoại di động vang lên, Hạ Nhân nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là một số lạ.


Cô không nhịn được sợ hãi, mấy ngày nay, người kia cũng chưa có liên hệ với cô, mà cô lại nói thật với Lệ Cảnh Trình, trong lòng nơm nớp lo sợ, sợ đối phương tìm cô tính sổ.


Cầm điện thoại mà như củ khoai lang nóng bỏng tay, lưỡng lự nửa muốn nghe nửa muốn không.


Nhưng dù sao đồ vật của mình vẫn còn trong tay bọn họ, Hạ Nhân do dự mãi cuối cùng quyết định nghe máy: “Alo.”


Giọng nói của đối phương rất nhỏ, nhưng lại làm cho cô run rẩy: “Hạ Nhân.”


Cô nắm chặt tay: “Vâng, tôi đây.”


Chu Đình Đình thấy Hạ Nhân nghe điện thoại, lúc cô ta đi ngang qua, bất ngờ nghe được một câu nói: “Tôi không dám bán đứng anh, nhưng quả thật lúc đó không có biện pháp, thực xin lỗi. . . .”


Hạ Nhân tiếp tục cầu xin: “Van xin các người đừng đem đoạn băng đó công bố ra bên ngoài, tôi biết, Lệ Cảnh Trình đã không còn sử dụng được nữa, nhưng về sau nếu có việc gì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp cho anh, cầu xin anh. . .”


Chu Đình Đình lắng tai nghe, Hạ Nhân cật lực cầu xin tha thứ: “Tôi sẽ tiếp tục tiếp cận Vinh Thiển. . .”


Chu Đình Đình nghe xong, trong đầu nảy sinh một chủ ý, cô tiến lên đoạt lấy điện thoại của Hạ Nhân, Hạ Nhân kinh ngạc, nhìn bàn tay trống không, thẳng đến khi Chu Đình Đình đi tới trước, cô ta lúc này mới phản ứng lại: “Đình Đình, trả điện thoại ình.”


Chu Đình Đình đi thẳng vào vấn đề, trao đổi với người bên kia: “Xin chào, tôi cũng bị Lệ Cảnh Trình và Vinh Thiển hãm hại, tôi muốn cùng hợp tác với Hạ Nhân, xin ngài. . . .”


“Tút. . .tút. . .tút”


Đầu dây bên kia đã tắt máy.


Chu Đình Đình mắng một tiếng, cô đưa mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Hạ Nhân chạy nhanh tới đoạt lấy. Cô ta thở hồng hộc, mở miệng nói: “Chu Đình Đình, tại sao bạn lại làm thế?”


“Tôi làm sao?” Chu Đình Đình mở hai tay ra, bộ dáng không chút để ý: “Không phải là chỉ nói mấy câu thôi sao? Hay là cô có tật giật mình, nên mới sợ hãi?”


“Bạn làm thế là không lễ phép.”


Chu Đình Đình khinh thường nhún đầu vai: “Thì như thế nào, cuộc nói chuyện vừa rồi của các người, tôi đã nghe thấy hết.”


Hạ Nhân cất điện thoại: “Bạn đừng như thế, người kia không tốt, bạn đừng đụng tới.”


“Người kia là ai?”


Hạ Nhân kiềm chế sự tức giận, cô ta xoay người rời đi, Chu Đình Đình bước tới ngăn lại: “Vừa nãy nghe thấy, cô không làm được việc, còn có, cái gì mà băng đĩa? Là cái gì mà có thể uy hiếp được cô thế?”


Nhìn thấy hốc mắt Hạ Nhân đỏ lên, Chu Đình Đình xua tay: “Được, tôi cũng không quản chuyện đó, cũng chẳng có gì quan hệ với tôi, nhưng muốn để cho đối phương đem đồ vật trả lại cho cô, cô ít nhất phải làm vài chuyện khiến anh ta hứng thú chứ, chuyện cô làm thất bại, cho dù cầu xin người ta trăm vạn lần cũng không được.”


Hạ Nhân cắn chặt môi dưới, Chu Đình Đình tiến tới, Hạ Nhân cũng không bài xích, Chu Đình Đình nắm chặt cánh tay Hạ Nhân: “Nghe theo tôi là đúng, tôi sẽ giúp cô.”


Hạ Nhân nhíu mày: “Giúp như thế nào?”


Chu Đình Đình đưa mắt nhìn xung quanh: “Hiện tại không phải đang là thời gian nghỉ ngơi sao? Sao bạn lại một mình chạy tới đây?”


(Mình xin đính chính chỗ này xíu, Hạ Nhân xưng hô với Chu Đình Đình là bạn – mình vì Hạ Nhân là người mềm yếu, và đang muốn tạo hình ảnh tốt đẹp nên xưng hô thế. Còn Chu Đình Đinh âm mưu thủ đoạn, lúc đầu muốn áp chế Hạ Nhân nên dùng tôi – cô, sau khi đạt được mục đích thì đổi xưng hô mình – bạn cho ngọt ngào, thân thiết, vì thế mọi người đừng thắc mắc có chút lỗi về xưng hô nha. Rika)


“Lúc nãy bị Lâm Nam nói vài câu, trong lòng tức giận, cho nên mình ra đây”. Hạ Nhân ngồi ngay ngắn trên thềm đá: “Khách sạn này là của Hoàng Phủ Tứ Thiếu, anh ta mang tới cho Vinh Thiển rất nhiều đồ, tám chín phần là cô ta cố ý, mình muốn hòa nhập vào bọn họ, thuận miệng nói vài câu, có lẽ Lâm Nam đề phòng mình nhớ thương anh ta.”


“Hoàng Phủ Tứ Thiếu?” Chu Đình Đình cau mày: “Anh ta biết Vinh Thiển sao?”


“Bạn ấy nói lần đầu tiên gặp mặt.”


Chu Đình Đình phát ra tia khinh thường, nghĩ thầm, Vinh Thiển này không phải ỷ vào quyền thế mà giả tạo sao? Cô ta sờ sờ mặt mình, bộ dạng mình cũng không kém nha.


“Đình Đình.” Hạ Nhân lôi kéo ống tay áo Chu Đình Đình: “Về chuyện bạn giúp đỡ mình, bạn đừng nói ra ngoài nha.”


“Yên tâm đi, chúng ta là bạn mà.” Chu Đình Đình lấy điện thoại của Hạ Nhân lưu số mình vào: “Hạ Nhân, người vừa nãy nói chuyện với bạn có ý định muốn đối phó Vinh Thiển phải không, bạn chỉ cần chủ động, sau đó lập công, rồi người kia sẽ mang băng đĩa đưa cho cậu, có phải không?”


Hạ Nhân nghĩ nghĩ, Chu Đình Đình thấy cô ta im lặng, liền vươn tay vỗ lên vai Hạ Nhân: “Yên tâm, mình sẽ giúp bạn.”


Hai người nói chuyện một hồi, sau đó Hạ Nhân mới đứng dậy trở về phòng.


---


Vinh Thiển cùng Hà Mộ nằm trên giường nghịch điện thoại, lúc Hạ Nhân đi vào, cũng không ai chào hỏi cô ta, cô ta đi thẳng một đường tới bên giường của mình.


Không khí có chút xấu hổ, Vinh Thiển chơi một hồi cảm thấy mệt, liện buông điện thoại đi ngủ.


Đang thiu thiu thì bị một hồi chuông đánh thức, Vinh Thiển đưa tay lên tủ đầu giường, cầm điện thoại.


Có một tin nhắn: “Anh ở phòng 1010, em qua đây.”


Vừa nhìn thấy tên người gửi, là Lệ Cảnh Trình.


Vinh Thiển ngồi dậy, từ trong mộng tỉnh ra, tại sao anh lại ở đây?


Trong lòng không tin, cô nhắn tin lại: “Anh không ở Nam Thịnh sao?”


“Đúng.”


Vinh Thiển cầm điện thoại, nói với Hà Mộ: “Mình đi ra ngoài một chút, sẽ về ngay.”


Phòng của bọn cô nằm ở tầng bốn, nghe nói tầng mười là khu phòng tổng thống, Vinh Thiển đi thang máy tới tầng mười, muốn đi tới phòng 1010 phải đi xuyên qua hành lang, cô lững thững đi về phía trước, nhìn cách đó không xa có một phòng mở cửa ra, từ bên trong đi ra một người đàn ông.


Vinh Thiển dừng bước, người đàn ông đó là Hoàng Phủ Tứ Thiếu.


Người đàn ông nhìn thấy cô, cũng không bước tiếp về phía trước, mà đưa hai tay vòng lên trước ngực dựa vào tường.


Chân dài duỗi thẳng, cơ hồ chiếm gần hết hành lang, Vinh Thiển bước đi cảm thấy thật khó khăn, cả người không thoải mái, cứ việc có một đôi mắt cứ nhìn cô chằm chằm, cho dù so với vạn ánh mắt cũng khó chịu không kém.


Cô làm bộ như không có gì, ánh mắt nhìn chăm chú mặt đất, cước bộ lúc này chỉ cách Hoàng Phủ Tứ Thiếu bốn bước chân.


Cô đi tới trước mặt anh ta, sau đó định cất bước nhanh rời đi.


Lúc này anh ta liền đưa một chân lên, ngăn cô lại.


Vinh Thiển tức giận: “Có người đối đãi với khách hàng như thế sao?”


“Cô tức giận như thế làm gì?” Hoàng Phủ Tứ Thiếu đứng thẳng người, cả người ngăn cản bước chân cô: “Cô không phải ở tầng bốn sao? Tới đây làm gì?”


“Các người làm ăn thật đáng trách, tư liệu cá nhân của khách hàng không thể tùy tiện tiết lộ, anh có biết không?”


Hoàng Phủ Tứ Thiếu nghe vậy, cười sâu sắc: “Đúng nhỉ, cô nói thật có đạo lý.”


“Tôi có thể đi chưa?”


“Cô thật sự không nhớ rõ nơi này sao?” Hoàng Phủ Tứ Thiếu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt cô lộ ra sự cảnh giác: “Tại sao tôi phải nhớ?”


“Cô cùng Lệ Cảnh Trình đã từng tới nơi này?”


Vinh Thiển nghe không rõ lời anh ta nói lắm, nhưng lời nói của Hoàng Phủ Tứ Thiếu ít lời nhiều ý, nhất định là biết cô có quan hệ với Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển cũng không muốn dây dưa với anh ta: “Tôi chưa tới đây, cũng không biết anh.”


Cô lướt qua anh ta đi nhanh về phía trước, Vinh Thiển đi đến trước cửa phòng 1010, nghiêng đầu vẫn nhìn thấy anh ta đứng đó, cô không khỏi nhíu mày, đưa tay nhấn chuông cửa.


Cửa rất nhanh được mở ra, Vinh Thiển chưa kịp thu hồi tầm mắt thì đã bị người bên trong dùng sức kéo vào.


Hoàng Phủ Tứ Thiếu đưa mắt nhìn biển số phòng, 1010.


Lệ Cảnh Trình đưa chân khép cửa phòng lại, đem Vinh Thiển ép lên ván cửa, một nụ hôn rơi xuống, Vinh Thiển chỉ có thể đưa hai tay ôm sau lưng anh, cô không thể lui, vội vàng hít một hơi, cũng không nghĩ ngay lúc này anh tấn công vào.


Trên người anh có mùi hương quyến rũ mê hoặc người, mùi hương thanh đạm, mỗi một lần thở ra đều làm cho người say mê.


Vinh Thiển bị anh ép tới cực nhanh, cơ hồ không thể phản kháng, Lệ Cảnh Trình đưa tay ôm thắt lưng cô, dùng sức, eo nhỏ của cô đã bị bàn tay anh nắm chặt, Lệ Cảnh Trình cởi áo cô, Vinh Thiển cảm thấy phía trước lành lạnh.


Bàn tay Vinh Thiển ở đầu vai anh dùng sức nắm chặt, lúc này đang hôn tận hứng anh mới buông ra.


Vinh Thiển thở hồng hộc, đầu ngón tay xoa nhẹ cánh môi, đều bị sưng cả rồi: “Anh làm gì đó?”


“Tới khách sạn rồi tại sao không báo cho anh, sao không gọi điện thoại cho anh?”


“Tại sắp xếp đồ vật này nọ, với lại mệt quá, cho nên nằm xuống liền ngủ.”


Vinh Thiển ngẩng đầu nói, anh ở gần trong gang tấc, chỉ vừa động cánh môi liền chạm vào môi anh, Vinh Thiển nghiêng đầu qua: “Tại sao anh lại đến đây?”


Lệ Cảnh Trình tùy tiện tìm lý do: “Vốn có hẹn với khách hàng nửa tháng gặp mặt, nhưng em đã đến đây rồi, anh thúc đẩy tiến độ.”


Vinh Thiển đưa mắt nhìn anh, nhìn khắp phòng: “Anh sẽ ở đây vài ngày sao?”


“Ở tới khi em về.”


“Phòng tổng thống này là phòng của chúng ta.”


Lệ Cảnh Trình một tay đặt bên người cô, một tay nâng lên nhéo khuôn mặt cô: “Buổi tối, em ngủ ở đây.”


“Không được.” Vinh Thiển vội vàng cự tuyệt: “Bọn em đã được phân chia phòng, nếu bị giáo viên hướng dẫn và bạn học biết sẽ không hay.”


“Bạn bè, ở trong trường ai không biết anh là vị hôn phu của em, chẳng lẽ bọn họ còn có thể nghĩ, bình thường chúng ta ngủ riêng sao?”


Những người đó, tư tưởng tất nhiên sẽ không thuần khiết như thế, nhưng. .. .


“Không cần, đây là hoạt động ngoại khóa, đâu phải đi du lịch nghỉ mát đâu cơ chứ?”


Lệ Cảnh Trình cố ý tới nơi này, làm gì có chuyện không có đạo lý không được ngủ chung với cô, anh đưa tay kéo cô, đi tới trước cửa sổ, một tay đem rèm cửa kéo ra, khách sạn này hướng ra biển, cảnh đẹp được thu hết vào trong tầm mắt.


Lệ Cảnh Trình đứng phía sau ôm cô: “Thế nào?”


“Phòng kia của bọn em quả thật không nhìn thấy, giáo viên hướng dẫn thực sự tiết kiệm nha.”


“Đây là phòng tổng thống, bên ngoài còn có ban công, buổi tối em ở lại đây, anh sẽ mở rượu chờ em, nhìn ngắm nhưng ngôi sao trên trời kia, chúng ta có thể làm đằng kia, chúng ta thay đổi phương pháp.”


Khuôn mặt Vinh Thiển đỏ rực lên, dùng đầu hung hăng ngả ra sau cụng vào đầu anh: “Lệ Cảnh Trình, anh già rồi hay sao mà không biết xấu hổ, miệng anh có thể nói ra vài lời hay hơn không?”


Anh nở nụ cười, ánh mắt vui vẻ: “Đàn ông nếu không nghĩ đến những chuyện này, thì đó không phải là đàn ông.”


Vinh Thiển thoát ra khỏi người anh: “Được rồi, em về phòng đây, sắp tới giò tập hợp rồi”


“Gấp cái gì?” Lệ Cảnh Trình đưa tay ôm cô hung hăng ném lên giường lớn: “Trước tiên thử xem giường ở phòng tổng thống có đủ thoải mái hay không?”


“Anh điên rồi!” Vinh Thiển đưa tay đánh vào ngực anh: “Thời gian tập hợp thật sự sắp tới.”


“Anh đây tốc chiến tốc thắng.”


“Không cần.” Vinh Thiển khép hai chân lại, Lệ Cảnh Trình không quan tâm, Vinh Thiển nghĩ tới người quái dị vừa rồi, không khỏi mở miệng hỏi: “Lệ Cảnh Trình, anh có biết Hoàng Phủ Tứ Thiếu không?”


Đầu anh đang cúi thấp trước người cô chợt ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Em gặp qua anh ta?”


“Đúng thế, em cảm thấy anh ta rất kỳ quái.” Vinh Thiển đưa hai tay đặt lên đầu vai Lệ Cảnh Trình: “Anh ta nói đã từng gặp em, còn nói anh và em đã tới khách sạn này.”


“Anh ta còn nói gì nữa?” Lệ Cảnh Trình đưa hai tay chống hai bên người cô, sau đó xoay người nằm xuống bên cạnh.


“Không có, nhưng trong ấn tượng của em dường như chưa bao giờ gặp qua người này.”


Lệ Cảnh Trình đưa tay vỗ vỗ vai cô, sắc mặt lạnh lùng, nhiệt độ trong phòng dường như hạ xuống mấy độ, Vinh Thiển ngẩng đầu: “Anh ta là bạn anh sao?”


Anh đưa tay vỗ vỗ cô: “Chắc là anh ta thấy em xinh đẹp, có ý định tiếp cận, loại người này em đừng để ý tới.”


Vinh Thiển đưa tay sờ sờ mặt mình: “Em nhìn rất xinh đẹp sao?”


Lệ Cảnh Trình thuận thế ôm cô vào lòng: “Đúng, rất đẹp, đẹp đến mức anh hận không thể ăn tươi nuốt sống em.”


Trước khi ra khỏi phòng 1010, cô mở cửa thò đầu ra nhìn, xem thử xung quanh có ai không?


Lệ Cảnh Trình từ phòng tắm bước ra, anh đưa tay vỗ mông cô: “Em làm gì giống như chúng ta yêu đương vụng trộm thế?”


Vinh Thiển đưa tay sờ sờ mông mình, nhìn trên hành lang không có ai, lúc này cô mới mở cửa đi ra ngoài.


Một tay anh lau tóc, nụ cười ban đầu chợt vụt tắt, trở lại nơi này sau bốn năm, người vẫn như thế, trong lòng có cảm giác khó nói.


---


Buổi chiều sau khi tập hợp về, gần chạng vạng, một đám người mới một lần nữa về khách sạn.


Chu Đình Đình nhắn cho Hạ Nhân một tin nhắn, bảo cô ta tới nơi lúc trước chờ.


Lúc Hạ Nhân tới, Chu Đình Đình kéo cô ta đến bên cạnh, đem thuốc trong tay đưa cho Hạ Nhân: “Thừa dịp Vinh Thiển không chú ý, đem thuốc này bỏ vào trong chén của cô ta.”


“Đây? Đây là thuốc gì?”


“Ai nha, cũng không phải là độc dược, không phải Hoàng Phủ Tứ Thiếu kia coi trọng cô ta sao? Mình đã hỏi thăm rồi, Hoàng Phủ Tứ Thiếu kia tối nay ngủ lại khách sạn, bạn chỉ cần cho thuốc, chuyện kế tiếp mình làm.”


Bàn tay Hạ Nhân run rẩy, sợ hãi không thôi: “Sẽ không tới mức tai nạn chết người chứ?”


“Làm gì có, mình làm gì có cái lá gan kia.” Chu Đình Đình đẩy Hạ Nhân: “Bạn nghĩ đi, điểm yếu của bạn bị người ta năm lấy, chuyện này thành công đối phương sẽ cao hứng, bạn sẽ không còn khổ sở nữa.”


Hạ Nhân nơm nớp lo sợ trở lại phòng, Vinh Thiển và các bạn đang cùng nhau xem TV.


Ba người nói chuyện vui vẻ, cô không thể nào hòa nhập được, bọn họ không ai coi cô là bạn.


Đang thời gian quảng cáo, Hà Mộ đứng lên: “Mình đun ít nước sôi, mình có mang theo hồng trà, đợi lát nữa pha ọi người uống.”


“Được.” Lâm Nam cười chế nhạo: “Mộc Tử chính là ‘dâu hiền vợ đảm’, đi đến đâu cũng chiếu cố chúng ta.”


Hà Mộ lấy nước, đi tới tủ đầu giường, Lâm Nam quay đầu lại nhìn: “ Không phải có nước nóng trong bình sao?”


“Cậu thì biết cái gì, đương nhiên phải nấu nước nóng uống mới tốt.”


Hà Mộ ngồi ở mép giường của Hạ Nhân, vốn định rủ cô ta tới chơi cùng, nhưng nghĩ Vinh Thiển và cô ta có một chút xích mích, cho nên cũng không mở miệng.


Lúc trở lại sô pha, ba người ngồi khoanh chân xem TV, đồ ăn vặt chất đầy bàn.


Hạ Nhân đưa tay vào trong túi, bên trong có gói thuốc Chu Đình Đình đưa.


Ánh mắt liếc nhìn về phía ba người, nước sôi lên kêu ùng ục, Hạ Nhân đưa tay muốn đổ thuốc vào, nếu muốn chuốc thuốc Vinh Thiển, thì chỉ có lúc này.


Nước đang sôi, nhiệt độ khá nóng.


Hạ Nhân gấp đến độ run rẩy, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, tiếng cười nói của ba người rơi vào tai cô, nghe thật chói tai.


-----
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom