Chương 21 : Bị đưa đến cửa phòng người khác
Edit : Rainie
-----
Lúc nước sắp sôi đến trào ra ngoài, nước trong nồi cùng hơi nóng cứ vang lên sùng sục.
Đầu ngón tay Hạ Nhân gẩy tờ giấy bạc, đang định đụng tay vào thì di động Vinh Thiển đặt ở trên tủ đầu giường vang lên.
Cô đứng dậy rất nhanh, Hạ Nhân đứng im, tay vẫn để trong túi quần, Vinh Thiển cầm di động lên xem, đi tới bên cửa sổ: "Alô."
Cô nghe, cũng không nói gì nhiều: "Cùng ăn cơm thôi."
"Không được, em và bọn Lâm Nam muốn cùng nhau vui vẻ."
...
"Được rồi." Vinh Thiển dường như đã thỏa hiệp xong: "Bye."
Lâm Nam vừa nghiêng đầu "Ai vậy?"
"Mình phải ra ngoài, tới cơm tối sẽ về."
"Haizzz, cuộc sống của cậu thật là ..." Lâm Nam nhớ lại, Vinh Thiển đã ra khỏi phòng, Lâm Nam lầm bầm với Hà Mộ: "Không phải là tên Hoàng Phủ Tứ Thiếu gì chứ?"
"Đừng đoán mò, Thiển Thiển có chừng mực."
…….
Vinh Thiển đi thang máy xuống tầng cuối cùng, Lệ Cảnh Trình không chờ cô đi tới, cô đã tìm được chỗ mà anh nói, mở cửa đi vào bể bơi lớn đã được Lệ Cảnh Trình bao trọn, Vinh Thiển tiện tay đóng cửa lại.
Tiếng nước chảy vang vọng bên tai, trên ghế mây cạnh bể bơi có bộ quần áo của Lệ Cảnh Trình được vắt lên, cô đi đến gần, người đàn ông chỉ mặc một cái quần bơi màu đen đơn giản, thân hình mạnh mẽ tràn đầy sức sống, bơi qua bơi lại trong hồ như cá gặp nước.
Lúc anh trồi lên liền bơi đến gần Vinh Thiển, cô giậm chân.
Lệ Cảnh Trình để hai tay trên mép hồ, nhìn cô nháy mắt: "Chuẩn bị đồ tắm cho em rồi, thay đi."
Vinh Thiển trong lòng ngứa ngáy, cô tìm thấy áo tắm ở phía sau rồi nhìn xung quanh bốn phía: "Anh thay đồ ở đâu?"
"Ở đây."
Bốn phía xác thực cũng không thấy được phòng thay quần áo.
Vinh Thiển ôm chặt áo tắm trong tay, Lệ Cảnh Trình bật cười, một tay chống người nghiêng mặt: "Làm sao vậy, cũng không phải chưa từng thấy qua, sờ cũng sờ rồi."
"Anh xoay người qua chỗ khác đi."
Lệ Cảnh Trình bất đắc dĩ, thả tay xuống sau đó xoay lưng.
Vinh Thiển cũng đưa lưng về phía anh, cởi quần áo chuẩn bị mặc áo tắm vào, vô tình nhìn lại, Lê Cảnh Trình nằm sắp theo mép hồ bơi đang say sưa nhìn ngắm, cô vội vàng dùng áo che lại, nhưng che được phía trên lại che không được phía dưới, sau vài lần như vậy, coi như đã bị “nhìn thấy hết”.
Vinh Thiển không khỏi tức giận, Lệ Cảnh Trình thấy tình trạng đó, tay che lại mi mắt: "Được rồi được rồi, mau thay đi, anh không chịu nổi cám dỗ đâu."
Cô nhanh chóng mặc áo tắm vào, lúc xuống bể bơi mặt vẫn còn đỏ bừng, Lệ Cảnh Trình tiến lên nâng hông của cô: "Bơi hai vòng."
Vinh Thiển đánh tay anh: "Em bơi, không cần anh dạy đâu."
Lệ Cảnh Trình thấy cô bơi khỏi, anh liền lặn xuống bể bơi, Vinh Thiển cảm giác được thân thể của mình hình như không bị khống chế, ngay sau đó, hai tay của người nào đó chế trụ lấy cô ở dưới nước, người đàn ông nổi lên, hai tay hai chân dán chặt lấy cô.
Vinh Thiển thấy vậy, nghiêng người ngã vào trong dòng nước, lập tức bị sặc mấy ngụm, Lệ Cảnh Trình kéo cô vào bể bơi bên cạnh, giúp cô vỗ lưng.
Tiếng bước chân dồn dập từ đâu vang lên, rõ ràng là có người đi về hướng này.
Đôi mắt Lệ Cảnh Trình đột nhiên chuyển lạnh thấu xương, Vinh Thiển ổn định hô hấp sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sau, hiển nhiên thấy Hoàng Phủ Tứ Thiếu đang lững thững đi đến chỗ bọn họ.
Cô ngâm mình sâu xuống hồ, không muốn để bất kì ai khác thấy bộ dạng lúc này của mình.
Lệ Cảnh Trình chắc chắc ở đây chỉ có hai người bọn họ, nên chỉ chuẩn bị cho cô bộ áo tắm có dây mảnh, cơ bản không thể che được gì.
Vinh Thiển dứt khoát trốn sau lưng anh, Lệ Cảnh Trình vươn cánh tay dài lấy áo choàng tắm, khoác lên cho Vinh Thiển đang run rẩy.
Hoàng Phủ Tứ Thiếu đi tới trước mặt hai người, Lệ Cảnh Trình vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói chả mấy thân thiện: "Không ngờ đường đường là cậu chủ Hoàng Phủ kinh doanh quán bar, lại không có nguyên tắc như vậy."
Người đàn ông ngồi vào ghế dựa bên kia, ánh mắt suồng sã, hắn vắt chéo đôi chân dài, hai tay bắt chéo làm ra vẻ như đang nhàn nhã vui chơi: "Lệ thiếu, cô bé này càng trưởng thành càng ra dáng."
Thần sắc Lệ Cảnh Trình lập tức thay đổi, ý tứ bên trong đó, anh đương nhiên hiểu được.
Vinh Thiển lại còn tưởng rằng do Hoàng Phủ Tứ Thiếu không đứng đắn, đối với hắn ta càng thêm ấn tượng xấu, Lệ Cảnh Trình ôm Vinh Thiển vào trong ngực, đôi mắt tràn đầy ý chiếm hữu, nụ cười Hoàng Phủ Tứ Thiếu càng đậm: "Khó có được cơ hội này, tôi chỉ muốn kết bạn thôi."
"Làm bạn với kẻ như anh? Không nhìn thấy bên ngoài để “xin đường làm phiền” sao?" Vinh Thiển trả lời.
"Nhưng tôi có thành ý." Hoàng Phủ Tứ Thiếu mặt dày thà chết cũng không đi.
Lệ Cảnh Trình giúp Vinh Thiển cài lại dây nịt áo choàng tắm, vẫn chưa hề liếc nhìn Hoàng Phủ Tư Thiếu lấy một cái: "Nếu anh có ý này, đợi lát nữa về phòng cùng nhau nói chuyện."
Đôi môi Hoàng Phủ Tứ Thiếu khẽ mím: "Lệ thiếu, cô bé này là bạn gái anh sao?"
"Tôi là vị hôn thê của anh ấy." Vinh Thiển trách móc.
Hoàng Phủ Tứ Thiếu kinh ngạc, nghĩ đến sự việc bốn năm trước kia, ngón tay hắn nhẹ xoa mi tâm: "Lệ thiếu, có lẽ trí nhớ của tôi không tốt, sao tôi lại cảm thấy anh và cô ấy đã sớm quen biết nhau?"
Lệ Cảnh Trình thay Vinh Thiển chỉnh lại cổ áo, khuôn mặt lạnh lùng lúc này mới nhìn tới anh ta: "Là cậu nhớ lầm, tôi và vị hôn thê đính hôn chưa bao lâu, tính lại thời gian cũng không dài lắm."
"Phải không." Đáy mắt Hoàng Phủ Tứ Thiếu không hề giảm đi ý cười, tựa là hoài nghi, lại như tự lẩm bẩm, nói chung ánh mắt như thế khiến Vinh Thiển toàn thân không thoải mái, giống như vứt cho cô điều bí ấn nào đó, lộ ra một manh mối vô ích, khiến cho người ta bức bối khó chịu.
Lệ Cảnh Trình hai tay hướng về thắt lưng Vinh Thiển, đôi môi mỏng thủ thỉ bên tai cô: "Em về trước đi, lát nữa anh tìm em."
Vinh Thiển gật đầu, người đàn ông đưa cô rời khỏi bể bơi, Lệ Cảnh Trình đem quần áo của cô đưa lại, Vinh Thiển cũng không thể thay lại, chỉ có thể che kín áo choàng tắm rời đi nhanh chóng.
Không gian lớn như vậy, giờ phút này chỉ còn lại hai người đàn ông, Lệ Cảnh Trình đem ly rượu bên cạnh lên khẽ nhấp một ngụm, anh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh người kia: "Hoàng Phủ Tứ Thiếu, cậu muốn gì thì nói rõ ra đi."
"Cô bé đó, là cô bé bốn năm trước đúng không?"
Lệ Cảnh Trình mặc cho chất cồn đang chảy trong cổ họng, sau một lúc lâu, đôi mắt đầu vẻ hung ác nham hiểm mới liếc sang Hoàng Phủ Tức Thiếu: "Giữ kín bí mật của khách hàng, không phải là tiêu chí phục vụ của các cậu sao?"
"Nhưng cái này cũng không bao gồm đùa với lửa, năm đó Lệ thiếu hung mãnh, đem người ta lăn qua lăn lại không nhẹ, sau có có người đến điều tra, tôi lại lấy hết các mối quan hệ để đem giấu nhẹm mọi chuyện, bằng không, năm đó, khách sạn của tôi hẳn là phải đóng cửa."
Lệ Cảnh Trình không khỏi cười lạnh: "Có chút dịch vụ, nhưng vẫn là do các cậu cung cấp."
"Tuy nói vậy, nhưng Lệ thiếu cũng biết, tôi không phải lúc nào cũng quản được miệng mình, giống như lúc nãy nói sai thời điểm nào đó."
"Rốt cuộc cậu muốn gì?" Lệ Cảnh Trình không thích vòng vo.
"Tôi muốn cùng anh hợp tác, nhưng lại không có cơ hội."
Lệ Cảnh Trình biết rõ Hoàng Phủ Tứ Thiếu là một con sói: "Muốn bao nhiêu tiền cứ nói."
"Xem ra cô bé này đối với anh vô cùng quan trọng.” Hoàng Phủ Tứ Thiếu cầm lấy cái ly rỗng không khẽ xoay xoay: "Nhưng anh cũng biết, tôi không thiếu tiền, mà là có chút giao thiệp cần tới quan hệ của anh, vậy cũng coi như chúng ta là bạn, sau này có cần đến tôi, anh cứ việc lên tiếng."
Sắc mặt Lệ Cảnh Trình âm u không rõ, anh chọn Vinh Thiển, đương nhiên tính trước được con đường ấy không dễ đi, muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, lúc đầu, chuyện bốn năm trước sớm đã như cát bụi phai tàn theo thời gian. Nhưng vừa hay, Vinh Thiển đến bên anh, anh cần phải che đậy lời nói dối đáng sợ này, cẩn thận từng ly từng tí, vượt mọi chông gai. Lệ Cảnh Trình chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, nhưng anh cảm thấy xứng đáng.
Hoàng Phủ Tứ Thiếu đưa tới ly rượu trong suốt, Lệ Cảnh Trình thu lại dáng vẻ trầm tư, chạm ly cùng hắn ta.
…..
Vinh Thiển ôm quần áo, che kín áo choàng tắm trở lại phòng
Lâm Nam nhìn thấy bộ dạng này của cô, hai mắt trợn tròn: "Thiển Thiển, cậu đi đâu vậy?"
"Đi bơi."
"Không đúng, cả áo tắm cũng không mang..."
Vinh Thiển đi vào toilet, bỏ ngoài tai lời của Lâm Nam, Lâm Nam cảm thấy kỳ quái: "Sẽ không lien quan gì tới tên Hoàng Phủ Tứ Thiếu kia chứ?"
Hà Mộ ý bảo cô im lặng: "Không phải là hồ bơi sao? Có nhiều chỗ cũng bán cả áo tắm."
"Được rồi."
Vinh Thiển thay quần áo xong, Lâm Nam không ngừng thúc giục: "Nhanh lên một chút, dến giờ ăn tối rồi, nhanh lên."
Hạ Nhân theo các cô đi ra, tới phòng ăn, cô cô đến trễ, sau khi ngồi vào chỗ của mình, người hướngg dẫn dặn dò nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Để tiết kiệm tiền, món ăn đặt trong bàn tròn lớn, một bàn ngồi đầy 15 người, Vinh Thiển với hai cô nàng dùng cơm, đang vui đầu ăn, quản lí quầy rượu bỗng nhiên đi tới bên cạnh cô, khom lưng cung kính chào: "Cô Vinh."
Vinh Thiển dừng lại động tác: "Tìm tôi sao?"
"Vâng." Quản lí quầy rượu đưa một xấp vé đến trước mặt cô: "Đây là vé tiệc buffet của chúng tôi, bao gồm bữa sáng và bữa tôi, là do Hoàng Phủ thiếu gia nhờ tôi đưa cho cô."
Vinh Thiển nhìn qua, cả một xấp vé, ước chừng cả trường có thể sử dụng trong mấy ngày tới, toàn bộ người ngồi cùng bàn hướng ánh mắt về phía cô, Vinh Thiển có chút xấu hổ: "Tôi không lấy."
"Mong cô nhận cho,tiệc đứng này của chúng tôi trị giá 688 tệ một suất, đây là tâm ý của cậu Hoàng Phủ."
Lâm Nam nhìn chằm chằm, giá trị như vậy, nhìn đến xấp vé thật dày trong tay quản lí, thật là đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Nhưng thầy cô ngồi cùng bàn cũng ngờ vực, nghĩ thầm, bây giờ kẻ có tiền muốn theo đuổi con gái ra tay cũng thật là hào phóng nha.
Vinh Thiển thấy người quản lý còn đứng ở nơi này, sắc mặt ửng đỏ, dù sao bị nhiều người nhiều như vậy nhìn chằm chằm, lời nói của cô không khỏi cứng nhắc: "Tôi nói tôi không lấy, ông trả lại cho anh ta đi."
Vẻ mặt quản lý vẫn mỉm cười: "Hoàng Phủ Tứ Thiếu và Lệ thiếu là bạn rất thân, Tứ thiếu nói xem như đây là quà đính hôn tặng cho hai người."
Vinh Thiển nghe vậy, có chút do dự.
"Tiểu thư nhận lấy dùm, việc này Lệ thiếu cũng biết."
Quản lý nói xong, đem xấp vé kia đặt vào tay Vinh Thiển rồi liền rời đi.
Lâm Nam vươn tay qua "Woa~~, thực sự là 688 tệ một suất nha, tiệc đứng hải sản, Haagen-Dazs, tha hồ ăn uống nha
!"
Đưa nhiều như vậy, chắc chắn đủ cho cả trường.
Vinh Thiển đem những tấm vé tiệc đứng đó cho giáo viên hướng dẫn: "Cô cầm lấy rồi tự sắp xếp nhé."
Của cải của Lệ Cảnh Trình, mọi người trong trường đã sớm biết, anh còn đóng góp xây dựng trường học, có một ông chủ tốt như vậy, thực sự đi đến đâu cũng được hưởng phúc.
Lâm Nam vỗ tay: "Chúng ta đi ăn ngay đi."
Vinh Thiển gắp một miếng sườn lợn bỏ vào bát của cô ấy: "Đồ ham ăn."
Giáo viên hướng dẫn trong lòng tràn đầy vui mừng, trên mặt càng che không được kích động, cô ấy đứng lên, giơ xấp vé tiệc buffet trong tay lên: "Lát nữa ăn xong đến phòng của tôi lấy vé, từ ngày mai chúng ta sẽ ăn buffet."
"Cũng được--- "
"Hoan hô —— "
Vinh Thiển khẽ mỉm cười, ai cũng sẽ có lòng hư vinh, loại cảm giác sao quanh trăng sáng như vậy, là Lệ Cảnh Trình mang đến cho cô.
Chu Đình Đình cắn một miếng bí đao: "Có gì phải đắc ý chứ, cũng chỉ là tiệc buffet thôi mà?"
Bạn học nam bên cạnh che miệng nói: "Không giống nhau, tự mình dằn lòng đi ăn còn chưa tính, toàn trường đó, không biết tốn bao nhiêu tiền?"
"Tôi khinh."
Ăn xong cơm chiều, sau đó giải tán, Chu Đình Đình ở bên ngoài chờ Hạ Nhân.
Cô ta kéo Hạ Nhân sang một bên: "Sao vẫn còn chưa ra tay?"
"Tôi không tìm được cơ hội."
"Các cậu ở chung một phòng mà lại nói không có cơ hội? Tên Hoàng Phủ Tứ Thiếu kia hiếm khi có dịp ở đây."
Hạ Nhân nghe giọng điệu Chu Đình Đình: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Đây là thuốc gì?"
"Cậu không thấy bộ dạng đắc ý vừa rồi của Vinh Thiển sao? Tên Hoàng Phủ Tứ Thiếu kia chắc chắn có ý với cô ta, bỏ lỡ đêm nay, tôi coi cậu còn cơ hội nào khác."
"Tôi sợ lại náo loạn lên thì không hay."
"May mắn Lệ Cảnh Trình lại không có ở đây, huống hồ việc này thần không biết quỷ không hay, có gì phải sợ."
…….
Hạ Nhân mang bụng đầy tâm sự trở lại phòng, mặt khác, ba người kia vẫn không nói chuyện với cô ta như cũ. Lâm Nam quấn quít lấy Vinh Thiển bắt cô phải nói thật rõ ràng: "Rốt cuộc là của Lệ Cảnh Trình hay là của Hoàng Phủ Tứ Thiếu? Tên Tứ Thiếu gì đó hình như có cảm tình với cậu đúng không?"
"Phiền chết đi được." Vinh Thiển đẩy đầu Lâm Nam ra: "Chơi game sao?"
Cô vẫn chưa nói chuyện Lệ Cảnh Trình có ở đây, bằng không, chắc chắn bọn Lâm Nam sẽ chế giễu cô, nhất định sẽ nói Lệ Cảnh Trình coi cô như con nít, không chịu buông tay.
Hà Mộ từ toilet ra, cắm điện vào ấm nước, vừa rồi Vinh Thiển ra ngoài, cô tiện thể pha trà.
Nước sôi, Hà Mộ rót ba ly trà, ly trà đặt ở trên bàn trước mặt, Hạ Nhân căn bản không có cách nào ra tay.
Hà Mộ đè thấp tiếng nói dò hỏi: "Nếu không tụi mình cũng đưa cho Hạ Nhân một ly đi?"
"Cậu có nhiều lá trà quá nhỉ? Cũng dư nước lắm đúng không?" Lâm Nam không khách khí nói: "Uống xong, lại đi cướp vị hôn phu của người khác hả?"
Lời nói khó nghe theo vào tai Hạ Nhân, Vinh Thiển đụng nhẹ cánh tay Lâm Nam: "Đừng nói nữa."
Hà Mộ nghe vậy cũng thôi không ý kiến nữa, nói chuyện hồi lâu, Hà Mộ lại lần nữa đi đun nước.
Lần này, Hạ Nhân không do dự nữa, không còn cách nào bỏ thuốc vào li trà riêng của Vinh Thiển chỉ có thể bỏ vào bình đun nước.
Hạ Nhân không nắm được liều thuốc, sợ quá ít lại không có tác dụng, dứt khoát bỏ hết thuốc vào trong ấm.
Nước đã sôi rất nhanh, Hạ Nhân làm bộ nằm ở trên giường nhìn di động, Hà Mộ đi qua, cầm ấm nước sau đó rót vào uống.
Hạ Nhân liền gửi cho Chu Đình Đình một tin nhắn.
Ba người vừa uống trà, vừa ngồi bên cạnh ghế sô pha chơi game.
Không bao lâu, di động Vinh Thiển vang lên.
Là của một người bạn nhắn tin tới, nói cô sang phòng có chút việc.
Vinh Thiển lúc gần đi lại uống hai hớp trà: "Các cậu muốn đi chung không?"
"Không được, cậu cứ đi tham quan cho vui vẻ, cậu đi đi."
Vinh Thiển ra khỏi cửa phòng được một lúc, cảm thấy bước chân nhẹ dần, một loại cảm giác khác thường vây lấy cô, cô dựa người vào tường, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới bên ngoài phòng người bạn đó, ấn vang chuông cửa, nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy ai ra mở.
Cả người Vinh Thiển lảo đảo, toàn thân càng lúc càng vô lực, tay cô chỉ chạm ào mũi mình, chỉ cảm thấy hơi thở nóng ran, giống như bị sốt cao.
Thân thể mẫn cảm đến phát đau, ý thức cô cảm thấy không đúng, chống tường muốn trở về.
Hai cái đùi càng lúc không nghe theo sai bảo, Vinh Thiển chợt cảm thấy bước chân như đi trên chin tầng mây, cũng giống như giẫm lên nệm bông.
Một đôi tay bỗng nhiên đỡ lấy hông cô, vừa muốn nói cảm ơn, quay đầu lại thấy người nọ đđội một chiiếc mũ rất lớn, che kím cả khuôn mặt.
"Anh là ai?"
Đối phương hình như cao gần bằng cô, nhìn quần áo trang điểm chắc chắn là con gái, nhưng bộ dạng này khiến cho cô cảm thấy vô cùng bất an, Vinh Thiển giãy giụa đẩy người đó: "Tránh ra!"
Vung tay lên đánh vào vành nón của đối phương, lúc này, Vinh Thiển thấy rõ ràng mặt của cô ta: "Chu Đình Đình!"
Chu Đình Đình suy nghĩ, cánh tay dùng sức đem cánh tay Vinh Thiển giữ ở phía sau rồi mạnh mẽ đẩy cô vào bên trong thang máy.
Dọc theo đường đi cũng không gặp được người khác, thang máy đi lên thẳng lầu 10, Chu Đình Đình kéo Vinh Thiển đi về phía trước.
"Chu Đình Đình, cậu muốn làm cái gì?"
Trong ngực Vinh Thiển như bốc hỏa, toàn thân cảm giác như bị lửa đốt, thậm chí còn cảm thấy quần áo mặc hơi nhiều, thật sự rất nóng.
Chu Đình Đình đi đến một căn phòng, cô ta ném Vinh Thiển trên mặt đất, tay đè lấy chuông cửa không buông.
Mặt dán lên ván cửa, nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, Chu Đình Đình liền xoay người muốn đi.
Vinh Thiển kéo lấy áo khoác của cô ta: "Đừng đi."
Chu Đình Đình dùng sức đá cô một cái, mép giày đá lên mu bàn tay Vinh Thiển liền tụ máu, đau đớn buộc cô phải buông tay ra.
Chu Đình Đình chạy nhanh đến hành lang, trốn ở một góc nhìn về phía này.
Cửa được mở ra rất nhanh, Vinh Thiển lui người về phía sau, Hoàng Phủ Tứ Thiếu mặc áo ngủ trên cao nhìn chăm chú cô, Vinh Thiển há miệng, lại không thể nói nên lời nào, gương mặt lộ vẻ ửng hồng bất thường.
Người đàn ông liếc nhìn, ánh mắt do dự lướt về bốn phía, Chu Đình Đình vội thu đầu lại, rất sợ bị người đó phát hiện, cô ta vội vàng chuồn mất.
Bộ dáng của Vinh Thiển, tám phần là bị bỏ thuốc.
Nét mặt Hoàng Phủ Tứ Thiếu hiện lên ý cười, đối phương quan sát rất cẩn thận, nhìn ra anh ta có ý với cô, lập tức đưa cô tới cửa.
Nhưng, Hoàng Phủ Tứ Thiếu lại cảm thấy có hứng thú với Lệ Cảnh Trình hơn, anh ta chỉ muốn hợp tác cùng anh, về phần phụ nữ, anh ta luôn luôn không thiếu, huống hồ nếu anh ta đem Vinh Thiển lên giường của mình, Lệ Cảnh Trình sẽ không lột da anh ta ra mới là chuyện lạ.
Anh ta ngồi xổm xuống, tay chạm vào mặt Vinh Thiển
Cô mở to mắt nhìn: "Anh … Anh muốn làm gì?"
"Em uống thuốc gì?"
Viền mắt Vinh Thiển ửng đỏ: "Đưa tôi trở về."
"Đừng làm ra vẻ như nhìn thấy ác ma chứ!." Hoàng Phủ Tứ Thiếu ôm lấy cô, Vinh Thiển rất nhẹ, ôm vào trong ngực cũng có thể châm ngòi lửa, cô đánh một cái vào bả vai của anh ta: "Bỏ tôi xuống!"
"Em muốn đánh tôi?"
Hoàng Phủ Tứ Thiếu xoay người: "Em nghĩ xem nếu tôi ôm em vào trong, đóng cửa lại, ngày hôm sau thả em ra, cả một đêm có thể xảy ra chuyện gì?"
Chóp mũiVinh Thiển chua xót, lại cố nén khóc nức nở: "Anh dám! Lệ Cảnh Trình ở phòng 1010, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh."
"Bộ dạng này của em, rõ ràng là có người cố ý đưa đến cửa phòng tôi..." Anh ta thấy ngực cô phập phồng, biết là thuốc sắp phát huy tác dụng, thu lại vẻ cợt nhả, ôm Vinh Thiển đến trước cửa phòng 1010. Ôm Vinh Thiển đến đó xong, Hoàng Phủ Tứ Thiếu ấn chuông cửa.
Lệ Cảnh Trình ngắt di động, điện thoại cho Vinh Thiển không ai bắt máy, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an, bước nhanh đến mở cửa phòng ra, nhưng không ngờ lại có gì đó chạm dưới chân anh.
Cúi đầu nhìn, là Vinh Thiển.
Cô hơi nhắm hờ hai mắt, không ngừng thở dốc, hai bên thái dương đã đổ đầy mồ hôi, Lệ Cảnh Trình ngồi xổm người xuống: "Làm sao vậy?"
Trong người Vinh Thiển nóng như lửa đốt, tay cô nắm lấy cổ áo Lệ Cảnh Trình: "Cho em."
Anh thuận thế ôm cô đứng dậy, còn chưa kịp đóng cửa, Vinh Thiển giống con gấu ôm lấy anh không chịu buông ra, Lệ Cảnh Trình một tay đỡ lấy cô: "Em uống rượu?"
"Ưm….. ——" Trong miệng cô lẩm bẩm, bộ dạng dường như rất khó chịu.
Anh nhanh chóng ôm cô vào trong, mặt Vinh Thiển chôn ở cổ anh, mồ hôi ướt ngấy, tiếng hít thở càng dày đặc.
Lệ Cảnh Trình đỡ cô nằm xuống giường: "Em ăn phải thức gì!"
"Khó chịu."
Tay Lệ Cảnh Trình đặt bên hông cô, Vinh Thiển lúc này đã mất đi lý trí, hai tay bỗng nhiên ôm lấy cổ anh kéo anh ngã xuống giường.
---
Cùng lúc đó, Lâm Nam và Hà Mộ cũng có phản ứng như vậy.
Lâm Nam cầm lấy cổ áo: "Buồn nôn quá..."
Hà Mộ co rúc trên mặt đất, trong cơ thể cứ như có từng ngọn lửa đang cháy, cô từng phát sinh quan hệ, cảm giác bây giờ hoàn toàn giống nhau.
Lâm Nam không chịu đựng nổi: "Khó chịu quá, có phải mình sốt rồi không? Hay là bị ngộ độc thực phẩm?"
Hạ Nhân bắt đầu khẩn trương, thậm chí hối hận vừa rồi bỏ thuốc đó vào, chân tay luống cuống, Hà Mộ muốn đứng dậy, lại không có một chút sức lực nào.
Hạ Nhân làm ra vẻ không để ý chuyện cũ: "Các cậu làm sao vậy?"
"Trong lòng giống như có lửa đốt vậy.’’ Lâm Nam tìm di động khắp nơi: "Mau gọi 120, khó chịu quá."
Hạ Nhân vừa nghe, gấp đến mức luống cuống, một khi đưa đến bệnh viện nhất định sẽ gặp chuyện không may, cô ta dùng sức kéo Lâm Nam đứng lên đưa lên giường nằm, lại kéo Hà Mộ lên giường: "Chắc là lúc chiều đi chơi biển, gặp nước, do thời tiết ảnh hưởng thôi? Không sao đâu, mình rót nước giúp các cậu."
Cô ta vội vội vàng vàng rót ly nước nóng, lại từ tủ lạnh lấy ra mấy loại đồ uống ướp lạnh, đưa cho Lâm Nam và Hà Mộ một người một chai: "Để lên trán đi, giúp hạ sốt đó."
Hai người không nghĩ được nhiều, ngoan ngoãn nghe theo.
Lúc đầu, đúng là thoải mái hơn rất nhiều, nhưng dược tính lúc sau càng lúc càng phát tác mạnh, Lâm Nam khó chịu nằm bò ở mép giường nôn khan, cổ và mặt đều ửng hồng.
Hà Mộ khép đôi chân lại, không ngừng đập đầu vào thành giường: "Lâm … Lâm Nam … không đúng…. hai người chúng ta đều như vậy, hơn nữa, phản ứng này giống như bị bỏ thuốc."
"Thuốc gì?" Lâm Nam không hiểu.
Hà Mộ thật muốn đập vào đầu cô: "Mau, gọi 120."
Hạ Nhân vô cùng sốt ruột, nhìn thấy Lâm Nam muốn gọi điện thoại, cô ta bước nhanh tới: "Mình đi mua thuốc giúp các cậu."
"Hạ Nhân, giúp tụi này gọi 120, khó chịu quá...."
Cô ta cầm lấy tay Lâm Nam: "Các cậu nhất định là phát sốt rồi, mình đi mua thuốc hạ sốt."
Mắt Lâm Nam dần dần mơ hồ: "Mộc Tử, mình, mình làm sao lại … muốn … muốn … đàn ông…."
Hà Mộ thật vất vả trở mình, muốn gọi điện thoại, Hạ Nhân thấy vậy, đi qua đoạt lấy điện thoại trong tay cô ấy.
——
Vinh Thiển tựa đầu mình vào trước ngực Lệ Cảnh Trình, giống như đào một cái hang trước ngực anh vậy, hai tay cô không tự chủ kéo lấy áo sơ mi của anh, từng chiếc cút áo bị cô hung hăn bứt rơi rãi trên sàn nhà.
Lồng ngực rắn chắc lộ ra, Vinh Thiển không chịu được cắn một cái, sức lực đó, giống như đang gặm nhấm.
Anh vừa ngứa lại vừa đau, như châm dầu vào lửa , Vinh Thiển ngồi chồm hỗm ở mép giường, không nói lời nào cùng anh triền miên, hai tay cô nâng mặt Lệ Cảnh Trình, từ từ hôn lên lông mày, đôi mắt và môi của anh.
Nhưng làm sao cũng cảm thấy không thể thoải mái hơn, trong cơ thể như bị lửa thiêu đốt, Vinh Thiển có chút thất vọng, dứt khoát há miệng.
"Ưm..!" Lệ Cảnh Trình rên lên, gương mặt tuấn tú bị cắn một cái.
Tay anh che lại mặt, Vinh Thiển chỉ tay vào anh: "Đừng đụng vào tôi, tên khốn, cái gì Hoàng Phủ Tứ Thiếu, bỏ đi, tôi không nên vào phòng của anh!"
-----
Bình luận facebook