-
Chương 11-15
Chương 11 Cảm giác nguy hiểm
Người tới chính là Trương Tam.
Trương Tam, tướng mạo bình thường, dáng người nhỏ bé, thuộc loại nhìn một cái là quên, nhìn quen mắt cũng quên, lạc giữa biển người lập tức chìm xuống đáy, ngâm không trồi lên, tuyệt đối phát huy hiệu quả "thoáng qua nháy mắt" với người bình thường. Tướng mạo này tạo ra ưu thế bẩm sinh cho sự nghiệp ăn trộm của Trương Tam, thậm chí cảnh sát cực kỳ tinh nhạy nhìn thấy hắn, e rằng được mấy giây về sau cũng nhớ không ra Trương Tam rốt cục bộ dạng như thế nào. Loại người này nếu như không làm trộm, thật sự là lãng phí thiên phú, Trương Tam tự cho những điều hắn làm ra là lựa chọn đúng đắn.
Diệp Hoan sớm đã từng vô số lần hâm mộ tướng mạo tầm thường của Trương Tam, thử so sánh, Diệp Hoan có phần anh tuấn hơn, cao 1m75, mũi cao thẳng, mày rậm mắt to, trong tiểu thuyết võ hiệp là hình tượng chuẩn của thiếu hiệp trẻ tuổi tuấn tú, đi đến đâu đều gây ra sự chú ý, Diệp Hoan nếu như đi làm ăn trộm, mới nhấc tay tất bị tóm. Cho nên, trên thế giới này chỉ có Diệp Hoan có đủ tư cách nói câu "Đẹp trai cũng là một cái tội"
Đương nhiên, việc này là do liên quan nghiêm trọng đến vấn đề chọn nghề nghiệp. Chúng ta mỗi một người đều là một phần tử của xã hội, mỗi người trong xã hội này đều có địa vị của họ, có người xác định chính xác, nhanh chóng làm nên một phen sự nghiệp, có người xác định không chính xác, suốt đời tầm thường vô vị, có tài nhưng không gặp thời, sắp chết còn lầm bẩm "chả trách trời xanh muôn trượng", uất ức mà chết.
Diệp Hoan thuộc loại người đó, không tìm được địa vị của bản thân. Rắn có kỹ thuật của rắn, chuột có kỹ thuật của chuột, heo nái học mèo leo cây thì thật là vớ vẩn, chuyên môn không có. Cũng vì nguyên nhân này mà đến này Diệp Hoan vẫn mãi nghèo. Hầu Tử từng nhiều lần đề nghị Diệp Hoan đi làm "trai bao", vừa có thể ngủ với đủ loại phụ nữ, còn có thể tạo ra thu nhập, rất thích hợp với tính cách, và đúng với gương mặt đẹp trai trời phú của Diệp Hoan. Diệp Hoan do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cự tuyệt đề nghị của đầy dụ dỗ của hắn.
Không biết tại sao, Diệp Hoan dường như luôn cảm thấy bản thân mình là một người có vẻ mặt thật thà. Hắn thật sự hổ thẹn khi nghĩ đến việc sau khi ngủ với một nữ nhân còn ngửa tay đòi tiền cô ta... Xem ra Diệp Hoan chẳng những không thể tìm đúng vị trí chính đáng, hắn ngay cả tính cách bản thân đều chưa từng hiểu rõ, Hầu Tử, Trương Tam đều rất hiểu rõ, "thẹn thùng" "thành thật" những từ này thực tế chẳng hề liên quan gì đến Diệp Hoan.
Diệp Hoan từ lúc nhỏ thì đã sống u mê rồi.
Sau khi Trương Tam quay về thì chẳng những không khách khí với Hầu Tử, mà còn quyết sáp vào. Vừa gạt Hầu Tử ra, hắn liền ngồi xuống cạnh Diệp Hoan ăn uống vui vẻ. Hầu Tử trợn mắt nhìn, đành phải nhấc cái ghế khác hậm hực ngồi xuống bên cạnh.
Trương Tam một phen lúng túng, sau đó thở hơi dài, cười nói: "Nhìn cơm nước hôm nay em biết ngay, hôm nay hai người phát tài rồi."
Diệp Hoan cười ha ha, không dấu được vẻ đắc ý,
"Quả thực là phát tài rồi đáng để nhớ chứ. Việc tốt hôm nay là anh mày từ lúc sinh ra tới giờ mới kiếm được một số tiền sạch sẽ, tao cảm thấy bản tính nằm sâu trong nội bản thân nên là lương thiện, thuần khiết, cũng giống như một trang giấy trắng..."
Trương Tam và Hầu Tử bị mắc ói đến nỗi thức ăn đầy ắp ngay trên bàn đều ăn không nổi.
"Rốt cuộc anh kiếm được bao nhiêu?"
Diệp Hoan đắc ý duỗi ra hai ngón tay,
"2 vạn đồng!"
Trương Tam chấn động, sau khi ngây ra một lúc, đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái, quay đầu hô to: "Chủ quán, thêm rau!"
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, rượu cay sặc vào họng, trong mắt Trương Tam nổi lên vài phần ghen ghét.
"Mẹ kiếp! Anh thật là may mắn, khẽ vươn tay liền kiếm được 2 vạn, người như nhau nhưng số mệnh khác nhau, em cả đêm chạy đông chạy tây, mệt như con chó, nhưng ngay cả một cọng lông cũng chẳng có..."
Diệp Hoan vẻ khiêm nhường cố tự kìm nén trấn áp sự đắc ý, vỗ vai Trương Tam cười nói: “Không trải qua mưa gió,làm sao thấy được cầu vồng? Tam đệ à, anh phải phê bình chú, quý trọng sự nghiệp mới có thu hoạch, chúng ta một khi đã làm phải đi đến cùng. Cái nay gọi là ông trời đền bù cho người cần cù, đứng trước hồ thèm cá sao không tự mình đan lưới. Người chăm chỉ, trời không phụ, ví dụ như anh mày đây...”
"Được rồi, được rồi, anh đừng có làm vẻ nữa, tháng này em không có thu nhập, tiền thuê nhà anh trả cho em nha..."
Trương Tam không kiên nhẫn được nữa, cắt ngang lời thuyết giáo của Diệp Hoan.
Diệp Hoan cười gật đầu.
"Không sao, sự nghiệp của tao gần đây gặp lúc thăng tiến, chút tiền thuê nhà không đáng kể. Chẳng qua là, chú Tam à, việc mày làm bây giờ anh xem không được khả quan cho lắm, lại không ổn định, chú xem có nên đổi nghề không?
"Đổi nghề gì đây? Đầu năm nay kiếm tiền không dễ dàng. Chỗ nào cũng đều có mai phục nha."
Diệp Hoan cười đểu.
"Vừa rồi trên đường tao đi ngang qua một cột điện. Phía trên viết thông báo tuyển nam PR, thu nhập một tháng ba vạn, anh thấy chú rất có tiềm năng về phương diện này..."
Mắt Trương Tam đỏ bừng, trừng trùng Diệp Hoan: "Nếu như hôm nay không phải anh mời em uống rượu, thì em đã liều mạng với anh rồi. Coi em là thằng ngu hả?"
Hầu Tử cười xem vào,
“Anh Hoan nói không đúng nha. Thằng Tam là ăn trộm, anh bảo nó đi làm "gà móng đỏ", rõ ràng đâu có đúng ngành nghề chuyên nghiệp..."
Trương Tam giận dữ.
"Còn giở giọng đó nữa thì tao trở mặt nha!"
Hầu Tử hớp một ngụm rượu nhỏ, híp mắt nói,
"Anh Hoan, em luôn cảm thấy chúng ta lăn lộn giang hồ thế này mãi cũng không tốt, anh nói sao?"
Diệp Hoan gật đầu, tối qua sau khi ngang qua việc sở cảnh sát, trong lòng Diệp Hoan sớm đã có một cảm giác nguy hiểm, hắn phát hiện đường ngang ngõ tắt rốt cuộc không phải kế lâu dài, nguy hiểm quá lớn, ai cũng không dám chắc tương lai một khi thất thủ, một ngày thất thủ không tránh khỏi tù chung thân, bọn họ còn trẻ, không thể đem tuổi thanh xuân chôn vùi trong tù.
"Nên tìm một công việc chính đáng."
Diệp Hoan thở dài.
Trương Tam lớn tiếng hậm hực: "Ba chúng ta đều chỉ có bằng trung học. Đầu năm nay nghe nói ngay cả quét đường cũng phải có bằng tốt nghiệp chuyên nghiệp bảo vệ vệ sinh môi trường. Đi đâu mà tìm được công việc chính đáng đây? Dis mie! Em thật không hiểu nổi: vung chổi vài cái, mà còn phải đi kiếm trường để học xem vung như thế nào. Thế giới này có phải có "bệnh" hết rồi không?
Diệp Hoan uống một hớp rượu, nói: "Ngày mai đi thử, Hầu Tử nói rất đúng, chúng ta không thể tiếp tục chui rúc thế này nữa."
Diệp hoan lớn nhất trong ba người, việc lớn nhỏ đều do hắn quyết định, nghe hắn nói như thế, Hầu Tử và Trương Tam đều gật đầu đồng ý. Ba người lại uống tiếp một giờ. Càng về đêm, ba người rốt cục ăn uống no say.
Trương Tam đem chén rượu đặt lên bàn, lớn tiếng nói: "Chủ quán, tính tiền!"
Nói xong chỉ tay vào Diệp Hoan nói thêm: "Ảnh trả!"
Diệp Hoan đứng dậy, mỉm cười móc lấy túi tiền, mặt Diệp Hoan lập tức biến sắc. Hầu tử và Trương Tam cũng sợ tới mức thắt bụng. Hầu Tử kêu lên: "Không thấy tiền?"
Trương Tam nhăn mày, đôi mắt tinh như châu sa lướt khắp thực khách bốn phía, hồ nghi nói: "Hẳn là có trộm?"
Hầu tử liếc hắn một cái: "Thằng này mày thật là vừa ăn cướp vừa la làng..."
Diệp Hoan cười khổ: "Tao quên rồi! Số tiền hai vạn đó, tao đưa nó cho Kiều Mộc rồi..."
Hai người lặng người: "..."
Diệp Hoan ảm đảm thở dài: "Bởi vậy cái này gọi là nào ai biết được chữ ngờ..."
Hầu Tử và Trương Tam mặt bình tĩnh, bắt đầu tự giác rút túi tiền ra.
"Em còn 42 đồng."
"Em có 30 đồng."
Diệp Hoan cũng móc túi.
"Còn tao có 16 đồng."
"Không đủ rồi, phần ăn uống này ít nhất cũng phải hơn 100..."
Diệp Hoan ngẩng đâu, nhìn chằm chằm chủ quán, con mắt lấp lánh: "Chủ quán, giảm giá nha!"
"Quán nhỏ tiền lời ít. Xin thứ lỗi không thể giảm giá."
"Nghĩa là bao nhiêu?"
"116 đồng, một chút cũng không bớt."
Lão chủ quán cứng giọng.
Diệp Hoan phẫn nộ rồi, vỗ bàn lớn tiếng nói: "Thật không có chút tình người! Có giảm giá hay không? Có giảm hay không? Hôm nay không giảm giá, tôi đánh chết ông ở đây."
Chương 12 Công ty Hồng Hổ
Ba huynh đệ Diệp Hoan về tới nhà thì trời đã khuya.
Khi Diệp Hoan khóc lóc kể chuyện gặp phải ở quán ăn tối hôm nay với Nam Kiều Mộc, ánh mắt Nam Kiều Mộc nhìn Diệp Hoan bỗng chốc trở lên hiểm ác.
“Ba tên đàn ông mà tiền trên người cộng lại không tới 100 đồng. Sao các anh không mua miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi cho xong?”
Diệp Hoan không vui nói: “Dựa vào cái gì chứ? Hôm nay anh đã kiếm cho em hai vạn, sao em không khen anh? Chỉ là quên đem theo thôi mà…..”
Nam Kiều Mộc liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Anh nên hiểu rõ hai vạn này không phải là cho anh xài đâu. Là để mua máy điều hòa cho bọn nhỏ đấy. Theo lý mà nói, anh bây giờ cũng như hồi trước thôi, đều là nghèo rớt mồng tơi.”
Diệp Hoan buồn rười rượi nói: “Anh biết rồi. Ngày mai anh sẽ đi kiếm tiền….”
Nam Kiều Mộc ánh mắt có chút dao động. Trong mắt tuy hiện lên chút lo lắng, nhẫn nhịn, nhưng cô vẫn không nói gì cả.
Diệp Hoan rất hiểu hàm ý trong mắt cô, bèn cười nói: “Yên tâm! Lần này anh sẽ kiếm việc đàng hoàng mà làm. Không làm phiền cảnh sát nhân dân nữa đâu.”
Nam Kiều Mộc gật đâu: “Anh nghĩ được thế là tốt, quay đầu là bờ. Mà nếu quả thật không tìm được việc cũng không sao, trong phòng thí nghiệm ở trường em có công việc nghiên cứu rất thích hợp với anh. Anh nên suy nghĩ.”
Hai mắt Diệp Hoan phát sáng, giả bộ liêm sỉ xoa xoa tay nói: “Công việc nghiên cứu? Cái này… không tốt lắm đâu, trình độ học vấn của anh đâu có cao….”
Nam Kiều Mộc bình thản nói: “Cái này không liên quan gì tới học lực cả. Anh chỉ cần nằm trong phòng thí nghiệm để em nghiên cứu là được rồi….”
Diệp Hoan: “…….”
Để Nam Kiều Mộc nghiên cứu. Công việc này thuộc loại có độ nguy hiểm cao. Diệp Hoan quyết định sáng suốt một chút, vẫn là ra ngoài thị trường tuyển việc thử vận may thì tốt hơn.
Nam Kiều Mộc trở về phòng, lấy hai vạn mà trưa nay Diệp Hoan đưa cho cô, cộng thêm hơn một vạn mà cô nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm được, để trên khay đựng trà ở phòng khách, nói: “Ngày mai em có tiết học, không đi được. Anh đến Phúc Lợi Viện một chuyến để giao số tiền này cho viện trưởng nhé.”
Diệp Hoan bị làm khó, vẻ mặt không tình nguyện nói: “Sao mà phải đích thân anh đi chứ?”
Nam Kiều Mộc nhíu lông mày.
Diệp Hoan thở dài: “Không phải là anh muốn từ chối. Mà thật sự là... Ài, anh cảm thấy lão viện trưởng có thể không chịu gặp anh…..”
“Anh lại làm chuyện xấu gì rồi?”
“Hai tháng trước, anh và Hầu Tử về Phúc Lợi Viện thăm lão viện trưởng. Lão viện trưởng rất là khách sáo, còn mời bọn anh ăn cơm. Anh và Hầu Tử uống hơi nhiều….”
“Sau đó thì sao?”
“Phúc Lợi Viện chúng ta có nuôi một con chó đúng không? Con chó kia là đực đấy. Trước giờ anh và Hầu Tử vẫn rất là thích nó. Cho nên….anh và thằng Hầu Tử đã thể hiện tình cảm thân mật với nó….”
“Hai tên cầm thú bọn anh lại gây họa gì rồi? Đã làm gì con chó rồi hả?”
Lông mày thanh tú của Nam Kiều Mộc nhíu lên.
Diệp Hoan cúi đầu, chột dạ. Hắn vân vê ngón tay, ngập ngừng nói: “Hầu Tử nói con chó kia là đực, chưa làm qua chuyện ấy. Anh cảm thấy con chó ấy rất đáng thương, mới nghĩ ra cách làm cho nó hưởng thụ thú vui cuộc sống. Anh bèn cùng Hầu Tử đè nó xuống đất, giúp con chó cảm thấy hưng phấn… Anh mệt thì đến Hầu Tử lên, Hầu Tử mệt đến anh lên. Con chó hưng phấn đến nỗi sủa liên tục.. Sau đó… sau đó nó không còn động đậy nữa…..”
Nam Kiều Mộc: “………………”
Diệp Hoan buồn bã thở dài: “Ài! Cũng không biết là nó đau chết hay là sướng chết đây. Anh với nó ngôn ngữ không thông, căn bản là không thể hiểu cảm xúc của nhau……..”
Nam Kiều Mộc muốn giết chết thằng tiện nam này ngay tức khắc. Và cô cũng lấy nhân cách ra đảm bảo, lão viện trưởng chắc chắn cũng có cùng một suy nghĩ…..
Về đến phòng, Nam Kiều Mộc viết viết một dãy số, sau đó đưa cho Diệp Hoan, lạnh lùng nói: “Em rất thông cảm với suy nghĩ hiện giờ của anh. Đúng là bây giờ anh không tiện đến Phúc Lợi Viện, chắc rằng lão viện trưởng đang mài dao chờ anh về đấy. Đây là số tài khoản của Phúc Lợi Viện. Ngày mai anh đi ngân hàng một chuyến, chuyển tiền cho lão viện trưởng nhé…….”
Thoáng chốc Diệp Hoan vẻ mặt đầy cảm kích: “Cám ơn em đã cảm thông cho anh…..”
“Dừng! Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh!”
“………….”
“Haha, vậy thì chúng ta cùng im lặng………”
“Dừng! Bây giờ ngay cả mặt anh cũng không muốn nhìn, mau cút về phòng ngủ, cút nhanh lên!”
“………………..”
******************************************************
Công ty giải trí Hồng Hổ thành phố Ninh Hải.
Công ty Hồng Hổ hồi trước là Hồng Hổ bang. Vào thời đại tám mươi chín mươi, vào lúc thời kì trị an của Trung Quốc còn tương đối hỗn loạn, Hồng Hổ bang thừa cơ nổi dậy. Thông qua các hình thức tranh giành địa bàn, lừa gạt các phí bảo hiểm của thương gia buôn đậu đồ gia dụng đồng hồ vân vân…., cuối cùng cũng tích được một số tiền lớn phi pháp.
Lão bang chủ Liễu Tứ Hải là một tên đầu sỏ thông minh. Trước khi đất nước cải cách, Liễu Tứ Hải đã quyết định nghỉ hưu. Hắn dùng số tiền phi pháp mà hồi trước kiếm được mở công ty giải trí Hồng Hổ, đồng thời kết thân với các đại gia quyền quý. Trong vòng một năm ngắn ngủi, công ty giải trí Hồng Hổ đã đứng vững trên thành phố Ninh Hải. Từ một tiệm KTV nhỏ, trở thành khu giải trí hơn mười căn như ngày nay, một công ty xuất nhập khẩu với quy mô lớn, thậm chí còn mấy xưởng sản xuất điện gia dụng.
Tiền phi pháp được đưa ra ánh sáng, cuối cùng cũng thành tiền chính nghĩa. Trong mắt người ngoài nhìn vào, đây chính là công ty giải trí Hồng Hổ đã thay đổi thể xác. Mấy năm nay cộng thêm sự chở che của một số nhân vật lớn nào đó của thành phố Ninh Hải, bây giờ công ty giải trí Hồng Hổ đã trở thành một công ty giải trí với loại hình quy mô lớn.
Nhưng đen vẫn là đen, trắng vẫn là trắng, cho dù có đổi nước đi chăng nữa, thuốc vẫn là thuốc phụ. Thực ra công ty giải trí Hồng Hổ không có gác kiếm, phải nói là không thể nào mà gác kiếm được,
Người ở trong giang hồ, không phải mình muốn là có thể được. Câu nói này không chỉ đơn giản là chỉ người mà chỉ cả bang phái xã hội đen. Họ luôn lấy sự chém giết để sinh tồn. Ân oán giữa người và người, giữa bang phái và bang phái, luôn như mạng lưới nhện quấn chặt với nhau. Không phải đơn giản một câu nói: “Tôi không chơi nữa” thì người khác sẽ xóa bỏ mọi ân oán.
Lão bang chủ Liễu Tứ Hải đã thử rút khỏi giang hồ, nhưng phiền phức cứ tự tìm đến.
Liễu Tứ Hải cũng không phải là thứ hiền lành gì. Hắn bèn hạ quyết tâm, tụi bây đã không cho lão tử đường lui. Vậy lão tử sẽ không lui nữa, nhất định phải làm tới cùng. Dm tao cũng không tha nữa, dù sao các tụi bây đã làm tao mất đi cơ hội làm người tốt. Sau này ai dám đến công ty giải trí Hồng Hổ của tao gây sự, tao sẽ chém thằng đó!
Thế là công ty giải trí Hồng Hổ đã thành như bây giờ đây, đen không ra đen, trắng không ra trắng. Theo lý đều là làm những công việc chân chính, nhưng thực chất là để bảo vệ những công việc chân chính ấy. Còn có một đám sát thủ, đương nhiên, bọn sát thủ bây giờ đã được gắn cho cái tên, “Bảo An”.
Tòa cao ốc công ty giải trí Hồng Hổ nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa. Trong phòng hội nghị của công ty giải trí Hồng Hổ có một luồn mây đen bao trùm.
Phòng hội nghị là người ngoài nhìn thấy. Đối với nội bộ Hồng Hổ công ty mà nói, thật chất là hang ổ của xã hội đen.
Liễu Tứ Hải bây giờ tuổi đã cao, thường xuyên bị bệnh, sớm đã rút ra khỏi tầng lớp của công ty. Người thường chủ trì các hoạt động kinh doanh của công ty Hồng Hổ là con gái độc nhất của ông ấy, Liễu Mi.
Liễu Mi thân mặc áo khoác đỏ rực như lửa, tóc ngắn suôn mượt, lông mi nhọn như kiếm, mắt như sao băng, đang nhìn chằm chằm vào người trung niên mặc áo vest đang run cằm cập trước mặt.
Trong phòng hội nghị khói bay mịt mù, Liễu Mi cau mày, vỗ bàn quát: “Tắt hết thuốc lá cho lão nương! Sau này ai dám hút thuốc trong phòng hội nghị, lão nương sẽ đích thân giết người đó!”
Đám người kia nghe xong sợ đến hồn bay mất vía, vội vàng đè đầu thuốc lá vào tẩu thuốc….
Ngẩng đầu lên, Liễu Mi nhìn chằm chằm vào người trung niên trước mặt, ánh mắt đầy hàm ý.
“Lưu Thành, anh theo cha tôi cũng nhiều năm rồi. Lão gia rất coi trọng anh, giao cho anh quản lý tiệm KTV ở đường Chuẩn Hải. Anh tự hỏi lương tâm mình xem, lão gia đối xử với anh như thế nào? Liễu gia nhà tôi có bao giờ để cho anh chịu thiệt thòi chưa?”
Liễu Thành nghe ra được hàm ý trong câu nói Liễu Mi, thân thể run bần bật.
“Đại……..Đại tiểu thư, tôi, tôi………...”
Liễu Mi ôn hòa cười nói: “Có lẽ là sự hiểu biết của anh có vấn đề. Lão gia giao KTV cho anh trông coi. Nghe cho rõ, là ‘Trông coi ’. Không phải là đem nó tặng cho anh, tất cả quyền lợi của KTV ấy đều là của nhà họ Liễu. Lưu Thành! Tôi đây học thấp hiểu ít, sổ sách mà anh đưa cho tôi có nhiều chỗ xem không rõ, hay là nhờ anh chỉ bảo, có được không?”
Lưu Thành mặt biến sắc, toát mồ hôi lạnh: “Đại tiểu thư…. Tôi, tôi biết lỗi rồi.”
Liễu Mi vẫn khóe miệng cười, vỗ vỗ một cuốn sổ sách ở trước mặt, ung dung nói: “Ba trăm mấy chục vạn tiền kinh doanh…….Ta đã tìm suốt đêm nhưng vẫn tìm không thấy. Thức khuya đến nỗi làm mắt tôi thâm quầng đây này. Lưu Thành! Hay là nhờ anh nói cho tôi biết, ba trăm mấy vạn đó đi đâu rồi?”
Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng Lưu Thành nghe sao như diêm vương đang tới đòi mạng mình, Lưu Thành không chịu được áp lực, ầm một tiếng quỳ xuống, giọng run run nói: “Đại tiểu thư! Tôi biết lỗi rồi! Xin người hãy nể tình tôi theo lão bang chủ vất vả bấy lâu nay. Xin tha cho tôi con đường sống. Tôi….. tôi sẽ không dám nữa đâu !”
Liễu Mi thở dài nói: “Đã thời đại nào rồi mà còn lão bang chủ lão bang chủ. Ngay cả quan điểm này mà anh cũng không sửa được, sao tôi có thể yên tâm giao việc cho anh? Gọi tiếng Đổng Sự Trưởng sẽ chết à?”
“Vâng vâng! Tôi sai rồi. Xin đại tiểu thư tha cho tôi lần này. Tôi theo lão…. Đổng sự trưởng nhiều năm như vậy, lần này chỉ là nhất thời hồ đồ……….”
Liễu Mi lắc đầu, nụ cười dần dần trở nên lạnh băng: “Công ty có quy tắc của công ty. Pháp lý to như trời. Hôm nay vì anh mà phá lệ, sao này còn ai phục tôi? Lưu Thành, anh làm khó tôi rồi.”
“Đại tiểu thư………”
Khẽ vẫy tay một cái, trong ngữ khí của Liễu Mi toát lên mùi khí của máu tanh.
“Đem anh ta đi! Tham ô tiền của công, theo luật, chặt một cánh tay. Ba trăm vạn tôi không truy cứu nữa, coi như là thù lao bao nhiêu năm nay hắn đã bán mạng vì lão gia. Tôi xử trí như vậy, các anh có phục không?”
Trong phòng hội nghị, đám nguyên lão đồng loạt gật đầu: “Đại tiểu thư xử lý trọng tình trọng nghĩa, thật là phúc đức.”
Thế là Lưu Thành bị lôi ra ngoài kêu la thảm thiết.
Liễu Mi sắc mặt không đổi. Một câu nói phán người khác sống hay chết đối với cô mà nói, gần như là chuyện nhỏ nhoi không đáng nói đến.
Gõ gõ mặt bàn một cách vô ý thức. Lông mày xinh đẹp của Liễu Mi lại nhíu lên, lẩm bẩm: “Hôm nay người bên cục cảnh sát tới, bắt bảo an chủ quản Vương Sạn ở KTV đường Trung Sơn, nói là hắn giết người. Chuyện này là sao? Có ai biết không?”
Sát khí nhè nhẹ bủa vây căn phòng hội nghị, mọi người đều sợ hãi, không nói lên lời nào.
Liễu Mi âm thanh trở lên giá lạnh: “Chúng ta với các quan chức Ninh Hải quan hệ không tồi. Mọi người đều nể mặt nhau. Người của cục công an tại sao không thèm nói một tiếng, trực tiếp tới bắt người của công ty chúng ta? Bọn họ làm việc quá lỗ mãng rồi.”
Một người trông giống như giám đốc đứng dậy, cẩn thận nói: “Vương Sạn làm việc cũng biết phép tắc. Nhưng bữa đó uống rượu xong trở lên hồ đồ. Nghe người của cục công an nói, lần này người phá án không phải là người của cục cảnh sát bọn họ, mà là một tên lưu manh bị bắt vào vô tình đã giúp phá được vụ án…..”
Liễu Mi ánh mắt sắc lạnh: “Tên lưu manh giúp cảnh sát phá án? Đấy là nhân vật ở đường nào vậy? Chú Trần, chú bảo huynh đệ phía dưới tra coi. Giết người đền mạng là quốc pháp. Vương Sạn không cần cứu hắn nữa, nhưng tên lưu manh kia….. Hừm! Vương Sạn là người của Hồng Hổ chúng ta. Nếu bị người khác hãm hại, chúng ta lại không đá động gì tới. Sau này huynh đệ làm sao mà phục chúng ta?”
“Vâng, đại tiểu thư! Tôi lập tức đi tra ngay.”
Chương 13 Vụ cướp ngân hàng (thượng)
Diệp Hoan vẫn ung dung tự tại sống qua ngày, hồn nhiên không biết mình đang bị xã hội đen điều tra.
Cuộc sống chính là như vậy, có lúc dữ dội có lúc dịu êm, có khi buồn và có khi vui. Cuộc sống của Diệp Hoan càng bình thường giống như bao người khác. Mỗi ngày bôn ba, như nước chảy bèo trôi. Thấy cô gái đẹp sẽ huýt sáo trêu ghẹo. Nghe những truyện cười dâm đãng sẽ phát ra tiếng cười rất bựa. Bất luận ở giai cấp nào thì vui vẻ là trên hết. Có thể cười thì hãy cười đi. Vì mình mà sống, đừng để chính bản thân mình chịu thiệt thòi.
Bữa sáng ngày hôm sau, Diệp Hoan ngậm điếu thuốc Bạch Sa đáng năm đồng tiền, tùy tiện dùng một tờ giấy báo gói lại hơn ba vạn tiền mà Nam Kiều Mộc đưa cho hắn, thản nhiên đi ra cửa. Nam Kiều Mộc dặn hắn tới ngân hàng chuyển khoản cho lão viện trưởng. Diệp Hoan không dám không nghe theo. Nam Kiều Mộc có sự lợi hại riêng của cô. Người phụ nữ này một là không đánh bạn, hai là không mắng bạn. Nhưng một khi bạn làm sai chuyện gì, từ chiếc miệng nhỏ nhỏ của cô sẽ nói lên những lời cay độc khiến cho bọn ông kẹ lòng tràn đầy tự tin và hy vọng vào cuộc sống này trong thoáng chốc sẽ phải nhảy lầu. Cô là một người phụ nữ phải khiến cho đàn ông phải tuyệt vọng. Diệp Hoan đích thật là người đàn ông thức thời. Đạo lý đàn ông tốt không bao giờ đấu với phụ nữ thì hắn đã khắc sâu trong đầu từ lúc lên năm.
Đến ngõ hẻm mua hai cái bánh dầu chao quẩy, cộng thêm một ly sữa đậu nành. Đây chính là bữa ăn sáng rất ư là bình thường của Diệp Hoan.
Dầu chao quẩy 1 đồng 1 cây thì hơi mắc. Diệp Hoan nghĩ không thông. Tại sao bây giờ vật giá leo thang tới vậy? Nghe nói là bởi vì nước Mỹ đánh Iraq làm cho kinh tế toàn bộ thế giới trở nên khó khăn, nhưng. . . Hai quốc gia tranh giành dầu mỏ. Bánh quẩy vì cái gì mà tăng giá chứ?
Đây quả thật là vấn đề thâm sâu của nền kinh tế, Nam Kiều Mộc có khả năng còn hiểu được. Diệp Hoan thì rất miên man.
Cũng may là lão Vương, chủ nhà cho thuê rất nhân hậu. Những cô cô Massage cũng tăng lên 80 đồng một tiếng. Giá phòng trọ của lão Vương vẫn nằm ở mức 500 đồng. Từ góc độ kinh tế mà nói, giá phòng lão Vương còn an toàn hơn Đôla. Bất kể sóng gió như thế nào, giá tiền thuê vẫn không thay đổi. Diệp Hoan cảm thấy rất là may mắn. Trong cuộc đời gặp phải chủ cho thuê nhân hậu như thế, thật là không biết tổ tông của mình ở đâu phát ra làn khói xanh, ------- không, không thể nói là “Phát”, chính thật là phun trào ra tới……………
Sau khi xử xong bánh quẩy và sữa đậu nành, Diệp Hoan đã đứng trước cổng ngân hàng.
Trong kí ức của Diệp Hoan, ngân hàng thực ra không quan hệ gì với hắn. Không có cha mẹ giàu có đưa cho hắn card ngân hàng, cũng không có ông chủ của công ty nào chuyển khoản tiền lương qua ngân hàng cho hắn. Từ nhỏ đến lớn, số lần Diệp Hoan gửi vào ngân hàng ít đến đáng thương. Trong đó có một lần hắn mắc tiểu quá chạy vào ngân hàng mượn chỗ đi. Kết quả là ngân hàng cái gì cũng có. Chỉ là không có toilet. Diệp Hoan rất thất vọng về ngân hàng. Hắn cảm thấy đơn vị này thật chẳng ra gì. Ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng không bằng.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ có chút cực đoan của Diệp Hoan. Trên thực tế, công dụng của ngân hàng so với nhà vệ sinh công cộng có lợi rất nhiều. Ít nhất trong nhà vệ sinh công cộng không có nữ tiếp tân xinh đẹp cười xinh như hoa đón tiếp bạn.
Hôm nay Diệp Hoan đi vào ngân hàng có chút lo lắng.
Bất luận người nào cầm hơn ba vạn vào ngân hàng, lưng đều rất là thẳng. Tiền! Vật này nó rất lạ. Nó có một ma lực kì quái. Người hèn mọn có được nó dường như được tăng thêm lòng tin và dũng khí. Người lòng dạ đen tối có được nó, lại bị nó dụ đi vào vực sâu muôn trượng.
Diệp Hoan bây giờ lưng rất là thẳng. Tựa như một cây súng đang dựng sừng sững.
Đang định bước vào bên trong cửa kính ngân hàng, Diệp Hoan nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Âm thanh rất là nhỏ, nhỏ đến không thể nghe rõ, Diệp Hoan chỉ nghe loáng thoáng.
“Lão đại….. Động thủ……… Chỉ có năm viên đạn………”
“Năm viên………. Đủ rồi………”
Diệp Hoan bất giác quay đầu lại nhìn. Hắn thấy ba người đeo mũ lưỡi trai, ăn mặc rất bình thường, đang lén lén lút lút tụ tập tại góc cửa ngoài ngân hàng. Ba người nói khe khẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào cửa ngân hàng.
Diệp Hoan không mấy để ý, bước chân đi vào ngân hàng.
Người trong ngân hàng xếp hàng lấy số rất nhiều. Diệp Hoan nhìn nhìn số trên tay mình. Xếp trước mặt hắn có hơn ba mươi người, đến phiên mình chắc cũng phải đến hai tiếng đồng hồ.
Diệp Hoan không phải loại người an phận ngồi đó đợi số.
Thế là hắn bèn đi đến các quầy quản lý ngân sách nói chuyện với các cô bên đó. Sau khi cười nói với từng người, vài cô quản lý ngân sách đã cười đến run cả người. Diệp Hoan tuy là tên nghèo rớt mồng tơi, nhưng quả thật hắn có chút đẹp trai. Đây là lý do lấy được lòng của các cô gái.
Nửa tiếng sau, Diệp Hoan đã thành công xin được số điện thoại của cô quản lý ngân sách. Từ vẻ mặt e thẹn của cô ta có thể thấy, chỉ cần Diệp Hoan tối nay đồng ý mời cô ta ăn cơm, người ta……… sẽ chiều theo ý hắn. Những cô cô dễ mắc bẫy như thế, Diệp Hoan cũng cảm thấy hết hứng thú cua rồi. Đàn ông đê tiện thế đấy! Những gì mà dễ dàng đạt được, hắn không bao giờ biết trân trọng, bao gồm cả phụ nữ. Thế là Diệp Hoan đột ngột trở lên đứng đắn, nghiêm mặt nói:
"Cô à! Bây giờ đang là giờ làm việc đó nha! Lúc này cô không thích hợp để người khác cua chứ hả?”
Cô ta cười liên hồi: “Anh muốn cua tôi?”
Diệp Hoan lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện hai đám mây đỏ.
“…..Hôm nay không cua cô. Hôm nay không tiện.”
“Tại sao không tiện?”
Diệp Hoan ngại ngùng nói: “Người ta… Cái kia, em bé bỏng đến rồi a......”
“……”
Diệp Hoan vừa liếc mắt đưa tình với cô quản lý ngân sách, vừa ngẩng đầu nhìn kêu số của mình.
Sự cố đột ngột xảy ra.
Chỉ nghe tiếng súng “Pằng” một tiếng. Tất cả những người trong ngân hàng đều sững người. Tiếp đó một người đàn ông mặt mũi hung tợn quát lớn: “Ngồi xuống để hai tay lên đầu! Trung thực chút cho tao! Tiền là của nhà nước, mạng là của chính mình. Đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn!”
Diệp Hoan ngơ ngác nhìn ba tên đó quăng ba lô lớn vào quầy ngân hàng. Dùng súng chỉ vào cô đứng quầy đang run rẩy, ra hiệu cho cô ta bỏ tiền vào. Môi Diệp Hoan mấp máy, nhưng khóc không ra nước mắt.
Sao mấy ngày nay lão tử xui xẻo vậy!
-----------------------------
Cao Thắng Nam vội tới trước ngân hàng. Ngân hàng đã bị hình cảnh, đặc cảnh bao vây rồi. Bộ phận phía ngoài thậm chí còn có bộ đội bắn tỉa phân bố tại mấy chỗ cao có thể bắn tỉa. Cao Thắng Nam dễ dàng nhận ra dáng người cao to của Triệu Đại Phong.
Triệu Đại Phong đầu đầy mồ hôi, đang cầm bộ đàm gọi chuyên gia đàm phán. Dựa vào thân hình nhỏ nhắn, Cao Thắng Nam rất nhanh chen tới kế bên của Triệu Đại Phong, lau mồ hôi nói: “Chú Triệu…. Triệu cục trưởng! Để cháu dẫn người tấn công vào đó.”
Triệu Đại Phong liếc cô ta một cái: “Đừng làm bậy! Tình huống cấp bách như vậy. Cháu còn chạy ra đây gây thêm phiền phức gì nữa. Đứng qua một bên đợi cho chú!”
Cao Thắng Nam bị ăn mắng. Cô chu cái miệng nhỏ nhắn hậm hực đứng xa vài bước, nhưng vẫn không rời khỏi. Cao Thắng Nam tức giận nhìn chằm chằm vào cái bóng của Triệu Đại Phong. Bên cạnh Triệu Đại Phong, các vị lãnh đạo bên cục đều đến. Họ đang vội vàng phân tích thế cục trong ngân hàng.
“Camera có thể thấy được nơi phân bố của của bọn cướp không?”
“Cục trưởng Triệu! Camera trong ngân hàng đã bị bọn cướp phá hủy hết ba cái. Ba tên cướp này rất chuyên nghiệp. Bọn hắn dồn mọi người vào góc chết của camera. Bọn chúng đứng ở góc chết. Chúng ta căn bản là không thể nhìn thấy chúng.”
Giọng điệu Triệu Đại Phong trở nên trầm trầm: “Đội bắn tỉa đâu? Có thể xác định được vị trí của bọn chúng không?”
“Hồi nãy bốn vị quan sát viên vừa mới báo. Bọn cướp đã kéo hết rèm cửa của ngân hàng xuống. Đội bắn tỉa không thể nào xác định được mục tiêu.”
"Mẹ nó! Ba tên cướp này không phải là bộ đội nghỉ hưu thì cũng là cảnh sát nghỉ hưu. Bọn cướp bình thường không chuyên nghiệp như thế!”
Triệu Đại Phong không kìm được giận dữ chửi thề vài câu.
“Cục trưởng Triệu! Bây giờ chỉ còn cách là ngắt hết điện trong ngân hàng, sau đó để chuyên gia đàm phán với họ. Chúng ta điều một nhóm người tấn công vào trong. Bên trong có đến năm sáu mươi mạng người. Tình huống vô cùng nguy cấp!”
Trong ngân hàng, năm cái ba lô lớn đã nhét đầy tiền. Ba tên cướp đeo mặt nạ, chỉ chừa hai con mắt, ánh mắt cực kỳ hung ác. Diệp Hoan sững người nhìn bọn chúng không ngừng nhét tiền vào bọc, không hiểu tại sao, trong lòng lại ngưỡng mộ. Nguy hiểm càng cao thì thu lợi càng nhiều. Câu nói này quả là rất có lý, tiền cướp ngân hàng quả nhiên nhiều hơn tiền làm đồ gốm.
Thật muốn gia nhập cùng bọn chúng……….
Diệp Hoan thở dài, tôi thật là nghèo đến điên rồi.
Không xa, một tên cướp chỉ vào trong đám con tin, quát lớn: “Ngồi xuống ! Ngồi xuống! Ai dám ngẩng đầu lên, cây súng của lão tử không có mắt đâu đấy!.... Mẹ nó! Con kia! Mày ngồi lịch sự một chút! Đừng có bành hai chân ra lớn như vậy. Lão tử chỉ cướp tiền, không phải cướp sắc đâu đấy!”
Quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hoan hai tay ôm đầu. Đầu cúi xuống dưới đất, tư thế vô cùng chuẩn. Tên này rất là hài lòng. Tên cướp phì cười, thằng nhóc này đúng là trời sinh ra để làm con tin.
“Thấy chưa? Ngồi giống như nó! Đấy mới gọi là chuẩn không cần chỉnh!”
Diệp Hoan giống như vừa nhận được sự khen ngợi, ngẩng đầu lên thấy tên cướp đang cười. Nụ cười sởn cả tóc gáy. Ai ngờ Diệp Hoan vừa ngẩng đầu đã hỏng hết mọi chuyện. Hơn ba vạn tiền giấu trong ngực đã lòi ra.
Tên cướp sững người, chỉ súng vào Diệp Hoan: “Không được động đậy! Mày giấu cái gì trong ngực? Mau mau lấy ra!”
Nói xong tên cướp bước tới. Hắn mở tờ giấy báo đựng tiền ra. Sau khi mở ra, tên cướp vui mừng khôn xiết: “Ô kìa! Nhiều tiền như vậy, tao không khách sáo nữa, thu nhận!”
Sắc mặt Diệp Hoan lập tức biến đổi. Mày cướp tiền của nhà nước ông đã mặc kệ. Mạng là của mình. Nhưng mày cướp tiền của ông thì không đúng rồi! Đây là tiền của bọn em tao mua máy điều hòa. Mày cướp đi rồi? Tao biết kiếm ai mà khóc?
Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, Diệp Hoan đột nhiên bổ nhào về phía trước, ôm lấy đùi của tên cướp. Sau đó….. khóc rống lên, gào khóc thảm thiết.
“Đừng mà! Các anh còn có tính người không vậy! Đây là tiền chữa bệnh cho cha tôi. Cha tôi từng tuổi này rồi đi chơi đĩ. Đã mắc bệnh AIDS, đang nằm trên giường chờ chết. Đây là số tiền cứu mạng ông ấy. Các anh hãy mở lòng từ bi, trả lại cho tôi đi……….”
Trong ngân hàng giống như có tiếng heo rên la thất thanh khi bị thọc huyết…………
Chương 14 Vụ cướp ngân hàng (hạ)
Trong đại sảnh của ngân hàng, Diệp Hoan gào khóc đến nỗi khiến cho những tên cướp và tất cả các con tin đều trố mắt nhìn hắn. Bộ dáng khóc lóc của tên này trông rất thật. Nhưng mà lí do của hắn thì nghe sao vẫn cứ thấy giả tạo. Thậm chí còn có mùi vị nguyền rủa ở trong đó. Vì vậy, ai nấy cũng đều tò mò. Thù hận của tên này đối với cha mình lớn đến cỡ nào? Ngay cả bệnh AIDS mà cũng nói ra. Chẳng lẽ đã đến mức không đội trời chung?
Thật ra, ý nghĩ của mọi người cũng rất đúng. Diệp Hoan thực sự là đã nguyền rủa cha mình.
Một đứa mồ côi bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ từ lúc mới sanh. Ngươi không thể trông mong hắn sẽ ôm ấp tình cảm yêu mến, kính trọng gì đối với cha mẹ mình. Trong lòng Diệp Hoan kì thực hận cha mình đến ngập trời. Nguyền rủa ổng mắc bệnh AIDS thực ra là đã rất nhẹ tay rồi.
Tên cướp bị Diệp Hoan ôm chặt lấy đùi. Bất giác vừa giật mình vừa giận dữ. Nòng súng đen ngòm của hắn gác vào trán của Diệp Hoan, nói với giọng đằng đằng sát khí: “Buông tay ra, nếu không lão tử bắn chết mày!”
Diệp Hoan buông tay ngay lập tức.
Tội phạm không giống với cảnh sát. Khi tội phạm nói sẽ giết chết người. Tốt hơn hết là nên xem đó là thật. Cái đám côn đồ này sẽ làm thật đấy. Đến cả ngân hàng mà còn dám cướp thì có gì mà bọn chúng không dám làm chứ?
Trong lòng Diệp Hoan trống rỗng, ngồi thẫn thờ nhìn tờ báo gói số tiền mặt. Hơn ba mươi ngàn đã bị bọn cướp lấy đi. Hiện tại, trong tâm trí của hắn hiện ra hình ảnh bọn nhỏ ở trong phúc lợi viện. Mỗi đêm phải bọc mình trong mềm mỏng, thân thể nhỏ bé cuộn lại run cầm cập trong cái lạnh giá của mùa đông. Con tim của hắn như bị một cây kim đâm mạnh vào, rất đau đớn.
Diệp Hoan nghiến răng. Trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ điên cuồng. Nhẫn nhịn là một đức tính tốt. Nhưng có chuyện có thể nhịn, có chuyện tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Ở trên đời này, luôn có một vài người vì một chút việc gì đó mà quên đi sống chết của bản thân, khẳng khái giao ra tánh mạng của mình. Việc ở trước mắt có thể tính là một. Thật may mắn, Diệp Hoan bò lê bò càng rất nhiều năm ở dưới đáy của xã hội. Con người hắn có chút láu cá mất dạy, nhưng sự chính trực này vẫn chưa hề mất đi.
Người có chính trực mới là đàn ông đích thực.
Liều mạng!
Tao dù sao cũng chỉ là cái mạng quèn. Trời không thu, đất không dưỡng. Chết thì chết đi. Mạng có thể mất, nhưng tiền thì không thể!
Bất giác, một sự dũng cảm dần dần lan tràn, cuồn cuộn ở bên trong lồng ngực của Diệp Hoan. Chăm chú quan sát từng cử động của ba tên tội phạm, dòng suy nghĩ trong đầu Diệp Hoan trở nên rất nhanh. Đột nhiên, trong đầu như lóe lên một tia sáng, hắn mơ hồ nhớ lại hai câu nói mà mình nghe được khi vừa bước vào cửa ngân hàng.
“Chỉ còn 5 viên đạn thôi...”
“5 viên là đủ rồi...”
Lúc này Diệp Hoan cảm thấy vừa sợ vừa mừng.
Năm viên đạn! Bọn chúng khi mới bước vào đã bắn lên trời 1 phát. Liền sau đó bắn 3 phát để phá hỏng 3 chiếc camera ở đại sảnh. Cũng có thể nói, bây giờ 3 người bọn chúng chỉ còn lại 1 viên đạn.
Hiện tại các con tin ở trong và cảnh sát ở bên ngoài đều khônh biết đến tình hình này. Chỉ có mình Diệp Hoan biết. Những tên cướp này nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng kì thực chỉ là đang lừa người mà thôi.
Mẹ kiếp! Chỉ một viên đạn mà chúng mày định bắn năm, sáu chục người sao!
Trong mắt của Diệp Hoan là một sự hung dữ quyết liệt. Toàn thân lộ ra dũng khí muốn quyết tâm liều mạng.
Ba tên cướp vẫn không biết mình đang ở trong sự tính toán của Diệp Hoan. Tên cầm đầu đứng cách Diệp Hoan không xa, đang dùng điện thoại cố định của ngân hàng để đàm phán với cảnh sát về điều kiện.
Diệp Hoan liền lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Bọn cướp đưa ra rất nhiều điều kiện, hắn nhổ nước bọt vào micro rồi nói: “Thứ nhất, cho người của tụi bây lui ra hết! Lui ra sau 500m! Nhà đối diện có vài thằng bắn tỉa cũng leo xuống hết đi. Đừng tưởng tao không biết gì nhé.”
“Thứ hai, trong vòng 10 phút, phải thu xếp cho lão tử một chiếc xe. Phải đổ đầy xăng, tao sẽ đem theo các con tin lên xe. Dám giỡn mặt, chờ hốt xác tụi nó đi!”
“Thứ ba ...”
Tên cầm đầu vừa đưa ra điều kiện thứ ba. Lúc này, một âm thanh không ngờ tới vang lên bên tai hắn, man mác niềm thương cảm sâu sắc.
“... Thứ ba, bọn cảnh sát các người hãy mau tiếp tế thêm vài viên đạn cho vị hảo hán này..."
Người trong đại sảnh của ngân hàng bị một phen khiếp sợ. Tên đại ca mở to mắt nhìn Diệp Hoan. Ánh mắt ngây dại, như là con cá chết.... Con át chủ bài bị vô hiệu hóa bởi một câu nói của Diệp Hoan. Giống như chiếc quần lót duy nhất của vị đại cô nương đã bị tên lưu manh thô lỗ tụt xuống. Ba tên cướp lúc này quả thật không còn cách nào ngăn cản.
Diệp Hoan cười dè dặt. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay tên cầm đầu. Hắn đang đánh cược, đánh cược viên đạn cuối cùng nằm ở trong khẩu súng này.
Miệng vẫn không ngừng cười nịnh nọt đến cực độ, giống như hoa cúc nở rộ: “Con người tôi nhiệt tình vì lợi ích chung. Giống như câu tặng người hoa hồng, tay có mùi hương. Đôi lúc có hơi lỗ mãng. Muốn giúp các vị đại ca đề cập đến những yêu cầu nho nhỏ....”
B tên cướp im lặng...
Trong im lặng, sát khí chợt hiện.
Tên đại ca cười phá lên một tiếng. Hắn không nói một lời, giơ súng chĩa thẳng vào Diệp Hoan. Ngón tay nắm chặt lấy cò.
Diệp Hoan vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi hành động này của hắn. Vừa thấy vậy, thân thể liền trùn xuống, lăn một vòng như con lật đật đến chân một tên khác. Thừa lúc tên cướp vẫn chưa hồi tỉnh, Diệp Hoan bật dậy, chồm tới kéo ngay tên cướp khác tới chắn ở phía trước mặt mình...
Đùng!
Tiếng súng vang lên, tên tội phạm đứng trước mặt Diệp Hoan đã bị tên đại ca bắn một phát bị thương ở ngực. Diệp Hoan rốt cuộc đã nở nụ cười
Viên đạn cuối cùng đã được bắn ra rồi. Cơ hội sống của Diệp Hoan là rất lớn.
Tên đại ca nhìn đồng bọn bị chính mình sát hại. Lúc đó hắn ta như là bị sét đánh, cả người như tê dại. Hắn thực sự không nghĩ tới, một tên nhóc vô hại như vậy lại có những hành động nhanh nhẹn như thế. Tình thế đã xoay chuyển, Diệp Hoan không chút chần chừ. Hắn nắm chặt cái thùng rác bằng sắt để ở bên ngoài cửa sổ chỗ quầy của ngân hàng, hung hăng nện cho tên cướp thứ ba ngã xuống...
----------------------
Bên ngoài ngân hàng, Triệu Đại Phong và mấy vị lãnh đạo của bộ công an đều nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
“... Tiếp tế thêm đạn cho vị hảo hán này?”
Việc này... con mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy? Đùa giỡn với cảnh sát sao?
Cao Thắng Nam đứng ở chỗ không xa lắm cho nên cũng có thể nghe được những câu mà trong điện thoại đã nhắc tới. Cao Thắng Nam nhíu mày không ngớt.
Tiếng nói trong điện thoại.... rất quen thuộc.
Lục lại kí ức trong một vài giây, một khuôn mặt tươi cười láu cá hài hước hiện lên trong đầu cô.
“Diệp Hoan! Chính là hắn!”
Cao Thắng Nam liền đưa ra phán đoán. Cô bước vài bước đi đến chỗ của Triệu Đại Phong, nói một cách gấp gáp: “Chú Triệu! Người vừa nãy nói không phải là bọn cướp, là con tin! Lời hắn ta nói rất đáng tin.”
“Con tin? Cháu quen sao?”
“Chính là cái tên lừa gạt mà tối hôm trước chúng ta bắt được đó!”
Triệu Đại Phong trầm ngâm.
Theo như ý tứ trong lời nói của con tin thì bọn tội phạm đã hết đạn rồi. Đây chính là thông tin mà con tin cung cấp cho ta, đáng tin không? Liệu điều này có ảnh hưởng gì đến tính mạng của năm sáu chục người đó không?
Đột nhiên, ở đại sảnh của ngân hàng vang lên một tiếng súng. cảnh sát đứng ở phía ngoài đều lộ ra vẻ sợ hãi đến biến sắc.
Triệu Đại Phong nheo mắt.
Không được do dự nữa!
“Lập tức tấn công!” - Triệu Đại Phong kiên quyết ra lệnh.
Ba đội đặc công mặc áo chống đạn, tay cầm khẩu súng tiểu liên tiến lên. Chỉ một lát sau họ đã phá vỡ cửa kính lớn của ngân hàng. Người ùa vào như ong vỡ tổ.
Cao Thắng Nam thừa lúc Triệu Đại Phong không để ý cũng cầm súng xông vào. Đợi cảnh sát vào tới đại sảnh của ngân hàng, một màn kịch kinh dị đập vào mắt họ. Chỉ nhìn thấy một tên tội phạm toàn thân đầy máu, đã tắt thở từ lâu. Một tên tội phạm khác thì bị vỡ đầu chảy máu, nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Ở giữa sảnh, một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi lên người một tên cướp, một mực xiết cổ của tên cướp không ngừng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hét lớn đến khàn giọng: “Tiền! Tiền của tôi đâu! Đưa tiền ra đây! Giao tiền ra!”
Tên cướp bị lay mạnh đến nỗi hai mắt trắng dã, chân tay liên tục giãy giụa loạn cả lên. Thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Vừa nhìn thấy cảnh sát tiến vào, tên cướp mừng rỡ như nhìn thấy người thân đến, dùng sức từ cổ họng tắc nghẹn nói một câu.
“Cảnh...sát, báo án! Tôi... báo án! Có người hành hung...”
Người cảnh sát vừa vào đến nơi sợ hãi không nói lên được lời nào, toàn thân cứng đơ lại.
Một cảnh sát khác dắt theo đội của mình vò đầu bứt tai một lát, rồi mới chần chừ nói: “Mẹ ơi! thế này rốt cuộc là ai cướp ai đây?”
Chương 15 Hèn mọn và vĩ đại
Sau khi xông vào đại sảnh của ngân hàng thì tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Thực ra lúc này cũng không còn gì để kiểm soát nữa. Tổng cộng ba tên cướp, một tên chết, một tên hôn mê, còn một tên bị Diệp Hoan bóp cổ. Chắc là cũng sắp bị Diệp Hoan bóp chết rồi…
Mười mấy người đã được giải cứu. Người nào người nấy vui mừng đến phát khóc. Vừa từ quỷ môn quan trở về, cho dù là quen biết hay không quen biết, đều ôm nhau khóc nức nở. Trong cuộc đời bình dị này, ít nhất họ đã trải qua một chuyện không bình thường chút nào. Sự may mắn chết đi sống lại đã khiến họ hồn bay mất vía. Tất cả mọi người đều hiện lên cùng một suy nghĩ: "Được sống, thật là tốt."
Trong bản tính con người, cái thiện vẫn chiếm ưu thế. Sau khi chết đi sống lại, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về người anh hùng vô danh đã xoay chuyển tình thế, người đã cứu mạng họ. Nếu như không phải anh ta một mình xoay chuyển tình thế, bây giờ tình hình của họ sẽ ra sao? Thật là không dám nghĩ tới.
Người anh hùng vô danh bây giờ rất bận.
Anh ta bận bóp cổ tên cướp.
Diệp Hoan bây giờ như rơi vào trạng thái điên dại. Không còn lí trí, không còn biết nguyên do. Hai mắt hắn đỏ rực, mọi thứ xung quanh dường như trở lên vô hình. Trong mắt hắn chỉ còn có tên cướp đáng chết kia, trong đầu liên tục hiện lên tiếng nói: “Giết hắn đi! Giết hắn đi! Chính hắn đã cướp tiền của bọn em mày. Hắn đáng chết!”
Dưới bàn tay cứng như sắt, tên cướp mồm đã sùi bọt mép, tưởng chừng như bị hắn bóp chết thiệt rồi. Nhóm cảnh sát xung quanh bắt đầu hoảng lên. Đây đã nằm ngoài phạm vi tự vệ. Nếu như tên cướp bị bóp chết trước mặt họ, thì không những Diệp Hoan phải ngồi tù, ngay cả cảnh sát bọn họ cũng không thoát khỏi tội. Thế là những viên cảnh sát này cùng xông lên. Họ lần lượt nắm lấy cánh tay, đùi của Diệp Hoan. Có người còn nắm lấy cổ hắn, dùng hết sức kéo hắn ra sau.
Nhưng Diệp Hoan không biết từ đâu như có thêm sức mạnh. Bất kể bọn cảnh sát kéo, đấm đá như thế nào, hắn vẫn bóp chặt cổ tên cướp không buông. Từ thân hình nhỏ bé của hắn toát lên một luồng sát khí. Cuối cùng, những viên cảnh sát cũng lực bất tòng tâm.
Lúc Cao Thắng Nam đi vào đại sảnh, thì cảnh này đập vào mắt cô.
Một đám cảnh sát đang cố hết sức kéo Diệp Hoan ra. còn Diệp Hoan thì hai tay bóp lấy cổ tên cướp, mắt đỏ rực, nhưng con dã thú đang bị thương hét lên: “Tiền! Mày trả tiền cho tao! Tiền của em tao đâu?”
Trong đầu Cao Thắng Nam đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Một cái túi du lịch đựng đầy tiền mặt được gói trong tờ báo đang nằm một xó hiện ra trước mắt. Cao Thắng Nam vội bước lên trước, cầm lấy bịch tiền mặt, giơ ra trước mặt Diệp Hoan, dịu giọng nói: “Tiền đang ở đây, ở đây! Một xu cũng không thiếu. Đây là tiền của em anh …”
Giọng nói đó dường như có sức xua tan đi hết tà khí. Khi Diệp Hoan nhìn thấy tiền mặt của em hắn, thì tay của hắn từ từ buông ra.
Dường như đã trải qua một cuộc du lịch dài, Diệp Hoan mồ hôi đầm đìa bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm bịch tiền vào lòng, ôm thật chặt. Giống như ôm nguồn hy vọng duy nhất của đời người, khóe miệng nở nụ cười, gục đầu xuống không nói một lời nào.
Tiền của em mình còn chưa có mất….
Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Diệp Hoan đang sức tàn lực kiệt này.
Bình dị, nhỏ bé nhưng vĩ đại.
Cao Thắng Nam nhìn chăm chăm vào Diệp Hoan đang cúi đầu. Hắn dường như đã mất hết sức lực, nhưng tay vẫn ôm khư khư bịch tiền. Dường như đây là thứ quý giá nhất trong cuộc đời của hắn. Cho dù có chết, hắn cũng không buông ra. Không biết tại sao, hai hàng lệ trong mắt Cao Thắng Nam đột nhiên tuôn xuống, một nỗi đau xót xa nhói lên trong lòng cô.
Số tiền này…. Là hắn dùng mạng để đổi về.
Cái tên lưu manh này…. Có thật là chỉ biết lưu manh không?
Cao Thắng Nam xuất thân quyền quý. Lúc này lại dấy lên sự tôn kính đối với một kẻ thấp hèn hơn cỏ nát. Cô đột nhiên cảm thấy, nhiều người trên thế giới này đều trở nên nhỏ bé trước mặt ngọn cỏ thấp hèn này.
Diệp Hoan lúc này cũng hồi phục lại thể lực từ từ tỉnh dậy, thấy Cao Thắng Nam nước mắt rưng rưng, bất giác nhoẻn miệng cười: “Đang tốt lành, sao cô khóc?”
Cao Thắng Nam cũng cười và nói trong nước mắt: “Cái tính ham tiền của anh có chết cũng không bỏ…”
“Haha.. Nghèo đến sợ rồi…”
Diệp Hoan lại hồi phục lại dáng vẻ nửa đùa nửa thật. Cảnh sát thanh lý xong hiện trường thì gọi xe cứu thương tới. Họ đưa tên cướp và những người bị thương đến bệnh viện chữa trị.
Khi Cao Thắng Nam gọi Diệp Hoan lên xe cứu thương, Diệp Hoan có chết cũng không chịu lên. Hắn chỉ ăn vài đấm của tên cướp, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, Cao Thắng Nam nói hết lời mà Diệp Hoan vẫn ôm khư khư bọc tiền không động đậy, vẻ mặt ngang bướng lắc lắc đầu.
Cao Thắng Nam thở dài bất lực, nói: "Đi bệnh viện kiểm tra một chút có hại gì đâu nào. Vết thương nghiêm trọng hay không đâu phải do anh nói. Phải để bác sĩ coi chứ. Anh tại sao không chịu đi?”
Diệp Hoan vẫn lắc đầu một cách kiên quyết: “Thằng ngốc mới tới bệnh viện. Đưa cái đầu ra cho bác sĩ chém. Cô có biết là bây giờ vào bệnh viện chỉ bị cảm nhẹ thôi cũng hết mấy trăm nghìn rồi không?”
Cao Thắng Nam dở khóc dở cười: “Thì ra anh vì cái này… Ai, lần này khác, anh vào bệnh viện không phải trả tiền. Cục cảnh sát sẽ trả giùm anh. Sẵn mời pháp y kiểm tra vết thương cho anh để làm bằng chứng định tội bọn cướp. Tất cả đều miễn phí, miễn phí!”
“Có thật là miễn phí không? Cô không gạt tôi chứ?”
Diệp Hoan dè dặt nói.
“Miễn phí! Không gạt anh đâu!”
Cao Thắng Nam cảm thấy không biết do đâu lại nóng giận trong lòng.
Diệp Hoan cười thích thú. Nụ cười rất là tươi, con mắt đảo qua đảo lại. Hắn từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới trước xe cứu thương kêu la hò hét: “Còn chỗ không? Còn chỗ không? Xích qua bên kia một tí, tôi còn chưa lên mà… Xích vô một tí nữa! Tôi là anh hùng. Anh hùng thì phải có những đãi ngộ giành cho anh hùng chứ…”
Cao Thắng Nam hai mắt rực lửa, hai hàm răng va vào nhau kêu két két. Cái thằng đê tiện này, thật muốn bóp hắn chết quá đi…
Mấy chiếc xe cấp cứu chở tên cướp và người bị thương đến bệnh viện. Một đoàn y tá, bác sĩ vội chạy ra đưa Diệp Hoan và những người khác vào. Một tên cướp đã xác minh là đã chết thì được đưa trực tiếp vào sở pháp y. Hai tên cướp bị thương thì được cảnh sát canh chừng nghiêm mật ở phòng bệnh. Còn Diệp Hoan và những người khác dưới sự sắp xếp của cảnh sát và bác sĩ tiến hành các loại hình kiểm tra.
Thành phố Ninh Hải xảy ra vụ cướp ngân hàng. Vụ án lớn đến như vậy. Các kí giả đương nhiên không tự tìm mà tới bệnh viện. Khi kí giả nghe phong phanh có một người anh hùng vô danh một mình đánh bại ba tên cướp dũng mãnh, thì bệnh nghề nghiệp của kí giả lại nổi lên. Một bản tin nóng hổi gây chấn động lòng người, một sự kiện đầy vinh quang của xã hội a….
Anh hùng vô danh sao lại để anh ta vô danh được? Nhất định phải tuyên truyền! Phải để anh ta nổi tiếng. Ít nhất cũng phải để triều đình biết đến vị đại hiệp này…
Bọn kí giả như nổi điên, chạy khắp bệnh viện tìm Diệp Hoan.
Diệp Hoan hồn nhiên không biết bỗng chốc mình đã trở thành anh hùng. Hắn còn vui vẻ cầm tờ kê bệnh của bác sĩ chạy lung tung, làm kiểm tra khắp nơi.
Cục cảnh sát thanh toán giùm hắn. Không kiểm tra sao được chớ! Món hời này nhất định phải lấy.
Lúc sau, Cao Thắng Nam cũng đến cùng xe cảnh sát. Vụ cướp ngân hàng lần này đã được giải quyết ổn thỏa. Không có người chết đối với vị chỉ huy lần này Triệu Đại Phong mà nói, đây là một chuyện tốt. Được thăng chức lên ba cấp là chuyện sớm muộn mà thôi. Cao Thắng Nam cũng vui mừng thay cho chú Triệu. Đồng thời trong lòng cô lại để tâm đến Diệp Hoan, bất giác đi theo đến bệnh viện.
Vừa vào đại sảnh của bệnh viện, một vị bác sĩ mặc áo trắng mồ hôi đầm đìa chạy tới.
“Các đồng chí cảnh sát! Người mà các ngài đưa vào đã kiểm tra xong rồi. Không có gì đáng lo ngại. nhưng trong đó có một người hơi quá đáng, các ngài có thể quản được không?”
Cao Thắng Nam trong lòng đột nhiên có một niềm dự báo không lành, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì? Người nào?”
“Có một người tên là Diệp Hoan. Các ngài đưa người vào đây là để kiểm tra thương tích.Tên Diệp Hoan đó chạy nhảy lung tung trong bệnh viện. Anh ta nhất định đòi làm kiểm tra tổng quát. Nói là dạo này hút rất nhiều thuốc, phải xem xem phổi có bệnh gì không. Rồi lại nói uống rượu hơi bị nhiều, muốn kiểm tra có cồn trong gan không. Lại nói đít ngứa ngứa, khó chịu, muốn kiểm tra coi có trĩ trong đó hay không. Những thứ này thôi cũng kệ đi.. Chúng tôi có thể phối hợp thì cố gắng phối hợp,nhưng cuối cùng anh ta nói… anh ta nói…”
“Anh ta nói gì?”
Giọng Cao Thắng Nam bị chọc tức đến nỗi có chút run run.
Bác sĩ thở một hơi dài, cười khổ nói: “Cuối cùng anh nói bao quy đầu của anh ta quá dài, muốn cắt bao quy đầu. Chúng tôi đã nói hết lời mà hắn vẫn không nghe. Lúc này còn ngồi ì ở phòng phẫu thuật không chịu đi. Nói hôm nay không cắt bao quy đầu hắn sẽ chết tại bệnh viện… Đồng chí cảnh sát, cô nói coi…”
Cao Thắng Nam giận đến toàn thân run lên, trầm ngâm hồi lâu, lạnh lùng nói: “Gọi bảo vệ, tống cổ anh ta ra khỏi đây.”
Người tới chính là Trương Tam.
Trương Tam, tướng mạo bình thường, dáng người nhỏ bé, thuộc loại nhìn một cái là quên, nhìn quen mắt cũng quên, lạc giữa biển người lập tức chìm xuống đáy, ngâm không trồi lên, tuyệt đối phát huy hiệu quả "thoáng qua nháy mắt" với người bình thường. Tướng mạo này tạo ra ưu thế bẩm sinh cho sự nghiệp ăn trộm của Trương Tam, thậm chí cảnh sát cực kỳ tinh nhạy nhìn thấy hắn, e rằng được mấy giây về sau cũng nhớ không ra Trương Tam rốt cục bộ dạng như thế nào. Loại người này nếu như không làm trộm, thật sự là lãng phí thiên phú, Trương Tam tự cho những điều hắn làm ra là lựa chọn đúng đắn.
Diệp Hoan sớm đã từng vô số lần hâm mộ tướng mạo tầm thường của Trương Tam, thử so sánh, Diệp Hoan có phần anh tuấn hơn, cao 1m75, mũi cao thẳng, mày rậm mắt to, trong tiểu thuyết võ hiệp là hình tượng chuẩn của thiếu hiệp trẻ tuổi tuấn tú, đi đến đâu đều gây ra sự chú ý, Diệp Hoan nếu như đi làm ăn trộm, mới nhấc tay tất bị tóm. Cho nên, trên thế giới này chỉ có Diệp Hoan có đủ tư cách nói câu "Đẹp trai cũng là một cái tội"
Đương nhiên, việc này là do liên quan nghiêm trọng đến vấn đề chọn nghề nghiệp. Chúng ta mỗi một người đều là một phần tử của xã hội, mỗi người trong xã hội này đều có địa vị của họ, có người xác định chính xác, nhanh chóng làm nên một phen sự nghiệp, có người xác định không chính xác, suốt đời tầm thường vô vị, có tài nhưng không gặp thời, sắp chết còn lầm bẩm "chả trách trời xanh muôn trượng", uất ức mà chết.
Diệp Hoan thuộc loại người đó, không tìm được địa vị của bản thân. Rắn có kỹ thuật của rắn, chuột có kỹ thuật của chuột, heo nái học mèo leo cây thì thật là vớ vẩn, chuyên môn không có. Cũng vì nguyên nhân này mà đến này Diệp Hoan vẫn mãi nghèo. Hầu Tử từng nhiều lần đề nghị Diệp Hoan đi làm "trai bao", vừa có thể ngủ với đủ loại phụ nữ, còn có thể tạo ra thu nhập, rất thích hợp với tính cách, và đúng với gương mặt đẹp trai trời phú của Diệp Hoan. Diệp Hoan do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cự tuyệt đề nghị của đầy dụ dỗ của hắn.
Không biết tại sao, Diệp Hoan dường như luôn cảm thấy bản thân mình là một người có vẻ mặt thật thà. Hắn thật sự hổ thẹn khi nghĩ đến việc sau khi ngủ với một nữ nhân còn ngửa tay đòi tiền cô ta... Xem ra Diệp Hoan chẳng những không thể tìm đúng vị trí chính đáng, hắn ngay cả tính cách bản thân đều chưa từng hiểu rõ, Hầu Tử, Trương Tam đều rất hiểu rõ, "thẹn thùng" "thành thật" những từ này thực tế chẳng hề liên quan gì đến Diệp Hoan.
Diệp Hoan từ lúc nhỏ thì đã sống u mê rồi.
Sau khi Trương Tam quay về thì chẳng những không khách khí với Hầu Tử, mà còn quyết sáp vào. Vừa gạt Hầu Tử ra, hắn liền ngồi xuống cạnh Diệp Hoan ăn uống vui vẻ. Hầu Tử trợn mắt nhìn, đành phải nhấc cái ghế khác hậm hực ngồi xuống bên cạnh.
Trương Tam một phen lúng túng, sau đó thở hơi dài, cười nói: "Nhìn cơm nước hôm nay em biết ngay, hôm nay hai người phát tài rồi."
Diệp Hoan cười ha ha, không dấu được vẻ đắc ý,
"Quả thực là phát tài rồi đáng để nhớ chứ. Việc tốt hôm nay là anh mày từ lúc sinh ra tới giờ mới kiếm được một số tiền sạch sẽ, tao cảm thấy bản tính nằm sâu trong nội bản thân nên là lương thiện, thuần khiết, cũng giống như một trang giấy trắng..."
Trương Tam và Hầu Tử bị mắc ói đến nỗi thức ăn đầy ắp ngay trên bàn đều ăn không nổi.
"Rốt cuộc anh kiếm được bao nhiêu?"
Diệp Hoan đắc ý duỗi ra hai ngón tay,
"2 vạn đồng!"
Trương Tam chấn động, sau khi ngây ra một lúc, đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái, quay đầu hô to: "Chủ quán, thêm rau!"
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, rượu cay sặc vào họng, trong mắt Trương Tam nổi lên vài phần ghen ghét.
"Mẹ kiếp! Anh thật là may mắn, khẽ vươn tay liền kiếm được 2 vạn, người như nhau nhưng số mệnh khác nhau, em cả đêm chạy đông chạy tây, mệt như con chó, nhưng ngay cả một cọng lông cũng chẳng có..."
Diệp Hoan vẻ khiêm nhường cố tự kìm nén trấn áp sự đắc ý, vỗ vai Trương Tam cười nói: “Không trải qua mưa gió,làm sao thấy được cầu vồng? Tam đệ à, anh phải phê bình chú, quý trọng sự nghiệp mới có thu hoạch, chúng ta một khi đã làm phải đi đến cùng. Cái nay gọi là ông trời đền bù cho người cần cù, đứng trước hồ thèm cá sao không tự mình đan lưới. Người chăm chỉ, trời không phụ, ví dụ như anh mày đây...”
"Được rồi, được rồi, anh đừng có làm vẻ nữa, tháng này em không có thu nhập, tiền thuê nhà anh trả cho em nha..."
Trương Tam không kiên nhẫn được nữa, cắt ngang lời thuyết giáo của Diệp Hoan.
Diệp Hoan cười gật đầu.
"Không sao, sự nghiệp của tao gần đây gặp lúc thăng tiến, chút tiền thuê nhà không đáng kể. Chẳng qua là, chú Tam à, việc mày làm bây giờ anh xem không được khả quan cho lắm, lại không ổn định, chú xem có nên đổi nghề không?
"Đổi nghề gì đây? Đầu năm nay kiếm tiền không dễ dàng. Chỗ nào cũng đều có mai phục nha."
Diệp Hoan cười đểu.
"Vừa rồi trên đường tao đi ngang qua một cột điện. Phía trên viết thông báo tuyển nam PR, thu nhập một tháng ba vạn, anh thấy chú rất có tiềm năng về phương diện này..."
Mắt Trương Tam đỏ bừng, trừng trùng Diệp Hoan: "Nếu như hôm nay không phải anh mời em uống rượu, thì em đã liều mạng với anh rồi. Coi em là thằng ngu hả?"
Hầu Tử cười xem vào,
“Anh Hoan nói không đúng nha. Thằng Tam là ăn trộm, anh bảo nó đi làm "gà móng đỏ", rõ ràng đâu có đúng ngành nghề chuyên nghiệp..."
Trương Tam giận dữ.
"Còn giở giọng đó nữa thì tao trở mặt nha!"
Hầu Tử hớp một ngụm rượu nhỏ, híp mắt nói,
"Anh Hoan, em luôn cảm thấy chúng ta lăn lộn giang hồ thế này mãi cũng không tốt, anh nói sao?"
Diệp Hoan gật đầu, tối qua sau khi ngang qua việc sở cảnh sát, trong lòng Diệp Hoan sớm đã có một cảm giác nguy hiểm, hắn phát hiện đường ngang ngõ tắt rốt cuộc không phải kế lâu dài, nguy hiểm quá lớn, ai cũng không dám chắc tương lai một khi thất thủ, một ngày thất thủ không tránh khỏi tù chung thân, bọn họ còn trẻ, không thể đem tuổi thanh xuân chôn vùi trong tù.
"Nên tìm một công việc chính đáng."
Diệp Hoan thở dài.
Trương Tam lớn tiếng hậm hực: "Ba chúng ta đều chỉ có bằng trung học. Đầu năm nay nghe nói ngay cả quét đường cũng phải có bằng tốt nghiệp chuyên nghiệp bảo vệ vệ sinh môi trường. Đi đâu mà tìm được công việc chính đáng đây? Dis mie! Em thật không hiểu nổi: vung chổi vài cái, mà còn phải đi kiếm trường để học xem vung như thế nào. Thế giới này có phải có "bệnh" hết rồi không?
Diệp Hoan uống một hớp rượu, nói: "Ngày mai đi thử, Hầu Tử nói rất đúng, chúng ta không thể tiếp tục chui rúc thế này nữa."
Diệp hoan lớn nhất trong ba người, việc lớn nhỏ đều do hắn quyết định, nghe hắn nói như thế, Hầu Tử và Trương Tam đều gật đầu đồng ý. Ba người lại uống tiếp một giờ. Càng về đêm, ba người rốt cục ăn uống no say.
Trương Tam đem chén rượu đặt lên bàn, lớn tiếng nói: "Chủ quán, tính tiền!"
Nói xong chỉ tay vào Diệp Hoan nói thêm: "Ảnh trả!"
Diệp Hoan đứng dậy, mỉm cười móc lấy túi tiền, mặt Diệp Hoan lập tức biến sắc. Hầu tử và Trương Tam cũng sợ tới mức thắt bụng. Hầu Tử kêu lên: "Không thấy tiền?"
Trương Tam nhăn mày, đôi mắt tinh như châu sa lướt khắp thực khách bốn phía, hồ nghi nói: "Hẳn là có trộm?"
Hầu tử liếc hắn một cái: "Thằng này mày thật là vừa ăn cướp vừa la làng..."
Diệp Hoan cười khổ: "Tao quên rồi! Số tiền hai vạn đó, tao đưa nó cho Kiều Mộc rồi..."
Hai người lặng người: "..."
Diệp Hoan ảm đảm thở dài: "Bởi vậy cái này gọi là nào ai biết được chữ ngờ..."
Hầu Tử và Trương Tam mặt bình tĩnh, bắt đầu tự giác rút túi tiền ra.
"Em còn 42 đồng."
"Em có 30 đồng."
Diệp Hoan cũng móc túi.
"Còn tao có 16 đồng."
"Không đủ rồi, phần ăn uống này ít nhất cũng phải hơn 100..."
Diệp Hoan ngẩng đâu, nhìn chằm chằm chủ quán, con mắt lấp lánh: "Chủ quán, giảm giá nha!"
"Quán nhỏ tiền lời ít. Xin thứ lỗi không thể giảm giá."
"Nghĩa là bao nhiêu?"
"116 đồng, một chút cũng không bớt."
Lão chủ quán cứng giọng.
Diệp Hoan phẫn nộ rồi, vỗ bàn lớn tiếng nói: "Thật không có chút tình người! Có giảm giá hay không? Có giảm hay không? Hôm nay không giảm giá, tôi đánh chết ông ở đây."
Chương 12 Công ty Hồng Hổ
Ba huynh đệ Diệp Hoan về tới nhà thì trời đã khuya.
Khi Diệp Hoan khóc lóc kể chuyện gặp phải ở quán ăn tối hôm nay với Nam Kiều Mộc, ánh mắt Nam Kiều Mộc nhìn Diệp Hoan bỗng chốc trở lên hiểm ác.
“Ba tên đàn ông mà tiền trên người cộng lại không tới 100 đồng. Sao các anh không mua miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi cho xong?”
Diệp Hoan không vui nói: “Dựa vào cái gì chứ? Hôm nay anh đã kiếm cho em hai vạn, sao em không khen anh? Chỉ là quên đem theo thôi mà…..”
Nam Kiều Mộc liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Anh nên hiểu rõ hai vạn này không phải là cho anh xài đâu. Là để mua máy điều hòa cho bọn nhỏ đấy. Theo lý mà nói, anh bây giờ cũng như hồi trước thôi, đều là nghèo rớt mồng tơi.”
Diệp Hoan buồn rười rượi nói: “Anh biết rồi. Ngày mai anh sẽ đi kiếm tiền….”
Nam Kiều Mộc ánh mắt có chút dao động. Trong mắt tuy hiện lên chút lo lắng, nhẫn nhịn, nhưng cô vẫn không nói gì cả.
Diệp Hoan rất hiểu hàm ý trong mắt cô, bèn cười nói: “Yên tâm! Lần này anh sẽ kiếm việc đàng hoàng mà làm. Không làm phiền cảnh sát nhân dân nữa đâu.”
Nam Kiều Mộc gật đâu: “Anh nghĩ được thế là tốt, quay đầu là bờ. Mà nếu quả thật không tìm được việc cũng không sao, trong phòng thí nghiệm ở trường em có công việc nghiên cứu rất thích hợp với anh. Anh nên suy nghĩ.”
Hai mắt Diệp Hoan phát sáng, giả bộ liêm sỉ xoa xoa tay nói: “Công việc nghiên cứu? Cái này… không tốt lắm đâu, trình độ học vấn của anh đâu có cao….”
Nam Kiều Mộc bình thản nói: “Cái này không liên quan gì tới học lực cả. Anh chỉ cần nằm trong phòng thí nghiệm để em nghiên cứu là được rồi….”
Diệp Hoan: “…….”
Để Nam Kiều Mộc nghiên cứu. Công việc này thuộc loại có độ nguy hiểm cao. Diệp Hoan quyết định sáng suốt một chút, vẫn là ra ngoài thị trường tuyển việc thử vận may thì tốt hơn.
Nam Kiều Mộc trở về phòng, lấy hai vạn mà trưa nay Diệp Hoan đưa cho cô, cộng thêm hơn một vạn mà cô nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm được, để trên khay đựng trà ở phòng khách, nói: “Ngày mai em có tiết học, không đi được. Anh đến Phúc Lợi Viện một chuyến để giao số tiền này cho viện trưởng nhé.”
Diệp Hoan bị làm khó, vẻ mặt không tình nguyện nói: “Sao mà phải đích thân anh đi chứ?”
Nam Kiều Mộc nhíu lông mày.
Diệp Hoan thở dài: “Không phải là anh muốn từ chối. Mà thật sự là... Ài, anh cảm thấy lão viện trưởng có thể không chịu gặp anh…..”
“Anh lại làm chuyện xấu gì rồi?”
“Hai tháng trước, anh và Hầu Tử về Phúc Lợi Viện thăm lão viện trưởng. Lão viện trưởng rất là khách sáo, còn mời bọn anh ăn cơm. Anh và Hầu Tử uống hơi nhiều….”
“Sau đó thì sao?”
“Phúc Lợi Viện chúng ta có nuôi một con chó đúng không? Con chó kia là đực đấy. Trước giờ anh và Hầu Tử vẫn rất là thích nó. Cho nên….anh và thằng Hầu Tử đã thể hiện tình cảm thân mật với nó….”
“Hai tên cầm thú bọn anh lại gây họa gì rồi? Đã làm gì con chó rồi hả?”
Lông mày thanh tú của Nam Kiều Mộc nhíu lên.
Diệp Hoan cúi đầu, chột dạ. Hắn vân vê ngón tay, ngập ngừng nói: “Hầu Tử nói con chó kia là đực, chưa làm qua chuyện ấy. Anh cảm thấy con chó ấy rất đáng thương, mới nghĩ ra cách làm cho nó hưởng thụ thú vui cuộc sống. Anh bèn cùng Hầu Tử đè nó xuống đất, giúp con chó cảm thấy hưng phấn… Anh mệt thì đến Hầu Tử lên, Hầu Tử mệt đến anh lên. Con chó hưng phấn đến nỗi sủa liên tục.. Sau đó… sau đó nó không còn động đậy nữa…..”
Nam Kiều Mộc: “………………”
Diệp Hoan buồn bã thở dài: “Ài! Cũng không biết là nó đau chết hay là sướng chết đây. Anh với nó ngôn ngữ không thông, căn bản là không thể hiểu cảm xúc của nhau……..”
Nam Kiều Mộc muốn giết chết thằng tiện nam này ngay tức khắc. Và cô cũng lấy nhân cách ra đảm bảo, lão viện trưởng chắc chắn cũng có cùng một suy nghĩ…..
Về đến phòng, Nam Kiều Mộc viết viết một dãy số, sau đó đưa cho Diệp Hoan, lạnh lùng nói: “Em rất thông cảm với suy nghĩ hiện giờ của anh. Đúng là bây giờ anh không tiện đến Phúc Lợi Viện, chắc rằng lão viện trưởng đang mài dao chờ anh về đấy. Đây là số tài khoản của Phúc Lợi Viện. Ngày mai anh đi ngân hàng một chuyến, chuyển tiền cho lão viện trưởng nhé…….”
Thoáng chốc Diệp Hoan vẻ mặt đầy cảm kích: “Cám ơn em đã cảm thông cho anh…..”
“Dừng! Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh!”
“………….”
“Haha, vậy thì chúng ta cùng im lặng………”
“Dừng! Bây giờ ngay cả mặt anh cũng không muốn nhìn, mau cút về phòng ngủ, cút nhanh lên!”
“………………..”
******************************************************
Công ty giải trí Hồng Hổ thành phố Ninh Hải.
Công ty Hồng Hổ hồi trước là Hồng Hổ bang. Vào thời đại tám mươi chín mươi, vào lúc thời kì trị an của Trung Quốc còn tương đối hỗn loạn, Hồng Hổ bang thừa cơ nổi dậy. Thông qua các hình thức tranh giành địa bàn, lừa gạt các phí bảo hiểm của thương gia buôn đậu đồ gia dụng đồng hồ vân vân…., cuối cùng cũng tích được một số tiền lớn phi pháp.
Lão bang chủ Liễu Tứ Hải là một tên đầu sỏ thông minh. Trước khi đất nước cải cách, Liễu Tứ Hải đã quyết định nghỉ hưu. Hắn dùng số tiền phi pháp mà hồi trước kiếm được mở công ty giải trí Hồng Hổ, đồng thời kết thân với các đại gia quyền quý. Trong vòng một năm ngắn ngủi, công ty giải trí Hồng Hổ đã đứng vững trên thành phố Ninh Hải. Từ một tiệm KTV nhỏ, trở thành khu giải trí hơn mười căn như ngày nay, một công ty xuất nhập khẩu với quy mô lớn, thậm chí còn mấy xưởng sản xuất điện gia dụng.
Tiền phi pháp được đưa ra ánh sáng, cuối cùng cũng thành tiền chính nghĩa. Trong mắt người ngoài nhìn vào, đây chính là công ty giải trí Hồng Hổ đã thay đổi thể xác. Mấy năm nay cộng thêm sự chở che của một số nhân vật lớn nào đó của thành phố Ninh Hải, bây giờ công ty giải trí Hồng Hổ đã trở thành một công ty giải trí với loại hình quy mô lớn.
Nhưng đen vẫn là đen, trắng vẫn là trắng, cho dù có đổi nước đi chăng nữa, thuốc vẫn là thuốc phụ. Thực ra công ty giải trí Hồng Hổ không có gác kiếm, phải nói là không thể nào mà gác kiếm được,
Người ở trong giang hồ, không phải mình muốn là có thể được. Câu nói này không chỉ đơn giản là chỉ người mà chỉ cả bang phái xã hội đen. Họ luôn lấy sự chém giết để sinh tồn. Ân oán giữa người và người, giữa bang phái và bang phái, luôn như mạng lưới nhện quấn chặt với nhau. Không phải đơn giản một câu nói: “Tôi không chơi nữa” thì người khác sẽ xóa bỏ mọi ân oán.
Lão bang chủ Liễu Tứ Hải đã thử rút khỏi giang hồ, nhưng phiền phức cứ tự tìm đến.
Liễu Tứ Hải cũng không phải là thứ hiền lành gì. Hắn bèn hạ quyết tâm, tụi bây đã không cho lão tử đường lui. Vậy lão tử sẽ không lui nữa, nhất định phải làm tới cùng. Dm tao cũng không tha nữa, dù sao các tụi bây đã làm tao mất đi cơ hội làm người tốt. Sau này ai dám đến công ty giải trí Hồng Hổ của tao gây sự, tao sẽ chém thằng đó!
Thế là công ty giải trí Hồng Hổ đã thành như bây giờ đây, đen không ra đen, trắng không ra trắng. Theo lý đều là làm những công việc chân chính, nhưng thực chất là để bảo vệ những công việc chân chính ấy. Còn có một đám sát thủ, đương nhiên, bọn sát thủ bây giờ đã được gắn cho cái tên, “Bảo An”.
Tòa cao ốc công ty giải trí Hồng Hổ nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa. Trong phòng hội nghị của công ty giải trí Hồng Hổ có một luồn mây đen bao trùm.
Phòng hội nghị là người ngoài nhìn thấy. Đối với nội bộ Hồng Hổ công ty mà nói, thật chất là hang ổ của xã hội đen.
Liễu Tứ Hải bây giờ tuổi đã cao, thường xuyên bị bệnh, sớm đã rút ra khỏi tầng lớp của công ty. Người thường chủ trì các hoạt động kinh doanh của công ty Hồng Hổ là con gái độc nhất của ông ấy, Liễu Mi.
Liễu Mi thân mặc áo khoác đỏ rực như lửa, tóc ngắn suôn mượt, lông mi nhọn như kiếm, mắt như sao băng, đang nhìn chằm chằm vào người trung niên mặc áo vest đang run cằm cập trước mặt.
Trong phòng hội nghị khói bay mịt mù, Liễu Mi cau mày, vỗ bàn quát: “Tắt hết thuốc lá cho lão nương! Sau này ai dám hút thuốc trong phòng hội nghị, lão nương sẽ đích thân giết người đó!”
Đám người kia nghe xong sợ đến hồn bay mất vía, vội vàng đè đầu thuốc lá vào tẩu thuốc….
Ngẩng đầu lên, Liễu Mi nhìn chằm chằm vào người trung niên trước mặt, ánh mắt đầy hàm ý.
“Lưu Thành, anh theo cha tôi cũng nhiều năm rồi. Lão gia rất coi trọng anh, giao cho anh quản lý tiệm KTV ở đường Chuẩn Hải. Anh tự hỏi lương tâm mình xem, lão gia đối xử với anh như thế nào? Liễu gia nhà tôi có bao giờ để cho anh chịu thiệt thòi chưa?”
Liễu Thành nghe ra được hàm ý trong câu nói Liễu Mi, thân thể run bần bật.
“Đại……..Đại tiểu thư, tôi, tôi………...”
Liễu Mi ôn hòa cười nói: “Có lẽ là sự hiểu biết của anh có vấn đề. Lão gia giao KTV cho anh trông coi. Nghe cho rõ, là ‘Trông coi ’. Không phải là đem nó tặng cho anh, tất cả quyền lợi của KTV ấy đều là của nhà họ Liễu. Lưu Thành! Tôi đây học thấp hiểu ít, sổ sách mà anh đưa cho tôi có nhiều chỗ xem không rõ, hay là nhờ anh chỉ bảo, có được không?”
Lưu Thành mặt biến sắc, toát mồ hôi lạnh: “Đại tiểu thư…. Tôi, tôi biết lỗi rồi.”
Liễu Mi vẫn khóe miệng cười, vỗ vỗ một cuốn sổ sách ở trước mặt, ung dung nói: “Ba trăm mấy chục vạn tiền kinh doanh…….Ta đã tìm suốt đêm nhưng vẫn tìm không thấy. Thức khuya đến nỗi làm mắt tôi thâm quầng đây này. Lưu Thành! Hay là nhờ anh nói cho tôi biết, ba trăm mấy vạn đó đi đâu rồi?”
Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng Lưu Thành nghe sao như diêm vương đang tới đòi mạng mình, Lưu Thành không chịu được áp lực, ầm một tiếng quỳ xuống, giọng run run nói: “Đại tiểu thư! Tôi biết lỗi rồi! Xin người hãy nể tình tôi theo lão bang chủ vất vả bấy lâu nay. Xin tha cho tôi con đường sống. Tôi….. tôi sẽ không dám nữa đâu !”
Liễu Mi thở dài nói: “Đã thời đại nào rồi mà còn lão bang chủ lão bang chủ. Ngay cả quan điểm này mà anh cũng không sửa được, sao tôi có thể yên tâm giao việc cho anh? Gọi tiếng Đổng Sự Trưởng sẽ chết à?”
“Vâng vâng! Tôi sai rồi. Xin đại tiểu thư tha cho tôi lần này. Tôi theo lão…. Đổng sự trưởng nhiều năm như vậy, lần này chỉ là nhất thời hồ đồ……….”
Liễu Mi lắc đầu, nụ cười dần dần trở nên lạnh băng: “Công ty có quy tắc của công ty. Pháp lý to như trời. Hôm nay vì anh mà phá lệ, sao này còn ai phục tôi? Lưu Thành, anh làm khó tôi rồi.”
“Đại tiểu thư………”
Khẽ vẫy tay một cái, trong ngữ khí của Liễu Mi toát lên mùi khí của máu tanh.
“Đem anh ta đi! Tham ô tiền của công, theo luật, chặt một cánh tay. Ba trăm vạn tôi không truy cứu nữa, coi như là thù lao bao nhiêu năm nay hắn đã bán mạng vì lão gia. Tôi xử trí như vậy, các anh có phục không?”
Trong phòng hội nghị, đám nguyên lão đồng loạt gật đầu: “Đại tiểu thư xử lý trọng tình trọng nghĩa, thật là phúc đức.”
Thế là Lưu Thành bị lôi ra ngoài kêu la thảm thiết.
Liễu Mi sắc mặt không đổi. Một câu nói phán người khác sống hay chết đối với cô mà nói, gần như là chuyện nhỏ nhoi không đáng nói đến.
Gõ gõ mặt bàn một cách vô ý thức. Lông mày xinh đẹp của Liễu Mi lại nhíu lên, lẩm bẩm: “Hôm nay người bên cục cảnh sát tới, bắt bảo an chủ quản Vương Sạn ở KTV đường Trung Sơn, nói là hắn giết người. Chuyện này là sao? Có ai biết không?”
Sát khí nhè nhẹ bủa vây căn phòng hội nghị, mọi người đều sợ hãi, không nói lên lời nào.
Liễu Mi âm thanh trở lên giá lạnh: “Chúng ta với các quan chức Ninh Hải quan hệ không tồi. Mọi người đều nể mặt nhau. Người của cục công an tại sao không thèm nói một tiếng, trực tiếp tới bắt người của công ty chúng ta? Bọn họ làm việc quá lỗ mãng rồi.”
Một người trông giống như giám đốc đứng dậy, cẩn thận nói: “Vương Sạn làm việc cũng biết phép tắc. Nhưng bữa đó uống rượu xong trở lên hồ đồ. Nghe người của cục công an nói, lần này người phá án không phải là người của cục cảnh sát bọn họ, mà là một tên lưu manh bị bắt vào vô tình đã giúp phá được vụ án…..”
Liễu Mi ánh mắt sắc lạnh: “Tên lưu manh giúp cảnh sát phá án? Đấy là nhân vật ở đường nào vậy? Chú Trần, chú bảo huynh đệ phía dưới tra coi. Giết người đền mạng là quốc pháp. Vương Sạn không cần cứu hắn nữa, nhưng tên lưu manh kia….. Hừm! Vương Sạn là người của Hồng Hổ chúng ta. Nếu bị người khác hãm hại, chúng ta lại không đá động gì tới. Sau này huynh đệ làm sao mà phục chúng ta?”
“Vâng, đại tiểu thư! Tôi lập tức đi tra ngay.”
Chương 13 Vụ cướp ngân hàng (thượng)
Diệp Hoan vẫn ung dung tự tại sống qua ngày, hồn nhiên không biết mình đang bị xã hội đen điều tra.
Cuộc sống chính là như vậy, có lúc dữ dội có lúc dịu êm, có khi buồn và có khi vui. Cuộc sống của Diệp Hoan càng bình thường giống như bao người khác. Mỗi ngày bôn ba, như nước chảy bèo trôi. Thấy cô gái đẹp sẽ huýt sáo trêu ghẹo. Nghe những truyện cười dâm đãng sẽ phát ra tiếng cười rất bựa. Bất luận ở giai cấp nào thì vui vẻ là trên hết. Có thể cười thì hãy cười đi. Vì mình mà sống, đừng để chính bản thân mình chịu thiệt thòi.
Bữa sáng ngày hôm sau, Diệp Hoan ngậm điếu thuốc Bạch Sa đáng năm đồng tiền, tùy tiện dùng một tờ giấy báo gói lại hơn ba vạn tiền mà Nam Kiều Mộc đưa cho hắn, thản nhiên đi ra cửa. Nam Kiều Mộc dặn hắn tới ngân hàng chuyển khoản cho lão viện trưởng. Diệp Hoan không dám không nghe theo. Nam Kiều Mộc có sự lợi hại riêng của cô. Người phụ nữ này một là không đánh bạn, hai là không mắng bạn. Nhưng một khi bạn làm sai chuyện gì, từ chiếc miệng nhỏ nhỏ của cô sẽ nói lên những lời cay độc khiến cho bọn ông kẹ lòng tràn đầy tự tin và hy vọng vào cuộc sống này trong thoáng chốc sẽ phải nhảy lầu. Cô là một người phụ nữ phải khiến cho đàn ông phải tuyệt vọng. Diệp Hoan đích thật là người đàn ông thức thời. Đạo lý đàn ông tốt không bao giờ đấu với phụ nữ thì hắn đã khắc sâu trong đầu từ lúc lên năm.
Đến ngõ hẻm mua hai cái bánh dầu chao quẩy, cộng thêm một ly sữa đậu nành. Đây chính là bữa ăn sáng rất ư là bình thường của Diệp Hoan.
Dầu chao quẩy 1 đồng 1 cây thì hơi mắc. Diệp Hoan nghĩ không thông. Tại sao bây giờ vật giá leo thang tới vậy? Nghe nói là bởi vì nước Mỹ đánh Iraq làm cho kinh tế toàn bộ thế giới trở nên khó khăn, nhưng. . . Hai quốc gia tranh giành dầu mỏ. Bánh quẩy vì cái gì mà tăng giá chứ?
Đây quả thật là vấn đề thâm sâu của nền kinh tế, Nam Kiều Mộc có khả năng còn hiểu được. Diệp Hoan thì rất miên man.
Cũng may là lão Vương, chủ nhà cho thuê rất nhân hậu. Những cô cô Massage cũng tăng lên 80 đồng một tiếng. Giá phòng trọ của lão Vương vẫn nằm ở mức 500 đồng. Từ góc độ kinh tế mà nói, giá phòng lão Vương còn an toàn hơn Đôla. Bất kể sóng gió như thế nào, giá tiền thuê vẫn không thay đổi. Diệp Hoan cảm thấy rất là may mắn. Trong cuộc đời gặp phải chủ cho thuê nhân hậu như thế, thật là không biết tổ tông của mình ở đâu phát ra làn khói xanh, ------- không, không thể nói là “Phát”, chính thật là phun trào ra tới……………
Sau khi xử xong bánh quẩy và sữa đậu nành, Diệp Hoan đã đứng trước cổng ngân hàng.
Trong kí ức của Diệp Hoan, ngân hàng thực ra không quan hệ gì với hắn. Không có cha mẹ giàu có đưa cho hắn card ngân hàng, cũng không có ông chủ của công ty nào chuyển khoản tiền lương qua ngân hàng cho hắn. Từ nhỏ đến lớn, số lần Diệp Hoan gửi vào ngân hàng ít đến đáng thương. Trong đó có một lần hắn mắc tiểu quá chạy vào ngân hàng mượn chỗ đi. Kết quả là ngân hàng cái gì cũng có. Chỉ là không có toilet. Diệp Hoan rất thất vọng về ngân hàng. Hắn cảm thấy đơn vị này thật chẳng ra gì. Ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng không bằng.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ có chút cực đoan của Diệp Hoan. Trên thực tế, công dụng của ngân hàng so với nhà vệ sinh công cộng có lợi rất nhiều. Ít nhất trong nhà vệ sinh công cộng không có nữ tiếp tân xinh đẹp cười xinh như hoa đón tiếp bạn.
Hôm nay Diệp Hoan đi vào ngân hàng có chút lo lắng.
Bất luận người nào cầm hơn ba vạn vào ngân hàng, lưng đều rất là thẳng. Tiền! Vật này nó rất lạ. Nó có một ma lực kì quái. Người hèn mọn có được nó dường như được tăng thêm lòng tin và dũng khí. Người lòng dạ đen tối có được nó, lại bị nó dụ đi vào vực sâu muôn trượng.
Diệp Hoan bây giờ lưng rất là thẳng. Tựa như một cây súng đang dựng sừng sững.
Đang định bước vào bên trong cửa kính ngân hàng, Diệp Hoan nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Âm thanh rất là nhỏ, nhỏ đến không thể nghe rõ, Diệp Hoan chỉ nghe loáng thoáng.
“Lão đại….. Động thủ……… Chỉ có năm viên đạn………”
“Năm viên………. Đủ rồi………”
Diệp Hoan bất giác quay đầu lại nhìn. Hắn thấy ba người đeo mũ lưỡi trai, ăn mặc rất bình thường, đang lén lén lút lút tụ tập tại góc cửa ngoài ngân hàng. Ba người nói khe khẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào cửa ngân hàng.
Diệp Hoan không mấy để ý, bước chân đi vào ngân hàng.
Người trong ngân hàng xếp hàng lấy số rất nhiều. Diệp Hoan nhìn nhìn số trên tay mình. Xếp trước mặt hắn có hơn ba mươi người, đến phiên mình chắc cũng phải đến hai tiếng đồng hồ.
Diệp Hoan không phải loại người an phận ngồi đó đợi số.
Thế là hắn bèn đi đến các quầy quản lý ngân sách nói chuyện với các cô bên đó. Sau khi cười nói với từng người, vài cô quản lý ngân sách đã cười đến run cả người. Diệp Hoan tuy là tên nghèo rớt mồng tơi, nhưng quả thật hắn có chút đẹp trai. Đây là lý do lấy được lòng của các cô gái.
Nửa tiếng sau, Diệp Hoan đã thành công xin được số điện thoại của cô quản lý ngân sách. Từ vẻ mặt e thẹn của cô ta có thể thấy, chỉ cần Diệp Hoan tối nay đồng ý mời cô ta ăn cơm, người ta……… sẽ chiều theo ý hắn. Những cô cô dễ mắc bẫy như thế, Diệp Hoan cũng cảm thấy hết hứng thú cua rồi. Đàn ông đê tiện thế đấy! Những gì mà dễ dàng đạt được, hắn không bao giờ biết trân trọng, bao gồm cả phụ nữ. Thế là Diệp Hoan đột ngột trở lên đứng đắn, nghiêm mặt nói:
"Cô à! Bây giờ đang là giờ làm việc đó nha! Lúc này cô không thích hợp để người khác cua chứ hả?”
Cô ta cười liên hồi: “Anh muốn cua tôi?”
Diệp Hoan lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện hai đám mây đỏ.
“…..Hôm nay không cua cô. Hôm nay không tiện.”
“Tại sao không tiện?”
Diệp Hoan ngại ngùng nói: “Người ta… Cái kia, em bé bỏng đến rồi a......”
“……”
Diệp Hoan vừa liếc mắt đưa tình với cô quản lý ngân sách, vừa ngẩng đầu nhìn kêu số của mình.
Sự cố đột ngột xảy ra.
Chỉ nghe tiếng súng “Pằng” một tiếng. Tất cả những người trong ngân hàng đều sững người. Tiếp đó một người đàn ông mặt mũi hung tợn quát lớn: “Ngồi xuống để hai tay lên đầu! Trung thực chút cho tao! Tiền là của nhà nước, mạng là của chính mình. Đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn!”
Diệp Hoan ngơ ngác nhìn ba tên đó quăng ba lô lớn vào quầy ngân hàng. Dùng súng chỉ vào cô đứng quầy đang run rẩy, ra hiệu cho cô ta bỏ tiền vào. Môi Diệp Hoan mấp máy, nhưng khóc không ra nước mắt.
Sao mấy ngày nay lão tử xui xẻo vậy!
-----------------------------
Cao Thắng Nam vội tới trước ngân hàng. Ngân hàng đã bị hình cảnh, đặc cảnh bao vây rồi. Bộ phận phía ngoài thậm chí còn có bộ đội bắn tỉa phân bố tại mấy chỗ cao có thể bắn tỉa. Cao Thắng Nam dễ dàng nhận ra dáng người cao to của Triệu Đại Phong.
Triệu Đại Phong đầu đầy mồ hôi, đang cầm bộ đàm gọi chuyên gia đàm phán. Dựa vào thân hình nhỏ nhắn, Cao Thắng Nam rất nhanh chen tới kế bên của Triệu Đại Phong, lau mồ hôi nói: “Chú Triệu…. Triệu cục trưởng! Để cháu dẫn người tấn công vào đó.”
Triệu Đại Phong liếc cô ta một cái: “Đừng làm bậy! Tình huống cấp bách như vậy. Cháu còn chạy ra đây gây thêm phiền phức gì nữa. Đứng qua một bên đợi cho chú!”
Cao Thắng Nam bị ăn mắng. Cô chu cái miệng nhỏ nhắn hậm hực đứng xa vài bước, nhưng vẫn không rời khỏi. Cao Thắng Nam tức giận nhìn chằm chằm vào cái bóng của Triệu Đại Phong. Bên cạnh Triệu Đại Phong, các vị lãnh đạo bên cục đều đến. Họ đang vội vàng phân tích thế cục trong ngân hàng.
“Camera có thể thấy được nơi phân bố của của bọn cướp không?”
“Cục trưởng Triệu! Camera trong ngân hàng đã bị bọn cướp phá hủy hết ba cái. Ba tên cướp này rất chuyên nghiệp. Bọn hắn dồn mọi người vào góc chết của camera. Bọn chúng đứng ở góc chết. Chúng ta căn bản là không thể nhìn thấy chúng.”
Giọng điệu Triệu Đại Phong trở nên trầm trầm: “Đội bắn tỉa đâu? Có thể xác định được vị trí của bọn chúng không?”
“Hồi nãy bốn vị quan sát viên vừa mới báo. Bọn cướp đã kéo hết rèm cửa của ngân hàng xuống. Đội bắn tỉa không thể nào xác định được mục tiêu.”
"Mẹ nó! Ba tên cướp này không phải là bộ đội nghỉ hưu thì cũng là cảnh sát nghỉ hưu. Bọn cướp bình thường không chuyên nghiệp như thế!”
Triệu Đại Phong không kìm được giận dữ chửi thề vài câu.
“Cục trưởng Triệu! Bây giờ chỉ còn cách là ngắt hết điện trong ngân hàng, sau đó để chuyên gia đàm phán với họ. Chúng ta điều một nhóm người tấn công vào trong. Bên trong có đến năm sáu mươi mạng người. Tình huống vô cùng nguy cấp!”
Trong ngân hàng, năm cái ba lô lớn đã nhét đầy tiền. Ba tên cướp đeo mặt nạ, chỉ chừa hai con mắt, ánh mắt cực kỳ hung ác. Diệp Hoan sững người nhìn bọn chúng không ngừng nhét tiền vào bọc, không hiểu tại sao, trong lòng lại ngưỡng mộ. Nguy hiểm càng cao thì thu lợi càng nhiều. Câu nói này quả là rất có lý, tiền cướp ngân hàng quả nhiên nhiều hơn tiền làm đồ gốm.
Thật muốn gia nhập cùng bọn chúng……….
Diệp Hoan thở dài, tôi thật là nghèo đến điên rồi.
Không xa, một tên cướp chỉ vào trong đám con tin, quát lớn: “Ngồi xuống ! Ngồi xuống! Ai dám ngẩng đầu lên, cây súng của lão tử không có mắt đâu đấy!.... Mẹ nó! Con kia! Mày ngồi lịch sự một chút! Đừng có bành hai chân ra lớn như vậy. Lão tử chỉ cướp tiền, không phải cướp sắc đâu đấy!”
Quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hoan hai tay ôm đầu. Đầu cúi xuống dưới đất, tư thế vô cùng chuẩn. Tên này rất là hài lòng. Tên cướp phì cười, thằng nhóc này đúng là trời sinh ra để làm con tin.
“Thấy chưa? Ngồi giống như nó! Đấy mới gọi là chuẩn không cần chỉnh!”
Diệp Hoan giống như vừa nhận được sự khen ngợi, ngẩng đầu lên thấy tên cướp đang cười. Nụ cười sởn cả tóc gáy. Ai ngờ Diệp Hoan vừa ngẩng đầu đã hỏng hết mọi chuyện. Hơn ba vạn tiền giấu trong ngực đã lòi ra.
Tên cướp sững người, chỉ súng vào Diệp Hoan: “Không được động đậy! Mày giấu cái gì trong ngực? Mau mau lấy ra!”
Nói xong tên cướp bước tới. Hắn mở tờ giấy báo đựng tiền ra. Sau khi mở ra, tên cướp vui mừng khôn xiết: “Ô kìa! Nhiều tiền như vậy, tao không khách sáo nữa, thu nhận!”
Sắc mặt Diệp Hoan lập tức biến đổi. Mày cướp tiền của nhà nước ông đã mặc kệ. Mạng là của mình. Nhưng mày cướp tiền của ông thì không đúng rồi! Đây là tiền của bọn em tao mua máy điều hòa. Mày cướp đi rồi? Tao biết kiếm ai mà khóc?
Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, Diệp Hoan đột nhiên bổ nhào về phía trước, ôm lấy đùi của tên cướp. Sau đó….. khóc rống lên, gào khóc thảm thiết.
“Đừng mà! Các anh còn có tính người không vậy! Đây là tiền chữa bệnh cho cha tôi. Cha tôi từng tuổi này rồi đi chơi đĩ. Đã mắc bệnh AIDS, đang nằm trên giường chờ chết. Đây là số tiền cứu mạng ông ấy. Các anh hãy mở lòng từ bi, trả lại cho tôi đi……….”
Trong ngân hàng giống như có tiếng heo rên la thất thanh khi bị thọc huyết…………
Chương 14 Vụ cướp ngân hàng (hạ)
Trong đại sảnh của ngân hàng, Diệp Hoan gào khóc đến nỗi khiến cho những tên cướp và tất cả các con tin đều trố mắt nhìn hắn. Bộ dáng khóc lóc của tên này trông rất thật. Nhưng mà lí do của hắn thì nghe sao vẫn cứ thấy giả tạo. Thậm chí còn có mùi vị nguyền rủa ở trong đó. Vì vậy, ai nấy cũng đều tò mò. Thù hận của tên này đối với cha mình lớn đến cỡ nào? Ngay cả bệnh AIDS mà cũng nói ra. Chẳng lẽ đã đến mức không đội trời chung?
Thật ra, ý nghĩ của mọi người cũng rất đúng. Diệp Hoan thực sự là đã nguyền rủa cha mình.
Một đứa mồ côi bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ từ lúc mới sanh. Ngươi không thể trông mong hắn sẽ ôm ấp tình cảm yêu mến, kính trọng gì đối với cha mẹ mình. Trong lòng Diệp Hoan kì thực hận cha mình đến ngập trời. Nguyền rủa ổng mắc bệnh AIDS thực ra là đã rất nhẹ tay rồi.
Tên cướp bị Diệp Hoan ôm chặt lấy đùi. Bất giác vừa giật mình vừa giận dữ. Nòng súng đen ngòm của hắn gác vào trán của Diệp Hoan, nói với giọng đằng đằng sát khí: “Buông tay ra, nếu không lão tử bắn chết mày!”
Diệp Hoan buông tay ngay lập tức.
Tội phạm không giống với cảnh sát. Khi tội phạm nói sẽ giết chết người. Tốt hơn hết là nên xem đó là thật. Cái đám côn đồ này sẽ làm thật đấy. Đến cả ngân hàng mà còn dám cướp thì có gì mà bọn chúng không dám làm chứ?
Trong lòng Diệp Hoan trống rỗng, ngồi thẫn thờ nhìn tờ báo gói số tiền mặt. Hơn ba mươi ngàn đã bị bọn cướp lấy đi. Hiện tại, trong tâm trí của hắn hiện ra hình ảnh bọn nhỏ ở trong phúc lợi viện. Mỗi đêm phải bọc mình trong mềm mỏng, thân thể nhỏ bé cuộn lại run cầm cập trong cái lạnh giá của mùa đông. Con tim của hắn như bị một cây kim đâm mạnh vào, rất đau đớn.
Diệp Hoan nghiến răng. Trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ điên cuồng. Nhẫn nhịn là một đức tính tốt. Nhưng có chuyện có thể nhịn, có chuyện tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Ở trên đời này, luôn có một vài người vì một chút việc gì đó mà quên đi sống chết của bản thân, khẳng khái giao ra tánh mạng của mình. Việc ở trước mắt có thể tính là một. Thật may mắn, Diệp Hoan bò lê bò càng rất nhiều năm ở dưới đáy của xã hội. Con người hắn có chút láu cá mất dạy, nhưng sự chính trực này vẫn chưa hề mất đi.
Người có chính trực mới là đàn ông đích thực.
Liều mạng!
Tao dù sao cũng chỉ là cái mạng quèn. Trời không thu, đất không dưỡng. Chết thì chết đi. Mạng có thể mất, nhưng tiền thì không thể!
Bất giác, một sự dũng cảm dần dần lan tràn, cuồn cuộn ở bên trong lồng ngực của Diệp Hoan. Chăm chú quan sát từng cử động của ba tên tội phạm, dòng suy nghĩ trong đầu Diệp Hoan trở nên rất nhanh. Đột nhiên, trong đầu như lóe lên một tia sáng, hắn mơ hồ nhớ lại hai câu nói mà mình nghe được khi vừa bước vào cửa ngân hàng.
“Chỉ còn 5 viên đạn thôi...”
“5 viên là đủ rồi...”
Lúc này Diệp Hoan cảm thấy vừa sợ vừa mừng.
Năm viên đạn! Bọn chúng khi mới bước vào đã bắn lên trời 1 phát. Liền sau đó bắn 3 phát để phá hỏng 3 chiếc camera ở đại sảnh. Cũng có thể nói, bây giờ 3 người bọn chúng chỉ còn lại 1 viên đạn.
Hiện tại các con tin ở trong và cảnh sát ở bên ngoài đều khônh biết đến tình hình này. Chỉ có mình Diệp Hoan biết. Những tên cướp này nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng kì thực chỉ là đang lừa người mà thôi.
Mẹ kiếp! Chỉ một viên đạn mà chúng mày định bắn năm, sáu chục người sao!
Trong mắt của Diệp Hoan là một sự hung dữ quyết liệt. Toàn thân lộ ra dũng khí muốn quyết tâm liều mạng.
Ba tên cướp vẫn không biết mình đang ở trong sự tính toán của Diệp Hoan. Tên cầm đầu đứng cách Diệp Hoan không xa, đang dùng điện thoại cố định của ngân hàng để đàm phán với cảnh sát về điều kiện.
Diệp Hoan liền lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Bọn cướp đưa ra rất nhiều điều kiện, hắn nhổ nước bọt vào micro rồi nói: “Thứ nhất, cho người của tụi bây lui ra hết! Lui ra sau 500m! Nhà đối diện có vài thằng bắn tỉa cũng leo xuống hết đi. Đừng tưởng tao không biết gì nhé.”
“Thứ hai, trong vòng 10 phút, phải thu xếp cho lão tử một chiếc xe. Phải đổ đầy xăng, tao sẽ đem theo các con tin lên xe. Dám giỡn mặt, chờ hốt xác tụi nó đi!”
“Thứ ba ...”
Tên cầm đầu vừa đưa ra điều kiện thứ ba. Lúc này, một âm thanh không ngờ tới vang lên bên tai hắn, man mác niềm thương cảm sâu sắc.
“... Thứ ba, bọn cảnh sát các người hãy mau tiếp tế thêm vài viên đạn cho vị hảo hán này..."
Người trong đại sảnh của ngân hàng bị một phen khiếp sợ. Tên đại ca mở to mắt nhìn Diệp Hoan. Ánh mắt ngây dại, như là con cá chết.... Con át chủ bài bị vô hiệu hóa bởi một câu nói của Diệp Hoan. Giống như chiếc quần lót duy nhất của vị đại cô nương đã bị tên lưu manh thô lỗ tụt xuống. Ba tên cướp lúc này quả thật không còn cách nào ngăn cản.
Diệp Hoan cười dè dặt. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay tên cầm đầu. Hắn đang đánh cược, đánh cược viên đạn cuối cùng nằm ở trong khẩu súng này.
Miệng vẫn không ngừng cười nịnh nọt đến cực độ, giống như hoa cúc nở rộ: “Con người tôi nhiệt tình vì lợi ích chung. Giống như câu tặng người hoa hồng, tay có mùi hương. Đôi lúc có hơi lỗ mãng. Muốn giúp các vị đại ca đề cập đến những yêu cầu nho nhỏ....”
B tên cướp im lặng...
Trong im lặng, sát khí chợt hiện.
Tên đại ca cười phá lên một tiếng. Hắn không nói một lời, giơ súng chĩa thẳng vào Diệp Hoan. Ngón tay nắm chặt lấy cò.
Diệp Hoan vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi hành động này của hắn. Vừa thấy vậy, thân thể liền trùn xuống, lăn một vòng như con lật đật đến chân một tên khác. Thừa lúc tên cướp vẫn chưa hồi tỉnh, Diệp Hoan bật dậy, chồm tới kéo ngay tên cướp khác tới chắn ở phía trước mặt mình...
Đùng!
Tiếng súng vang lên, tên tội phạm đứng trước mặt Diệp Hoan đã bị tên đại ca bắn một phát bị thương ở ngực. Diệp Hoan rốt cuộc đã nở nụ cười
Viên đạn cuối cùng đã được bắn ra rồi. Cơ hội sống của Diệp Hoan là rất lớn.
Tên đại ca nhìn đồng bọn bị chính mình sát hại. Lúc đó hắn ta như là bị sét đánh, cả người như tê dại. Hắn thực sự không nghĩ tới, một tên nhóc vô hại như vậy lại có những hành động nhanh nhẹn như thế. Tình thế đã xoay chuyển, Diệp Hoan không chút chần chừ. Hắn nắm chặt cái thùng rác bằng sắt để ở bên ngoài cửa sổ chỗ quầy của ngân hàng, hung hăng nện cho tên cướp thứ ba ngã xuống...
----------------------
Bên ngoài ngân hàng, Triệu Đại Phong và mấy vị lãnh đạo của bộ công an đều nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
“... Tiếp tế thêm đạn cho vị hảo hán này?”
Việc này... con mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy? Đùa giỡn với cảnh sát sao?
Cao Thắng Nam đứng ở chỗ không xa lắm cho nên cũng có thể nghe được những câu mà trong điện thoại đã nhắc tới. Cao Thắng Nam nhíu mày không ngớt.
Tiếng nói trong điện thoại.... rất quen thuộc.
Lục lại kí ức trong một vài giây, một khuôn mặt tươi cười láu cá hài hước hiện lên trong đầu cô.
“Diệp Hoan! Chính là hắn!”
Cao Thắng Nam liền đưa ra phán đoán. Cô bước vài bước đi đến chỗ của Triệu Đại Phong, nói một cách gấp gáp: “Chú Triệu! Người vừa nãy nói không phải là bọn cướp, là con tin! Lời hắn ta nói rất đáng tin.”
“Con tin? Cháu quen sao?”
“Chính là cái tên lừa gạt mà tối hôm trước chúng ta bắt được đó!”
Triệu Đại Phong trầm ngâm.
Theo như ý tứ trong lời nói của con tin thì bọn tội phạm đã hết đạn rồi. Đây chính là thông tin mà con tin cung cấp cho ta, đáng tin không? Liệu điều này có ảnh hưởng gì đến tính mạng của năm sáu chục người đó không?
Đột nhiên, ở đại sảnh của ngân hàng vang lên một tiếng súng. cảnh sát đứng ở phía ngoài đều lộ ra vẻ sợ hãi đến biến sắc.
Triệu Đại Phong nheo mắt.
Không được do dự nữa!
“Lập tức tấn công!” - Triệu Đại Phong kiên quyết ra lệnh.
Ba đội đặc công mặc áo chống đạn, tay cầm khẩu súng tiểu liên tiến lên. Chỉ một lát sau họ đã phá vỡ cửa kính lớn của ngân hàng. Người ùa vào như ong vỡ tổ.
Cao Thắng Nam thừa lúc Triệu Đại Phong không để ý cũng cầm súng xông vào. Đợi cảnh sát vào tới đại sảnh của ngân hàng, một màn kịch kinh dị đập vào mắt họ. Chỉ nhìn thấy một tên tội phạm toàn thân đầy máu, đã tắt thở từ lâu. Một tên tội phạm khác thì bị vỡ đầu chảy máu, nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Ở giữa sảnh, một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi lên người một tên cướp, một mực xiết cổ của tên cướp không ngừng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hét lớn đến khàn giọng: “Tiền! Tiền của tôi đâu! Đưa tiền ra đây! Giao tiền ra!”
Tên cướp bị lay mạnh đến nỗi hai mắt trắng dã, chân tay liên tục giãy giụa loạn cả lên. Thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Vừa nhìn thấy cảnh sát tiến vào, tên cướp mừng rỡ như nhìn thấy người thân đến, dùng sức từ cổ họng tắc nghẹn nói một câu.
“Cảnh...sát, báo án! Tôi... báo án! Có người hành hung...”
Người cảnh sát vừa vào đến nơi sợ hãi không nói lên được lời nào, toàn thân cứng đơ lại.
Một cảnh sát khác dắt theo đội của mình vò đầu bứt tai một lát, rồi mới chần chừ nói: “Mẹ ơi! thế này rốt cuộc là ai cướp ai đây?”
Chương 15 Hèn mọn và vĩ đại
Sau khi xông vào đại sảnh của ngân hàng thì tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Thực ra lúc này cũng không còn gì để kiểm soát nữa. Tổng cộng ba tên cướp, một tên chết, một tên hôn mê, còn một tên bị Diệp Hoan bóp cổ. Chắc là cũng sắp bị Diệp Hoan bóp chết rồi…
Mười mấy người đã được giải cứu. Người nào người nấy vui mừng đến phát khóc. Vừa từ quỷ môn quan trở về, cho dù là quen biết hay không quen biết, đều ôm nhau khóc nức nở. Trong cuộc đời bình dị này, ít nhất họ đã trải qua một chuyện không bình thường chút nào. Sự may mắn chết đi sống lại đã khiến họ hồn bay mất vía. Tất cả mọi người đều hiện lên cùng một suy nghĩ: "Được sống, thật là tốt."
Trong bản tính con người, cái thiện vẫn chiếm ưu thế. Sau khi chết đi sống lại, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về người anh hùng vô danh đã xoay chuyển tình thế, người đã cứu mạng họ. Nếu như không phải anh ta một mình xoay chuyển tình thế, bây giờ tình hình của họ sẽ ra sao? Thật là không dám nghĩ tới.
Người anh hùng vô danh bây giờ rất bận.
Anh ta bận bóp cổ tên cướp.
Diệp Hoan bây giờ như rơi vào trạng thái điên dại. Không còn lí trí, không còn biết nguyên do. Hai mắt hắn đỏ rực, mọi thứ xung quanh dường như trở lên vô hình. Trong mắt hắn chỉ còn có tên cướp đáng chết kia, trong đầu liên tục hiện lên tiếng nói: “Giết hắn đi! Giết hắn đi! Chính hắn đã cướp tiền của bọn em mày. Hắn đáng chết!”
Dưới bàn tay cứng như sắt, tên cướp mồm đã sùi bọt mép, tưởng chừng như bị hắn bóp chết thiệt rồi. Nhóm cảnh sát xung quanh bắt đầu hoảng lên. Đây đã nằm ngoài phạm vi tự vệ. Nếu như tên cướp bị bóp chết trước mặt họ, thì không những Diệp Hoan phải ngồi tù, ngay cả cảnh sát bọn họ cũng không thoát khỏi tội. Thế là những viên cảnh sát này cùng xông lên. Họ lần lượt nắm lấy cánh tay, đùi của Diệp Hoan. Có người còn nắm lấy cổ hắn, dùng hết sức kéo hắn ra sau.
Nhưng Diệp Hoan không biết từ đâu như có thêm sức mạnh. Bất kể bọn cảnh sát kéo, đấm đá như thế nào, hắn vẫn bóp chặt cổ tên cướp không buông. Từ thân hình nhỏ bé của hắn toát lên một luồng sát khí. Cuối cùng, những viên cảnh sát cũng lực bất tòng tâm.
Lúc Cao Thắng Nam đi vào đại sảnh, thì cảnh này đập vào mắt cô.
Một đám cảnh sát đang cố hết sức kéo Diệp Hoan ra. còn Diệp Hoan thì hai tay bóp lấy cổ tên cướp, mắt đỏ rực, nhưng con dã thú đang bị thương hét lên: “Tiền! Mày trả tiền cho tao! Tiền của em tao đâu?”
Trong đầu Cao Thắng Nam đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Một cái túi du lịch đựng đầy tiền mặt được gói trong tờ báo đang nằm một xó hiện ra trước mắt. Cao Thắng Nam vội bước lên trước, cầm lấy bịch tiền mặt, giơ ra trước mặt Diệp Hoan, dịu giọng nói: “Tiền đang ở đây, ở đây! Một xu cũng không thiếu. Đây là tiền của em anh …”
Giọng nói đó dường như có sức xua tan đi hết tà khí. Khi Diệp Hoan nhìn thấy tiền mặt của em hắn, thì tay của hắn từ từ buông ra.
Dường như đã trải qua một cuộc du lịch dài, Diệp Hoan mồ hôi đầm đìa bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm bịch tiền vào lòng, ôm thật chặt. Giống như ôm nguồn hy vọng duy nhất của đời người, khóe miệng nở nụ cười, gục đầu xuống không nói một lời nào.
Tiền của em mình còn chưa có mất….
Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Diệp Hoan đang sức tàn lực kiệt này.
Bình dị, nhỏ bé nhưng vĩ đại.
Cao Thắng Nam nhìn chăm chăm vào Diệp Hoan đang cúi đầu. Hắn dường như đã mất hết sức lực, nhưng tay vẫn ôm khư khư bịch tiền. Dường như đây là thứ quý giá nhất trong cuộc đời của hắn. Cho dù có chết, hắn cũng không buông ra. Không biết tại sao, hai hàng lệ trong mắt Cao Thắng Nam đột nhiên tuôn xuống, một nỗi đau xót xa nhói lên trong lòng cô.
Số tiền này…. Là hắn dùng mạng để đổi về.
Cái tên lưu manh này…. Có thật là chỉ biết lưu manh không?
Cao Thắng Nam xuất thân quyền quý. Lúc này lại dấy lên sự tôn kính đối với một kẻ thấp hèn hơn cỏ nát. Cô đột nhiên cảm thấy, nhiều người trên thế giới này đều trở nên nhỏ bé trước mặt ngọn cỏ thấp hèn này.
Diệp Hoan lúc này cũng hồi phục lại thể lực từ từ tỉnh dậy, thấy Cao Thắng Nam nước mắt rưng rưng, bất giác nhoẻn miệng cười: “Đang tốt lành, sao cô khóc?”
Cao Thắng Nam cũng cười và nói trong nước mắt: “Cái tính ham tiền của anh có chết cũng không bỏ…”
“Haha.. Nghèo đến sợ rồi…”
Diệp Hoan lại hồi phục lại dáng vẻ nửa đùa nửa thật. Cảnh sát thanh lý xong hiện trường thì gọi xe cứu thương tới. Họ đưa tên cướp và những người bị thương đến bệnh viện chữa trị.
Khi Cao Thắng Nam gọi Diệp Hoan lên xe cứu thương, Diệp Hoan có chết cũng không chịu lên. Hắn chỉ ăn vài đấm của tên cướp, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, Cao Thắng Nam nói hết lời mà Diệp Hoan vẫn ôm khư khư bọc tiền không động đậy, vẻ mặt ngang bướng lắc lắc đầu.
Cao Thắng Nam thở dài bất lực, nói: "Đi bệnh viện kiểm tra một chút có hại gì đâu nào. Vết thương nghiêm trọng hay không đâu phải do anh nói. Phải để bác sĩ coi chứ. Anh tại sao không chịu đi?”
Diệp Hoan vẫn lắc đầu một cách kiên quyết: “Thằng ngốc mới tới bệnh viện. Đưa cái đầu ra cho bác sĩ chém. Cô có biết là bây giờ vào bệnh viện chỉ bị cảm nhẹ thôi cũng hết mấy trăm nghìn rồi không?”
Cao Thắng Nam dở khóc dở cười: “Thì ra anh vì cái này… Ai, lần này khác, anh vào bệnh viện không phải trả tiền. Cục cảnh sát sẽ trả giùm anh. Sẵn mời pháp y kiểm tra vết thương cho anh để làm bằng chứng định tội bọn cướp. Tất cả đều miễn phí, miễn phí!”
“Có thật là miễn phí không? Cô không gạt tôi chứ?”
Diệp Hoan dè dặt nói.
“Miễn phí! Không gạt anh đâu!”
Cao Thắng Nam cảm thấy không biết do đâu lại nóng giận trong lòng.
Diệp Hoan cười thích thú. Nụ cười rất là tươi, con mắt đảo qua đảo lại. Hắn từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới trước xe cứu thương kêu la hò hét: “Còn chỗ không? Còn chỗ không? Xích qua bên kia một tí, tôi còn chưa lên mà… Xích vô một tí nữa! Tôi là anh hùng. Anh hùng thì phải có những đãi ngộ giành cho anh hùng chứ…”
Cao Thắng Nam hai mắt rực lửa, hai hàm răng va vào nhau kêu két két. Cái thằng đê tiện này, thật muốn bóp hắn chết quá đi…
Mấy chiếc xe cấp cứu chở tên cướp và người bị thương đến bệnh viện. Một đoàn y tá, bác sĩ vội chạy ra đưa Diệp Hoan và những người khác vào. Một tên cướp đã xác minh là đã chết thì được đưa trực tiếp vào sở pháp y. Hai tên cướp bị thương thì được cảnh sát canh chừng nghiêm mật ở phòng bệnh. Còn Diệp Hoan và những người khác dưới sự sắp xếp của cảnh sát và bác sĩ tiến hành các loại hình kiểm tra.
Thành phố Ninh Hải xảy ra vụ cướp ngân hàng. Vụ án lớn đến như vậy. Các kí giả đương nhiên không tự tìm mà tới bệnh viện. Khi kí giả nghe phong phanh có một người anh hùng vô danh một mình đánh bại ba tên cướp dũng mãnh, thì bệnh nghề nghiệp của kí giả lại nổi lên. Một bản tin nóng hổi gây chấn động lòng người, một sự kiện đầy vinh quang của xã hội a….
Anh hùng vô danh sao lại để anh ta vô danh được? Nhất định phải tuyên truyền! Phải để anh ta nổi tiếng. Ít nhất cũng phải để triều đình biết đến vị đại hiệp này…
Bọn kí giả như nổi điên, chạy khắp bệnh viện tìm Diệp Hoan.
Diệp Hoan hồn nhiên không biết bỗng chốc mình đã trở thành anh hùng. Hắn còn vui vẻ cầm tờ kê bệnh của bác sĩ chạy lung tung, làm kiểm tra khắp nơi.
Cục cảnh sát thanh toán giùm hắn. Không kiểm tra sao được chớ! Món hời này nhất định phải lấy.
Lúc sau, Cao Thắng Nam cũng đến cùng xe cảnh sát. Vụ cướp ngân hàng lần này đã được giải quyết ổn thỏa. Không có người chết đối với vị chỉ huy lần này Triệu Đại Phong mà nói, đây là một chuyện tốt. Được thăng chức lên ba cấp là chuyện sớm muộn mà thôi. Cao Thắng Nam cũng vui mừng thay cho chú Triệu. Đồng thời trong lòng cô lại để tâm đến Diệp Hoan, bất giác đi theo đến bệnh viện.
Vừa vào đại sảnh của bệnh viện, một vị bác sĩ mặc áo trắng mồ hôi đầm đìa chạy tới.
“Các đồng chí cảnh sát! Người mà các ngài đưa vào đã kiểm tra xong rồi. Không có gì đáng lo ngại. nhưng trong đó có một người hơi quá đáng, các ngài có thể quản được không?”
Cao Thắng Nam trong lòng đột nhiên có một niềm dự báo không lành, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì? Người nào?”
“Có một người tên là Diệp Hoan. Các ngài đưa người vào đây là để kiểm tra thương tích.Tên Diệp Hoan đó chạy nhảy lung tung trong bệnh viện. Anh ta nhất định đòi làm kiểm tra tổng quát. Nói là dạo này hút rất nhiều thuốc, phải xem xem phổi có bệnh gì không. Rồi lại nói uống rượu hơi bị nhiều, muốn kiểm tra có cồn trong gan không. Lại nói đít ngứa ngứa, khó chịu, muốn kiểm tra coi có trĩ trong đó hay không. Những thứ này thôi cũng kệ đi.. Chúng tôi có thể phối hợp thì cố gắng phối hợp,nhưng cuối cùng anh ta nói… anh ta nói…”
“Anh ta nói gì?”
Giọng Cao Thắng Nam bị chọc tức đến nỗi có chút run run.
Bác sĩ thở một hơi dài, cười khổ nói: “Cuối cùng anh nói bao quy đầu của anh ta quá dài, muốn cắt bao quy đầu. Chúng tôi đã nói hết lời mà hắn vẫn không nghe. Lúc này còn ngồi ì ở phòng phẫu thuật không chịu đi. Nói hôm nay không cắt bao quy đầu hắn sẽ chết tại bệnh viện… Đồng chí cảnh sát, cô nói coi…”
Cao Thắng Nam giận đến toàn thân run lên, trầm ngâm hồi lâu, lạnh lùng nói: “Gọi bảo vệ, tống cổ anh ta ra khỏi đây.”
Bình luận facebook