• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 51-55

Chương 51 Trong kinh thành có người đến, hội văn có biến động kinh hồn (1)

Lưu huyện lệnh đứng một bên ấp úng chép miệng, nhưng vẫn chưa nói bất kỳ điều gì.

"Trong khoảng thời gian này, trong kinh đô xảy ra một chuyện lớn làm chấn động cả triều đình, Đại Hạ Hoàng chí cao vô thượng sắp nạp phi."

Lạc Phong trầm giọng nói.

"Hạ Hoàng bệ hạ, cửu ngũ chí tôn, nạp phi... Không phải chỉ là chuyện bình thường thôi sao? Vì sao lại làm chấn động cả triều đình?"

Tử Vi hỏi một cách cực kỳ khó hiểu.

Lạc Phong lắc đầu: "Chuyện này nếu thật sự chỉ là một lần nạp phi như thường lệ thì đã tốt rồi, chủ yếu là phi tử lần này Hạ Hoàng bệ hạ muốn nạp, vốn là Ninh vương phi của Tam Hoàng Tử..."

Lạc Phong vừa nói xong, thì xung quanh lập tức yên lặng như chết.

Trong nháy mắt Tử Vi và Phương Chính trợn tròn mắt.

Như vậy... Là trái luân thường đạo lý rồi!

Vẻ mặt Lạc Phong vô cùng phức tạp, liếc hai người một cái, các ngươi nghĩ chuyện này là đáng sợ nhất rồi sao?

"Với lại, vị phi tần này lại còn là một Hồ nữ."

"Không thể nào!"

Tử Vi và Phương Chính dường như mở miệng cùng lúc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.

"Chiến trường Bắc Cương, biết bao lão tướng tái xuất, kim qua thiết mã, chém giết với người Hồ, ném đầu lâu, đổ máu nóng, chiến đấu với người dị tộc không ngơi nghỉ..."

"Không phải người của dân tộc ta, thì ắt là lòng cũng sẽ khác! Dưới tình huống như thế, sao Hạ Hoàng bệ hạ lại có thể nạp một vị Hồ nữ làm phi tần?! Sẽ làm rối loạn ý chí của tướng sĩ, làm lòng của ngàn dân nguội lạnh!"

Phương Chính làm người rất ngay thẳng, lập tức mở miệng, nói.

Lạc Phong lườm bọn họ một cái: "Các ngươi còn kinh ngạc như thế, thì đừng nói gì tới mấy vị đại nhân ở trong kinh thành kia, Đại nho, Ngự sử..."

"Hạ Hoàng ở sâu trong cung, không thèm trả lời, Ninh Vương cũng đóng cửa không ra ngoài, không lên tiếng trả lời."

"Càng làm người ta ngạc nhiên hơn là, người ủng hộ Hạ Hoàng nạp phi, chiếm hơn phân nửa triều đình. Đông cung Thái tử cũng vô cùng ủng hộ, không chỉ có thế, những người ủng hộ ý kiến của Thái tử có biết bao người ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu!"

"Ti Thiên viện, liên minh của các tông phái ở tại kinh thành, còn có đại diện của Phật môn, Đạo môn cũng đứng về phía của Thái tử."

Tử Vi và Phương Chính cùng hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc thiên hạ này là như thế nào?!

"Chỉ có duy nhất một thế lực phản đối, là do Trấn Bắc Vương dẫn đầu." Lạc Phong nói, ông ta nhìn về phía đường lớn, dường như có thể thấy lờ mờ một đội ngũ người ngựa đang dần hiện ra.

"Người đến từ kinh thành lần này, có lẽ có liên quan tới Đông cung."

"Mặt khác, nhắc lại một câu...."

"Trấn Bắc Vương, họ La."

Vừa nói dứt lời.

Tử Vi và Phương Chính đã ngơ ngẩn.

Ngay cả Lưu huyện lệnh đứng bên cạnh hóng chuyện cũng không khỏi co rụt mắt lại.

......

Thanh Hoa Lâu.

Hồ Chỉ Thủy nhìn La Hồng, trên mặt mang ý cười hiền hoà, nhưng trong lòng thì đang có ngàn vạn suy tính.

"La phủ, Lạc Hồng công tử...."

"Một thân Chính Dương khí này, thì ra là một vị Nho tu."

Trong đôi mắt của Hồ Chỉ Thủy lấp loé một tia sáng lạnh lẽo.

Đối với La Hồng, Hồ Chỉ Thủy cũng không còn lạ gì nữa, chủ yếu vì đôi bên đều là nhân vật có tiếng ở huyện An Bình, ít nhiều cũng đã từng nghe tên.

Lạc Hồng công tử nho nhã hiền hoà, khí phách hiên ngang thế mà lại xuất hiện trong hội văn Thanh Hoa của gã.

Hồ Chỉ Thủy nhớ rõ gã chưa bao giờ mời La Hồng.

"Không mời mà tới... Rất thú vị."

"Để mắt tới ta rồi à?"

Nụ cười của Hồ Chỉ Thủy càng rạng rỡ hơn nữa, nhưng dưới nụ cười rạng rỡ ấy, là mong muốn giết người đến cùng cực.

"Vừa khéo, kẻ này lừa đời lấy tiếng, dùng chiến tích giết người của Linh Cơ để tô điểm danh xưng chính nghĩa của mình, lần này sẵn tiện thay Linh Cơ giết chết kẻ này!"

Hồ Chỉ Thủy rút lại ánh mắt, nhẹ nhàng gõ quải trượng.

Nhìn những văn nhân mặc khách ăn uống linh đình bên trong hội văn, khoé miệng nhếch lên một độ cong lạnh lùng chán ghét.

La Hồng cũng thu lại ánh mắt, cảm nhận được lệnh bài đang không ngừng rung rung trong lồng ngực.

Dường như không cẩn thận... Phát hiện ra được một bí mật lớn.

Hắc Thiết tà lệnh rung động, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là do có Tà tu cũng nắm giữ Hắc Thiết tà lệnh đang ở rất gần La Hồng.

Trong toàn bộ huyện An Bình, chỉ có ba người nắm giữ Hắc Thiết tà lệnh.

[Huyết Linh Cơ], [Đồ Tam Đa] và [Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy]...

Hắc Thiết tà lệnh của Huyết Linh Cơ đang nằm trong tay của La Hồng, như vậy nói cách khác thì, rất có thể hai người còn lại đang ẩn nấp bên trong hội văn này.

"Thế thì, đó là ai?"

"Đồ Tam Đa... Hoặc cũng có thể là Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy?"

"Đợi đã..."

Bỗng nhiên khoé miệng của La Hồng nhếch lên, giống như có một tia lửa điện nhanh chóng xẹt qua trong đầu của hắn.

"Hồ Chỉ Thủy... Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy..."

"Ngươi? Chính là Văn Khúc Tinh tại thế sao? Lấy cái tên cao quý xuất trần như vậy?!"

La Hồng nhìn Hồ Chỉ Thủy, trùng hợp sao? Chẳng lẽ Hồ Chỉ Thủy này chính là [Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy]?

Nhớ tới bức tượng thư sinh hào hoa phong nhã bên trong Thiên Địa Tà Môn kia, lại nhìn dáng vẻ Hồ lão gia ngây thơ chân thành lúc này đây...

Nhan sắc này của ngươi chỉnh hơi lố rồi!

Trò chuyện qua mạng quả nhiên không đáng tin tí nào!

Nếu bản công tử mà là Huyết Linh Cơ, cũng lười để ý tới ngươi!

La Hồng len lén đè lại Hắc Thiết tà lệnh đang rung động, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

"Nếu Hồ Chỉ Thủy này là Tà tu, vậy... Hội văn lần này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, không chừng lại trở thành một cái bẫy tà ma?!"

Khoé miệng La Hồng dần dần nhếch lên chua chát.

Những tà ma này, có độc à!

Bản công tử mời các ngươi tới hay chọc giận các ngươi sao?

Đi đâu cũng gặp được các ngươi vậy.
Chương 52 Trong kinh thành có người đến, hội văn có biến động kinh hồn (2)

Hồ Chỉ Thủy không để ý tới La Hồng.

Trong lòng Hồ Chỉ Thủy, La Hồng đã nằm trong danh sách gã cần phải giết.

Mặc dù gã cũng biết La phủ ở huyện An Bình dường như không bình thường, nhưng mà làm xong vụ này thì gã có thể thăng cấp lên Thanh Đồng tà lệnh, một khi thăng cấp thì không cần tiếp tục ở lại huyện An Bình nữa.

Ngõ hẻm của Thanh Hoa Lâu rất sâu, phải đợi một khoảng thời gian sau mới bị phát hiện, mà trong lúc này, cũng đủ thời gian cho gã thoát thân.

Kế hoạch trong lòng của Hồ Chỉ Thủy rất hoàn mỹ.

Sau một lúc cười cười nói nói với mấy vị văn nhân nhà thơ.

Hồ Chỉ Thủy vỗ vỗ tay.

Trong Thanh Hoa Lâu lập tức yên lặng.

Gần trăm vị văn nhân nhà thơ nhìn về phía Hồ Chỉ Thủy.

Dáng vẻ của Hồ Chỉ Thủy vô cùng chân thành, nhìn mọi người xung quanh, nói từ từ: "Chư vị đều là nhã sĩ nổi tiếng của huyện An Bình, Hồ mỗ tổ chức hội văn cũng là muốn giao lưu trao đổi nhiều hơn với chư vị nhã sĩ, có thể học hỏi thêm ở chư vị."

"Mặt khác, lần này tổ chức hội văn còn có một nguyên nhân khác, vì gần đây Hồ mỗ có được một bức tranh "Sĩ Nữ Đồ" do Hoạ thánh tiền triều vẽ ra, không biết đây có đúng là bút tích thật hay không, cho nên muốn mời chư vị đánh giá một chút."

Hồ Chỉ Thủy chống quải trượng, cười nhìn mọi người, ánh mắt cực kỳ chân thành tha thiết.

Sau đó, vỗ vỗ tay.

Trên bậc thang lầu hai của Thanh Hoa Lâu.

Dây thừng đang buộc bức tranh lập tức đứt ra, một bức tranh từ từ hiện ra.

Những âm thanh kinh ngạc, xôn xao, ca ngợi vang lên không ngớt.

Thế nhưng La Hồng ngồi bên dưới lại hơi lo lắng, hắn nhìn chằm chằm bức tranh đó, bởi vì có kinh nghiệm từ Sách da người, liếc mắt đã nhận ra vật liệu của bức tranh đó... Chính là da người thật!

Hồ Chỉ Thủy này, quả nhiên chính là [Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy] thích lột da.

Tà tu của Thiên Địa Tà Môn!

La Hồng cử động định tìm cơ hội bỏ chạy!

Nhưng mà Hồ Chỉ Thủy kia lại thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hắn.

"Bị nhận ra rồi sao? Chuyện ta đóng giả thành Huyết Linh Cơ bị lộ rồi sao?"

Hành động của Hồ Chỉ Thủy, làm suy nghĩ của La Hồng bay cao bay xa.

Bỗng nhiên.

Trong Thanh Hoa Lâu.

Cơ thể của những văn nhân nhà thơ đang nhìn chằm chằm bức tranh bỗng nhiên mềm oặt, trợn tròn mắt lên, giống như há cảo, từng người đều bất lực ngã xuống đất.

Tranh này có độc!

Lòng La Hồng run lên, hắn liếc nhìn bức tranh một chút nên cũng bị mê man một ít, nhưng mà, kiếm khí trong kinh mạch toàn thân lại nhanh chóng dao động, khiến hắn tỉnh táo trở lại.

Hồ Chỉ Thủy kia chống quải trượng, vẫn giữ nét cười chân thành ngây ngô. Chầm chậm đi xuống từ trên cầu thang. Quải trượng trong tay tung ra, một tiếng "phầm phập", xuyên thủng qua mi tâm của một vị văn nhân đang ngất xỉu.

Quải trượng như đang ngọ nguậy, không lâu sau văn nhân đã khô quắt lại... Bị hút khô máu.

Hồ Chỉ Thủy hơi ngạc nhiên nhìn La Hồng không bị ngất đi.

Cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục đi tiếp.

Quải trượng lại vung ra lần nữa, xuyên thủng ngực của một vị hoa khôi hầu rượu...

"Soạt" một tiếng.

Bên trong quải trượng đột nhiên bắn ra từng lưỡi dao sắc nhọn, "xoẹt" một tiếng, đã cắt đứt từng mảnh da người của vị hoa khôi hầu rượu kia.

Mà cơ thể bị lột da của hoa khôi kia thì bị vô tình chém thành từng khối vụn, rơi vãi đầy trên đất.

Hồ Chỉ Thủy cười mỉm, từng bước từng bước một, sát ý vô bờ bến lan tràn, bước về phía La Hồng.

Toàn bộ Thanh Hoa Lâu chìm trong yên tĩnh chết chóc.

Cảnh tượng máu me trước mắt đã giáng một đòn mạnh mẽ vào tâm trí của La Hồng, trước đó khi quỷ nữ đồ sát Hắc Vân Trại, La Hồng bị giam trong kho củi, không tận mắt thấy được quá trình bọn Tà tu giết người.

Nhưng lần này La Hồng nhìn thấy rất rõ ràng.

Quải trượng của Hồ Chỉ Thủy co lại, thi thể của người phụ nữ kia hoá thành khối vụn rơi vãi đầy trên mặt đất, da người thì bị gã xếp lại, bỏ vào trong một cái bao bố.

Máu tươi văng khắp nơi, mà Hồ Chỉ Thủy vẫn giữ nét mặt ngô nghê thành thật, chầm chậm bước đi.

Giống như đang nhàn nhã đi dạo dưới trời mưa xuân, có vài phần cảm giác nên thơ mơ mộng.

Tàn ác quá!

La Hồng thấy lạnh cả người, đó là mùi của sự chết chóc.

Mặc dù Hồ Chỉ Thủy đang cười, nhưng nhìn vào đôi mắt của gã, lại là sát khí không che giấu chút nào.

Gã này muốn giết hắn!

Trong lòng La Hồng lập tức có câu khẳng định.

Máu tươi tanh nồng nhẹ nhàng bay đến.

Cảm giác như quay lại cái đêm ở trong Hắc Vân Trại ấy.

Chỉ là, lần này càng nguy hiểm hơn so với lần trước.

“Là tên nào nói gã Hồ Chỉ Thủy này là đại thiện nhân số một của huyện An Bình vậy? Ra đây... Ta bảo đảm không đánh chết ngươi.”

Khoé miệng La Hồng chua chát.

Huyện An Bình này rốt cuộc là như thế nào?

Đại thiện nhân số một là một tà ma Tà tu.

Còn người chính nghĩa gương mẫu như hắn lại là tên một lòng chỉ muốn làm nhân vật phản diện.

Huyện An Bình này... Có độc à?

“Không được lỗ mãng... Khí tức của Hồ Chỉ Thủy này, còn mạnh hơn cả Huyết Linh Cơ kia, chắc là đã đạt đến Bát phẩm đỉnh phong.”

La Hồng đứng dậy, áo trắng bay lên, muốn lui về sau thoát thân.

“Lạc Hồng công tử, đã tới rồi, thì đừng vội đi chứ.”

Hồ Chỉ Thủy tươi cười nhìn La Hồng, chầm chậm giơ quải trượng lên.

Rầm rầm rầm...

Trong nháy mắt mỗi cửa sổ xung quanh Thanh Hoa Lâu đều đóng chặt lại, bịt kín con đường chạy trốn của La Hồng.

Toàn bộ Thanh Hoa Lâu nhanh chóng biến thành hiện trường chết chóc lạnh lẽo và khủng bố.

Hồ Chỉ Thủy lấy Hắc Thiết lệnh bài ra, cảm nhận được lệnh bài đang rung rung, gã nheo mắt lại, nhìn khắp xung quanh, nhìn những thân thể văn nhân nhà thơ đã ngất đi kia...

“Hắc Thiết Tà Lệnh có phản ứng, nói cách khác là có một vị đồng nghiệp khác đang giữ Hắc Thiết Tà Lệnh cũng ở trong này, trong huyện An Bình... Kẻ có được Hắc Thiết Tà Lệnh chỉ có ba người, ta, Đồ Tam Đa, còn có Linh Cơ...”

“Đồ Tam Đa hẳn là không thể nào xuất hiện ở chỗ này, bởi vì gã biết được nếu Hắc Thiết Tà Lệnh ở quá gần nhau thì sẽ sinh ra phản ứng... Cho nên, kẻ mang theo Hắc Thiết Tà Lệnh trốn ở chỗ này rất có thể là Hắc Linh Cơ mới vào Thiên Địa Tà Môn, không hiểu được quy tắc của Tà Lệnh.”
Chương 53 Kiếm khí chồng chất, một kiếm lật bàn (1)

Nụ cười trên mặt của Hồ Chỉ Thủy càng thêm rạng rỡ.

“Linh Cơ, nàng đang ở đâu?”

Hồ Chỉ Thủy nhìn quanh khắp nơi, dịu dàng gọi.

Giọng nói quanh quẩn trong Thanh Hoa Lâu, thậm chí còn có âm thanh vọng lại.

La Hồng sửng sốt một chút, sau đó khoé miệng giật giật.

Từ một tiếng gọi này của Hồ Chỉ Thủy, có thể đánh giá được rằng, Huyết Linh Cơ La Hồng hắn đây ngay cả cái áo lót cũng chưa bị lộ.

“Linh Cơ, ra đi, không cần trốn nữa... Nàng đến đây giết kẻ này sao? Ta giúp nàng nhé.”

Trên gương mặt ngây thơ thân thiện của Hồ Chỉ Thủy tràn đầy dịu dàng.

Ánh mắt lướt nhìn La Hồng đang mặc áo trắng như tuyết, chính khí ngút ngàn, trong chốc lát, con ngươi gã lạnh lẽo, sát ý toả ra khắp nơi.

Bỗng nhiên, đèn lồng nhiều màu treo trên Thanh Hoa Lâu sáng lên màu máu.

Động tác của Hồ Chỉ Thủy trong nháy mắt trở nên nhanh hơn, quải trượng trong tay giống như một thanh Độc Long Toản bỗng dưng đâm ra.

Mùi máu tươi toả ra nồng đậm, dường như trong không khí đều bị xé ra thanh âm nứt toác.

Một kích, đoạt mệnh!

Trong nháy mắt, mùi vị chết chóc lạnh lẽo làm La Hồng tê rần cả da đầu.

.....

Bên ngoài ngõ hẻm Thanh Hoa Lâu.

Trong một quán rượu, Triệu Đông Hán ngồi cạnh cửa sổ, gọi một bình rượu, thêm một đĩa đậu phông nhỏ, tự rót tự uống.

Hắn ta vẫn không yên tâm về công tử, nhưng lại không thể đi quấy rầy thú vui của công tử, cho nên hắn ta bèn đợi ở chỗ này.

Chỉ cần công tử ra khỏi Thanh Hoa Lâu, vậy thì tất cả đều yên ổn.

Róc rách.

Tự rót cho mình một chung rượu.

Uống vào một ngụm, dường như vết đao chém trên mặt cũng bắt đầu nhúc nhích theo, “chậc” một tiếng.

Kẹp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.

Một chung rượu, một hạt đậu phộng, cực kỳ vui vẻ.

Đột nhiên.

Triệu Đông Hán nheo mắt lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thanh Hoa Lâu.

Rắc rắc...

Hắn bóp nát chén rượu trong tay, trong nháy mắt, rượu văng ra khắp nơi.

“Mùi máu!”

Triệu Đông Hán như ngửi được mùi máu ở trong không khí, lúc nhạt lúc đậm truyền ra từ sâu trong ngõ hẻm của Thanh Hoa Lâu.

Công tử đang ở trong Thanh Hoa Lâu, mà bây giờ trong Thanh Hoa Lâu thì lại có mùi máu.

Vết đao chém trên mặt của Triệu Đông Hán bỗng chốc nhúc nhích.

“Công tử!”

Một tiếng gào thét thảm thiết vang lên.

Trên người Triệu Đông Hán bỗng chốc tỏa ra khí huyết ngang tàng.

Tu vi của Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh lộ rõ mồn một, trong ánh mắt hoảng sợ của thực khách xung quanh, hắn ta trực tiếp nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Ầm!

Đường lót gạch xanh dưới tiệm rượu bị thân thể hắn ta đè lõm xuống.

Thế nhưng Triệu Đông Hán chẳng quan tâm, hắn ta chạy như điên về phía Thanh Hoa Lâu.

Tên tiểu nhị vắt khăn lau trắng trên vai trợn mắt há hốc mồm nhìn.

“Chẳng phải chỉ đi đến thanh lâu chơi gái... Thôi sao?”

...

Trong Thanh Hoa Lâu.

Màu máu giăng khắp nơi, khiến cả toà nhà lộ ra nét yêu dị cùng cực.

Hồ Chỉ Thủy vốn định đánh nhanh thắng nhanh.

Vạt áo trắng của La Hồng bay lên, vẻ mặt khó coi.

Trong nháy mắt khi Hồ Chỉ Thủy lộ ra sát ý, hắn cũng vận chuyển kiếm khí trong kinh mạch theo bản năng.

Lần này không mang theo kiếm.

Nhưng trong lòng bàn tay của La Hồng lại hội tụ thành một đoàn kiếm khí, mạnh mẽ đâm vào quải trượng đang phóng tới của Hồ Chỉ Thủy.

Ầm!!!

Trong nháy mắt kiếm khí nứt toác.

Thân thể Hồ Chỉ Thủy vẫn đứng yên bất động.

Mà La Hồng thì văng về hướng ngược lại, trong chớp mắt bàn tay toe toét máu thịt, áo trắng nhuốm máu.

“Thế mà lại là một tên Kiếm tu...”

“Kiếm khí mạnh mẽ, nhưng mà, cũng chỉ có vậy thôi.”

Hồ Chỉ Thủy chống gậy đứng vững, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền.

Nụ cười này làm La Hồng hận không thể đạp một cái lên mặt của gã!

Cái tên thích diễn trò này!

Tà tu, mỗi một tên đều là dòng hung ác nham hiểm.

Huyết Linh Cơ cũng thế, tên Hồ Chỉ Thủy này cũng thế.

Đối với bọn chúng mà nói thì giết người chỉ như ăn cơm uống nước mà thôi.

Nguy hiểm, lại một lần nữa phải đối mặt với nguy hiểm sống chết.

La Hồng là người đã từng chết một lần, hắn không muốn chết.

Bàn tay be bét máu thịt, La Hồng vẫn chẳng quan tâm, một lần nữa kêu gọi kiếm khí trong cơ thể ra.

Tốc độ chuyển động của thân hình Hồ Chỉ Thủy cực nhanh, giống như quỷ ảnh, không ngừng đâm quải trượng ra.

Kiếm khí chưa ngưng tụ, đã bị đánh tan.

La Hồng hộc máu, thân thể bị văng lên, đụng nát bàn.

“Chỉ có chút trình độ như thế, cũng dám chống lại ta sao.”

Hồ Chỉ Thủy nhàn nhã chống quải trượng, nở nụ cười.

“Nhưng mà, dù cho ngươi không tới trêu chọc ta, thì sau khi ta thăng cấp Hắc Thiết Tà Lệnh, cũng sẽ đi tìm ngươi.”

Chỉ là gã không ngờ tới được, La Hồng lại tự mình dâng đến cửa.

“Vốn cho rằng ngươi là Nho tu, nhưng không ngờ lại là Kiếm tu, quan trọng nhất chính là, thân là Kiếm tu lại không mang theo kiếm bên mình, cũng thật ngu xuẩn.”

Hồ Chỉ Thủy nói.

Gã cũng không gấp gáp làm gì, lấy tu vi Bát phẩm đỉnh phong của gã thì dư sức giết được Kiếm tu Cửu phẩm.

La Hồng cảm thấy lồng ngực mình đau rát, bả vai bị xuyên thủng một cái lỗ lớn, không ngừng nhỏ máu.

Khỏ trách Triệu Đông Hán nói, con đường tu hành vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút thì vạn kiếp bất phục.

Trốn là trốn không thoát rồi.

Vậy... Làm sao giết gã này đây?!

Tất nhiên La Hồng không cam lòng cứ thế mà chết ở chỗ này.

Hắn nhìn chằm chằm Hồ Chỉ Thủy.

Triệu hồi Tà Ảnh?

Trong lòng La Hồng gạt bỏ suy nghĩ này, dù cho có triệu hồi Tà Ảnh Địch Sơn, thì sợ là cũng khó thoát khỏi cái chết.

Chỉ dựa vào mỗi Tà Ảnh Địch Sơn thì chưa chắc sẽ đánh thắng được tên Hồ Chỉ Thủy này.

Sở dĩ Huyết Linh Cơ bị Tà Ảnh Địch Sơn chém chết, phần lớn là vì sát khí của ả đã bị La Hồng hút sạch.

Nhưng lúc này đây trạng thái của Hồ Chỉ Thủy lại vô cùng mạnh mẽ.

Hơn nữa, Tà Ảnh là con át chủ bài duy nhất của hắn, nhất định phải tìm thời cơ thích hợp để thay đổi ván cờ, nếu tùy ý làm lộ, mà vẫn không giết chết được Hồ Chỉ Thủy thì coi như là mất hết toàn bộ hy vọng.

Ban đầu La Hồng chỉ định đến đây phá hư cái văn hội này, ai mà ngờ được, một cuộc văn hội, lại thật sự biến thành cảnh tượng chết chóc...
Chương 54 Kiếm khí chồng chất, một kiếm lật bàn (2)

Đại thiện nhân nhìn có vẻ rất chân thành dễ bị ăn hiếp, thế mà lại là tà ma giết người không gớm tay giả thành.

La Hồng nghiêng ngả bò dậy từ trên đất.

Vết thương trên bả vai vẫn không ngừng chảy máu.

Bây giờ mục đích của La Hồng không còn là phá hư văn hội nữa, mà là nghĩ cách làm sao sống sót qua khỏi tình huống nguy hiểm này.

Cứng rắn cầm một cái chân ghế gãy trên đất lên, dùng cái này làm kiếm.

“Ta sẽ dùng một lần bạo phát lớn thu hút sự chú ý của Hồ Chỉ Thủy... Rồi gọi Tà Ảnh Địch Sơn ra tập kích hắn.”

Đôi mắt La Hồng lấp loé, suy tính trong lòng.

Uy lực từ kiếm khí của hắn rất mạnh mẽ, nếu hội tụ tất cả kiếm khí trong kinh mạch hắn lại thành một kích, có lẽ có thể thu hút được lực chú ý của Hồ Chỉ Thủy.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, đây cũng là cơ hội duy nhất của La Hồng.

Tâm thần khẽ động.

Kiếm khí trong kinh mạch của La Hồng bắt đầu mãnh liệt phun trào, toàn bộ đều dồn hết vào chân ghế...

Một đạo, hai đạo, ba đạo...

La Hồng không ngừng tích tụ kiếm khí chồng chất vào trong chân ghế, làm trên chân ghế bắt đầu có vết rạn nứt.

Trên vạt áo trắng nhuốm máu bị kiếm khí khuấy động bắt đầu có gió nhẹ phất phơ bay lên.

Vẻ mặt tươi cười của Hồ Chỉ Thủy bắt đầu xuất hiện nét kinh ngạc.

“Thiên phú kiếm thuật của kẻ này thật đúng là yêu nghiệt, thật sự có thể gia tăng thêm kiếm khí, tự sáng tạo ra chiêu kiếm... Khả năng chịu đựng của kinh mạch lại cực kỳ lớn, nếu chỉ sơ suất một chút thôi, kinh mạch liền bị hủy hết! Căn cơ tu hành coi như đứt đoạn!”

Hồ Chỉ Thủy cũng không phải là loại không biết nhìn người.

Cho nên, gã bắt đầu nghiêm túc.

Trong cơ thể của La Hồng còn lại năm đạo kiếm khí chưa gia tăng.

Rốt cuộc, La Hồng chịu không được, nếu còn không phóng ra đạo kiếm này...

Sợ là hắn sẽ bị kiếm khí đâm chết!

Áo trắng phất phơ, La Hồng di chuyển một bước, thân thể lao xuống.

Cầm kiếm, chĩa thẳng vào Hồ Chỉ Thủy.

Hồ Chỉ Thủy cầm quải trượng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm La Hồng, một kiếm này của La Hồng... Có đến năm đạo kiếm khí chồng lên nhau.

Đây là Kiếm tu Cửu phẩm?

Mạnh như thế sao?!

Bình thường Kiếm tu Cửu phẩm muốn chém ra năm đạo kiếm khí cũng đã khó khăn, kẻ này lại có thể gia tăng thêm năm đạo kiếm khí.

Nhưng mà, gã cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì to tát cho lắm, gã có thể dùng sức mạnh nghiền ép chết La Hồng.

Đối với gã mà nói, La Hồng chỉ đang thoi thóp giãy chết mà thôi.

Trên gương mặt thân thiện của Hồ Chỉ Thủy lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Muốn trở mình? Ngươi lấy tư cách gì?”

“Chỉ bằng một kiếm này?!”

Vẻ mặt La Hồng lạnh lùng nghiêm túc, vẫn tiếp tục đâm xuống, không thèm trả lời câu nói mỉa mai của Hồ Chỉ Thủy.

Nhưng Hồ Chỉ Thủy không phát hiện, lồng đèn toả sáng phía sau lưng gã đang kéo dài ra một chiếc bóng...

Một cái bóng đen thùi... Lẳng lặng ngóc đầu dậy.

La phủ.

Trần tổng quản mặc áo xanh, yên lặng ngồi trên ghế bành, nhìn đàn cả bơi lội trong hồ sen...

Đống chuyện rối loạn trong kinh thành kia, ông lười quan tâm.

Mục đích duy nhất của ông là bảo vệ công tử tiểu thư an toàn.

Nhưng hiện giờ xem ra... Công tử và tiểu thư đã bị người khác để mắt tới.

Tiểu thư còn tốt, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong phủ, La phủ có ông trấn giữ, sẽ không có ai dám ra tay.

Ngược lại là công tử La Hồng, vô cùng đáng lo.

"Công tử ra khỏi thành thu tiền thuê, thủ vệ chết thảm."

"Công tử vừa gia nhập bang mã phỉ, nơi đó lập tức bị tàn sát..."

"Tất cả những chuyện này, đều là trùng hợp thật sao?"

Sắc mặt Trần tổng quản lạnh lẽo.

Ông cảm thấy, không phải trùng hợp.

Có lẽ sau lưng đang có kẻ thao túng, còn mục đích... không cần nói cũng biết, chính là mạng của La Hồng.

Trần tổng quản chậm chạp ngẩng đầu, gương mặt hốc hác, nhìn về phía huyện An Bình.

Dường như trong mắt ông đang phản chiếu lại hình ảnh ngựa xe nườm nượp bên ngoài huyện.

Đột nhiên.

Tâm thần Trần tổng quản run rẩy.

Ông quay đầu nhìn về một hướng của huyện An Bình.

Chân mày nhíu chặt, bấm ngón tay.

Sắc mặt hơi đổi.

"Hết lần này đến lần khác... Vẫn không chịu dừng!"

"Công tử vừa mới tu hành mấy ngày đã liên tục bị tà ma tập kích! Vô tội xiết bao!"

"Rõ là muốn con đường tu hành sau này của công tử có tâm ma! Ác độc nhường nào!"

Trong giây lát, Trần trổng quản trừng mắt.

Ở chỗ La Hồng có Triệu Đông Hán, ông không quá lo lắng.

Chỉ là, lồng ngực ông cuồn cuộn lửa giận, khó mà dằn nổi!

Ông duỗi tay, cầm một cánh hoa sen.

Một tay Trần tổng quản để sau lưng, vạt áo xanh lay động.

Gập đầu ngón tay bắn ra, cánh hoa sen theo lực bay lượn trong không trung, hóa thành kiếm từ trong hư vô, tựa như sao băng bay ngược lên trời, phóng về phía huyện An Bình.

...

Bên ngoài huyện An Bình.

Có một đội nhân mã đang tập họp.

Lưu huyện lệnh cung kính hành lễ với bóng người trong xe kéo.

Lạc Phong dẫn theo Tử Vi và Phương Chính, khẽ cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.

Giờ phút này bọn họ đã biết người trong xe là ai.

Thầy của Thái Tử, phó viện trưởng Tư Thiên Viện, một trong mười đại thuật sĩ của Đại Hạ, Văn Thiên Hành.

Ban đầu Lạc Phong chỉ cho rằng là người kinh thành tới chứ nào có ngờ được là một đại nhân vật như vậy.

Có điều nhớ đến vị tiền bối ở La phủ kia, Lạc Phong lại thấy đó là chuyện đương nhiên.

Vị này vừa tới, huyện An Bình cũng chẳng còn bình an.

Đột nhiên, một trận âm bạo bén nhọn, hệt như tiếng thiên long gầm thét.

Lạc Phong chỉ cảm thấy có một sự nghiền áp cực kỳ kinh khủng, ông ta hoảng sợ tột cùng quay đầu lại, đập vào mắt là một thanh kiếm lao vun vút như sao băng!

Phi kiếm phóng tới, kiếm khí tạo ra một đợt âm thanh bạo phá.

Ngựa sợ hãi hí vang, dồn dập không ngừng.
Chương 55 Suỵt, đừng nói chuyện (1)

Chỉ một kiếm đã làm toàn bộ ngựa kinh hãi, các đoàn xe cũng trong chớp nhoáng này lâm vào hỗn loạn.

Lưu huyện lệnh đã ngây người từ sớm, hai tay vì sợ hãi mà lạnh như băng.

Tử Vi và Phương Chính bị đè không thở nổi.

Chỉ mình Võ tu Ngũ phẩm Lạc Phong là có thể ngước đầu ngắm nhìn.

"Một kiếm này... Là Trần tiền bối! Trần tiền bối đang thị uy!"

Kiếm bay ngang trời, chém thẳng xuống bóng người đang ngồi ngay ngắn trong xe kéo.

Ầm.

Kiếm khí khủng bố xung quanh như hình thành một khu vực treo cổ đáng sợ. Phi kiếm còn chưa đến gần xe ngựa, buồng xe ngựa hoa lệ đã chia năm xẻ bảy.

Để lộ một bóng người già nua mặc hắc bạch bào ngồi nghiêm chỉnh.

"Ha ha, giỏi cho một kiếm hóa rồng, Trần Thiên Huyền..."

Buồng xe ngựa tan tác, chỉ còn lại khung xe.

Bóng dáng già cỗi đứng thẳng dậy, từng tấm bùa tập trung trước người ông ta, hóa thành phù giáp lực sĩ, gầm thét lao vào phi kiếm.

Ầm!

Phi kiếm bắn tới như gió bão.

Một kiếm xuyên qua phù giáp lực sĩ, những lá bùa rách nát vỡ tung.

Cả trời đất cũng lắng lại.

Bóng người già nua giơ tay, hai ngón tay gầy tựa củi khô kẹp một cánh hoa sen.

"Lão phu còn chưa bước vào cổng thành đã ra tay nặng như vậy, bị bệnh à."

Ra oai phủ đầu à?

Vậy cũng chờ lão phu xuống ngựa đã rồi nói sau.

Ông lão ho khan một tiếng...

....

Thanh Hoa lâu.

Không khí u ám tiêu điều, đèn lồng đỏ máu treo trên cao, máu tanh nồng đậm chảy tràn.

La Hồng lấy chân ghế làm kiếm, năm luồng kiếm khí trùng điệp lao đến hồ Chỉ Thủy.

Lá Hồng hết cách rồi, hắn chưa từng học bất cứ một chiêu thức nào, chẳng hiểu mấy thứ kỹ xảo hoa lá lòe loẹt gì đó.

Chuyện duy nhất có thể làm là dùng sức mạnh phá vạn pháp!

Về việc chồng kiếm khí, là do trong đầu La Hồng đột nhiên nảy lên ý tưởng. Theo lẽ thường thì hắn phải trải qua quá trình nghiên cứu có hệ thống và khoa học mới được tiến hành thí nghiệm trên con người.

Đáng tiếc hiện giờ đang lúc nguy nan, tình thế bức bách, chỉ có thể thử nghiệm trước thời gian. Không ngờ lại thật sự thành công.

Năm luồng kiếm khí chồng lên nhau, uy lực vượt ngoài dự đoán của La Hồng.

"Con mẹ nó, bổn công tử chính là thiên tài!"

"Bổn công tử lấy cái gì để lật ngược tình thế ấy à?"

Hai tay La Hồng nhuộm máu tươi, vừa chạy vừa nhìn chằm chằm hồ Chỉ Thủy, cười toét miệng.

"Tất nhiên là... Chỉ bằng một kiếm này!"

"Một chọi một, đơn đấu!"

Đâm ra một kiếm, kiếm khí tản đi khắp nơi, gió mạnh nổi lên bốn phía.

Hồ Chỉ Thủy cười khẩy.

Một kiếm này có uy lực mạnh mẽ, nhưng lại quá nặng nề.

Hồ Chỉ Thủy gã cũng chẳng phải dạng chưa từng đấu với tiểu Bạch.

Quải trượng bỗng nhiên được rút ra, xoay tròn cực nhanh, không khí cũng bị ảnh hưởng mà cuộn thành một vòng xoáy mơ hồ.

Bỗng nhiên.

Hồ Chỉ Thủy không hiểu sao có cảm giác cả người lạnh lẽo.

Không biết từ khi nào, sau lưng gã, xuất hiện một bóng người cường tráng.

"Ong..."

Đôi mắt đỏ tươi rực sáng, hệt như ma quỷ trong địa ngục thức tỉnh.

"Kẻ nào?!"

Trong lòng Hồ Chỉ Thủy kinh hãi.

Nhưng gã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Tà ảnh của Địch Sơn vung một quyền vào đầu Hồ Chỉ Thủy, ấn mạnh xuống, một quyền ẩn chứa sức mạnh của võ tu bát phẩm.

Trước có kiếm khí năm hợp thành một của La Hồng, sau có một quyền Bát phẩm của tà ảnh Địch Sơn.

Dù có nằm mơ Hồ Chỉ Thủy cũng không thể nghĩ tới, trong tuyệt cảnh, La Hồng lại có thể đột phá được bực này.

Chẳng qua một người tắm máu trăm trận như Hồ Chỉ Thủy vẫn rất bình tĩnh lựa chọn sách lược tốt nhất.

Quải trượng trong tay gã đánh vào kiếm khí của La Hồng, định sau khi đánh tan kiếm khí gã sẽ hoàn toàn đánh chết La Hồng.

Một tay khác của gã nâng lên, ngăn cản một quyền của Địch Sơn.

Một quyền này, không thể nào đánh chết gã được.

Trả giá thấp nhất đổi lấy cái lợi lớn nhất!

Đáng giá.

Rầm!

Năm đạo kiếm khí chồng lên va chạm với quải trượng của Hồ Chỉ Thủy.

Tiếng ma sát chói tai, chân ghế nổ tung, tan thành mạt gỗ bay tứ tán.

Quái trượng của Hồ Chỉ Thủy lại không hề gặp trở ngại, như một lưỡi dao sắc bén, xuyên qua bả vai La Hồng.

Máu, bắn tung tóe.

Vẻ kiêu ngạo lồ lộ trên mặt Hồ Chỉ Thủy, khiến gương mặt ngây thơ chất phác của gã có phần dữ tợn.

Nhưng vẻ mặt gã chẳng có chút cảm xúc vui vẻ.

Gã phát hiện, sách lược đối phó của gã... Sai rồi!

Tà ảnh vạm vỡ của Địch Sơn, không hề vung xuống một quyền nào.

Ngược lại chỉ có hai bàn tay mở rộng, ôm chặt lấy gã!

Khóa cứng người gã!

Mẹ nó, cái thao tác quái đản gì đây?!

Hồ Chỉ Thủy muốn tránh thoát lại phát hiện sức mạnh cận thân của Võ tu Bát phẩm làm gã không thể thoát được.

Tiếng cười trầm thấp vang lên từ La Hồng đã bị xuyên qua bả vai.

Miệng La Hồng chảy máu.

Hắn ngẩng đầu lên, điên cuồng nhìn chằm chằm Hồ Chỉ Thủy.

Ánh mắt kia... Làm Hồ Chỉ Thủy kinh hãi tột độ!

"Ngươi... ngươi là Tà tu!"

Cảm nhận được sát khí tràn ra từ tà ảnh của Địch Sơn, Hồ Chỉ Thủy không thể tưởng nổi, thảng thốt nói.

Tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, lại là một Tà tu?!

"Đại thiện nhân ngươi cũng là Tà tu đấy thôi, vì sao bổn công tử lại không thể là Tà tu?"

La Hồng nhìn chằm chằm Hồ Chỉ Thủy, trong lúc nói cũng nâng tay lên.

Tròng mắt Hồ Chỉ Thủy ngưng đọng, khí Tà Sát phun ra từ lỗ chân lông, hóa thành một bộ giáp đen mù mịt bao phủ bên ngoài thân thể.

"Có khi bây giờ ngươi còn chẳng phá được phòng ngự của ta."

"Với cái tu vi Cửu phẩm của ngươi mà duy trì một tà vật Võ tu Bát phẩm, e là chẳng chống được bao lâu, đợi tà vật tan biến... Ngươi tất phải chết."

Hồ Chỉ Thủy bình tĩnh lại, nói.

"Ngươi cho rằng ta không đủ lâu?"

La Hồng cười gằn.

Một quyền của tà ảnh Địch Sơn không giết được Hồ Chỉ Thủy, vậy nên ngay từ đầu, mục đích của La Hồng đã không phải dựa vào một quyền của Địch Sơn để giết Hồ Chỉ Thủy.

Nếu một quyền đấy không giết được gã, sự việc lập tức trở nên nghiêm trọng.

Bốp.

Bàn tay nhuốm máu của La Hồng đặt trên trán Hồ Chỉ Thủy, máu tươi trượt xuống dọc theo gương mặt gã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom