-
Chương 56-58
Chương 56 Suỵt, đừng nói chuyện (2)
Hắn nhắm mắt lại, sách da người đột nhiên trở nên hơi lạnh lẽo, trong đan điền La Hồng đột nhiên bùng nổ lực hút.
Tròng mắt Hồ Chỉ Thủy chợt co rút.
Gã cảm thấy....
Gã cảm thấy sát khí của mình đang bị La Hồng hấp thu!
Cái tà pháp gì đây?
"Ngươi..."
"Suỵt."
La Hồng mở mắt, một ngón tay đặt trước môi, ý cười dạt dào, nói.
"Đừng nói chuyện."
Hồ Chỉ Thủy trợn mắt.
Lại thấy La Hồng nghiêng đầu, nhìn về phía những cô gái Thanh Hoa Lâu cùng những khách thơ trí thức bị Hồ Chỉ Thủy giết chết.
La Hồng chậm rãi giơ tay.
Giống như quân vương nắm trong tay cái chết.
"Đứng lên..."
Giọng nói trầm thấp, tựa như đang ngâm xướng một khúc vong linh thảm đạm.
Lông tơ cả người Hồ Chỉ Thủy dựng đứng.
Mắt gã trợn trừng, thoáng chốc nhìn thấy... những khách thơ trí thức bị gã giết chết một cách tàn nhẫn ngọ nguậy, sau đó... những bóng đen hóa thành thực chất, bò dậy từ dưới đất.
Những cái bóng chứa đựng tiếng gào thét phẫn nộ của mỗi linh hồn, oán khí cuồn cuộn mãnh liệt.
La Hồng hấp thu sát khí trên người Hồ Chỉ Thủy, có sách da người làm cầu nối, sát khí trên người Hồ Chỉ Thủy nhanh chóng bị hút không còn cả cặn.
La Hồng lui về sau một bước, quải trượng rút khỏi da thịt, máu tung tóe.
La Hồng nhe răng trợn mắt nhìn Hồ Chỉ Thủy.
Chung quanh, mười mấy bóng dáng lão đảo lắc lư dần ép sát Hồ Chỉ Thủy.
Tất nhiên, đây đều là bóng của người bình thường.
Sau khi hấp thụ tà khí của Hồ Chí Thủy, La Hồng kêu gọi và khống chế nó, không có vấn đề gì lớn, rất dễ dàng.
Hắn, lại bền rồi.
"Ôm gã."
La Hồng ra lệnh.
Những cái bóng đó tức khắc chen chúc nhau lao lên như ác linh bò ra từ địa ngục, từng con từng con vươn tay ra cuốn lấy Hồ Chỉ Thủy, siết chặt gã.
Tà ảnh Địch Sơn dời tay, dưới mệnh lệnh của La Hồng, hai bàn tay to đè đầu Hồ Chỉ Thủy xuống.
Hơi thở của cái chết, nháy mắt bao phủ Hồ Chỉ Thủy.
“Không!”
“Đừng giết ta!”
"Linh Cơ, ngươi ở đâu? Mau ra tay, cứu ta!"
Mồ hôi trên trán Hồ Chỉ Thủy tuôn như mưa, gào thét cầu cứu.
"Linh Cơ?"
"Biết cái gì là ánh sáng trước khi chết [1] không? Cổ Nguyệt ca ca?"
[1: Khi cận kề chết sẽ thấy một luồng sáng chói lóa]
La Hồng cười cười.
Hắn lấy một miếng lệnh bài Hắc Thiết ra khỏi ngực, chỉ thấy miếng lệnh bài kia không ngừng hấp thu sát khí La Hồng nhận được từ trên người Hồ Chỉ Thủy, thoáng cái... trên lệnh bài hắc thiết đã tràn ra màu đồng thau.
Hồ Chỉ Thủy tận mắt thấy cảnh này, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
"Ngươi... Ngươi..."
Rắc.
Nhưng chẳng đợi gã nói thêm gì nữa.
Tà ảnh Địch Sơn đã bất ngờ dùng sức, đầu Hồ Chỉ Thủy vặn tròn 540 độ, mặt đối mặt với tà ảnh của Địch Sơn.
Hồ Chỉ Thủy giãy giũa lần cuối trước khi chết, trong mắt toàn là niềm hoài nghi cuộc sống, cuối cùng hoàn toàn tắt ngúm.
Hồ Chỉ Thủy chết.
Chết không nhắm mắt.
Hồ Chỉ Thủy vừa chết, làn da bóng loáng của gã cũng nhanh chóng héo hon, sần sùi như cây khô trăm năm, nhìn mà sợ.
"Da người có thể giữ mãi vẻ tươi trẻ sao?"
La Hồng ngồi bệt xuống đất, lỗ máu trên bả vai đau xót làm hắn không ngừng xuýt xoa.
Giết Hồ Chỉ Thủy, La Hồng cũng rất bất đắc dĩ.
Tà tu, hắn không ngờ lại gặp phải Tà tu lần nữa.
Trùng hợp ư?
Có lẽ... là trùng hợp thật.
Vẻ mặt La Hồng rất phức tạp, chắc chắn Hồ Chỉ Thuỷ không phải chỉ mới là Tà tu gần đây.
Việc tham gia hội văn này cũng chỉ là ý muốn bất chợt của hắn, có lẽ thật sự là trùng hợp.
Có điều, trong lòng La Hồng lại chẳng áy náy, Hồ Chỉ Thủy chết cũng không hết tội, thằng cha này có ý muốn giết hắn.
Ngẩng đầu, Thanh Hoa Lâu vô cùng yên tĩnh.
Trong không khí còn trôi nổi mùi máu nồng gay mũi...
Xung quanh bàn tiệc hỗn loạn, rất nhiều văn nhân tao khách trúng tà thuật của Hồ Chỉ Thủy, chìm vào giấc ngủ, La Hồng không biết gọi họ dậy thế nào.
Số người chết, ước chừng khoảng mười mấy, rất nhiều người bị Hồ Chỉ Thủy tàn sát, cũng có rất nhiều kẻ xấu số bị liên lụy.
Trận chiến này rất nguy hiểm, chỉ cần kế hoạch của La Hồng có một xíu sai sót thì người phải chết bây giờ chính là hắn.
Hồ Chỉ Thủy, Tà tu Bát phẩm đỉnh phong, nếu không phải bị tà ảnh của Địch Sơn ôm chặt khiến tu vi không còn đất dụng võ thì gã đã chẳng chết dễ dàng như vậy.
Thở dốc một hồi.
La Hồng bỗng ngẩn ra, đan điền của hắn lại lớn hơn, sách da người hấp thu sát khí của Hồ Chỉ Thủy làm đan điền lớn hơn một vòng.
"Giờ muốn tụ đầy khí Nhân Sát vào đan điền lại càng thêm khó khăn rồi."
La Hồng có hơi nhức đầu.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này.
Bùm bùm bùm...
Một trận âm thanh vang lên như khói mù nổ tùng.
Những tà ảnh của người thường hắn tạm thời gọi ra lũ lượt biến thành làn sương dày đặc, nổ tung.
Linh hồn của bọn họ đã bốc hơi.
"Tà ảnh của người thường không thể lưu giữ mãi mãi, chỉ có tà ảnh của tu sĩ mới có thể cất giữ..."
La Hồng bừng tỉnh.
Tà ảnh của Địch Sơn có thể tồn tại trong cái bóng của hắn nhưng tà ảnh của người thường lại không thể giữ được, vì linh hồn của họ quá mức yếu ớt.
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong..."
La Hồng hít sâu một hơi.
Hồ Chỉ Thủy làm nhiều việc ác, giết vô số sinh mạng, La Hồng có triệu hồi tà ảnh của gã để sai khiến cũng chẳng có chướng ngại tâm lý.
Nghĩ vậy, La Hồng chậm rãi nâng bàn tay máu me be bét.
Nhắm vào thi thể của Hồ Chỉ Thủy.
Ong...
Sát khí trong đan điền tuôn trào, nháy mắt ít đi rất nhiều...
"Đứng lên."
Giọng nói trầm thấp của La Hồng quanh quẩn trong Thanh Hoa Lâu.
Im ắng.
Không có chuyện gì xảy ra.
Thất bại.
La Hồng hơi cau mày.
Thất bại rất bình thường, dù gì cũng là triệu hồi vượt cấp.
Có điều, thất bại là mẹ thành công, La Hồng định làm lại lần nữa.
"Đứng lên!"
La Hồng nâng tay, sát khí trong đan điền lại mất đi một phần.
Cơn gió âm lạnh quét qua, cái bóng của thi thể Hồ Chỉ Thủy giật giật...
Chương 57 Tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy
Nhưng, chỉ vậy mà thôi.
Đã thất bại hai lần rồi, nếu thất bại thêm lần nữa thì không thể triệu hồi vong linh tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy nữa.
Hơn nữa sát khí trong đan điền La Hồng cũng không thể tiếp tục duy trì để hắn triệu hồi.
La Hồng lấy Thanh Đồng Tà Lệnh vừa mới lên cấp ra, bất ngờ đập nó xuống đất.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Nâng tay, ngón tay chỉ thẳng vào thi thể Hồ Chỉ Thủy...
"Đứng lên..."
Giọng nói trầm thấp bị Thanh Đồng Tà Lệnh chuyển đổi, biến thành thanh âm mềm mại của Tiểu Đậu Hoa.
Cơn gió lãnh lẽo gào khóc.
Trong nháy mắt đó, La Hồng có cảm giác tà khí trong đan điền mình bị khoắng sạch.
Bóng Hồ Chỉ Thủy chặt đứt liên hệ với thi thể, trông như một bãi nước đọng sủi bọt, lát sau, một bóng đen dần dần trồi lên.
Đó là một cái bóng giống Vu sư, thân trùm áo khoác đen, tay nắm quải trượng.
Ong...
Đôi mắt lam u ám như ma trơi rực sáng.
Khí tràng nặng nề thuộc về Tà tu Bát phẩm đỉnh phong lan xa.
"Thành công."
La Hồng thấy gọi được tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, trong một chốc không biết nói gì.
"Đúng là liếm cẩu mà, liếm xong rồi cũng chẳng còn lại gì."
La Hồng lắc đầu.
Thình lình.
Tà ảnh vạm vỡ của Địch Sơn rón rén đến cạnh tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, đột ngột bùng nổ, vung một quyền.
Tà ảnh Hồ Chỉ Thủy ngơ ngáo nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Tà ảnh Địch Sơn gào thét, quăng quật tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, hết đập trái lại đập phải.
Tà ảnh Hồ Chỉ Thủy liều “hồn” phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến giơ cờ trắng, nhận tà ảnh Địch Sơn làm lão đại....
Tà ảnh Địch Sơn rất mực hài lòng, giơ cằm lên như khoe khoang với La Hồng.
La Hồng nhìn gã như nhìn thằng ngốc, giải trừ tà ảnh, hai luồng tà ảnh đều hóa thành sợi tơ màu đen, nhập vào cái bóng của hắn.
Mới vừa cất Thanh Đồng Tà Lệnh.
Bên ngoài Thanh Hoa Lâu vọng đến một tiếng thét gọi đầy thê lương.
"Công tử!!"
Rầm!
Cánh cửa vẫn đóng chặt của Thanh Hoa Lâu bất ngờ bị một cái chân đá văng, cả cái cửa, chia năm xẻ bảy.
Ngoài cửa, Triệu Đông Hán cùng một đám quần chúng hóng dưa tò mò ngóng vào trong.
Bên trong Thanh Hoa Lâu, máu tươi tuôn chảy, mùi tanh lững lờ...
Làm rất nhiều người không thể tin nổi kêu lên hoảng sợ.
La Hồng ngồi trong đống thi thể, bạch sam nhuốm máu nhưng cả người lại tỏa ra Chính Dương khí, hắn ở giữa Thanh Hoa Lâu ngập ngụa máu, như vì sao sáng nhất trời đêm.
"Công tử!"
Triệu Đông Hán vừa nhìn đã thấy một La Hồng xuất trần thoát tục.
Biết công tử không chết, hắn ta vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ khôn nguôi. Nhưng trong lòng lại nhanh chóng nổi lên sợ hãi, hắn ta lại không làm tròn bổn phận, lại tới trễ!
Nhưng mà, Triệu Đông Hán lại càng thấy bực bội giận dữ nhiều hơn cả.
Công tử chỉ đi Thanh Hoa Lâu một lần đã gặp phải tà ma.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?!
Nhớ lại những gì Trần tổng quản đã nói với mình, Triệu Đông Hán tức khắc hiểu được, nhất định có người cố ý làm ra chuyện này!
Có người muốn giết công tử!
"Không sao, ta không sao."
La Hồng trấn an.
Hắn chỉ chỉ thi thể Hồ Chỉ Thủy: "Đó chính là tà tu chế tạo tà ma, Hồ Chỉ Thủy."
Triệu Đông Hán ngẩn người, Hồ Chỉ Thủy... là tà tu?
Dân chúng xem náo nhiệt xung quanh cũng hít khí lạnh.
Người tốt bụng nhất huyện An Bình, lại là tà tu?!
Thật hay giả vậy?!
Rất nhiều người không thể tiếp nhận nổi sự thật này, rốt cuộc thế đạo làm sao thế?
"Khó trách Hồ lão gia tài trí hơn người lại không dám đi thi..."
"Thì bởi gã là tà tu mà, trường thi là trọng địa của nho môn, hạo nhiên chính khí vờn quanh khắp nơi. Gã mà vào trường thi lại chẳng lộ nguyên hình."
"Thảo nào Hồ lão gia tổ chức hội văn cũng chỉ mời một vài văn nhân tú tài thi rớt, bọn họ đều không có hạo nhiên chính khí hộ thể, tà tu thật xảo trá."
Người đứng quanh vây xem, mồm năm miệng mười phân tích ra vài điểm không bình thường.
La Hồng cạn lời rồi.
Các ngươi đúng là trẻ nhỏ lanh lợi.
Còn Triệu Đông Hán lại mang vẻ mặt nghiêm trọng, dù Hồ Chỉ Thủy đã chết nhưng trên người vẫn tản ra cảm giác áp bức, trực tiếp nói cho Triệu Đông Hán biết, thực lực của Hồ Chỉ Thủy... tuyệt đối không kém!
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong..."
Triệu Đông Hán chấn động, làm sao công tử lại giết được gã?
Dù cho là hắn ta đi nữa, nếu gặp phải Hồ Chỉ Thủy mà không dùng Bạo Huyết đan cũng khó mà thắng được.
Vì sao công tử lại làm được?!
La Hồng chậm chạp đứng dậy, bạch sam trên người toàn máu là máu. Vì tiêu hao sát khí quá độ, Chính Dương khí trên người chói mắt như vầng thái dương.
Một cơn gió bay qua, thổi vạt áo hắn bay phấp phới, vẽ lên mấy nét tự nhiên phóng khoáng, nhìn La Hồng cứ như vị công tử tuyệt thế vô song.
Người xung quanh đều bị dáng vẻ của hắn hấp dẫn.
Lạc Hồng công tử... không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, quá tuấn tú, chậc chậc.
Hả?
Tròng mắt Triệu Đông Hán co rút.
Hắn ta đã nhìn thấy lỗ máu trên bả vai La Hồng.
"Công tử, người bị thương!"
Mặt mày Triệu Động Hán trắng bệch, vết sẹo trên mặt ngọ nguậy.
Một giây sau, hắn ta chẳng nói chẳng rằng, chặn ngang La Hồng, ôm hắn như ôm công chúa.
La Hồng để ý chút ít hình tượng, giãy giụa vài cái, mỗi tội Triệu Đông Hán khỏe quá sức, hắn giãy mãi chẳng ra được.
Chỉ có thể mặc cho Triệu Đông Hán ôm hắn chạy như điên về La phủ.
Một lần nữa, Triệu Đông Hán lại ôm La Hồng, chạy như bay dưới ánh tà dương.
Suốt cả đường đi, vô số cặp mắt ngước nhìn La Hồng bị Triệu Đông Hán ôm như công chúa, chỉ chỉ chỏ chỏ bàn bàn tán tán.
La Hồng bày tỏ, danh tiết mình nay còn đâu?
Cộng thêm vết thương trên bả vai, chảy quá nhiều máu, La Hồng ngủ mê man trong ngực Triệu Đông Hán.
Trên đường dài.
Lạc Phong, Lưu huyện lệnh dẫn theo đội ngũ hành thương chật vật tiến vào huyện An Bình.
Lão giả mặc hạc bào được mấy tiểu đồng đỡ, chậm rãi bước đi.
Chương 58 Công tử gặp nguy, mau trở về!
Bỗng nhiên, đám người truyền đến tiếng huyên náo, một người đàn ông cường tráng khí huyết phương cương chạy vụt qua đường.
"Làm càn!"
Lưu huyện lệnh nổi giận tại chỗ.
Ông lão trước mắt là thái phó của Đông Cung, thầy của thái tử, Lưu huyện lệnh đương nhiên muốn biểu hiện tốt trước mặt ông ta.
"Đó là thị vệ của Lạc Hồng công tử, Triệu Đông Hán, trong ngực hắn hình như là Lạc Hồng công tử."
Phương Chính hiền lành nghiêm mặt nói.
Mắt Tử Vi phát sáng, Lạc Hồng công tử? Ở đâu?
Lưu huyện lệnh nghe được tên Lạc Hồng, thoáng cái ỉu xìu.
Trấn Bắc vương họ La, biết đâu La phủ huyện An Bình lại có quan hệ với Trấn Bắc vương...
Một huyện lệnh nho nhỏ như ông ta, không thể chọc vào.
Mắt Triệu Đông Hán đỏ bừng, ôm La Hồng chạy vùn vụt, không để ý tới đám Lạc Phong.
Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có công tử đang lay lắt, nguy trong sớm tối.
"Sao Lạc Hồng công tử lại bị thương nặng vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Phương Chính, ngươi đi tra."
Phương Chính gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Ông lão được mấy tiểu đồng nâng đỡ mỉm cười, có phần kinh ngạc: "Vị kia chính là công tử của La phủ."
"Thưa vâng."
Lạc Phong gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Chính Dương khí của người này tỏa sáng như mặt trời, là một hạt giống Nho tu tốt."
Ông lão nói.
Hở?
Ông lão chợt nghĩ tới điều gì, "Chẳng lẽ Hóa Long kiếm Trần Thiên Huyền tưởng lão phu phái người đả thương đứa nhỏ này nên mới tức giận rút kiếm?"
Lạc Phong ngớ người, Lưu huyện lệnh và những người khác cũng trố mắt nhìn nhau.
Xa xa, Phương Chính đã bay nhanh trở về.
"Đại nhân, đã điều tra xong."
Phương Chính chắp tay, trên gương mặt chất phác lại hiện vẻ kỳ quái.
"Nói."
Lạc Phong nói.
"Thanh Hoa Lâu có án mạng, tà ma làm loạn, mười mấy người chết, người tốt bụng nhất huyện An Bình, Hồ Chỉ Thủy là Tà tu gây tội. May mà có Lạc Hồng công tử ra tay, nếu không gần trăm người tham gia lần này đều chết hết."
Phương Chính hít sâu một hơi, nói.
Lưu huyện lệnh nghe xong, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng, Hồ Chỉ Thủy là Tà tu? Ông ta còn có rất nhiều giao tế với Hồ Chỉ Thủy đấy.
Lạc Phong nghe Phương Chính bẩm báo, sững sờ.
Tà ma... lại là tà ma?
Tà ma làm loạn, sao lại bị La Hồng giải quyết.
La Hồng chuyên đi cướp việc của Đại Lý tự bọn họ?!
Quan trọng là... Lạc Phong ngửi thấy mùi vị không bình thường.
"Lại là tà ma... Trong thời gian ngắn ngủi mà La Hồng đã liên tục gặp tà ma đến mấy lần, chẳng lẽ... chuyện này có bí ẩn?"
Lạc Phong híp mắt, nhìn ông lão.
Ông lão lại vẫn tự nhiên như thường, khoát tay: "Đừng nhìn lão phu, lão phu tuyệt đối không gây ra chuyện này."
Lạc Phong gật đầu, tin, người trước mắt không nhất thiết phải nói láo.
Mà mắt ông lão lại sâu thẳm hơn rất nhiều.
"Mời vừa vào huyện An Bình đã xảy ra chuyện tà ma tập kích công tử La phủ..."
"Trùng hợp? Hay là... có ai muốn hãm hại lão phu?"
...
La phủ.
Triệu Đông Hán ôm La Hồng đang ngủ mê mệt về phủ.
Trần tổng quản đang ngồi bên hồ sen vừa cảm ứng được, vô số tàn ảnh lập tức xuất hiện trước mắt Triệu Đông Hán.
Nhìn cả người La Hồng toàn vết thương, sắc mặt nhợt nhạt, mặt Trần tổng quản tối sầm.
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi lại không bảo vệ công tử cho tốt?"
Trần tổng quản vẫn nói bình thường, nhưng một câu hỏi bình thường như vậy lại suýt làm hai chân Triệu Đông Hán khuỵu xuống quỳ lạy.
"Thuộc hạ không làm tròn bổn phận..."
Triệu Đông Hán toát mồ hôi lạnh.
Trần tổng quản không để ý hắn ta, vạt áo bào tung bay, trong tay xuất hiện một bình thuốc xanh biếc, đổ ra một viên đan, đút vào miệng La Hồng, lỗ máu be bét trên vai La Hồng rục rịch, nhanh chóng khép lại.
"Kiếm khí trong người công tử đã bị tiêu hao hết, kinh mạch bị thương nhẹ... Lần này còn nguy hiểm hơn cả lần trước.”
Sau khi Trần tổng quản xem xét thương thế của La Hồng, mặt mày càng thêm nặng nề.
Triệu Đông Hán không dám nói lời nào.
“Ôm công tử đi nghỉ ngơi.”
Mặt Trần tổng quản lạnh băng, ra lệnh.
Triệu Đông Hán cung kính ứng tiếng, ôm La Hồng đi về viện.
Tiểu Đậu Hoa đang ngồi ngẩn người trong viện của La Hồng, nhác thấy Triệu Đông Hán ôm La Hồng thê thảm trở về, hốt hoảng kêu lên, tay chân luống cuống tiến đến hỗ trợ.
...
Trần tổng quản về phòng.
Nghĩ đến người tới cửa thành hôm nay, mặt càng như đeo đá.
Nếu người nọ thật muốn giết công tử, dù là ông cũng không thể giờ giờ phút phút bảo vệ công tử an toàn.
Nghĩ một lát, Trần tổng quản lấy giấy viết thư, trải lên bàn, cầm bút lông sói nhúng mực.
Vén tay áo lên, Trần tổng quản suy tư hồi lâu.
Mới đặt bút viết thư.
"La gia, công tử gặp nguy, mau trở về!"
Viết xong, gấp gọn bỏ vào phong thư, phong kín.
Trần tổng quản lật tay, một thanh kiếm nhỏ trượt ra từ trong tay áo bào, kiếm khí biến thành tơ quấn quanh bức thư trên thanh kiếm.
Trần tổng quản phất tay áo, cửa sổ khắc hoa bật mở, thanh kiếm mang theo phong thư, phóng vun vút về phía bắc.
Phi kiếm truyền thư!
...
Thanh Hoa lâu.
Lạc Phong dẫn theo Tử Vi và Phương Chính bước vào.
Vì là hiện trường giết người, sai nha của nha môn đã bày cảnh giới từ sớm.
Lạc Phong dắt đao bên hông, nhìn lướt qua bốn phía nồng đậm mùi máu tươi.
Mười mấy người chết, chuyện này... không phải là nhỏ, không giống với án diệt Hắc Vân Trại lần trước, lần đó người chết đều là đạo tặc, còn lần này người chết lại là dân chúng huyện An Bình!
Người chết đã đắp vải trắng, xếp thành một hàng.
Lạc Phong tới trước thi thể bị vặn gãy cổ của Hồ Chỉ Thủy.
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong, bị Võ tu cận thận, vặn gãy cổ..."
"Vết thương trí mạng là xương cổ bị vặn gãy."
Lạc Phong kiểm tra một hồi, kết luận.
"Căn cứ những gì nhìn thấy, lúc ấy Triệu Đông Hán không có tại đây, chắc chắn bên cạnh Lạc Hồng công tử còn một hộ vệ Võ tu có cấp bậc không thấp."
Hắn nhắm mắt lại, sách da người đột nhiên trở nên hơi lạnh lẽo, trong đan điền La Hồng đột nhiên bùng nổ lực hút.
Tròng mắt Hồ Chỉ Thủy chợt co rút.
Gã cảm thấy....
Gã cảm thấy sát khí của mình đang bị La Hồng hấp thu!
Cái tà pháp gì đây?
"Ngươi..."
"Suỵt."
La Hồng mở mắt, một ngón tay đặt trước môi, ý cười dạt dào, nói.
"Đừng nói chuyện."
Hồ Chỉ Thủy trợn mắt.
Lại thấy La Hồng nghiêng đầu, nhìn về phía những cô gái Thanh Hoa Lâu cùng những khách thơ trí thức bị Hồ Chỉ Thủy giết chết.
La Hồng chậm rãi giơ tay.
Giống như quân vương nắm trong tay cái chết.
"Đứng lên..."
Giọng nói trầm thấp, tựa như đang ngâm xướng một khúc vong linh thảm đạm.
Lông tơ cả người Hồ Chỉ Thủy dựng đứng.
Mắt gã trợn trừng, thoáng chốc nhìn thấy... những khách thơ trí thức bị gã giết chết một cách tàn nhẫn ngọ nguậy, sau đó... những bóng đen hóa thành thực chất, bò dậy từ dưới đất.
Những cái bóng chứa đựng tiếng gào thét phẫn nộ của mỗi linh hồn, oán khí cuồn cuộn mãnh liệt.
La Hồng hấp thu sát khí trên người Hồ Chỉ Thủy, có sách da người làm cầu nối, sát khí trên người Hồ Chỉ Thủy nhanh chóng bị hút không còn cả cặn.
La Hồng lui về sau một bước, quải trượng rút khỏi da thịt, máu tung tóe.
La Hồng nhe răng trợn mắt nhìn Hồ Chỉ Thủy.
Chung quanh, mười mấy bóng dáng lão đảo lắc lư dần ép sát Hồ Chỉ Thủy.
Tất nhiên, đây đều là bóng của người bình thường.
Sau khi hấp thụ tà khí của Hồ Chí Thủy, La Hồng kêu gọi và khống chế nó, không có vấn đề gì lớn, rất dễ dàng.
Hắn, lại bền rồi.
"Ôm gã."
La Hồng ra lệnh.
Những cái bóng đó tức khắc chen chúc nhau lao lên như ác linh bò ra từ địa ngục, từng con từng con vươn tay ra cuốn lấy Hồ Chỉ Thủy, siết chặt gã.
Tà ảnh Địch Sơn dời tay, dưới mệnh lệnh của La Hồng, hai bàn tay to đè đầu Hồ Chỉ Thủy xuống.
Hơi thở của cái chết, nháy mắt bao phủ Hồ Chỉ Thủy.
“Không!”
“Đừng giết ta!”
"Linh Cơ, ngươi ở đâu? Mau ra tay, cứu ta!"
Mồ hôi trên trán Hồ Chỉ Thủy tuôn như mưa, gào thét cầu cứu.
"Linh Cơ?"
"Biết cái gì là ánh sáng trước khi chết [1] không? Cổ Nguyệt ca ca?"
[1: Khi cận kề chết sẽ thấy một luồng sáng chói lóa]
La Hồng cười cười.
Hắn lấy một miếng lệnh bài Hắc Thiết ra khỏi ngực, chỉ thấy miếng lệnh bài kia không ngừng hấp thu sát khí La Hồng nhận được từ trên người Hồ Chỉ Thủy, thoáng cái... trên lệnh bài hắc thiết đã tràn ra màu đồng thau.
Hồ Chỉ Thủy tận mắt thấy cảnh này, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
"Ngươi... Ngươi..."
Rắc.
Nhưng chẳng đợi gã nói thêm gì nữa.
Tà ảnh Địch Sơn đã bất ngờ dùng sức, đầu Hồ Chỉ Thủy vặn tròn 540 độ, mặt đối mặt với tà ảnh của Địch Sơn.
Hồ Chỉ Thủy giãy giũa lần cuối trước khi chết, trong mắt toàn là niềm hoài nghi cuộc sống, cuối cùng hoàn toàn tắt ngúm.
Hồ Chỉ Thủy chết.
Chết không nhắm mắt.
Hồ Chỉ Thủy vừa chết, làn da bóng loáng của gã cũng nhanh chóng héo hon, sần sùi như cây khô trăm năm, nhìn mà sợ.
"Da người có thể giữ mãi vẻ tươi trẻ sao?"
La Hồng ngồi bệt xuống đất, lỗ máu trên bả vai đau xót làm hắn không ngừng xuýt xoa.
Giết Hồ Chỉ Thủy, La Hồng cũng rất bất đắc dĩ.
Tà tu, hắn không ngờ lại gặp phải Tà tu lần nữa.
Trùng hợp ư?
Có lẽ... là trùng hợp thật.
Vẻ mặt La Hồng rất phức tạp, chắc chắn Hồ Chỉ Thuỷ không phải chỉ mới là Tà tu gần đây.
Việc tham gia hội văn này cũng chỉ là ý muốn bất chợt của hắn, có lẽ thật sự là trùng hợp.
Có điều, trong lòng La Hồng lại chẳng áy náy, Hồ Chỉ Thủy chết cũng không hết tội, thằng cha này có ý muốn giết hắn.
Ngẩng đầu, Thanh Hoa Lâu vô cùng yên tĩnh.
Trong không khí còn trôi nổi mùi máu nồng gay mũi...
Xung quanh bàn tiệc hỗn loạn, rất nhiều văn nhân tao khách trúng tà thuật của Hồ Chỉ Thủy, chìm vào giấc ngủ, La Hồng không biết gọi họ dậy thế nào.
Số người chết, ước chừng khoảng mười mấy, rất nhiều người bị Hồ Chỉ Thủy tàn sát, cũng có rất nhiều kẻ xấu số bị liên lụy.
Trận chiến này rất nguy hiểm, chỉ cần kế hoạch của La Hồng có một xíu sai sót thì người phải chết bây giờ chính là hắn.
Hồ Chỉ Thủy, Tà tu Bát phẩm đỉnh phong, nếu không phải bị tà ảnh của Địch Sơn ôm chặt khiến tu vi không còn đất dụng võ thì gã đã chẳng chết dễ dàng như vậy.
Thở dốc một hồi.
La Hồng bỗng ngẩn ra, đan điền của hắn lại lớn hơn, sách da người hấp thu sát khí của Hồ Chỉ Thủy làm đan điền lớn hơn một vòng.
"Giờ muốn tụ đầy khí Nhân Sát vào đan điền lại càng thêm khó khăn rồi."
La Hồng có hơi nhức đầu.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này.
Bùm bùm bùm...
Một trận âm thanh vang lên như khói mù nổ tùng.
Những tà ảnh của người thường hắn tạm thời gọi ra lũ lượt biến thành làn sương dày đặc, nổ tung.
Linh hồn của bọn họ đã bốc hơi.
"Tà ảnh của người thường không thể lưu giữ mãi mãi, chỉ có tà ảnh của tu sĩ mới có thể cất giữ..."
La Hồng bừng tỉnh.
Tà ảnh của Địch Sơn có thể tồn tại trong cái bóng của hắn nhưng tà ảnh của người thường lại không thể giữ được, vì linh hồn của họ quá mức yếu ớt.
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong..."
La Hồng hít sâu một hơi.
Hồ Chỉ Thủy làm nhiều việc ác, giết vô số sinh mạng, La Hồng có triệu hồi tà ảnh của gã để sai khiến cũng chẳng có chướng ngại tâm lý.
Nghĩ vậy, La Hồng chậm rãi nâng bàn tay máu me be bét.
Nhắm vào thi thể của Hồ Chỉ Thủy.
Ong...
Sát khí trong đan điền tuôn trào, nháy mắt ít đi rất nhiều...
"Đứng lên."
Giọng nói trầm thấp của La Hồng quanh quẩn trong Thanh Hoa Lâu.
Im ắng.
Không có chuyện gì xảy ra.
Thất bại.
La Hồng hơi cau mày.
Thất bại rất bình thường, dù gì cũng là triệu hồi vượt cấp.
Có điều, thất bại là mẹ thành công, La Hồng định làm lại lần nữa.
"Đứng lên!"
La Hồng nâng tay, sát khí trong đan điền lại mất đi một phần.
Cơn gió âm lạnh quét qua, cái bóng của thi thể Hồ Chỉ Thủy giật giật...
Chương 57 Tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy
Nhưng, chỉ vậy mà thôi.
Đã thất bại hai lần rồi, nếu thất bại thêm lần nữa thì không thể triệu hồi vong linh tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy nữa.
Hơn nữa sát khí trong đan điền La Hồng cũng không thể tiếp tục duy trì để hắn triệu hồi.
La Hồng lấy Thanh Đồng Tà Lệnh vừa mới lên cấp ra, bất ngờ đập nó xuống đất.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Nâng tay, ngón tay chỉ thẳng vào thi thể Hồ Chỉ Thủy...
"Đứng lên..."
Giọng nói trầm thấp bị Thanh Đồng Tà Lệnh chuyển đổi, biến thành thanh âm mềm mại của Tiểu Đậu Hoa.
Cơn gió lãnh lẽo gào khóc.
Trong nháy mắt đó, La Hồng có cảm giác tà khí trong đan điền mình bị khoắng sạch.
Bóng Hồ Chỉ Thủy chặt đứt liên hệ với thi thể, trông như một bãi nước đọng sủi bọt, lát sau, một bóng đen dần dần trồi lên.
Đó là một cái bóng giống Vu sư, thân trùm áo khoác đen, tay nắm quải trượng.
Ong...
Đôi mắt lam u ám như ma trơi rực sáng.
Khí tràng nặng nề thuộc về Tà tu Bát phẩm đỉnh phong lan xa.
"Thành công."
La Hồng thấy gọi được tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, trong một chốc không biết nói gì.
"Đúng là liếm cẩu mà, liếm xong rồi cũng chẳng còn lại gì."
La Hồng lắc đầu.
Thình lình.
Tà ảnh vạm vỡ của Địch Sơn rón rén đến cạnh tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, đột ngột bùng nổ, vung một quyền.
Tà ảnh Hồ Chỉ Thủy ngơ ngáo nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Tà ảnh Địch Sơn gào thét, quăng quật tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy, hết đập trái lại đập phải.
Tà ảnh Hồ Chỉ Thủy liều “hồn” phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến giơ cờ trắng, nhận tà ảnh Địch Sơn làm lão đại....
Tà ảnh Địch Sơn rất mực hài lòng, giơ cằm lên như khoe khoang với La Hồng.
La Hồng nhìn gã như nhìn thằng ngốc, giải trừ tà ảnh, hai luồng tà ảnh đều hóa thành sợi tơ màu đen, nhập vào cái bóng của hắn.
Mới vừa cất Thanh Đồng Tà Lệnh.
Bên ngoài Thanh Hoa Lâu vọng đến một tiếng thét gọi đầy thê lương.
"Công tử!!"
Rầm!
Cánh cửa vẫn đóng chặt của Thanh Hoa Lâu bất ngờ bị một cái chân đá văng, cả cái cửa, chia năm xẻ bảy.
Ngoài cửa, Triệu Đông Hán cùng một đám quần chúng hóng dưa tò mò ngóng vào trong.
Bên trong Thanh Hoa Lâu, máu tươi tuôn chảy, mùi tanh lững lờ...
Làm rất nhiều người không thể tin nổi kêu lên hoảng sợ.
La Hồng ngồi trong đống thi thể, bạch sam nhuốm máu nhưng cả người lại tỏa ra Chính Dương khí, hắn ở giữa Thanh Hoa Lâu ngập ngụa máu, như vì sao sáng nhất trời đêm.
"Công tử!"
Triệu Đông Hán vừa nhìn đã thấy một La Hồng xuất trần thoát tục.
Biết công tử không chết, hắn ta vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ khôn nguôi. Nhưng trong lòng lại nhanh chóng nổi lên sợ hãi, hắn ta lại không làm tròn bổn phận, lại tới trễ!
Nhưng mà, Triệu Đông Hán lại càng thấy bực bội giận dữ nhiều hơn cả.
Công tử chỉ đi Thanh Hoa Lâu một lần đã gặp phải tà ma.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?!
Nhớ lại những gì Trần tổng quản đã nói với mình, Triệu Đông Hán tức khắc hiểu được, nhất định có người cố ý làm ra chuyện này!
Có người muốn giết công tử!
"Không sao, ta không sao."
La Hồng trấn an.
Hắn chỉ chỉ thi thể Hồ Chỉ Thủy: "Đó chính là tà tu chế tạo tà ma, Hồ Chỉ Thủy."
Triệu Đông Hán ngẩn người, Hồ Chỉ Thủy... là tà tu?
Dân chúng xem náo nhiệt xung quanh cũng hít khí lạnh.
Người tốt bụng nhất huyện An Bình, lại là tà tu?!
Thật hay giả vậy?!
Rất nhiều người không thể tiếp nhận nổi sự thật này, rốt cuộc thế đạo làm sao thế?
"Khó trách Hồ lão gia tài trí hơn người lại không dám đi thi..."
"Thì bởi gã là tà tu mà, trường thi là trọng địa của nho môn, hạo nhiên chính khí vờn quanh khắp nơi. Gã mà vào trường thi lại chẳng lộ nguyên hình."
"Thảo nào Hồ lão gia tổ chức hội văn cũng chỉ mời một vài văn nhân tú tài thi rớt, bọn họ đều không có hạo nhiên chính khí hộ thể, tà tu thật xảo trá."
Người đứng quanh vây xem, mồm năm miệng mười phân tích ra vài điểm không bình thường.
La Hồng cạn lời rồi.
Các ngươi đúng là trẻ nhỏ lanh lợi.
Còn Triệu Đông Hán lại mang vẻ mặt nghiêm trọng, dù Hồ Chỉ Thủy đã chết nhưng trên người vẫn tản ra cảm giác áp bức, trực tiếp nói cho Triệu Đông Hán biết, thực lực của Hồ Chỉ Thủy... tuyệt đối không kém!
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong..."
Triệu Đông Hán chấn động, làm sao công tử lại giết được gã?
Dù cho là hắn ta đi nữa, nếu gặp phải Hồ Chỉ Thủy mà không dùng Bạo Huyết đan cũng khó mà thắng được.
Vì sao công tử lại làm được?!
La Hồng chậm chạp đứng dậy, bạch sam trên người toàn máu là máu. Vì tiêu hao sát khí quá độ, Chính Dương khí trên người chói mắt như vầng thái dương.
Một cơn gió bay qua, thổi vạt áo hắn bay phấp phới, vẽ lên mấy nét tự nhiên phóng khoáng, nhìn La Hồng cứ như vị công tử tuyệt thế vô song.
Người xung quanh đều bị dáng vẻ của hắn hấp dẫn.
Lạc Hồng công tử... không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, quá tuấn tú, chậc chậc.
Hả?
Tròng mắt Triệu Đông Hán co rút.
Hắn ta đã nhìn thấy lỗ máu trên bả vai La Hồng.
"Công tử, người bị thương!"
Mặt mày Triệu Động Hán trắng bệch, vết sẹo trên mặt ngọ nguậy.
Một giây sau, hắn ta chẳng nói chẳng rằng, chặn ngang La Hồng, ôm hắn như ôm công chúa.
La Hồng để ý chút ít hình tượng, giãy giụa vài cái, mỗi tội Triệu Đông Hán khỏe quá sức, hắn giãy mãi chẳng ra được.
Chỉ có thể mặc cho Triệu Đông Hán ôm hắn chạy như điên về La phủ.
Một lần nữa, Triệu Đông Hán lại ôm La Hồng, chạy như bay dưới ánh tà dương.
Suốt cả đường đi, vô số cặp mắt ngước nhìn La Hồng bị Triệu Đông Hán ôm như công chúa, chỉ chỉ chỏ chỏ bàn bàn tán tán.
La Hồng bày tỏ, danh tiết mình nay còn đâu?
Cộng thêm vết thương trên bả vai, chảy quá nhiều máu, La Hồng ngủ mê man trong ngực Triệu Đông Hán.
Trên đường dài.
Lạc Phong, Lưu huyện lệnh dẫn theo đội ngũ hành thương chật vật tiến vào huyện An Bình.
Lão giả mặc hạc bào được mấy tiểu đồng đỡ, chậm rãi bước đi.
Chương 58 Công tử gặp nguy, mau trở về!
Bỗng nhiên, đám người truyền đến tiếng huyên náo, một người đàn ông cường tráng khí huyết phương cương chạy vụt qua đường.
"Làm càn!"
Lưu huyện lệnh nổi giận tại chỗ.
Ông lão trước mắt là thái phó của Đông Cung, thầy của thái tử, Lưu huyện lệnh đương nhiên muốn biểu hiện tốt trước mặt ông ta.
"Đó là thị vệ của Lạc Hồng công tử, Triệu Đông Hán, trong ngực hắn hình như là Lạc Hồng công tử."
Phương Chính hiền lành nghiêm mặt nói.
Mắt Tử Vi phát sáng, Lạc Hồng công tử? Ở đâu?
Lưu huyện lệnh nghe được tên Lạc Hồng, thoáng cái ỉu xìu.
Trấn Bắc vương họ La, biết đâu La phủ huyện An Bình lại có quan hệ với Trấn Bắc vương...
Một huyện lệnh nho nhỏ như ông ta, không thể chọc vào.
Mắt Triệu Đông Hán đỏ bừng, ôm La Hồng chạy vùn vụt, không để ý tới đám Lạc Phong.
Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có công tử đang lay lắt, nguy trong sớm tối.
"Sao Lạc Hồng công tử lại bị thương nặng vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Phương Chính, ngươi đi tra."
Phương Chính gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Ông lão được mấy tiểu đồng nâng đỡ mỉm cười, có phần kinh ngạc: "Vị kia chính là công tử của La phủ."
"Thưa vâng."
Lạc Phong gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Chính Dương khí của người này tỏa sáng như mặt trời, là một hạt giống Nho tu tốt."
Ông lão nói.
Hở?
Ông lão chợt nghĩ tới điều gì, "Chẳng lẽ Hóa Long kiếm Trần Thiên Huyền tưởng lão phu phái người đả thương đứa nhỏ này nên mới tức giận rút kiếm?"
Lạc Phong ngớ người, Lưu huyện lệnh và những người khác cũng trố mắt nhìn nhau.
Xa xa, Phương Chính đã bay nhanh trở về.
"Đại nhân, đã điều tra xong."
Phương Chính chắp tay, trên gương mặt chất phác lại hiện vẻ kỳ quái.
"Nói."
Lạc Phong nói.
"Thanh Hoa Lâu có án mạng, tà ma làm loạn, mười mấy người chết, người tốt bụng nhất huyện An Bình, Hồ Chỉ Thủy là Tà tu gây tội. May mà có Lạc Hồng công tử ra tay, nếu không gần trăm người tham gia lần này đều chết hết."
Phương Chính hít sâu một hơi, nói.
Lưu huyện lệnh nghe xong, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng, Hồ Chỉ Thủy là Tà tu? Ông ta còn có rất nhiều giao tế với Hồ Chỉ Thủy đấy.
Lạc Phong nghe Phương Chính bẩm báo, sững sờ.
Tà ma... lại là tà ma?
Tà ma làm loạn, sao lại bị La Hồng giải quyết.
La Hồng chuyên đi cướp việc của Đại Lý tự bọn họ?!
Quan trọng là... Lạc Phong ngửi thấy mùi vị không bình thường.
"Lại là tà ma... Trong thời gian ngắn ngủi mà La Hồng đã liên tục gặp tà ma đến mấy lần, chẳng lẽ... chuyện này có bí ẩn?"
Lạc Phong híp mắt, nhìn ông lão.
Ông lão lại vẫn tự nhiên như thường, khoát tay: "Đừng nhìn lão phu, lão phu tuyệt đối không gây ra chuyện này."
Lạc Phong gật đầu, tin, người trước mắt không nhất thiết phải nói láo.
Mà mắt ông lão lại sâu thẳm hơn rất nhiều.
"Mời vừa vào huyện An Bình đã xảy ra chuyện tà ma tập kích công tử La phủ..."
"Trùng hợp? Hay là... có ai muốn hãm hại lão phu?"
...
La phủ.
Triệu Đông Hán ôm La Hồng đang ngủ mê mệt về phủ.
Trần tổng quản đang ngồi bên hồ sen vừa cảm ứng được, vô số tàn ảnh lập tức xuất hiện trước mắt Triệu Đông Hán.
Nhìn cả người La Hồng toàn vết thương, sắc mặt nhợt nhạt, mặt Trần tổng quản tối sầm.
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi lại không bảo vệ công tử cho tốt?"
Trần tổng quản vẫn nói bình thường, nhưng một câu hỏi bình thường như vậy lại suýt làm hai chân Triệu Đông Hán khuỵu xuống quỳ lạy.
"Thuộc hạ không làm tròn bổn phận..."
Triệu Đông Hán toát mồ hôi lạnh.
Trần tổng quản không để ý hắn ta, vạt áo bào tung bay, trong tay xuất hiện một bình thuốc xanh biếc, đổ ra một viên đan, đút vào miệng La Hồng, lỗ máu be bét trên vai La Hồng rục rịch, nhanh chóng khép lại.
"Kiếm khí trong người công tử đã bị tiêu hao hết, kinh mạch bị thương nhẹ... Lần này còn nguy hiểm hơn cả lần trước.”
Sau khi Trần tổng quản xem xét thương thế của La Hồng, mặt mày càng thêm nặng nề.
Triệu Đông Hán không dám nói lời nào.
“Ôm công tử đi nghỉ ngơi.”
Mặt Trần tổng quản lạnh băng, ra lệnh.
Triệu Đông Hán cung kính ứng tiếng, ôm La Hồng đi về viện.
Tiểu Đậu Hoa đang ngồi ngẩn người trong viện của La Hồng, nhác thấy Triệu Đông Hán ôm La Hồng thê thảm trở về, hốt hoảng kêu lên, tay chân luống cuống tiến đến hỗ trợ.
...
Trần tổng quản về phòng.
Nghĩ đến người tới cửa thành hôm nay, mặt càng như đeo đá.
Nếu người nọ thật muốn giết công tử, dù là ông cũng không thể giờ giờ phút phút bảo vệ công tử an toàn.
Nghĩ một lát, Trần tổng quản lấy giấy viết thư, trải lên bàn, cầm bút lông sói nhúng mực.
Vén tay áo lên, Trần tổng quản suy tư hồi lâu.
Mới đặt bút viết thư.
"La gia, công tử gặp nguy, mau trở về!"
Viết xong, gấp gọn bỏ vào phong thư, phong kín.
Trần tổng quản lật tay, một thanh kiếm nhỏ trượt ra từ trong tay áo bào, kiếm khí biến thành tơ quấn quanh bức thư trên thanh kiếm.
Trần tổng quản phất tay áo, cửa sổ khắc hoa bật mở, thanh kiếm mang theo phong thư, phóng vun vút về phía bắc.
Phi kiếm truyền thư!
...
Thanh Hoa lâu.
Lạc Phong dẫn theo Tử Vi và Phương Chính bước vào.
Vì là hiện trường giết người, sai nha của nha môn đã bày cảnh giới từ sớm.
Lạc Phong dắt đao bên hông, nhìn lướt qua bốn phía nồng đậm mùi máu tươi.
Mười mấy người chết, chuyện này... không phải là nhỏ, không giống với án diệt Hắc Vân Trại lần trước, lần đó người chết đều là đạo tặc, còn lần này người chết lại là dân chúng huyện An Bình!
Người chết đã đắp vải trắng, xếp thành một hàng.
Lạc Phong tới trước thi thể bị vặn gãy cổ của Hồ Chỉ Thủy.
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong, bị Võ tu cận thận, vặn gãy cổ..."
"Vết thương trí mạng là xương cổ bị vặn gãy."
Lạc Phong kiểm tra một hồi, kết luận.
"Căn cứ những gì nhìn thấy, lúc ấy Triệu Đông Hán không có tại đây, chắc chắn bên cạnh Lạc Hồng công tử còn một hộ vệ Võ tu có cấp bậc không thấp."
Bình luận facebook