-
Chương 59-61
Chương 59 Ta trở nên mạnh hơn (1)
Tử Vi ghi chép vụ án.
Phương Chính tra xét nhưng văn nhân tao khách ngất xỉu.
"Bọn họ trúng tà thuật."
Lạc Phong liếc mắt một cái rồi không nhìn nữa.
"Không chết được nhưng tâm hồn sẽ tổn hao nhiều, tóm lại là... cần được nghỉ ngơi tốt."
Nói xong.
Áo choàng trên người Lạc Phong bay bay, cả người cuồn cuộn huyết khí, sau lưng huyễn hóa ra võ tướng huyết sắc rong ruổi sa trường, khí huyết đọng lại, hóa thành áo giáp màu đỏ máu chân thật trên người Lạc Phong.
Rút trường đao, đập xuống.
"Đốt!"
"Tỉnh lại!"
Ông ta quát lên một tiếng, như tiếng gầm của thiên thần.
Những văn nhân còn ngất xỉu sợ hãi như bị trấn hồn, rối rít tỉnh lại.
Phương Chính nhìn Lạc Phong uy vũ như thế, trong mắt toàn là hâm mộ.
"Võ tu Ngũ phẩm, hóa giáp, tà sát mau tránh!"
...
La Hồng ngủ một đêm.
Khoan thai tỉnh lại, ánh đèn dầu trong phòng nhẹ nhàng lay động.
Vươn tay sờ vệt máu trên vai, bất ngờ phát hiện vết thương đã khép lại, bắt đầu đóng vảy...
"Thể chất ta tốt vậy cơ à?"
"Không thể nào, chắc là dùng thuốc chữa thương thượng hạng thôi."
Dựa vào giường gỗ lê vàng, vặn cổ, xương cốt kêu răng rắc.
"Lần này quá nguy hiểm, một bước đi nhầm, có lẽ người phải chết là ta."
"Tu hành, quả là rất nguy hiểm."
Giờ phút này nhớ lại, La Hồng có chút nghĩ mà sợ.
"Phải mau mạnh mẽ hơn mới được..."
"Cái thế giới này, còn nguy hiểm hơn tưởng tượng nhiều."
La Hồng hít sâu một hơi.
Hắn lấy Thanh Đồng Tà Lệnh và sách da người ra.
Lần này thu hoạch được không ít, đầu tiên là hấp thu được sát khí của Hồ Chỉ Thủy, đan điền lại tăng sức chứa. Thứ hai, Hắc Thiết Tà Lệnh tiến hóa thành Thanh Đồng Tà Lệnh. Còn ngưng tụ được tà ảnh của Hồ CHỉ Thủy.
Ba cái lợi, không lớn lắm nhưng cũng không phải nhỏ.
Thực lực La Hồng chắc chắn có tăng.
Có điều, điều La Hồng mong đợi nhất là sách da người.
Hồ Chỉ Thủy bị hắn nhắm là mục tiêu, dù lần này hội văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng... La Hồng có cảm giác, hắn nhất định có thể tăng lên rất nhiều tội ác.
Dẫu sao, đối với Hồ Chỉ Thủy mà nói, La Hồng... là nhân vật phản diện thích xen vào chuyện người khác.
Nhẹ nhàng vuốt ve sách da người.
Trăng tựa sương bạc, xuyên qua cửa sổ gỗ khắc hoa, chiếu lên người La Hồng đang tựa ở đầu giường, có phần mờ mịt như trích tiên.
Từ từ thở ra một hơi.
La Hồng đè xuống kích động và mong đợi, mở sách da người.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: + 44
Đăng cấp: 1
Danh xưng: Tiểu Phôi Đản
Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm)
Công pháp tu hành: “Vong Linh Tà Ảnh” (tàn), “Kiếm khí quyết”.
Cảnh giới: Bát phẩm (Sát Châu), Cửu phẩm (Khí Kiếm)
Lật ra trang giao diện của cuốn sách da người, ngay từ cái nhìn đầu tiên La Hồng đã thấy cột tội ác, cuối cùng cũng chuyển từ âm sang dương. Trong khoảnh khắc, La Hồng có xúc động muốn rơi nước mắt.
Thật không dễ dàng gì, là lần đầu tiên từ lúc có được quyển sách da người đến giờ.
Hắn cuối dùng cũng duy trì được tội ác ở mức dương.
Cuối cùng hắn cũng lấy lại được phẩm giá vốn thuộc về nhân vật phản diện nhỏ bé của mình.
Nếu La Hồng nhớ không sai nguyên bản tội ác của hắn là -56, nói cách khác lúc này hắn giết Hồ Chỉ Thủy, phá hủy kế hoạch tội ác của Hồ Chỉ Thủy nên tăng thêm +100.
Bởi vì nhắm vào mục tiêu là Hồ Chỉ Thủy nên tội ác tăng gấp đôi, hay nói cách khác lợi nhuận ròng tội ác của La Hồng là +50.
La Hồng vui vẻ, thư thái, cảm thấy cả thế giới đều trở nên đáng yêu.
Hắn cuối cùng cũng tìm ra cách thức chính xác nhất để mở ngón tay vàng mở rồi.
Lật đến trang nhật ký của nhân vật phản diện.
Hôm nay hắn trở thành nhân vật phản diện của Hồ Chỉ Thủy.
“Lịch Đại Hạ, ngày hai mươi tháng sáu, trời nắng.”
Hôm nay, ta tham dự Văn Hội Thanh Hoa, Hồ Chỉ Thủy bị vạch trần thân phận tà tu, ta cản trở gã, phá hủy kế hoạch của gã, cuối cùng giết ngược lại gã, Hồ Chỉ Thủy chết không nhắm mắt.
“Sự kiện nhật ký này, tội ác +50, kích phát mục tiêu đã được nhắm đến, tội ác nhân đôi.”
Lần viết nhật ký này La Hồng rất vừa lòng.
Từ trong vui sướng vì tội ác cuối cùng đã được khôi phục lại số dương, La Hồng chú ý tới một việc khác. Hắn nhìn về cột cảnh giới, thấy cột cảnh giới cũng đã thay đổi. Nguyên bản tu vi tội ác của hắn là Cửu phẩm [Tụ sát], được sửa lại tăng lên thành [Sát Châu] Bát phẩm!
“Ta trở nên mạnh hơn rồi!”
Mắt La Hồng lập tức sáng lên.
Ta được thăng cấp!
Nguyên nhân có lẽ do đan điền được mở rộng chăng?
La Hồng trầm tư suy nghĩ một lúc.
Đan điền mở rộng là do sau khi hấp thụ sát khí của hai Bát phẩm là Huyết Linh Cơ và Hồ Chỉ Thủy mới bành trướng như vậy. Nói cách khác tu vi của La Hồng tăng lên là do giẫm lên vai của hai kẻ Bát phẩm kia.
Sát Châu cảnh, tụ sát thành châu!
La Hồng ngồi xếp bằng trên giường gỗ lê vàng, trong lòng tràn ngập kích động, bắt đầu thi triển công pháp “Vong Linh Tà Ảnh”. Khí Nhân Sát trong cơ thể nhanh chóng khởi động, trong đan điền của La Hồng hội tụ thành vòng xoáy. Nhưng rất nhanh sắc mặt La Hồng thay đổi, lực hút của vòng xoáy trong đan điền càng lúc càng lớn, thậm chí hắn có cảm giác không dừng lại được.
Tốc độ phun trào của nhân sát trong cơ thể không bì kịp tốc độ tụ sát thành châu.
Sắc mặt La Hồng hơi đổi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, lực hút này không chừng còn có thể hút luôn sinh mệnh lực của hắn!
“Cái thứ công pháp hàng chợ này!”
La Hồng tức giận thầm mắng trong lòng.
Quả nhiên, việc lựa chọn đúng công pháp tu hành là rất quan trọng, hắn mà không cẩn thận, rất có khả năng sẽ phải bỏ mạng vì công pháp này.
Nhưng may mắn La Hồng nhớ ra gì đó.
Hắn lấy phần thưởng giải khuyến khích lần trước, tụ sát đan chất lượng kém.
Hắn đổ toàn bộ đan dược trong bình ra, bịt mũi đổ một mạch vào vào miệng.
Tính mạng đang nguy cấp đâu còn để ý được gì khác, cho dù là mùi đậu phụ thối cũng phải nuốt vào.
Chương 60 Ta trở nên mạnh hơn (2)
Hắn cho đan dược vào miệng nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng.
Đan dược nhanh chóng phát huy tác dụng, một luồng sát khí từ dạ dày của La Hồng phát ra hội tụ vào trong đan điền.
Lòng La Hồng cũng dần bình tĩnh lại, tiếp tục ngưng tụ sát châu.
Trong gian phòng trở nên yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
La Hồng ngồi xếp bằng, trang nghiêm như một pho tượng hộ pháp, Chính Dương khí bên ngoài cơ thể càng thêm rực rỡ giống như nắng hè thiêu đốt, nhàn nhạt chiếu sáng cả căn phòng.
Tuy nhiên...
Lúc này, khí tà sát lại tuôn trào trong đan điền La Hồng, tạo thành một vòng xoáy.
Giống như trên biển sát khí trong đan điền, xuất hiện một cơn lốc xoáy, dùng cơ thể của hắn làm lô đỉnh, luyện chế một viên tà đan.
Không biết qua bao lâu.
Thời điểm trên trời nổi lên sắc trắng, La Hồng cũng hoàn thành việc luyện tập của mình.
Hắn từ từ mở mắt, hé miệng, phun ra một ngụm khí màu đen.
“Thành công.”
Mặt La Hồng tái nhợt, nở nụ cười.
Bên trong cơ thể hắn có thể thấy được trong đan điền có một viên châu màu xanh đen đang lơ lửng.
Đó là viên châu ngưng tụ từ sát khí, luôn luôn hấp thu khí Nhân Sát trong cơ thể hắn, tăng cường thực lực lên.
La Hồng nhắm mắt lại bắt đầu khởi động.
Rất nhanh bên người hắn có một viên ngọc sát châu màu đen lớn bằng nắm đấm lơ lửng.
Vù vù…
Trong bóng tối, Tà Ảnh Địch Sơn, Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy thi nhau hiện lên.
La Hồng cảm thấy việc kiểm soát những tà này đã dần trở nên thuần thục hơn.
“Đây cũng là Sát Châu sao?”
“Đúng là tiểu yêu tinh phiền toái, thiếu chút nữa là hút chết ta rồi.”
La Hồng lầm bẩm.
Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không có lọ tụ sát đan thì La Hồng có khả năng đã mất mạng.
Bảo sao mỗi người tu luyện tà thuật đều người không ra người quỷ không ra quỷ.
Tu luyện tà thuật thật sự rất nguy hiểm.
Ừm?
La Hồng đột nhiên cảm thấy linh hồn mình của có mối liên hệ đặc biệt với viên sát châu này.
Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến một thanh kiếm.
Chỉ thấy viên sát châu đang lơ lửng kia lại dần biến đổi thành hình dạng một thanh kiếm.
Đôi mắt La Hồng sáng lên, giơ tay nắm lấy thanh kiếm.
Ầm….
Kiếm khí trong kinh mạch như đang sôi trào.
Rõ ràng thanh kiếm này và kiếm khí trong cơ thể có sự hòa hợp rất cao!
Quan trọng nhất là thanh kiếm được tạo ra bởi sát châu này rất sắc bén, so với kiếm thật còn sắc hơn.
Sau một hồi ngắm nghía, La Hồng thu hồi sát châu vào cất dưỡng trong đan điền.
La Hồng lại mở quyển sách da người, hôm nay là ngày thứ hai mốt, vừa đúng năm ngày kể từ lần đổi thưởng cuối cùng.
Cho nên tiếp theo là lần đổi thưởng hấp dẫn.
[ Mục phần thưởng]
Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (tội ác:+??... có thể hoán đổi)
Giải nhất: Mắt Tà Thần (tội ác: +1000000 có thể hoán đổi)
Giải nhì: Công pháp Tà tu cấp Thiên bản hoản chỉnh “Tà Tàng Kinh” (tội ác: +10000 có thể hoán đổi)
Giải ba: Mặt nạ Tà Quân có chút hư tổn (tội ác:+45 ~ +90 có thể hoán đổi)
Khuyến khích: Một viên Tụ Sát đan thơm ngào ngạt (tội ác: +10/-1 ~-??... có thể hoán đổi)
Phần thưởng có chút thay đổi nhưng giải nhất vẫn như cũ. Thiên Ma Bất Diệt Thể vẫn ở được treo trên cao, La Hồng cảm thấy mình không có khả năng lấy được giải đặc biệt nên cũng lười để cập nhật nó.
Không đúng, ngay cả giải nhất lần trước cũng không có thay đổi gì nhiều.
Giải nhì và giải ba thế mà lại thay đổi, còn giải khuyến khích, La Hồng liếc nhìn một cái liền cười ‘ha hả’.
“Mình được +44 tội ác có vẻ chỉ có thể lấy được giải khuyến khích?”
Sau khi liếc qua một lượt trang giao diện, La Hồng phát hiện một chuyện làm hắn vô cùng thất vọng, cho dù tiêu chuẩn của giải ba đã được hạ thấp đi nữa thì hắn cũng chỉ lấy được giải khuyến khích giống trước.
Lẽ nào phải chấp nhận đổi một viên dược tụ sát đan thôi sao?
Đương nhiên La Hồng không chịu rồi.
Muốn đổi giải ba tội ác cũng không thiếu bao nhiêu nữa.
La Hồng nhìn sắc trời, phía đông nắng mai cũng đang dần hiện lên.
Hôm nay có thể thu hoạch rau hẹ rồi.
Cất quyển sách da người đi, đứng dậy, La Hồng nhanh chóng rời phòng đi ra vườn nhỏ.
Tỳ nữ trông coi viện nhìn thấy La Hồng thì kinh ngạc bụm miệng.
Trên mặt La Hồng mang theo nụ cười ôn hòa, áo trắng tung bay, giơ một ngón tay đặt lên miệng ra hiệu ngừng lại. Sau đó trong ánh mắt kích động của tỳ nữ tiến vào sân sau.
Chỉ một lúc sau, trong viện truyền đến tiếng khóc rống nhỏ hoảng sợ.
“Lão ca xấu xa! Tiểu Tiểu không muốn nghe chuyện xưa nữa!”
Sau khi kích động tiểu nha đầu, trong ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ của tỳ nữ, La Hồng trở lại viện tử của mình.
Quả nhiên khi mở sách ra kể chuyện xưa cho Tiểu Tiểu được thêm 1 tội ác, cộng thêm +44 tội ác lúc đầu vừa đủ tiêu chuẩn đổi giải ba.
Còn vì sao không đi tìm tiểu đậu hoa tạo tội ác chủ yếu là đã hơn nửa đêm La Hồng cũng không nghĩ ra được lý do gì cả.
Cho nên mới lỗ mãng đi tìm Tiểu Tiểu.
La Hồng hít sâu một hơi.
Lật tới trang giải thưởng, giải ba lúc đầu mờ nhạt đã sáng lên như giải khuyến khích.
La Hồng nhìn chằm chằm, chỉ thấy ý thức mơ mơ hồ hồ.
Sau đó trời đất đảo lộn.
Trước mắt hồi phục lại sự sáng sủa, trong tay hắn từ lúc nào đã nắm nửa tấm mặt nạ.
Trời vừa sáng, ánh nắng chiếu theo cửa sổ vào phòng.
La Hồng ngồi trên ghế trong tay cầm một nửa tấm mặt nạ.
Đây là phần thưởng của giải ba, chỉ có một nửa nên được gọi là mặt nạ Tà Quân hư tổn.
Chất liệu của mặt nạ giống như nhựa, nửa khóe miệng có độ cong nhẹ hết sức ôn hòa.
Quét nhẹ qua bờ môi của mặt nạ, trước mắt như mơ hồ thấy được một thân ảnh mang mặt nạ có nụ cười ôn hòa, mặc áo xanh mùa xuân tháng ba, cầm ô giấy dầu, đứng hiên ngang trên cầu hình vòm, điềm đạm ôn hòa, đang nhìn về phương xa.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song… cái rắm ấy!
Chương 61 Chỉ tiếc lúc ấy không chém một đao (1)
Đây không phải là mặt nạ tà thần sao?
Tà chỗ nào chứ?
La Hồng hít sâu một hơi.
Tu luyện công làm cho Chính Dương khí ngày càng mạnh.
Bây giờ còn có một cái mặt nạ như thế này, định hố ai vậy chứ?
Đeo hay không đeo?
La Hồng suy nghĩ một lúc rồi bước đến trước gương đồng.
Cầm chiếc mặt nạ áp lên mặt mình.
Ầm!
Trong phút chốc, La Hồng cảm thấy trời đất tối sầm, vô cùng bí bách, như bị bóng tối bao trùm, như chân trời bị mây đen dày đặc kéo tới.
Cảm giác bi thương, phẫn nộ, căm thù cả thế gian bốc lên trong đầu La Hồng.
Mắt La Hồng lập tức đỏ lên.
Sau khi đeo mặt nạ lên, mái tóc đen của La Hồng dần ngả sang màu bạc trắng như một thác tuyết rực rỡ.
Bên ngoài dịu dàng như ngọc, bên trong bi phẫn như ngục.
Tà trong tâm.
Đây cũng là tà quân sao?
La Hồng thở dốc, tháo mặt nạ xuống, mái tóc từ màu trắng bạc lại khôi phục về màu đen.
“Đeo mặt nạ này mình như biến thành một người khác vậy.”
La Hồng hít một hơi, cảnh giác nhìn cái mặt nạ.
Tuy nhiên lúc đeo mặt nạ, cảm giác mạnh mẽ ấy lại khiến La Hồng rất kinh ngạc thích thú.
Cho dù là kiếm khí hay sát khí trong đan điền đều tăng lên ở mức độ rất lớn, thậm chí trong lúc mơ hồ La Hồng còn cảm thấy bản thân đã tăng lên một tầng bất khả chiến bại, hiểu được vô số kỹ thuật chiến đấu.
Đeo mặt nạ, La Hồng có cảm giác mặc dù mình đang cười nhưng lại trở nên lạnh lẽo vô tình, thậm chí có chút giống hồng thuỷ mãnh thú, khát vọng giết chóc.
“Không thể đeo thường xuyên được, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của ta.”
La Hồng định cất mặt nạ đi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện mặt nạ tà thần bỗng hóa thành một vệt sáng trốn vào trong quyển sách da người.
Điều này làm La Hồng có chút kinh ngạc.
“Có khả năng trữ vậy nữa sao?”
La Hồng vô cùng kinh hỉ, có lẽ nào quyển sách da người này còn có công năng cất giấu đồ vật?
Điều này làm La Hồng có cảm giác mình bỗng nhiên bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Nhưng sau một hồi thử nghiệm La Hồng liền lập tức thất vọng.
Quyển sách da người chỉ có thể tiếp nhận tặng phẩm thôi.
Không tiếp nhận những đồ vật khác.
La Hồng rất thất vọng nhưng dù sao có một công năng như vậy cũng còn hơn không.
Hồ Chỉ Thủy đã chết.
Người vô cùng lương thiện ở huyện An Bình lại là kẻ Tà tu độc ác, chuyện này lập tức trở nên ồn ào, lưu truyền huyên náo trong huyện.
Đây là lần đầu tiên người dân huyện An Bình cảm thấy tai họa cách họ gần đến vậy.
Đây là tà ma, là tà ma giết người không chớp mắt!
Nhưng may mắn là Hồ Chỉ Thủy đã chết, nên dân chúng vốn đang khủng hoảng cũng trở nên an tâm hơn nhiều.
Chuyện này vừa lắng xuống, mọi người lại nghĩ đến La Hồng.
“Lạc Hồng công tử chưa từng tham gia văn hội nào cả nhưng bây giờ lại cố tình tham gia văn hội này, chắc chắn là đã nhìn thấu bộ mặt xấu xa của Hồ Chỉ Thủy.”
“Lúc trước, Lạc Hồng công tử đã diệt trừ tà ma ở Hắc Vân Trại, nay lại giúp chúng ta diệt trừ tà ma ẩn núp này, không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện chúng ta.”
“Tà ma kia rất mạnh đấy, Lạc Hồng công tử đánh với tà ma một trận, cả người đều bị thương không thể nhúc nhích, được thủ vệ mang đi, việc liều mạng đổi cho chúng ta một cuộc sống an ổn thái bình thật sự làm cho người ta vô cùng cảm động.”
Đủ các loại ca ngợi được lưu truyền trong huyện An Bình.
Trong phút chốc thanh danh diệt trừ tà ma của La Hồng ngày càng lớn hơn.
So với việc La Hồng bình diệt Hắc Vân Trại trước đó càng thêm sôi trào, náo động.
Trong quán trà, người kể chuyện lưu loát miêu tả trận chiến giữa La Hồng và Hồ Chỉ Thủy, đám người nghe bên dưới thì luôn miệng khen hay.
Toàn bộ huyện An Bình đều bị bao phủ trong cảm giác cuồng nhiệt chưa từng có.
Quan trọng nhất chính là.
Trong lòng nhóm văn nhân thư sinh sống sót trong văn hội lần này vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ.
Bọn họ đều cảm kích La Hồng từ tận đáy lòng.
Trong lúc nhất thời, nhóm văn nhân mặc khách này nhao nhao kéo nhau tới tụ tập trước cổng La phủ.
“Cảm ơn Lạc Hồng công tử đã cứu mạng!”
“Thế nhân nghe nói tới tà ma chỉ biết sợ hãi, chỉ có Lạc Hồng công tử không sợ tà ma xung phong đi đầu chống lại tội ác.”
“Lạc Hồng công tử nho nhã hiền hòa, nhân phẩm cao quý đúng là tấm gương trong lòng bọn ta.”
Từng vị văn nhân nhà thơ đứng trước cửa La phủ cung kính bái lễ.
m thanh chồng chéo như muốn thổi bay nóc nhà.
So với danh tiếng của Hồ Chỉ Thủy xuống dốc không phanh.
Vào lúc này, danh tiếng của La Hồng có lẽ đã đạt tới cực đỉnh, đạt đến trình độ người người đều tôn kính.
Trong La phủ, vừa ăn sáng, dọa Tiểu Đậu Hoa xong, nghe nô bộc thông báo tình hình bên ngoài La Hồng liền ức đến độ không khỏi ôm ngực dựa cửa.
Sao lúc đó hắn không nhân lúc đám văn nhân nhà thơ ấy đang hôn mê bồi thêm cho họ một đao nhỉ.
Nói ra thì đúng là khó tin.
Mục đích ban đầu của La Hồng cơ bản không phải là diệt trừ cái tà ma gì đó, hắn đơn giản chỉ muốn phá hủy văn hội lần này mà thôi.
Đối với việc danh tiếng càng ngày càng tốt La Hồng chẳng biết phải xử lý thế nào.
Cũng không thể xông ra ngoài chỉ vào mặt họ nói với họ, La Hồng ta là tiểu phôi đản được.
Như vậy quá ngu ngốc rồi, quan trọng là không có ai chịu tin.
Chỉ tiếc lúc ấy không chém một đao xuống.
La Hồng nhân lúc đi nhà xí, lén lút mở nhật ký nhân vật phản diện ra, giở tới trang nhật ký.
“Lịch Đại Hạ, ngày hai mươi hai tháng sáu, trời quang.”
Ta không cẩn thận giết chết tên Hồ Chỉ Thuỷ đang ẩn núp trong bách tích định làm chuyện xấu, trở thành anh hùng của huyện An Bình, được người người kính ngưỡng, văn nhân ca ngợi, danh tiếng càng ngày càng tốt, mọi người khen đến sắp nổ tung rồi.
[Sự kiện nhật ký này, tội ác -66]”
La Hồng suýt rơi lệ, may mà tốc độ mọi người khen hắn không theo kịp tốc độ hắn đổi phần thưởng. May là tội ác không bị trừ hai lần, nếu không, sau khi bị khen như thế này, tội ác lại biến thành số âm thì phần thưởng giải ba sẽ bỏ hắn đi rồi.
Tử Vi ghi chép vụ án.
Phương Chính tra xét nhưng văn nhân tao khách ngất xỉu.
"Bọn họ trúng tà thuật."
Lạc Phong liếc mắt một cái rồi không nhìn nữa.
"Không chết được nhưng tâm hồn sẽ tổn hao nhiều, tóm lại là... cần được nghỉ ngơi tốt."
Nói xong.
Áo choàng trên người Lạc Phong bay bay, cả người cuồn cuộn huyết khí, sau lưng huyễn hóa ra võ tướng huyết sắc rong ruổi sa trường, khí huyết đọng lại, hóa thành áo giáp màu đỏ máu chân thật trên người Lạc Phong.
Rút trường đao, đập xuống.
"Đốt!"
"Tỉnh lại!"
Ông ta quát lên một tiếng, như tiếng gầm của thiên thần.
Những văn nhân còn ngất xỉu sợ hãi như bị trấn hồn, rối rít tỉnh lại.
Phương Chính nhìn Lạc Phong uy vũ như thế, trong mắt toàn là hâm mộ.
"Võ tu Ngũ phẩm, hóa giáp, tà sát mau tránh!"
...
La Hồng ngủ một đêm.
Khoan thai tỉnh lại, ánh đèn dầu trong phòng nhẹ nhàng lay động.
Vươn tay sờ vệt máu trên vai, bất ngờ phát hiện vết thương đã khép lại, bắt đầu đóng vảy...
"Thể chất ta tốt vậy cơ à?"
"Không thể nào, chắc là dùng thuốc chữa thương thượng hạng thôi."
Dựa vào giường gỗ lê vàng, vặn cổ, xương cốt kêu răng rắc.
"Lần này quá nguy hiểm, một bước đi nhầm, có lẽ người phải chết là ta."
"Tu hành, quả là rất nguy hiểm."
Giờ phút này nhớ lại, La Hồng có chút nghĩ mà sợ.
"Phải mau mạnh mẽ hơn mới được..."
"Cái thế giới này, còn nguy hiểm hơn tưởng tượng nhiều."
La Hồng hít sâu một hơi.
Hắn lấy Thanh Đồng Tà Lệnh và sách da người ra.
Lần này thu hoạch được không ít, đầu tiên là hấp thu được sát khí của Hồ Chỉ Thủy, đan điền lại tăng sức chứa. Thứ hai, Hắc Thiết Tà Lệnh tiến hóa thành Thanh Đồng Tà Lệnh. Còn ngưng tụ được tà ảnh của Hồ CHỉ Thủy.
Ba cái lợi, không lớn lắm nhưng cũng không phải nhỏ.
Thực lực La Hồng chắc chắn có tăng.
Có điều, điều La Hồng mong đợi nhất là sách da người.
Hồ Chỉ Thủy bị hắn nhắm là mục tiêu, dù lần này hội văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng... La Hồng có cảm giác, hắn nhất định có thể tăng lên rất nhiều tội ác.
Dẫu sao, đối với Hồ Chỉ Thủy mà nói, La Hồng... là nhân vật phản diện thích xen vào chuyện người khác.
Nhẹ nhàng vuốt ve sách da người.
Trăng tựa sương bạc, xuyên qua cửa sổ gỗ khắc hoa, chiếu lên người La Hồng đang tựa ở đầu giường, có phần mờ mịt như trích tiên.
Từ từ thở ra một hơi.
La Hồng đè xuống kích động và mong đợi, mở sách da người.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: + 44
Đăng cấp: 1
Danh xưng: Tiểu Phôi Đản
Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm)
Công pháp tu hành: “Vong Linh Tà Ảnh” (tàn), “Kiếm khí quyết”.
Cảnh giới: Bát phẩm (Sát Châu), Cửu phẩm (Khí Kiếm)
Lật ra trang giao diện của cuốn sách da người, ngay từ cái nhìn đầu tiên La Hồng đã thấy cột tội ác, cuối cùng cũng chuyển từ âm sang dương. Trong khoảnh khắc, La Hồng có xúc động muốn rơi nước mắt.
Thật không dễ dàng gì, là lần đầu tiên từ lúc có được quyển sách da người đến giờ.
Hắn cuối dùng cũng duy trì được tội ác ở mức dương.
Cuối cùng hắn cũng lấy lại được phẩm giá vốn thuộc về nhân vật phản diện nhỏ bé của mình.
Nếu La Hồng nhớ không sai nguyên bản tội ác của hắn là -56, nói cách khác lúc này hắn giết Hồ Chỉ Thủy, phá hủy kế hoạch tội ác của Hồ Chỉ Thủy nên tăng thêm +100.
Bởi vì nhắm vào mục tiêu là Hồ Chỉ Thủy nên tội ác tăng gấp đôi, hay nói cách khác lợi nhuận ròng tội ác của La Hồng là +50.
La Hồng vui vẻ, thư thái, cảm thấy cả thế giới đều trở nên đáng yêu.
Hắn cuối cùng cũng tìm ra cách thức chính xác nhất để mở ngón tay vàng mở rồi.
Lật đến trang nhật ký của nhân vật phản diện.
Hôm nay hắn trở thành nhân vật phản diện của Hồ Chỉ Thủy.
“Lịch Đại Hạ, ngày hai mươi tháng sáu, trời nắng.”
Hôm nay, ta tham dự Văn Hội Thanh Hoa, Hồ Chỉ Thủy bị vạch trần thân phận tà tu, ta cản trở gã, phá hủy kế hoạch của gã, cuối cùng giết ngược lại gã, Hồ Chỉ Thủy chết không nhắm mắt.
“Sự kiện nhật ký này, tội ác +50, kích phát mục tiêu đã được nhắm đến, tội ác nhân đôi.”
Lần viết nhật ký này La Hồng rất vừa lòng.
Từ trong vui sướng vì tội ác cuối cùng đã được khôi phục lại số dương, La Hồng chú ý tới một việc khác. Hắn nhìn về cột cảnh giới, thấy cột cảnh giới cũng đã thay đổi. Nguyên bản tu vi tội ác của hắn là Cửu phẩm [Tụ sát], được sửa lại tăng lên thành [Sát Châu] Bát phẩm!
“Ta trở nên mạnh hơn rồi!”
Mắt La Hồng lập tức sáng lên.
Ta được thăng cấp!
Nguyên nhân có lẽ do đan điền được mở rộng chăng?
La Hồng trầm tư suy nghĩ một lúc.
Đan điền mở rộng là do sau khi hấp thụ sát khí của hai Bát phẩm là Huyết Linh Cơ và Hồ Chỉ Thủy mới bành trướng như vậy. Nói cách khác tu vi của La Hồng tăng lên là do giẫm lên vai của hai kẻ Bát phẩm kia.
Sát Châu cảnh, tụ sát thành châu!
La Hồng ngồi xếp bằng trên giường gỗ lê vàng, trong lòng tràn ngập kích động, bắt đầu thi triển công pháp “Vong Linh Tà Ảnh”. Khí Nhân Sát trong cơ thể nhanh chóng khởi động, trong đan điền của La Hồng hội tụ thành vòng xoáy. Nhưng rất nhanh sắc mặt La Hồng thay đổi, lực hút của vòng xoáy trong đan điền càng lúc càng lớn, thậm chí hắn có cảm giác không dừng lại được.
Tốc độ phun trào của nhân sát trong cơ thể không bì kịp tốc độ tụ sát thành châu.
Sắc mặt La Hồng hơi đổi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, lực hút này không chừng còn có thể hút luôn sinh mệnh lực của hắn!
“Cái thứ công pháp hàng chợ này!”
La Hồng tức giận thầm mắng trong lòng.
Quả nhiên, việc lựa chọn đúng công pháp tu hành là rất quan trọng, hắn mà không cẩn thận, rất có khả năng sẽ phải bỏ mạng vì công pháp này.
Nhưng may mắn La Hồng nhớ ra gì đó.
Hắn lấy phần thưởng giải khuyến khích lần trước, tụ sát đan chất lượng kém.
Hắn đổ toàn bộ đan dược trong bình ra, bịt mũi đổ một mạch vào vào miệng.
Tính mạng đang nguy cấp đâu còn để ý được gì khác, cho dù là mùi đậu phụ thối cũng phải nuốt vào.
Chương 60 Ta trở nên mạnh hơn (2)
Hắn cho đan dược vào miệng nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng.
Đan dược nhanh chóng phát huy tác dụng, một luồng sát khí từ dạ dày của La Hồng phát ra hội tụ vào trong đan điền.
Lòng La Hồng cũng dần bình tĩnh lại, tiếp tục ngưng tụ sát châu.
Trong gian phòng trở nên yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
La Hồng ngồi xếp bằng, trang nghiêm như một pho tượng hộ pháp, Chính Dương khí bên ngoài cơ thể càng thêm rực rỡ giống như nắng hè thiêu đốt, nhàn nhạt chiếu sáng cả căn phòng.
Tuy nhiên...
Lúc này, khí tà sát lại tuôn trào trong đan điền La Hồng, tạo thành một vòng xoáy.
Giống như trên biển sát khí trong đan điền, xuất hiện một cơn lốc xoáy, dùng cơ thể của hắn làm lô đỉnh, luyện chế một viên tà đan.
Không biết qua bao lâu.
Thời điểm trên trời nổi lên sắc trắng, La Hồng cũng hoàn thành việc luyện tập của mình.
Hắn từ từ mở mắt, hé miệng, phun ra một ngụm khí màu đen.
“Thành công.”
Mặt La Hồng tái nhợt, nở nụ cười.
Bên trong cơ thể hắn có thể thấy được trong đan điền có một viên châu màu xanh đen đang lơ lửng.
Đó là viên châu ngưng tụ từ sát khí, luôn luôn hấp thu khí Nhân Sát trong cơ thể hắn, tăng cường thực lực lên.
La Hồng nhắm mắt lại bắt đầu khởi động.
Rất nhanh bên người hắn có một viên ngọc sát châu màu đen lớn bằng nắm đấm lơ lửng.
Vù vù…
Trong bóng tối, Tà Ảnh Địch Sơn, Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy thi nhau hiện lên.
La Hồng cảm thấy việc kiểm soát những tà này đã dần trở nên thuần thục hơn.
“Đây cũng là Sát Châu sao?”
“Đúng là tiểu yêu tinh phiền toái, thiếu chút nữa là hút chết ta rồi.”
La Hồng lầm bẩm.
Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không có lọ tụ sát đan thì La Hồng có khả năng đã mất mạng.
Bảo sao mỗi người tu luyện tà thuật đều người không ra người quỷ không ra quỷ.
Tu luyện tà thuật thật sự rất nguy hiểm.
Ừm?
La Hồng đột nhiên cảm thấy linh hồn mình của có mối liên hệ đặc biệt với viên sát châu này.
Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến một thanh kiếm.
Chỉ thấy viên sát châu đang lơ lửng kia lại dần biến đổi thành hình dạng một thanh kiếm.
Đôi mắt La Hồng sáng lên, giơ tay nắm lấy thanh kiếm.
Ầm….
Kiếm khí trong kinh mạch như đang sôi trào.
Rõ ràng thanh kiếm này và kiếm khí trong cơ thể có sự hòa hợp rất cao!
Quan trọng nhất là thanh kiếm được tạo ra bởi sát châu này rất sắc bén, so với kiếm thật còn sắc hơn.
Sau một hồi ngắm nghía, La Hồng thu hồi sát châu vào cất dưỡng trong đan điền.
La Hồng lại mở quyển sách da người, hôm nay là ngày thứ hai mốt, vừa đúng năm ngày kể từ lần đổi thưởng cuối cùng.
Cho nên tiếp theo là lần đổi thưởng hấp dẫn.
[ Mục phần thưởng]
Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (tội ác:+??... có thể hoán đổi)
Giải nhất: Mắt Tà Thần (tội ác: +1000000 có thể hoán đổi)
Giải nhì: Công pháp Tà tu cấp Thiên bản hoản chỉnh “Tà Tàng Kinh” (tội ác: +10000 có thể hoán đổi)
Giải ba: Mặt nạ Tà Quân có chút hư tổn (tội ác:+45 ~ +90 có thể hoán đổi)
Khuyến khích: Một viên Tụ Sát đan thơm ngào ngạt (tội ác: +10/-1 ~-??... có thể hoán đổi)
Phần thưởng có chút thay đổi nhưng giải nhất vẫn như cũ. Thiên Ma Bất Diệt Thể vẫn ở được treo trên cao, La Hồng cảm thấy mình không có khả năng lấy được giải đặc biệt nên cũng lười để cập nhật nó.
Không đúng, ngay cả giải nhất lần trước cũng không có thay đổi gì nhiều.
Giải nhì và giải ba thế mà lại thay đổi, còn giải khuyến khích, La Hồng liếc nhìn một cái liền cười ‘ha hả’.
“Mình được +44 tội ác có vẻ chỉ có thể lấy được giải khuyến khích?”
Sau khi liếc qua một lượt trang giao diện, La Hồng phát hiện một chuyện làm hắn vô cùng thất vọng, cho dù tiêu chuẩn của giải ba đã được hạ thấp đi nữa thì hắn cũng chỉ lấy được giải khuyến khích giống trước.
Lẽ nào phải chấp nhận đổi một viên dược tụ sát đan thôi sao?
Đương nhiên La Hồng không chịu rồi.
Muốn đổi giải ba tội ác cũng không thiếu bao nhiêu nữa.
La Hồng nhìn sắc trời, phía đông nắng mai cũng đang dần hiện lên.
Hôm nay có thể thu hoạch rau hẹ rồi.
Cất quyển sách da người đi, đứng dậy, La Hồng nhanh chóng rời phòng đi ra vườn nhỏ.
Tỳ nữ trông coi viện nhìn thấy La Hồng thì kinh ngạc bụm miệng.
Trên mặt La Hồng mang theo nụ cười ôn hòa, áo trắng tung bay, giơ một ngón tay đặt lên miệng ra hiệu ngừng lại. Sau đó trong ánh mắt kích động của tỳ nữ tiến vào sân sau.
Chỉ một lúc sau, trong viện truyền đến tiếng khóc rống nhỏ hoảng sợ.
“Lão ca xấu xa! Tiểu Tiểu không muốn nghe chuyện xưa nữa!”
Sau khi kích động tiểu nha đầu, trong ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ của tỳ nữ, La Hồng trở lại viện tử của mình.
Quả nhiên khi mở sách ra kể chuyện xưa cho Tiểu Tiểu được thêm 1 tội ác, cộng thêm +44 tội ác lúc đầu vừa đủ tiêu chuẩn đổi giải ba.
Còn vì sao không đi tìm tiểu đậu hoa tạo tội ác chủ yếu là đã hơn nửa đêm La Hồng cũng không nghĩ ra được lý do gì cả.
Cho nên mới lỗ mãng đi tìm Tiểu Tiểu.
La Hồng hít sâu một hơi.
Lật tới trang giải thưởng, giải ba lúc đầu mờ nhạt đã sáng lên như giải khuyến khích.
La Hồng nhìn chằm chằm, chỉ thấy ý thức mơ mơ hồ hồ.
Sau đó trời đất đảo lộn.
Trước mắt hồi phục lại sự sáng sủa, trong tay hắn từ lúc nào đã nắm nửa tấm mặt nạ.
Trời vừa sáng, ánh nắng chiếu theo cửa sổ vào phòng.
La Hồng ngồi trên ghế trong tay cầm một nửa tấm mặt nạ.
Đây là phần thưởng của giải ba, chỉ có một nửa nên được gọi là mặt nạ Tà Quân hư tổn.
Chất liệu của mặt nạ giống như nhựa, nửa khóe miệng có độ cong nhẹ hết sức ôn hòa.
Quét nhẹ qua bờ môi của mặt nạ, trước mắt như mơ hồ thấy được một thân ảnh mang mặt nạ có nụ cười ôn hòa, mặc áo xanh mùa xuân tháng ba, cầm ô giấy dầu, đứng hiên ngang trên cầu hình vòm, điềm đạm ôn hòa, đang nhìn về phương xa.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song… cái rắm ấy!
Chương 61 Chỉ tiếc lúc ấy không chém một đao (1)
Đây không phải là mặt nạ tà thần sao?
Tà chỗ nào chứ?
La Hồng hít sâu một hơi.
Tu luyện công làm cho Chính Dương khí ngày càng mạnh.
Bây giờ còn có một cái mặt nạ như thế này, định hố ai vậy chứ?
Đeo hay không đeo?
La Hồng suy nghĩ một lúc rồi bước đến trước gương đồng.
Cầm chiếc mặt nạ áp lên mặt mình.
Ầm!
Trong phút chốc, La Hồng cảm thấy trời đất tối sầm, vô cùng bí bách, như bị bóng tối bao trùm, như chân trời bị mây đen dày đặc kéo tới.
Cảm giác bi thương, phẫn nộ, căm thù cả thế gian bốc lên trong đầu La Hồng.
Mắt La Hồng lập tức đỏ lên.
Sau khi đeo mặt nạ lên, mái tóc đen của La Hồng dần ngả sang màu bạc trắng như một thác tuyết rực rỡ.
Bên ngoài dịu dàng như ngọc, bên trong bi phẫn như ngục.
Tà trong tâm.
Đây cũng là tà quân sao?
La Hồng thở dốc, tháo mặt nạ xuống, mái tóc từ màu trắng bạc lại khôi phục về màu đen.
“Đeo mặt nạ này mình như biến thành một người khác vậy.”
La Hồng hít một hơi, cảnh giác nhìn cái mặt nạ.
Tuy nhiên lúc đeo mặt nạ, cảm giác mạnh mẽ ấy lại khiến La Hồng rất kinh ngạc thích thú.
Cho dù là kiếm khí hay sát khí trong đan điền đều tăng lên ở mức độ rất lớn, thậm chí trong lúc mơ hồ La Hồng còn cảm thấy bản thân đã tăng lên một tầng bất khả chiến bại, hiểu được vô số kỹ thuật chiến đấu.
Đeo mặt nạ, La Hồng có cảm giác mặc dù mình đang cười nhưng lại trở nên lạnh lẽo vô tình, thậm chí có chút giống hồng thuỷ mãnh thú, khát vọng giết chóc.
“Không thể đeo thường xuyên được, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của ta.”
La Hồng định cất mặt nạ đi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện mặt nạ tà thần bỗng hóa thành một vệt sáng trốn vào trong quyển sách da người.
Điều này làm La Hồng có chút kinh ngạc.
“Có khả năng trữ vậy nữa sao?”
La Hồng vô cùng kinh hỉ, có lẽ nào quyển sách da người này còn có công năng cất giấu đồ vật?
Điều này làm La Hồng có cảm giác mình bỗng nhiên bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Nhưng sau một hồi thử nghiệm La Hồng liền lập tức thất vọng.
Quyển sách da người chỉ có thể tiếp nhận tặng phẩm thôi.
Không tiếp nhận những đồ vật khác.
La Hồng rất thất vọng nhưng dù sao có một công năng như vậy cũng còn hơn không.
Hồ Chỉ Thủy đã chết.
Người vô cùng lương thiện ở huyện An Bình lại là kẻ Tà tu độc ác, chuyện này lập tức trở nên ồn ào, lưu truyền huyên náo trong huyện.
Đây là lần đầu tiên người dân huyện An Bình cảm thấy tai họa cách họ gần đến vậy.
Đây là tà ma, là tà ma giết người không chớp mắt!
Nhưng may mắn là Hồ Chỉ Thủy đã chết, nên dân chúng vốn đang khủng hoảng cũng trở nên an tâm hơn nhiều.
Chuyện này vừa lắng xuống, mọi người lại nghĩ đến La Hồng.
“Lạc Hồng công tử chưa từng tham gia văn hội nào cả nhưng bây giờ lại cố tình tham gia văn hội này, chắc chắn là đã nhìn thấu bộ mặt xấu xa của Hồ Chỉ Thủy.”
“Lúc trước, Lạc Hồng công tử đã diệt trừ tà ma ở Hắc Vân Trại, nay lại giúp chúng ta diệt trừ tà ma ẩn núp này, không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện chúng ta.”
“Tà ma kia rất mạnh đấy, Lạc Hồng công tử đánh với tà ma một trận, cả người đều bị thương không thể nhúc nhích, được thủ vệ mang đi, việc liều mạng đổi cho chúng ta một cuộc sống an ổn thái bình thật sự làm cho người ta vô cùng cảm động.”
Đủ các loại ca ngợi được lưu truyền trong huyện An Bình.
Trong phút chốc thanh danh diệt trừ tà ma của La Hồng ngày càng lớn hơn.
So với việc La Hồng bình diệt Hắc Vân Trại trước đó càng thêm sôi trào, náo động.
Trong quán trà, người kể chuyện lưu loát miêu tả trận chiến giữa La Hồng và Hồ Chỉ Thủy, đám người nghe bên dưới thì luôn miệng khen hay.
Toàn bộ huyện An Bình đều bị bao phủ trong cảm giác cuồng nhiệt chưa từng có.
Quan trọng nhất chính là.
Trong lòng nhóm văn nhân thư sinh sống sót trong văn hội lần này vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ.
Bọn họ đều cảm kích La Hồng từ tận đáy lòng.
Trong lúc nhất thời, nhóm văn nhân mặc khách này nhao nhao kéo nhau tới tụ tập trước cổng La phủ.
“Cảm ơn Lạc Hồng công tử đã cứu mạng!”
“Thế nhân nghe nói tới tà ma chỉ biết sợ hãi, chỉ có Lạc Hồng công tử không sợ tà ma xung phong đi đầu chống lại tội ác.”
“Lạc Hồng công tử nho nhã hiền hòa, nhân phẩm cao quý đúng là tấm gương trong lòng bọn ta.”
Từng vị văn nhân nhà thơ đứng trước cửa La phủ cung kính bái lễ.
m thanh chồng chéo như muốn thổi bay nóc nhà.
So với danh tiếng của Hồ Chỉ Thủy xuống dốc không phanh.
Vào lúc này, danh tiếng của La Hồng có lẽ đã đạt tới cực đỉnh, đạt đến trình độ người người đều tôn kính.
Trong La phủ, vừa ăn sáng, dọa Tiểu Đậu Hoa xong, nghe nô bộc thông báo tình hình bên ngoài La Hồng liền ức đến độ không khỏi ôm ngực dựa cửa.
Sao lúc đó hắn không nhân lúc đám văn nhân nhà thơ ấy đang hôn mê bồi thêm cho họ một đao nhỉ.
Nói ra thì đúng là khó tin.
Mục đích ban đầu của La Hồng cơ bản không phải là diệt trừ cái tà ma gì đó, hắn đơn giản chỉ muốn phá hủy văn hội lần này mà thôi.
Đối với việc danh tiếng càng ngày càng tốt La Hồng chẳng biết phải xử lý thế nào.
Cũng không thể xông ra ngoài chỉ vào mặt họ nói với họ, La Hồng ta là tiểu phôi đản được.
Như vậy quá ngu ngốc rồi, quan trọng là không có ai chịu tin.
Chỉ tiếc lúc ấy không chém một đao xuống.
La Hồng nhân lúc đi nhà xí, lén lút mở nhật ký nhân vật phản diện ra, giở tới trang nhật ký.
“Lịch Đại Hạ, ngày hai mươi hai tháng sáu, trời quang.”
Ta không cẩn thận giết chết tên Hồ Chỉ Thuỷ đang ẩn núp trong bách tích định làm chuyện xấu, trở thành anh hùng của huyện An Bình, được người người kính ngưỡng, văn nhân ca ngợi, danh tiếng càng ngày càng tốt, mọi người khen đến sắp nổ tung rồi.
[Sự kiện nhật ký này, tội ác -66]”
La Hồng suýt rơi lệ, may mà tốc độ mọi người khen hắn không theo kịp tốc độ hắn đổi phần thưởng. May là tội ác không bị trừ hai lần, nếu không, sau khi bị khen như thế này, tội ác lại biến thành số âm thì phần thưởng giải ba sẽ bỏ hắn đi rồi.
Bình luận facebook