• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 62-64

Chương 62 Chỉ tiếc lúc ấy không chém một đao (2)

Một ngày này, đối mặt với cả núi lời khen, sắc mặt La Hồng không thay đổi.

Hắn cũng lười ra cửa, nằm trong nhà dưỡng thương và tu hành.

Hắn tìm Triệu Đông Hán đến luyện tập. La Hồng phát hiện ở phương diện kỹ thuật chiến đấu hắn còn rất nhiều thiếu sót. Đánh một trận với Hồ Chỉ Thủy nếu không phải Tà Ảnh Địch Sơn đủ âm hiểm thì có lẽ hắn đã bị Hồ Chỉ Thủy đâm chết hàng vạn lẩn rồi.

Triệu Đông Hán nghe thấy hôm nay La Hồng không ra ngoài còn muốn luyện tập với mình thì vô cùng mừng rỡ.

Bây giờ hắn ta quả thực rất sợ công tử ra ngoài, công tử vừa ra ngoài chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

Trong sân, lá khô bay tán loạn.

La Hồng cầm kiếm giao đấu cùng Triệu Đông Hán, bổ sung kỹ thuật chiến đấu còn thiếu sót.

Trần tổng quản đứng ở ngoài viện, mặc một bộ thanh sam, chắp tay nhìn thoáng ra phía sau, thân thể lặng yên không tiếng động biến mất.

La phủ.

Hồ sen.

Trần tổng quản ngồi nghiêm túc trên ghế bành, trên bàn trà bên cạnh đặt hai chén trà.

Ông nâng lên một chén, nắp trà khẽ gạt bên thành chén, làn hơi dày đặc từ trong bốc lên.

Bỗng nhiên.

Lá sen nhẹ lay động.

Một vị lão giả mặc Hạc bào xuất hiện ở phía bên kia cũng nâng trà lên.

Người này đến không không gây tiếng động gì, ở sân sát bên La Hồng và Triệu Đông Hán đang luyện tập cũng không hề phát hiện ra.

“Kiếm khách đỉnh cấp trong thiên ạ lại chấp nhận ở trong tòa phủ này làm quản gia, thật khiến cho người nghe được được mở rộng tầm mắt.”

Ông lão khẽ cười, uống một ngụm trà, ngậm lá trà xanh ngát vào miệng, nhẹ nhàng nhai.

“Trà ngon.”

Ông lão nói.

Trần tổng quản liếc nhìn ông ta, nhếch môi: “Đường đường phó viện trưởng Tư Thiên Viện lại chấp nhận trở thành chó săn à?”

Ông lão để chén trà xuống: “Trần tông sư, cẩn trọng lời nói.”

“Thái tử là thái tử đương triều, lão phu làm việc vì thái tử là việc thiên kinh địa nghĩa.”

Trần tổng quản cười lạnh.

“Thái tử? Vị trong cung kia tu thông thiên, sống mấy trăm năm vẫn minh mẫn, tinh thần phấn chấn… Thái tử ai biết được sẽ là vị nào?”

“Những chuyện thối nát trong kinh ta không quan tâm, mục đích ta ở lại huyện An Bình là thay La gia bảo vệ an toàn cho công tử và tiểu thư.”

“Các người có chuyện gì thì trở về kinh rồi nói, đừng để tiểu thư và công tử bị dây vào những chuyện không sạch sẽ.”

“Nếu không đừng trách kiếm của Trần mỗ vô tình.”

Trần tổng quản nói không hề kiêng nể gì, vừa nói xong.

Cả viện như có hàng vạn thanh kiếm, cả hồ sen bị chém nát hết, bỗng chốc trở nên hoang tàn xơ xác.

Trong sân, không khí xơ xác tiêu điều càng lúc càng đậm, phảng phất có hàng ngàn mũi kiếm như chuông gió đang va vào nhau, phát ra âm thanh leng keng thanh thúy.

Trong hồ sen, lá sen gãy lả tả, hai con cá chép trong ao bị hoảng sợ chạy trốn vào chỗ nước sâu.

“Ha ha.”

Lão nhân cười, thong thả dùng nắp trà gạt lá trà sang bên.

“Trần tông sư không cần giương cung bạt kiếm như vậy.”

“La tướng quân là con thứ ba của Trấn Bắc Vương, vốn đã tháo giáp, bây giờ lại nhậm chức một lần nữa, xung phong ở chiến trường, lão phu lẽ nào lại thương tổn đến người nhà của dũng sĩ xông pha vì vương triều chứ?”

Lão nhân nói, biểu hiện trên mặt ông ta vô cùng nghiêm túc.

Trần tổng quản nghe xong, mày kiếm hơi nhướng một cái, bầu không khí dương cung bạt kiếm trong sân cũng nhanh chóng tản đi.

“Với tư cách Phó viện trưởng Tư Thiên Viện, lão phu sẽ không làm ra những chuyện bừa bãi thế này, lão phu đây đã bước nửa chân vào đất vàng rồi, không nhất thiết phải giày xéo danh tiếng của mình như thế trước khi xuống mồ.”

Lão nhân đặt chén trà xuống, nói:

“Nói thế cũng đúng.”

Trần tổng quản gật đầu, thể hiện đồng ý với những lời này.

Lão nhân nhìn hồ sen vô cùng lộn xộn, trên mặt hiện lên nụ cười, từ trong tay áo bào rộng rút ra một lá bùa, như cầm hoa, từ từ ném đi.

Lá bùa bay lên, hóa thành một vệt kim quang đảo quanh bên trên hồ sen. Những hoa sen, lá sen bị những thanh kiếm vô hình cắt tán loạn nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Chiêu thức đơn giản ấy lại khiến Trần tổng quản nheo mắt lại.

“Trần tông sư, chuyện trong kinh chắc hẳn ngươi cũng đã biết.”

Lão nhân bùi ngùi thở dài.

“Trong cung vị kia đến cuối cùng muốn làm cái gì bọn ta đều không biết, sư huynh ta từng gieo một quẻ tính quốc vận, nhưng không biết chi tiết về quẻ tượng thế nào mà mãi đóng cửa không ra.”

“Trong triều bây giờ, một nửa do lấy thái tử dẫn đầu, tập hợp đủ loại quan lại, ủng hộ lập ‘Huyền Ngọc phi’, nửa còn lại đều là đại học sĩ do Trấn Bắc Vương dẫn đầu, phản đối lập phi.”

Lão nhân miêu tả thế cục hiện tại của hoàng thất trong kinh, Trần tổng quản chỉ uống trà không lên tiếng.

“Vị Trấn Bắc Vương này, lão phu có vài phần kính nể, là người có công lớn thời kỳ khai quốc. Có bảy người con, mất năm người, một người thì bị điên, chỉ còn người con thứ ba La tướng quân mang trọng thương, mang theo con trai, con gái tháo giáp ở ẩn, muốn thoát khỏi tranh đoạt, có thể nói là cả nhà trung liệt.”

Lão nhân ngẩng đầu, chớp mắt ba lần đầy cảm khái.

Thân thể Trần tổng quản cũng run lên, thở dài một hơi.

“Sự kiện lần này Trấn Bắc Vương đáng lẽ ra không nên lên tiếng.” Trần tổng quản buồn bực nói.

“Việc La gia tái nhậm chức là vô cùng mạo hiểm, như thế con nối dõi của La gia cũng vì thế mà gặp họa truy sát…”

Ngôn ngữ của Trần tổng quản ngày càng nặng nề.

“Trấn Bắc Vương là người tài nhưng nếu ông ấy muốn bảo vệ chu toàn cho vương triều thì lại có lỗi với La gia.”

Lão nhân trầm mặc, lời Trần tổng quản nói ông không cách nào tiếp tục.

Người giống như Trấn Bắc Vương thị phi ưu khuyết điểm sẽ có hậu nhân bình phẩm phán xét.

Lão nhân nhẹ ho khan một tiếng, đem lời đề dẫn trở về: “Trần tông sư chắc đang hiểu lầm, La công tử bị tập kích không liên quan gì đến ta, lão phu có thể thề.”

“Lần này Lão phu đến đây cũng là ý tứ của thái tử, mục đích là mang La công tử và La tiểu thư vào kinh thành.”
Chương 63 Thế cục

Lão nhân ngồi thẳng người, mắt nhìn Trần tổng quản, nghiêm túc nói.

“Vào kinh thành? Tuyệt đối không được.”

Trần tổng quản lắc đầu , trực tiếp nói lời cự tuyệt.

Kinh thành hiện nay, chỉ sợ là giống một cái cối xay thịt, cho dù ông là người đã tu luyện đến cấp độ này thì chỉ sợ vào kinh thành rồi cũng không ra nổi, nói gì đến huynh muội La Hồng và La Tiểu Tiểu.

“Trần tông sư... lão phu dẫn bọn họ vào kinh thành là đang bảo vệ bọn họ.”

Lão nhân nghiêm túc nói.

“Bảo vệ? Bảo vệ như thế nào?”Trần tổng quản nở nụ cười nhưng nụ cười lại có vài phần lạnh lùng, châm chọc.

Lão nhân thở dài, trong ánh mắt mang theo vẻ ngưng trọng.

“Trần tông sư nếu không tin…”

“Việc bệ hạ nạp phi bây giờ đã không giấu được, tộc người Bắc Cương, Đại Chu, Đại Sở, hai vương triều cũng đều có được tin tức rồi...Bây giờ, trong Đại Hạ đã ẩn núp vô số cường giả, có một số người nắm địa vị cao ở Đại Hạ, thân thủ khó lường…”

“Mục đích của họ rất đơn giản, châm ngòi mâu thuẫn của thái tử và Trấn Bắc Vương, làm cho triều đình rơi vào rối loạn.”

Lão nhân nói tiếp, ngôn ngữ như tiếng chuông chấn động.

“Mà dây dẫn nổ trọng yếu nhất, châm ngòi mâu thuẫn giữa thái tử và Trấn Bắc Vương chính là La tướng quân. Năm đó La tướng quân mất vợ đã trở mặt với Trấn Bắc Vương. Nếu bây giờ La tướng quân lại mất đi con trai, con gái tất nhiên sẽ nổi điên, việc vương triều nội loạn sẽ chỉ còn là chuyện sớm muộn.”

“Nơi La tướng quân cởi giáp ở ẩn đã sớm bại lộ, sau này huyện An Bình cũng sẽ không còn bình yên nữa.”

“Ngươi cho rằng La công tử nhiều lần gặp nạn là do tình cờ sao?”

“Tà ma của Thiên Địa Tà Môn cũng đã âm thầm ra tay, đám tà ma này chỉ mong thiên hạ đại loạn…”

Thanh âm nói chuyện trong sân vang vọng mạnh mẽ, nói năng hùng hồn khí phách.

Trần tổng quản trầm mặc một lúc lâu, sau đó con ngươi dần sắc bén như đao!

“Dám đến, Trần mỗ … liền dám giết!”

La Hồng luyện tập cùng Triệu Đông Hán nửa ngày thu được thành quả.

Triệu Đông Hán không phải là thủ vệ bình thường, mà là thủ vệ Võ tu Bát phẩm, nếu ở trong quân đội thì chính là nhân vật cấp phu trưởng.

Kỹ thuật chiến đấu điêu luyện, lại có vô số năng lực khó lường.

La Hồng giao thủ cùng hắn ta cơ bản là đều bị nghiền ép.

Thế nhưng, La Hồng càng đánh càng hăng, có cảm giác chìm đắm trong đó, đối với sử dụng kiếm khí cũng có nhận thức sâu hơn.

Triệu Đông Hán cũng vô cùng kinh hãi, lúc đầu La Hồng chỉ chiến đấu theo dạng thông thường, trong mắt Triệu Đông Hán kỹ thuật chiến đấu của La Hồng có trăm ngàn chỗ hở, dễ dàng tìm được sơ hở.

Nhưng La Hồng sau mỗi lần thất bại sẽ không tái xuất hiện sai lầm tương tự.

Thậm chí còn tự mình đúc kết, kỹ thuật như lúc trước vẫn còn có chút trúc trắc nhưng lại đã không thua kém gì lính có kinh nghiệm già dặn.

“Thiên phú chiến đấu của công tử…. tốt đến mức yêu nghiệt.”

“Không hổ là con của tướng quân.”

Trong con ngươi Triệu Đông Hán lóe ra ánh sáng.

Một chiêu đánh tới lập tức bắn ra, toàn thân La Hồng ướt đẫm mồ hôi, lui về sau mấy bước, ổn định thân hình.

Triệu Đông Hán thân hình không hề dịch chuyển, thể lực tu luyện võ cấp tám vượt xa người thường.

“Lão Triệu, ta mới tự mình nghiên cứu ra kiếm chiêu mới, ngươi đến cảm nhận một chút.”

La Hồng nói xong.

Đôi mắt Triệu Đông Hán ngưng lại, trầm xuống.

Chân bước một bước làm trụ, làm thế mai phục.

“Công tử, đến đi.”

La Hồng nhìn chằm chằm Triệu Đông Hán, trong lòng hơi hoảng sợ. Giờ khắc này, Triệu Đông Hán trông như một mãnh hổ xuống núi, trong lúc mơ hồ, khí huyết ở sau lưng của hắn ta như đang tạo thành một cái đầu hổ sặc sỡ.

La Hồng ổn định tinh thần, từ từ thở ra.

Trong kinh mạch kiếm khí bắt đầu thi triển.

Một luồng, hai luồng, ba luồng...

Sau khi chồng liên tiếp năm luồng kiếm khí, La Hồng thấy sức chịu đựng của kinh mạch mình bây giờ có vẻ mạnh hơn so với lúc trước. Còn có thể tiếp tục, nghiến răng chồng kiếm khí lần thứ hai, chồng liên tục được chín luồng kiếm khí, cũng đã đạt đến giới hạn của La Hồng.

Triệu Đông Hán vẫn giữ nguyên tư thế, đôi mắt ngưng lại.

“Chín luồng kiếm khí xếp chồng lên nhau… Chỉ là nghiên cứu thôi mà, công tử điên rồi, ngài muốn tự sát sao?”

Tuy nhiên rất nhanh hắn ta kinh hãi phát hiện La Hồng lại có thể tiếp nhận được việc chồng nén kiếm khí.

Kiếm sắt trong tay La Hồng không chịu nổi gánh nặng rung lên phát ra âm thanh.

Tóc gáy toàn thân Triệu Đông Hán dựng hết lên, tu vi khí kiếm tu Cửu phẩm của công tử làm cho tu vi bộc kiếm Bát phẩm là hắn ta cảm thấy áp lực!

Cùng lúc đó. Bên bờ hồ sen.

Trần tổng quản tiễn lão nhân đi, nhận thấy trong sân có kiếm khí mạnh mẽ phát ra không kìm được kinh ngạc.

Bước ra một bước, giống như mặt đât ngán lại vậy, lần thứ hai xuất hiện là bên ngoài viện của La Hồng.

Đúng lúc thấy La Hồng chồng chín đường kiếm khí, hướng về phía Triệu Đông Hán bắn ra một đường kiếm lớn.

Trần tổng quản nhất thời giật mình.

Chồng chín đường kiếm, tự tin phát huy thiên phú của mình.

Đứa trẻ này như thể trời sinh ra để làm kiếm vậy.

Tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, hào quang bắn ra bốn phía, giống như chính ông thời trẻ vậy.

Lúc Trần tổng quản đả thông kinh mạch cho La Hồng, ông đã biết trình độ kiếm pháp của La Hồng rất lợi hại.

Chỉ có điều ông không nghĩ rằng hắn lại lợi hại như vậy.

Dù La Hồng mới chỉ là một Kiếm tu Cửu phẩm, nhưng khi ra chiêu đã có thể xuất ra chín đạo kiếm khí chồng lên nhau…

Sức mạnh này, sự chịu đựng của kinh mạch này, cho dù là đệ nhất thiên kiêu Cửu Kiếm Kiếm Tông của Đại Hạ thì lúc còn là kiếm tu cảnh giới Kiếm Khí cũng chưa chắc đã làm được.

Ngay cả khi Trần tổng quản còn là một thiếu niên, cũng không thể lợi hại được như La Hồng.

Đứa trẻ này đúng là rất có thiên phú tu luyện Kiếm thuật..
Chương 64 Hơn nửa cái thiên hạ này đều muốn huynh muội bọn họ chết (1)

Tuy nhiên Trần tổng quản vẫn cảm thấy La Hồng còn là một thiếu niên nên hắn có chút không biết kiềm chế, mặt dày như tường thành không biết xấu hổ là gì.

Trong sân tiếng sấm vang lên đùng đùng, rung động khắp trời, trên mặt đất xuất hiện vết nứt do kiếm khí lưu lại, khói bốc lên dày dặc.

Hai cánh tay của Triệu Đông Hán chồng lên nhau, máu trong người hắn ta đang sôi sục dữ dội.

Đối mặt với lưỡi kiếm của La Hồng, hắn ta không thể không dùng toàn bộ sức lực của mình.

Bởi vì nếu không đánh hết sức… hắn ta có thể bị nội thương!

Điều này làm cho lòng Triệu Đông Hán chấn động mạnh mẽ, công tử rút cuộc đã tu luyện bao lâu rồi mà kiếm pháp lại có thể đạt tới trình độ cao siêu như vậy?

La Hồng chống kiếm xuống đất, chầm chậm thở ra một hơi.

Việc sử dụng kiếm so với việc đánh nhau bằng tay không đúng là có khác biệt rất lớn. Xem ra hắn cần phải chế tạo ra một thanh kiếm cho riêng mình mới được.

Mặc dù trong người La Hồng có sát châu, sát châu có thể biến ra thành bất kỳ loại vũ khí nào, có tính công kích rất cao, có thể nói là không tệ.

Nhưng dù sao sát châu cũng là do khí Tà Sát tập hợp mà thành, không thể tuỳ tiện để lộ được.

Qua chuyện của Hồ Chỉ Thủy, La Hồng cũng hiểu được, một khi thân phận là Tà tu bị bại lộ, hắn không những bị người đời phỉ nhổ, mà còn phải sống một cuộc sống không bằng một con chuột cống ở ngoài đường.

La Hồng nghĩ: “Nếu ta triệu hồi tà ảnh của Địch Sơn và Hồ Chỉ Thủy, còn đâm thêm một nhát kiếm này nữa… Triệu Đông Hán nhất định sẽ chết.”

Nói cách khác, hiện tại hắn đã đủ sức để hạ Triệu Đông Hán rồi.

Trong lòng La Hồng có chút vui sướng, xem ra… hắn đã đủ sức để có thể tự bảo vệ chính mình.

Triệu Đông Hán kinh ngạc: “Quả nhiên công tử có tư chất hơn người bình thường, mới chỉ tu hành mấy ngày, mà trong thời gian ngắn, đã đánh bại được thuộc hạ.”

La Hồng đang chống kiếm, đảo mắt qua nhìn Triệu Đông Hán thầm nghĩ: “Nếu không phải bổn công tử ta chỉ dùng một phần sức lực, sợ rằng cái mạng nhỏ của ngươi cũng không còn.”

“Tư chất Kiếm tu của công tử đúng là không tệ, nhưng việc xếp chồng kiếm khí thế này sẽ khiến cho kinh mạch phải chịu áp lực quá lớn, chỉ cần có một chút bất cẩn, công tử sẽ bị phản phệ.”

Bên ngoài sân, Trần tổng quản vắt tay sau lưng, tà áo màu xanh lam phấp phới, chân mày khẽ cau lại…

“Công tử không cần phải tu hành quá vội vàng, dù sao người có thể tạo ra chiêu thức Điệp Kiếm (1) cũng đã là hiếm thấy, kinh mạch của người bình thường mỏng manh, chiêu thức Điệp Kiếm của người tính trong khắp thiên hạ này cũng chẳng mấy người dám học.”

(1)Xếp chồng kiếm khí.

Chân mày của Trần tổng quản thoáng buông lỏng.

“Trần mỗ không dạy được gì nhiều cho công tử, chỉ có thể góp chút sức giúp người chỉ ra một số khuyết điểm của chiêu thức này để công tử kịp thời sửa chữa và có thể giảm bớt đau đớn do Điệp Kiếm mang lại.”

Lúc sau, không thấy còn ai trong sân.

Trần tổng quản lặng lẽ rời đi, như thể ông chưa từng xuất hiện ở đây.



Ba ngày nháy mắt trôi qua.

Kể từ khi giết Hồ Chỉ Thủy, cứu mạng nhiều thư sinh, thanh danh của La Hồng ngày càng lan ra khắp mọi con đường, ngõ hẻm của huyện An Bình, tên tuổi của hắn được lấy để làm gương, làm hình mẫu cho mọi người noi theo.

Lạc Hoa viện là nhà trọ nổi tiếng nhất ở huyện An Bình.

Hiện tại, xung quanh toàn bộ nhà trọ đều được bảo vệ, ngay cả những tên thị vệ cũng mang theo đao để đóng quân phòng vệ.

Trong nhà trọ.

Văn Thiên Hành ngồi trên ghế xích đu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai tiểu đồng im lặng đứng ở một bên, chuẩn bị và đếm lại số bùa màu vàng.

“Ba ngày…”

Ông ta thở dài một tiếng.

Đã ba ngày kể từ khi ông ta đến La phủ, cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ La phủ.

Những lời mà ông ta nói với Trần tổng quản ngày hôm đó, xem ra Trần tổng quản đã từ chối.

“Lớn có sát thủ của người Hồ, Thích khách của Đại Chu, Đại Sở, tà nhân của Thiên Địa Tà Môn, nhỏ có các thế gia, phú thương của huyện An Bình …”

“Hơn nửa thiên hạ này đều muốn huynh muội bọn họ chết… Tuy kinh thành là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi an toàn nhất.” Ông ta nhìn mây trôi trên bầu trời qua khung cửa sổ với ánh mắt thẫn thờ.

“Hóa Long Kiếm, ngươi quá tự tin.”

“Tự tin quá sẽ bị tự tin hại.”

Hắt xì… hắt xì…

Xích đu bắt đầu đung đưa, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh và những đám mây đang trôi lững lờ một cách lặng lẽ.

Ông đang đợi một “cơn gió”.

Một trận cuồng phong sẽ quét qua nơi này.

Đợi đến khi trận bão đó đi qua, ông ta sẽ vươn tay ra, từ trong nơi tăm tối này cứu hai huynh muội kia thoát khỏi ranh giới của cái chết.



Nhiều ngày trôi qua, huyện An Bình không còn được yên bình.

Ở cửa thành, xe ngựa ra vào, một huyện nhỏ xưa nay không có người lạ bước vào, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại xuất hiện rất nhiều khuôn mặt xa lạ.

Có những thương nhân buôn muối đến từ Giang Lăng, hay những thương nhân nước láng giềng đến từ biên giới, đủ loại người, từ nhiều nơi tụ họp về đây.

Có lẽ vì lễ hội Đoan Nguyên sắp đến, khiến cả huyện An Bình náo nhiệt, ồn ào như đang chào đón năm mới.

Triệu gia, Vương gia, Chu gia là ba gia tộc nhỏ ở huyện An Bình này, có thể nói năm nay là năm phát tài của họ.

Hồ Chỉ Thủy vừa chết, cả Hồ gia trước kia là thương nhân giàu có đều bị ba gia tộc này chèn ép, chia năm xẻ bảy.

La gia còn chưa kịp phản ứng thì Hồ gia đã biến mất.

Năm nay rất nhiều thương nhân gồm cả những người buôn muối đều đi ra đi vào huyện An Bình, khiến cho ba gia tộc kia kiếm được rất nhiều lợi ích.

La Hồng đã nghe qua, nhưng không để ý lắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom