-
Chương 122-124
Chương 122 Tiếng chuông thánh nhân vang lên, tà ác không thể bị vạch trần (1)
“Tên họ của ta, chính ta cũng không nhớ rõ lắm.”
Phu tử cười cười.
“Ngươi là con trai của La Nhân Đồ sao?” Phu tử đánh giá La Hồng từ trên xuống dưới. Giờ phút này, trong mắt ông ta, La Hồng phát ra ngàn vạn Chính Dương khí, sáng chói đến mức cho người ta hoa mắt say mê.
“Chẳng lẽ lão tiên sinh cũng là tới đây giết bản công tử sao?” La Hồng nói.
Nhưng, La Hồng không cảm nhận được sát khí trên người lão nhân.
Lão nhân đánh giá La Hồng, cuối cùng, tầm mắt dừng ở bụng La Hồng, đó là vị trí của đan điền.
Giống như muốn nhìn thấu thứ gì đó.
Sát châu quay tròn, chẳng thể trốn khỏi ánh mắt của lão nhân.
La Hồng cảm giác chính mình bị nhìn thấu, sát châu trong đan điền, như không có cái gì ngăn cản, bị lão nhân nhìn rõ ràng.
Điều này làm cho La Hồng không khỏi biến sắc.
Hắn vươn tay, cầm chuôi kiếm Địa Giao trên lưng, kiếm khí trong kinh mạch bắt đầu vận chuyển.
Thậm chí, tinh thần còn khẽ động, định để Tà Ảnh Địch Sơn trốn vào trong bóng của lão nhân, bùng nổ một kích như lôi đình.
Lão nhân liếc mắt nhìn bóng của chính mình, nụ cười càng thêm nồng đậm: “Không cần thi triển thủ đoạn nhỏ này, nếu không, lão già ta không cẩn thận một cái sẽ làm tan chảy vật nhỏ kia đấy.”
Lão nhân nói.
Mồ hôi bắt đầu lăn xuống trên trán La Hồng.
Hắn vội vàng thu hồi Tà Ảnh Địch Sơn lại.
Tà Ảnh Địch Sơn mới vừa mới chui vào bóng dáng của đối phương, liền phát ra tiếng kêu gào thê lương, giống như băng tuyết gặp phải ánh mắt trời cháy bỏng mà tan chảy.
Thật đáng sợ!
“La tướng quân làm cho Tắc Hạ Học Cung rời khỏi kinh đô đến huyện An Bình, xem như đã giúp một vấn đề nhỏ, cho nên lão phu cũng sẽ hoàn trả lại.”
“Tà cũng không phải tà, chính cũng không phải chính.” Lão nhân nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu La Hồng.
La Hồng lại không có cách nào phản kháng.
“Thế đạo hiện giờ, tà không thể để lộ ra ngoài.”
“Chỉ cần không lầm đường lạc lối thì tất cả đều tốt.”
“Ngày mai, Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh, nhớ hãy đi, hơn nữa hãy nỗ lực đạt được danh ngạch. Áp lực cũng là động lực, chớ có lãng phí một mảnh khổ tâm của La tướng quân.”
Lão nhân nói, sau đó, vỗ nhẹ ba cái ở trên đỉnh đầu La Hồng.
Sau đó phiêu nhiên mà rời đi, bước đi chậm rãi trên phố, chỉ là thân hình như trích tiên lại mơ hồ không thấy rõ.
Tiếng ồn ào lại vang lên lên bên tai, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong, tiếng những thương khách đang vội vã hành tẩu.
Nếu không có Triệu Đông Hán quỳ rạp trên mặt đất ngáy khò khò, La Hồng thật sự cho rằng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Triệu Đông Hán cũng nhanh chóng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, bò dậy từ trên mặt đất, xách theo đao, bày ra vẻ mặt hung thần ác sát.
La Hồng nhìn tên hộ vệ rác rưởi này, không biết nói gì cho phải.
“Người đã đi rồi.” La Hồng nói.
Triệu Đông Hán hít một hơi thật sâu, ngồi xổm trên mặt đất vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Công tử à, lão Triệu ta rốt cục cũng nhớ ra lão nhân kia là người phương nào rồi.”
“Người kia chính là phu tử.”
Triệu Đông Hán nghĩ mà sợ, hắn ngang nhiên rút đao hướng về phía phu tử.
Nếu truyện này truyền ra, người đọc sách trong thiên hạ một người nhổ một ngụm nước bọt sợ cũng có thể dìm chết hắn.
Giờ phút này La Hồng lại là không rảnh để bận tâm đến lời Triệu Đông Hán nói.
Tâm trí hắn đang chìm vào trong đan điền.
Trong đan điền, tà sát khí toát lên, tà sát châu ngưng tụ được thông qua việc hấp thu khí tà sát của Tà tu vốn có chút xao động, thậm chí, có lúc còn thoát ra khỏi Chính Dương khí sáng chói quanh thân, tạo thành một vòng tà quang..
Nhưng, phu tử vỗ ba cái trên đỉnh đầu hắn, lại làm tà sát khí của hắn được củng cố, thậm chí càng trở nên ảm đạm và bình tĩnh hơn trước.
La Hồng xem như hiểu ra ý tứ câu tà không để lộ ra ngoài kia của phu tử.
Phu tử tất nhiên là nhìn ra tà sát khí trong đan điền hắn, đã biết thân phận Tà tu của hắn, cho nên ra tay giúp hắn áp chế tà sát khí đang phóng ra bên ngoài?
“Cho nên…… hiện tại Chính Dương khí của ta càng ngày càng nồng? Càng ngày càng thuần khiết?”
Mặt La Hồng sắp đen như đít nồi.
Hắn biết phu tử vì mặt mũi lão cha nên mới hảo tâm giúp hắn.
Nhưng là…… thật tình La Hồng rất khó chịu cùng phiền muộn.
“Không được, Tắc Hạ Học Cung này nhất định phải đến.”
La Hồng mắt nheo lại.
Trong thư lão cha lưu lại có nói, trong Tắc Hạ Học Cung tập trung học sinh thế lực đến từ khắp nơi, có lẽ cũng sẽ có kẻ có dụng tâm kín đáo với hắn, vậy việc nhắm vào đối tượng mục tiêu của hắn sẽ lại có đất dụng võ, giúp thu hoạch tội ác hẳn rất tiện lợi.
Cho nên, danh ngạch nhập Tắc Hạ Học Cung với La Hồng mà nói, nhất định phải có được!
Vào thời điểm La Hồng nghĩ như vậy…
Đông!
Có một tiếng chuông vang, phảng phất vang cả đất trời.
La Hồng ngoảnh đầu, bạch y phiêu dật, hướng mắt về Đông Sơn.
……
Đông!
Thanh âm chuông thánh nhân vang truyền đi khắp nơi trong nháy mắt.
Giống như ném một viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến cho gợn sóng nổi lên lăn tăn không ngừng.
Tiếng chuông truyền đi mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm…… Thậm chí vạn dặm!
Vào thời điểm nghe tiếng chuông vang lên, thư viện trong toàn bộ thiên hạ cũng rung lên chuông cổ. Trong lúc nhất thời, tiếng chuông sôi trào trên cả đại địa.
Tắc Hạ Học Cung dời đến huyện An Bình, hơn nữa còn gõ vang chuông thánh nhân, bắt đầu chiêu sinh, giống cơn lốc không ngừng truyền đi khắp nơi.
……
Đế kinh Đại Hạ, cửa thành cổ mở ra.
Từng chiếc, từng chiếc xe ngựa từ trong thành cổ chạy ra. Trong xe ngựa, đều là các đại gia tộc, thậm chí có cả những thiên chi kiêu tử trong người chảy xuôi huyết mạch hoàng gia.
Bọn họ được trưởng bối dẫn dắt, đi về phía huyện An Bình.
Những chiếc xe ngựa lần lượt ra khỏi cổng thành. Bánh xe ngựa như cưỡi mây, bay lên tạo nên khủng cảnh đồ sộ.
Không chỉ là hoàng thành, các đại phủ do Đại Hạ vương triều quản lí cũng đều mở cổng thành, có xe ngựa chậm rãi khởi hành, cũng có thanh niên tuấn kiệt giơ roi giục ngựa.
Chương 123 Tiếng chuông thánh nhân vang lên, tà ác không thể bị vạch trần (2)
Phía trên ngọn núi cổ xưa.
Cũng có rất nhiều tông phái mở sơn môn đã phủ đầy bụi, có đệ tử kiệt xuất đi ra từ tông môn.
Có đạo nhân đạp mây trò chuyện vui vẻ, mang theo tiểu đạo sĩ.
Cũng có lão tăng mang theo tiểu hòa thượng, bộ bộ sinh liên*
Bộ bộ sinh liên:Bước đi nở ra hoa sen.
Thậm chí xa hơn còn có Đại Sở, Đại Chu, cùng với Kim Trướng Vương Đình……
Cũng đều có xa liễn bay lên, bay ngang qua bầu trời, hướng tới huyện An Bình.
Đây đều là những hạng người có máu mặt, thần thông quảng đại.
Những tu sĩ bình thường tu vi hơi yếu lại không có ô dù khác, giục ngựa suốt đêm chạy như bay trên những con đường hướng về huyện An Bình.
Huyện nhỏ An Bình.
Cơ hồ ở trong một đêm liền trở thành trung tâm của cả thiên hạ, có thể hô mưa gọi gió……
Đêm dài, bầu trời đầy sao.
Trời rộng sao dày.
Trần quản gia mặc một thân áo xanh, tóc bạc bay bay, ngồi bên hồ sen, ngắm nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu.
Ông sử dụng Vọng Khí thuật sứt sẹo của bản thân, quan sát những khí tức mạnh mẽ đến từ bốn phương tám hướng, như chân long uốn lượn, đang bay nhanh hướng về huyện An Bình.
Đó là những vầng hào quang vận số của thiên kiêu yêu nghiệt.
Một màn này ở trong đêm tối rất chấn động.
Một đêm này, Vọng Khí Sư tuyệt đỉnh trong thiên hạ xác định là một đêm khó ngủ.
Khóe miệng Trần quản gia khẽ động.
“La gia, lần này dường như chơi có chút lớn, nhiều thiên kiêu yêu nghiệt như vậy? Áp lực hình như có chút lớn…Công tử…… Không biết có chịu được không?
……
La Hồng ngồi xếp bằng ở trong thư phòng, vận chuyển Kiếm Khí quyết, ngưng tụ kiếm quyết, dưỡng kiếm thuật……
Sau khi hắn luyện kiếm đến nửa đêm liền bắt đầu vận chuyển 《 Vong Linh Tà Ảnh 》, hắn muốn điều động trạng thái bản thân đến đỉnh cùng cực hạn.
La Hồng không biết bản thân mình kích động vì cái gì.
Có lẽ là bởi vì ngày mai sẽ là ngày hắn xuất phát một lần nữa trên con đường làm người xấu
Hoặc cũng bởi vì sắp được chạm mặt những thiên kiêu đến từ khắp chốn mà nội tâm sinh kích động
Tóm lại, một đêm này, ngủ không yên.
Khi mặt trời mọc ở phương đông, chiếu rọi ánh sáng cho nhân gian.
La Hồng mở mắt ra, luyện công pháp tà tu cả nửa đêm, Tà Sát khí trên người không có, ngược lại Chính Dương khí lại là như mặt trời mới mọc, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn chạy tới phòng bếp, hung hăng mắng Tiểu Đậu Hoa đang chuẩn bị bữa sáng một câu, thuận tiện mang theo một cái bánh quẩy, lưng đeo cổ kiếm Địa Giao được bao bọc cẩn thận trong vải trắng, đi ra khỏi La Phủ.
Triệu Đông Hán vẫn luôn dựa vào cửa chờ đợi, tự giác vác theo đao bên hông, đuổi theo La Hồng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi hết con phố dài trong ánh bình minh buổi sớm, tới dưới chân Đông Sơn.
Trên đám cỏ dại bên cạnh những phiến đá xanh còn những giọt sương mai chưa tan của buổi sớm.
La Hồng đeo kiếm, liếc mắt nhìn phía trên đỉnh núi Đông Sơn, trong ánh bình minh xán lạn, Tắc Hạ Học Cung hiện ra mơ hồ như tiên cảnh.
La Hồng phun ra một ngụm trọc khí.
Trong lòng mặc niệm một câu, vì tội ác!
Sau đó bạch y tung bay trong gió bước lên một bước, dẫm lên phiến đá xanh.
Trèo lên bậc đi lên đỉnh Đông Sơn.
La Hồng có biết Đông Sơn trong huyện An Bình, nó chỉ là một ngọn núi thấp bé mà thôi.
Khi La Hồng còn nhỏ, từng vác cái mông trần chạy loạn khắp cả ngọn núi, trong ấn tượng của hắn, leo lên Đông Sơn, chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng mà hôm nay, ngọn núi này lại cao vút tận tầng mây, tựa như tòa núi thần nối liền trời và đất.
Lúc La Hồng bước lên bậc đá thứ nhất lại tưởng như đang đi lên chân núi cao cả vạn trượng, có vô cùng vô tận bậc thang đang đợi hắn từng bước đi lên du ngoạn.
Áo trắng tung bay, lưng đeo cổ kiếm Địa Giao, bắt đầu chạy.
Triệu Đông Hán đi theo sau lưng La Hồng, bóng hai người bay vụt qua đường đá xanh trên núi, tốc độ cực nhanh.
Đông Sơn thay đổi rồi, vốn dĩ chỉ là một ngọn núi nhỏ thông thường, giờ lại cao đến mức khó mà tưởng nổi.
Cũng không biết đã leo bao lâu, La Hồng và Triệu Đông Hán mới đến lưng chừng núi.
La Hồng đến được đây đã mệt bở hơi tai, trán mướt mồ hôi, Triệu Đông Hán cũng không khác gì.
Giữa sườn núi có khoảng đất bằng lớn, sau nó là một đền thờ cao ngất tận mây, nhìn như vật ngăn cách giữa hai thế giới.
Khi La Hồng ngoảnh đầu nhìn xuống núi có thể thấy từng hình người nhỏ xíu, chạy như điên lên ngọn núi.
Không chỉ vậy.
Trên bầu trời, có tiếng tuấn mã hí vang, nghe như tiếng chuông lớn oang oang khắp cả khoảng không.
Phía xa xa, mấy chiếc xe ngựa cưỡi mây đạp gió bay vun vút đến Đông Sơn.
Những cỗ xe ngựa này nguy nga lộng lẫy, xa hoa cực điểm, tuấn mã cũng là ngựa thần nhất đẳng thiên hạ, ngựa đạp giữa trời, rẽ gió rẽ mây.
Phần lớn ngựa đều hạ xuống sườn núi, khí cơ mạnh mẽ, quấy xuống một trận lốc xoáy.
Mà... Đó mới là mở màn.
La Hồng có phần hâm mộ ngước nhìn những cỗ xe ngựa phi trên không mà đến.
Xe ngựa còn có thể bay?
Hắn không tưởng nổi, chẳng biết Trần tổng quản có làm được không nhỉ?
Sớm biết thế đã hỏi rồi, nhàn hơn việc thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu leo lên núi nhiều.
Đương nhiên, ngoài những cỗ xe ngoan ngoãn đỗ xuống đất bằng cũng không thiếu một vài kẻ có dã tâm, định ngồi xe ngựa lên thẳng đỉnh Đông Sơn, hạ xuống cung điện.
Có điều, cỗ xe ngựa vừa mới vượt qua điện thờ đã nổ tan tác chia năm xẻ bảy.
La Hồng đứng lặng giữa sườn núi nhìn thấy giữa thiên địa có một luồng khí hội tụ thành một bàn tay lớn trong suốt, nắm chặt lấy cái xe kia.
Cỗ xe ngựa hoa lệ tinh xảo kia nháy mắt nát thành cám.
Người bên trong hét lên thảm thiết.
Một luồng sáng đỏ bay ra, rơi mạnh xuống đất bằng, huyết quang tản đi, một bóng người quần áo hoa lệ, thở hồng hộc, trong mắt vẫn còn sợ hãi xuất hiện.
Mà trên bầu trời, một vị đại thần thông, đến cuối cùng lại bị bóp nát, đến cả một mẩu xương cũng không còn.
Bị bóp chết... Đó chính là một cao thủ Nhất phẩm đấy! Một cao thủ như vậy, ở trong gia tộc nào cũng là cực kỳ quan trọng.
Một màn này, chấn nhiếp tứ phương.
Chương 124 La Hồng ta, sẽ nhớ kỹ hết!
Vài cỗ xe ngựa vốn định vượt qua sườn núi bay thẳng tới Tắc Hạ Học Cung, giờ phút này thấy được thảm cảnh đã rút kinh nghiệm, đỗ xuống đất bằng.
"Tu vi Lý Trạng nguyên mạnh hơn rồi, hạo nhiên chính khí cũng bá đạo hơn, không hổ là Nho tu đi theo phu tử tu hành, sợ là chỉ kém nửa bước đạt tới nho tiên."
Trên đất bằng, mấy vị đại thần thông điều khiển xe ngựa đều ngưng trọng.
Từ trong xe ngựa, từng người trẻ tuổi đi ra, tỏa sáng lấp lánh chói mù cả mắt.
Có nam có nữ, tuấn tú xinh đẹp, đều là tuấn kiệt nhân gian.
Đây đều là thiên tài của vương triều Đại Hạ.
Có hộ đạo giả đại thần thông, cũng ngồi xe ngựa có thể bay lên trời.
So sánh với bọn họ thì La Hồng... Thật là quá mất mặt.
Chỉ dẫn theo một tên hộ vệ mặt mũi bặm trợn, đã thế còn hơi ngốc ngốc.
Tuấn kiệt có hộ đạo giả chết hơi nhếch nhác, xiêm áo sang trọng cũng rối loạn lung tung, tròng mắt đỏ quạch lại không thể nói gì.
Hộ đạo giả Nhất phẩm bị giết trong tích tắc, hắn còn nói được gì?
Món nợ này, chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.
Có không ít kẻ tuấn kiệt nhìn về đây, nhìn người đó chật vật nan kham, có mấy phần giễu cợt.
Vị tuấn kiệt kia lại ngẩng đầu, mắt lạnh như băng.
Dưới chân núi, càng ngày càng nhiều người, đông như kiến.
Bọn họ cũng giống La Hồng, đều đạp xuống gạch xanh mà lên sườn núi, đến trước đền thờ.
Ngươi đến như nước chảy, càng tụ càng nhiều.
Bãi đất lớn giữa sườn núi cũng dần chật chội.
Mà trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có xe ngựa bay hạ xuống, chỉ không còn mấy kẻ ngu xuẩn muốn xông thẳng lên đỉnh núi.
Bỗng nhiên, có âm thanh lanh lảnh vang lên xé rách sự yên bình buổi sớm.
Trên trời cao, xuất hiện hùng ưng khổng lồ giương cánh, xếp hàng thành trận, phi nhanh trên vòm trời lao đến, khí khái bừng bừng, so với xe ngựa lại càng thêm hào hùng, hai cánh vỗ mạnh gọi cả gió lốc gầm thét.
Bên dưới ồn ào xôn xao.
Đội ngũ cự ưng từ từ hạ xuống.
Trên đất bằng, vô số người ghé mắt nhìn lại.
"Là người của Kim Trướng Vương Đình."
Ai đó lạnh nhạt nói.
Quan hệ của vương triều Đại Hạ và Kim Trướng Vương Đỉnh không tốt, năm nào cũng có chiến tranh, chưa bao giờ cho nhau vẻ mặt hòa nhã.
Áo trắng bị gió thổi tung bay, La Hồng nheo mắt, nhìn mười mấy người đi xuống từ đội ngũ hùng ưng.
Họ đều là thiên tài đến từ Kim Trướng Vương Đình.
Nam khoác áo lông cừu, đeo cung gỗ lim, da ngăm đen, hơi thở ngoan lệ.
Nữ lại mặc trang phục truyền thống đặc sắc rực rỡ, đủ loại đủ dạng tơ loại bọc quanh thân thể, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, hình thành chỉnh thể tươi sáng đối lập với đám đàn ông.
"Hừ! Người Hồ sao xứng vào Tắc Hạ Học Cung?"
Rất nhiều thiên tài của vương triều Đại Hạ đều đang ngồi trong xe liễn, có hộ đạo giả thiên tài hừ lạnh.
Ngay sau đó, một thanh phù kiếm nâng rèm vải xe ngựa lên, bắn tán loạn, lao thẳng về phía những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, gió chớp dữ dội, sát cơ nổi lên bốn phía.
Nhưng mà, đằng sau hùng ưng, nhóm thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình, cũng có hộ đạo giả.
Một gã đàn ông vạm vỡ hung ác bất ngờ mở một mắt ra, lấy cung cổ trên lưng xuống, nhanh chóng căng dây, mũi tên va chạm với phù kiếm, lực lượng khủng bố đục thủng phù kiếm, thẳng hướng hộ đạo giả sau xe ngựa.
Trong xe ngựa lại liên tục bắn ra bốn năm phù kiếm, mới gần như triệt tiêu được một mũi tên này.
"Tắc Hạ Học Cung chứa đựng trăm nhà, là vùng đất thiên tài tranh phong, tiềm long quật khởi, Đại Hạ được tu hành, thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình ta vì sao lại không được tu hành? Không có ba mươi vạn thiết kỵ La gia non sông Đại Hạ đã sớm đã bị chúng ta dẫm nát dưới gót chân!"
Đại hán một mắt cười lạnh.
"Thứ mười Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình... Hoàn Nhan Xa Cổ!"
Trong kiệu, vị tu sĩ phóng ra phù kiếm hít ngược khí lạnh.
Không ngờ lần này hộ đạo giả của Kim Trướng Vương Đình lại là kẻ tàn nhẫn như vậy.
Xung quanh cũng có rất nhiều tầm mắt sắc bén bắn ra tư trong các cỗ kiệu, nhìn chằm chằm đại hán một mắt ngồi nghiêm chỉnh trên hùng ưng.
La Hồng cũng tò mò nhìn qua.
"Ngươi là con của La Nhân Đồ?"
Đại hán một mắt lạnh lẽo nói.
"Hừ."
Lời này vừa ra, nhóm thiên tài Kim Trướng Vương Đình cũng sôi nổi nhìn sang, rất nhiều thiên chi kiêu tử của vương triều Đại Hạ cũng nhìn xem.
Trong lúc nhất thời, La Hồng vốn vô cùng khiêm tốn lại trở thành nơi chú mục của tất cả mọi người.
"Có biết con mắt của ta bị hủy thế nào không?"
Đại hán một mắt cười lạnh: "Đều nhờ hắc giáp thiết kỵ La gia ban tặng cả đấy!"
Dứt lời, đại hán lại lần nữa giương cung.
Mũi tên nhắm vào La Hồng.
Nguyên khí cả đất trời, vào giờ phút này, không ngừng tụ hội nơi mũi tên.
Tựa như vô số hạt sương, ngưng tụ thành giọt nước lớn bằng nắm tay.
Sát khí, không chút che giấu mà hiển hiện.
Xung quanh La Hồng, những bóng người lập tức lóe lên, những người vốn cách La Hồng khá gần đều nhanh chóng dịch chuyển, không muốn bị sát khí bao phủ.
"ĐM! Người Hồ mọi rợ cũng dám càn rỡ!"
Triệu Đông Hán thét to, rút đao ngăn trước người La Hồng, trên trán, trên cổ, gân xanh bị áp lực chèn ép lũ lượt nổi lên.
Bạch sam La Hồng tung bay, giữa hai lông mày có mấy phần nghiêm trọng.
Giờ khắc này, có cảm giác bị thiên địa phong tỏa.
La Hồng nhìn bốn phía, những thiên tài tuấn kiệt vương triều Đại Hạ, và cả hộ đạo giả của bọn họ, kẻ nào kẻ nấy đều mang bộ mặt thờ ơ.
La Hồng có chút hoảng hốt, nội tâm đả kích nặng nề.
Một tên người Hồ muốn giết con của một tướng quân ở biên giới vương triều Đại Hạ, những người này, tại sao lại không làm gì?
Máu lạnh vô tình đến vậy ư?
Được... Được lắm!
La Hồng ta... Ghi nhớ tất cả bọn mi!
Quả nhiên chính mình phải đủ mạnh, đủ ác mới có thể tự tin mà sống!
"Ngươi tên Hoàn Nhan Xa Cổ?"
La Hồng nhìn đại hán một mắt kéo cung nhắm vào hắn, hỏi.
Lúc mũi tên đại hán nhắm chuẩn.
La Hồng lấy sách da người, lấy cả bút than gỗ luôn mang theo bên mình, hạ nét bút viết xuống đó tên của Hoàn Nhan Xa Cổ.
"Giả thần giả quỷ."
Đại hán một mắt bĩu môi, bên trong con mắt duy nhất phản chiếu ảnh ngược của La Hồng, thả tay, mũi tên bắn ra.
Trời đất như cũng gầm lên một tiếng!
Một cây ngân thương rơi xuống từ trên trời, hung hăng đâm xuống, đâm nát mũi tên kia, cũng đâm vào giữa sườn núi.
Bụi bay mù mịt.
Có tiếng người tiến gần.
"Tắc Hạ Học Cung là nơi tranh phong của người trẻ tuổi, tên Hồ mọi rợ nhà ngươi đã uống nước hơn mấy chục năm cũng không biết xấu hổ ra tay? Khinh công tử nhà ta không có người bảo vệ?"
Viên người mù gõ nhẹ gậy trúc, áo trắng tung bay, xuất hiện bên cạnh La Hồng.
Khí tức đối chọi gay gắt.
Trong một chốc, trên đất bằng, mây gió biến đổi
“Tên họ của ta, chính ta cũng không nhớ rõ lắm.”
Phu tử cười cười.
“Ngươi là con trai của La Nhân Đồ sao?” Phu tử đánh giá La Hồng từ trên xuống dưới. Giờ phút này, trong mắt ông ta, La Hồng phát ra ngàn vạn Chính Dương khí, sáng chói đến mức cho người ta hoa mắt say mê.
“Chẳng lẽ lão tiên sinh cũng là tới đây giết bản công tử sao?” La Hồng nói.
Nhưng, La Hồng không cảm nhận được sát khí trên người lão nhân.
Lão nhân đánh giá La Hồng, cuối cùng, tầm mắt dừng ở bụng La Hồng, đó là vị trí của đan điền.
Giống như muốn nhìn thấu thứ gì đó.
Sát châu quay tròn, chẳng thể trốn khỏi ánh mắt của lão nhân.
La Hồng cảm giác chính mình bị nhìn thấu, sát châu trong đan điền, như không có cái gì ngăn cản, bị lão nhân nhìn rõ ràng.
Điều này làm cho La Hồng không khỏi biến sắc.
Hắn vươn tay, cầm chuôi kiếm Địa Giao trên lưng, kiếm khí trong kinh mạch bắt đầu vận chuyển.
Thậm chí, tinh thần còn khẽ động, định để Tà Ảnh Địch Sơn trốn vào trong bóng của lão nhân, bùng nổ một kích như lôi đình.
Lão nhân liếc mắt nhìn bóng của chính mình, nụ cười càng thêm nồng đậm: “Không cần thi triển thủ đoạn nhỏ này, nếu không, lão già ta không cẩn thận một cái sẽ làm tan chảy vật nhỏ kia đấy.”
Lão nhân nói.
Mồ hôi bắt đầu lăn xuống trên trán La Hồng.
Hắn vội vàng thu hồi Tà Ảnh Địch Sơn lại.
Tà Ảnh Địch Sơn mới vừa mới chui vào bóng dáng của đối phương, liền phát ra tiếng kêu gào thê lương, giống như băng tuyết gặp phải ánh mắt trời cháy bỏng mà tan chảy.
Thật đáng sợ!
“La tướng quân làm cho Tắc Hạ Học Cung rời khỏi kinh đô đến huyện An Bình, xem như đã giúp một vấn đề nhỏ, cho nên lão phu cũng sẽ hoàn trả lại.”
“Tà cũng không phải tà, chính cũng không phải chính.” Lão nhân nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu La Hồng.
La Hồng lại không có cách nào phản kháng.
“Thế đạo hiện giờ, tà không thể để lộ ra ngoài.”
“Chỉ cần không lầm đường lạc lối thì tất cả đều tốt.”
“Ngày mai, Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh, nhớ hãy đi, hơn nữa hãy nỗ lực đạt được danh ngạch. Áp lực cũng là động lực, chớ có lãng phí một mảnh khổ tâm của La tướng quân.”
Lão nhân nói, sau đó, vỗ nhẹ ba cái ở trên đỉnh đầu La Hồng.
Sau đó phiêu nhiên mà rời đi, bước đi chậm rãi trên phố, chỉ là thân hình như trích tiên lại mơ hồ không thấy rõ.
Tiếng ồn ào lại vang lên lên bên tai, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong, tiếng những thương khách đang vội vã hành tẩu.
Nếu không có Triệu Đông Hán quỳ rạp trên mặt đất ngáy khò khò, La Hồng thật sự cho rằng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Triệu Đông Hán cũng nhanh chóng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, bò dậy từ trên mặt đất, xách theo đao, bày ra vẻ mặt hung thần ác sát.
La Hồng nhìn tên hộ vệ rác rưởi này, không biết nói gì cho phải.
“Người đã đi rồi.” La Hồng nói.
Triệu Đông Hán hít một hơi thật sâu, ngồi xổm trên mặt đất vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Công tử à, lão Triệu ta rốt cục cũng nhớ ra lão nhân kia là người phương nào rồi.”
“Người kia chính là phu tử.”
Triệu Đông Hán nghĩ mà sợ, hắn ngang nhiên rút đao hướng về phía phu tử.
Nếu truyện này truyền ra, người đọc sách trong thiên hạ một người nhổ một ngụm nước bọt sợ cũng có thể dìm chết hắn.
Giờ phút này La Hồng lại là không rảnh để bận tâm đến lời Triệu Đông Hán nói.
Tâm trí hắn đang chìm vào trong đan điền.
Trong đan điền, tà sát khí toát lên, tà sát châu ngưng tụ được thông qua việc hấp thu khí tà sát của Tà tu vốn có chút xao động, thậm chí, có lúc còn thoát ra khỏi Chính Dương khí sáng chói quanh thân, tạo thành một vòng tà quang..
Nhưng, phu tử vỗ ba cái trên đỉnh đầu hắn, lại làm tà sát khí của hắn được củng cố, thậm chí càng trở nên ảm đạm và bình tĩnh hơn trước.
La Hồng xem như hiểu ra ý tứ câu tà không để lộ ra ngoài kia của phu tử.
Phu tử tất nhiên là nhìn ra tà sát khí trong đan điền hắn, đã biết thân phận Tà tu của hắn, cho nên ra tay giúp hắn áp chế tà sát khí đang phóng ra bên ngoài?
“Cho nên…… hiện tại Chính Dương khí của ta càng ngày càng nồng? Càng ngày càng thuần khiết?”
Mặt La Hồng sắp đen như đít nồi.
Hắn biết phu tử vì mặt mũi lão cha nên mới hảo tâm giúp hắn.
Nhưng là…… thật tình La Hồng rất khó chịu cùng phiền muộn.
“Không được, Tắc Hạ Học Cung này nhất định phải đến.”
La Hồng mắt nheo lại.
Trong thư lão cha lưu lại có nói, trong Tắc Hạ Học Cung tập trung học sinh thế lực đến từ khắp nơi, có lẽ cũng sẽ có kẻ có dụng tâm kín đáo với hắn, vậy việc nhắm vào đối tượng mục tiêu của hắn sẽ lại có đất dụng võ, giúp thu hoạch tội ác hẳn rất tiện lợi.
Cho nên, danh ngạch nhập Tắc Hạ Học Cung với La Hồng mà nói, nhất định phải có được!
Vào thời điểm La Hồng nghĩ như vậy…
Đông!
Có một tiếng chuông vang, phảng phất vang cả đất trời.
La Hồng ngoảnh đầu, bạch y phiêu dật, hướng mắt về Đông Sơn.
……
Đông!
Thanh âm chuông thánh nhân vang truyền đi khắp nơi trong nháy mắt.
Giống như ném một viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến cho gợn sóng nổi lên lăn tăn không ngừng.
Tiếng chuông truyền đi mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm…… Thậm chí vạn dặm!
Vào thời điểm nghe tiếng chuông vang lên, thư viện trong toàn bộ thiên hạ cũng rung lên chuông cổ. Trong lúc nhất thời, tiếng chuông sôi trào trên cả đại địa.
Tắc Hạ Học Cung dời đến huyện An Bình, hơn nữa còn gõ vang chuông thánh nhân, bắt đầu chiêu sinh, giống cơn lốc không ngừng truyền đi khắp nơi.
……
Đế kinh Đại Hạ, cửa thành cổ mở ra.
Từng chiếc, từng chiếc xe ngựa từ trong thành cổ chạy ra. Trong xe ngựa, đều là các đại gia tộc, thậm chí có cả những thiên chi kiêu tử trong người chảy xuôi huyết mạch hoàng gia.
Bọn họ được trưởng bối dẫn dắt, đi về phía huyện An Bình.
Những chiếc xe ngựa lần lượt ra khỏi cổng thành. Bánh xe ngựa như cưỡi mây, bay lên tạo nên khủng cảnh đồ sộ.
Không chỉ là hoàng thành, các đại phủ do Đại Hạ vương triều quản lí cũng đều mở cổng thành, có xe ngựa chậm rãi khởi hành, cũng có thanh niên tuấn kiệt giơ roi giục ngựa.
Chương 123 Tiếng chuông thánh nhân vang lên, tà ác không thể bị vạch trần (2)
Phía trên ngọn núi cổ xưa.
Cũng có rất nhiều tông phái mở sơn môn đã phủ đầy bụi, có đệ tử kiệt xuất đi ra từ tông môn.
Có đạo nhân đạp mây trò chuyện vui vẻ, mang theo tiểu đạo sĩ.
Cũng có lão tăng mang theo tiểu hòa thượng, bộ bộ sinh liên*
Bộ bộ sinh liên:Bước đi nở ra hoa sen.
Thậm chí xa hơn còn có Đại Sở, Đại Chu, cùng với Kim Trướng Vương Đình……
Cũng đều có xa liễn bay lên, bay ngang qua bầu trời, hướng tới huyện An Bình.
Đây đều là những hạng người có máu mặt, thần thông quảng đại.
Những tu sĩ bình thường tu vi hơi yếu lại không có ô dù khác, giục ngựa suốt đêm chạy như bay trên những con đường hướng về huyện An Bình.
Huyện nhỏ An Bình.
Cơ hồ ở trong một đêm liền trở thành trung tâm của cả thiên hạ, có thể hô mưa gọi gió……
Đêm dài, bầu trời đầy sao.
Trời rộng sao dày.
Trần quản gia mặc một thân áo xanh, tóc bạc bay bay, ngồi bên hồ sen, ngắm nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu.
Ông sử dụng Vọng Khí thuật sứt sẹo của bản thân, quan sát những khí tức mạnh mẽ đến từ bốn phương tám hướng, như chân long uốn lượn, đang bay nhanh hướng về huyện An Bình.
Đó là những vầng hào quang vận số của thiên kiêu yêu nghiệt.
Một màn này ở trong đêm tối rất chấn động.
Một đêm này, Vọng Khí Sư tuyệt đỉnh trong thiên hạ xác định là một đêm khó ngủ.
Khóe miệng Trần quản gia khẽ động.
“La gia, lần này dường như chơi có chút lớn, nhiều thiên kiêu yêu nghiệt như vậy? Áp lực hình như có chút lớn…Công tử…… Không biết có chịu được không?
……
La Hồng ngồi xếp bằng ở trong thư phòng, vận chuyển Kiếm Khí quyết, ngưng tụ kiếm quyết, dưỡng kiếm thuật……
Sau khi hắn luyện kiếm đến nửa đêm liền bắt đầu vận chuyển 《 Vong Linh Tà Ảnh 》, hắn muốn điều động trạng thái bản thân đến đỉnh cùng cực hạn.
La Hồng không biết bản thân mình kích động vì cái gì.
Có lẽ là bởi vì ngày mai sẽ là ngày hắn xuất phát một lần nữa trên con đường làm người xấu
Hoặc cũng bởi vì sắp được chạm mặt những thiên kiêu đến từ khắp chốn mà nội tâm sinh kích động
Tóm lại, một đêm này, ngủ không yên.
Khi mặt trời mọc ở phương đông, chiếu rọi ánh sáng cho nhân gian.
La Hồng mở mắt ra, luyện công pháp tà tu cả nửa đêm, Tà Sát khí trên người không có, ngược lại Chính Dương khí lại là như mặt trời mới mọc, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn chạy tới phòng bếp, hung hăng mắng Tiểu Đậu Hoa đang chuẩn bị bữa sáng một câu, thuận tiện mang theo một cái bánh quẩy, lưng đeo cổ kiếm Địa Giao được bao bọc cẩn thận trong vải trắng, đi ra khỏi La Phủ.
Triệu Đông Hán vẫn luôn dựa vào cửa chờ đợi, tự giác vác theo đao bên hông, đuổi theo La Hồng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi hết con phố dài trong ánh bình minh buổi sớm, tới dưới chân Đông Sơn.
Trên đám cỏ dại bên cạnh những phiến đá xanh còn những giọt sương mai chưa tan của buổi sớm.
La Hồng đeo kiếm, liếc mắt nhìn phía trên đỉnh núi Đông Sơn, trong ánh bình minh xán lạn, Tắc Hạ Học Cung hiện ra mơ hồ như tiên cảnh.
La Hồng phun ra một ngụm trọc khí.
Trong lòng mặc niệm một câu, vì tội ác!
Sau đó bạch y tung bay trong gió bước lên một bước, dẫm lên phiến đá xanh.
Trèo lên bậc đi lên đỉnh Đông Sơn.
La Hồng có biết Đông Sơn trong huyện An Bình, nó chỉ là một ngọn núi thấp bé mà thôi.
Khi La Hồng còn nhỏ, từng vác cái mông trần chạy loạn khắp cả ngọn núi, trong ấn tượng của hắn, leo lên Đông Sơn, chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng mà hôm nay, ngọn núi này lại cao vút tận tầng mây, tựa như tòa núi thần nối liền trời và đất.
Lúc La Hồng bước lên bậc đá thứ nhất lại tưởng như đang đi lên chân núi cao cả vạn trượng, có vô cùng vô tận bậc thang đang đợi hắn từng bước đi lên du ngoạn.
Áo trắng tung bay, lưng đeo cổ kiếm Địa Giao, bắt đầu chạy.
Triệu Đông Hán đi theo sau lưng La Hồng, bóng hai người bay vụt qua đường đá xanh trên núi, tốc độ cực nhanh.
Đông Sơn thay đổi rồi, vốn dĩ chỉ là một ngọn núi nhỏ thông thường, giờ lại cao đến mức khó mà tưởng nổi.
Cũng không biết đã leo bao lâu, La Hồng và Triệu Đông Hán mới đến lưng chừng núi.
La Hồng đến được đây đã mệt bở hơi tai, trán mướt mồ hôi, Triệu Đông Hán cũng không khác gì.
Giữa sườn núi có khoảng đất bằng lớn, sau nó là một đền thờ cao ngất tận mây, nhìn như vật ngăn cách giữa hai thế giới.
Khi La Hồng ngoảnh đầu nhìn xuống núi có thể thấy từng hình người nhỏ xíu, chạy như điên lên ngọn núi.
Không chỉ vậy.
Trên bầu trời, có tiếng tuấn mã hí vang, nghe như tiếng chuông lớn oang oang khắp cả khoảng không.
Phía xa xa, mấy chiếc xe ngựa cưỡi mây đạp gió bay vun vút đến Đông Sơn.
Những cỗ xe ngựa này nguy nga lộng lẫy, xa hoa cực điểm, tuấn mã cũng là ngựa thần nhất đẳng thiên hạ, ngựa đạp giữa trời, rẽ gió rẽ mây.
Phần lớn ngựa đều hạ xuống sườn núi, khí cơ mạnh mẽ, quấy xuống một trận lốc xoáy.
Mà... Đó mới là mở màn.
La Hồng có phần hâm mộ ngước nhìn những cỗ xe ngựa phi trên không mà đến.
Xe ngựa còn có thể bay?
Hắn không tưởng nổi, chẳng biết Trần tổng quản có làm được không nhỉ?
Sớm biết thế đã hỏi rồi, nhàn hơn việc thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu leo lên núi nhiều.
Đương nhiên, ngoài những cỗ xe ngoan ngoãn đỗ xuống đất bằng cũng không thiếu một vài kẻ có dã tâm, định ngồi xe ngựa lên thẳng đỉnh Đông Sơn, hạ xuống cung điện.
Có điều, cỗ xe ngựa vừa mới vượt qua điện thờ đã nổ tan tác chia năm xẻ bảy.
La Hồng đứng lặng giữa sườn núi nhìn thấy giữa thiên địa có một luồng khí hội tụ thành một bàn tay lớn trong suốt, nắm chặt lấy cái xe kia.
Cỗ xe ngựa hoa lệ tinh xảo kia nháy mắt nát thành cám.
Người bên trong hét lên thảm thiết.
Một luồng sáng đỏ bay ra, rơi mạnh xuống đất bằng, huyết quang tản đi, một bóng người quần áo hoa lệ, thở hồng hộc, trong mắt vẫn còn sợ hãi xuất hiện.
Mà trên bầu trời, một vị đại thần thông, đến cuối cùng lại bị bóp nát, đến cả một mẩu xương cũng không còn.
Bị bóp chết... Đó chính là một cao thủ Nhất phẩm đấy! Một cao thủ như vậy, ở trong gia tộc nào cũng là cực kỳ quan trọng.
Một màn này, chấn nhiếp tứ phương.
Chương 124 La Hồng ta, sẽ nhớ kỹ hết!
Vài cỗ xe ngựa vốn định vượt qua sườn núi bay thẳng tới Tắc Hạ Học Cung, giờ phút này thấy được thảm cảnh đã rút kinh nghiệm, đỗ xuống đất bằng.
"Tu vi Lý Trạng nguyên mạnh hơn rồi, hạo nhiên chính khí cũng bá đạo hơn, không hổ là Nho tu đi theo phu tử tu hành, sợ là chỉ kém nửa bước đạt tới nho tiên."
Trên đất bằng, mấy vị đại thần thông điều khiển xe ngựa đều ngưng trọng.
Từ trong xe ngựa, từng người trẻ tuổi đi ra, tỏa sáng lấp lánh chói mù cả mắt.
Có nam có nữ, tuấn tú xinh đẹp, đều là tuấn kiệt nhân gian.
Đây đều là thiên tài của vương triều Đại Hạ.
Có hộ đạo giả đại thần thông, cũng ngồi xe ngựa có thể bay lên trời.
So sánh với bọn họ thì La Hồng... Thật là quá mất mặt.
Chỉ dẫn theo một tên hộ vệ mặt mũi bặm trợn, đã thế còn hơi ngốc ngốc.
Tuấn kiệt có hộ đạo giả chết hơi nhếch nhác, xiêm áo sang trọng cũng rối loạn lung tung, tròng mắt đỏ quạch lại không thể nói gì.
Hộ đạo giả Nhất phẩm bị giết trong tích tắc, hắn còn nói được gì?
Món nợ này, chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.
Có không ít kẻ tuấn kiệt nhìn về đây, nhìn người đó chật vật nan kham, có mấy phần giễu cợt.
Vị tuấn kiệt kia lại ngẩng đầu, mắt lạnh như băng.
Dưới chân núi, càng ngày càng nhiều người, đông như kiến.
Bọn họ cũng giống La Hồng, đều đạp xuống gạch xanh mà lên sườn núi, đến trước đền thờ.
Ngươi đến như nước chảy, càng tụ càng nhiều.
Bãi đất lớn giữa sườn núi cũng dần chật chội.
Mà trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có xe ngựa bay hạ xuống, chỉ không còn mấy kẻ ngu xuẩn muốn xông thẳng lên đỉnh núi.
Bỗng nhiên, có âm thanh lanh lảnh vang lên xé rách sự yên bình buổi sớm.
Trên trời cao, xuất hiện hùng ưng khổng lồ giương cánh, xếp hàng thành trận, phi nhanh trên vòm trời lao đến, khí khái bừng bừng, so với xe ngựa lại càng thêm hào hùng, hai cánh vỗ mạnh gọi cả gió lốc gầm thét.
Bên dưới ồn ào xôn xao.
Đội ngũ cự ưng từ từ hạ xuống.
Trên đất bằng, vô số người ghé mắt nhìn lại.
"Là người của Kim Trướng Vương Đình."
Ai đó lạnh nhạt nói.
Quan hệ của vương triều Đại Hạ và Kim Trướng Vương Đỉnh không tốt, năm nào cũng có chiến tranh, chưa bao giờ cho nhau vẻ mặt hòa nhã.
Áo trắng bị gió thổi tung bay, La Hồng nheo mắt, nhìn mười mấy người đi xuống từ đội ngũ hùng ưng.
Họ đều là thiên tài đến từ Kim Trướng Vương Đình.
Nam khoác áo lông cừu, đeo cung gỗ lim, da ngăm đen, hơi thở ngoan lệ.
Nữ lại mặc trang phục truyền thống đặc sắc rực rỡ, đủ loại đủ dạng tơ loại bọc quanh thân thể, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, hình thành chỉnh thể tươi sáng đối lập với đám đàn ông.
"Hừ! Người Hồ sao xứng vào Tắc Hạ Học Cung?"
Rất nhiều thiên tài của vương triều Đại Hạ đều đang ngồi trong xe liễn, có hộ đạo giả thiên tài hừ lạnh.
Ngay sau đó, một thanh phù kiếm nâng rèm vải xe ngựa lên, bắn tán loạn, lao thẳng về phía những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, gió chớp dữ dội, sát cơ nổi lên bốn phía.
Nhưng mà, đằng sau hùng ưng, nhóm thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình, cũng có hộ đạo giả.
Một gã đàn ông vạm vỡ hung ác bất ngờ mở một mắt ra, lấy cung cổ trên lưng xuống, nhanh chóng căng dây, mũi tên va chạm với phù kiếm, lực lượng khủng bố đục thủng phù kiếm, thẳng hướng hộ đạo giả sau xe ngựa.
Trong xe ngựa lại liên tục bắn ra bốn năm phù kiếm, mới gần như triệt tiêu được một mũi tên này.
"Tắc Hạ Học Cung chứa đựng trăm nhà, là vùng đất thiên tài tranh phong, tiềm long quật khởi, Đại Hạ được tu hành, thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình ta vì sao lại không được tu hành? Không có ba mươi vạn thiết kỵ La gia non sông Đại Hạ đã sớm đã bị chúng ta dẫm nát dưới gót chân!"
Đại hán một mắt cười lạnh.
"Thứ mười Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình... Hoàn Nhan Xa Cổ!"
Trong kiệu, vị tu sĩ phóng ra phù kiếm hít ngược khí lạnh.
Không ngờ lần này hộ đạo giả của Kim Trướng Vương Đình lại là kẻ tàn nhẫn như vậy.
Xung quanh cũng có rất nhiều tầm mắt sắc bén bắn ra tư trong các cỗ kiệu, nhìn chằm chằm đại hán một mắt ngồi nghiêm chỉnh trên hùng ưng.
La Hồng cũng tò mò nhìn qua.
"Ngươi là con của La Nhân Đồ?"
Đại hán một mắt lạnh lẽo nói.
"Hừ."
Lời này vừa ra, nhóm thiên tài Kim Trướng Vương Đình cũng sôi nổi nhìn sang, rất nhiều thiên chi kiêu tử của vương triều Đại Hạ cũng nhìn xem.
Trong lúc nhất thời, La Hồng vốn vô cùng khiêm tốn lại trở thành nơi chú mục của tất cả mọi người.
"Có biết con mắt của ta bị hủy thế nào không?"
Đại hán một mắt cười lạnh: "Đều nhờ hắc giáp thiết kỵ La gia ban tặng cả đấy!"
Dứt lời, đại hán lại lần nữa giương cung.
Mũi tên nhắm vào La Hồng.
Nguyên khí cả đất trời, vào giờ phút này, không ngừng tụ hội nơi mũi tên.
Tựa như vô số hạt sương, ngưng tụ thành giọt nước lớn bằng nắm tay.
Sát khí, không chút che giấu mà hiển hiện.
Xung quanh La Hồng, những bóng người lập tức lóe lên, những người vốn cách La Hồng khá gần đều nhanh chóng dịch chuyển, không muốn bị sát khí bao phủ.
"ĐM! Người Hồ mọi rợ cũng dám càn rỡ!"
Triệu Đông Hán thét to, rút đao ngăn trước người La Hồng, trên trán, trên cổ, gân xanh bị áp lực chèn ép lũ lượt nổi lên.
Bạch sam La Hồng tung bay, giữa hai lông mày có mấy phần nghiêm trọng.
Giờ khắc này, có cảm giác bị thiên địa phong tỏa.
La Hồng nhìn bốn phía, những thiên tài tuấn kiệt vương triều Đại Hạ, và cả hộ đạo giả của bọn họ, kẻ nào kẻ nấy đều mang bộ mặt thờ ơ.
La Hồng có chút hoảng hốt, nội tâm đả kích nặng nề.
Một tên người Hồ muốn giết con của một tướng quân ở biên giới vương triều Đại Hạ, những người này, tại sao lại không làm gì?
Máu lạnh vô tình đến vậy ư?
Được... Được lắm!
La Hồng ta... Ghi nhớ tất cả bọn mi!
Quả nhiên chính mình phải đủ mạnh, đủ ác mới có thể tự tin mà sống!
"Ngươi tên Hoàn Nhan Xa Cổ?"
La Hồng nhìn đại hán một mắt kéo cung nhắm vào hắn, hỏi.
Lúc mũi tên đại hán nhắm chuẩn.
La Hồng lấy sách da người, lấy cả bút than gỗ luôn mang theo bên mình, hạ nét bút viết xuống đó tên của Hoàn Nhan Xa Cổ.
"Giả thần giả quỷ."
Đại hán một mắt bĩu môi, bên trong con mắt duy nhất phản chiếu ảnh ngược của La Hồng, thả tay, mũi tên bắn ra.
Trời đất như cũng gầm lên một tiếng!
Một cây ngân thương rơi xuống từ trên trời, hung hăng đâm xuống, đâm nát mũi tên kia, cũng đâm vào giữa sườn núi.
Bụi bay mù mịt.
Có tiếng người tiến gần.
"Tắc Hạ Học Cung là nơi tranh phong của người trẻ tuổi, tên Hồ mọi rợ nhà ngươi đã uống nước hơn mấy chục năm cũng không biết xấu hổ ra tay? Khinh công tử nhà ta không có người bảo vệ?"
Viên người mù gõ nhẹ gậy trúc, áo trắng tung bay, xuất hiện bên cạnh La Hồng.
Khí tức đối chọi gay gắt.
Trong một chốc, trên đất bằng, mây gió biến đổi
Bình luận facebook