-
Chương 128-130
Chương 128 Chém nửa cây hoa đào (2)
Hoàn Nhan Xa Cổ cười trào phúng.
Không ít hộ đạo giả xung quanh cũng gật đầu.
Tròng mắt Triệu Đông Hán chấn động kịch liệt, vết sẹo dữ tợn trên mặt giật giật liên hồi.
Nếu không phải chưa đủ mạnh, hắn ta đã cầm đao chém một phát vào cổ Hoàn Nhan Xa Cổ từ lâu rồi.
"Công tử nhà ta chính trực, chính nghĩa như vậy, tiêu diệt tà ma, bảo vệ nhân dân, diệt trừ mã phỉ, duy trì hòa bình, là tấm gương sáng chính nghĩa của huyện An Bình, một người tốt như vậy, cớ sao phải chịu chèn ép và áp bức đến thế chứ!"
Triệu Đông Hán nghiến răng.
"Danh tiếng chính nghĩa của người này quả thực đã từng nghe thấy."
"Chỉ tiếc hắn là con của La Nhân Đồ."
Có hộ đạo giả lắc đầu, lạnh lùng nói...
....
Chuyện bên ngoài ra sao, La Hồng tất nhiên không biết.
Vì lúc hắn vừa bước lên đường đá, đường đá hơi nghiêng, từa tựa như con rồng cố thủ ở Đông sơn, ẩn hiện mập mờ trong mây mù, dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ hết sức uy nghiêm.
La Hồng bước lên đường đá, trông nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến.
Hoa đào đung đưa, từng đóa hoa nở rộ rạng rỡ.
La Hồng dừng bước, bởi vì phía trước hắn là một rừng hoa đào, ngập kín sương trắng cùng mưa bụi. Sương trắng che mất đường đá lên núi, bốn phía xung quanh mờ mịt chẳng rõ.
Hắn đứng lặng ở đây, đợi đã lâu.
Sương trắng khuấy động, bên bậc thang đá nơi La Hồng đứng xuất hiện một đường lên núi khác.
Hai đường lên núi giao nhau trong rừng hoa đào.
Đào nở rộ cả vùng, xinh đẹp kiều diễm.
Lớp sương mù dày đặc sau rừng hoa đào từ từ trôi đi, lộ ra một con đường thang đá sâu hun hút, La Hồng thử bước lên nhưng lại không thể đạp được một bậc.
La Hồng híp mắt, Lý Tu Viễn nói chỉ có một đường thang đá, muốn lên đỉnh, buộc phải đấu tranh.
Nghĩ như vậy, La Hồng cũng không đi nữa.
Lưng hắn đeo cổ kiếm Địa Giao, ngồi xếp bằng dưới một tàng cây trong rừng hoa đào.
Gió thổi, áo trắng bay bay, cuốn cả những cánh hoa tàn rơi rơi.
Trên con đường đá xanh nhanh chóng có người, người kia hình như cũng thấy La Hồng ngồi xếp bằng trong rừng hoa đào, hơi ngẩn ra.
Một khắc sau, trên người gã bạo phát sát khí và chiến ý kinh người.
Theo người đó đi lên, mây mù lượn quanh cũng dần tản đi.
Một nữ tử người Hồ mặc quần áo sặc sỡ, thắt lưng vải dần hiện rõ, bên hông cô ả người Hồ này dắt loan đao, da dẻ trắng trẻo mịn màng, có mấy phần phong tình dị vực, ả bước vào rừng hoa đào, nhìn chằm chằm La Hồng, ánh mắt dần trở nên càn rỡ.
"Vận khí không tệ, ta lại là người đầu tiên gặp được con của La Nhân Đồ..."
"Giết được ngươi, ta nhất định sẽ nổi danh Vương Đình."
Nữ nhân người Hồ vui vẻ cười nói.
La Hồng ngồi khoanh chân, chậm rãi mở mắt, bình tĩnh liếc ả một cái.
Hắn đang thầm nghĩ xem giết người ở Tắc Hạ Học Cung có thể bị phạt hay không.
Chỉ là, hắn lại lười nghĩ sâu thêm.
Tranh đấu, phải dùng mạng mà tranh.
Trong phút chốc, kiếm khí xoáy lên từ giữa rừng đào, chém mất nửa cây hoa đào.
Mặc dù La Hồng đã viết tên Hoàng Nhan Xa Cổ vào sách da người, nhưng, tên này dù sao cũng là cao thủ Nhất phẩm, La Hồng cảm thấy nếu muốn giết được cao thủ Nhất phẩm mình còn phải bỏ ra nhiều thời gian và công sức nữa.
Có thể nói, giết Hoàn Nhan Xa Cổ chính là mục tiêu lâu dài.
Nhưng, ngoại trừ mục tiêu lâu dài, La Hồng còn có thể đặt ra một vài mục tiêu nhỏ.
Ví dụ như, những thiên tài người Hồ của Kim Trướng Vương Đình đều muốn giết La Hồng hắn kia.
Nếu đã như thế, vậy những tên tiểu tử này sẽ trở thành mục tiêu nhỏ của La Hồng, mục tiêu nhỏ để hắn thu gom tội ác.
Ở giữa rừng hoa đào, hoa bay tán loạn.
La Hồng nhìn những cánh hoa bay lượn khắp nơi, không biết là hoa thật hay hoa giả, dù sao, trong ký ức của hắn, phía trên Đông Sơn dường như chẳng hề có một rừng đào nở rộ như thế.
Trên người ả nữ nhân người Hồ quấn rất nhiều mảnh vải đầy màu sắc, nhưng lại không có vẻ cồng kềnh, thậm chí kiểu dáng còn có mấy phần độc đáo, phong tình.
Đương nhiên, La Hồng chẳng hề có hứng thú gì với loại phong tình này.
Kiếm khí nhanh chóng vận chuyển trong kinh mạch, kiếm khí bàng bạc hình thành một luồng khí tức đặc biệt, mang đến cảm giác áp bách đặc thù của kiếm tu.
Nơi xa, ả nữ nhân người Hồ vươn tay cầm chuôi loan đao bên hông.
Một luồng khí thế cường đại từ trên người ả bộc phát ra, giống như tuấn mã lao nhanh trên thảo nguyên, dưới vó ngựa là núi lở đất nứt.
La Hồng đứng dậy, áo trắng tung bay, Chính Dương khí trên người tỏa sáng như cầu vòng.
Hắn lấy sách da người ra, nghiêm túc nhìn về phía ả nữ nhân người Hồ kia.
“Dưới kiếm của bản công tử, không trảm hạng người vô danh, nói ra tên của ngươi đi.”
La Hồng nói.
Ả ta nhìn quyển sách trong tay La Hồng, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, trên gương mặt xinh xắn đột nhiên bật ra tiếng cười, trông vô cùng phong tình.
“Con trai của La Nhân Đồ, có lẽ là một kẻ ngu ngốc.”
Ả không nói tên của mình, mà đã rút loan đao trong tay ra.
Trên không trung, một bông hoa đào đang nhẹ nhàng rơi xuống, lập tức bị chém thành hai nửa.
Đao khí sắc bén, quét qua rừng đào, hướng thẳng vào mặt La Hồng mà chém đến, cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.
Nữ nhân này... chỉ tính tu vi thôi, đã đạt đến Võ tu Lục phẩm .
Hơn nữa, ả ta lại còn rất dũng mãnh, đao kiếm tàn nhẫn, mỗi một đao đều dùng sát chiêu chí mạng.
Hiển nhiên, nữ nhân này đã từng lên chiến trường, tắm qua máu tươi.
La Hồng hất cổ kiếm Địa Giao lên.
Tấm vải trắng quấn bên trên Địa Giao lần lượt nổ tung, để lộ ra thanh kiếm bằng đồng.
Đao khí va chạm với Địa Giao, tạo thành một lực chấn to lớn, khiến thân thể La Hồng run lên.
Chương 129 Chuyên trị xà bì tẩu vi
Loan đao trong tay ả người Hồ, là binh khí đặc thù trên thảo nguyên, binh lính của Kim Trướng Vương Đình, phần lớn đều sử dụng loan đao, tốc độ vung đao càng nhanh, quá trình chém vào xác thịt càng dễ.
Ả đạp xuống một bước, cánh hoa đào giật mình bay lên tứ tung.
Loan đao trong tay nhắm thẳng cổ La Hồng mà đến
Cảm giác áp bách rất mạnh, nhưng, Tà Sát khí trong đan điền La Hồng phun trào, đúng lúc rửa trôi sạch luồng khí áp bách này.
La Hồng phát động Địa Giao va chạm cùng loan đao, âm thanh Địa Giao vang vọng giữa rừng đào.
Hai người như hai con chim nhạn to lớn, giao phong rất nhanh, loan đao cùng cổ kiếm không ngừng va chạm, đao khí cùng kiếm khí bay ra khắp nơi.
Ở vũng bùn trên mặt đất, hay trên những cành đào, đều lưu lại vết tích dữ tợn.
Có điều, sau một lúc giao phong, La Hồng liền cảm nhận được sự chênh lệch về cảnh giới, mấy chiêu sau đó La Hồng có cảm giác kiếm khí của mình không thể tiếp tục được nữa, mà khí tức của ả nữ nhân người Hồ vẫn kéo dài không dứt, đao khí càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng, hắn giống như đang phải đối mặt với hàng ngàn con ngựa đang kinh hoàng lao nhanh.
“Chết đi!”
Trên gương mặt kiều diễm, hiển hiện đầy sát khí.
Giết chết con của La Nhân Đồ, đối ả mà nói, là một loại vinh quang vô thượng!
Ở giữa sinh tử, La Hồng lại rất bình tĩnh.
Mục đích của hắn là mượn ả ta để luyện kiếm. Hắn biết thiên phú kiếm đạo của mình chẳng ra sao cả, đã vậy, hắn chỉ có thể kích thích bản thân ở thời khắc sinh tử mà thôi.
Có lẽ, đây cũng là mục đích của lão cha tiện nghi kia đi. Tắc Hạ Học Cung xuất hiện tại huyện An Bình này, chính là vì muốn hắn tôi luyện kiếm đạo trong sinh tử.
Trên người La Hồng có rất nhiều vết đao, máu tràn ra.
Cơ thể hắn ngã lăn trên mặt đất, kiếm khí của cổ kiếm Địa Giao không ngừng tràn vào trong cơ thể.
So với những thanh kiếm thối nát trước đó, cổ kiếm Địa Giao mạnh hơn nhiều. Kiếm khí do La Hồng thúc đẩy vào đều được cổ kiếm Địa Giao tiếp nhận dễ dàng, âm thanh của kiếm khí vang vọng ra từ bên trong.
Cổ kiếm giống như một vật sống.
“Chỉ là một Bộc Kiếm Bát phẩm vậy mà La Nhân Đồ lại dám phóng tay mang cả Tắc Hạ Học Cung đến đây cho ngươi lịch luyên.”
Ả nữ nhân người Hồ nhìn chằm chằm La Hồng, mắt hơi híp lại.
Giờ phút này, bộ dạng La Hồng quả thực có hơi chật vật.
Lục phẩm cùng Bát phẩm, chênh nhau tới hai cấp, khác biệt một trời một vực.
Tuy ả ta không phải là người mạnh nhất của Kim Trướng Vương Đình, nhưng, ả ta lại là kẻ duy nhất có thể giết chết con trai của La Nhân Đồ.
Ong ong ong......
Theo kiếm khí trùng trùng điệp điệp không ngừng gia tăng.
Bên trong kinh mạch của La Hồng truyền đến cảm giác đau đơn do kiếm khí cắt đứt, ngũ tạng lục phủ giống như đang vỡ tan.
Nhưng ở dưới cảm giác đau đớn này, kiếm khí đang không ngừng được chồng lên nhau.
Chỉ trong chốc lát, đã có ba mươi sáu đạo kiếm khí xếp chồng.
Quanh thân La Hồng, khiến khí đột nhiên nổi lên như nấm mọc ra từ mặt đất, khiến cho từng gốc hoa đào cũng phải nghiêng trái ngã phải, cánh hoa rơi rụng không ngừng.
Giống như là một trận mưa hoa đào vừa rơi.
Hoa đào ở xung quanh La Hồng không ngừng bị thổi lên, xoay một vòng.
Ả nữ nhân người Hồ cũng là có mấy phần kinh ngạc, thế kiếm này...... Thật sự khiến cho ả có cảm giác bất an.
“Kiếm khí xếp chồng? Ngươi điên sao? Không sợ kinh mạch bị kiếm khí cắt đứt?”
Ánh mắt của ả ta rất sắc bén, nhìn ra được chỗ nguy hiểm trong chiêu kiếm của La Hồng.
La Hồng lại chỉ nhếch miệng nở nụ cười.
Kiếm khí vẫn liên tục vận chuyển, cảm giác đau nhói trong kinh mạch thuyên giảm rất nhiều, kiếm khí tiếp tục tăng lên.
Sau ba mươi sáu đạo, lại thêm mười hai đạo, trở thành bốn mươi tám đạo.
Kiếm khí đã được xếp chồng lên bốn mươi tám đạo.
La Hồng giờ phút này, tóc bay tán loạn, áo trắng phần phật, uy lực kiếm khí ngầm mang theo tiếng gầm nhẹ.
Sắc mặt ả nữ nhân người Hồ trở nên ngưng trọng.
Uy lực của một kiếm này của La Hồng, sợ là đã đạt đến Lục phẩm, thậm chí là Lục phẩm đỉnh phong.
Đứa con trai của La Nhân Đồ này, xem ra cũng không phải hạng vô dụng.
Khó trách lại được La Nhân Đồ ký thác kỳ vọng, dùng Tắc Hạ Học Cung để bồi luyện.
“Nhưng ... nếu kiếm của ngươi không chém trúng ta, thì xếp chồng kiếm khí có ích lợi gì? Chỉ phí công mà thôi.”
Ả cười lạnh chế giễu.
Cầm loan đao, những mảnh vải đầy sắc màu bắt đầu bay tán loạn, phía trên loan đao của ả, cũng có ánh sáng lướt qua, kiếm tích tụ ánh sáng, giống như thác nước cuồn cuộn.
Bàn chân đột nhiên rơi xuống, đạp ở trên mặt đất, như một mũi tên rời cung, cầm theo đao khí như thác nước, nhanh chóng phóng tới La Hồng.
Ả ta muốn dùng loan đao này lướt qua cổ La Hồng, cắt đầu hắn xuống.
Trong quá trình chạy, ả ta sử dụng quỹ đạo như rắn lướt.
Xà bì tẩu vi?
La Hồng cười.
Nữ nhân này rất thú vị......
Đáng tiếc...... Nữ nhân này cũng không biết đến thủ đoạn Tà tu của hắn là chuyên dùng để trị xà bì tẩu vi thế này?
Nữ nhân này chẳng biết gì về bản chất xấu xa của hắn cả.
La Hồng nhìn thấy ả nữ nhân toàn thân tràn đầy sát khí, thi triển xà bì tẩu vi, không ngừng tới gần mình kia.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, cằm hơi hếch lên.
Khoảng cách giữa hai người đang không ngừng rút ngắn......
Năm trượng, ba trượng, hai trượng...... Một trượng!
Bỗng dưng.
Khuôn mặt như mỡ đông của ả nữ nhân người Hồ bỗng biến sắc, có một luồng khí lạnh quét đến từ sau lưng ả.
Chỉ thấy bàn tay đang cầm kiếm giơ lên của La Hồng, đột nhiên nắm chặt.
Đúng lúc đó,, một bàn tay to lớn thô kệch nhô ra bên cạnh ả nữ nhân người Hồ, kéo lấy mắt cá chân của ả, khiến cho ả dù đang sử dụng xà bì tẩu vi cũng không thể nào trốn được.
Mà một kiếm La Hồng đã tích tụ một lúc lâu, đã cũng chém ra.
Địa Giao gầm thét.
Rừng đào như bị cơn lốc quét qua.
Cây hoa đào chấn động, từng cánh hoa đào rì rào rơi xuống, giống như bị người ta giội một gáo mực đỏ, những cánh hoa đào như đang chảy máu.
Chương 130 Công tử nhà ta, rất thích một tay trảm đầu nữ nhân (1)
Máu bắn phun ra, nhiễm đỏ cả hoa đào.
Trong đôi mắt nữ nhân người Hồ tràn đầy vẻ không thể tin được, trên làn da trắng nõn dính vài vài vệt máu, một vết kiếm dữ tợn, cắt qua lớp vải đầy màu sắc của ả ta, trên tấm vải chỉ còn lại màu máu.
Máu thịt bị chém lìa, để lộ cả xương trắng, máu tươi cùng các chất dịch khác màu đang không ngừng chảy ra.
Nữ nhân người Hồ cảm thấy hô hấp của mình dần trở nên nặng nề.
Ả ta nhìn chằm chằm La Hồng, nhìn thấy một kiếm kia vung ra, kiếm khí xếp chồng, La Hồng chống nạnh, hai con mắt trừng to như chuông đồng.
Kia...... Kia là tà thuật sao?
Trong lòng ả nữ nhân người Hồ tràn đầy nghi hoặc, cay đắng.
Ả vốn cho rằng La Hồng là người quang minh chính đại, là một kiếm tu quang minh lẫm liệt, dù sao, Chính Dương khí trên người La Hồng cũng quá chói sáng. Nhưng ả lại chẳng thể nào ngờ được, trong quá trình chiến đầu, La Hồng thế mà lại sử dụng thủ đoạn của Tà tu......
Bắt lấy mắt cá chân của ả, khiến ả không cách nào di chuyển được, rồi để lộ ra khí Tà Sát dày đặc.
Nói cách khác, La Hồng này...... vốn là một Tà tu?!
Ả người Hồ quỳ trên mặt đất, máu tươi ở dưới thân thể đã tạo thành một vũng.
La Hồng tụ bốn mươi tám đạo kiếm khí vào trong một kiếm, chặt đứt tất cả cơ hội sống của ả.
Cánh hoa đào run rẩy, trên đó còn có giọt máu trượt xuống, rơi trên gương mặt ả người Hồ, mái tóc dài rối tung.
Ả hơi nâng tầm mắt, trong đó chứa mấy phần mê man, không cam lòng cùng sự lưu luyến với thế giới này.
La Hồng áo trắng không nhuốm máu, chống cổ kiếm Địa Giao, ung dung nhìn đám mây trắng bay bay trên trời.
Ánh mắt hắn lướt ngang, một lần nữa rơi trên người ả người Hồ.
“Nghe nói có rất nhiều người muốn giết ta, ngươi không phải là người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng.”
“Ngươi biết không? Ta chỉ muốn an phận làm một tên Phôi Đản, sau đó thăng tiến thành Đại Phôi Đản, cuối cùng trở thành Siêu Cấp Đại Phôi Đản hại nước hại dân, thế nhưng...... Các ngươi luôn luôn muốn khiến ta không thoải mái, nếu các ngươi đã khiến ta không thoải mái, vậy ta cũng sẽ khiến các ngươi phải khó chịu theo.”
“Chính như lão Triệu đã nói, người khiến ta không vui, một đao trảm hết.”
Ả người Hồ nhìn La Hồng, có mấy phần hoảng hốt, thương thế dần chuyển biến xấu, sinh mệnh lực dần mất đi.
“Hiện tại có thể nói tên của ngươi cho ta không? Chẳng lẽ ngươi muốn đến khi chết vẫn làm một hồn ma vô danh sao?”
La Hồng lộ ra nụ cười rực rỡ.
Ả người Hồ che lấy vết thương, vẻ mặt bi thương. Ả là thiên tài, có lẽ so ra thì còn kém bọn Hoàn Nhan Hồng Liệt, nhưng là...... thiên phú của ả cũng không tồi.
Ả cũng không muốn vô danh chết đi.
“Ta......” Nữ nhân người Hồ há miệng ra, nhưng máu từ trong miệng ả tuôn ra.
“Ta tên...... Thác Bạt Băng......”
Ả nói, con mắt mang theo vài phần chờ mong, nhìn La Hồng.
Chỉ thấy, La Hồng lấy ra quyển sách da người, cầm bút than mang theo, từng nét viết lên ba chữ “Thác Bạt Băng”.
Viết xong, La Hồng cất sách đi.
Hắn tiến tới gần đôi tai oánh nhuận của Thác Bạt Băng, vén mái tóc xanh của ả lên, nói khẽ: “Thật ngoan”.
Sau đó, cổ kiếm Địa Giao trong tay lướt qua cổ Thác Bạt Băng, đột nhiên cắt ngang, chém đầu của ả xuống.
Thân và đầu Thác Bạt Băng bị tách rời, trên mặt ả vẫn mang theo dáng vẻ kinh ngạc.
Mà La Hồng lại đứng lên, mỉm cười, ta thật đúng là quá xấu xa.
Sau đó, hắn cầm nghiêng cổ kiếm Địa Giao, mũi kiếm chảy máu.
La Hồng nhìn thi thể Thác Bạt Băng, bỗng nhiên khoát tay.
“Đứng lên!”
Tà sát khí trong đan điền bị rút sạch.
Cái bóng vặn vẹo, giống như là từ trong chốn âm u trườn bò ra ngoài.
Tà Ảnh Thác Bạt Băng, chầm chậm nhúc nhích, bay ra khỏi cái bóng của ả ta.
La Hồng cười một tiếng, xua đi Tà Ảnh, mở ra bộ pháp, áo trắng bay lên, ở giữa cánh đào bị nhuốm máu bay tán loạn, tiếp tục bước đi trên con đường đá đã tan sương mù.
......
Trên bãi đất trống giữa sườn núi.
Bầu không khí bắt đầu trở nên có mấy phần đông lại.
Bởi vì, những người bảo vệ ở đây đều không phải kẻ yếu.
Người yếu nhất cũng đã có thực lực Nhị phẩm, cảm giác của bọn họ vô mạnh, có thể cảm nhận được bên trên đường đá không ngừng phát ra sức mạnh và năng lượng.
Hồi lâu, đền thờ phía sau đường đá, có người cô đơn đi xuống.
Có thân người bị trọng thương, gương mặt u ám, không cam lòng đi xuống.
Đường đá chỉ có một, hai người gặp nhau, nhất định phải đánh bại, hoặc là giết chết đối phương, mới có thể có cơ hội đạp lên con đường đá duy nhất kia.
Đột nhiên, có tiếng xôn xao truyền đến.
Một cỗ thi thể từ bên trên đường đá trượt xuống, máu nhuộm đỏ bậc thang đá xanh, mùi máu tươi có mấy phần nồng nặc gay mũi, đột nhiên lan rộng.
Các hộ vệ giả trong nháy mắt ánh mắt đã bị hấp dẫn.
Người đã chết.
Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh tuyển chọn vốn là một lần lịch luyện, không phải va chạm nhỏ nhoi gì.
Tử vong...... Kỳ thật cũng được xem là bình thường.
Nhưng là, những kẻ phải chết trước kia đều là những kẻ giang hồ bình thường, vô danh nhưng lần này, có vẻ không giống như thế.
“A Băng!”
Hoàn Nhan Xa Cổ đang ngưng thần dưỡng khí, ánh mắt trong chốc lát co lại, gầm lên giận dữ, toàn bộ bãi đất trống cũng đang chấn động run rẩy không thôi.
Hoàn Nhan Xa Cổ ôm lấy thi thể cùng đầu lâu đang lăn xuống của Thác Bạt Băng.
Trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn kinh ngạc, hiển nhiên trước khi chết ả ta vẫn không thể nào tin được.
Hoàn Nhan Xa Cổ lạnh cả người, gã không nghĩ tới Thác Bạt băng Lục phẩm đỉnh phong lại bị giết chết nhanh như vậy.
Thân phận của Thác Bạt Băng cũng không tầm thường, Thác Bạt gia ở Kim Trướng Vương Đình chính là thế gia vọng tộc.
Càng đừng nói cha của Thác Bạt Băng, còn là đệ nhất chủ tưởng ở Kim Trướng Vương Đình......
Những người hộ vệ xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng, người chết đầu tiên, lại là Kim Trướng Vương Đình.
Hoàn Nhan Xa Cổ cười trào phúng.
Không ít hộ đạo giả xung quanh cũng gật đầu.
Tròng mắt Triệu Đông Hán chấn động kịch liệt, vết sẹo dữ tợn trên mặt giật giật liên hồi.
Nếu không phải chưa đủ mạnh, hắn ta đã cầm đao chém một phát vào cổ Hoàn Nhan Xa Cổ từ lâu rồi.
"Công tử nhà ta chính trực, chính nghĩa như vậy, tiêu diệt tà ma, bảo vệ nhân dân, diệt trừ mã phỉ, duy trì hòa bình, là tấm gương sáng chính nghĩa của huyện An Bình, một người tốt như vậy, cớ sao phải chịu chèn ép và áp bức đến thế chứ!"
Triệu Đông Hán nghiến răng.
"Danh tiếng chính nghĩa của người này quả thực đã từng nghe thấy."
"Chỉ tiếc hắn là con của La Nhân Đồ."
Có hộ đạo giả lắc đầu, lạnh lùng nói...
....
Chuyện bên ngoài ra sao, La Hồng tất nhiên không biết.
Vì lúc hắn vừa bước lên đường đá, đường đá hơi nghiêng, từa tựa như con rồng cố thủ ở Đông sơn, ẩn hiện mập mờ trong mây mù, dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ hết sức uy nghiêm.
La Hồng bước lên đường đá, trông nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến.
Hoa đào đung đưa, từng đóa hoa nở rộ rạng rỡ.
La Hồng dừng bước, bởi vì phía trước hắn là một rừng hoa đào, ngập kín sương trắng cùng mưa bụi. Sương trắng che mất đường đá lên núi, bốn phía xung quanh mờ mịt chẳng rõ.
Hắn đứng lặng ở đây, đợi đã lâu.
Sương trắng khuấy động, bên bậc thang đá nơi La Hồng đứng xuất hiện một đường lên núi khác.
Hai đường lên núi giao nhau trong rừng hoa đào.
Đào nở rộ cả vùng, xinh đẹp kiều diễm.
Lớp sương mù dày đặc sau rừng hoa đào từ từ trôi đi, lộ ra một con đường thang đá sâu hun hút, La Hồng thử bước lên nhưng lại không thể đạp được một bậc.
La Hồng híp mắt, Lý Tu Viễn nói chỉ có một đường thang đá, muốn lên đỉnh, buộc phải đấu tranh.
Nghĩ như vậy, La Hồng cũng không đi nữa.
Lưng hắn đeo cổ kiếm Địa Giao, ngồi xếp bằng dưới một tàng cây trong rừng hoa đào.
Gió thổi, áo trắng bay bay, cuốn cả những cánh hoa tàn rơi rơi.
Trên con đường đá xanh nhanh chóng có người, người kia hình như cũng thấy La Hồng ngồi xếp bằng trong rừng hoa đào, hơi ngẩn ra.
Một khắc sau, trên người gã bạo phát sát khí và chiến ý kinh người.
Theo người đó đi lên, mây mù lượn quanh cũng dần tản đi.
Một nữ tử người Hồ mặc quần áo sặc sỡ, thắt lưng vải dần hiện rõ, bên hông cô ả người Hồ này dắt loan đao, da dẻ trắng trẻo mịn màng, có mấy phần phong tình dị vực, ả bước vào rừng hoa đào, nhìn chằm chằm La Hồng, ánh mắt dần trở nên càn rỡ.
"Vận khí không tệ, ta lại là người đầu tiên gặp được con của La Nhân Đồ..."
"Giết được ngươi, ta nhất định sẽ nổi danh Vương Đình."
Nữ nhân người Hồ vui vẻ cười nói.
La Hồng ngồi khoanh chân, chậm rãi mở mắt, bình tĩnh liếc ả một cái.
Hắn đang thầm nghĩ xem giết người ở Tắc Hạ Học Cung có thể bị phạt hay không.
Chỉ là, hắn lại lười nghĩ sâu thêm.
Tranh đấu, phải dùng mạng mà tranh.
Trong phút chốc, kiếm khí xoáy lên từ giữa rừng đào, chém mất nửa cây hoa đào.
Mặc dù La Hồng đã viết tên Hoàng Nhan Xa Cổ vào sách da người, nhưng, tên này dù sao cũng là cao thủ Nhất phẩm, La Hồng cảm thấy nếu muốn giết được cao thủ Nhất phẩm mình còn phải bỏ ra nhiều thời gian và công sức nữa.
Có thể nói, giết Hoàn Nhan Xa Cổ chính là mục tiêu lâu dài.
Nhưng, ngoại trừ mục tiêu lâu dài, La Hồng còn có thể đặt ra một vài mục tiêu nhỏ.
Ví dụ như, những thiên tài người Hồ của Kim Trướng Vương Đình đều muốn giết La Hồng hắn kia.
Nếu đã như thế, vậy những tên tiểu tử này sẽ trở thành mục tiêu nhỏ của La Hồng, mục tiêu nhỏ để hắn thu gom tội ác.
Ở giữa rừng hoa đào, hoa bay tán loạn.
La Hồng nhìn những cánh hoa bay lượn khắp nơi, không biết là hoa thật hay hoa giả, dù sao, trong ký ức của hắn, phía trên Đông Sơn dường như chẳng hề có một rừng đào nở rộ như thế.
Trên người ả nữ nhân người Hồ quấn rất nhiều mảnh vải đầy màu sắc, nhưng lại không có vẻ cồng kềnh, thậm chí kiểu dáng còn có mấy phần độc đáo, phong tình.
Đương nhiên, La Hồng chẳng hề có hứng thú gì với loại phong tình này.
Kiếm khí nhanh chóng vận chuyển trong kinh mạch, kiếm khí bàng bạc hình thành một luồng khí tức đặc biệt, mang đến cảm giác áp bách đặc thù của kiếm tu.
Nơi xa, ả nữ nhân người Hồ vươn tay cầm chuôi loan đao bên hông.
Một luồng khí thế cường đại từ trên người ả bộc phát ra, giống như tuấn mã lao nhanh trên thảo nguyên, dưới vó ngựa là núi lở đất nứt.
La Hồng đứng dậy, áo trắng tung bay, Chính Dương khí trên người tỏa sáng như cầu vòng.
Hắn lấy sách da người ra, nghiêm túc nhìn về phía ả nữ nhân người Hồ kia.
“Dưới kiếm của bản công tử, không trảm hạng người vô danh, nói ra tên của ngươi đi.”
La Hồng nói.
Ả ta nhìn quyển sách trong tay La Hồng, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, trên gương mặt xinh xắn đột nhiên bật ra tiếng cười, trông vô cùng phong tình.
“Con trai của La Nhân Đồ, có lẽ là một kẻ ngu ngốc.”
Ả không nói tên của mình, mà đã rút loan đao trong tay ra.
Trên không trung, một bông hoa đào đang nhẹ nhàng rơi xuống, lập tức bị chém thành hai nửa.
Đao khí sắc bén, quét qua rừng đào, hướng thẳng vào mặt La Hồng mà chém đến, cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.
Nữ nhân này... chỉ tính tu vi thôi, đã đạt đến Võ tu Lục phẩm .
Hơn nữa, ả ta lại còn rất dũng mãnh, đao kiếm tàn nhẫn, mỗi một đao đều dùng sát chiêu chí mạng.
Hiển nhiên, nữ nhân này đã từng lên chiến trường, tắm qua máu tươi.
La Hồng hất cổ kiếm Địa Giao lên.
Tấm vải trắng quấn bên trên Địa Giao lần lượt nổ tung, để lộ ra thanh kiếm bằng đồng.
Đao khí va chạm với Địa Giao, tạo thành một lực chấn to lớn, khiến thân thể La Hồng run lên.
Chương 129 Chuyên trị xà bì tẩu vi
Loan đao trong tay ả người Hồ, là binh khí đặc thù trên thảo nguyên, binh lính của Kim Trướng Vương Đình, phần lớn đều sử dụng loan đao, tốc độ vung đao càng nhanh, quá trình chém vào xác thịt càng dễ.
Ả đạp xuống một bước, cánh hoa đào giật mình bay lên tứ tung.
Loan đao trong tay nhắm thẳng cổ La Hồng mà đến
Cảm giác áp bách rất mạnh, nhưng, Tà Sát khí trong đan điền La Hồng phun trào, đúng lúc rửa trôi sạch luồng khí áp bách này.
La Hồng phát động Địa Giao va chạm cùng loan đao, âm thanh Địa Giao vang vọng giữa rừng đào.
Hai người như hai con chim nhạn to lớn, giao phong rất nhanh, loan đao cùng cổ kiếm không ngừng va chạm, đao khí cùng kiếm khí bay ra khắp nơi.
Ở vũng bùn trên mặt đất, hay trên những cành đào, đều lưu lại vết tích dữ tợn.
Có điều, sau một lúc giao phong, La Hồng liền cảm nhận được sự chênh lệch về cảnh giới, mấy chiêu sau đó La Hồng có cảm giác kiếm khí của mình không thể tiếp tục được nữa, mà khí tức của ả nữ nhân người Hồ vẫn kéo dài không dứt, đao khí càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng, hắn giống như đang phải đối mặt với hàng ngàn con ngựa đang kinh hoàng lao nhanh.
“Chết đi!”
Trên gương mặt kiều diễm, hiển hiện đầy sát khí.
Giết chết con của La Nhân Đồ, đối ả mà nói, là một loại vinh quang vô thượng!
Ở giữa sinh tử, La Hồng lại rất bình tĩnh.
Mục đích của hắn là mượn ả ta để luyện kiếm. Hắn biết thiên phú kiếm đạo của mình chẳng ra sao cả, đã vậy, hắn chỉ có thể kích thích bản thân ở thời khắc sinh tử mà thôi.
Có lẽ, đây cũng là mục đích của lão cha tiện nghi kia đi. Tắc Hạ Học Cung xuất hiện tại huyện An Bình này, chính là vì muốn hắn tôi luyện kiếm đạo trong sinh tử.
Trên người La Hồng có rất nhiều vết đao, máu tràn ra.
Cơ thể hắn ngã lăn trên mặt đất, kiếm khí của cổ kiếm Địa Giao không ngừng tràn vào trong cơ thể.
So với những thanh kiếm thối nát trước đó, cổ kiếm Địa Giao mạnh hơn nhiều. Kiếm khí do La Hồng thúc đẩy vào đều được cổ kiếm Địa Giao tiếp nhận dễ dàng, âm thanh của kiếm khí vang vọng ra từ bên trong.
Cổ kiếm giống như một vật sống.
“Chỉ là một Bộc Kiếm Bát phẩm vậy mà La Nhân Đồ lại dám phóng tay mang cả Tắc Hạ Học Cung đến đây cho ngươi lịch luyên.”
Ả nữ nhân người Hồ nhìn chằm chằm La Hồng, mắt hơi híp lại.
Giờ phút này, bộ dạng La Hồng quả thực có hơi chật vật.
Lục phẩm cùng Bát phẩm, chênh nhau tới hai cấp, khác biệt một trời một vực.
Tuy ả ta không phải là người mạnh nhất của Kim Trướng Vương Đình, nhưng, ả ta lại là kẻ duy nhất có thể giết chết con trai của La Nhân Đồ.
Ong ong ong......
Theo kiếm khí trùng trùng điệp điệp không ngừng gia tăng.
Bên trong kinh mạch của La Hồng truyền đến cảm giác đau đơn do kiếm khí cắt đứt, ngũ tạng lục phủ giống như đang vỡ tan.
Nhưng ở dưới cảm giác đau đớn này, kiếm khí đang không ngừng được chồng lên nhau.
Chỉ trong chốc lát, đã có ba mươi sáu đạo kiếm khí xếp chồng.
Quanh thân La Hồng, khiến khí đột nhiên nổi lên như nấm mọc ra từ mặt đất, khiến cho từng gốc hoa đào cũng phải nghiêng trái ngã phải, cánh hoa rơi rụng không ngừng.
Giống như là một trận mưa hoa đào vừa rơi.
Hoa đào ở xung quanh La Hồng không ngừng bị thổi lên, xoay một vòng.
Ả nữ nhân người Hồ cũng là có mấy phần kinh ngạc, thế kiếm này...... Thật sự khiến cho ả có cảm giác bất an.
“Kiếm khí xếp chồng? Ngươi điên sao? Không sợ kinh mạch bị kiếm khí cắt đứt?”
Ánh mắt của ả ta rất sắc bén, nhìn ra được chỗ nguy hiểm trong chiêu kiếm của La Hồng.
La Hồng lại chỉ nhếch miệng nở nụ cười.
Kiếm khí vẫn liên tục vận chuyển, cảm giác đau nhói trong kinh mạch thuyên giảm rất nhiều, kiếm khí tiếp tục tăng lên.
Sau ba mươi sáu đạo, lại thêm mười hai đạo, trở thành bốn mươi tám đạo.
Kiếm khí đã được xếp chồng lên bốn mươi tám đạo.
La Hồng giờ phút này, tóc bay tán loạn, áo trắng phần phật, uy lực kiếm khí ngầm mang theo tiếng gầm nhẹ.
Sắc mặt ả nữ nhân người Hồ trở nên ngưng trọng.
Uy lực của một kiếm này của La Hồng, sợ là đã đạt đến Lục phẩm, thậm chí là Lục phẩm đỉnh phong.
Đứa con trai của La Nhân Đồ này, xem ra cũng không phải hạng vô dụng.
Khó trách lại được La Nhân Đồ ký thác kỳ vọng, dùng Tắc Hạ Học Cung để bồi luyện.
“Nhưng ... nếu kiếm của ngươi không chém trúng ta, thì xếp chồng kiếm khí có ích lợi gì? Chỉ phí công mà thôi.”
Ả cười lạnh chế giễu.
Cầm loan đao, những mảnh vải đầy sắc màu bắt đầu bay tán loạn, phía trên loan đao của ả, cũng có ánh sáng lướt qua, kiếm tích tụ ánh sáng, giống như thác nước cuồn cuộn.
Bàn chân đột nhiên rơi xuống, đạp ở trên mặt đất, như một mũi tên rời cung, cầm theo đao khí như thác nước, nhanh chóng phóng tới La Hồng.
Ả ta muốn dùng loan đao này lướt qua cổ La Hồng, cắt đầu hắn xuống.
Trong quá trình chạy, ả ta sử dụng quỹ đạo như rắn lướt.
Xà bì tẩu vi?
La Hồng cười.
Nữ nhân này rất thú vị......
Đáng tiếc...... Nữ nhân này cũng không biết đến thủ đoạn Tà tu của hắn là chuyên dùng để trị xà bì tẩu vi thế này?
Nữ nhân này chẳng biết gì về bản chất xấu xa của hắn cả.
La Hồng nhìn thấy ả nữ nhân toàn thân tràn đầy sát khí, thi triển xà bì tẩu vi, không ngừng tới gần mình kia.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, cằm hơi hếch lên.
Khoảng cách giữa hai người đang không ngừng rút ngắn......
Năm trượng, ba trượng, hai trượng...... Một trượng!
Bỗng dưng.
Khuôn mặt như mỡ đông của ả nữ nhân người Hồ bỗng biến sắc, có một luồng khí lạnh quét đến từ sau lưng ả.
Chỉ thấy bàn tay đang cầm kiếm giơ lên của La Hồng, đột nhiên nắm chặt.
Đúng lúc đó,, một bàn tay to lớn thô kệch nhô ra bên cạnh ả nữ nhân người Hồ, kéo lấy mắt cá chân của ả, khiến cho ả dù đang sử dụng xà bì tẩu vi cũng không thể nào trốn được.
Mà một kiếm La Hồng đã tích tụ một lúc lâu, đã cũng chém ra.
Địa Giao gầm thét.
Rừng đào như bị cơn lốc quét qua.
Cây hoa đào chấn động, từng cánh hoa đào rì rào rơi xuống, giống như bị người ta giội một gáo mực đỏ, những cánh hoa đào như đang chảy máu.
Chương 130 Công tử nhà ta, rất thích một tay trảm đầu nữ nhân (1)
Máu bắn phun ra, nhiễm đỏ cả hoa đào.
Trong đôi mắt nữ nhân người Hồ tràn đầy vẻ không thể tin được, trên làn da trắng nõn dính vài vài vệt máu, một vết kiếm dữ tợn, cắt qua lớp vải đầy màu sắc của ả ta, trên tấm vải chỉ còn lại màu máu.
Máu thịt bị chém lìa, để lộ cả xương trắng, máu tươi cùng các chất dịch khác màu đang không ngừng chảy ra.
Nữ nhân người Hồ cảm thấy hô hấp của mình dần trở nên nặng nề.
Ả ta nhìn chằm chằm La Hồng, nhìn thấy một kiếm kia vung ra, kiếm khí xếp chồng, La Hồng chống nạnh, hai con mắt trừng to như chuông đồng.
Kia...... Kia là tà thuật sao?
Trong lòng ả nữ nhân người Hồ tràn đầy nghi hoặc, cay đắng.
Ả vốn cho rằng La Hồng là người quang minh chính đại, là một kiếm tu quang minh lẫm liệt, dù sao, Chính Dương khí trên người La Hồng cũng quá chói sáng. Nhưng ả lại chẳng thể nào ngờ được, trong quá trình chiến đầu, La Hồng thế mà lại sử dụng thủ đoạn của Tà tu......
Bắt lấy mắt cá chân của ả, khiến ả không cách nào di chuyển được, rồi để lộ ra khí Tà Sát dày đặc.
Nói cách khác, La Hồng này...... vốn là một Tà tu?!
Ả người Hồ quỳ trên mặt đất, máu tươi ở dưới thân thể đã tạo thành một vũng.
La Hồng tụ bốn mươi tám đạo kiếm khí vào trong một kiếm, chặt đứt tất cả cơ hội sống của ả.
Cánh hoa đào run rẩy, trên đó còn có giọt máu trượt xuống, rơi trên gương mặt ả người Hồ, mái tóc dài rối tung.
Ả hơi nâng tầm mắt, trong đó chứa mấy phần mê man, không cam lòng cùng sự lưu luyến với thế giới này.
La Hồng áo trắng không nhuốm máu, chống cổ kiếm Địa Giao, ung dung nhìn đám mây trắng bay bay trên trời.
Ánh mắt hắn lướt ngang, một lần nữa rơi trên người ả người Hồ.
“Nghe nói có rất nhiều người muốn giết ta, ngươi không phải là người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng.”
“Ngươi biết không? Ta chỉ muốn an phận làm một tên Phôi Đản, sau đó thăng tiến thành Đại Phôi Đản, cuối cùng trở thành Siêu Cấp Đại Phôi Đản hại nước hại dân, thế nhưng...... Các ngươi luôn luôn muốn khiến ta không thoải mái, nếu các ngươi đã khiến ta không thoải mái, vậy ta cũng sẽ khiến các ngươi phải khó chịu theo.”
“Chính như lão Triệu đã nói, người khiến ta không vui, một đao trảm hết.”
Ả người Hồ nhìn La Hồng, có mấy phần hoảng hốt, thương thế dần chuyển biến xấu, sinh mệnh lực dần mất đi.
“Hiện tại có thể nói tên của ngươi cho ta không? Chẳng lẽ ngươi muốn đến khi chết vẫn làm một hồn ma vô danh sao?”
La Hồng lộ ra nụ cười rực rỡ.
Ả người Hồ che lấy vết thương, vẻ mặt bi thương. Ả là thiên tài, có lẽ so ra thì còn kém bọn Hoàn Nhan Hồng Liệt, nhưng là...... thiên phú của ả cũng không tồi.
Ả cũng không muốn vô danh chết đi.
“Ta......” Nữ nhân người Hồ há miệng ra, nhưng máu từ trong miệng ả tuôn ra.
“Ta tên...... Thác Bạt Băng......”
Ả nói, con mắt mang theo vài phần chờ mong, nhìn La Hồng.
Chỉ thấy, La Hồng lấy ra quyển sách da người, cầm bút than mang theo, từng nét viết lên ba chữ “Thác Bạt Băng”.
Viết xong, La Hồng cất sách đi.
Hắn tiến tới gần đôi tai oánh nhuận của Thác Bạt Băng, vén mái tóc xanh của ả lên, nói khẽ: “Thật ngoan”.
Sau đó, cổ kiếm Địa Giao trong tay lướt qua cổ Thác Bạt Băng, đột nhiên cắt ngang, chém đầu của ả xuống.
Thân và đầu Thác Bạt Băng bị tách rời, trên mặt ả vẫn mang theo dáng vẻ kinh ngạc.
Mà La Hồng lại đứng lên, mỉm cười, ta thật đúng là quá xấu xa.
Sau đó, hắn cầm nghiêng cổ kiếm Địa Giao, mũi kiếm chảy máu.
La Hồng nhìn thi thể Thác Bạt Băng, bỗng nhiên khoát tay.
“Đứng lên!”
Tà sát khí trong đan điền bị rút sạch.
Cái bóng vặn vẹo, giống như là từ trong chốn âm u trườn bò ra ngoài.
Tà Ảnh Thác Bạt Băng, chầm chậm nhúc nhích, bay ra khỏi cái bóng của ả ta.
La Hồng cười một tiếng, xua đi Tà Ảnh, mở ra bộ pháp, áo trắng bay lên, ở giữa cánh đào bị nhuốm máu bay tán loạn, tiếp tục bước đi trên con đường đá đã tan sương mù.
......
Trên bãi đất trống giữa sườn núi.
Bầu không khí bắt đầu trở nên có mấy phần đông lại.
Bởi vì, những người bảo vệ ở đây đều không phải kẻ yếu.
Người yếu nhất cũng đã có thực lực Nhị phẩm, cảm giác của bọn họ vô mạnh, có thể cảm nhận được bên trên đường đá không ngừng phát ra sức mạnh và năng lượng.
Hồi lâu, đền thờ phía sau đường đá, có người cô đơn đi xuống.
Có thân người bị trọng thương, gương mặt u ám, không cam lòng đi xuống.
Đường đá chỉ có một, hai người gặp nhau, nhất định phải đánh bại, hoặc là giết chết đối phương, mới có thể có cơ hội đạp lên con đường đá duy nhất kia.
Đột nhiên, có tiếng xôn xao truyền đến.
Một cỗ thi thể từ bên trên đường đá trượt xuống, máu nhuộm đỏ bậc thang đá xanh, mùi máu tươi có mấy phần nồng nặc gay mũi, đột nhiên lan rộng.
Các hộ vệ giả trong nháy mắt ánh mắt đã bị hấp dẫn.
Người đã chết.
Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh tuyển chọn vốn là một lần lịch luyện, không phải va chạm nhỏ nhoi gì.
Tử vong...... Kỳ thật cũng được xem là bình thường.
Nhưng là, những kẻ phải chết trước kia đều là những kẻ giang hồ bình thường, vô danh nhưng lần này, có vẻ không giống như thế.
“A Băng!”
Hoàn Nhan Xa Cổ đang ngưng thần dưỡng khí, ánh mắt trong chốc lát co lại, gầm lên giận dữ, toàn bộ bãi đất trống cũng đang chấn động run rẩy không thôi.
Hoàn Nhan Xa Cổ ôm lấy thi thể cùng đầu lâu đang lăn xuống của Thác Bạt Băng.
Trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn kinh ngạc, hiển nhiên trước khi chết ả ta vẫn không thể nào tin được.
Hoàn Nhan Xa Cổ lạnh cả người, gã không nghĩ tới Thác Bạt băng Lục phẩm đỉnh phong lại bị giết chết nhanh như vậy.
Thân phận của Thác Bạt Băng cũng không tầm thường, Thác Bạt gia ở Kim Trướng Vương Đình chính là thế gia vọng tộc.
Càng đừng nói cha của Thác Bạt Băng, còn là đệ nhất chủ tưởng ở Kim Trướng Vương Đình......
Những người hộ vệ xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng, người chết đầu tiên, lại là Kim Trướng Vương Đình.
Bình luận facebook