-
Chương 125-127
Chương 125 Đông sơn hữu kính, phu tử thu đồ (1)
La Hồng đâu ngờ rằng ở Tắc Hạ Học Cung còn có cao thủ người Hồ ra tay với mình.
Sát khí đáng sợ nhường kia, La Hồng khó mà quên nổi.
Món nợ hôm nay, không thể bỏ qua được, chưa kể hắn đã viết tên Hoàn Nhan Xa Cổ vào sách da người, sớm muộn cũng có một ngày, La Hồng hắn sẽ trả lại hết, tội ác trên người Hoàn Nhan Xa Cổ hắn sẽ thu về hết.
Hơn nữa, nếu La Hồng không đoán sai, theo cái tính cách thối nát của sách da người, với thực lực của Hoàn Nhan Xa Cổ, tội ác lấy được chắc chắn vô cùng khả quan.
Thực lực càng mạnh, thì đối tượng được nhắm vào sẽ cung cấp càng nhiều tội ác.
Bụi bay mịt mù, sát cơ tứ phía.
"Là Viên Thành Cương, Thương vương Viên Thành Cương... Từ phủ Giang Lăng đến huyện An Bình, cố ý tới khiêu chiến Hoá Long kiếm."
"Viên Thành Cương gia nhập La gia à? Sao lại thành hộ đạo giả công tử nhà họ La rồi?"
"Nghe nói lần trước La Nhân Đồ trở về huyện An Bình, đầu người bị chém rơi như ngả rạ, chắc hẳn Viên Thành Cương đã gia nhập La phủ mới bảo vệ được mạng mình."
Xung quanh có không ít nhân khách giang hồ nhìn Viên Thành Cương, kích động nói.
Đại hán một mắt nhìn chằm chằm Viên Thành Cương, uy thế toả ra từ ngân thương, khiến gã cảm thấy thêm mấy phần ngưng trọng.
"Hộ đạo giả của con trai La Nhân Đồ, ngươi cũng dám làm... Cẩn thận chết oan.”
Đại hán một mắt nói.
Viên Thành Cương ôm cây trúc, nghiêng đầu cười: "Cảm ơn đã quan tâm, cái mạng rách rưới này của lão hủ vốn được nhặt về, có thể bảo vệ công tử chu toàn đã là phúc ba đời."
Lời của Viên mù làm đại hán một mắt cười khẩy.
Bầu không khí vẫn vô cùng căng thẳng.
Nhưng cùng với khí cơ một số hộ đạo giả của vài thiên kiêu phóng ra, Hoàn Nhan Xa Cổ buộc phải thả cung xuống.
Một đám mã hậu pháo [1], Hoàn Nhan Xa Cổ cười giễu cợt, trước sau vẫn khinh thường nhóm cường giả Đại Hạ.
[1:马后炮 [mǎhòupào] mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)]
Dưới cái nhìn của Hoàn Nhan Xa Cổ, người Đại Hạ có thể được coi là cường giả chỉ có La Nhân Đồ và những cường giả chỉ huy ba mươi vạn thiết kỵ kia.
Cả người Triệu Đông Hán sớm đã đầm đìa mồ hôi, thấm ướt cả xiêm áo.
Viên mù thu ngân thương về.
Cẩn thận bỏ vào hộp gỗ lê vàng, ôm cây trúc đứng lù lù bất động.
La Hồng và Triệu Đông Hán đều đến cạnh ông.
Vậy mới có cảm giác an toàn hơn một tí.
La Hồng không ngờ Viên mù trước đó còn đánh với Trần tổng quản một trận giờ lại trở thành hộ đạo giả của mình.
"Công tử không phải lo quá, Tắc Hạ Học Cung có quy tắc của Tắc Hạ Học Cung, miếu thờ này chính là đường ranh giới, đi qua miếu thờ tức là vào sơn môn của Tắc Hạ Học Cung, không cho phép hộ đạo giả vượt qua."
"Thứ thực sự có uy hiếp với công tử, gây áp lực cho công tử không phải đám hộ đạo giả kia, mà là những thiên kiêu yêu nghiệt đến từ Tứ Hải Bát Hoang."
"Tranh đấu giữa những thiên kiêu yêu nghiệt mới thật sự là hung hiểm nhất, vận mệnh mỗi người một khác, thiên kiêu yêu nghiệt muốn trưởng thành buộc phải dẫm lên thi thể những thiên kiêu khác, công tử phải tự bảo trọng lấy mình, vào Tắc Hạ Học Cung mới là lúc nguy hiểm bắt đầu."
"Bên ngoài học cung, công tử có thể yên tâm, lão hủ đảm bảo công tử không có việc gì."
Viên mù cười nói.
"Lão hủ mù mắt nhưng để ngăn cản mấy thứ linh tinh vẫn còn thừa sức."
La Hồng nghe vậy cũng không nghi ngờ gì. Vị Thương Vương này quả thực là một người ngay thẳng, trận chiến ngoài huyện An Bình hồi trước nếu không phải Thương Vương nhường một bước, không cuốn lấy Trần tổng quản, thế cục có thể sẽ càng thêm khó đoán định.
Đang lúc trò chuyện.
Bốn phía Đông sơn đột nhiên có hào quang phun trào.
Có lão tăng bộ bộ sinh liên dẫn theo tiểu tăng, có đạo nhân đạp mây cưỡi gió, dẫn theo tiểu đạo nhân.
Còn có xe ngựa hoa lệ vượt trời bay đến.
"Cả người Đại Chu, Đại Sở cũng đã tới." Có người nhìn trời, hít sâu một hơi, nặng nề nói.
Không khí trên khu đất bằng ngày một kỳ lạ, giống như có xoáy nước tụ trong gió bão.
Nhân khách giang hồ bình thường giờ này đã run lẩy bẩy.
Tắc Hạ Học Cung mở, thiên kiêu tề tụ ở Đông sơn, những người thường như bọn họ có lẽ chỉ mang phận lá cây làm nền cho đám thiên chi kiêu tử mà thôi.
Dù thế, bọn họ vẫn không hối hận, Tắc Hạ Học Cung được coi là cái nôi của quần hùng khắp thiên hạ, bên trong có kinh điển của bách gia, truyền thừa của trăm họ. Vào lúc thế cục ba đại vương triều to lớn chưa được hình thành, bách gia tranh minh [2] mới là vở kịch lớn duy nhất trong thiên địa.
[2: 争鸣: đua tiếng (tranh luận về mặt học thuật)]
Chỉ cần có được truyền thừa của một nhà thôi cũng có thể trở thành cao thủ cao cấp giữa thiên hạ!
Tắc Hạ Học Cung, trăm sông đổ về một biến, bao dung hết thảy vạn vật.
Cũng là cơ hội duy nhất của những người giang hồ phổ thông.
Giống như cơ hội chuyển mình của sĩ tử nhà nghèo tham gia khoa cử, Tắc Hạ Học Cung chính là như vậy.
Hơn nữa, Tắc Hạ Học Cung không có hạn chế quá lớn với xuất thân, không quan tâm quốc tịch, chẳng phân biệt môn phái, mặc kệ ngươi là bàng môn tà đạo, hay tà tu ma đạo, đều có cơ hội vào Tắc Hạ Học Cung.
Trong khu đất bằng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, có lẫn cả tà tu và ma tu.
Có khi số tà tu với ma tu còn nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Trước kia, Tắc Hạ Học Cung đặt ở đế kinh Đại Hạ, ở vùng đất trung tâm vận số vương triều, tà sát không thể xâm phạm, không hề thân thiện với tà tu.
Mà bây giờ, huyện An Bình cách xa đế kinh, không có gì áp chế đám tà tu nữa, có thể nói bọn họ vui mừng đến sắ[ phát cuồng rồi.
Cả khu đất bằng đã bị chen kín không lọt một giọt nước.
Chương 126 Đông sơn hữu kính, phu tử thu đồ (1)
Thời gian lững lờ trôi.
La Hồng nhìn mọi người xúm xít vào nhau, không khỏi tặc lưỡi, Thanh Đồng tà lệnh trong ngực hắn đang không ngừng rung động.
Điều này chứng tỏ, trên khu đất bằng, tuyệt đối không chỉ có một tà tu Thiên Địa Tà Môn ở đây...
"Ma tu Thủy Ma tông! Có cả đám nữ tà tu của Yêu Hoa cốc!"
"Tà tu, ma tu cũng tới!"
Nghe tiếng hô hoán khắp nơi, La Hồng cũng không kìm được lòng tò mò.
Thiên Địa Tà Môn là thế lực chưa từng đăng ký vào hồ sơ. Dưới quản hạt của ba đại vương triều, trên cơ bản hầu hết các tông môn đều có đăng ký trong hồ sơ, Thủy Ma tông, Yêu Hoa cốc cũng vậy.
Quay qua quay lại, mặt trời đã treo lên điểm cao nhất của bầu trời, ánh sáng mạnh nhất trong ngày.
Thế nhưng dù mặt trời chói lóa nóng rực nhường ấy vẫn không thể nào xua tan sương mù trên Đông sơn, ngược lại còn làm sương mù càng thêm dày đặc.
Bất chợt.
Sương mù mịt mờ, mây gió xoay vần.
Trước đền thờ, sương mù dày đặc hội tụ hóa thành một bóng người.
Đó là một người mặc áo xanh, mộc mạc giản dị, tuổi chừng bốn mươi.
"Người này là Lý Tu Xa, Trạng nguyên lang của vương triều Đại Hạ nhưng chưa từng vào triều làm quan mà đi theo phu tử tu hành."
Viên mù không thấy mà lại như thấy, giới thiệu cho La Hồng.
La Hồng nheo mắt, lẽ nào ông lão hôm qua hắn nhìn thấy, chính là phu tử trong truyền thuyết?
"Người này tu vi thế nào?" La Hồng tò mò hỏi.
Viên mù nghe vậy cười sang sảng: "Lý trạng nguyên đã đến nửa bước Nho tiên, xe ngựa bị bóp vỡ và cao thủ Nhất phẩm vừa vẫn lạc kia, là do Lý trạng nguyên tiện tay bóp chết."
"Trong Thiên bảng Đại Hạ, Lý Trạng Nguyên đứng thứ hai, người nói có mạnh hay không?"
"Vậy người đứng đầu là ai? Phu tử ư?" La Hồng hiếu kỳ hỏi.
Vậy mà Viên mù lại lắc đầu: "Thiên bảng không ghi nổi phu tử, hoặc là nói, Thiên bảng chỉ thu nhận và xếp hạng tu sĩ từ cảnh giới Lục Địa tiên trở xuống mà thôi..."
"Thế nên, Thiên bảng không có phu tử."
"Còn đệ nhất Thiên bảng Đại Hạ đang... Ở thâm cung."
Viên mù nói.
Thâm cung?
La Hồng nghe vậy, hơi nhếch mày: "Ông nói là... Hạ Hoàng?"
Nghe La Hồng nói vậy, Viên mù suýt chút nữa đảo con ngươi muốn liếc một cái.
"Dĩ nhiên không phải Hạ Hoàng..."
Viên mù nói đến đây rồi chẳng nói gì nữa.
Dù trong lòng La Hồng vẫn ngứa ngày muốn tìm hiểu nhưng cũng không thể cầm dao ép Viên mù nói nhỉ?
Đương lúc nói chuyện.
Lý Tu Xa thanh y ôn văn nho nhã, đi từ đường núi bên kia đền thờ, sương mù đặc quánh hai bên sườn dần tan biến, mấy gốc hoa đào khô héo cũng trở nên phấn chấn giàu sức sống, cành lá đơm nụ, chốc lát đã nở rộ từng đóa hoa đào kiều diễm.
Hoa đào tranh nhau khoe sắc, Lý Tu Viễn nhìn ra xa, nhìn về phía đoàn người đang đứng trên khu đất bằng giữa sườn núi, cười.
"Hôm nay, Tắc Hạ Học Cung mở cửa cung tuyển chọn học trò, Tắc Hạ Học Cung trăm sông một biển, bao dung vạn vật, không kỳ thị bất kỳ người nào tới hỏi."
"Nhưng Tắc Hạ Học Cung bách gia tranh minh, bản chất vốn là cạnh tranh, trên đường cạnh tranh xương cốt chồng chất, nếu như sợ chết, mau chóng từ bỏ."
Lý Tu Viễn nói.
Giọng y rất dịu dàng, tựa như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua mặt một người, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
"Lần này Tắc Hạ Học Cung tuyển chọn học trò có tất cả hai vòng, vòng đầu tiên..."
"Đông sơn hữu kính, lấy nơi đây làm khởi điểm, leo lên đỉnh núi vào cung điện, nếu vào được cung điện coi như thông qua khảo hạch chiêu sinh thứ nhất, đã có thể xem như học trò của Tắc Hạ Học Cung."
"Còn vòng khảo hạch thứ hai, là thi viết."
Lý Tu Viễn tiếp tục nói.
Vừa dứt lời, trên đất bằng lập tức vang lên tiếng bàn tán rì rầm.
Lần này Tắc Hạ Học Cung lại khảo hạch đơn giản như vậy?
Chỉ cần đi từ sườn núi lên đỉnh là được?
Nhưng cũng không ít thiên kiêu hoặc hộ đạo giả lại hơi biến sắc.
Khảo hạch này nhìn thì đơn giản hơn, trên thực tế lại càng thêm nguy hiểm...
Lý Tu Viễn đứng giữa vùng đào khoe sắc, mỉm cười: "Tất nhiên, trong khi leo núi, tình huống nào cũng có thể xảy ra, các ngươi sẽ gặp mặt lẫn nhau. Nhưng phải nhớ đường đá lên cung điện trên đỉnh núi chỉ có một, rút lui hay tranh giành phải xem chính các ngươi."
Lý Tu Viễn cười nho nhã.
Lời này vừa dứt, cả khu đất bằng phút chốc im phăng phắc đến nghe được cả tiếng kim rơi.
Phu tử là ai?
Là người mà ngay cả Thiên bảng cũng không thể ghi tên ông được.
Khi yên tĩnh bị phá vỡ bởi ồn ào.
Lý Tu Viễn cười cười, nâng tay, chỉ ra phía sau mây mù lượn lờ, hoa đào lắc rắc chào đón con đường đá khúc khuỷu: "Chư vị, mời."
Lời nói vừa ngưng.
Ầm ĩ lại trở về tĩnh lặng, một mảnh tĩnh mịch, không một ai cất lời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẫn không một ai bước lên một bước, đi về phía đường đá.
Ngay tại lúc không khí vô cùng quái dị.
Trong rất nhiều thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình, một đại hán người Hồ khác áo lông cừu cười lạnh, bên hông treo loan đao, mang theo sự khinh thường với nhóm thiên kiêu Đại Hạ, bước ra một bước.
Chỉ là hắn vừa mới nhấc chân bước lên, một bàn tay đã đè xuống bả vai kéo hắn lại.
La Hồng quay đầu, chính khí bừng bừng, nụ cười xán lạn cực kỳ thiếu đánh.
Sau đó, khi mặt đại hán biến đen tỏa ra sát khí.
La Hồng chẳng thèm để ý, bước ra một bước, áo trắng tung bay.
Dẫn đầu đi lên đường đá.
Chương 127 Chém nửa cây hoa đào (1)
Một thân trắng tinh, một chưởng đè xuống thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình vừa cất bước, lướt qua mà bước lên đường đá Đông sơn.
Hướng tới cung điện nguy nga lộng lẫy, hào quang vạn trượng trên đỉnh núi.
"La Hồng!"
Tiếng rống giận nổ tung đất bằng.
Vị thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình bị đẩy một cái, lui về sau, để La Hồng đoạt trước.
Có câu nói, lùi một bước càng nghĩ càng bực, gương mặt vị thiên kiểu nháy mắt trầm như nước, sát khí cuồn cuộn.
Mà Hồng lại không để ý tới hắn, bóng người đã sớm bị đường đá khúc khuỷu làm mơ hồ, chẳng còn rõ ràng.
Lý Tu Viễn vỗ tay, thanh sam bay nhẹ trong gió, cánh đào rơi xuống lượn một vòng trước mặt hắn.
Y nhìn bóng người La Hồng, ngậm cười ấm áp.
Có lẽ cuộc tranh phong giữa La Hồng và thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình đã gõ hồi trống mở đầu, thoáng chốc thiên kiêu trên đại bình rối rít lên đường.
"Người đầu tiên vào đường đá là con của La Nhân Đồ."
"Hoàn Nhan Liệt Hỏa ta phải giết hắn."
Tên thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình bị La Hồng kéo về sau lạnh lùng nói.
Một giây sau, gã mang theo khí thế bừng bừng xông vào đường đá, mờ dần trước mắt mọi người.
"Con La Nhân Đồ... Ha ha, nghe nói Tắc Hạ Học Cung dời từ đế kinh Đại Hạ đến huyện An Bình là vì La Nhân Đồ muốn tạo cơ duyên cho con mình... Đúng là mạnh tay thật."
"Cũng không biết con của La Nhân Đồ có chịu nổi cái cơ duyên này không đây?"
"Nếu con La Nhân Đồ mà thành học trò của phu tử thật, có phải là do đã được thiết kế từ trước rồi không?"
Lại có tiếng nói truyền tới, đó là một thanh niên mặc hoa phục đang cười lạnh.
Lời này vừa ra đã làm dậy lên một trận sóng lớn giữa các nhân sĩ giang hồ.
Chỉ có hộ đạo giả bên cạnh thanh niên này lại hơi biến sắc.
"Ngu xuẩn! Cẩn thận!"
Đáng tiếc... Đã chậm rồi.
Lý Tu Viễn vốn đang lặng lẽ đứng trong rừng hoa đào, ôn hoà nở nụ cười, liếc nhìn sang thanh niên đeo hộp kiếm trên lưng.
“Vọng nghị Học Cung, vả miệng."
Lý Tu Viễn hờ hững nói.
Chẳng ai thấy y làm gì, chỉ thấy thanh niên mặc hoa phục kia quỳ rạp trên mặt đất, giơ hai tay lên, đánh liên tục vào má mình, đây là hành vi mà bản thân gã không thể nào khống chế được.
Mặt gã nhanh chóng bị quất sưng đỏ, răng rụng, máu chảy không ngớt.
Hộ đạo giả của gã thanh niên vội vàng tiến lên một bước, nhấc gã bay lên trời, cách đất năm mươi dặm gã mới dừng việc tự hành xác, chỉ là giờ phút này mặt đã sưng thành đầu heo.
Lý Tu Viễn đã là nửa bước Nho tiên, một lời nói ra, trong phạm vi năm mươi dặm đều phải thuận theo, lời nói của y chính là quy tắc.
Nếu hộ đạo giả kia không mang thanh niên kia ra khỏi phạm vi năm mươi dặm, gã ta ắt hẳn sẽ tự tát chết mình.
Sau một màn như vậy, trên bãi đất bằng yên lặng hơn nhiều.
Đám giang hồ cũng như bị tạt cho chậu nước lạnh, ỉu xìu ngậm miệng.
Phần lớn thiên kiêu lại cười cợt hành động của thanh niên kia.
"Phế vật, đấu võ mồm làm cái gì, nếu không phục thì lên đường đá Đông sơn mà nghiền áp con của La Nhân Đồ. Một Bộc Kiếm Bát phẩm mà thôi, còn cần phải chơi mấy trò tâm kế này sao."
Một cô gái lạnh lùng lưng đeo hộp kiếm bước ra, ngay sau đó, đi thẳng lên đường đá.
Nhóm thiên tài Kim Trướng Vương Đình cũng sôi nổi xông lên, mục tiêu của bọn họ chính là nghiền áp La Hồng!
Người Kim Trướng Vương Đình, không ai không biết La Nhân Đồ.
Thế nên, nếu họ có thể trấn áp con của La Nhân Đồ, sẽ mang ý nghĩa không tầm thường.
Đường đá chỉ có một, sương khói lập lờ.
Thiên kiêu với người giang hồ trên bài đất lại nhiều không đếm xuể, thế nhưng từng đấy người leo lên đường đá mà đường đá vẫn có thể chứa được, quả thực là biển chứa trăm sông.
Chỉ trong chốc lát, những người tham gia khảo hạch chiêu sinh vào Tắc Hạ Học Cung đã leo hết lên bậc thang.
Trên bãi đất trống, chỉ còn lại nhóm hộ đạo giả, thị vệ.
Triệu Đông Hán vác đao, bất an đi tới đi lui.
Viên mù ôm gậy trúc, ngẩn người.
"Viên giáo đầu, ông nói... Công tử nhà ta có thể thuận lợi vào Tắc Hạ Học Cung không?"
"Nghe nói thiên kiêu Đại Chu, Đại Sở cũng rất có thành kiến với công tử, muốn giết chết công tử nhà ta, còn có đám Hồ mọi rợ của Kim Trướng Vương Đình, bọn họ càng muốn giết công tử nhà ta..."
"Vài thiên kiêu vương triều Đại Hạ không hợp với tướng quân cũng muốn bắt nạt công tử nhà ta..."
"Sao công tử lại khổ vậy trời?"
Triệu Đông Hán nói liên mồm.
So với Triệu Đông Hán lải nhải luôn miệng, chân không ngừng vó.
Viên mù chẳng khác nào một đóa hoa sen yên tĩnh lẳng lặng.
"Tu vi công tử mới là Bát phẩm Bộc Kiếm, nhưng đã đến đỉnh phong, có hi vọng phá cảnh Thất phẩm, nếu phá cảnh được ắt còn có mấy phần hi vọng... Đương nhiên, tiền đề là vận khí tốt, không gặp mấy thiên kiêu nổi danh trên Hoàng bảng."
Viên mù nói.
Triệu Đông Hán hơi biến sắc: "Viên giáo đầu, sao ông không nói mấy lời dễ nghe một chút? Không xem trọng công tử đến vậy ư?"
Viên mù lắc đầu: "Đúng là do thực lực công tử có hơi yếu, nếu không phải trước đó công tử mới Cửu phẩm đã giết Thất phẩm, thì dù là đột phá Thất phẩm thì công tử cũng không có quá nhiều hy vọng,"
"Tuy rằng vào bảng không xem tu vi mà phải nhìn thủ đoạn chém giết, nhưng... có thể vào Hoàng bảng, tu vi sẽ không yếu hơn Ngũ phẩm."
"Hơn nữa..."
Viên mù nói được một nửa thì dừng.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán co giật liên hồi.
Xa xa, Hoàn Nhan Xa Cổ cười lạnh thay Viên mù nói nốt: "Hơn nữa, đến cuối đường đá sẽ có rất nhiều thiên kiêu ở lại chờ đánh lén La Hồng, bất kể ra sao, hắn cũng phải gặp một thiên kiêu, hơn nữa còn là một thiên tài đã vào Hoàng bảng!"
"Càng khỏi bàn về Tiêu Nhị Thất của Đại Chu, Ngô Mị Nương của Đại Sở, hòa thượng Khổ Nguyệt của chùa Vọng Xuyên, Hồng Bách Uy của Long Hổ sơn, cùng với Hoàn Nhan Hồng Liệt của Vương Đình và nhiều người khác... Bọn họ đều là thiên kiêu có xếp hạng rất cao trên Hoàng bảng."
"Gặp phải bất kỳ ai La Hồng cũng phải bại thôi, chẳng có gì phải nghi ngờ, chênh lệch như trời với biển, là ranh giới không thể vượt qua."
"La Nhân Đồ muốn Tắc Hạ Học Cung làm bàn đạp cho con trai mình cũng còn phải xem hắn có đủ bản lĩnh không đã."
La Hồng đâu ngờ rằng ở Tắc Hạ Học Cung còn có cao thủ người Hồ ra tay với mình.
Sát khí đáng sợ nhường kia, La Hồng khó mà quên nổi.
Món nợ hôm nay, không thể bỏ qua được, chưa kể hắn đã viết tên Hoàn Nhan Xa Cổ vào sách da người, sớm muộn cũng có một ngày, La Hồng hắn sẽ trả lại hết, tội ác trên người Hoàn Nhan Xa Cổ hắn sẽ thu về hết.
Hơn nữa, nếu La Hồng không đoán sai, theo cái tính cách thối nát của sách da người, với thực lực của Hoàn Nhan Xa Cổ, tội ác lấy được chắc chắn vô cùng khả quan.
Thực lực càng mạnh, thì đối tượng được nhắm vào sẽ cung cấp càng nhiều tội ác.
Bụi bay mịt mù, sát cơ tứ phía.
"Là Viên Thành Cương, Thương vương Viên Thành Cương... Từ phủ Giang Lăng đến huyện An Bình, cố ý tới khiêu chiến Hoá Long kiếm."
"Viên Thành Cương gia nhập La gia à? Sao lại thành hộ đạo giả công tử nhà họ La rồi?"
"Nghe nói lần trước La Nhân Đồ trở về huyện An Bình, đầu người bị chém rơi như ngả rạ, chắc hẳn Viên Thành Cương đã gia nhập La phủ mới bảo vệ được mạng mình."
Xung quanh có không ít nhân khách giang hồ nhìn Viên Thành Cương, kích động nói.
Đại hán một mắt nhìn chằm chằm Viên Thành Cương, uy thế toả ra từ ngân thương, khiến gã cảm thấy thêm mấy phần ngưng trọng.
"Hộ đạo giả của con trai La Nhân Đồ, ngươi cũng dám làm... Cẩn thận chết oan.”
Đại hán một mắt nói.
Viên Thành Cương ôm cây trúc, nghiêng đầu cười: "Cảm ơn đã quan tâm, cái mạng rách rưới này của lão hủ vốn được nhặt về, có thể bảo vệ công tử chu toàn đã là phúc ba đời."
Lời của Viên mù làm đại hán một mắt cười khẩy.
Bầu không khí vẫn vô cùng căng thẳng.
Nhưng cùng với khí cơ một số hộ đạo giả của vài thiên kiêu phóng ra, Hoàn Nhan Xa Cổ buộc phải thả cung xuống.
Một đám mã hậu pháo [1], Hoàn Nhan Xa Cổ cười giễu cợt, trước sau vẫn khinh thường nhóm cường giả Đại Hạ.
[1:马后炮 [mǎhòupào] mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)]
Dưới cái nhìn của Hoàn Nhan Xa Cổ, người Đại Hạ có thể được coi là cường giả chỉ có La Nhân Đồ và những cường giả chỉ huy ba mươi vạn thiết kỵ kia.
Cả người Triệu Đông Hán sớm đã đầm đìa mồ hôi, thấm ướt cả xiêm áo.
Viên mù thu ngân thương về.
Cẩn thận bỏ vào hộp gỗ lê vàng, ôm cây trúc đứng lù lù bất động.
La Hồng và Triệu Đông Hán đều đến cạnh ông.
Vậy mới có cảm giác an toàn hơn một tí.
La Hồng không ngờ Viên mù trước đó còn đánh với Trần tổng quản một trận giờ lại trở thành hộ đạo giả của mình.
"Công tử không phải lo quá, Tắc Hạ Học Cung có quy tắc của Tắc Hạ Học Cung, miếu thờ này chính là đường ranh giới, đi qua miếu thờ tức là vào sơn môn của Tắc Hạ Học Cung, không cho phép hộ đạo giả vượt qua."
"Thứ thực sự có uy hiếp với công tử, gây áp lực cho công tử không phải đám hộ đạo giả kia, mà là những thiên kiêu yêu nghiệt đến từ Tứ Hải Bát Hoang."
"Tranh đấu giữa những thiên kiêu yêu nghiệt mới thật sự là hung hiểm nhất, vận mệnh mỗi người một khác, thiên kiêu yêu nghiệt muốn trưởng thành buộc phải dẫm lên thi thể những thiên kiêu khác, công tử phải tự bảo trọng lấy mình, vào Tắc Hạ Học Cung mới là lúc nguy hiểm bắt đầu."
"Bên ngoài học cung, công tử có thể yên tâm, lão hủ đảm bảo công tử không có việc gì."
Viên mù cười nói.
"Lão hủ mù mắt nhưng để ngăn cản mấy thứ linh tinh vẫn còn thừa sức."
La Hồng nghe vậy cũng không nghi ngờ gì. Vị Thương Vương này quả thực là một người ngay thẳng, trận chiến ngoài huyện An Bình hồi trước nếu không phải Thương Vương nhường một bước, không cuốn lấy Trần tổng quản, thế cục có thể sẽ càng thêm khó đoán định.
Đang lúc trò chuyện.
Bốn phía Đông sơn đột nhiên có hào quang phun trào.
Có lão tăng bộ bộ sinh liên dẫn theo tiểu tăng, có đạo nhân đạp mây cưỡi gió, dẫn theo tiểu đạo nhân.
Còn có xe ngựa hoa lệ vượt trời bay đến.
"Cả người Đại Chu, Đại Sở cũng đã tới." Có người nhìn trời, hít sâu một hơi, nặng nề nói.
Không khí trên khu đất bằng ngày một kỳ lạ, giống như có xoáy nước tụ trong gió bão.
Nhân khách giang hồ bình thường giờ này đã run lẩy bẩy.
Tắc Hạ Học Cung mở, thiên kiêu tề tụ ở Đông sơn, những người thường như bọn họ có lẽ chỉ mang phận lá cây làm nền cho đám thiên chi kiêu tử mà thôi.
Dù thế, bọn họ vẫn không hối hận, Tắc Hạ Học Cung được coi là cái nôi của quần hùng khắp thiên hạ, bên trong có kinh điển của bách gia, truyền thừa của trăm họ. Vào lúc thế cục ba đại vương triều to lớn chưa được hình thành, bách gia tranh minh [2] mới là vở kịch lớn duy nhất trong thiên địa.
[2: 争鸣: đua tiếng (tranh luận về mặt học thuật)]
Chỉ cần có được truyền thừa của một nhà thôi cũng có thể trở thành cao thủ cao cấp giữa thiên hạ!
Tắc Hạ Học Cung, trăm sông đổ về một biến, bao dung hết thảy vạn vật.
Cũng là cơ hội duy nhất của những người giang hồ phổ thông.
Giống như cơ hội chuyển mình của sĩ tử nhà nghèo tham gia khoa cử, Tắc Hạ Học Cung chính là như vậy.
Hơn nữa, Tắc Hạ Học Cung không có hạn chế quá lớn với xuất thân, không quan tâm quốc tịch, chẳng phân biệt môn phái, mặc kệ ngươi là bàng môn tà đạo, hay tà tu ma đạo, đều có cơ hội vào Tắc Hạ Học Cung.
Trong khu đất bằng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, có lẫn cả tà tu và ma tu.
Có khi số tà tu với ma tu còn nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Trước kia, Tắc Hạ Học Cung đặt ở đế kinh Đại Hạ, ở vùng đất trung tâm vận số vương triều, tà sát không thể xâm phạm, không hề thân thiện với tà tu.
Mà bây giờ, huyện An Bình cách xa đế kinh, không có gì áp chế đám tà tu nữa, có thể nói bọn họ vui mừng đến sắ[ phát cuồng rồi.
Cả khu đất bằng đã bị chen kín không lọt một giọt nước.
Chương 126 Đông sơn hữu kính, phu tử thu đồ (1)
Thời gian lững lờ trôi.
La Hồng nhìn mọi người xúm xít vào nhau, không khỏi tặc lưỡi, Thanh Đồng tà lệnh trong ngực hắn đang không ngừng rung động.
Điều này chứng tỏ, trên khu đất bằng, tuyệt đối không chỉ có một tà tu Thiên Địa Tà Môn ở đây...
"Ma tu Thủy Ma tông! Có cả đám nữ tà tu của Yêu Hoa cốc!"
"Tà tu, ma tu cũng tới!"
Nghe tiếng hô hoán khắp nơi, La Hồng cũng không kìm được lòng tò mò.
Thiên Địa Tà Môn là thế lực chưa từng đăng ký vào hồ sơ. Dưới quản hạt của ba đại vương triều, trên cơ bản hầu hết các tông môn đều có đăng ký trong hồ sơ, Thủy Ma tông, Yêu Hoa cốc cũng vậy.
Quay qua quay lại, mặt trời đã treo lên điểm cao nhất của bầu trời, ánh sáng mạnh nhất trong ngày.
Thế nhưng dù mặt trời chói lóa nóng rực nhường ấy vẫn không thể nào xua tan sương mù trên Đông sơn, ngược lại còn làm sương mù càng thêm dày đặc.
Bất chợt.
Sương mù mịt mờ, mây gió xoay vần.
Trước đền thờ, sương mù dày đặc hội tụ hóa thành một bóng người.
Đó là một người mặc áo xanh, mộc mạc giản dị, tuổi chừng bốn mươi.
"Người này là Lý Tu Xa, Trạng nguyên lang của vương triều Đại Hạ nhưng chưa từng vào triều làm quan mà đi theo phu tử tu hành."
Viên mù không thấy mà lại như thấy, giới thiệu cho La Hồng.
La Hồng nheo mắt, lẽ nào ông lão hôm qua hắn nhìn thấy, chính là phu tử trong truyền thuyết?
"Người này tu vi thế nào?" La Hồng tò mò hỏi.
Viên mù nghe vậy cười sang sảng: "Lý trạng nguyên đã đến nửa bước Nho tiên, xe ngựa bị bóp vỡ và cao thủ Nhất phẩm vừa vẫn lạc kia, là do Lý trạng nguyên tiện tay bóp chết."
"Trong Thiên bảng Đại Hạ, Lý Trạng Nguyên đứng thứ hai, người nói có mạnh hay không?"
"Vậy người đứng đầu là ai? Phu tử ư?" La Hồng hiếu kỳ hỏi.
Vậy mà Viên mù lại lắc đầu: "Thiên bảng không ghi nổi phu tử, hoặc là nói, Thiên bảng chỉ thu nhận và xếp hạng tu sĩ từ cảnh giới Lục Địa tiên trở xuống mà thôi..."
"Thế nên, Thiên bảng không có phu tử."
"Còn đệ nhất Thiên bảng Đại Hạ đang... Ở thâm cung."
Viên mù nói.
Thâm cung?
La Hồng nghe vậy, hơi nhếch mày: "Ông nói là... Hạ Hoàng?"
Nghe La Hồng nói vậy, Viên mù suýt chút nữa đảo con ngươi muốn liếc một cái.
"Dĩ nhiên không phải Hạ Hoàng..."
Viên mù nói đến đây rồi chẳng nói gì nữa.
Dù trong lòng La Hồng vẫn ngứa ngày muốn tìm hiểu nhưng cũng không thể cầm dao ép Viên mù nói nhỉ?
Đương lúc nói chuyện.
Lý Tu Xa thanh y ôn văn nho nhã, đi từ đường núi bên kia đền thờ, sương mù đặc quánh hai bên sườn dần tan biến, mấy gốc hoa đào khô héo cũng trở nên phấn chấn giàu sức sống, cành lá đơm nụ, chốc lát đã nở rộ từng đóa hoa đào kiều diễm.
Hoa đào tranh nhau khoe sắc, Lý Tu Viễn nhìn ra xa, nhìn về phía đoàn người đang đứng trên khu đất bằng giữa sườn núi, cười.
"Hôm nay, Tắc Hạ Học Cung mở cửa cung tuyển chọn học trò, Tắc Hạ Học Cung trăm sông một biển, bao dung vạn vật, không kỳ thị bất kỳ người nào tới hỏi."
"Nhưng Tắc Hạ Học Cung bách gia tranh minh, bản chất vốn là cạnh tranh, trên đường cạnh tranh xương cốt chồng chất, nếu như sợ chết, mau chóng từ bỏ."
Lý Tu Viễn nói.
Giọng y rất dịu dàng, tựa như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua mặt một người, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
"Lần này Tắc Hạ Học Cung tuyển chọn học trò có tất cả hai vòng, vòng đầu tiên..."
"Đông sơn hữu kính, lấy nơi đây làm khởi điểm, leo lên đỉnh núi vào cung điện, nếu vào được cung điện coi như thông qua khảo hạch chiêu sinh thứ nhất, đã có thể xem như học trò của Tắc Hạ Học Cung."
"Còn vòng khảo hạch thứ hai, là thi viết."
Lý Tu Viễn tiếp tục nói.
Vừa dứt lời, trên đất bằng lập tức vang lên tiếng bàn tán rì rầm.
Lần này Tắc Hạ Học Cung lại khảo hạch đơn giản như vậy?
Chỉ cần đi từ sườn núi lên đỉnh là được?
Nhưng cũng không ít thiên kiêu hoặc hộ đạo giả lại hơi biến sắc.
Khảo hạch này nhìn thì đơn giản hơn, trên thực tế lại càng thêm nguy hiểm...
Lý Tu Viễn đứng giữa vùng đào khoe sắc, mỉm cười: "Tất nhiên, trong khi leo núi, tình huống nào cũng có thể xảy ra, các ngươi sẽ gặp mặt lẫn nhau. Nhưng phải nhớ đường đá lên cung điện trên đỉnh núi chỉ có một, rút lui hay tranh giành phải xem chính các ngươi."
Lý Tu Viễn cười nho nhã.
Lời này vừa dứt, cả khu đất bằng phút chốc im phăng phắc đến nghe được cả tiếng kim rơi.
Phu tử là ai?
Là người mà ngay cả Thiên bảng cũng không thể ghi tên ông được.
Khi yên tĩnh bị phá vỡ bởi ồn ào.
Lý Tu Viễn cười cười, nâng tay, chỉ ra phía sau mây mù lượn lờ, hoa đào lắc rắc chào đón con đường đá khúc khuỷu: "Chư vị, mời."
Lời nói vừa ngưng.
Ầm ĩ lại trở về tĩnh lặng, một mảnh tĩnh mịch, không một ai cất lời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẫn không một ai bước lên một bước, đi về phía đường đá.
Ngay tại lúc không khí vô cùng quái dị.
Trong rất nhiều thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình, một đại hán người Hồ khác áo lông cừu cười lạnh, bên hông treo loan đao, mang theo sự khinh thường với nhóm thiên kiêu Đại Hạ, bước ra một bước.
Chỉ là hắn vừa mới nhấc chân bước lên, một bàn tay đã đè xuống bả vai kéo hắn lại.
La Hồng quay đầu, chính khí bừng bừng, nụ cười xán lạn cực kỳ thiếu đánh.
Sau đó, khi mặt đại hán biến đen tỏa ra sát khí.
La Hồng chẳng thèm để ý, bước ra một bước, áo trắng tung bay.
Dẫn đầu đi lên đường đá.
Chương 127 Chém nửa cây hoa đào (1)
Một thân trắng tinh, một chưởng đè xuống thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình vừa cất bước, lướt qua mà bước lên đường đá Đông sơn.
Hướng tới cung điện nguy nga lộng lẫy, hào quang vạn trượng trên đỉnh núi.
"La Hồng!"
Tiếng rống giận nổ tung đất bằng.
Vị thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình bị đẩy một cái, lui về sau, để La Hồng đoạt trước.
Có câu nói, lùi một bước càng nghĩ càng bực, gương mặt vị thiên kiểu nháy mắt trầm như nước, sát khí cuồn cuộn.
Mà Hồng lại không để ý tới hắn, bóng người đã sớm bị đường đá khúc khuỷu làm mơ hồ, chẳng còn rõ ràng.
Lý Tu Viễn vỗ tay, thanh sam bay nhẹ trong gió, cánh đào rơi xuống lượn một vòng trước mặt hắn.
Y nhìn bóng người La Hồng, ngậm cười ấm áp.
Có lẽ cuộc tranh phong giữa La Hồng và thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình đã gõ hồi trống mở đầu, thoáng chốc thiên kiêu trên đại bình rối rít lên đường.
"Người đầu tiên vào đường đá là con của La Nhân Đồ."
"Hoàn Nhan Liệt Hỏa ta phải giết hắn."
Tên thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình bị La Hồng kéo về sau lạnh lùng nói.
Một giây sau, gã mang theo khí thế bừng bừng xông vào đường đá, mờ dần trước mắt mọi người.
"Con La Nhân Đồ... Ha ha, nghe nói Tắc Hạ Học Cung dời từ đế kinh Đại Hạ đến huyện An Bình là vì La Nhân Đồ muốn tạo cơ duyên cho con mình... Đúng là mạnh tay thật."
"Cũng không biết con của La Nhân Đồ có chịu nổi cái cơ duyên này không đây?"
"Nếu con La Nhân Đồ mà thành học trò của phu tử thật, có phải là do đã được thiết kế từ trước rồi không?"
Lại có tiếng nói truyền tới, đó là một thanh niên mặc hoa phục đang cười lạnh.
Lời này vừa ra đã làm dậy lên một trận sóng lớn giữa các nhân sĩ giang hồ.
Chỉ có hộ đạo giả bên cạnh thanh niên này lại hơi biến sắc.
"Ngu xuẩn! Cẩn thận!"
Đáng tiếc... Đã chậm rồi.
Lý Tu Viễn vốn đang lặng lẽ đứng trong rừng hoa đào, ôn hoà nở nụ cười, liếc nhìn sang thanh niên đeo hộp kiếm trên lưng.
“Vọng nghị Học Cung, vả miệng."
Lý Tu Viễn hờ hững nói.
Chẳng ai thấy y làm gì, chỉ thấy thanh niên mặc hoa phục kia quỳ rạp trên mặt đất, giơ hai tay lên, đánh liên tục vào má mình, đây là hành vi mà bản thân gã không thể nào khống chế được.
Mặt gã nhanh chóng bị quất sưng đỏ, răng rụng, máu chảy không ngớt.
Hộ đạo giả của gã thanh niên vội vàng tiến lên một bước, nhấc gã bay lên trời, cách đất năm mươi dặm gã mới dừng việc tự hành xác, chỉ là giờ phút này mặt đã sưng thành đầu heo.
Lý Tu Viễn đã là nửa bước Nho tiên, một lời nói ra, trong phạm vi năm mươi dặm đều phải thuận theo, lời nói của y chính là quy tắc.
Nếu hộ đạo giả kia không mang thanh niên kia ra khỏi phạm vi năm mươi dặm, gã ta ắt hẳn sẽ tự tát chết mình.
Sau một màn như vậy, trên bãi đất bằng yên lặng hơn nhiều.
Đám giang hồ cũng như bị tạt cho chậu nước lạnh, ỉu xìu ngậm miệng.
Phần lớn thiên kiêu lại cười cợt hành động của thanh niên kia.
"Phế vật, đấu võ mồm làm cái gì, nếu không phục thì lên đường đá Đông sơn mà nghiền áp con của La Nhân Đồ. Một Bộc Kiếm Bát phẩm mà thôi, còn cần phải chơi mấy trò tâm kế này sao."
Một cô gái lạnh lùng lưng đeo hộp kiếm bước ra, ngay sau đó, đi thẳng lên đường đá.
Nhóm thiên tài Kim Trướng Vương Đình cũng sôi nổi xông lên, mục tiêu của bọn họ chính là nghiền áp La Hồng!
Người Kim Trướng Vương Đình, không ai không biết La Nhân Đồ.
Thế nên, nếu họ có thể trấn áp con của La Nhân Đồ, sẽ mang ý nghĩa không tầm thường.
Đường đá chỉ có một, sương khói lập lờ.
Thiên kiêu với người giang hồ trên bài đất lại nhiều không đếm xuể, thế nhưng từng đấy người leo lên đường đá mà đường đá vẫn có thể chứa được, quả thực là biển chứa trăm sông.
Chỉ trong chốc lát, những người tham gia khảo hạch chiêu sinh vào Tắc Hạ Học Cung đã leo hết lên bậc thang.
Trên bãi đất trống, chỉ còn lại nhóm hộ đạo giả, thị vệ.
Triệu Đông Hán vác đao, bất an đi tới đi lui.
Viên mù ôm gậy trúc, ngẩn người.
"Viên giáo đầu, ông nói... Công tử nhà ta có thể thuận lợi vào Tắc Hạ Học Cung không?"
"Nghe nói thiên kiêu Đại Chu, Đại Sở cũng rất có thành kiến với công tử, muốn giết chết công tử nhà ta, còn có đám Hồ mọi rợ của Kim Trướng Vương Đình, bọn họ càng muốn giết công tử nhà ta..."
"Vài thiên kiêu vương triều Đại Hạ không hợp với tướng quân cũng muốn bắt nạt công tử nhà ta..."
"Sao công tử lại khổ vậy trời?"
Triệu Đông Hán nói liên mồm.
So với Triệu Đông Hán lải nhải luôn miệng, chân không ngừng vó.
Viên mù chẳng khác nào một đóa hoa sen yên tĩnh lẳng lặng.
"Tu vi công tử mới là Bát phẩm Bộc Kiếm, nhưng đã đến đỉnh phong, có hi vọng phá cảnh Thất phẩm, nếu phá cảnh được ắt còn có mấy phần hi vọng... Đương nhiên, tiền đề là vận khí tốt, không gặp mấy thiên kiêu nổi danh trên Hoàng bảng."
Viên mù nói.
Triệu Đông Hán hơi biến sắc: "Viên giáo đầu, sao ông không nói mấy lời dễ nghe một chút? Không xem trọng công tử đến vậy ư?"
Viên mù lắc đầu: "Đúng là do thực lực công tử có hơi yếu, nếu không phải trước đó công tử mới Cửu phẩm đã giết Thất phẩm, thì dù là đột phá Thất phẩm thì công tử cũng không có quá nhiều hy vọng,"
"Tuy rằng vào bảng không xem tu vi mà phải nhìn thủ đoạn chém giết, nhưng... có thể vào Hoàng bảng, tu vi sẽ không yếu hơn Ngũ phẩm."
"Hơn nữa..."
Viên mù nói được một nửa thì dừng.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán co giật liên hồi.
Xa xa, Hoàn Nhan Xa Cổ cười lạnh thay Viên mù nói nốt: "Hơn nữa, đến cuối đường đá sẽ có rất nhiều thiên kiêu ở lại chờ đánh lén La Hồng, bất kể ra sao, hắn cũng phải gặp một thiên kiêu, hơn nữa còn là một thiên tài đã vào Hoàng bảng!"
"Càng khỏi bàn về Tiêu Nhị Thất của Đại Chu, Ngô Mị Nương của Đại Sở, hòa thượng Khổ Nguyệt của chùa Vọng Xuyên, Hồng Bách Uy của Long Hổ sơn, cùng với Hoàn Nhan Hồng Liệt của Vương Đình và nhiều người khác... Bọn họ đều là thiên kiêu có xếp hạng rất cao trên Hoàng bảng."
"Gặp phải bất kỳ ai La Hồng cũng phải bại thôi, chẳng có gì phải nghi ngờ, chênh lệch như trời với biển, là ranh giới không thể vượt qua."
"La Nhân Đồ muốn Tắc Hạ Học Cung làm bàn đạp cho con trai mình cũng còn phải xem hắn có đủ bản lĩnh không đã."
Bình luận facebook