-
Chương 586-590
Chương 586 Khiêu khích
Hai người Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi sớm đã ra khỏi đại học Thiên Hải.
"Vừa mới... Thật xin lỗi a!"
Tiêu Nhược Hi cúi đầu, một mặt chột dạ nói.
Trước đó cô ta cũng không biết chính mình tại sao lại làm như vậy, vừa xung động liền hôn Diệp Trần ở trước mặt mọi người, sau đó mới xấu hổ không chịu nổi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Không sao, để người khác cho là tôi là bạn trai của cô cũng được, đỡ rắc rối!"
Lời này của Diệp Trần vừa mới nói xong, giọng điệu của Tiêu Nhược Hi lập tức thay đổi, "Thật sao? Xem ra huynh ngược lại là cầu còn không được a!"
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó là dở khóc dở cười, "Hi Nguyệt, làm sao nàng đột nhiên đi ra rồi? Làm ta hớt hồn!"
Hóa ra, câu nói trước kia rõ ràng là xuất từ trong miệng của Hi Nguyệt.
Hi Nguyệt một mặt u oán nói:
"Làm sao? Huynh không muốn nhìn thấy ta sao? Vậy ta trở về được rồi!"
Diệp Trần lập tức cuống lên, vội vàng kéo lại, "Đừng nha! Lão bà đại nhân của ta, chúng ta thật vất vả một ngày mới có thể gặp nhau được một lát, nàng còn giận dỗi với ta sao?"
"Tiêu Nhược Hi" cười khúc khích, "Đúa giỡn với huynh chút! Nhưng mà chúng ta như vậy xác thực không tiện lắm, xem ra ta nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ nguyên thần một lần nữa mới được!"
Diệp Trần mỉm cười, "Chuyện của lão bà đại nhân, ta cũng không dám trì hoãn!"
Nói xong, Diệp Trần lật bàn tay một cái, lấy ra một bình đan dược đưa cho "Tiêu Nhược Hi".
"Tiêu Nhược Hi" mở bình thuốc ra, lấy ra xem thì vẻ mặt lập tức hiện ra vệt vui mừng, "Tứ phẩm đan dược, Linh Phách đan!"
"Trước không phải huynh nói ở trên Trái Đất linh khí rất mỏng manh, linh vật thiếu thốn, muốn luyện chế linh đan thì không phải dễ dàng!"
"Hơn nữa lấy tu vi của huynh chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong, vậy mà có thể luyện chế ra được tứ phẩm đan dược sao?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Ta đây cũng là may mắn gom gom được đủ dược liệu cộng với sự trợ giúp của Thôn Thiên đỉnh mới có thể luyện chế ra được Linh Phách đan này!"
"Đi thôi! Ta dẫn nàng đi tới nơi này!"
Diệp Trần vừa nói, đưa tay bắt lấy cổ tay của "Tiêu Nhược Hi", sau đó thân thể hơi chao đảo một cái.
Ngay sau đó, hai người đã biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở trong một ngôi biệt thự gần với đại học Thiên Hải.
"Hi Nguyệt, dược lực của Linh Phách đan này cần nhục thân giúp một tay luyện hóa, đây là một chỗ tu luyện đạo tràng mà ta chuyển bị cho nàng, sau này nàng nếu như cần luyện hóa Linh Phách đan, thì có thể đến đây, xung quanh ta đã bố trí hơn mười đạo cấm chế không gian, cùng với các loại tụ linh pháp trận, nàng đại khái có thể an tâm tu luyện ở chỗ này!"
"Tiêu Nhược Hi" lập tức mừng rỡ, lúc này mới một ngụm ăn Linh Phách đan vào, sau đó ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bắt đầu luyện hóa.
Diệp Trần lập tức nhướng mày, "Hi Nguyệt, nàng không cần phải vội vàng như vậy a? Ta còn muốn dẫn nàng đi bốn phía xung quanh nhìn xem một chút đây!"
"Tiêu Nhược Hi" thở dài một hơi nói:
"Diệp Trần, huynh có chỗ không biết, ta bây giờ càng ngày càng có thể cảm nhận được rõ ràng, lực lượng quy tắc của thế giới này đối với ta có lực bài xích càng ngày càng mạnh, nếu như ta không thể nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên thần, rời khỏi thế giới này thì sợ rằng sẽ dẫn tới kiếp số!"
"Hơn nữa nhục thể của ta bây giờ còn đang ở Tu Chân giới, huynh cũng không muốn ta sống nhờ mãi ở trong thân thể của người khác a?"
Diệp Trần nghe xong lời này đành phải thôi.
Ước chừng khoảng hai giờ sau, tàn hồn của Hi Nguyệt lại rơi vào ngủ say một lần nữa, ý thức của Tiêu Nhược Hi một lần nữa trở lại trên thân.
Hai người lại cùng nhau quay trở về đại học Thiên Hải.
Trên đường đi, hai người cũng không có né tránh bất kỳ điều gì, rất nhanh lại bị một số người biết chuyện nhìn thấy, lén lút chụp được hình ảnh hai người sóng vai mà đi, sau khi truyền tới trên diễn đàn của trường học thì ngay lập tức lại đưa tới náo động một lần nữa.
...
Chờ Diệp Trần trở lại phòng ký túc xá số 602 thì phát hiện ở trong ký túc xá không có một ai cả.
Diệp Trần cũng không nghĩ quá nhiều, lấy đồ dùng hàng ngày mà Lý Hổ mua giúp, thu dọn một phen, sau đó nằm ở trên giường bắt đầu suy nghĩ tới lời nói trước đó của Hi Nguyệt.
Dựa theo những gì mà Hi Nguyệt nói thì Nguyệt Quang Bảo Giám là Thần khí, có thể đưa linh hồn của con người xuyên qua tới quá khứ.
Thế nhưng là dựa theo quy tắc cùng một cái thế giới thì không thể cùng tồn tại hai cái chính mình!
Đây cũng là lý do tại sao Diệp Trần có thể trở lại tám trăm năm trước, ý thức sẽ tự động trở lại trong thân thể của mình.
Thế nhưng là, ý thức của Hi Nguyệt cũng không có trở lại Tu Chân giới.
Dựa theo suy đoán của Hi Nguyệt, trên mặt đất tồn tại một lực lượng nào đó, cưỡng ép bóp méo quy tắc của Nguyệt Quang Bảo Giám!
Ngoài ra trước đây, sự tồn tại của Yêu tộc Ma tộc, rõ ràng cũng là đến từ Tu Chân giới.
Ở giữa Trái Đất và Tu Chân giới đến cùng là có quan hệ như thế nào?
Vấn đề này để cho Diệp Trần hết sức tò mò.
...
Chớp mắt một cái, đợi khoảng hai đến ba giờ thì ba người Lý Hổ cuối cùng cũng trở về.
Nhìn thấy Diệp Trần ở trong phòng thì ba người lập tức sững sờ, sau đó Lý Hổ hướng về phía hắn giơ ngón tay cái lên, nói:
"Trần ca, ngươi rất trâu! Sinh viên mới tập trung lần đầu tiên mà ngươi cũng dám vắng mặt, hơn nữa còn là người duy nhất vắng mặt, sắc mặt chủ nhiệm lớp chúng ta, đều sắp bị ngươi làm cho tức điên lên rồi a!"
Hóa ra, buổi chiều sinh viên mới của khoa Sinh Học tập trung, khó trách trong ký túc xá một mực không có người.
Trần Đông nói theo:
"Diệp Trần, ta cảm thấy ngươi bây giờ cần phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp nói lời xin lỗi, bằng không sẽ để lưu lại cho chủ nhiệm lớp ấn tượng không tốt a!"
Đường Uy lại hoàn toàn dửng dưng:
"Không có nghiêm trọng như vậy! Lão đại, ngươi nói chuyện này có chút bé xé ra to!"
Lý Hổ ở một bên nói:
"Nhưng thật ra thì ta lại cảm thấy lời nói của lão đại rất có đạo lý, các ngươi có khả năng không biết, nhưng ta lại được nghe học trưởng lớp lớn nói, chủ nhiệm lớp chúng ta tên là Liêu Minh Phong, là người có tiếng bụng dạ hẹp hòi, thích nhất là làm khó dễ cho học sinh!"
"Diệp Trần, cha ta thường xuyên nói với ta, thà rằng đắc tội quân tử không thể đắc tội tiểu nhân!"
Diệp Trần nghe được ba người quan tâm tới chuyện của mình như vậy, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ấm áp, khẽ mỉm cười nói:
"Các ngươi yên tâm đi! Chỉ là chủ nhiệm của một lớp mà thôi, hắn không dám làm gì ta!"
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia thì ba người lập tức sửng sốt một chút.
Lý Hổ lập tức tiến đến bên cạnh Diệp Trần cười tủm tỉm nói:
"Trần ca, nghe lời này của ngươi thì chắc là sau lưng ngươi có người?"
Trần Đông và Đường Uy cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Diệp Trần tự nhiên không biết phải nói rõ với bọn họ như thế nào, thế là thuận miệng nói:
"Coi như là thế đi!"
Lý Hổ lập tức đập một cái vào trên ngực của Diệp Trần, "Trần ca, được a! Vậy sau này ngươi nhưng phải bao bọc anh em một chút a!"
Diệp Trần đang muốn mở miệng thì đột nhiên nhíu mày lại, ngay sau đó:
Ầm!
Cửa phòng trực tiếp bị một cước của người ta đá văng!
Ngoài Diệp Trần ra thì ba người còn lại tất cả đều giật nảy mình, "Con mẹ nó! Con mẹ nó là ai vậy? Muốn chết..."
Sau khi Lý Hổ phản ứng lại thì lập tức chửi to một tiếng, tuy nhiên sau khi hắn nhìn về phía cổng, cả người nhất thời bị khựng lại và đột nhiên không thể nói nốt câu chửi của mình.
Chỉ thấy, lúc này ở cửa là một đám sinh viên có dáng người to lớn, hơn nữa, trong tay những người này còn cầm chai bia, chân ghế và những thứ tương tự, từng tên đều có vẻ mặt như hung thần ác sát.
Nhìn thấy trận thế này, hai người Lý Hổ và Trần Đông lập tức nhịn không được mà lúi lại về sau, Đường Uy cũng không thể không chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Trong nhóm người này cầm đầu là một tên thanh niên cường tráng với mái tóc nhuộm màu đỏ, thanh niên tóc đỏ quét mắt một vòng trong phòng ký túc xá số 602, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, "Ngươi chính là tên cướp đi nữ thần của ta đúng không? Lão tử muốn so lo với ngươi!"
Chương 587 Ngươi cũng quá trâu bò đi!
Hoá ra, sau khi ảnh chụp Diệp Trần sánh vai cùng đi với Tiêu Nhược Hi được lan truyền rộng ở trên mạng thì chẳng mấy chốc đã bị người có tâm trong phạm vi toàn trường tiến hành tìm kiếm, thậm chí còn có người tấn công vào mạng lưới inernet của trường học, thông qua đó lấy được tư liệu học sinh cuối cùng tập trung vào thân phận của Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần không có nghĩ tới là, fan cuồng của Tiêu Nhược Hi vậy mà lại tìm tới cửa.
"Đậu xanh, Trần ca, chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Lý Hổ kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Hắn thấy trong những người này đều là người có thân hình cao to, trong tay đều cầm vũ khí, Diệp Trần gầy yếu như vậy thì làm sao sẽ là đối thủ của bọn hắn?
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Đường Uy ở một bên đứng dậy, "Muốn solo với anh em của ta thì đầu tiên phải vượt qua được ta!"
Đường Uy hiển nhiên cũng cảm thấy, nếu như Diệp Trần thật sự đối đầu với những người này thì chắc chắn phải ăn thiệt thòi, thế là đứng lên đầu tiên.
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức trừng hai mắt một cái, hung tợn nhìn qua Đường Uy, lạnh giọng nói:
"Tiểu tử, ngươi làm chim đầu đàn đúng không? Hôm nay lão tử thành toàn cho ngươi!"
"Thanh niên tóc đỏ nói xong thì bỗng nhiên giơ một chân lên hướng Đường Uy hung hăng đạp tới."
Trần Đông và Lý Hổ ở một bên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, cái tên này nói ra tay liền ra tay luôn, lâp tức bị dọa đến khẽ run rẩy, không thể không lùi lại hai bước.
Đường Uy thì lại không hoang mang chút nào, khôn lùi mà tiến tới, thân thể hơi hơi nghiêng thì đã tránh đi được một cước này của đối phương, đồng thời lấn người tiến tới, bỗng nhiên đụng một cái!
Bát Cực Thiết Sơn Kháo!
Mà ngay cả Diệp Trần cũng khẽ gật đầu, chính người bạn cùng phòng này của mình tuy rằng có công lực không cao, thế nhưng chiêu thức lại sử dụng thuần thục, hiển nhiên hẳn là được tập võ từ nhỏ.
Oanh!
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm thấy chính mình giống như bị một chiếc xe hơi đụng trúng, cả người trực tiếp bay ngược ra đằng sau, khiến một đám tiểu đệ ở đằng sau cũng bị choáng ngợp.
"Được!"
Lý Hổ thấy thế thì lập tức lớn tiếng kêu hay, trong hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tam ca uy vũ a! Không nghĩ tới phòng ký túc xá chúng ta lại còn có một vị cao thủ võ lâm!"
Đường Uy khoát tay áo, nói:
"Ta cũng không phải là cao thủ gì? Là đối thủ quá phế vật mà thôi!"
Thanh niên tóc đỏ kia vừa mới từ dưới đất bò dậy, nghe được lời này của Đường Uy thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Cũng dám nói tao là phế vật? Các huynh đệ, tất cả đều lên! Phế bọn họ đi cho ta!"
Mọi người ngay lập tức nhao nhao quơ vũ khí trong tay, đang muốn nhào tới lần nữa.
Khuôn mặt của Lý Hổ và Trần Đông lập tức trắng bệch, ngay cả Đường Uy cũng không thể không lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lấy tu vi của hắn, tuy rằng có thể đối phó bảy tám người bình thường, thế nhưng trong tay đối phương có vũ khí, hắn tay không đối địch, muốn không bị thua cũng chỉ có thể sử dụng sát chiêu!
Thế nhưng là, một khi sử dụng sát chiêu, nhẹ thì đả thương người mà nặng thì thạm chí có thể lấy đi tính mạng của người ta!
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không dám tùy ý sử dụng những sát chiêu kia.
"Các ngươi đừng làm loạn a! Bằng không ta sẽ gọi điện thoại cho thầy cô giáo!"
Nhìn qua đám người hung thần ác sát trước mặt này, Trần Đông cầm điện thoại run lẩy bẩy nói.
Đáng tiếc, đối với những người này mà nói căn bản không có một chút lực uy hiếp nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này:
"Hừ!"
Diệp Trần một mực ở một bên không nói một lời, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
Oanh!
Đám người thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm nhận được toàn thân bỗng nhiên run lên!
Sau đó, mỗi một tên đều cảm thấy chính mình giống như lập tức rơi vào tu la địa ngục, nhịp tim nhảy loạn lên, hai chân run lẩy bẩy
"Chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Mọi người hoàn toàn không nghĩ ra, chính là cảm giác sợ muốn chết, giống như con thỏ gặp phải lão hổ, theo bản năng muốn co cẳng lên chạy thoát thân.
"Cút!"
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên ở trong đầu của mỗi người!
Đám người nhất thời cảm thấy giống như bị một đạo thần lôi bổ trúng, cuối cùng một chút kiên trì cũng triệt để bị đánh nát, từng tên xoay người chạy, cảm thấy hận chính mình sinh ra cái đùi không dài thêm chút nữa.
Thẳng đến đám người một hơi chạy ra khỏi tòa ký túc xá, lại chạy ra thật xa mới dần dần lấy lại tinh thần, "Tất cả đứng lại cho ta!"
Thanh niên tóc đỏ là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức quát to một tiếng, gọi mọi người lại, "Con mẹ nó các ngươi chạy cái gì mà chạy? Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đánh lại bốn người bọn hắn sao? Một đám phế vật!"
Mọi người cũng là một mặt khó hiểu, không biết là ai nhỏ giọng tới một câu, "Cường ca, vừa rồi không phải ngươi chạy nhanh nhất sao?"
"Ta..."
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức không phản bác được, nghĩ tới cảm giác vừa rồi như rơi vào trong địa ngục, trong lòng vẫn còn run rẩy một trận, hai chân không thể không run lên.
Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết, bên mình người đông thế mạnh, không có đạo lý gì đi sợ bốn người của đối phương, nhưng lại không có dũng khí quay lại.
"Mẹ nó! Tiểu tử này có phần tà môn, trước mắt về báo lại với Chu lão đại tình huống này một chút lại nói!"
Hóa ra, những người này đến gây sự với Diệp Trần, vậy mà tất cả đều là do Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên gợi ý.
...
Mà đổi thành một bên, ba người Đường Uy nhìn thấy đám người thanh niên tóc đỏ này, chỉ trong một cái nháy mắt vậy mà toàn bộ chạy đi, cũng đều đang có vẻ mặt mờ mịt không hiểu ra làm sao.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Làm sao lập tức toàn bộ chạy mất rồi?"
"Chẳng lẽ là sợ chúng ta tố cáo với giáo viên đến lúc đó không biết phải giải thích như thế nào sao?"
Ba người nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra lý do tại sao.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, một tiếng hừ lạnh vừa rồi của Diệp Trần, ở trong đó đã bao hàm một chút sát ý!
Dù chỉ là một chút sát ý, thế nhưng làm sao những tên tiểu lưu mạnh bình thường này có thể tiếp nhận?
Như vậy cũng đã là Diệp Trần thủ hạ lưu tình, bằng không trực tiếp một đạo ý niệm cũng đủ để cho những người kia chết tới tám lần mười lần rồi.
"Đúng rồi, Trần ca, vừa rồi người kia nói, ngươi đoạt nữ thần của hắn là có ý gì?"
Lỹ Hổ bỗng nhiên lại một mặt tò mò hỏi.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Có thể là bởi vì Tiêu Nhược Hi đi!"
"Tiêu Nhược Hi? Cái tên này làm sao nghe quen tai như vậy?"
Lý Hổ gãi đầu một cái bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Tiêu Nhược Hi! Trần ca, chẳng lẽ ngươi nói chính là Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải? Chờ chút..."
Lý Hổ dường như nghĩ tới điều gì, lập tức lấy điện thoại di động ra, rất nhanh đã mở ra diễn đàn của trường đại học Thiên Hải, từng cái từng cái tin tức mới lập tức thi nhau hiện ra:
"Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên công khai tỏ tình với Tiêu nữ thần lại bị từ chối một cách vô tình!"
"Sau đó, Tiêu nữ thần công khai hôn một nam sinh viên, cũng công bố là bạn trai của mình khiến cho vô số nam sinh vì đó mà tan nát cõi lòng!"
"Theo như điều tra thì người bạn trai mà Tiêu nữ thần tuyên bố công khai, thân phận hôm nay đã được chứng thực, người này có vẻ như còn là một tên sinh viên đại học năm nhất, tên là Diệp Trần khoa Sinh Học..."
Lý Hổ đọc đến đây nhìn chòng chọc vào hình ảnh trên màn hình điện thoại di động, sau đó sau khi liên tục so sánh với Diệp Trần thì hai mắt trợn lên thật lớn, "Đậu xanh rau muống! Thật là ngươi!"
"Trần ca, ngươi cũng quá trâu bò đi! Ngày đầu tiên nhập học thì đã làm xong Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải, khó trách ngươi không để mắt tới Đái học tỷ!"
"Sau này ngươi chính là anh ruột của ta!"
Lý Hổ vào lúc này đã phục sát đất đối với Diệp Trần, đều hận không thể ngay lập tức dập đầu bái sư.
Ngay cả Trần Đông và Đường Uy ở một bên cũng không thể không âm thầm cảm thán, "Xem ra người bạn cùng phòng này thật đúng là không đơn giản a!"
...
Ở một nơi khác, sau khi Chu Bác Văn nhận được báo cáo của thanh niên tóc đỏ thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ:
"Thật đúng là một đám phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được!"
"Thôi được, chỉ có thể để ta tự mình ra tay!"
Chương 588 Tiệc chào đón sinh viên mới!
Buổi tối, tiệc chào đón sinh viên mới được cử hành tại nhà hàng Quân Duyệt ở phía Nam thành phố.
Trên thực tế, không riêng gì sinh viên khoa Sinh Học, các khoa khác của trường trên cơ bản đều cử hành tiệc chào đón sinh viên mới ở đây.
Diệp Trần vốn là không có ý định tham gia, được ba người Lý Hổ khuyên nhiều lần, rồi mới miễn cưỡng đáp ứng tham gia.
Lúc bốn người bọn họ đi tới nhà hàng thì những người còn lại gần như đã đến đủ, ngay cả sinh viên năm thứ hai năm thứ ba đại học cũng tới rất nhiều.
Nhìn thấy bốn người bọn họ xuất hiện, mọi người ngay lập tức bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
"Nhanh nhìn! Đó chính là Diệp Trần, quả nhiên rất đẹp trai nha!"
"Khó trách ngay cả Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của trường đại học chúng ta cũng bị hắn làm cho mê hoặc!"
"Cuối cùng thì lần này cũng được nhìn thấy!"
"Hừ! Một thằng sinh viên đại học năm nhất, không biết trời cao đất rộng, Tiêu Nhược Hi kia cũng không phải ai cũng có thể quyền lợi tranh giành!"
...
Thần niệm của Diệp Trần quét qua đã nghe toàn bộ tiếng bàn tán của mọi người vào trong tai.
Có người hâm mộ cũng có người đố kỵ còn có người rất tò mò, tuy nhiên hắn cũng chẳng thèm để ý tới.
Bởi vì bốn người tới tương đối muộn cho nên chỉ có thể tìm mấy chỗ ở trong góc vắng vẻ ngồi xuống.
Tuy nhiên, bởi vì Diệp Trần bây giờ đã trở thành người có tiếng trong đại học Thiên Hải, tuy rằng ngồi ở trong góc nhưng vẫn nhận được rất nhiều ánh mắt, rất nhiều người thỉnh thoáng nhìn về phía hắn.
Đối với vấn đề này, Diệp Trần vẫn thản nhiên như cũ, tự mình cầm lên một ly rượu đỏ, bắt chéo hai chân, từ từ thưởng thức.
Lại qua một lúc, bỗng nhiên toàn bộ phòng tiệc lại bắt đầu xôn xao:
"Mau nhìn mau nhìn! Là Dương Chi Phàm và Đảo Uyển Thanh đến rồi!"
"Thật sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a!"
"Oa! Dương Chi Phàm rất đẹp trai a! Giống như vương tử đi ra từ trong truyện cổ tích vậy!"
"Giống như còn đẹp trai hơn Diệp Trần một chút đây!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người thì Diệp Trần cũng không thể không ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa có một thiếu niên đẹp trai trên người mặc dạ phục màu đen, cùng với một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy màu trắng, hai người đang chuyện trò vui vẻ, cùng nhau đi vào trong phòng tiệc.
"Dương Chi Phàm, Đào Uyển Thanh..."
Nhìn thấy hai người này, Diệp Trần cũng không thể không không để ý tới, một số chuyện kiếp trước không tự chủ đã xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Dương Chi Phàm này chẳng những có dáng người đẹp trai, đồng thời lại thông minh tuyệt đỉnh, là một thiên tài có trí thông minh rất cao, gia đình cũng có điều kiện rất tốt, có thể nói là một nhân vật hoàn mỹ, nói là thiên chi kiêu tử cũng không khuếch đại một chút nào!
Diệp Trần nhớ rõ ở kiếp trước, Dương Chi Phàm là sự tồn tại mà tất cả các nam sinh viên trong khoa Sinh Học phỉa ghen tỵ và hâm mộ, gần như tất cả nữ sinh đều coi hắn là người tình trong mộng.
Ngay cả Diệp Trần lúc ấy đối với hắn cũng có mấy phần ghen ghét.
Đương nhiên, ở kiếp trước trong mắt Diệp Trần thì Dương Chi Phàm là tồn tại cao không thể chạm, nhưng đối với kiếp này, giờ này ngày này đối với Diệp Trần mà nói thì không đáng giá nhắc tới.
Diệp Trần chỉ nhàn nhạt liếc qua sau đó không tiếp tục để ý, tiếp tục cúi đầu thưởng thức rượu.
Lý Hổ ở một bên không nhịn được nói thầm:
"Cái tên này thật đúng là dốc hết vốn liếng a! Một tên sinh viên mới nho nhỏ trong bữa tiệc mà thôi, thế mà làm ra vẻ như vậy! Đồng hồ cũng là Vacheron Constantin, đồ trên người hắn nói ít cũng đáng giá một trăm vạn!"
Trần Đông và Đường Uy ở một bênh ngay thấy vậy cũng líu hết cả lưỡi.
...
"Chi Phàm học đệ, Uyển Thanh học muội, nhanh tới ngồi bên này!"
Dương Chi Phàm và Đào Uyển Thanh dưới sự chú ý của mọi người, vừa mới bước vào trong phòng tiệc thì trên bàn chính giữa phòng tiệc, một người đàn ông trẻ với vẻ ngoài oai phong đột nhiên đứng dậy hướng về phía hai người Dương Chi Phàm và Đào Uyển Thanh nhiệt tình mời gọi.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời cảm thán ao ước một trận.
Lý Hổ thì một mặt tức giận bất bình, sợ Diệp Trần không biết, thấp giọng nói:
"Người này là chủ tịch hội sinh viên của khoa chúng ta, tên là Trương Liên Bằng! Nghe nói hắn chính là dựa vào nịnh nọt nên bây giờ mới leo lên tới vị trí này!"
"Nghe nói cái tên này vẫn luôn nịnh nọt, người nào đối với hắn có ích thì liều mạng lấy lòng, người nào không có ích gì với hắn thì hắn chẳng thèm để ý!"
"Bây giờ chắc chắn là nhìn trúng bối cảnh gia thế của Dương Chi Phàm, lúc này mới cố gắng lấy lòng, thật sự là buồn nôn a!"
Diệp Trần thấy bộ dáng oán giận của Lý Hổ, không thể không vì đó mà mỉm cười, nhịn không được trêu chọc nói:
"Lão tứ, không nghĩ tới hôm nay mới là ngày nhập học đầu tiên, ngươi vậy mà lại biết được nhiều thứ đến vậy!"
Lý Hổ lập tức rất là đắc ý, "Đó là đương nhiên! Cha ta thường xuyên khuyên bảo ta, vô luận là chiến trường hay là thương trường thì tin tức vẫn là quan trọng nhất!"
"Lại nói bây giờ cũng là thời đại internet, muốn tra ra cái tin tức gì còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao?"
Đường Uy ở một bên nhịn không được cười nói:
"Nói ngươi béo ngươi còn thở gấp! Vậy ngươi nhưng nói thử một chút, Dương Chi Phàm này đến cùng là có bối cảnh gì?"
Lý Hổ cười hắc hắc, "Chuyện này thì ta biết a!"
Nói đến đây, Lý Hổ uống một ngụm bia, hạ giọng nói:
"Nghe nói, ông chú của Dương Chi Phàm này là phó thị trưởng thành phố Thiên Hải! Mà cha của Dương Chi Phàm thì là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở tỉnh Đông Giang ta, bản thân có hơn mấy chục tỷ! Dương gia bọn họ ở tỉnh Đông Giang chúng ta chính là xếp hạng trong mười đại gia tộc!"
Đường Uy và Trần Đông nghe được điều này thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ vô cùng kiêng dè.
Ngang qua hai giới chính trị và thương nghiệp, hơn nữa chú còn là quan lớn của thành phố Thiên Hải, đừng nói Trương Liên Bằng sợ là trưởng khoa cũng phải cho hắn mấy phần thể diện!
Nếu như lời của Lý Hổ không giả, vậy thì Dương Chi Phàm này hoàn toàn chính xác được xưng tụng là thiên chi kiêu tử, so sánh với người này, những người bình thường như bọn họ đều kém xa tít mù tắp!
Sau khi Dương Chi Phàm ngồi xuống, có rất nhiều người lập tức bắt đầu so sánh Dương Chi Phàm với Diệp Trần:
"Quản nhiên Dương Chi Phàm vẫn đẹp trai hơn một chút!"
"Hơn nữa ngay cả Trương chủ tịch hội sinh viên khoa chúng ta cũng phải chủ động nhường chỗ ngồi cho hắn, bối cảnh chắc chắn không đơn giản!"
"Nếu mà so sánh thì Diệp Trần kia tuy rằng dung mạo không kém Dương Chi Phàm thế nhưng vô luận là dáng vẻ còn là khí chất thì hai người đều không ở cùng một cái cấp bậc a!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần ngược lại không cảm thấy có cái gì, ngược lại làm cho Lý Hổ ở một bên tức giận đến không nhịn được:
"Không phải chỉ là một tên thích ra vẻ thôi sao? Có gì mà phải đắc ý!"
"Trần ca, ngươi cũng đừng nhụt chí, lấy điều kiện của ngươi, nếu như ăn mặc đẹp hơn một chút thì chắc chắn có thể đạp vào đít tiểu tử kia!"
Ở trong suy nghĩ của Lý Hổ thì quần áo trên người Diệp Trần, tuy rằng cũng đều là hàng hiệu nhưng đều là quần áo thoải mái bình thường không có gì lạ, so với trang phục dạ hội của Dương Chi Phàm thì cấp bậc đúng là kém hơn rất nhiều.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Lấy cảnh giới của hắn hôm nay, trong mắt hắn Dương Chi Phàm ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng, hắn há lại sẽ để ánh mắt của những người ở thế tục này vào trong lòng?
Dương Chi Phàm dường như cũng nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, cũng quay đầu nhìn sang phía Diệp Trần, tuy nhiên chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Mà Đảo Uyển Thanh ở một bên cũng lặng lẽ đánh giá Diệp Trần một lát, cũng lắc đầu, dưới cái nhìn của cô ta, người bạn học này vừa mới tiến vào cửa trường thì đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, tuy rằng vẻ bề ngoài quả thật không tệ, thế nhưng chỉ là hạng người lòe thiên hạ, so với Dương Chi Phàm căn bản không ở cùng một cái cấp độ.
Vừa nghĩ đến đây, Đào Uyển Thanh nhìn về phía Dương Chi Phàm ở bên cạnh, ánh mắt cũng trở nên ngày càng nóng.
Chương 589 Bối cảnh của Dương Chi Phàm
Sau khi tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, buổi tiệc chào đón sinh viên mới chính thức diễn ra.
Hoạt động này là do hội sinh viên của khoa Sinh Học tổ chức, bản thân Trương Liên Bằng là chủ tịch hội sinh viên khoa Sinh Học, tự nhiên lấy hắn làm đầu.
"Các bạn! Tin tưởng có rất nhiều người đang ngồi ở đây chắc là đều đã biết ta là ai rồi, ta là Trương Liên Bằng chủ tịch hội sinh viên của khoa chúng ta!"
Nói đến đây, Trương Liên Bằng cố ý dừng lại một chút, mọi người cũng đều rất thức thời thi nhau vỗ tay.
Trương Liên Bằng dường như rất hưởng thụ loại cảm giác như thế này, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý, chờ đến khi tiếng vỗ tay của mọi người kết thúc mới lại chậm rãi mở miệng nói:
"Đầu tiên, ta đại biểu khoa, hoan nghênh các bạn sinh viên mới gia nhập khoa Sinh Học chúng ta trở thành một thành viên trong khoa! Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà..."
Trương Liên Bằng có thể ngồi vào vị trí chủ tịch hội sinh viên của khoa, hiển nhiên vẫn là có chút tài năng, sau khi chém gió ra những lời cảm tình, bầu không khí của toàn bộ phòng tiệc cũng được thay đổi.
"Như vậy đi, vì để cho mọi người làm quen với nhau tốt hơn, tất cả chúng ta trước tiên lần lượt giới thiệu về bản thân mình, giới thiệu một chút về gia đình của mình có được hay không?"
Hắn đã nói ra như vậy rồi, mọi người tự nhiên không có khả năng từ chối thế là thi nhau đáp ứng.
Lý Hổ thì cười lạnh, "Ý đồ của con hàng này cũng quá rõ ràng a? Rõ ràng chính là điều tra gia cảnh sau lưng chúng ta!"
Đường Uy cũng nhếch miệng, "Thật sự là nhàm chán!"
Một bên khác, dưới sự chủ trì của Trương Liên Bằng, mọi người đã thi nhau đứng lên bắt đầu giới thiệu về bản thân và gia đình của mình.
Đầu tiên chính là một ít sinh viên ngồi cùng bàn với hắn.
Sau khi đợi đến những người này lần lượt giới thiệu xong thì toàn bộ trên bàn chính giữa cũng chỉ còn lại Đảo Uyển Thanh và Dương Chi Phàm.
"Chi Phàm học đệ, đến! Giới thiệu một chút về bản thân ngươi đi!"
Trương Liên Bằng mở miệng cười nói.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Chi Phàm.
Dương Chi Phàm cũng không luống cuống chút nào, mỉm cười đứng dậy chậm rãi mở miệng nói:
"Mọi người tốt, ta tên là Dương Chi Phàm, tới từ thành phố Lâm An tỉnh Đông Giang, nhà ta làm kinh doanh, làm chính là mảng khoa học công nghệ sinh học, mà bản thân ta đối với công nghệ sinh học, nhất là về lĩnh vực Gen học thì cảm thấy rất có hứng thú!"
"Hy vọng ở trong cuộc sống sau này, có thể cùng mọi người học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ..."
Dương Chi Phàm nói năng rất bình tĩnh, nói ra từng chữ rõ ràng mà trôi chảy, giọng điệu cũng không kiêu ngạo không cũng không siểm nịnh, mọi người nghe thi nhau gật đầu.
"Không hổ là phong phạm của đại gia!"
"Không nghĩ tới nam thần của ta chẳng những có vóc người đẹp trai mà cách ăn nói cũng tốt như vậy!"
"Rất muốn làm bạn gái của hắn a!"
"Đừng có nằm mơ! Người ta thích chính là Đào Uyển Thanh a!"
...
Chẳng mấy chốc Dương Chi Phàm giới thiệu xong, Trương Liên Bằng cười ha ha nói:
"Chi Phàm học đệ quá khiêm nhường! Người nào không biết chú của ngươi, đây chính là..."
Không đợi Trương Liên Bằng nói xong, Dương Chi Phàm đã một lời cắt ngang nói:
"Trương học trưởng, chú ta không hy vọng người trong nhà suốt ngày lấy hắn ra để mà khoe khoang, ảnh hưởng không tốt!"
"Đúng đúng đúng!"
Trương Liên Bằng vội vàng ngậm miệng lại, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, tuy nhiên ngay sau đó trên mặt nụ cười lấy lòng càng thêm rõ ràng, "Tuy nhiện, cha của ngươi ở toàn bộ tỉnh Đông Giang, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ cũng có tiếng tăm lừng lẫy a!"
"Ta nghe nói tên của công ty công nghệ sinh học Chi Phàm chính là cha ngươi lấy tên của ngươi ra để đặt, hơn nữa nghe nói cái công ty này đã lấy được quyền đại lý của Tử Kim Tiên Tuyền, không biết việc này là thật hay là giả?"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức xì xào bàn tán:
"Tử Kim Tiên Tuyền?"
"Chẳng lẽ đó chính là Tử Kim Tiên Tuyền gọi là Thần thủy sao?"
"Nghe nói nước tiên này được xuất ra từ dưới tay vị tiên nhân Hoa Hạ kia, chẳng những có thể chữa trị được các loại chứng bệnh khó xử lý còn có thể gia tăng tuổi thọ, giá cả cao không hợp thói thường không nói, người bình thường cho dù có tiền cũng không mua được!"
...
Suối ở Tử Kim sơn Vân Châu, ngày nay sớm đã nổi tiếng ở Hoa Hạ, những người này học ở khoa chuyên ngành có liên quan thì tự nhiên đều hết sức rõ ràng.
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần lập tức cũng hơi có chút ngạc nhiên.
Tử Kim Tiên Tuyền này đúng là chỗ sản xuất Thần Thủy trong biệt thứ số một tại tiểu khu Tử Kim sơn kia của hắn.
Hắn nhưng lại không nghĩ tới, công ty nhà Dương Chi Phàm này thế mà còn là thương nghiệp bán ra sản phẩm của tập đoàn Tô Diệp!
Hóa ra, mấy tháng gần đây, Diệp Trần để Sở Phi Yên chuyển dời trọng tâm chủ yếu tới xây dựng Hắc Sâm Lâm.
Sở Phi Yên không được chuyên tâm thiếu phương phá, đành lựa chọn một số công ty chế dược sinh học có thực lực bán quyền phân phối cho bọn họ.
Mà công ty khoa học công nghệ sinh học Chi Phàm này, ở tỉnh Đông Giang là một công ty chế dược sinh học có thực lực mạnh nhất, cho nên tự nhiên cũng được Sở Phi Yên chọn trúng.
Dương Chi Phàm cười nhạt một tiếng, "Không sao! Nhà ta xác thực đã lấy được quyền bán ra Tử Kim Tiên Tuyền, hơn nữa gần đây nhất ta đang định thương lượng với cha ta một chút, quyên góp một bình Thần Thủy cung cấp cho học viện chúng ta tiến hành nghiên cứu!"
Oanh!
Lời kia của Dương Chi Phàm vừa thốt ra, mọi người ngay lập tức xôn xao lần nữa, trong mắt một số người toát ra vẻ sùng bái nồng đậm.
Phải biết, giá của Tử Kim Tiên Tuyền này, bây giờ đã xào đến hơn mười vạn một gram, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được!
"Đậu xanh rau muống! Không nghĩ tới cái tên này, lại còn có cái tầng quan hệ này, ta ngược lại thật ra còn xem nhẹ hắn!"
Lý Hổ líu lưỡi một trận nói.
Đường Uy ở một bên thì dửng dưng như không:
"Không phải chỉ là quyền bán Tử Kim Tiên Tuyền ra thôi sao? Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là chân chạy làm việc cho người khác!"
Lý Hổ hít sâu một hơi nói:
"Lão tam, ngươi đây là không hiểu được đi! Coi như là chân chạy, nhưng ngươi phải nhìn là ai cho hắn làm chân chạy!"
"Chủ nhân phía sau của Tử Kim Tiên Tuyền kia là ai, là vị tiên nhân Hoa Hạ kia, Vân Châu Diệp tiên sinh!"
"Đây chính là tồn tại mà ngay cả Đảo quốc và Mỹ quốc dạng cường quốc bây giờ đều bị hắn giẫm ở dưới chân!"
"Dương gia trước đó ở tỉnh Đông Giang chỉ có thể miễn cưỡng đưa thân vào hàng ngũ gia tộc nhất lưu mà thôi, bây giờ leo lên vị Vân Châu Diệp tiên sinh này thì tương đương với một bước lên trời!"
"Chỉ sợ không còn bao lâu, toàn bộ tỉnh Đông Giang đều sẽ là thiên hạ của Dương gia!"
Nghe xong lời nói phân tích của Lý Hổ, không chỉ Đường Uy và Trần Đông im lặng một lúc mà ngay cả Diệp Trần cũng không thể không lau mắt mà nhìn Lý Hổ.
Người bạn cùng phòng này của mình, nhìn vấn đề đúng là thấu triệt!
Chỉ có điều, hắn làm sao có thể nghĩ được, vị tiên nhân Hoa Hạ trong miệng của hắn, vào lúc này đang ngồi ở bên cạnh hắn đây!
Sau khi Dương Chi Phàm làm tự giới thiệu xong thì đến lượt Đào Uyển Thanh, "Mọi người tốt, ta gọi là Đảo Uyển Thanh, đến từ Kinh Đô, chan mẹ là nhân viên nhà nước..."
Sau khi Đào Uyển Thanh giới thiệu bản thân mình xong thì lại đứa tới rất nhiều xao động.
Tuy rằng gia thế của Đào Uyển Thanh không hiển hách bằng Dương Chi Phàm, nhưng cũng coi là rất không tệ, cùng với Dương Chi Phàm cũng coi như môn đăng hộ đối.
Sau đó, là tới lượt những người khác lên giới thiệu, bối cảnh của những người khác lại kém hơn hai người này rất nhiều, đại đa số người đều chỉ là gia đình bình thường, ngẫu nhiên có một hai người trong nhà làm ăn buôn bán hoặc là tham gia chính trị, nhưng đều xa xa không cách nào đánh đồng với Dương Chi Phàm.
Chẳng mấy chốc đến phiên bàn của Diệp Trần, Trần Đông, Đường Uy và Lý Hổ cũng đều lần lượt làm tự giới thiệu.
Trong ba người này thì Lý Hổ có gia cảnh tốt nhất, cũng coi là nhà giàu có, đáng tiếc đằng trước có ngọn núi lớn như Dương Chi Phàm này cho nên cũng không có gây nên quá nhiều chú ý.
Cuối cùng, rốt cuộc đến lượt Diệp Trần tự giới thiệu về bản thân mình, tất cả mọi người ngay lập tức thi nhau nhìn sang...
Chương 590 Một hồi phong ba
Hết cách rồi, ai bảo ngay ngày đầu tiên tới trường học thì đã làm diễn đàn đại học Thiên Hải nổ tung, thành công chiếm cứ tin tức trang đầu, trở thành nhân vật phong vân của đại học Thiên Hải.
Cho nên, mọi người đối với lai lịch của hắn, tất cả đều tò mò không thôi.
Ngay cả Dương Phi Phàm và Đào Uyển Thanh cũng thi nhau quay đầu nhìn sang phía Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn bắt chéo hai chân, không có chút ý muốn đứng lên nào cả, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Ta tên Diệp Trần, người Vân Châu tỉnh Thiên Nam!"
Mọi người đợi một lúc lâu, lại thấy Diệp Trần cầm ly rượu trong tay lên bắt đầu từ từ thưởng thức và không nói thêm gì nữa thì ngay lập tức tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
"Như vậy là xong?"
"Cũng quá qua loa đi?"
"Không phải là sợ mất mặt không dám nói đó chứ?"
"Chắc chắn là như thế!"
...
Trong lúc nhất thời, mọi người thi nhau lắc đầu.
Nhất là còn đang so sánh với Dương Chi Phàm thì càng ngày càng cảm thấy Diệp Trần căn bản không có cách nào đi so sánh với Dương Chi Phàm.
Hai mắt Dương Chi Phàm thì khẽ híp lại một cái, lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn thấy Diệp Trần từ đầu đến cuối đều quá bình tĩnh, giống như căn bản không có để vào mắt bất luận kẻ nào ở đây.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, người như vậy hoặc là ngông cuồng hoặc chính là bản thân đủ cường đại.
Lúc này, Trương Liên Bằng đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Bạn học Diệp Trần, mời ngươi giới thiệu kỹ càng một chút, như vậy mới có thể để cho mọi người hiểu rõ đối với ngươi hơn đi!"
"Còn có, lúc giới thiệu chính mình thì phiền ngươi đứng lên, đây cũng là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với mọi người!"
Tuy nhiên, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, thản niên nói:
"Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta phải nên làm gì, hơn nữa, ta cũng không cần các ngươi phải hiểu ta!"
Oanh!
Lời kia của Diệp Trần vừa thốt ra, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, đồng thời đều không nghĩ tới, hắn lại dám chống đối Trương Liên Bằng chủ tịch hội sinh viên trước mặt mọi người.
Trương Liên Bằng càng là tức đến tái cả mặt mày, suýt chút nữa nhịn không được mà muốn quát lên.
Dương Chi Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
"Khả năng là bạn học Diệp Trần không muốn người khác biết thân thế của hắn, Trương học trường cần gì phải chấp nhặt với hắn?"
Nếu như nói trước đó thì Dương Chi Phàm còn cảm thấy Diệp Trần sâu không lường được, nhưng cử động vừa rồi đã hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.
Nhưng phàm là người có chút đầu óc, cũng sẽ không vừa mới bước vào cửa trường, đã đi đắc tội chủ tịch hội sinh viên.
Nghe được lời nói này của Dương Chi Phàm, Trương Liên Bằng lúc này mới coi như thôi.
Rất nhanh, buổi tiệc chào đón sinh viên mới tiếp tục được tiến hành, rất nhiều người bắt đầu thi nhau hướng Trương Liên Bằng mời rượu, sau khi Trương Liên Bằng đắc ý thì đã hoàn toàn quên luôn chuyện Diệp Trần.
Còn về những người khác, nhìn thấy Diệp Trần đã đắc tội với Trương Liên Bằng thì tự nhiên cũng đều lẩn tránh xa xa, thậm chí tính cả một vài người cùng bàn, trên cơ bản không giao lưu với bốn người Diệp Trần, giống như là cô lập hoàn toàn bọn hắn.
"Chúng ta cứ tiếp tục ở đây như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hay là chúng ta đi hát Karaoke a?"
Mắt thấy những người khác trên bàn, tất cả mọ người đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ, uống tới rối tinh rối mù, Lý Hổ bỗng nhiên mở miệng đề nghị.
Ba người khác tự nhiên không có ý kiến.
Tuy nhiên, ngay vào lúc bốn người chuẩn bị rời sân, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận xao động.
Sau đó, một đám người hung thần ác sát lao vào.
"Con mẹ nó vừa rồi là ai ném chai rượu? Đứng ra cho tao!"
"Ngay cả Quỷ ca của chúng ta mà cũng dám đánh lén, ta nhìn hắn là không muốn sống nữa rồi!"
Đám người này vừa xông vào trong rạp, lập tức bắt đầu la ầm lên.
Mà một người cầm đầu một đám người này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, một mặt sát khí, trên đầu còn có dính một vài mảnh vỡ nhỏ của chai rượu, lưu lại một ít máu tươi ở trên đỉnh đầu, trông có vẻ như hơi chật vật.
Hoá ra, vừa rồi có người thuận tay đặt chai rượu ở trên bệ cửa sổ, lúc chơi đùa không cẩn thận đụng vào chai rượu, mọi người chắc là huyên náo quá lợi hại, không phát giác ra chút nào, không nghĩ tới vậy mà vừa khéo rơi trúng vào đầu người đàn ông trung niên đang ở phía dưới.
Và thật không may chính là vận may của bọn họ thật không tốt, người đàn ông trung niên này cũng không phải hạng người hiền lành gì, lại là đầu lĩnh của bọn côn đồ có tiếng ở gần đây, bí danh quỷ ca!
Đám tiểu đệ của quỷ ca, nhìn thấy đại ca nhà mình lại bị cười khác tương chai rượu vào trúng đầu thì như vậy làm sao có thể nhẫn? Còn tưởng rằng là gặp kẻ thù, lúc này mới dẫn người lao lên!
Bọn họ cũng không nghĩ tới, trong phòng này lại là một đám sinh viên.
Mà trong lúc nhất thời mọi người cũng đều chưa kịp phản ứng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, từng người bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, cũng không có người nào dám lên tiếng.
"Con mẹ nó nghe không hiểu tiếng người phải không? Chai rượu vừa rồi kia, con mẹ nó đến cùng là ai ném? Người này tốt nhất nhanh chóng tự mình ngoan ngoãn đứng ra, bằng không các ngươi những người này, hôm nay một tên cùng đừng hòng rời khỏi đây!"
Trên mặt Quỷ ca sát khí mười phần, sau khi quét ở trên người mọi người một vòng thì mở miềng nói ra từng chữ.
Rầm rầm!
Mà sau khi lời nói của Quỷ ca vừa rơi xuống, những tên tiểu đệ con lại lập tức thi nhau móc ra vũ khí của riêng mình.
"A!"
Tất cả các sinh viên có mặt ở đây thì có một số chưa từng đánh nhau, chưa gặp qua loại trường hợp này? lập tức từng người bị dọa đến thi nhau lùi lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trương Liên Bằng và Dương Chi Phàm.
Dù sao bây giờ, trong mọi người lấy hai người cầm đầu.
Dương Chi Phàm nhíu mày, tuy nhiên cũng không có ý định ra mặt.
Trương Liên Bằng thầm nói một tiếng không tốt, tuy rằng rất không muốn liên quan tới đám lưu manh hỗn đản này, nhưng chuyện tới nước này thì hắn thân là chủ tịch hội sinh viên, mọi người đều nhìn vào hắn đây, hắn tự nhiên không thể lùi bước.
Cuối cùng,
Trương Liên Bằng cắn răng một cái, đành phải kiên trì đi tới, cười theo nói:
"Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Quy ca đi! Ta nghĩ đây chẳng qua chỉ là một chuyện hiểu lầm..."
Ầm!
Không đợi Trương Liên Bằng nói xong, một tên tiểu đệ to cao bên cạnh Quỷ ca trực tiếp vung lên một cái chai rượu, sau đó hung hăng đạp xuống đất, trong nháy mắt bình rượu lập tức vỡ nát, sắc mặt của nhiều sinh viên thay đổi lớ.
Trương Liên Bằng cũng lập tức bị dọa đến run rẩy.
Tên tiểu đệ to cao kia tiến nhanh đến, duỗi tay ra một phát đã nắm chặt cổ áo của Trương Liên Bằng, hai mắt trừng một cái, "Đánh lão đại của chúng ta thành ra như vậy, một tiếng hiểu lầm là xong rồi sao?"
"Đại...đại ca...vậy ngài...ngài nói giải quyết như thế nào?"
Trương Liên Bằng bị đối phương dễ dàng chế trụ, vừa mới nâng dũng khí lên thì ngay lập tức đã sợ.
Lúc trước hắn cũng đã từng nghe nói, đám Quỷ ca trước mắt này ở vùng lân cận của đại học Thiên Hải, từ trước đến nay luôn ngang ngược càn rỡ, nghe nói chuyên môn giúp những công ty bất động sản giải quyết những hộ không chịu di dời, trên tay cầm không ít mạng người, tuyệt đối tất cả chúng đều là nhân vật hung ác!
Tên tiểu đệ to cao kia quay đầu nhìn về phía Quỷ ca, lộ ra vẻ hỏ thăm.
Quỷ ca cười âm trầm một tiếng, hai mắt quét ở trên thân mọi người một lần, chậm rãi nói:
"Xem trên phương diện các ngươi là một đám sinh viên nghèo, nghĩ đến có lẽ cũng không có can đảm đối nghịch với tao!"
"Chỉ có điều, lần này tao cũng không thể uổng công chịu đựng!"
Quỷ ca nói đến đây, dừng lại một chút lại đảo lướt qua trên thân Đào Uyển Thanh, Đái Lệ Lệ, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà nói:
"Nam có thể cút! Nữ thì ở lại uống rượu với anh em bọn ta!"
Quỷ ca vừa thốt ra lời kia thì sắc mặt của mọi người trong lúc nhất thời thi nhau thay đổi, nhất là nữ sinh ở đây, vẻ mặt của các nữ sinh đều trắng bệch, thậm chí một số cô nàng nhát gan đều suýt chút nữa bị dọa ngất đi...
Hai người Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi sớm đã ra khỏi đại học Thiên Hải.
"Vừa mới... Thật xin lỗi a!"
Tiêu Nhược Hi cúi đầu, một mặt chột dạ nói.
Trước đó cô ta cũng không biết chính mình tại sao lại làm như vậy, vừa xung động liền hôn Diệp Trần ở trước mặt mọi người, sau đó mới xấu hổ không chịu nổi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Không sao, để người khác cho là tôi là bạn trai của cô cũng được, đỡ rắc rối!"
Lời này của Diệp Trần vừa mới nói xong, giọng điệu của Tiêu Nhược Hi lập tức thay đổi, "Thật sao? Xem ra huynh ngược lại là cầu còn không được a!"
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó là dở khóc dở cười, "Hi Nguyệt, làm sao nàng đột nhiên đi ra rồi? Làm ta hớt hồn!"
Hóa ra, câu nói trước kia rõ ràng là xuất từ trong miệng của Hi Nguyệt.
Hi Nguyệt một mặt u oán nói:
"Làm sao? Huynh không muốn nhìn thấy ta sao? Vậy ta trở về được rồi!"
Diệp Trần lập tức cuống lên, vội vàng kéo lại, "Đừng nha! Lão bà đại nhân của ta, chúng ta thật vất vả một ngày mới có thể gặp nhau được một lát, nàng còn giận dỗi với ta sao?"
"Tiêu Nhược Hi" cười khúc khích, "Đúa giỡn với huynh chút! Nhưng mà chúng ta như vậy xác thực không tiện lắm, xem ra ta nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ nguyên thần một lần nữa mới được!"
Diệp Trần mỉm cười, "Chuyện của lão bà đại nhân, ta cũng không dám trì hoãn!"
Nói xong, Diệp Trần lật bàn tay một cái, lấy ra một bình đan dược đưa cho "Tiêu Nhược Hi".
"Tiêu Nhược Hi" mở bình thuốc ra, lấy ra xem thì vẻ mặt lập tức hiện ra vệt vui mừng, "Tứ phẩm đan dược, Linh Phách đan!"
"Trước không phải huynh nói ở trên Trái Đất linh khí rất mỏng manh, linh vật thiếu thốn, muốn luyện chế linh đan thì không phải dễ dàng!"
"Hơn nữa lấy tu vi của huynh chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong, vậy mà có thể luyện chế ra được tứ phẩm đan dược sao?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Ta đây cũng là may mắn gom gom được đủ dược liệu cộng với sự trợ giúp của Thôn Thiên đỉnh mới có thể luyện chế ra được Linh Phách đan này!"
"Đi thôi! Ta dẫn nàng đi tới nơi này!"
Diệp Trần vừa nói, đưa tay bắt lấy cổ tay của "Tiêu Nhược Hi", sau đó thân thể hơi chao đảo một cái.
Ngay sau đó, hai người đã biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở trong một ngôi biệt thự gần với đại học Thiên Hải.
"Hi Nguyệt, dược lực của Linh Phách đan này cần nhục thân giúp một tay luyện hóa, đây là một chỗ tu luyện đạo tràng mà ta chuyển bị cho nàng, sau này nàng nếu như cần luyện hóa Linh Phách đan, thì có thể đến đây, xung quanh ta đã bố trí hơn mười đạo cấm chế không gian, cùng với các loại tụ linh pháp trận, nàng đại khái có thể an tâm tu luyện ở chỗ này!"
"Tiêu Nhược Hi" lập tức mừng rỡ, lúc này mới một ngụm ăn Linh Phách đan vào, sau đó ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bắt đầu luyện hóa.
Diệp Trần lập tức nhướng mày, "Hi Nguyệt, nàng không cần phải vội vàng như vậy a? Ta còn muốn dẫn nàng đi bốn phía xung quanh nhìn xem một chút đây!"
"Tiêu Nhược Hi" thở dài một hơi nói:
"Diệp Trần, huynh có chỗ không biết, ta bây giờ càng ngày càng có thể cảm nhận được rõ ràng, lực lượng quy tắc của thế giới này đối với ta có lực bài xích càng ngày càng mạnh, nếu như ta không thể nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên thần, rời khỏi thế giới này thì sợ rằng sẽ dẫn tới kiếp số!"
"Hơn nữa nhục thể của ta bây giờ còn đang ở Tu Chân giới, huynh cũng không muốn ta sống nhờ mãi ở trong thân thể của người khác a?"
Diệp Trần nghe xong lời này đành phải thôi.
Ước chừng khoảng hai giờ sau, tàn hồn của Hi Nguyệt lại rơi vào ngủ say một lần nữa, ý thức của Tiêu Nhược Hi một lần nữa trở lại trên thân.
Hai người lại cùng nhau quay trở về đại học Thiên Hải.
Trên đường đi, hai người cũng không có né tránh bất kỳ điều gì, rất nhanh lại bị một số người biết chuyện nhìn thấy, lén lút chụp được hình ảnh hai người sóng vai mà đi, sau khi truyền tới trên diễn đàn của trường học thì ngay lập tức lại đưa tới náo động một lần nữa.
...
Chờ Diệp Trần trở lại phòng ký túc xá số 602 thì phát hiện ở trong ký túc xá không có một ai cả.
Diệp Trần cũng không nghĩ quá nhiều, lấy đồ dùng hàng ngày mà Lý Hổ mua giúp, thu dọn một phen, sau đó nằm ở trên giường bắt đầu suy nghĩ tới lời nói trước đó của Hi Nguyệt.
Dựa theo những gì mà Hi Nguyệt nói thì Nguyệt Quang Bảo Giám là Thần khí, có thể đưa linh hồn của con người xuyên qua tới quá khứ.
Thế nhưng là dựa theo quy tắc cùng một cái thế giới thì không thể cùng tồn tại hai cái chính mình!
Đây cũng là lý do tại sao Diệp Trần có thể trở lại tám trăm năm trước, ý thức sẽ tự động trở lại trong thân thể của mình.
Thế nhưng là, ý thức của Hi Nguyệt cũng không có trở lại Tu Chân giới.
Dựa theo suy đoán của Hi Nguyệt, trên mặt đất tồn tại một lực lượng nào đó, cưỡng ép bóp méo quy tắc của Nguyệt Quang Bảo Giám!
Ngoài ra trước đây, sự tồn tại của Yêu tộc Ma tộc, rõ ràng cũng là đến từ Tu Chân giới.
Ở giữa Trái Đất và Tu Chân giới đến cùng là có quan hệ như thế nào?
Vấn đề này để cho Diệp Trần hết sức tò mò.
...
Chớp mắt một cái, đợi khoảng hai đến ba giờ thì ba người Lý Hổ cuối cùng cũng trở về.
Nhìn thấy Diệp Trần ở trong phòng thì ba người lập tức sững sờ, sau đó Lý Hổ hướng về phía hắn giơ ngón tay cái lên, nói:
"Trần ca, ngươi rất trâu! Sinh viên mới tập trung lần đầu tiên mà ngươi cũng dám vắng mặt, hơn nữa còn là người duy nhất vắng mặt, sắc mặt chủ nhiệm lớp chúng ta, đều sắp bị ngươi làm cho tức điên lên rồi a!"
Hóa ra, buổi chiều sinh viên mới của khoa Sinh Học tập trung, khó trách trong ký túc xá một mực không có người.
Trần Đông nói theo:
"Diệp Trần, ta cảm thấy ngươi bây giờ cần phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp nói lời xin lỗi, bằng không sẽ để lưu lại cho chủ nhiệm lớp ấn tượng không tốt a!"
Đường Uy lại hoàn toàn dửng dưng:
"Không có nghiêm trọng như vậy! Lão đại, ngươi nói chuyện này có chút bé xé ra to!"
Lý Hổ ở một bên nói:
"Nhưng thật ra thì ta lại cảm thấy lời nói của lão đại rất có đạo lý, các ngươi có khả năng không biết, nhưng ta lại được nghe học trưởng lớp lớn nói, chủ nhiệm lớp chúng ta tên là Liêu Minh Phong, là người có tiếng bụng dạ hẹp hòi, thích nhất là làm khó dễ cho học sinh!"
"Diệp Trần, cha ta thường xuyên nói với ta, thà rằng đắc tội quân tử không thể đắc tội tiểu nhân!"
Diệp Trần nghe được ba người quan tâm tới chuyện của mình như vậy, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ấm áp, khẽ mỉm cười nói:
"Các ngươi yên tâm đi! Chỉ là chủ nhiệm của một lớp mà thôi, hắn không dám làm gì ta!"
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia thì ba người lập tức sửng sốt một chút.
Lý Hổ lập tức tiến đến bên cạnh Diệp Trần cười tủm tỉm nói:
"Trần ca, nghe lời này của ngươi thì chắc là sau lưng ngươi có người?"
Trần Đông và Đường Uy cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Diệp Trần tự nhiên không biết phải nói rõ với bọn họ như thế nào, thế là thuận miệng nói:
"Coi như là thế đi!"
Lý Hổ lập tức đập một cái vào trên ngực của Diệp Trần, "Trần ca, được a! Vậy sau này ngươi nhưng phải bao bọc anh em một chút a!"
Diệp Trần đang muốn mở miệng thì đột nhiên nhíu mày lại, ngay sau đó:
Ầm!
Cửa phòng trực tiếp bị một cước của người ta đá văng!
Ngoài Diệp Trần ra thì ba người còn lại tất cả đều giật nảy mình, "Con mẹ nó! Con mẹ nó là ai vậy? Muốn chết..."
Sau khi Lý Hổ phản ứng lại thì lập tức chửi to một tiếng, tuy nhiên sau khi hắn nhìn về phía cổng, cả người nhất thời bị khựng lại và đột nhiên không thể nói nốt câu chửi của mình.
Chỉ thấy, lúc này ở cửa là một đám sinh viên có dáng người to lớn, hơn nữa, trong tay những người này còn cầm chai bia, chân ghế và những thứ tương tự, từng tên đều có vẻ mặt như hung thần ác sát.
Nhìn thấy trận thế này, hai người Lý Hổ và Trần Đông lập tức nhịn không được mà lúi lại về sau, Đường Uy cũng không thể không chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Trong nhóm người này cầm đầu là một tên thanh niên cường tráng với mái tóc nhuộm màu đỏ, thanh niên tóc đỏ quét mắt một vòng trong phòng ký túc xá số 602, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, "Ngươi chính là tên cướp đi nữ thần của ta đúng không? Lão tử muốn so lo với ngươi!"
Chương 587 Ngươi cũng quá trâu bò đi!
Hoá ra, sau khi ảnh chụp Diệp Trần sánh vai cùng đi với Tiêu Nhược Hi được lan truyền rộng ở trên mạng thì chẳng mấy chốc đã bị người có tâm trong phạm vi toàn trường tiến hành tìm kiếm, thậm chí còn có người tấn công vào mạng lưới inernet của trường học, thông qua đó lấy được tư liệu học sinh cuối cùng tập trung vào thân phận của Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần không có nghĩ tới là, fan cuồng của Tiêu Nhược Hi vậy mà lại tìm tới cửa.
"Đậu xanh, Trần ca, chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Lý Hổ kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Hắn thấy trong những người này đều là người có thân hình cao to, trong tay đều cầm vũ khí, Diệp Trần gầy yếu như vậy thì làm sao sẽ là đối thủ của bọn hắn?
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Đường Uy ở một bên đứng dậy, "Muốn solo với anh em của ta thì đầu tiên phải vượt qua được ta!"
Đường Uy hiển nhiên cũng cảm thấy, nếu như Diệp Trần thật sự đối đầu với những người này thì chắc chắn phải ăn thiệt thòi, thế là đứng lên đầu tiên.
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức trừng hai mắt một cái, hung tợn nhìn qua Đường Uy, lạnh giọng nói:
"Tiểu tử, ngươi làm chim đầu đàn đúng không? Hôm nay lão tử thành toàn cho ngươi!"
"Thanh niên tóc đỏ nói xong thì bỗng nhiên giơ một chân lên hướng Đường Uy hung hăng đạp tới."
Trần Đông và Lý Hổ ở một bên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, cái tên này nói ra tay liền ra tay luôn, lâp tức bị dọa đến khẽ run rẩy, không thể không lùi lại hai bước.
Đường Uy thì lại không hoang mang chút nào, khôn lùi mà tiến tới, thân thể hơi hơi nghiêng thì đã tránh đi được một cước này của đối phương, đồng thời lấn người tiến tới, bỗng nhiên đụng một cái!
Bát Cực Thiết Sơn Kháo!
Mà ngay cả Diệp Trần cũng khẽ gật đầu, chính người bạn cùng phòng này của mình tuy rằng có công lực không cao, thế nhưng chiêu thức lại sử dụng thuần thục, hiển nhiên hẳn là được tập võ từ nhỏ.
Oanh!
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm thấy chính mình giống như bị một chiếc xe hơi đụng trúng, cả người trực tiếp bay ngược ra đằng sau, khiến một đám tiểu đệ ở đằng sau cũng bị choáng ngợp.
"Được!"
Lý Hổ thấy thế thì lập tức lớn tiếng kêu hay, trong hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tam ca uy vũ a! Không nghĩ tới phòng ký túc xá chúng ta lại còn có một vị cao thủ võ lâm!"
Đường Uy khoát tay áo, nói:
"Ta cũng không phải là cao thủ gì? Là đối thủ quá phế vật mà thôi!"
Thanh niên tóc đỏ kia vừa mới từ dưới đất bò dậy, nghe được lời này của Đường Uy thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Cũng dám nói tao là phế vật? Các huynh đệ, tất cả đều lên! Phế bọn họ đi cho ta!"
Mọi người ngay lập tức nhao nhao quơ vũ khí trong tay, đang muốn nhào tới lần nữa.
Khuôn mặt của Lý Hổ và Trần Đông lập tức trắng bệch, ngay cả Đường Uy cũng không thể không lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lấy tu vi của hắn, tuy rằng có thể đối phó bảy tám người bình thường, thế nhưng trong tay đối phương có vũ khí, hắn tay không đối địch, muốn không bị thua cũng chỉ có thể sử dụng sát chiêu!
Thế nhưng là, một khi sử dụng sát chiêu, nhẹ thì đả thương người mà nặng thì thạm chí có thể lấy đi tính mạng của người ta!
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không dám tùy ý sử dụng những sát chiêu kia.
"Các ngươi đừng làm loạn a! Bằng không ta sẽ gọi điện thoại cho thầy cô giáo!"
Nhìn qua đám người hung thần ác sát trước mặt này, Trần Đông cầm điện thoại run lẩy bẩy nói.
Đáng tiếc, đối với những người này mà nói căn bản không có một chút lực uy hiếp nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này:
"Hừ!"
Diệp Trần một mực ở một bên không nói một lời, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
Oanh!
Đám người thanh niên tóc đỏ kia lập tức cảm nhận được toàn thân bỗng nhiên run lên!
Sau đó, mỗi một tên đều cảm thấy chính mình giống như lập tức rơi vào tu la địa ngục, nhịp tim nhảy loạn lên, hai chân run lẩy bẩy
"Chuyện này...chuyện này là như thế nào?"
Mọi người hoàn toàn không nghĩ ra, chính là cảm giác sợ muốn chết, giống như con thỏ gặp phải lão hổ, theo bản năng muốn co cẳng lên chạy thoát thân.
"Cút!"
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên ở trong đầu của mỗi người!
Đám người nhất thời cảm thấy giống như bị một đạo thần lôi bổ trúng, cuối cùng một chút kiên trì cũng triệt để bị đánh nát, từng tên xoay người chạy, cảm thấy hận chính mình sinh ra cái đùi không dài thêm chút nữa.
Thẳng đến đám người một hơi chạy ra khỏi tòa ký túc xá, lại chạy ra thật xa mới dần dần lấy lại tinh thần, "Tất cả đứng lại cho ta!"
Thanh niên tóc đỏ là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức quát to một tiếng, gọi mọi người lại, "Con mẹ nó các ngươi chạy cái gì mà chạy? Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đánh lại bốn người bọn hắn sao? Một đám phế vật!"
Mọi người cũng là một mặt khó hiểu, không biết là ai nhỏ giọng tới một câu, "Cường ca, vừa rồi không phải ngươi chạy nhanh nhất sao?"
"Ta..."
Thanh niên tóc đỏ kia lập tức không phản bác được, nghĩ tới cảm giác vừa rồi như rơi vào trong địa ngục, trong lòng vẫn còn run rẩy một trận, hai chân không thể không run lên.
Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết, bên mình người đông thế mạnh, không có đạo lý gì đi sợ bốn người của đối phương, nhưng lại không có dũng khí quay lại.
"Mẹ nó! Tiểu tử này có phần tà môn, trước mắt về báo lại với Chu lão đại tình huống này một chút lại nói!"
Hóa ra, những người này đến gây sự với Diệp Trần, vậy mà tất cả đều là do Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên gợi ý.
...
Mà đổi thành một bên, ba người Đường Uy nhìn thấy đám người thanh niên tóc đỏ này, chỉ trong một cái nháy mắt vậy mà toàn bộ chạy đi, cũng đều đang có vẻ mặt mờ mịt không hiểu ra làm sao.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Làm sao lập tức toàn bộ chạy mất rồi?"
"Chẳng lẽ là sợ chúng ta tố cáo với giáo viên đến lúc đó không biết phải giải thích như thế nào sao?"
Ba người nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra lý do tại sao.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, một tiếng hừ lạnh vừa rồi của Diệp Trần, ở trong đó đã bao hàm một chút sát ý!
Dù chỉ là một chút sát ý, thế nhưng làm sao những tên tiểu lưu mạnh bình thường này có thể tiếp nhận?
Như vậy cũng đã là Diệp Trần thủ hạ lưu tình, bằng không trực tiếp một đạo ý niệm cũng đủ để cho những người kia chết tới tám lần mười lần rồi.
"Đúng rồi, Trần ca, vừa rồi người kia nói, ngươi đoạt nữ thần của hắn là có ý gì?"
Lỹ Hổ bỗng nhiên lại một mặt tò mò hỏi.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Có thể là bởi vì Tiêu Nhược Hi đi!"
"Tiêu Nhược Hi? Cái tên này làm sao nghe quen tai như vậy?"
Lý Hổ gãi đầu một cái bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Tiêu Nhược Hi! Trần ca, chẳng lẽ ngươi nói chính là Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải? Chờ chút..."
Lý Hổ dường như nghĩ tới điều gì, lập tức lấy điện thoại di động ra, rất nhanh đã mở ra diễn đàn của trường đại học Thiên Hải, từng cái từng cái tin tức mới lập tức thi nhau hiện ra:
"Chu Bác Văn chủ tịch hội sinh viên công khai tỏ tình với Tiêu nữ thần lại bị từ chối một cách vô tình!"
"Sau đó, Tiêu nữ thần công khai hôn một nam sinh viên, cũng công bố là bạn trai của mình khiến cho vô số nam sinh vì đó mà tan nát cõi lòng!"
"Theo như điều tra thì người bạn trai mà Tiêu nữ thần tuyên bố công khai, thân phận hôm nay đã được chứng thực, người này có vẻ như còn là một tên sinh viên đại học năm nhất, tên là Diệp Trần khoa Sinh Học..."
Lý Hổ đọc đến đây nhìn chòng chọc vào hình ảnh trên màn hình điện thoại di động, sau đó sau khi liên tục so sánh với Diệp Trần thì hai mắt trợn lên thật lớn, "Đậu xanh rau muống! Thật là ngươi!"
"Trần ca, ngươi cũng quá trâu bò đi! Ngày đầu tiên nhập học thì đã làm xong Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của đại học Thiên Hải, khó trách ngươi không để mắt tới Đái học tỷ!"
"Sau này ngươi chính là anh ruột của ta!"
Lý Hổ vào lúc này đã phục sát đất đối với Diệp Trần, đều hận không thể ngay lập tức dập đầu bái sư.
Ngay cả Trần Đông và Đường Uy ở một bên cũng không thể không âm thầm cảm thán, "Xem ra người bạn cùng phòng này thật đúng là không đơn giản a!"
...
Ở một nơi khác, sau khi Chu Bác Văn nhận được báo cáo của thanh niên tóc đỏ thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ:
"Thật đúng là một đám phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được!"
"Thôi được, chỉ có thể để ta tự mình ra tay!"
Chương 588 Tiệc chào đón sinh viên mới!
Buổi tối, tiệc chào đón sinh viên mới được cử hành tại nhà hàng Quân Duyệt ở phía Nam thành phố.
Trên thực tế, không riêng gì sinh viên khoa Sinh Học, các khoa khác của trường trên cơ bản đều cử hành tiệc chào đón sinh viên mới ở đây.
Diệp Trần vốn là không có ý định tham gia, được ba người Lý Hổ khuyên nhiều lần, rồi mới miễn cưỡng đáp ứng tham gia.
Lúc bốn người bọn họ đi tới nhà hàng thì những người còn lại gần như đã đến đủ, ngay cả sinh viên năm thứ hai năm thứ ba đại học cũng tới rất nhiều.
Nhìn thấy bốn người bọn họ xuất hiện, mọi người ngay lập tức bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
"Nhanh nhìn! Đó chính là Diệp Trần, quả nhiên rất đẹp trai nha!"
"Khó trách ngay cả Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của trường đại học chúng ta cũng bị hắn làm cho mê hoặc!"
"Cuối cùng thì lần này cũng được nhìn thấy!"
"Hừ! Một thằng sinh viên đại học năm nhất, không biết trời cao đất rộng, Tiêu Nhược Hi kia cũng không phải ai cũng có thể quyền lợi tranh giành!"
...
Thần niệm của Diệp Trần quét qua đã nghe toàn bộ tiếng bàn tán của mọi người vào trong tai.
Có người hâm mộ cũng có người đố kỵ còn có người rất tò mò, tuy nhiên hắn cũng chẳng thèm để ý tới.
Bởi vì bốn người tới tương đối muộn cho nên chỉ có thể tìm mấy chỗ ở trong góc vắng vẻ ngồi xuống.
Tuy nhiên, bởi vì Diệp Trần bây giờ đã trở thành người có tiếng trong đại học Thiên Hải, tuy rằng ngồi ở trong góc nhưng vẫn nhận được rất nhiều ánh mắt, rất nhiều người thỉnh thoáng nhìn về phía hắn.
Đối với vấn đề này, Diệp Trần vẫn thản nhiên như cũ, tự mình cầm lên một ly rượu đỏ, bắt chéo hai chân, từ từ thưởng thức.
Lại qua một lúc, bỗng nhiên toàn bộ phòng tiệc lại bắt đầu xôn xao:
"Mau nhìn mau nhìn! Là Dương Chi Phàm và Đảo Uyển Thanh đến rồi!"
"Thật sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a!"
"Oa! Dương Chi Phàm rất đẹp trai a! Giống như vương tử đi ra từ trong truyện cổ tích vậy!"
"Giống như còn đẹp trai hơn Diệp Trần một chút đây!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người thì Diệp Trần cũng không thể không ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa có một thiếu niên đẹp trai trên người mặc dạ phục màu đen, cùng với một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy màu trắng, hai người đang chuyện trò vui vẻ, cùng nhau đi vào trong phòng tiệc.
"Dương Chi Phàm, Đào Uyển Thanh..."
Nhìn thấy hai người này, Diệp Trần cũng không thể không không để ý tới, một số chuyện kiếp trước không tự chủ đã xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Dương Chi Phàm này chẳng những có dáng người đẹp trai, đồng thời lại thông minh tuyệt đỉnh, là một thiên tài có trí thông minh rất cao, gia đình cũng có điều kiện rất tốt, có thể nói là một nhân vật hoàn mỹ, nói là thiên chi kiêu tử cũng không khuếch đại một chút nào!
Diệp Trần nhớ rõ ở kiếp trước, Dương Chi Phàm là sự tồn tại mà tất cả các nam sinh viên trong khoa Sinh Học phỉa ghen tỵ và hâm mộ, gần như tất cả nữ sinh đều coi hắn là người tình trong mộng.
Ngay cả Diệp Trần lúc ấy đối với hắn cũng có mấy phần ghen ghét.
Đương nhiên, ở kiếp trước trong mắt Diệp Trần thì Dương Chi Phàm là tồn tại cao không thể chạm, nhưng đối với kiếp này, giờ này ngày này đối với Diệp Trần mà nói thì không đáng giá nhắc tới.
Diệp Trần chỉ nhàn nhạt liếc qua sau đó không tiếp tục để ý, tiếp tục cúi đầu thưởng thức rượu.
Lý Hổ ở một bên không nhịn được nói thầm:
"Cái tên này thật đúng là dốc hết vốn liếng a! Một tên sinh viên mới nho nhỏ trong bữa tiệc mà thôi, thế mà làm ra vẻ như vậy! Đồng hồ cũng là Vacheron Constantin, đồ trên người hắn nói ít cũng đáng giá một trăm vạn!"
Trần Đông và Đường Uy ở một bênh ngay thấy vậy cũng líu hết cả lưỡi.
...
"Chi Phàm học đệ, Uyển Thanh học muội, nhanh tới ngồi bên này!"
Dương Chi Phàm và Đào Uyển Thanh dưới sự chú ý của mọi người, vừa mới bước vào trong phòng tiệc thì trên bàn chính giữa phòng tiệc, một người đàn ông trẻ với vẻ ngoài oai phong đột nhiên đứng dậy hướng về phía hai người Dương Chi Phàm và Đào Uyển Thanh nhiệt tình mời gọi.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời cảm thán ao ước một trận.
Lý Hổ thì một mặt tức giận bất bình, sợ Diệp Trần không biết, thấp giọng nói:
"Người này là chủ tịch hội sinh viên của khoa chúng ta, tên là Trương Liên Bằng! Nghe nói hắn chính là dựa vào nịnh nọt nên bây giờ mới leo lên tới vị trí này!"
"Nghe nói cái tên này vẫn luôn nịnh nọt, người nào đối với hắn có ích thì liều mạng lấy lòng, người nào không có ích gì với hắn thì hắn chẳng thèm để ý!"
"Bây giờ chắc chắn là nhìn trúng bối cảnh gia thế của Dương Chi Phàm, lúc này mới cố gắng lấy lòng, thật sự là buồn nôn a!"
Diệp Trần thấy bộ dáng oán giận của Lý Hổ, không thể không vì đó mà mỉm cười, nhịn không được trêu chọc nói:
"Lão tứ, không nghĩ tới hôm nay mới là ngày nhập học đầu tiên, ngươi vậy mà lại biết được nhiều thứ đến vậy!"
Lý Hổ lập tức rất là đắc ý, "Đó là đương nhiên! Cha ta thường xuyên khuyên bảo ta, vô luận là chiến trường hay là thương trường thì tin tức vẫn là quan trọng nhất!"
"Lại nói bây giờ cũng là thời đại internet, muốn tra ra cái tin tức gì còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao?"
Đường Uy ở một bên nhịn không được cười nói:
"Nói ngươi béo ngươi còn thở gấp! Vậy ngươi nhưng nói thử một chút, Dương Chi Phàm này đến cùng là có bối cảnh gì?"
Lý Hổ cười hắc hắc, "Chuyện này thì ta biết a!"
Nói đến đây, Lý Hổ uống một ngụm bia, hạ giọng nói:
"Nghe nói, ông chú của Dương Chi Phàm này là phó thị trưởng thành phố Thiên Hải! Mà cha của Dương Chi Phàm thì là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở tỉnh Đông Giang ta, bản thân có hơn mấy chục tỷ! Dương gia bọn họ ở tỉnh Đông Giang chúng ta chính là xếp hạng trong mười đại gia tộc!"
Đường Uy và Trần Đông nghe được điều này thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ vô cùng kiêng dè.
Ngang qua hai giới chính trị và thương nghiệp, hơn nữa chú còn là quan lớn của thành phố Thiên Hải, đừng nói Trương Liên Bằng sợ là trưởng khoa cũng phải cho hắn mấy phần thể diện!
Nếu như lời của Lý Hổ không giả, vậy thì Dương Chi Phàm này hoàn toàn chính xác được xưng tụng là thiên chi kiêu tử, so sánh với người này, những người bình thường như bọn họ đều kém xa tít mù tắp!
Sau khi Dương Chi Phàm ngồi xuống, có rất nhiều người lập tức bắt đầu so sánh Dương Chi Phàm với Diệp Trần:
"Quản nhiên Dương Chi Phàm vẫn đẹp trai hơn một chút!"
"Hơn nữa ngay cả Trương chủ tịch hội sinh viên khoa chúng ta cũng phải chủ động nhường chỗ ngồi cho hắn, bối cảnh chắc chắn không đơn giản!"
"Nếu mà so sánh thì Diệp Trần kia tuy rằng dung mạo không kém Dương Chi Phàm thế nhưng vô luận là dáng vẻ còn là khí chất thì hai người đều không ở cùng một cái cấp bậc a!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần ngược lại không cảm thấy có cái gì, ngược lại làm cho Lý Hổ ở một bên tức giận đến không nhịn được:
"Không phải chỉ là một tên thích ra vẻ thôi sao? Có gì mà phải đắc ý!"
"Trần ca, ngươi cũng đừng nhụt chí, lấy điều kiện của ngươi, nếu như ăn mặc đẹp hơn một chút thì chắc chắn có thể đạp vào đít tiểu tử kia!"
Ở trong suy nghĩ của Lý Hổ thì quần áo trên người Diệp Trần, tuy rằng cũng đều là hàng hiệu nhưng đều là quần áo thoải mái bình thường không có gì lạ, so với trang phục dạ hội của Dương Chi Phàm thì cấp bậc đúng là kém hơn rất nhiều.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Lấy cảnh giới của hắn hôm nay, trong mắt hắn Dương Chi Phàm ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng, hắn há lại sẽ để ánh mắt của những người ở thế tục này vào trong lòng?
Dương Chi Phàm dường như cũng nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, cũng quay đầu nhìn sang phía Diệp Trần, tuy nhiên chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Mà Đảo Uyển Thanh ở một bên cũng lặng lẽ đánh giá Diệp Trần một lát, cũng lắc đầu, dưới cái nhìn của cô ta, người bạn học này vừa mới tiến vào cửa trường thì đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, tuy rằng vẻ bề ngoài quả thật không tệ, thế nhưng chỉ là hạng người lòe thiên hạ, so với Dương Chi Phàm căn bản không ở cùng một cái cấp độ.
Vừa nghĩ đến đây, Đào Uyển Thanh nhìn về phía Dương Chi Phàm ở bên cạnh, ánh mắt cũng trở nên ngày càng nóng.
Chương 589 Bối cảnh của Dương Chi Phàm
Sau khi tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, buổi tiệc chào đón sinh viên mới chính thức diễn ra.
Hoạt động này là do hội sinh viên của khoa Sinh Học tổ chức, bản thân Trương Liên Bằng là chủ tịch hội sinh viên khoa Sinh Học, tự nhiên lấy hắn làm đầu.
"Các bạn! Tin tưởng có rất nhiều người đang ngồi ở đây chắc là đều đã biết ta là ai rồi, ta là Trương Liên Bằng chủ tịch hội sinh viên của khoa chúng ta!"
Nói đến đây, Trương Liên Bằng cố ý dừng lại một chút, mọi người cũng đều rất thức thời thi nhau vỗ tay.
Trương Liên Bằng dường như rất hưởng thụ loại cảm giác như thế này, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý, chờ đến khi tiếng vỗ tay của mọi người kết thúc mới lại chậm rãi mở miệng nói:
"Đầu tiên, ta đại biểu khoa, hoan nghênh các bạn sinh viên mới gia nhập khoa Sinh Học chúng ta trở thành một thành viên trong khoa! Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà..."
Trương Liên Bằng có thể ngồi vào vị trí chủ tịch hội sinh viên của khoa, hiển nhiên vẫn là có chút tài năng, sau khi chém gió ra những lời cảm tình, bầu không khí của toàn bộ phòng tiệc cũng được thay đổi.
"Như vậy đi, vì để cho mọi người làm quen với nhau tốt hơn, tất cả chúng ta trước tiên lần lượt giới thiệu về bản thân mình, giới thiệu một chút về gia đình của mình có được hay không?"
Hắn đã nói ra như vậy rồi, mọi người tự nhiên không có khả năng từ chối thế là thi nhau đáp ứng.
Lý Hổ thì cười lạnh, "Ý đồ của con hàng này cũng quá rõ ràng a? Rõ ràng chính là điều tra gia cảnh sau lưng chúng ta!"
Đường Uy cũng nhếch miệng, "Thật sự là nhàm chán!"
Một bên khác, dưới sự chủ trì của Trương Liên Bằng, mọi người đã thi nhau đứng lên bắt đầu giới thiệu về bản thân và gia đình của mình.
Đầu tiên chính là một ít sinh viên ngồi cùng bàn với hắn.
Sau khi đợi đến những người này lần lượt giới thiệu xong thì toàn bộ trên bàn chính giữa cũng chỉ còn lại Đảo Uyển Thanh và Dương Chi Phàm.
"Chi Phàm học đệ, đến! Giới thiệu một chút về bản thân ngươi đi!"
Trương Liên Bằng mở miệng cười nói.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Chi Phàm.
Dương Chi Phàm cũng không luống cuống chút nào, mỉm cười đứng dậy chậm rãi mở miệng nói:
"Mọi người tốt, ta tên là Dương Chi Phàm, tới từ thành phố Lâm An tỉnh Đông Giang, nhà ta làm kinh doanh, làm chính là mảng khoa học công nghệ sinh học, mà bản thân ta đối với công nghệ sinh học, nhất là về lĩnh vực Gen học thì cảm thấy rất có hứng thú!"
"Hy vọng ở trong cuộc sống sau này, có thể cùng mọi người học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ..."
Dương Chi Phàm nói năng rất bình tĩnh, nói ra từng chữ rõ ràng mà trôi chảy, giọng điệu cũng không kiêu ngạo không cũng không siểm nịnh, mọi người nghe thi nhau gật đầu.
"Không hổ là phong phạm của đại gia!"
"Không nghĩ tới nam thần của ta chẳng những có vóc người đẹp trai mà cách ăn nói cũng tốt như vậy!"
"Rất muốn làm bạn gái của hắn a!"
"Đừng có nằm mơ! Người ta thích chính là Đào Uyển Thanh a!"
...
Chẳng mấy chốc Dương Chi Phàm giới thiệu xong, Trương Liên Bằng cười ha ha nói:
"Chi Phàm học đệ quá khiêm nhường! Người nào không biết chú của ngươi, đây chính là..."
Không đợi Trương Liên Bằng nói xong, Dương Chi Phàm đã một lời cắt ngang nói:
"Trương học trưởng, chú ta không hy vọng người trong nhà suốt ngày lấy hắn ra để mà khoe khoang, ảnh hưởng không tốt!"
"Đúng đúng đúng!"
Trương Liên Bằng vội vàng ngậm miệng lại, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, tuy nhiên ngay sau đó trên mặt nụ cười lấy lòng càng thêm rõ ràng, "Tuy nhiện, cha của ngươi ở toàn bộ tỉnh Đông Giang, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ cũng có tiếng tăm lừng lẫy a!"
"Ta nghe nói tên của công ty công nghệ sinh học Chi Phàm chính là cha ngươi lấy tên của ngươi ra để đặt, hơn nữa nghe nói cái công ty này đã lấy được quyền đại lý của Tử Kim Tiên Tuyền, không biết việc này là thật hay là giả?"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức xì xào bàn tán:
"Tử Kim Tiên Tuyền?"
"Chẳng lẽ đó chính là Tử Kim Tiên Tuyền gọi là Thần thủy sao?"
"Nghe nói nước tiên này được xuất ra từ dưới tay vị tiên nhân Hoa Hạ kia, chẳng những có thể chữa trị được các loại chứng bệnh khó xử lý còn có thể gia tăng tuổi thọ, giá cả cao không hợp thói thường không nói, người bình thường cho dù có tiền cũng không mua được!"
...
Suối ở Tử Kim sơn Vân Châu, ngày nay sớm đã nổi tiếng ở Hoa Hạ, những người này học ở khoa chuyên ngành có liên quan thì tự nhiên đều hết sức rõ ràng.
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần lập tức cũng hơi có chút ngạc nhiên.
Tử Kim Tiên Tuyền này đúng là chỗ sản xuất Thần Thủy trong biệt thứ số một tại tiểu khu Tử Kim sơn kia của hắn.
Hắn nhưng lại không nghĩ tới, công ty nhà Dương Chi Phàm này thế mà còn là thương nghiệp bán ra sản phẩm của tập đoàn Tô Diệp!
Hóa ra, mấy tháng gần đây, Diệp Trần để Sở Phi Yên chuyển dời trọng tâm chủ yếu tới xây dựng Hắc Sâm Lâm.
Sở Phi Yên không được chuyên tâm thiếu phương phá, đành lựa chọn một số công ty chế dược sinh học có thực lực bán quyền phân phối cho bọn họ.
Mà công ty khoa học công nghệ sinh học Chi Phàm này, ở tỉnh Đông Giang là một công ty chế dược sinh học có thực lực mạnh nhất, cho nên tự nhiên cũng được Sở Phi Yên chọn trúng.
Dương Chi Phàm cười nhạt một tiếng, "Không sao! Nhà ta xác thực đã lấy được quyền bán ra Tử Kim Tiên Tuyền, hơn nữa gần đây nhất ta đang định thương lượng với cha ta một chút, quyên góp một bình Thần Thủy cung cấp cho học viện chúng ta tiến hành nghiên cứu!"
Oanh!
Lời kia của Dương Chi Phàm vừa thốt ra, mọi người ngay lập tức xôn xao lần nữa, trong mắt một số người toát ra vẻ sùng bái nồng đậm.
Phải biết, giá của Tử Kim Tiên Tuyền này, bây giờ đã xào đến hơn mười vạn một gram, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được!
"Đậu xanh rau muống! Không nghĩ tới cái tên này, lại còn có cái tầng quan hệ này, ta ngược lại thật ra còn xem nhẹ hắn!"
Lý Hổ líu lưỡi một trận nói.
Đường Uy ở một bên thì dửng dưng như không:
"Không phải chỉ là quyền bán Tử Kim Tiên Tuyền ra thôi sao? Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là chân chạy làm việc cho người khác!"
Lý Hổ hít sâu một hơi nói:
"Lão tam, ngươi đây là không hiểu được đi! Coi như là chân chạy, nhưng ngươi phải nhìn là ai cho hắn làm chân chạy!"
"Chủ nhân phía sau của Tử Kim Tiên Tuyền kia là ai, là vị tiên nhân Hoa Hạ kia, Vân Châu Diệp tiên sinh!"
"Đây chính là tồn tại mà ngay cả Đảo quốc và Mỹ quốc dạng cường quốc bây giờ đều bị hắn giẫm ở dưới chân!"
"Dương gia trước đó ở tỉnh Đông Giang chỉ có thể miễn cưỡng đưa thân vào hàng ngũ gia tộc nhất lưu mà thôi, bây giờ leo lên vị Vân Châu Diệp tiên sinh này thì tương đương với một bước lên trời!"
"Chỉ sợ không còn bao lâu, toàn bộ tỉnh Đông Giang đều sẽ là thiên hạ của Dương gia!"
Nghe xong lời nói phân tích của Lý Hổ, không chỉ Đường Uy và Trần Đông im lặng một lúc mà ngay cả Diệp Trần cũng không thể không lau mắt mà nhìn Lý Hổ.
Người bạn cùng phòng này của mình, nhìn vấn đề đúng là thấu triệt!
Chỉ có điều, hắn làm sao có thể nghĩ được, vị tiên nhân Hoa Hạ trong miệng của hắn, vào lúc này đang ngồi ở bên cạnh hắn đây!
Sau khi Dương Chi Phàm làm tự giới thiệu xong thì đến lượt Đào Uyển Thanh, "Mọi người tốt, ta gọi là Đảo Uyển Thanh, đến từ Kinh Đô, chan mẹ là nhân viên nhà nước..."
Sau khi Đào Uyển Thanh giới thiệu bản thân mình xong thì lại đứa tới rất nhiều xao động.
Tuy rằng gia thế của Đào Uyển Thanh không hiển hách bằng Dương Chi Phàm, nhưng cũng coi là rất không tệ, cùng với Dương Chi Phàm cũng coi như môn đăng hộ đối.
Sau đó, là tới lượt những người khác lên giới thiệu, bối cảnh của những người khác lại kém hơn hai người này rất nhiều, đại đa số người đều chỉ là gia đình bình thường, ngẫu nhiên có một hai người trong nhà làm ăn buôn bán hoặc là tham gia chính trị, nhưng đều xa xa không cách nào đánh đồng với Dương Chi Phàm.
Chẳng mấy chốc đến phiên bàn của Diệp Trần, Trần Đông, Đường Uy và Lý Hổ cũng đều lần lượt làm tự giới thiệu.
Trong ba người này thì Lý Hổ có gia cảnh tốt nhất, cũng coi là nhà giàu có, đáng tiếc đằng trước có ngọn núi lớn như Dương Chi Phàm này cho nên cũng không có gây nên quá nhiều chú ý.
Cuối cùng, rốt cuộc đến lượt Diệp Trần tự giới thiệu về bản thân mình, tất cả mọi người ngay lập tức thi nhau nhìn sang...
Chương 590 Một hồi phong ba
Hết cách rồi, ai bảo ngay ngày đầu tiên tới trường học thì đã làm diễn đàn đại học Thiên Hải nổ tung, thành công chiếm cứ tin tức trang đầu, trở thành nhân vật phong vân của đại học Thiên Hải.
Cho nên, mọi người đối với lai lịch của hắn, tất cả đều tò mò không thôi.
Ngay cả Dương Phi Phàm và Đào Uyển Thanh cũng thi nhau quay đầu nhìn sang phía Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn bắt chéo hai chân, không có chút ý muốn đứng lên nào cả, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Ta tên Diệp Trần, người Vân Châu tỉnh Thiên Nam!"
Mọi người đợi một lúc lâu, lại thấy Diệp Trần cầm ly rượu trong tay lên bắt đầu từ từ thưởng thức và không nói thêm gì nữa thì ngay lập tức tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
"Như vậy là xong?"
"Cũng quá qua loa đi?"
"Không phải là sợ mất mặt không dám nói đó chứ?"
"Chắc chắn là như thế!"
...
Trong lúc nhất thời, mọi người thi nhau lắc đầu.
Nhất là còn đang so sánh với Dương Chi Phàm thì càng ngày càng cảm thấy Diệp Trần căn bản không có cách nào đi so sánh với Dương Chi Phàm.
Hai mắt Dương Chi Phàm thì khẽ híp lại một cái, lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn thấy Diệp Trần từ đầu đến cuối đều quá bình tĩnh, giống như căn bản không có để vào mắt bất luận kẻ nào ở đây.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, người như vậy hoặc là ngông cuồng hoặc chính là bản thân đủ cường đại.
Lúc này, Trương Liên Bằng đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Bạn học Diệp Trần, mời ngươi giới thiệu kỹ càng một chút, như vậy mới có thể để cho mọi người hiểu rõ đối với ngươi hơn đi!"
"Còn có, lúc giới thiệu chính mình thì phiền ngươi đứng lên, đây cũng là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với mọi người!"
Tuy nhiên, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, thản niên nói:
"Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta phải nên làm gì, hơn nữa, ta cũng không cần các ngươi phải hiểu ta!"
Oanh!
Lời kia của Diệp Trần vừa thốt ra, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, đồng thời đều không nghĩ tới, hắn lại dám chống đối Trương Liên Bằng chủ tịch hội sinh viên trước mặt mọi người.
Trương Liên Bằng càng là tức đến tái cả mặt mày, suýt chút nữa nhịn không được mà muốn quát lên.
Dương Chi Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
"Khả năng là bạn học Diệp Trần không muốn người khác biết thân thế của hắn, Trương học trường cần gì phải chấp nhặt với hắn?"
Nếu như nói trước đó thì Dương Chi Phàm còn cảm thấy Diệp Trần sâu không lường được, nhưng cử động vừa rồi đã hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.
Nhưng phàm là người có chút đầu óc, cũng sẽ không vừa mới bước vào cửa trường, đã đi đắc tội chủ tịch hội sinh viên.
Nghe được lời nói này của Dương Chi Phàm, Trương Liên Bằng lúc này mới coi như thôi.
Rất nhanh, buổi tiệc chào đón sinh viên mới tiếp tục được tiến hành, rất nhiều người bắt đầu thi nhau hướng Trương Liên Bằng mời rượu, sau khi Trương Liên Bằng đắc ý thì đã hoàn toàn quên luôn chuyện Diệp Trần.
Còn về những người khác, nhìn thấy Diệp Trần đã đắc tội với Trương Liên Bằng thì tự nhiên cũng đều lẩn tránh xa xa, thậm chí tính cả một vài người cùng bàn, trên cơ bản không giao lưu với bốn người Diệp Trần, giống như là cô lập hoàn toàn bọn hắn.
"Chúng ta cứ tiếp tục ở đây như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hay là chúng ta đi hát Karaoke a?"
Mắt thấy những người khác trên bàn, tất cả mọ người đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ, uống tới rối tinh rối mù, Lý Hổ bỗng nhiên mở miệng đề nghị.
Ba người khác tự nhiên không có ý kiến.
Tuy nhiên, ngay vào lúc bốn người chuẩn bị rời sân, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận xao động.
Sau đó, một đám người hung thần ác sát lao vào.
"Con mẹ nó vừa rồi là ai ném chai rượu? Đứng ra cho tao!"
"Ngay cả Quỷ ca của chúng ta mà cũng dám đánh lén, ta nhìn hắn là không muốn sống nữa rồi!"
Đám người này vừa xông vào trong rạp, lập tức bắt đầu la ầm lên.
Mà một người cầm đầu một đám người này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, một mặt sát khí, trên đầu còn có dính một vài mảnh vỡ nhỏ của chai rượu, lưu lại một ít máu tươi ở trên đỉnh đầu, trông có vẻ như hơi chật vật.
Hoá ra, vừa rồi có người thuận tay đặt chai rượu ở trên bệ cửa sổ, lúc chơi đùa không cẩn thận đụng vào chai rượu, mọi người chắc là huyên náo quá lợi hại, không phát giác ra chút nào, không nghĩ tới vậy mà vừa khéo rơi trúng vào đầu người đàn ông trung niên đang ở phía dưới.
Và thật không may chính là vận may của bọn họ thật không tốt, người đàn ông trung niên này cũng không phải hạng người hiền lành gì, lại là đầu lĩnh của bọn côn đồ có tiếng ở gần đây, bí danh quỷ ca!
Đám tiểu đệ của quỷ ca, nhìn thấy đại ca nhà mình lại bị cười khác tương chai rượu vào trúng đầu thì như vậy làm sao có thể nhẫn? Còn tưởng rằng là gặp kẻ thù, lúc này mới dẫn người lao lên!
Bọn họ cũng không nghĩ tới, trong phòng này lại là một đám sinh viên.
Mà trong lúc nhất thời mọi người cũng đều chưa kịp phản ứng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, từng người bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, cũng không có người nào dám lên tiếng.
"Con mẹ nó nghe không hiểu tiếng người phải không? Chai rượu vừa rồi kia, con mẹ nó đến cùng là ai ném? Người này tốt nhất nhanh chóng tự mình ngoan ngoãn đứng ra, bằng không các ngươi những người này, hôm nay một tên cùng đừng hòng rời khỏi đây!"
Trên mặt Quỷ ca sát khí mười phần, sau khi quét ở trên người mọi người một vòng thì mở miềng nói ra từng chữ.
Rầm rầm!
Mà sau khi lời nói của Quỷ ca vừa rơi xuống, những tên tiểu đệ con lại lập tức thi nhau móc ra vũ khí của riêng mình.
"A!"
Tất cả các sinh viên có mặt ở đây thì có một số chưa từng đánh nhau, chưa gặp qua loại trường hợp này? lập tức từng người bị dọa đến thi nhau lùi lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trương Liên Bằng và Dương Chi Phàm.
Dù sao bây giờ, trong mọi người lấy hai người cầm đầu.
Dương Chi Phàm nhíu mày, tuy nhiên cũng không có ý định ra mặt.
Trương Liên Bằng thầm nói một tiếng không tốt, tuy rằng rất không muốn liên quan tới đám lưu manh hỗn đản này, nhưng chuyện tới nước này thì hắn thân là chủ tịch hội sinh viên, mọi người đều nhìn vào hắn đây, hắn tự nhiên không thể lùi bước.
Cuối cùng,
Trương Liên Bằng cắn răng một cái, đành phải kiên trì đi tới, cười theo nói:
"Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Quy ca đi! Ta nghĩ đây chẳng qua chỉ là một chuyện hiểu lầm..."
Ầm!
Không đợi Trương Liên Bằng nói xong, một tên tiểu đệ to cao bên cạnh Quỷ ca trực tiếp vung lên một cái chai rượu, sau đó hung hăng đạp xuống đất, trong nháy mắt bình rượu lập tức vỡ nát, sắc mặt của nhiều sinh viên thay đổi lớ.
Trương Liên Bằng cũng lập tức bị dọa đến run rẩy.
Tên tiểu đệ to cao kia tiến nhanh đến, duỗi tay ra một phát đã nắm chặt cổ áo của Trương Liên Bằng, hai mắt trừng một cái, "Đánh lão đại của chúng ta thành ra như vậy, một tiếng hiểu lầm là xong rồi sao?"
"Đại...đại ca...vậy ngài...ngài nói giải quyết như thế nào?"
Trương Liên Bằng bị đối phương dễ dàng chế trụ, vừa mới nâng dũng khí lên thì ngay lập tức đã sợ.
Lúc trước hắn cũng đã từng nghe nói, đám Quỷ ca trước mắt này ở vùng lân cận của đại học Thiên Hải, từ trước đến nay luôn ngang ngược càn rỡ, nghe nói chuyên môn giúp những công ty bất động sản giải quyết những hộ không chịu di dời, trên tay cầm không ít mạng người, tuyệt đối tất cả chúng đều là nhân vật hung ác!
Tên tiểu đệ to cao kia quay đầu nhìn về phía Quỷ ca, lộ ra vẻ hỏ thăm.
Quỷ ca cười âm trầm một tiếng, hai mắt quét ở trên thân mọi người một lần, chậm rãi nói:
"Xem trên phương diện các ngươi là một đám sinh viên nghèo, nghĩ đến có lẽ cũng không có can đảm đối nghịch với tao!"
"Chỉ có điều, lần này tao cũng không thể uổng công chịu đựng!"
Quỷ ca nói đến đây, dừng lại một chút lại đảo lướt qua trên thân Đào Uyển Thanh, Đái Lệ Lệ, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà nói:
"Nam có thể cút! Nữ thì ở lại uống rượu với anh em bọn ta!"
Quỷ ca vừa thốt ra lời kia thì sắc mặt của mọi người trong lúc nhất thời thi nhau thay đổi, nhất là nữ sinh ở đây, vẻ mặt của các nữ sinh đều trắng bệch, thậm chí một số cô nàng nhát gan đều suýt chút nữa bị dọa ngất đi...
Bình luận facebook