• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 591-595

Chương 591 Mọi người hiểu lầm

"Dưới ban ngày ban mặt, các ngươi dám làm loạn như thế không sợ chúng ta đi báo cảnh sát sao?"

Đào Uyển Thanh đột nhiên đứng dậy, nghĩa chính ngôn từ nói.

Quỷ ca nghe được lời này của Đào Uyển Thanh, không chỉ không có bất kỳ chút sợ hãi nào, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.

Những tên tiểu đệ ở một bên càng là cười to vang dội, "Mỹ nữ ta nói này, xem ra ngươi là không biết Quỷ ca chúng là là người như thế nào a! Coi như Lưu đồn trưởng đồn cảnh sát thành phố cũng phải cho Quỷ ca chúng ta mấy phần thể diện!"

"Hơn nữa là các ngươi đả thương Quỷ ca của chúng ta trước đây, nếu thật gọi cảnh sát tới, ngươi cảm thấy cảnh sát sẽ bắt ai?"

Nghe được điều này, mọi người ngay lập tức hết hy vọng.

Đối phương nhìn qua đúng là không dễ chọc, mà lại còn chiếm lý, e là cho dù có báo cảnh sát thì cũng vô dụng.

Bọn họ đều là sinh viên, một số còn chưa bước vào xã hội, bàn về thủ đoạn mánh khóe thì làm sao là đối thủ của những tên du côn lưu manh này?

"Làm sao? Là nghe không hiểu tiếng người sao? Để các ngươi cút, còn không cút nhanh lên?"

Tên tiểu đệ dáng người khôi ngô từ bên hông rút ra một con dao phay, lần nữa hướng về phía mọi người quát lớn.

Nhiều nam sinh lập tức bị dọa đến sợ mất mật, có ít người đã bắt đầu có ý định lùi bước.

Đào Uyển Thanh trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, đành phải nhìn về phía Dương Chi Phàm một mặt nhờ giúp đỡ.

Dương Chi Phàm cũng không thể không khẽ thở dài một hơi, "Sớm biết thì lúc trước không nên từ chối vệ sĩ trong nhà an bài cho ta!"

"Bây giờ xem ra chỉ có mời chú của ta ra tay!"

Chú hắn mặc dù là phó thị trưởng thành phố Thiên Hải, thế nhưng trước đó cũng đã khuyên bảo hắn nhiều lần, bây giờ chính là lúc nghiêm trị tham nhũng, không thể tùy tiện sử dụng quan hệ của hắn.

Thế nhưng là mắt thấy cô gái trong lòng mình ngưỡng mộ phải đứng trước khuất nhục như thế, hắn tự nhiên cũng không quản được nhiều như vậy.

Ngay lúc Dương Chi Phàm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho chú của hắn.

Bỗng nhiên, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, "Một đám con ruồi từ đâu tới, ở chỗ này vo ve kêu loạn! Cho các ngươi khoảng thời gian mười giây đồng hồ, nhanh nhanh rời khỏi, bằng không một người lưu lại một cái cánh tay!"

Giọng nói không lớn, nhưng rất kỳ quái lại truyền tới trong lỗ tai của mỗi người đều rất rõ ràng!

Mọi người lần theo nơi phát ra giọng nói kia nhìn lại, chỉ thấy người mở miệng nói chuyện này, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vẫn đang bắt chéo chân từ từ nhấm nháp rượu đỏ.

"Cái tên này...hắn điên rồi sao? Lúc này mà cũng dám can thiệp vào?"

"Như vậy cũng tốt, nói không chừng Quỷ ca đi đối phó hắn sẽ buông tha chúng ta!"

"Ngươi sao có thể nghĩ như vậy? Hắn dù sao cũng là vì chúng ta a!"

"Là tự hắn nhẩy vào, còn có thể trách ai?"

...

Mọi người khe khẽ bàn luận.

Còn về phần đám người Quỷ ca, sau khi phản ứng lại cũng chậm rãi đi về phía Diệp Trần, vẻ mặt của ba người Lý Hổ ngay lập tức thi nhau thay đổi, "Trần ca ta nói này, ngươi đang làm cái gì đó?"

Lý Hổ nhịn không được mà oánh trách một câu, ngược lại nhìn về phía Đường Uy ở một bên, "Uy ca, có thể giải quyết được những người này không?"

Đường Uy lắc đầu, "Trong những người này, có rất nhiều người luyện võ, ta chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của bọn họ!"

Lý Hổ đột nhiên trở nên lo lắng hơn, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Hai người đang thấp giọng thương lượng đối sách, Diệp Trần đã nhàn nhạt mở miệng lần nữa:

"Còn có 5 giây!"

"4..."

"3..."

Diệp Trần vô cùng bình tĩnh bắt đầu đếm ngược, tất cả mọi người thì đều có vẻ mặt choáng váng, không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"

Một tên đàn em thủ hạ của Quỷ ca, thực sự không nhịn được lao về phía Diệp Trần nhấc một chân lên đá ra một cước.

"Răng rắc!"

Không đợi chân của tên đàn em kia đạp tới trên người Diệp Trần thì bỗng nhiên vang lên một tiếng xương cốt nát bấy!

"A!!!"

Ngay sau đó, tên đàn em kia hét thảm một tiếng, sau đó ôm đùi phải của mình lăn lộn trên đất, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Mọi người ngay lập tức càng thêm choáng váng, cái tên này rõ ràng ngay cả góc áo Diệp Trần còn chưa có đụng tới, làm sao đột nhiên lại ngã ra kêu trên trên mặt đất rồi?

Tình huống này là như thế nào?

Mà Diệp Trần lại giống như không nhìn thấy vẫn đang bình tĩnh tính thời gian:

"2..."

"1!"

Khi Diệp Trần đếm xong đếm cuối cùng, đám người Quỷ ca bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức khủng bố khó mà hình dung, giống như bị một con mãnh hổ để mắt tới.

Ngay sau đó, tại lúc bọn hắn không nhịn được muốn quay người chạy trốn:

"Răng rắc!"

"Răng rắc!"

"Răng rắc!"

...

"A!"

"A!"

"A!"

...

Từng tiếng xương cốt bị nghiền nát, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Đám người Quỷ ca vốn còn rất oai phong, ngay lập tức tất cả đều cảm thấy cánh tay phải của mình bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức tê tâm liệt phế!

Cánh tay phải của đám người bọn họ, vậy mà cùng một lúc toàn bộ đều bị phế!

Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị này, chẳng những toàn bộ sinh viên của khoa Sinh Học choáng váng, ngay cả mấy người Quỷ ca cũng là hoảng sợ trong lòng, không rõ vì sao.

Kẻ trước mắt này rõ ràng từ đầu đến cuối đều ngồi ở chỗ đó không hề động, làm sao mà cánh tay của những người này vậy mà bị phế sạch cùng một lúc?

Chẳng lẽ hắn biết yêu thuật hay sao?

"Ngươi ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"

Mặt mũi Quỷ ca đầy vẻ kinh hãi nhìn qua Diệp Trần, vô cùng sợ hãi nói.

Coi như tông sư Hóa Kình trong truyền thuyết có thể cách không đả thương người, nhưng ít ra cũng để lại dấu vết mà lần theo, thế nhưng kẻ trước mắt này từ đầu tới cuối, ngay cả ngón tay cũng không có động một chút nào!

Cái tên này chẳng lẽ là thần tiên hay sao!

Hắn lại làm sao biết được rằng, lấy cảnh giới của Diệp Trần bây giờ, tông sư Hóa Kình trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, một đaoj lực lượng thần hồn là đủ để ép tông sư Hóa Kình thành bột mịn, chớ đừng nói chi tới những người bình thường như bọn họ.

"Còn không cút? Một cánh tay còn lại cũng không cần nữa sao?"

Diệp Trần từ đầu tới cuối, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, lần nữa chậm rãi mở miệng nói.

Mấy người Quỷ ca nghe được điều này thì lập tức đều bị dọa đến toàn thân khẽ run lên, làm sao còn dám ở lại chỗ này lâu thêm nữa, lập tức lộn nhào, chỉ trong chớp mắt đã đi ra khỏi phòng tiệc.

Trận phong ba nhỏ này đến nhanh mà đi cũng nhanh!

Đặc biệt là bây giờ, mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, đám người Quỷ ca trước đó còn rất phách lối, chỉ chớp mắt lại như là chó nhà có tang, chạy trối chết.

Mà tất cả điều này có vẻ là do Diệp Trần, nhưng mọi người thực sự không thể hiểu được, Diệp Trần đến cùng là dùng thủ đoạn gì mà khiến cho đám người này ở trong nháy mắt vội vàng chạy thoát thân.

"Đi thôi!"

Dễ dàng giải quyết đám người Quỷ ca, Diệp Trần cũng không muốn tiếp tục ở nơi này, trực tiếp đứng dậy rời đi, ba người Lý Hổ cũng lập tức vội vàng đuổi theo.

Bốn người bọn họ rời đi một lúc lâu, toàn bộ phòng tiệc ngay lập tức giống như ong vỡ tổ, tất cả đều bắt đầu nhau nhau bàn tán chuyện lạ.

"Ta hiểu được! Đám người Quỷ ca kia chắc chắn là Diệp Trần tiểu tử kia dùng tiền mời tới, sau đó cố ý làm ra vẻ ở trước mặt chúng ta! Chắc chắn là như vậy!"

Không biết là ai bỗng nhiên đưa ra một lời giải thích như vậy, rất nhanh đã đạt được sự tán đồng của mọi người.

Hết cách rồi, cảnh tượng xảy ra trước đó thật sự là quá quỷ dị, ngoài cách nói có thể miễn cưỡng hiểu được ra thì bọn họ thực sự không nghĩ ra cách giải thích nào khác tốt hơn.

Kết quả là, mọi người trước đó trong lòng còn có cảm kích đối với Diệp Trần, ở sau giây phút "Bừng tỉnh đại ngộ" thì lập tức thi nhau khinh thường Diệp Trần:

"Hóa ra cả chuyện này tất cả đều là một tay hắn bày kế!"

"Cái tên này vì làm ra vẻ, thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm được a!"

"Thật sự là thật là buồn nôn!"

"Đáng tiếc đám diễn viên mà hắn mời tới này, kỹ năng diễn xuất quá xốc nổi! Thật đúng là coi chúng ta đều là kẻ ngu sao?"
Chương 592 Mà là ta không xứng với hắn!

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, hắn ra tay giúp những người này thì lại bị bọn họ hiểu nhầm thành có ý khác.

Tuy nhiên, đối với cách nhìn của những người này, hắn vốn cũng không có để ở trong lòng.

...

Chớp mắt một cái đã nhập học được vài ngày, cũng tiếp tục tiến hành sinh hoạt bình thường trong sân trường.

Vào ngày nhập học tiếp theo thì huấn luyện quân sự cho sinh viên mới cũng theo đó mà đến, tuy nhiên đơn giản cũng chỉ là đi nghiêm, tư thế quân đội, đội hình đội ngũ.

Nếu như không phải bởi vì tu vi của Diệp Trần bây giờ đang bị vây ở cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, trong thời gian ngắn không cách nào đột phá thì cũng sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này.

Tuy nhiên đối với hắn mà nói, một chút dư vị sinh hoạt trong trường học ở kiếp trước cảm giác cũng không tệ.

Mà mỗi buổi trưa hàng ngày, Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vẫn sẽ gặp nhau ở trong biệt thự bên ngoài trường học.

Lực lượng thần hồn của Hi Nguyệt cũng đang mạnh lên từng ngày, ngưng tụ nguyên thần lại một lần nữa đã ở trong tầm tay.

Hơn nữa, để Diệp Trần cảm thấy vui mừng là sau khi lực lượng thần hồn của Hi Nguyệt càng ngày càng mạnh, thời gian có thể chiếm dụng thân thể của Tiêu Nhược Hi cũng theo đó mà càng ngày càng dài.

Sau khi Hi Nguyệt tu luyện xong, Diệp Trần mang nàng đi dạo toàn bộ cảnh đẹp ở thành phố Thiên Hải một lần.

Người ở bên ngoài nhìn ra, Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi nghiễm nhiên là một đôi tình nhân đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều đi cùng nhau, thậm chí trong trường học đã bắt đầu lưu truyền, Tiêu nữ thần đã sống chung với sinh viên học năm thứ nhất này, cả hai đã làm điều gì đó không thể nói được.

Trước đó những người kia còn đối với quan hệ của hai người có chỗ nghi ngờ, cũng đã hoàn toàn ngậm miệng lại.

Mà kết quả này lập tức để cho những người ái mộ Tiêu Nhược Hi không thể nhịn được nữa, thậm chí có rất nhiều người ở trên diễn đàn đã đưa ra lời đe dọa muốn cho Diệp Trần một bài học.

...

Buổi sáng hôm nay, Diệp Trần đang huấn luyện quân sự ở thao trường, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, cảm ứng được Tiêu Nhược Hi đi ra cửa trường đại học.

Lấy lực lượng tinh thần của Diệp Trần bây giờ, đủ để bao trùm toàn bộ thành phố Thiên Hải, an nguy của Tiêu Nhược Hi, việc quan hệ tới Hi Nguyệt, Diệp Trần một giây cũng không dám buông lòng, từ đầu đến cuối phân ra một đạo thần niệm ở trên người nàng, hơi có gió thổi cỏ động là Diệp Trần sẽ biết được.

Mới đầu, Diệp Trần coi là Tiêu Nhược Hi chỉ đi ra chơi với bạn bè, cho nên cũng không có quá để ở trong lòng, thế nhưng rất nhanh hắn phát hiện chuyện này dường như không có đơn giản như vậy!

Cùng lúc đó ở một bên khác, trên một chiếc xe taxi, "Linh Linh, bà đến cùng chuẩn bị mang tôi đi chỗ nào đây? Nếu như bà không nói thì tôi sẽ bảo lái xe dừng xe lại a!"

Tiêu Nhược Hi nhìn qua một cô gái dáng người đẹp ở bên cạnh, đôi mi thanh tú cau lại nói.

Hóa ra cô nàng này tên là Bạch Linh, là bạn thân bạn cùng phòng với Tiêu Nhược Hi.

Ngay tại vừa nãy cách đây không lâu, Bạch Linh sống chết muốn kéo Tiêu Nhược Hi ra ngoài đi chơi, đi đâu cũng không có nói cho cô biết, để cho Tiêu Nhược Hi cảm thấy tò mò, đồng thời lại mơ hồ cảm thấy có vấn đề.

Bạch Linh nghe được điều này nên lập tức cuống lên, vội vàng kéo Tiêu Nhược Hi, tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói:

"Được rồi Nhược Hi, tôi có thể nói cho bà, nhưng bà phải đồng ý với tôi, nhất định phải giúp tôi chuyện này a!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này thì lông mày lập tức nhíu chặt hơn, "Được, tôi đồng ý với bà! Bà nói nhanh một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Bạch Linh lúc này mới ấp a ấp úng nói:

"Thật ra thì là Chu Bác Văn bảo cho tô gọi bà đi ra..."

"Cái gì?"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này lập tức hai mắt trừng một cái, "Linh Linh! Tại sao bà có thể làm như thế? Tôi với hắn không có gì để nói!"

Tiêu Nhược Hi nói xong, muốn kêu tài xế taxi quay đầu trở về.

Bạch Linh lập tức cuống lên:

"Nhược Hi, bà nghe tôi nói, tôi cũng là không có cách nào a!"

"Bà cũng biết, tôi đã trượt chín môn cuối học kỳ, thi lại cũng không qua, cứ theo đà này thì chắc chắn không tốt nghiệp được!"

"Chu Bác Văn là chủ tịch hội sinh viên của trường, hắn đã đồng ý với tôi, chỉ cần dẫn bà đi gặp hắn một lần, hắn chẳng những có thể bảo đảm cho việc thi tốt nghiệp của tôi được thuận lợi mà còn để cho tôi làm chủ tịch hội sinh viên khoa chúng ta!"

Sau khi Bạch Linh nói xong, một mặt mong đợi nhìn qua Tiêu Nhược Hi, cầu khẩn lần nữa, "Được rồi Nhược Hi bà giúp tôi một chút đi, dù sao chẳng qua chỉ là gặp mặt thôi, Chu Bác Văn cũng sẽ không làm gì bà, có được hay không vậy..."

Dưới sự cầu khẩn của Bạch Linh, Tiêu Nhược Hi cũng lật trức có chút khó mà từ chối.

Hơn nữa cô ta cũng không tin, Chu Bác Văn thật dám làm ra chuyện khác người gì, thế là cuối cùng gật đầu đồng ý.

Khoảng mười mấy phút sau, xe taxi dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân.

"Chính là chỗ này!"

Bạch Linh một mặt hưng phấn, lôi kéo Tiêu Nhược Hi xuống xe.

Tiêu Nhược Hi tuy rằng mơ hồ cảm thấy chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy, thế nhưng cũng không cho rằng, Chu Bác Văn dám làm gì cô ta.

Xét cho cùng thì mối quan hệ giữa cô và Diệp Trần có thể bỏ qua không nói thì bản thân cô ta dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay Tiêu Thiên Tá nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam.

Hơn nữa, cô ta đã đồng ý với Bạch Linh, lúc này đổi ý cũng không hay.

Rất nhanh, hai người đã tiến vào bên trong câu lạc bộ, "Nhược Hi, các ngươi đã tới! Hoan nghênh hoan nghênh!"

Một tên thanh niên đẹp trai mặc một bộ âu phục đeo giày da cười đi tới, bỗng nhiên chính là Chu Bác Căn chủ tịch hội sinh viên trường đại học Thiên Hải

Tiêu Nhược Hi nhướng mày, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:

"Chu Bác Văn, anh để Bạch Linh lừa gạt tôi đến, đến cùng là có mục đích gì? Nói thẳng đi!"

Chu Bác Văn thấy Tiêu Nhược Ho lạnh nhạt đối với mình như vậy, thậm chí còn mang theo một chút chán ghét, lại nghĩ tới cảnh tượng Diệp Trần cùng với Tiêu Nhược Hi trước đó thì lập tức đố kỵ điên cuồng, tuy nhiên bụng dạ hắn cực sâu, rất nhanh đã che giấu đi, khẽ mỉm cười nói:

"Nhược Hi, chẳng lẽ ở tròng lòng em, anh tồi tệ đến như vậy sao? Anh chỉ là muốn mời em ăn bữa cơm trò chuyện vui vẻ với em một chút!"

Tiêu Nhược Hi hừ lạnh một tiếng, "Tôi và anh không có chuyện gì để nói, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước!"

Nói xong, Tiêu Nhược Hi quay người muốn rời đi thì lại bị Bach Linh ở một bên giữ chặt lại, cầu khẩn một lần nữa:

"Nhược Hi, van cầu bà, bà ăn một bữa cơm với Chu học trưởng đi! Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà..."

Chu Bác Văn cũng đi theo nói xen vào:

"Đúng đó! Nhược Hi, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, em cần gì phải khẩn trương như vậy?"

Tiêu Nhược Hi bị Bạch Linh quấn lấy, hơn nữa cũng nghĩ rằng Chu Bác Văn này cũng không dám làm gì đối với cô ta, thế là miễn cưỡng đồng ý.

Chỉ chốc lát, ba người đi tới một phòng khách yên tĩnh ở tầng hai, Chu Bác Văn sớm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn cao cấp kiểu tây.

Sau khi ba người ngồi xuống, Tiêu Nhược Hi cũng không động đũa, thản nhiên nói:

"Chu Bác Văn, tôi chỉ có thể ở nơi này được mười lăm phút, anh có lời gì thì tốt nhất nói nhanh một chút!"

Chu Bác Văn mỉm cười, "Được a! Nhược Hi, vậy anh nói thật với em đi! Lần này anh mời em tới, ngoại trừ muốn ăn tối với em ra, thật ra thì còn có một chuyện quan trọng hơn muốn làm!"

Nói đến đây, Chu Bác Văn dừng lại một chút, vẻ mặt cũng âm trầm hơn rất nhiều, "Thẳng thắn mà nói, em cùng tiểu tử họ Diệp kia ở chung với nhau để cho anh thật rất thất vọng!"

"Anh không phải là không thể chấp nhận được chuyện em thích những người khác, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận chính mình thua với một người không có bối cảnh, không có thực lực mà chỉ biết làm ra vẻ!"

"Hắn, căn bản không xứng với em...!"

Không đợi Chu Bác Văn nói xong, Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên một lời cắt ngang, nói:

"Không! Chu Bác Văn, anh sai! Không phải anh ấy không xứng với tôi, mà là tôi không xứng với anh ấy!"
Chương 593 Chính là ngươi muốn phế một cái chân của ta?

Hai người Chu Bác Văn và Bạch Linh cũng vì đó mà sững sờ.

Sau đó, Chu Bác Văn nhịn không được cười nói:

"Nhược Hi, không phải em đang nói chuyện hài hước đó chứ? Anh đã điều tra qua bối cảnh của tên tiểu tử kia, hắn chẳng qua chỉ đến từ một gia đình bình thường mà thôi, ngoại trừ vóc người đẹp trai một chút, không còn nơi nào khác để có thể được ca ngợi!"

"Hắn so với những người có tầng thứ như chúng ta, vốn không cùng một thế giới!"

"Ta không biết hắn cho em ăn phải bùa mê thuốc lú gì, nhưng tiểu ma cà bông như vậy, chỗ nào xứng với em?"

"Tiêu Nhược Hi cười nhạt một tiếng, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói khẽ:

"Ngươi đối với hắn căn bản hoàn toàn không biết gì cả..."

Lông mày của Chu Bác Văn nhíu lại, "Lời này của em là có ý gì?"

Tiêu Nhược Hi chẳng thèm giải thích với Chu Bác Văn, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:

"Bây giờ đã qua 5 phút, Chu Bác Văn, anh còn có mười phút, anh đến cùng là muốn nói cái gì thì vẫn là nói thẳng ra đi!"

Lông mày Chu Bác Văn ngưng tụ, hít sâu một hơi chậm rãi nói:

"Được vậy thì anh nói thật cho em biết đi!"

"Anh đã để cho người của anh gọi điện thoại báo tin cho tiểu tử kia, nói cho hắn biết em bây giờ đang ở chỗ này, hơn nữa phái một đám người trấn giữ ở tầng một, nếu hắn thật sự yêu em, ắt sẽ liều lĩnh xông tới đứng ở trước mặt của anh!"

"Nếu như mà không ấy thì có thể nói rõ, hắn cũng không có thật sự quan tâm tới em!"

Bạch Linh ở một bên nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Chu học trưởng, anh đã đáp ứng tôi tuyệt đối sẽ không làm Nhược Hi khó xử, làm sao anh có thể làm ra loại chuyện này? Anh đây là bắt cóc!"

Chu Bác Văn cười nhạt một tiếng, "Bạch Linh học muội, ta cũng không có làm khó Nhược Hi a! Ta đây là đang giúp cô ấy, giúp cô ấy thử thách bạn trai của cô ấy đến cùng có yêu cô ấy hay không?"

Nói tới đây, Chu Bác Văn lại nhìn về phía Tiêu Nhược Hi, hắn nghĩ, Tiêu Nhược Hi khẳng định sẽ rất tức giận, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, tuy nhiên hắn sớm đã để cho người của hắn khóa trái cửa, Tiêu Nhược Hi có muốn đi cũng không đi được.

Tuy nhiên, Để Chu Bác Văn không có nghĩ tới là, Tiêu Nhược Hi vậy mà rất bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ trào phúng, thản nhiên nói:

"Chu Bác Văn, nếu như tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Anh căn bản không biết chính mình đối mặt là có sự tồn tại như thế nào!"

Chu Bác Văn nghe được điều này thì lập tức sững sờ, hiển nhiên không có hiểu được ý tứ trong lời nói này của Tiêu Nhược Hi.

...

Một bên khác, Diệp Trần đang trong quá trình huấn luyện quân sự thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Thật ra thì hắn sớm đã thông qua thần niệm, thu hết tình huống bên trong câu lạc bộ tư nhân kia vào mắt.

"Điện thoại của ai? Ta đã từng nói qua rồi phải không, trong lúc huấn luyện quân sự, tất cả đều phải tắt máy điện thoại! Là chuông điện thoại của ai vang lên, đứng ra ngoài cho ta! "

Huấn luyện viên phụ trách huấn luyện quân sự cho khoa Sinh Học lập tức quát lớn.

Diệp Trần một mặt bình thản từ trong đám người đi ra, lấy điện thoại di động ra nhấn nghe, "Này, ngươi là Diệp Trần phải không? Tiêu Nhược Hi bây giờ đang ở trong tay của ta, cho ngươi thời gian trong khoảng mười phút chạy tới câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng, bằng không tự gánh lấy hậu quả!"

Đối phương quẳng xuống một câu thì trực tiếp tắt điện thoại.

Tên huấn luyện viên kia thấy Diệp Trần cũng dám ở ngay trước mặt hắn nghe điện thoại thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Là ai cho ngươi nghe? Ngươi có biết mình bây giờ đang làm gì hay không? Không để ý tới kỷ luật quân sự! Ta phạt chống đẩy một trăm cái cho ta!"

Mọi người nhìn thấy Diệp Trần bị huấn luyện viên răn dạy trừng phạt, lập tức trên mặt thi nhau nở ra nụ cười trên nỗi đau của người khác

Diệp Trần lại giống như không có nghe được, "Ta có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, xin phép nghỉ!"

Nói xong, không đợi huấn luyện viên mở miệng đồng ý, Diệp Trần trực tiếp cất bước đi ra phía ngoài.

Tất cả mọi người lập tức đều xem ngây người!

"Con mẹ nó! Không phải chứ, cái tên này muốn nghịch thiên sao?"

"Ngay cả huấn luyện viên cũng dám mặc xác, là ai cho hắn lá gan lớn tới như vậy?"

"Nghe nói có một tên học sinh ở khoa Công nghệ thông tin chống đối với huấn luyện viên, kết quả bị phạt đứng ba giờ! Nhìn xem đi, lần này hắn chắc chắn cũng sẽ bị như vậy!"

...

Mọi người ngay lập tức thi nhau nở ra nụ cười giễu cợt trên nỗi đau của người khác.

Huấn luyện viên kia thì càng tức giận, ý nghĩ muốn giết người cũng có, "Ai cho phép ngươi đi? Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Diệp Trần nhưng lại ngay cả quay đầu cũng không hề quay lại, tiếp tục hướng thao trường đi ra ngoài, ngay cả sinh viên khoa khác, cũng bị tình huống bên này hấp dẫn, thi nhau quay đầu nhìn sang.

Huấn luyện viên kia thấy Diệp Trần không có để hắn vào mắt như vậy thì lập tức cuối cùng không thể nhịn được nữa, lập tức đi nhanh tiến lên, một nắm đè đầu vai của Diệp Trần xuống, "Ta bảo ngươi dừng lại, con mẹ nó ngươi điếc rồi có phải không?"

Huấn luyện viên quát to một tiếng, đồng thời dùng sức kéo một phát ra đằng sau, vốn cho rằng có thể dễ dàng lôi thiếu niên có thể trạng gầy yếu này quay trở lại, thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương như đóng ở trên mặt đất, thế mà không hề động đậy một chút nào!

"Làm sao lại như vậy?"

Huấn luyện viên lập tức quá sợ hãi, lực lượng của hắn ở bên trong toàn bộ đại đội đều là số một số hai, lại không nghĩ tới ngay cả một người sinh viên đại học cũng kéo không nổi.

"Ta có việc muốn đi xử lý, không có thời gian nói nhảm với ngươi!"

Nói xong, đầu vai Diệp Trần hơi chấn động một chút, huấn luyện viên kia lập tức cảm thấy cả ngươi như là điện giật, toàn thân đều trở nên tê liệt, trong lúc nhất thời vậy mà không có cách nào động đậy, thậm chí ngay cả mở miệng ra để nói chuyện cũng đều không làm được!

Trong lòng Huấn luyện viên kia kinh hãi vạn phần, thế nhưng là cả người hết lần này tới lần khác giống như vị làm Định Thân thuật, không thể động đậy chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Trần càng đi càng xa.

Một mực đến khi thân ảnh Diệp Trần hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, lúc này huấn luyện viên mới khôi phục lại sự tự do một lần nữa, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.

"Cái tên này... chẳng lẽ biết yêu thuật hay sao?"

Mà rơi vào trong mắt của những người khác, Diệp Trần thế mà cứ đường hoàng rời đi như vậy, cùng đều có vẻ mặt choáng váng.

"Tình huống như thế nào?"

"Huấn luyện viên thế mà cứ thả cho hắn đi như thế?"

"Cái này...thật khó mà tin nổi a?"

...

Duy chỉ có Dương Chi Phàm chau mày, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Nếu như nói, buổi tối hôm đó trước đây mấy ngày ở nhà hàng phát sinh chuyện lạ, là Diệp Trần thông đồng với đám lưu manh kia, hùn vốn diễn một trò hay.

Vậy một màn ngày hôm nay, lại nên giải thích như thế nào?

Chẳng lẽ ngay cả huấn luyện viên hắn cũng mua được?

Dương Chi Phàm nghĩ mã vẫn không hiểu.

Phương diện hắn tiếp xúc so với người bình thường cao hơn rất nhiều, tự nhiên biết trên đời này tồn tại rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi!

"Diệp Trần a Diệp Trần, ta bây giờ đối với ngươi thật đúng là càng ngày càng hiếu kỳ!"

...

Lại nói Diệp Trần, sau khi rời khỏi thao trường thì thân thể trực tiếp nhoáng lên một cái đã ra khỏi trường đại học Thiên Hải, gần như chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt thì đã đi tới câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng.

Cửa của câu lạc bộ là mở, Diệp Trần một bước vào trong đó thì lập tức bị hơn mười người đàn ông to lớn vây vào giữa.

"Tiểu tử! Chi thiếu bàn giao, muốn lên tầng thì phải tự phế một cái chân, là chính ngươi động thủ hay là để mấy anh đây giúp ngươi một chút? Hắc hắc!"

Bước chân của Diệp Trần không ngừng, ngay lập tức thuận tay vung lên, "Một bầy kiến hôi!"

Phanh phanh phanh!

Mười mấy người lập tức toàn bộ bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, Chu Bác Văn ở trên tầng hai, nghe được động tĩnh ở phía dưới thì trên mặt lập tức nở ra nụ cười đắc ý, "Nhược Hi, tiểu tử này nếu quả như thật nguyện ý tự phế một cái chân, vậy chứng minh hắn thật tâm đối với em, anh thề sau này tuyệt đối sẽ không dây dưa với em nữa!"

Chu Bác Văn vừa mới nói xong lời này:

Bành!

Một tiếng vang thật lớn, trên cửa phòng trực tiếp xuất hiện một cái lỗ thủng lớn, sau đó thì một bóng người từ ngoài cánh cửa đi tới, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Chính là ngươi muốn phế một cái chân của ta?"
Chương 594 Ta chờ!

Chu Bác Văn lập tức choáng váng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, hai mắt trợn thật lớn, "Làm sao có thể! Những người kia ở tầng dưới, thế nhưng là ta tốn rất nhiều tiền mới mời tới được một đám tay chân chuyên nghiệp, thậm chí còn có lính đặc chủng xuất ngũ, ngươi vậy mà không có chuyện gì?"

Thẳng đến giây phút lúc này, Chu Bác Văn mới phát hiện, nguyên lại là mình coi thường tên sinh viên đại học năm nhất không có một chút bối cảnh nào!

Diệp Trần không nói một lời, chậm rã đi vào trong phòng, từng bước một đi về phía Chu Bác Văn, Chu Bác Văn cảm nhận được khí thế áp bách trên người Diệp Trần thì lập tức bắt đầu có chút luống cuống, "Ngươi ngươi...ngươi muốn làm gì? Chú của ta là hiệu trưởng trường đại học Thiên Hải, nếu như ngươi dám đụng đến ta, ta có một trăm loại biện pháp để ngươi không thể tiếp tục học ở trường đại học Thiên Hải được nữa!"

Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng lập tức hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười trêu tức, "Thật sao? Vậy ta ngược lại là muốn mở mang kiến thức một chút, xem một trăm loại biện pha kia của ngươi là như thế nào!"

Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bước ra một bước, trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt Chu Bác Văn, sau đó đưa tay lên đè xuống đầu vai của hắn để hắn không có cách nào động đậy, sau đó từ từ trên bàn cầm lấy xiên thép mà trước đó Chu Bác Văn dùng nó để ăn cơm Tây, sau đó trực tiếp cắm vào trên đùi của Chu Bác Văn!

Diệp Trần cũng không có ý định lập tức giết chết Chu Bác Văn, cho nên hắn xuất thủ rất đúng mực, tránh đi động mạch trên đùi của Chu Bác Văn, phế bỏ cái chân này của hắn, nhưng không làm tổn thương tới tính mạng của hắn.

"A!!"

Chu Bác Văn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, suýt chút nữa thì đau quá mà ngất đi.

Bạch Linh ở một bên nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy, không thể không gắt gao bắt lấy cánh tay của Tiêu Nhược Hi, sợ Diệp Trần sẽ tự tìm tới mình tính sổ sách.

"Tiểu tử! Ngươi hoặc là bây giờ giết ta, bằng không Chu Bác Văn ta thề, nhất định sẽ làm cho ngươi phải hối hận!"

Chu Bác Văn này vẫn còn có mấy phần cốt khí, vậy mà không có mở miệng cầu xin tha thứ, ngược lại còn mở miệng uy hiếp.

Tiêu Nhược Hi nghe được lời này của Chu Bác Văn thì sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, lấy sự hiểu biết của cô với tính cách của Diệp Trần thì giết người đối với hắn mà nói quả thực sự rất đơn giản giống như uống nước ăn cơm, mà Chu Bạc Văn lại chọc giận Diệp Trần như thế thì chỉ sợ hôm nay khó có thể sống sót.

Tuy nhiên, vượt qua ngoài dự liệu của Tiêu Nhược Hi, hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Được, Ta chờ!"

Nói xong lời này, Diệp Trần lại chậm rãi cầm lấy con dao ăn đồ tây ở trên bàn cơm tiện tay cắm vào trên cái đùi còn lại của Chu Bác Văn!

"A!!"

Chu Bác Văn lần nữa lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Trần quay đầu lếc mặt Tiêu Nhược Hi một cái với Bạch Linh sớm đã bị dọa sắp ngất đi, thản nhiên nói:

"Đi!"

...

Ba người rời khỏi câu lạc bộ.

Tiêu Nhược Hi sớm đã không chỉ một lần được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần, hơn nữa rất rõ ràng, lấy địa vị bây giờ của Diệp Trần, coi như thật giết Chu Bác Văn cũng chắc chắn sẽ không bị làm sao.

Thế nhưng là Bạch Linh cũng không biết những chuyện này, lúc này cả người đều nhanh muốn ngất đi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Nhược Hi thì lập tức nhịn không được, "Nhược Hi, bạn trai này của bà cũng quá bạo lực đi! Lại làm Chu học trưởng bị tổn thương thành tình trạng như thế này? Hắn đây là phạm tội! Nhỡ đâu Chu Bác Văn báo cảnh sát, nhưng là phải ngồi tù a!"

Tiêu Nhược Hi lại tự nhiên như không có chuyện gì, "Không có việc gì, bà yên tâm, hắn có thể làm được thì đều không sao cả!"

Bạch Linh lập tức cuống lên, "Bà nói dễ dàng như vậy! Nhược Hi, bà đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa có được hay không? Chu Bác Văn là ai? Chú của hắn thế nhưng là hiệu trưởng trường học chúng ta, Chu gia ở thành phố Thiên Hải cũng là nhà giàu có nổi danh!"

"Bạn trai của bà làm hắn bị thương thành ra như vậy, chẳng những trường học sẽ không bỏ qua cho hắn, Chu gia cũng sẽ không tha cho hắn?"

"Hắn dính kiện cáo sợ là ăn chắc, cảnh sát sẽ lập tức tìm tới hắn, bà vẫn là tranh thủ thời gian phân rõ giới hạn với hắn nhanh còn kịp!"

Bạch Linh cố gắng tận tình thuyết phục, đã thấy Tiêu Nhược Hi căn bản không nghe vào tai thì lập tức vừa tức vừa sốt ruột, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, nói:

"Này, ông tên là Diệp Trần đúng không? Tôi cho ông biết, nếu như ông thật sự quan tâm tới Nhược Hi, chuyện này không thể liên lụy chúng ta vào! Chuyện này chính là do ông làm, ông phải tự mình gánh chịu!"

Diệp Trần tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, không để ý tí nào.

Bạch Linh lập tức tức giận đến không được, ngược lại lại bắt đầu tiếp tục thuyết phục Tiêu Nhược Hi:

"Nhược Hi, bà thử nói một câu a! Tôi biết Tiêu gia nhà bà rất lợi hại, thế nhưng nơi này dù sao cũng là tỉnh Thiên Nam chứ không phải là tỉnh Quảng Nam!"

"Nhỡ đâu đến lúc Chu Bác Văn kiện cáo tất cả chúng ta, vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Nhược Hi đang muốn mở miệng thì Diệp Trần ở một bên bỗng nhiên lạnh lùng nói:

"Nói cho cùng thì ngươi chẳng qua chỉ là đang lo lắng cho sự an nguy của mình thôi! Cần gì phải nói vòng vo tam quốc đàng hoàng như vậy?"

Bạch Linh bị một câu của Diệp Trần nói toạc ra tâm tư, lập tức có chút thẹn quá hóa giận, tuy rằng trước đó cô ta đối với thủ đoạn kinh khủng của Diệp Trần mà cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này ba người ở trên đường cái, nghĩ Diệp Trần cũng không dám làm gì đối với cô ta, thế là lá gan cũng lớn lên:

"Người là ông đả thương, vốn chẳng có liên quan gì tới chúng ta!"

Hai mắt Diệp Trần nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên một chút hàn ý, lạnh lùng nói:

"Nếu như không phải ngươi lừa Nhược Hi tới, chuyện ngày hôm nay ngươi cảm thấy có thể xảy ra sao?"

Bạch Linh lập tức có chút không phản bạc được sau đó thì càng cảm thấy xấu hổ, "Dù sao bất kể nói như thế nào, người là ông làm bị thương, cảnh sát nếu quả thật hỏi tới, tôi chắc chắn sẽ nói thật!"

"Ừm?"

Nữ nhân vì tư lợi cá nhân này nhiều lần khiêu khích sự kiên nhẫn của Diệp Trần, lập tức để hắn sinh ra sát ý.

Bạch Linh lập tức cảm thấy toàn thân khẽ run rẩy, giống như cả người lập tức sẽ rơi vào trong hầm băng, toàn thân run lẩy bẩy, vẻ mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Tiêu Nhược Hi dường như cũng cảm thấy được sát ý trên người Diệp Trần, thì tranh thủ kéo Bạch Linh ra phía sau,

"Diệp Trần, Bạch Linh vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, anh đừng chấp nhặt với cô ấy!"

Thấy Tiêu Nhược Hi cầu tình, Diệp Trần lúc này mới từ từ thu hồi sát ý lại, "Bạch Linh đúng không? Sau này nếu để cho ta biết ngươi còn dám lợi dụng Nhược Hi thì tự gánh lấy hậu quả!"

Bạch Linh trải qua giật mình vừa rồi, sớm đã sợ mất mất, nơi nào còn dám mạnh miệng với Diệp Trần, ngoan ngoãn tránh ở sau lưng Tiêu Nhược Hi, không còn dám nói nhiều thêm câu nào.

Ngay cả chính cô ta cũng âm thầm buồn bực, trong nháy mắt vừa rồi bị Diệp Trần nhìn chằm chằm, cô ta cảm thấy mình giống như bị một con ác ma để mắt tới, giống như lúc nào cũng có thể xé nát tan chính mình!

...

Ba người dọc theo đường đi, đi về phía trước khoảng hai mươi phút, mắt thấy ngay lập tức sẽ về tới đại học Thiên Hải.

"Ô Lạp ~~ "

Đột nhiên, ở đằng sau vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó, ba chiếc xe cảnh sát từ phía sau hò hét mà đến, ngăn cản đường đi của ba người.

Sắc mặt của Bạch Linh lập tức thay đổi, "Xong! Xong! Chắc chắn là Chu Bác Văn đã báo cảnh sát!"

Ngay cả Diệp Trần cũng thở dài một hơi, tốc độ cảnh sát thành phố Thiên Hải thật sự là rất nhanh, vậy mà ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã tìm ra được tung tích của hắn.

Đương nhiên, chủ yến vẫn là bởi vì Diệp Trần không có tận lực tránh đi, bằng không thiên hạ này lại có ai có thể tìm được hắn?

Rầm rầm!

Bảy tám tên cảnh sát từ trên xe cảnh sát đi xuống, một nữ cảnh sát có vẻ mặt xinh đẹp tư thế hiên ngang đi lên phía trước, sau khi đảo mắt trên thân ba người một lần, rõ ràng hiện ra vẻ kinh ngạc, "Ba vị! Vừa rồi ở câu lạc bộ "

Một tên tư thế hiên ngang vẻ mặt xinh đẹp nữ cảnh sát, đi lên phía trước, ở ba người trên thân quét một lần sau khi, rõ ràng hiển lộ ra một vệt vẻ kinh ngạc, "Ba vị! Vừa rồi ở câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng xảy ra việc ẩu đả đánh nhau, chúng ta nghi ngờ, chuyện này có liên qua tới ba vị, xin mời theo chúng ta đi một chuyến tới cục cảnh sát đi!"
Chương 595 Diệp soái!

Tại phòng thẩm vấn cục cảnh sát khu Giang Bắc thành phố Thiên Hải

Giang Phi Yến hôm nay rất buồn bực, nửa giờ sau, cô ta nhận được báo án có người hành hung đả thương người, thế là lập tức mang cấp dưới của mình truy nã hung thủ.

Mọi chuyện cũng rất thuận lợi, bọn họ chỉ dùng đúng mười phút là đã bắt được kẻ hiềm nghi về quy án.

Hơn nữa, ba người hiềm nghi cũng đều hết sức phối hợp, ngoan ngoãn đi theo mấy người bọn họ về tới cục cảnh sát.

Mắt thấy kỷ lục phá án của cô sẽ được đổi mới một lần nữa, để cho Giang Phi Yến không có nghĩ tới là, người bị hiềm nghi này lại mềm không được cứng không xong, mặc cho cô ta sử xuất tất cả mọi thủ đoạn thẩm vấn, đối phương vẫn không mở miệng, hơn nữa thái độ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có thể nói là phách lối, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt!

Không phải sao, trọn vẹn tra hỏi nửa giờ, lại không có một chút tiến triển nào.

"Tiểu tử! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào, chúng ta sẽ không định được tội của ngươi! Mặt khác hai người bạn của ngươi nhưng tất cả đều đã nhận tội!"

"Chính là ngươi động thủ đả thương Chu Bắc Văn, còn có hơn mười nhân viên làm việc ở câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng!"

"Ta đã điều tra qua tư liệu của ngươi, ngươi năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đã có năng lực chịu trách nhiệm dân sự và trách nhiệm hình sự, chỉ bằng ngươi cố ý đả thương khiến người khác bị thương nặng này, cũng đủ cho ngươi ngồi xổm đại lao!"

"Chỉ cần ngươi chủ động thẳng thắn thì có thể cân nhắc giảm hình phạt, nếu như không phối hợp sẽ chỉ tăng thêm hình phạt của ngươi..."

Giang Phi Yến nói đến miệng đắng lưỡi khô, Diệp Trần nhưng vẫn có vẻ mặt thản nhiên như cũ, bắt chéo chân không hề hay biết được bản thân đại họa lâm đầu.

Nam thanh niên canh sát phỏng vấn cùng với Giang Phi Yến lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, trực tiếp vỗ bàn một cái, "Tiểu tử, nếu như ngươi không nói, có tin ta sẽ nhốt ngươi vào phòng tạm giam luôn không?"

Cũng không biết có phải lời này của tên nam thanh niên cảnh sát kia có tác dụng hay không, Diệp Trần cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, tuy nhiên nhìn hắn vừa mới mở miệng, hai người ngay lập tức nghe choáng váng, "Hai vị cảnh sát, không bằng chúng ta tới đánh cược đi! 10 giây sau, cục trưởng các ngươi sẽ đi tới, tự mình cởi xiềng xích ra giúp ta, đồng thời cung cung kính kính đưa ta ra khỏi cục cảnh sát!"

Giang Phi Yến và tên nam thanh niên cảnh sát kia, tất cả đều sững sờ sau đó tên cảnh sát nam kia giận quá mà cười, "Tiểu tử! Ngươi bị chứng vọng tưởng sao? Làm sao? Nghĩ giả bệnh tâm thần để trốn tránh hình phạt sao? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!"

Thanh niên cảnh sát vừi nói ra lời này xong:

Két ~

Cửa phòng thẩm vấn được người đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, lộ ra khí thần thái uy nghiêm mặc đồng phục cánh sát cấp cao, từ bên ngoài bước nhanh tới.

Hai người Giang Phi Yến nhìn thấy người nọ xuất hiện thì lập tức tất cả đều sợ ngây người, không tự chủ đứng lên, cung cung kính kính hô một tiếng, "Trương cục! Ngài...ngài sao lại tới đây?"

Thế nhưng Trương cục người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ chỉ hướng bọn hắn tùy ý khoát tay áo, mặt mũi đã đầy nụ cười làm lành hướng Diệp Trần đi tới, trực tiếp cúi người chào, "Diệp tiên sinh! Thực sự thật có lỗi! Bọn thủ hạ không biết thân phận của ngài, xúc phạm ngài, ngài nhưng tuyệt đối không nên để ở trong lòng a!"

Trương cục vừa nói, quay đầu hướng hai người Giang Phi Yến đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, nghiêm sắc mặt, "Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Còn không nhanh lấy chìa khóa ra mở còng tay cho Diệp tiên sinh!"

Giang Phi Yến và tên nam thanh niên cảnh sát kia lúc này đại não đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chập mạch, hoàn toàn choáng váng.

Chuyện diễn ra vậy mà giống y như đúc lời nói của Diệp Trần trước đó!

"Chẳng lẽ tiểu tử này là một công tử của một vị quyền quý nào đó? Thế nhưng cái này cũng không không thông a!"

Phải biết vị cục trưởng này của bọn họ, từ trước đến nay được biết đến bởi ghét ác như cừu.

Nhớ kỹ mấy năm trước, công tử của một vị đại quan cấp tỉnh, phạm tội ở khu Giang Bắc, vị Trương cục trưởng này của bọn họ trực tiếp tự mình động thủ bắt người, không có mập mờ một chút nào.

Một vị trưởng cục cảnh sát cương trực công chính như vậy, thế mà hỏi cũng không hỏi phải thả người hiệm nghi trước mắt này ra?

Bọn họ thực sự nghĩ mãi mà không ra!

"Trương cục, tiểu tử này đánh người thành trọng thương, sao có thể..."

Giang Phi Yến còn muốn lý luận, không nghĩ tới lại bị Trương cục một lời cắt ngang, "Cái gì mà tiểu tử này với tiểu tử kia, vị này là Diệp soái! Là trụ cột của Hoa Hạ chúng ta..."

Không đợi Trương cục nói xong, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng cắt ngang, nói:

"Được rồi! Trương cục đúng không? Bọn họ cũng chiếu theo pháp luật làm việc, người không biết không có tội, ngươi cũng không cần truy cứu!"

Diệp Trần vừa nói, hai tay nhẹ nhàng thoáng day day.

Bành!

Còng tay ở trên cổ tay Diệp Trần trực tiếp ứng theo tiếng động mà đứt.

Hai người Giang Phi Yến mặt mũi tràn đầy hoảng sợ một lần nữa, hiển nhiên không nghĩ tới, người thiếu niên tuổi còn trẻ như vậy ở trước mắt này lại có thực lực kinh khủng như thế!

Diệp Trần duỗi cái lưng mệt mỏi, "Trương cục, ta bây giờ có thể đi sao?"

Trương cục vội vàng nghiêng người đứng ở một bên, "Đương nhiên! Diệp soái mời!"

Cho đến lúc này, hai người Giang Phi Yến mới nghe được rõ rõ ràng ràng, Trương cục trưởng xưng hô đối với người hiềm nghi trước mắt này.

Diệp soái!

Hai người lập tức càng thêm nghi ngờ không thôi, Diệp soái?

Tên của hắn không phải tên là Diệp Trần sao? Chẳng lẽ là biệt danh của hắn sao?

Cũng khó trách hai người không nghĩ ra, Hoa Hạ từ khi thành lập quốc gia cho đến nay trao tặng cho mười vị có chiến công lớn lao quân hàm nguyên soái, sau mấy chục năm nay đừng nói là quân hàm Nguyên soái chính là quân hàm Đại tướng cũng không tiếp tục xuất hiện nữa!

Thời đại hòa bình, trong quân đội quân hàm cao nhất cũng chính là Thượng tướng, từ đâu tới Nguyên soái?

Ở bên trong sự chấn kinh cùng nghi hoặc của hai người, Diệp Trần đã chậm rãi đi ra phòng thẩm vấn, Trương cục thì rất cung kính theo sau lưng.

Hai người Giang Phi Yến tuy rằng trong lòng vẫn rất không hiểu, tuy nhiên đã không dám ngăn cản, lập tức cũng bước nhanh đi theo.

"Trương cục, hai người bạn kia của ta..."

Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Trần lại nhìn về phía Trương cục trưởng, Trương cục liền nói ngay:

"Diệp soái yên tâm! Ta đây phái người đi mời."

Mà đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói thô bạo vang lên trong đồn cảnh sát, "Ta lại muốn nhìn xem, là người nào không có mắt, ngay cả Diệp soái cũng dám bắt?"

Giọng nói như sấm, toàn bộ người trong cục cảnh sát đều cảm thấy đầu vang lên ong ong, màng nhĩ đau nhức.

Sau đó, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn thẳng tắp mặc một thân trang phục quân đội, từ bên ngoài đi vào, "Hai gạch ba sao! Lại là một tên Thượng tá!"

"Lời mà hắn vừa nói đó là có ý gì? Diệp soái là ai?"

"Những binh lính này cũng không dễ chọc, hơn nữa quân hàm của người này lại cao như vậy, đồn cảnh sát chúng ta chỉ sợ có rắc rối!"

...

Trong tiếng bàn tán của mọi người, chỉ thấy người đàn ông trung niên mang theo quân hàm Thượng tá kia đã bước nhanh tới, sau đó liếc mắt nhìn trong đám người một phen, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.

Sau đó trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của tất cả mọi người, hướng về phía một thiếu niên mặc quần áo thoải mái bước nhanh tới.

Tất cả mọi người đang nghi hoặc không hiểu thì hành động tiếp theo của vị Thượng tá này ngay lập tức làm cho tất cả mọi người đều xem mà choáng váng!

Chỉ thấy, vị Thượng tá này bước nhanh đi tới trước mặt tên thiếu niên kia, trực tiếp nghiêm, chào theo tiêu chuẩn quân lễ, "Diệp soái tốt!"

Vào lúc này, toàn bộ cục cảnh sát hoàn toàn yên tĩnh.

Hai người Giang Phi Yến trước đó thẩm vấn Diệp Trần càng là hai mắt trợn lên thật lớn, quả thực đều đã bắt đầu có chút nghi ngờ về cuộc sống.

Lại là Diệp soái!

Chẳng lẽ hắn thực sự là...điều này sao có thể?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom